Ngày hôm sau, Nghiêm tổng gấp rút đi làm từ sáng sớm, không thèm chuyện trò đùa giỡn hay tạt nước cùng các tiểu đệ.
Hắn thậm chí còn có đủ thời gian đi mua đồ ăn sáng cho mọi người, đặt riêng hai hộp to trên bàn phòng khách.
Hắn vẫn tự để dành hai hộp đồ ăn Lăng Hà thích nhất như thường lệ, lúc gần đi, cả đám người lười biếng vẫn chưa ngủ dậy.
Công ty chỉ có một mình hắn, chưa thấy công ty nào sếp đến sớm hơn nhân viên.
Hắn đứng trong gian phòng cao hơn mười tầng, đối diện với ô cửa sổ sát đất lớn, gói tâm tình bao quát toàn cảnh, nhìn khoảnh khắc cả thành phố chìm trong sương mù le lói nắng mai, huy hoàng phồn thịnh, hồi tưởng lại những năm tháng vừa trải qua.
Cả đời hắn tới giờ mới chỉ thích một người, không thẹn với lương tâm, tuyệt không hối hận, không xem nhẹ chính mình, lại càng không oán giận người kia.
Đến giờ làm việc, Nghiêm tổng còn đóng vai một chàng lễ tân, ngọc thụ lâm phong đứng sau quầy đón khách trước cửa, rũ mắt đánh máy như thật, sau đó ngước lên tặng cho mỗi nhân viên quẹt thẻ một câu “Chào buổi sáng”.
Hắn làm thư ký Diêu và mấy cô gái thích tụ tập tám chuyện phát hoảng.
Thư ký Diêu miệng ngậm bánh rán, tay cầm bánh bao “phụt” một cái, dầu mỡ bắn ngược lên mặt, từ lông mi đến sống mũi được tạo khối cẩn thận, cả đôi môi thoa son Yves Saint Laurent phiên bản giới hạn đời mới cũng bóng nhẫy đầy dầu, lớp trang điểm hoàn hảo mỹ miều bị phá hỏng toàn bộ.
Thư ký Diêu rất thích đùa giỡn, hôm nay lại không khóc lóc ôm đùi Nghiêm tổng đòi hắn bồi thường lớp trang điểm hoàn mỹ, cũng không mang bản mặt đầy dầu đi rêu rao khắp công ty, lúc sau chỉ lặng lẽ mò vào phòng sếp, mím mím đôi môi đỏ mọng đứng trước bàn Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao giương mắt, “Tiền thưởng quý phát rồi, còn muốn gì nữa?”
Thư ký Diêu lắc đầu, cười toe toét vẻ đắc chí mà bí hiểm, thình lình duỗi tay trái cho hắn xem!
Trên ngón giữa tay trái cô nàng là một chiếc nhẫn bạch kim, viên kim cương đính trên nhẫn tuy không lớn nhưng so với tiền lương nhân viên đã là thành ý lắm rồi, sáng choang lóa mắt, vênh váo hiên ngang trên ngón tay thon thon dài dài.
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, rồi chân thành nói, “Chúc mừng người đẹp nhé, anh nào có phúc thế?”
“Cảm ơn Nghiêm tổng.” Thư ký Diêu mím môi cười, “Vâng, tối qua cầu hôn, em còn căng thẳng mãi… Nghiêm tổng à, đám cưới chắc chắn sẽ mời anh đó!”
Nghiêm Tiểu Đao hừ một tiếng, “Cô định mời anh thật hay là chờ phong bì của anh để thay con xe cũ thành xe mới? Được rồi, anh sẽ chuẩn bị phong bì trước.”
“Cảm ơn sếp! Phong bì phải dày đấy nhé!” Thư ký Diêu mở cờ trong bụng, cười toe, “Thực ra em định mời anh làm phù rể chính, nhưng anh đẹp trai như ngôi sao ấy, nổi bật hơn chồng em thì không ổn lắm!”
Ngay khoảnh khắc thư ký Diêu nện giày cao gót uyển chuyển đóng cửa ra ngoài, Nghiêm Tiểu Đao lẳng lặng thu lại nụ cười trên khóe miệng, nét mặt dần hòa thành một sắc với bài trí ‘tối giản’ của căn phòng.
Hắn không khỏi vươn tay, lật qua lật lại ngắm nghía mu bàn tay và lòng bàn tay của mình hồi lâu.
Chưa từng đeo nhẫn, nhẫn phỉ thúy linh tinh gì đó nhà giàu đeo để phô trương, hắn không ham, nhẫn kim cương ý hợp tâm đầu cũng chưa tặng cho ai bao giờ! Hai bàn tay thô ráp đầy sẹo của hắn có lẽ không hợp để đeo nhẫn, là một người thô kệch, cũng chẳng ai trao đổi nhẫn cùng hắn.
Từ nhỏ đã quen rồi, hình như chưa được ôm ấp thương yêu bao giờ, bởi vậy cũng chẳng mơ ước xa xôi rằng sẽ có người thương xót hắn.
…
Chập tối, tất cả nhân viên quẹt thẻ ra về như thường lệ, Nghiêm Tiểu Đao khoác thêm áo đi vào thang máy, vì vậy không nghe thấy tiếng kinh hô của thư ký Diêu chờ đợi mãi mới được tranh thủ lướt web sau giờ làm.
Thư ký Diêu mặt mày tái nhợt, viên kim cương trên tay trái lấp lánh phản chiếu ánh sáng màn hình, quay lại ngẩn ngơ nói với đồng nghiệp, “Trời ơi, trời ơi, các cậu lại đây mà xem, trên mạng đồn anh ấy chết rồi, thật hay giả vậy? … Là cái anh mấy hôm trước đến công ty mình chụp ảnh chung đó, anh ấy chết rồi sao?!…”
Công ty không xa nhà lắm, khu hành chính vẫn thuộc tân khu bến cảng.
Lúc Nghiêm Tiểu Đao nhận được cuộc gọi của Lương Hữu Huy thì lại thoáng thấy chiếc xe màu xám âm hồn bất tán đằng sau.
Lần nào chiếc xe xám cũng chỉ theo đuôi hắn, tìm kiếm hành tung của hắn, không đâm vào hắn, không gây sự đánh nhau với hắn, cũng không làm chuyện gì xấu, nhưng Nghiêm tổng nhà ta hôm nay đang không được vui.
Hắn đeo tai nghe, “Alo, Hữu Huy hả?”
Giọng Lương Hữu Huy rời rạc mà giật cục, nghe như sóng điện truyền ra từ hệ thống âm thanh cũ nát, hình như cũng đang lái xe trên đường, “Tiểu Đao, Tiểu Đao, anh đang ở đâu thế?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Trên đường từ công ty về nhà, cậu làm sao mà giọng nhiễu thế?”
Hắn vừa nói chuyện vừa liếc kính chiếu hậu, nghiến răng rẽ ngoặt, chiếc xe xám phía sau không kịp trở tay, bị hắn đẩy lên trước.
Hắn lập tức phi lên vỉa hè, đuổi theo chiếc xe nọ.
Người bị theo dõi phút chốc biến thành người theo dõi.
Lương Hữu Huy tiếp tục phát ra những tiếng giật cục như sóng điện nhiễu, “Tiểu Tiểu Tiểu Đao, em em đến chỗ anh được không, tôi sợ quá, em gặp chuyện…”
“Gặp chuyện gì, cậu nói đi!” Nghiêm Tiểu Đao ghét nhất là câu giờ, hắn biết mấy hôm nay Lương thiếu gia ở tân khu, đang tìm khách sạn hoặc chung cư để vào ở dài hạn.
Giữa đoàn xe tan tầm kẹt cứng như con rắn dài, hắn đạp mạnh cần ga lao tới, tại khoảnh khắc sắp đụng nát đuôi chiếc xe phía trước thì phanh gấp, thô bạo húc vào thanh hãm xung sau của người nọ.
“Tiểu Đao, nhà, nhà em, không không không, khách sạn em ở, hình như có người vừa chết…” Giọng Lương Hữu Huy lọt thỏm giữa tiếng va chạm.
“Cái gì?! Tôi không nghe thấy cậu nói gì hết!” Lúc này Nghiêm Tiểu Đao chỉ cần đạp phanh xuống xe là có thể bắt được người trong chiếc xe xám nọ, xốc vành mũ, tháo kính nhìn cho rõ.
Giác quan thứ sáu trong hắn luôn cảm thấy khác lạ, nghi ngờ người nào đó… Nhưng Lương đại thiếu gia vô tích sự này không hiểu gì hết, lúc nào cũng làm vướng chân hắn, hắn chỉ mới lưỡng lự chưa kịp xuống xe, dòng xe chen chúc trước mặt chẳng may lại khơi thông, chiếc xe xám rú ga chuồn mất.
Ngọn lửa vô danh trong bụng Nghiêm Tiểu Đao dần lụi tắt, hắn không muốn thừa nhận hôm nay mình bị chiếc nhẫn kim cương trên tay Diêu cô nương kích thích, hắn cũng muốn tặng đi một chiếc, nhưng tặng ai? Ai có thể yêu thương hắn?
Hắn chạy chậm lại, hướng về khu biệt thự nhà mình, “Hữu Huy, cậu vừa nói gì nhỉ, tôi không nghe thấy.”
Lương Hữu Huy thở phì phò rất to, nói chuyện lại rất nhỏ, lúc này còn đang mất hồn mất vía vòng và vòng vèo, “Em đến nhà anh được không? Em đang trong khu nhà anh rồi, nhà anh là tòa nào? Em cũng chưa có chỗ ở, căn phòng em thuê, hình như vừa có người chết…”
Lương Hữu Huy nói thêm vài câu, lọt vào tai Nghiêm Tiểu Đao như tiếng khàn khàn của máy quay đĩa phát đĩa nhạc cũ, âm thanh hoàn toàn không chân thật.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn đường càng lúc càng biến đổi, hai bên lề đường rợp bóng cây xanh thình lình co rút trong con ngươi hắn, sau đó cấp tốc phóng đại, điên cuồng run rẩy đảo quanh.
“Hữu Huy, cậu vừa nói gì cơ?”
“Ai chết?!”
…
Nghiêm Tiểu Đao lái xe vào cổng hàng rào lưới điện, Lương Hữu Huy chờ ở đường mòn ven rừng, đã xua tay cho taxi đi.
Lương Hữu Huy hồn xiêu phách lạc cúi đầu chạy tới, bám theo xe Nghiêm Tiểu Đao chạy vào sân.
Tóc tai bù xù như ổ gà, quần áo rõ ràng mấy ngày liền không thay, còn nhàu nhĩ như vừa ngủ dậy, khí chất con nhà giàu hôm nay mất sạch.
Nghiêm Tiểu Đao nghi hoặc hỏi, “Xe cậu đâu?”
Lương Hữu Huy mặt như đưa đám, xòe tay, “Làm gì có xe, em có biết gì đâu, chuyện gì vừa xảy ra thế, em chẳng biết gì hết…”
Nghiêm Tiểu Đao nổi giận, trong lòng run lẩy bẩy, “Rốt cuộc là sao, cậu nhìn thấy gì?”
Lương Hữu Huy kinh ngạc nhìn hắn, gặp được “người anh tri kỷ” kiêm “thần hộ mệnh” này thì mới yên tâm lấy lại tinh thần, “Đêm qua em ra ngoài chơi, không về khách sạn, ngủ đến giữa trưa, chiều hôm nay mới về, mới lúc nãy thôi, chưa bước vào cửa đã nghe tiếng nhân viên dọn phòng thét lên, trong phòng toàn máu là máu, khắp giường khắp tường đầy đất, em sợ muốn chết… Em thấy người đấy vẫn mở to mắt như trong phim ấy, sợ kinh khủng…”
Mở mắt, tức là chết không nhắm mắt.
Hai người đứng trong khoảnh sân trước căn biệt thự, một lòng như lửa đốt, một tràng giang đại hải.
Lương Hữu Huy cũng không cần dài dòng nữa, bởi vì đúng lúc đó mấy tiểu đệ của Nghiêm tổng ùa ra, ai cũng mặt mày kinh hãi, vẻ “Có chuyện quan trọng cần báo cáo lão đại”.
Phong Phong và Khoan Tử là hai người cùng đến dự bữa tiệc ở Quảng Trường Đỏ với Nghiêm tổng, “Lão đại, không phải là ca sĩ nổi tiếng mới biểu diễn mời chúng ta đi xem đấy sao?” Dương Hỉ Phong giơ điện thoại di động, liên tục lướt vài trang web gần như tắc nghẽn.
Nghiêm Tiểu Đao vẻ mặt nghiêm trọng, cúi đầu lặng lẽ đọc tin tức, không nói một lời.
Internet là thứ đồ chơi có thể đảo lộn cuộc sống, luôn ập tới khuấy đảo khi người ta không kịp đề phòng, luôn vượt quá sức chịu đựng của người xem, thậm chí còn không ngừng bứt lên nghiền nát sự phấn khích của các anh hùng bàn phím.
Có điều, hưng phấn vì sự kiện này thì hơi tàn nhẫn quá.
Trước cả khi Weibo chính chủ công bố tin chính thức, các kênh khác đã nhộn nhịp tung tin, khái quát bằng một câu: Siêu sao Mạch Doãn Lương vừa hoàn tất buổi biểu diễn tại địa phương mấy hôm trước, đột ngột tử vong ngoài ý muốn.
Yết hầu Nghiêm Tiểu Đao run rẩy.
Rất nhiều chi tiết được đưa ra dưới phần bình luận sôi nổi, khả năng là nhân viên khách sạn chứng kiến tận mắt, không thể không nhảy ra cọ nhiệt, “Để tôi kể lại những gì tôi thấy, Mạch Doãn Lương chết trong khách sạn sáu sao cao cấp, hơn nữa còn chết lõa lồ, lúc ấy không mặc quần áo gì cả.”
“Chưa rõ thân phận của gã nhà giàu, chẳng biết ai làm, hình như phán đoán tại hiện trường là chơi đùa quá mạnh tay, cuối cùng chơi chết người ta luôn.”
“Trời ạ, Mạch Doãn Lương vẫn chưa công khai bạn gái, không ngờ anh ta cong, lại còn có cái sở thích ấy, vỡ mộng quá!”
“Không sai, đúng thế.
Căn phòng bố trí như phòng điều giáo trong phim ấy, rất nhiều thứ đồ chơi kỳ quái khủng khiếp, nghe nói còn nghiêm trọng hơn ngạt thở, bởi vì chảy nhiều máu lắm, hình như mất máu đến chết, bọn lắm tiền đúng là tàn nhẫn.”
…
Hai mắt Nghiêm Tiểu Đao đau nhói, hắn phải liên tục chớp mắt để phân biệt các chữ cái nhỏ xíu trên màn hình, đủ thứ bình luận và phóng đại ùn ùn cuồn cuộn đánh thẳng vào phòng tuyến của hắn, tại những nơi người bên cạnh không thể nhìn thấy.
Hắn cực lực giữ vẻ cứng cỏi, nội tâm lại như vỡ òa, bị người ta cấu xé, đảo điên rất khó chịu.
Người khác không biết, chỉ mới chập tối ngày hôm qua hắn còn gặp Mạch Doãn Lương, hơn nữa còn nói những chuyện vô cùng quan trọng.
Trí nhớ của hắn rất tốt, tốt đến nỗi trở thành trói buộc và gánh nặng trầm trọng.
Từng câu từng chữ trong câu chuyện xưa Mạch Doãn Lương từng kể, đan xen quanh quẩn, làm nền cho những lời đồn cay nghiệt nhất trên mạng, không thể lau đi.
…
Lập trường của Nghiêm Tiểu Đao không giống đám người vẫy cờ phần phật chuyên tâm hóng chuyện, hắn tỉnh táo và am hiểu, đứng trên bậc cửa ngăn cách giữa trong cuộc và ngoài cuộc.
Giữa cơn gió, hắn chợt ngước mắt nhìn Lương Hữu Huy, “Lúc ấy cậu có báo cảnh sát không?”
Lương Hữu Huy giật mình, lắc đầu, “Sợ quá, định hỏi ý anh trước đã.”
“Khách sạn nhìn thấy chắc chắn sẽ báo cảnh sát, không cần cậu báo.” Nghiêm Tiểu Đao lập tức đáp thay, lại nhíu mày nhìn Lương thiếu gia, “Gã nhà giàu bị nhắc tới là ai? Còn ai ở trong phòng cậu, nói thật cho tôi biết?”
Lương Hữu Huy lắc đầu, “Không, có mình em thôi, nhưng em không làm gì hết.”
Đ*t mẹ nó óc heo!
Nghiêm Tiểu Đao thật muốn thay mặt ông bố họ Lương tát cho tỉnh cái thằng thiếu gia đến phút này vẫn còn đần độn, “Án mạng xảy ra trong phòng cậu, Hữu Huy, cậu chạy đến chỗ tôi làm gì? Cậu phải ở lại hiện trường chứ.”
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy vết máu trên ống quần và mũi giày của Lương Hữu Huy, đều là máu của Mạch Doãn Lương, đôi giày này giẫm lên thảm cỏ trong sân nhà hắn, cọ rửa cách mấy cũng sẽ bị phát hiện bằng xét nghiệm hóa sinh.
Khuôn mặt tuấn tú của Lương Hữu Huy tràn trề thất vọng và chán nản, ánh mắt quanh quẩn nơi Nghiêm Tiểu Đao, “Tiểu Đao, anh mặc kệ em sao? Em gặp chuyện mà anh, anh lại như thế, còn mắng em…”
“Không mặc kệ cậu, nhưng cậu không nên rời khỏi hiện trường, một chuyện đơn giản thế thôi, cậu bỏ đi lại thành giống như gây án rồi chạy trốn, còn trốn đến nhà tôi!” Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, thật sự hết lời để nói, nói chuyện với một người chênh lệch IQ quá đáng thế này thật sự rất mệt mỏi, vô duyên vô cớ lại khiến hình bóng Lăng Hà lướt qua đầu hắn, nói chuyện với ngài Lăng không mệt chút nào, không bao giờ nhảm nhí — Lăng Hà còn ở nhà chứ?
Lương đại thiếu gia chùi chùi cái mũi đỏ bừng, nắm chặt vạt áo khoác của Nghiêm Tiểu Đao, lẽo đẽo theo vào phòng như cái đuôi vĩ đại, giống như chỉ có bám vào Tiểu Đao mới giúp hắn cảm thấy an toàn.
Tân khu Lâm Loan không phải địa bàn nhà hắn, người bạn tốt nhất, người hắn tín nhiệm nhất ở đây đúng là chỉ có Nghiêm Tiểu Đao, bởi vậy khi xảy ra chuyện, ngoài gọi về xin ba giúp đỡ thì vội vàng chạy đến nhà bạn lánh nạn.
Lương thiếu gia không suy tính được nhiều như thế, thứ nhất, hắn hoảng sợ, cần phải có một cánh tay vững chắc để dựa vào, cho nên mới đến tìm Nghiêm Tiểu Đao; thứ hai, hắn không có chỗ ở, càng cần phải đến tìm Nghiêm Tiểu Đao.
Đây là hai vấn đề thiết yếu nhất trong đầu hắn, còn về phần người chết là ai, chết như thế nào, dung lượng bộ não của hắn không chứa được nhiều đến thế.
Hắn chính là một đứa trẻ bự con, khuyết thiếu năng lực tự gánh vác và tâm trí mạnh mẽ.
Mà Nghiêm Tiểu Đao trùng hợp lại là người có thể đem lại cho người khác cảm giác an toàn, luôn luôn đáng tin cậy.
Nếu Nghiêm Tiểu Đao là cảnh sát phụ trách tra án, việc đầu tiên hắn làm sẽ là gạt Lương thiếu gia khỏi danh sách tình nghi, cho nên Lương Hữu Huy hoàn toàn không cần bỏ chạy.
Lương Hữu Huy hiền lành yếu đuối, không dám đánh cả một con mèo, bình thường phóng đãng chơi bời thế nào cũng sẽ không bao giờ xuống tay giết người.
Nghiêm Tiểu Đao ném đứa trẻ bự con lên sô pha, tiện tay vứt cho hai túi quà vặt, “Hữu Huy, cậu nghỉ ngơi trước đi, tự xem đồng hồ, chưa tới nửa giờ nữa, đội hình sự sẽ đến mời cậu về cục thẩm vấn, cậu cứ chờ ở đây.
Đừng rửa mặt thay quần áo trong nhà tôi, ngồi im ở đây cấm nhúc nhích! Đừng bôi trét dấu vết sinh học đầy nhà tôi là được!”
Đứa trẻ bự con nhận thấy rõ Đao gia bất mãn ruồng bỏ mình, lúc này mới chịu im lặng, không dám hỏi mấy câu ngớ ngẩn như “Sao đội hình sự tới đây nhanh thế”, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương vô tội kia, thiếu điều chưa túm góc áo gặm ngón tay nữa thôi.
Nghiêm Tiểu Đao không có tâm trạng bất mãn ruồng bỏ ai hết, trong đầu hắn chỉ vướng mắc hai chuyện.
Ngài Mạch đã chết, tại sao đột ngột như vậy? Chết như thế nào, ai giết?
Trước khi lên lầu, hắn lướt qua Dương Hỉ Phong, đánh mắt ra hiệu bên trên.
Phong Phong ghé tai hắn thì thầm, “Vẫn ở trên lầu, cả ngày chưa xuống, cơm trưa em mang lên, không ăn nhiều lắm, chắc khẩu vị không ổn?”
Buổi trưa ở công ty, Nghiêm Tiểu Đao cũng không ăn được, tâm tình ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị.
Hắn lại càng thêm áy náy với Lăng Hà.
Nhớ lại chuyện tối qua, hắn cảm giác chính tại lúc hắn thò tay vào quần Lăng Hà, thô bạo ve vuốt, động tác thỏa thuê suồng sã, hơn nữa còn túm lấy cặp mông vừa mềm mại vừa săn chắc, Lăng Hà mới đột ngột cứng người rồi bùng nổ.
Nếu đôi chân có thể cử động, nếu không bị hắn đè nghiến trên giường, hẳn y đã bật dậy… Đúng là mình quá đà và thô lỗ thật.
Phòng khách trên lầu, tấm rèm trong theo gió đung đưa, băng ghế dương cầm và sô pha không có ai ngồi.
Người trên xe lăn ngồi ngoài sân phơi, khung cảnh phía sau là gốc ngũ gia bì cao lớn rực rỡ, mái tóc dài và bóng lưng đẹp vô cùng tận, nhàn nhã nhìn ra biển trời rộng lớn phồn hoa nơi bến cảng.
Tam nương lông xám đan trắng, hoạt bát hiếu động chạy hùng hục quanh sân phơi, thỉnh thoảng ngóc cổ thân mật cọ cọ bắp đùi ngài Lăng.
Tam nương ăn thứ gì trên mặt đất.
“Đừng ăn bậy!” Nghiêm Tiểu Đao khẽ gầm lên, thình lình bước thẳng ra sân phơi bằng gỗ, tiếng bước chân giẫm lên ván gỗ kẽo kẹt khiến chú chó giật mình.
Nghiêm Tiểu Đao không chút do dự móc ra một nửa thứ gì đó rất cứng từ miệng Tam nương tử, ngón tay cực kỳ thô bạo, còn không sợ xước xát vì răng chó, cứ thế gang miệng móc họng, khiến Tam nương tử gào lên vì khó chịu.
Lăng Hà kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, trong tay vẫn cầm nửa chiếc bánh bao nguội, trông như còn thừa từ bữa trưa.
Nửa chiếc bánh bao còn lại bị Nghiêm Tiểu Đao thô lỗ móc ra, Tam nương tử ấm ức và oán giận vô cùng, lắc lắc cái mông “Oẳng” một tiếng, cực kỳ bất mãn chế độ chuyên quyền độc tài.
Nghiêm Tiểu Đao buông lời giải thích rập khuôn, “Tôi đã quán triệt là không cho hai con chó này ăn bậy, sợ bị người ta đút cái gì không nên ăn.”
Khóe miệng Lăng Hà khẽ nhếch lên, “Tôi chỉ đút nửa cái bánh bao thôi mà.
Bánh bao này chẳng gọi là ‘chó không thèm’ còn gì? Tôi thử xem chó có thèm hay không thôi.”
“Xem ra Tam nương không phải chó, thành tinh rồi.” Lăng Hà liếc hắn.
Nghiêm Tiểu Đao giải thích cũng đúng sự thật, Hùng gia và Tam nương đã được hắn dạy dỗ, trong nhà này chỉ ăn đồ do hắn, Phong Phong và Khoan Tử đút, hàng ngày ba người thay phiên cho chó ăn, người khác cho không được ăn, thức ăn tất nhiên cực kỳ an toàn.
Đây là đôi chó giữ nhà hắn nuôi, nên hắn quản lý rất cẩn thận.
Nói trắng ra, ai thèm ném bánh bao qua tường, hạ độc chó nhà anh chứ?
Nghiêm Tiểu Đao cũng không phải cố ý đề phòng người nào đó, chỉ là bao nhiêu đả kích và phức tạp không cách nào giải thích ập tới, tinh thần hắn hơi nhạy cảm…
Lăng Hà vắn tắt nói thẳng, “Có phải ngài Mạch xảy ra chuyện gì không? Vừa nãy nghe các anh nói chuyện dưới lầu.”
Lăng Hà nhíu mày, giữa cái se lạnh buổi chạng vạng trông càng có vẻ từng trải hơn tuổi, ánh mắt thâm thúy rơi vào trầm tư, thoạt nhìn cũng khá hoang mang và bối rối vì chuyện của Mạch Doãn Lương.
Người này vẫn mặc sơ mi vàng nhạt của Nghiêm tổng, tấm chăn lớn phủ lên đôi chân, hai tay đặt trên đùi xương xương mảnh mảnh, mỗi lúc trầm ngâm nhìn ra xa lại tạo cảm giác cao lớn và chín chắn hơn hẳn ngày thường, khuôn mặt sâu lắng không đo lường được, hay tất cả chỉ là ảo giác từ phía hắn mà thôi?…
Người thông minh sẽ không nhắc lại chuyện đêm qua, trưởng thành cả rồi, lên giường rồi, không làm thì không làm, chuyện gì qua cho qua, không cần phải tự phiền não hoặc gây phiền não cho người khác, càng không quanh quẩn mãi chuyện này.
Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn vẻ vững vàng bình tĩnh của Lăng Hà, híp mắt hỏi, “Cậu cảm giác ai làm?”
Lăng Hà kinh ngạc quay lại nhìn hắn, “Anh nói vậy là sao? Tôi chỉ biết là chắc chắn không phải thiếu gia ngu xuẩn dưới lầu kia làm, không đi lấy khẩu cung tìm chứng cứ ngoại phạm mà chạy đến chỗ anh tị nạn, nực cười!”
Nghiêm Tiểu Đao gian khổ nói, “Xem miêu tả tình hình, có vẻ là chơi bời quá đà trong khách sạn, bị tra tấn đến chết.”
Lăng Hà không nhìn hắn, dửng dưng lạnh nhạt đáp, “Thân mật với nhiều người như thế, xếp hàng tính ra cũng mấy chục mạng, ai không có hiềm nghi?”
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao căng lại, nhưng không cách nào phản bác những lời khó nghe của Lăng Hà.
Hễ nhắc tới Mạch Doãn Lương, Lăng Hà vẫn luôn khinh miệt, dù nghe tin báo tử của người ta cũng vẫn hời hợt lạnh lùng, không bày tỏ chút thương hại và thông cảm nào.
Nhưng bây giờ Nghiêm Tiểu Đao đã mập mờ đoán được vài uẩn khúc sâu xa trong đó, hắn không rõ mình nên “thấu hiểu”, hay khổ sở vì thái độ này của ngài Lăng?
“Tôi nói chuyện thẳng thắn, Nghiêm tổng đừng để bụng, ăn ngay nói thật thôi mà.” Lăng Hà nhận ra hắn không vui, lại bồi thêm một câu như sét đánh, “Lấy ví dụ, giả sử đêm qua người bất hạnh thiệt mạng trên giường là tôi, hơn nữa còn bị sát hại bởi phương thức làm tình nặng nề bạo lực như vậy, nghi phạm gần như duy nhất chính là Nghiêm tổng thoạt nhìn rất hứng thú với tôi đây.
Đã tiếp xúc da thịt thì khó tránh khỏi liên lụy, hay là anh nhẩm tính hộ ngài Mạch một chút, liệt kê dãy bài trên tay xem cây nào dùng được?”
…
Mây đen ùn ùn, cơn giông sắp tới, bầu trời như phẫn nộ biến sắc, đột ngột sa sầm, tro bụi xám xịt bị che đậy sau ánh sáng thuần khiết năm xưa dần hé lộ.
Nghiêm Tiểu Đao trợn mắt, không thể tin nổi Lăng Hà trước mặt hắn bây giờ.
Khuôn mặt khuynh thành vẫn rung động lòng hắn, nhưng từng câu thốt ra lại như mũi dao cắt vào tim hắn, chưa thấy hắn chảy máu thì chẳng ngại ngần tiếp tục bồi thêm.
Nghiêm Tiểu Đao không nói một lời, quay gót bỏ đi.
Đôi mắt xanh xinh đẹp của Lăng Hà phản chiếu bóng lưng Tiểu Đao, nghiến răng đè nén khát vọng bò qua mặt đất đầy gai nhọn và rừng sâu núi thẳm, trèo đèo lội suối kéo Tiểu Đao quay về, cầu xin hắn ở lại, rồi cuối cùng chỉ buông xuôi để mặc bóng lưng kia chán nản lặng lẽ biến mất sau cánh cửa.
Lăng Hà quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn vầng dương đỏ rực như máu dần khuất sau mặt biển phía chân trời, khôi phục nét mặt ban đầu y nên giữ, nét mặt ban đầu của y tại “Vân Đoan Hào”.
Tất cả đã kết thúc.
Tất cả cũng vừa mới bắt đầu.
Có lẽ hai người không thể tiếp tục ủy mị lưu luyến, quấn quýt bịn rịn, tâm linh tương thông, cũng không cần lá mặt lá trái dịu dàng săn sóc nữa.
Nhưng tại khoảnh khắc mưa rền gió dữ ào ào trút xuống, y lặng lẽ nắm chặt cây bài Bát Vạn trong tay, rõ ràng đã bị y nắm tới trơn nhẵn, tại sao nó vẫn cắt vào tay y, cắt vào lòng y vậy?