Trò cười kết thúc, giun dế quỷ thần đồng loạt xuất hiện, chúng sinh chốn nhân gian đồng loạt ồ lên.
Chiến hạm khổng lồ lật nhào giữa đầm lầy đen tối, mặt hồ không hề gió êm sóng lặng.
Quỷ lớn quỷ nhỏ láo nháo bỏ tàu nhảy xuống biển, thứ tiếp theo bị vất bỏ chính là con tàu sừng sững này.
Bản thân con tàu không thể gột rửa tất cả dơ bẩn đáng ghê tởm quanh thân nó, mặt nước xung quanh cũng bị nó làm ô uế.
Thanh danh của hai cha con họ Triệu nhanh chóng lụi tàn, cân nhắc chức vị và công trạng bao năm, chuyện này tạm thời chưa công khai xử lý, nhưng toàn bộ danh hiệu biểu dương thân phận địa vị đã bị dỡ bỏ trong lặng lẽ, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt công chúng; TV, báo đài và các kênh thông tin cũng xóa bỏ tên của người này, chỉ đợi phán quyết cuối cùng.
Triệu Thế Diễn đột quỵ liệt giường, tứ chi bất động, từ núi vàng biển bạc ngày xưa lưu lạc tới nệm giường bẩn thỉu dính dớp cứt đái, âu cũng do tự làm tự chịu, vừa hổn hển níu kéo chút hơi tàn, vừa chờ đợi bản án cuối cùng giáng xuống.
Phán quyết nội bộ dành cho lão cũng từng gặp phải ý kiến trái chiều, hoặc là cứu sống để lão đối diện với tòa án nhân dân, hoặc là mặc kệ cho lão sống dở chết dở, hoặc là rút ống thở để lão nhanh chóng lìa đời, các ý kiến trái chiều mãi không được thống nhất, vì vậy Triệu Thế Diễn ngắc ngoải trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt hai tháng trời.
Trương Văn Hỉ bị mời từ Bửu Kê về Yên thành.
Gặp phải tình cảnh này, người bình thường đều nghĩ tới việc mời gã về, hỏi gã một câu, người này chữa được hay không?
Trương Văn Hỉ thò mặt vào phòng chăm sóc đặc biệt, vừa ngửi thấy mùi hôi thối như xác chết đã thấy không ổn, cũng chẳng muốn vào phòng, thẳng thừng nhếch mép, “Ọe, phiền lắm, tau không chữa!”
Thế tóm lại là chữa được hay không?
Trương thần y chỉ nói ba chữ “Tau không chữa”, không giải thích gì thêm.
Mấy năm nay Trương Văn Hỉ không đến Yên thành chơi.
Lần cuối gã bị ép tới Yên thành “du lịch công tác” chính là để tham dự hội chẩn cho lão già họ Hầu.
Tất nhiên lần đó gã cũng không chữa.
Giải thích gì bây giờ? Nếu bắt buộc phải giải thích thì loại bệnh này chính là “Đức hạnh thối nát, bị quả báo, phá nát phong thủy mồ mả tổ tiên”.
Khu mộ tổ tiên mấy đời nhà tiểu thần y luôn đặt nặng phong thủy, cho nên Trương Văn Hỉ kiên quyết không chữa.
Vì thế Trương Văn Hỉ lại có cơ hội ăn chơi du ngoạn Yên thành, tiện thể tìm vị trúc mã trong các huynh đệ ôn lại chuyện xưa, khiến cho tình địch ghen lồng ghen lộn!
Trương Văn Hỉ nghe trúc mã kể, hình như cha con họ Triệu là nguyên nhân chính của vụ đại loạn trong giới.
Gã hóng hớt phấn khởi quá, tiện tay lục tài khoản ngân hàng, ngón tay bấm bấm mấy cái, trả lại một nghìn năm trăm vạn Lăng Hà chuyển cho gã đợt trước, kèm một câu chọc ghẹo: Chúc hai vợ chồng nhân duyên thiện quả, sớm ghép thành đôi, kính biếu chút lễ mọn.
Cùng lúc đó, tổ chuyên án tập hợp toàn bộ hồ sơ nộp lên trên, vụ án kết thúc.
Nghe nói báo cáo vụ án và toàn bộ hồ sơ tài liệu suốt mười lăm năm chất đầy hai chiếc xe buýt, bị niêm phong chặt chẽ, cất vào kho.
Các nhân vật liên đới ít nhiều đều bị ảnh hưởng.
Động tĩnh lúc đó không lớn, tin tức không lộ ra ngoài, nhưng sau nửa năm, ba gia tộc Phan, Đổng, Hoàng cũng bị điều tra.
Phạm vi điều tra là các tội danh kinh tế và lợi dụng chức vụ, cả ba đều dính líu không ít, tài khoản và bất động sản ở nước ngoài nhiều không đếm xuể, vừa tra đã phát hiện ngay, chẳng ai oan uổng.
Khi ấy nhóm trúc mã của Trương Văn Hỉ đang ở trong một câu lạc bộ tại Yên thành, dùng đũa gõ chén rượu, thẳng thắn vạch trần tất tần tật góc tối của vụ kỳ án: Nhà họ Triệu ngu ở chỗ ỷ vào ngày xưa tổ tiên lập công lớn, vừa tinh tướng vừa không thức thời, các anh biết họ làm gì không? Thời nay “Sở Vương” hết thích eo nhỏ, chuyển sang thích đá bóng rồi! Vụ dàn xếp giải bóng Đông Nam Á và trận đấu giành top 12 bị tuồn ra, quá bằng tự dí đầu vào họng súng, chọc thiên lôi phẫn nộ! Chắc nhà họ Triệu cũng chẳng ngờ có ngày mình lại chết bởi tay thằng trai bao của cậu quý tử đâu!
Cổ Diệu Đình là con ngựa lúc nào cũng đi đầu, là cây gậy khuấy phân mang tai họa về cho giới thượng lưu, cũng là kẻ duy nhất bị tử hình công khai trong vụ án này.
Bởi vậy mới nói, chỉ rơm rạ mới bị lôi ra pháp trường, bị đánh về nguyên hình bần nông rừng rú, có phải ai cũng là vương hầu quý tộc đâu.
Lần này bản lĩnh “Kim Cương Bất Hoại” trên giường của Đình gia cũng chẳng cứu nổi cái mạng hèn của gã.
Cuối cùng tên ác tặc khuấy đảo triều đình khiến lòng người bàng hoàng phẫn nộ đã phải đền tội.
Nghe nói có người đặc biệt đợi trước cửa phòng tử hình, thẳng tay cắt phăng bộ phận sinh dục của Cổ Diệu Đình ngay khi cái xác nóng hổi của gã vừa được mang ra, nhát dao hiểm ác độc địa này thiếu điều còn khiến xác chết vùng dậy!
Gã đàn ông được mệnh danh là gậy khuấy phân trăm năm có một này, sau khi chết còn được lưu danh sử sách, âu cũng nhờ thần khí dưới háng xuất sắc bẩm sinh.
Theo lời đồn trong giới, sau khi bị cắt rời, thần khí vẫn được ngâm formalin, bảo quản chu đáo, được cung phụng ở một cung điện nào đó tràn ngập ngôn từ tục tĩu, ngày ngày được nhân sĩ trong nghề ba lần thăm viếng ba lần dập đầu, được chiêm ngưỡng cúng bái suốt bao thế hệ.
Sau đó, quý tử độc nhất của nhà họ Triệu, Triệu Hòe Phong gặp tai nạn bất ngờ vào một đêm nọ.
Triệu Hòe Phong ốm yếu si tình, bình sinh ngoại trừ yêu thích đàn ông thì chẳng còn bản lĩnh nào khác.
Ban đầu hắn được đặt ngang hàng công đức với ông nội và cha hắn, rón rén làm mấy việc ngu xuẩn hại nước hại dân thâm hụt quốc khố, từ khi thế lực gia tộc suy tàn, hắn cũng xong đời.
Triệu Hòe Phong rơi vào tình cảnh nghèo hèn túng bấn, cả ngày tiều tụy hồn xiêu phách lạc.
Vào lúc hắn đang âu sầu thương nhớ phần còn lại của Cổ thiếu gia trong lọ formalin, nghe nói có người giới thiệu cho hắn một gã bạn tình trẻ tuổi dũng mãnh dai sức.
Gã trai trẻ nọ đến từ bộ lạc Khang Ba hoang dã xa xôi, lên Yên thành học đại học, cũng là con cháu nhà quan, đặc biệt thích hầu hạ đám công tử nhà giàu ở Yên thành.
Chẳng rõ người giới thiệu muốn lấy lòng Triệu công tử hay cố tình gài bẫy hại chết hắn.
Tân sủng tới nhậm chức, Triệu công tử hàng đêm sênh ca bạt mạng điên cuồng, mặc cho cơ thể càng ngày càng suy nhược.
Cuối cùng, vào một buổi tối nọ, dưới tác dụng của đủ loại thần dược và thuốc kích thích, Triệu Hòe Phong tự lái xe chở tân sủng người Khang Ba chơi dao đứt tay, chiếc xe mất đà lao thẳng vào trụ cầu, toác thành hai mảnh, nổ tung thành quả cầu lửa khổng lồ, sau đó oanh liệt rớt xuống cầu vượt.
Cả hai người trong xe cùng bỏ mạng, kết cục thật khiến người ta thổn thức.
…
Trên hành lang bệnh viện, một chiếc xe lăn chậm rãi phát ra những tiếng “lạch cạch”, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng bệnh của Triệu Thế Diễn.
Bên ngoài phòng bệnh của gia chủ nhà họ Triệu không được canh phòng cẩn mật, nhân số thưa thớt, cũng chẳng ai quan tâm lão chết hay sống, ngay cả bác sĩ và điều dưỡng túc trực cũng mải buôn chuyện trong góc tối, ngày ngày phải hầu hạ lão già hôi thối bẩn thỉu liệt giường, chỉ mong lão sớm vào nhà xác cho xong chuyện.
Một điều dưỡng vừa cúi đầu lật hồ sơ bệnh án vừa bước qua hành lang, nhác thấy người ngồi trên xe lăn, định chặn lại hỏi thân phận nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Người ngồi trên xe lăn khí phách ngời ngời, thoạt nhìn đã biết là có máu mặt.
Người ngồi xe lăn chính là Lăng Hoàng, hôm nay lão ăn diện chỉnh tề, áo cotton trắng và quần Tây màu vàng đất bao quanh thân thể gầy gò vì bệnh tật, khuôn mặt sáng lạn hào quang, ngẩng cao đầu quá bộ đến tận giường bệnh báo tin cho Triệu Thế Diễn.
Triệu Thế Diễn thoi thóp hấp hối, khổ sở chống chọi dưới mặt nạ ô-xy, cổ họng phát ra những tiếng khò khè nhớp nháp.
Thứ tạp âm nọ càng ngày càng yếu ớt, thoạt nhìn có vẻ sắp lìa đời.
Lăng Hoàng đến báo tin, hai mắt đăm đăm ngắm nghía bộ dạng liệt giường của Triệu Thế Diễn, nở nụ cười, “Hà hà, tôi còn ngồi được, ông lại nằm bệt rồi!”
Lăng Hoàng nhanh chóng rút tờ giấy được in từ một bài viết trên mạng ra — bởi vì báo chí sẽ không chính thức thông tin đến toàn thiên hạ về sự việc này — chẳng hề ngần ngại đưa tới trước mặt Triệu Thế Diễn.
“Đây, ông xem, bài viết này tường thuật một chuyện ly kỳ lắm!” Lăng Hoàng nhướn người khỏi xe lăn, mí mắt vàng vọt trợn lên, chằm chằm nhìn Triệu Thế Diễn đang cố níu kéo chút hơi tàn.
Hai mắt Triệu Thế Diễn đục ngầu, khung cảnh phía trước mờ mờ ảo ảo, sao đọc được những hàng chữ nhỏ xíu trên tờ giấy kia? Lão chỉ có thể khò khè trong cổ họng.
Lăng Hoàng nở nụ cười hở lợi, tiếng cười khàn khàn đầy khoe khoang, “Tôi đến báo tin này cho Triệu đại nhân, ông chưa chết mà nhà họ Triệu đã tuyệt hậu rồi! Triệu Hòe Phong, thằng con độc nhất của ông vừa nổi cơn điên đâm vào trụ cầu ngay đêm qua, chìm nghỉm trong quả cầu lửa cao bằng ba tầng lầu!”
Triệu Thế Diễn nghe hiểu, lồng ngực phập phồng, tay chân lại không thể nhúc nhích, những tiếng nức nở đáng sợ phát ra từ cổ họng.
“Hòe Phong con ông giãy giụa trong đống lửa mà chẳng được ai cứu giúp, tru tréo thảm thiết, gào thét như quỷ khóc, tiếng gào nghe như tiếng chuông báo tử của gia đình ông vậy.
Xung quanh vô số người đứng xem nhưng chẳng ai đến cứu, tội nghiệp Hòe Phong con ông, cuối cùng nắm tay thằng bồ đô con cùng xuống suối vàng, biến thành hai cái xác cháy đen thùi lùi!”
“Triệu đại nhân có biết cảm giác bị thiêu sống là như thế nào không? Ha ha ha ha… Hai đứa nó bốc mùi thịt cháy khó ngửi lắm, cả con đường Tam Hoàn phía đông Yên thành nồng nặc mùi xác chúng nó!” Lăng Hoàng miêu tả hiện trường sống động như thật, đáy mắt lập lòe nỗi hưng phấn khó lòng kìm chế, tơ máu nơi tròng mắt bện thành đồ án ngoằn ngoèo đỏ thẫm.
Triệu Thế Diễn đã chìm trong khiếp sợ và đau đớn tột cùng, cổ họng tắc nghẽn, vào thời khắc cuối cùng, lão giãy giụa cực kỳ thống khổ, hạng người ác độc vô nhân tính, quả nhiên cũng phải nhận lấy kết cục thê lương, đúng người đúng tội.
“Họ Triệu kia, mày tưởng tao không biết hay sao, khi xưa chính là mày lên kế hoạch ám hại tao…” Lăng Hoàng ghé sát vào mặt nạ ô-xy của lão, “Bằng không lũ hải quan tép riu làm sao có cửa lừa gạt tài sản của tao, hại tao ngồi tù? Ôi, chẳng phải chính mày đánh mắt ra hiệu cho chúng lừa tao, mày còn định tiện tay giết chết tao luôn nhi? Bây giờ mày mở to mắt mà xem, ai mới là người phải chết?! Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!!!”
Tiếp đó, Lăng Hoàng ngồi trên xe lăn, thưởng thức quá trình giãy chết kéo dài hai mươi phút của Triệu đại nhân.
Lão xem rất vui vẻ, thu hết vẻ mặt dữ tợn co giật của Triệu Thế Diễn vào đáy mắt, thù hận và phẫn nộ đè nén hơn mười năm qua cuối cùng cũng được phát tiết vô cùng khoái trá.
Mặt nạ ô-xy của Triệu Thế Diễn tuột ra, lồng ngực phồng lên rồi lõm xuống, kịch liệt co giật mấy chục lần, cuối cùng cơ thể biến thành một cái xác bất động, tắt thở.
Điện tâm đồ thể hiện một đường thẳng tắp, đặt dấu chấm hết cho lão ác quỷ khiến người ta ghê tởm khinh thường.
“Hừ, chết nhanh quá nhỉ, cứ tưởng lão già này phải giãy giụa thêm một lát, không ngờ lại chết trước bảy mươi hai giờ.”
Lăng Hoàng cười nhạt, đảo mắt nhìn trời.
Lăng Hoàng đắc ý đẩy xe lăn đi qua đi lại trong phòng bệnh của Triệu Thế Diễn, cười to, cười ra nước mắt, sau đó xòe hai bàn tay.
Lão nhìn lên bầu trời, nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc rực rỡ đẹp vô ngần, phản chiếu những tháng ngày tuổi trẻ sống không uổng phí của họ, mây trắng chiếu rọi bóng hình hoàn mỹ mà lão nhung nhớ ngày đêm.
Lăng Hoàng lại lấy bức ảnh ra khỏi túi áo, đắm đuối nhìn, đưa lên gần miệng, rốt cuộc mới đủ dũng khí hôn lên, nhưng nụ hôn vẫn hèn mọn, dè dặt, không dám biểu lộ dù chỉ một chút ý niệm cợt nhả khinh nhờn.
Ngoài bức ảnh chụp một mình Cố Vân Chu, lão còn giữ một bức ảnh khác.
Bức ảnh này chụp bên kia đại dương, dưới bóng cây cao su trong sân trường đại học, ba người trẻ tuổi ngồi trên băng ghế chụp ảnh kỷ niệm.
Cố Vân Chu ngồi giữa, ôm vợ yêu, cũng là mẹ của Lăng Hà trong lòng.
Lăng Hoàng ngồi ở bên còn lại, một cánh tay khoác trên lưng ghế, dùng tư thế này để ôm lấy Cố Vân Chu, ánh mắt âm thầm lưu luyến sườn mặt tuấn tú sau mái tóc dài bồng bềnh của người nọ.
“Vân Chu, tôi, báo được thù cho em rồi…”
Lăng Hoàng vui sướng cười tới thoát hồn, cười tới tận chân trời, khung xương, mạch máu toàn thân rung lên bần bật, không kiềm chế nổi bản thân trong xúc cảm mãnh liệt dâng trào.
Dường như lão vừa tự cắt nát mạch máu của mình, cười tới đứt khí quản, hô hấp khó khăn, tiếng thở khò khè như sắp chết ngạt.
Đồng thời đó cũng là tiếng hít thở khi đắm chìm trong kết cục hạnh phúc nhất đời, Lăng Hoàng ngửa mặt lên trời cười thật to ba tiếng, cổ ngả ra sau, chậm rãi nhắm mắt, tim ngừng đập, tắt thở qua đời.
…