Bất luận thế nào, cuối cùng Lăng Hoàng đã trở về, xuất hiện tại thời điểm này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, bước tiếp theo sẽ làm gì?
Nếu người này cũng trù tính đại nghiệp báo thù từ lâu, tại sao chưa bao giờ xuất hiện.
“Người đứng sau” Lăng Hà mà cục trưởng Bào nhắc đến hôm trước, hiển nhiên chính là Lăng Hoàng.
Bài viết mù mịt chướng khí nhưng sặc mùi công kích trên mạng kia, kẻ thao túng phía sau màn hẳn cũng là chủ tịch Lăng lọc lõi giả dối này!
Kho hàng khép cổng, từ xa xa bên ngoài vọng tới rất nhiều tiếng ồn ào, cẩn thận lắng nghe, thì ra là tiếng đội cảnh sát tập hợp phong tỏa xe cộ, tiếng còi xe cảnh sát quanh quẩn trên bầu trời vịnh… Chuẩn bị tiến công?
Hai mí mắt sáng loáng như kim loại của Lăng Hoàng ngước lên, tròng mắt sáng rực, ẩn chứa giao hẹn ngầm nào đó với đôi mắt Lăng Hà.
Từ sáng sớm Lăng Hà đã nặng nề tâm trạng, nhưng Nghiêm Tiểu Đao nghĩ sự trầm mặc suy tư này chỉ là do những bức ảnh hăm dọa khiến người ta khó chịu hôm qua.
Lúc này Lăng Hà lại giơ túi giấy trong tay lên, “Mua hạt dẻ cho ba nuôi anh nè.”
Túi giấy đựng hạt dẻ vẫn tỏa hơi nóng, hương thơm nồng nàn đậm chất quê hương.
Vừa nãy Lăng Hà tốn nhiều thời gian cũng bởi tiệm hạt dẻ lâu đời nọ rất đông khách, đắt hàng như tôm tươi, người xếp hàng mua rồng rắn.
“Tiểu Đao bóc hạt dẻ cho tôi đi.” Lăng Hà lơ đãng nói.
Bình thường ngài Lăng cũng hay yêu cầu mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, Nghiêm Tiểu Đao không cần nghĩ ngợi, bốc một nắm hạt dẻ, dùng răng cắn vỏ, sau đó bóc bằng tay.
Hắn nhét một hạt đã bóc vào miệng Lăng Hà, cúi xuống bóc hạt thứ hai.
Lăng Hà đột ngột giơ tay chém xuống, hiển nhiên dùng tay thay đao, một chưởng bổ xuống huyệt đạo yếu ớt phía sau tai phải của Nghiêm Tiểu Đao!
Nghiêm Tiểu Đao “Hự” một tiếng, bị người bên cạnh đánh lén không kịp đề phòng.
Viên hạt dẻ đã bóc văng ra khỏi tay hắn, bị Lăng Hà lấy đi, im lặng bỏ vào miệng.
“Lăng Hà, em…” Nghiêm Tiểu Đao giật mình.
“Ôi!…” Mao Trí Tú vừa ngoái lại đã phải chứng kiến cảnh này, lắc đầu thở dài, đúng là đàn ông trí nhớ kém, hai người này lại động tay động chân!
Cơ thể Nghiêm Tiểu Đao chỉ mất kiểm soát vài giây đã bị Lăng Hà nhấc lên, bế thẳng tới gian trong của kho hàng, còng hai tay vào cây cột sau lưng!
“Lăng Hà đợi đã, em định làm gì?” Nghiêm Tiểu Đao bừng tỉnh, nhưng lúc này hắn đã bị còng tay, ngồi trong góc tường không thể động đậy.
“Tiểu Đao, đừng sợ, đừng lộn xộn, anh ở đây chờ hai ba ngày, chờ tôi giải quyết việc này cho xong.” Lăng Hà nhẹ giọng, tiện tay với một tấm chăn chèn vào làm đệm cho hắn.
Lăng Hà vừa mở miệng đã tính đi “hai ba ngày”.
“Đệm chăn bên dưới cho mềm, tôi sợ anh ngồi bệt dưới sàn cứng lại đau mông.” Lăng Hà nói chuyện chẳng kiêng nể gì, hồi tưởng lại tất cả ân ái nồng nàn sáng sớm hôm nay.
Nghiêm Tiểu Đao làm đếch có tâm trạng để ý mông mình đau hay không? Hai mắt hắn tóe lửa, vội vã nói, “Tôi biết em định làm gì rồi, không được đâu, em không được đi! Cổ Diệu Đình tâm địa đen tối gan to bằng trời, chắc chắn bây giờ đang bố trí cạm bẫy mai phục đợi em chui đầu vào lưới! Em tùy tiện xuất hiện lúc này chính là ngu xuẩn đó, Tiểu Hà…”
“Tôi phải đi chứng thực với gã, xem mẹ tôi vì sao mà qua đời.” Lăng Hà bình tĩnh nhìn Tiểu Đao, “Anh đừng lo, tôi có thể đối phó gã.”
“Lăng Hà!!” Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao đỏ bừng vì nóng nảy, lông mày nhíu chặt, mí mắt bờ môi cùng run rẩy, “Tôi không cho em đi, em dám đi không?!”
Lăng Hà ghé miệng hôn Nghiêm Tiểu Đao, ngăn chặn những lời liến thoắng vô nghĩa, dịu dàng cẩn trọng hôn hắn.
Con đường này tôi phải tự bước lên, tuyệt đối không liên lụy tới anh.
“Tiểu Đao, tôi là ác nhân, lúc nào cũng hạ độc thủ với anh.” Lăng Hà hôn lên mí mắt và đôi môi hắn, đắm đuối chung tình, “Tiểu Đao, chính tôi biến Lăng Hoàng thành tàn phế đấy.”
“…” Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc không biết nói gì.
“Năm xưa ông ta tiêm thuốc vào đầu gối tôi, thứ thuốc đó ăn mòn màng xương, dẫn tới khung xương kiệt sức, cơ bắp khô héo, ông ta muốn biến tôi thành thằng què suốt đời, mãi mãi ở bên cạnh ông ta… Cũng may ông ta bị tống vào tù, vài tay chân thân tín của ông ta đưa tôi ra nước ngoài, tôi mới chữa được đôi chân.
Sau khi Lăng Hoàng trở về, tôi tính kế gài bẫy ông ta, tôi cũng làm chuyện tương tự với ông ta.”
Nghiêm Tiểu Đao khó lòng tin nổi câu chuyện tàn nhẫn và kỳ lạ này.
Từng mảnh chuyện xưa cuối cùng đã ghép lại thành tấm gương hoàn chỉnh, phản chiếu hiện thực sống động và tàn khốc.
Tất cả manh mối đảo một vòng xung quanh thời niên thiếu gập ghềnh của Lăng Hà, cuối cùng đã trở về vị trí.
“Không sai, đầu gối ông ta do tôi hủy hoại đấy, tôi tiêm thứ thuốc tương tự cho ông ta.
Tôi không thể cho phép ông ta đi lại, bằng không tôi sẽ không thể sinh tồn, không thể yên tâm thả lỏng, ở bên cạnh ông ta, tôi không thể ăn ngon ngủ yên.
Tôi trằn trọc suốt đêm, từng phút từng giây đều phải đề phòng người bên cạnh!…” Lăng Hà vừa nói, hai vai vừa run rẩy, đáy mắt tràn ngập sự căm ghét mãnh liệt.
Cho dù ân oán đã qua nhiều năm, hiện tại vai vế nhược cường đã đảo ngược, nhưng cơn ác mộng thời niên thiếu vẫn như lớp sương mù quấn quýt cả đời, mãi mãi không thể thoát ra.
“Tôi hiểu mà, nhưng Tiểu Hà à, em có thể buông tay được không?” Nghiêm Tiểu Đao nhẹ giọng khuyên giải.
Hắn không phán xét ai đúng ai sai giữa hai cha con y, hắn không có tư cách ấy.
Nửa đời Lăng Hà một thân một mình chống chọi qua bao gian khổ, cô độc phiêu linh trên tảng băng lạnh lẽo giữa dòng sông tăm tối mịt mù, ai có tư cách phán xét Lăng Hà làm đúng hay sai?
Lúc này hắn mới cảm giác như thời gian quay ngược, sáng tỏ rộng mở trước mắt hắn.
Dường như cuối cùng hắn mới hiểu tại sao khi trước để trút giận, để “có được” hắn, Lăng Hà không tiếc đâm nát mắt cá chân hắn, gần như phế một chân hắn, chẳng qua chỉ là để giữ hắn bên cạnh mà thôi.
Cho dù bản thân Lăng Hà tuyệt đối không thừa nhận, nhưng sống cuộc sống nghi kị đề phòng, kinh hồn táng đảm suốt bao năm trời, chắc chắn Lăng Hà cũng vô thức bị Lăng Hoàng bóp méo tâm lý, thừa hưởng rất nhiều tác phong cố chấp, bất chấp của cha nuôi, cả hai đều không từ thủ đoạn… Mà những ngày tháng Nghiêm Tiểu Đao quen biết Lăng Hà, chính là những ngày tháng không ngừng khiêu chiến cậu Tiểu Lăng biến thái, trắng trợn xé rách chiếc mặt nạ và lớp vỏ ngoài của Lăng Hà, tách mở nét hồn nhiên đáng yêu của tuổi thanh xuân mà y nên có.
Lăng Hà đau khổ, Nghiêm Tiểu Đao dạy dỗ cũng thật sự gian nan.
“Tiểu Hà, anh yêu em mà.
Em tháo còng ra đi.” Nghiêm Tiểu Đao ra sức giãy giụa, ý đồ thoát khỏi khí giới kìm kẹp hắn phía sau, nói ra những lời này, đôi mắt hắn cũng hoen ướt.
Hắn đã nhìn thấy Lăng Hà lộ vẻ xúc động cực đoan.
Lăng Hà lại hôn hắn, quả quyết đứng dậy.
“Lăng Hà!!… Em quay lại đây!!” Nghiêm Tiểu Đao gầm lên.
…
Cổng kho hàng đột ngột khép lại, Lăng Hà đứng trên bờ cát, đối diện với đại dương xám xanh bao la bất tận.
Tầng mây trên bầu trời dịch chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ ùa tới trước mặt họ, cuộc đại chiến đã cận kề.
Lăng Hà nói với người bên cạnh, “Chuyện ông yêu cầu tôi làm, tôi đã làm xong, coi như giúp ông đòi được món nợ.”
Bên cạnh y chính là Lăng Hoàng.
Lăng Hoàng thản nhiên ngồi trên xe lăn, đôi chân tàn tật không gây trở ngại tới chí hướng và dã tâm của lão, lão đắc ý nói, “Làm tốt lắm, Tiểu Hà.”
Lăng Hà dứt khoát tuyên bố, “Chúng ta đã giải quyết xong vụ án Trần Cửu, Du Cảnh Liêm đã chết, Thích Bảo Sơn nhảy xuống biển, Đàm Thiệu An bị tạm giam, Cổ Diệu Đình cũng đã rơi vào lưới pháp luật, kế hoạch của chúng ta đã thực hiện xong, đây là tôi báo đáp ơn cứu mạng của ông, tôi và ông coi như thanh toán hết nợ nần.”
“Ba rất biết ơn con, nhưng đừng tuyệt tình thế chứ Tiểu Hà…” Lăng Hoàng nở nụ cười, “Tiếp theo sẽ là báo thù cho cậu ấy, mục tiêu của ba và con vẫn nhất trí, ba và con từ đầu tới cuối vẫn đi chung đường mà.”
Lăng Hoàng vừa nói vừa di chuyển xe lăn, tiện thể nhích lại gần Lăng Hà.
Lăng Hà lập tức cảnh giác, ruồng rẫy nói, “Lăn ra xa, đừng lại gần tôi.”
“Được được được.” Lăng Hoàng ngoan ngoãn lùi lại, “Cục cưng của ba à, ba tốt với con nhường nào, ba đã bao giờ ngược đãi con chưa.”
Lăng Hà bế tắc trong lòng, hết cách chống đỡ.
Nghiêm khắc mà nói, quả thật Lăng Hoàng chưa từng ngược đãi y.
Chỉ cần thuộc phạm vi cho phép, Lăng Hoàng luôn dành cuộc sống sung túc nhất cho đứa con nuôi.
Dù đã trốn ra nước ngoài, nhưng thân là chủ tịch Lăng khét tiếng trong giới thương buôn Trung Quốc, lão vẫn còn tài lực và tiềm lực, đủ để nuôi dưỡng chu cấp cho cuộc sống cũng như sự nghiệp học hành của Lăng Hà.
Vì vậy Lăng Hà được học trường tư nối tiếng nhất, từ nhỏ đã được giáo dục bằng chất lượng tốt nhất, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài hoa học thức vẹn toàn.
Lăng Hà luôn có vệ sĩ bầu bạn bên cạnh, mang thân phận đại thiếu gia nhà họ Lăng, đi đến đâu cũng nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Thậm chí ở nhà, chủ tịch Lăng cũng ngoan ngoãn phục tùng, gọi dạ bảo vâng, bắt trăng hái sao cho đứa con nuôi, hầu hạ từng chân tơ kẽ tóc, tuyệt không bạc đãi… Mặc dù trong mắt Lăng Hà, sự săn sóc nuông chiều này mang một ý nghĩa khác, một cảm nhận khác.
Bản thân Lăng Hà hiểu rất rõ, chẳng qua mình chỉ là con rối gỗ mạ vàng được Lăng Hoàng nâng niu cung phụng, một con rối trong hình dạng trẻ thơ để Lăng Hoàng chuyển dời tình cảm mà thôi.
Lăng Hoàng muốn siết chặt y trong lòng mãi mãi, ngày qua ngày không cần làm gì cả, chỉ cần được ngắm nghía y, chiều chuộng y.
Thứ tình cảm chuyển dời biến thái này tra tấn y phát điên, ánh mắt dâm tà và tiếng hổn hển tục tĩu trong phòng tắm lúc nửa đêm khiến y mắc kẹt…
Lăng Hà bỏ qua những chuyện phiền lòng, trở lại chính sự, “Sau khi giải quyết Cổ Diệu Đình, bước tiếp theo chúng ta làm gì? Hủy diệt Cổ Diệu Đình thì dễ, nhưng chúng ta không với tới người đứng sau gã.”
Lăng Hoàng day day ấn đường, suy tính rồi thở dài, “Khó lắm, nếu Mạch Doãn Lương chết thêm lần nữa thì tốt!”
Lăng Hà nhíu mày, “Ông thôi trò đó đi.”
Bệnh trầm cảm của Mạch Doãn Lương bùng phát, cuối cùng bước vào ngõ cụt, chắc chắn có người xui khiến phía sau.
Cũng giống như việc Mạch Doãn Lương thổ lộ qua di vật, có người âm thầm liên hệ với anh ta, đạo diễn vở kịch này.
“Nếu cậu Mạch không tự sát thì chuyện sao có thể thuận lợi như thế? Ha ha ha ha.” Lăng Hoàng cười nham hiểm, tiên lượng kỹ càng, “Con đoán Lư Dịch Luân hoặc Bối Gia Hồng có video quay chung với những kẻ đó không nhỉ? Nếu một trong hai người này hi sinh…”
“Đủ rồi.” Lăng Hà ngắt lời lão, không muốn nhắc tới chuyện cũ, huống hồ đó còn là vết sẹo, là mâu thuẫn giữa y và Tiểu Đao.
Lăng Hoàng lắc đầu không tán thành, “Tiểu Hà, con mềm lòng rồi sao?”
“Tôi bình thường và tỉnh táo hơn ông, không điên cuồng biến thái như ông.” Lăng Hà lạnh lùng quan sát cha nuôi của y, “Đừng làm hại tính mạng người khác, ông tưởng tôi không biết ông lén lút quấy rối, ép Mạch Doãn Lương phát bệnh tự sát hay sao? Nếu ông còn giở trò, tôi sẽ ném ông xuống biển, để ông thành thủy quái bầu bạn với Thích Bảo Sơn!”
“Ông và Thích gia mới tâm đầu ý hợp!” Lăng Hà vẫn chưa hết giận, bổ sung một câu.
“Ôi chao…” Lăng Hoàng nhe răng trợn mắt, ôm lấy ngực run rẩy một cách khoa trương, vẻ như không muốn bầu bạn cùng lão oan gia Thích Bảo Sơn.
Người này cẩn thận lấy ra một bức ảnh trong túi áo ngực, trân trọng cầm ảnh bằng cả hai tay, đưa lên sát mặt, vừa ngắm ảnh vừa đau khổ cười thành tiếng, “Ha, ha, ha, ha…”
Lăng Hoàng cười, nụ cười giống như đang khóc, cổ họng khàn khàn phát ra những âm thanh bi thảm bị kìm nén đã hơn mười năm.
Người trong ảnh khí chất cao quý, nụ cười an tĩnh tới nao lòng, mái tóc đen dài óng ả càng tôn lên đôi mắt xanh, đẹp tới mức người ngoài không nỡ chạm đến, dường như đụng vào tấm ảnh cũng là một cử chỉ lỗ mãng, khinh nhờn xâm phạm người bên trong.
Phía sau ảnh là ba chữ nồng nàn Lăng Hoàng tự tay viết: Cố Vân Chu.
Lăng Hoàng âu yếm che chở cho bức ảnh trong tay, không dám dùng miệng đụng chạm, bả vai run lẩy bẩy.
“Vân Chu… Chúng tôi về báo thù cho em đây…”
…
Kho hàng bỏ hoang mà Lăng Hoàng tạm nương thân, giờ lại thành nhà tù lâm thời của Nghiêm Tiểu Đao.
Dù nguyên nhân giam giữ hắn xuất phát từ tâm ý trân trọng của Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao vẫn không cần được che chở bảo vệ như thế, đặc biệt càng không thể chịu đựng việc bị ép phải đứng ngoài cuộc.
Tiểu đội trưởng Mao thường xuyên qua lại xem xét hắn, áy náy giải thích liên hồi, “Anh Nghiêm đừng giận ảnh mà, đừng bỏ mặc ảnh nha! Tính ảnh hãm thế đấy, nhưng phàm là chuyện ảnh đã muốn làm thì nhất định sẽ làm, tuyệt đối không nghe người khác khuyên bảo!”
Mao Trí Tú rất sợ Nghiêm Tiểu Đao nổi trận lôi đình, đã thế bố mày lấy lại sính lễ, trở mặt rút lời, không cưới nữa không cưới nữa!
Nghiêm Tiểu Đao vội nói, “Các cô khuyên giải Lăng Hà đi, đừng để cậu ấy làm liều! Tôi đã giao đấu với Cổ Diệu Đình, gã lợi hại lắm.”
Mao Trí Tú lộ vẻ bất đắc dĩ, “Anh còn không khuyên được thì em sao khuyên được?”
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm túc nói, “Tôi hiểu suy nghĩ của Lăng Hoàng.
Lão ta trù tính dã tâm như thế hiển nhiên không phải vì Lăng Hà, lão sẽ không đếm xỉa tới an nguy thật sự của Lăng Hà, dù sao cũng không phải cha con ruột, căn bản lão chỉ đang lợi dụng Lăng Hà như cây đao báo thù mà thôi!”
Mao Trí Tú, “… Những điều này bọn em cũng đã nói rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao khổ sở nhắm mắt, một lát sau mới mở ra, có vẻ đã cam chịu bỏ cuộc, thở dài nói, “Tôi muốn mở còng, cho tôi đi vệ sinh.”
Đi vệ sinh là một vấn đề nan giải, Mao Trí Tú nói, “Em tìm cái bô cho anh Nghiêm tè nhé.”
Mao Trí Tú rời khỏi kho hàng, đi hỏi các tiểu đệ xem tìm bô ở đâu.
Mao Trí Tú vừa quay bước đi, Nghiêm Tiểu Đao lập tức mở bừng mắt.
Hắn đang bị còng vào ống sắt trong góc tường, ngồi tựa lưng vào vách tường.
Đùi phải hắn cấp tốc gập lại, dồn sức vặn người về phía sau, để chân phải chạm vào hai tay.
Hắn rút một lưỡi đao mỏng từ giữa hai lớp đế giày.
Độ linh hoạt của ngón tay hắn đã được tôi luyện thành thép, dễ dàng cạy mở còng tay…
Trên bãi cát bên ngoài kho hàng, Lăng Hà giắt súng bên hông, mái tóc dài buộc lại thành đuôi ngựa gọn gàng.
Sóng biển vang rền đinh tai nhức óc, nuốt chửng tất cả tiếng động nho nhỏ xung quanh.
Mao Trí Tú đuổi theo ra khỏi kho hàng, bám sát phía sau định ngăn cản Nghiêm Tiểu Đao chạy trốn, Nghiêm Tiểu Đao thình lình xoay người, hung hãn giáng một chưởng, thô bạo đẩy lùi cô!
Khi đó Mao Trí Tú chỉ thấy cả người nhẹ bẫng, gần như bị hất bay về phía sau, lưng đập vào vách tường kho hàng, hoa dung thất sắc.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, vô số lần cướp sô pha, cướp ghế dựa, cướp đồ ăn trước kia, cô cướp được đơn thuần chỉ vì Nghiêm Tiểu Đao tốt tính, luôn nhường nhịn phụ nữ mà thôi.
Chênh lệch sức mạnh và năng lực phản ứng của phụ nữ với đàn ông có thể tính bằng cấp số nhân.
Lăng Hà nghe thấy tiếng động phía sau, kịp thời phản ứng, nhưng vừa quay lại đã trúng một chiêu tàn nhẫn.
Lăng Hà kinh hãi trợn mắt nhìn người vừa cả gan đánh lén y!
Lần này Nghiêm Tiểu Đao ra tay dứt khoát, tuyệt không ngần ngại, tung ra bảy phần công lực chẳng chút nương tình.
Một chưởng này cực kỳ ác độc, đập xuống gáy Lăng Hà thành vết bầm cực lớn, chính là để Lăng Hà bất động khoảng nửa tiếng, không cách nào bò dậy.
“Nghiêm Tiểu Đao, anh… anh khốn kiếp.” Lăng Hà nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, cơn đau ùa lên từ sau gáy, ngửa mặt ngã vào lòng Tiểu Đao.
Y luôn tính kế người khác, chưa bao giờ cho phép mình bị người khác đánh lén.
Lăng Hoàng ngồi trên xe lăn, phản ứng quá chậm, xe lăn còn chưa kịp chuyển hướng đã bị Nghiêm Tiểu Đao đạp ngã nhào.
Hôm nay Lăng Hoàng tiên sinh bị đạp khỏi xe lăn tận hai lần trong vòng một tiếng.
Lão ngã xuống bằng tư thế lộn nhào, rớt từ bục xi măng bằng phẳng xuống bờ cát mềm mại phía dưới, mồm ngậm đầy cát.
Lăng Hoàng ngước lên nhìn Nghiêm Tiểu Đao, căm hận đấm xuống đất, “Anh!… Anh Nghiêm đừng phá hỏng chuyện của tôi!”
Nghiêm Tiểu Đao đáp lễ, “Ngài Lăng cũng đừng hãm hại Tiểu Hà của tôi!”
Hắn đoán được Lăng Hoàng chắc chắn vẫn còn hậu chiêu đối phó ác nhân, nhưng e rằng hậu chiêu này sẽ phải dùng Lăng Hà làm quân cờ và cái giá phải trả.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ không để em một mình gánh vác chuyện này.” Nghiêm Tiểu Đao đặt Lăng Hà nằm xuống bờ cát, nắm lấy cằm Lăng Hà, hôn thật sâu, “Tiểu Hà, em không đánh lại Cổ Diệu Đình đâu, đừng cậy mạnh, anh sẽ không để em mạo hiểm, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu bất cứ thương tổn nào.”
“Không có gì trên đời không giải quyết được, anh đi thay em, chuyện em phải hoàn thành, anh tình nguyện hoàn thành thay em.”
Lăng Hà nằm ngửa, cơ thể đau đớn và cứng đờ, trợn mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
…
Mục tiêu bị bao vây trên cầu cảng số 5 lúc này đã chuyển từ chiếc xe Cổ Diệu Đình ngồi khi chạy trốn sang một ký túc xá của công nhân đóng tàu.
Vài tên thuộc hạ ít ỏi còn sót lại che chắn cho Cổ Diệu Đình bỏ xe chạy vào ký túc xá, tạm thời ẩn náu qua đêm, đợi các nhân vật bên ngoài dông dài đàm phán hoàn tất.
Gã này hống hách không ai bì nổi suốt bao nhiêu năm, không ngờ cũng có ngày bị bao vây khốn đốn như hổ xuống đồng bằng.
Có lẽ căn ký túc lụp xụp lung lay trước từng đợt gió lớn trên cầu cảng, tuyệt đối không thể sinh sống lâu dài này sẽ trở thành nơi an táng của người nào đó hôm nay.
Cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết bố trí hỏa lực bắn tỉa chiếm lĩnh các điểm cao lân cận, kẻ nào dám thò đầu ra thì bắn kẻ đó.
Một người trẻ tuổi nhà họ Triệu không kìm chế được, lại ủy thác “trung gian” chuyển lời: Cục trưởng châm chước cho một lần, thả người ra trước đã, ngài có bất cứ yêu cầu gì, chúng ta đều có thể thương lượng sau.
Cục trưởng Bào nạt lại một câu: Cha của Lăng Hà bị sát hại như thế nào? “Yên thành Thập nhị thiếu” là sao? Có dám phơi bày sự thật trước công chúng không?
Đương nhiên không dám, sự thật không thể được phơi bày.
Cổ Diệu Đình giống như kíp nổ cuối cùng trên thùng thuốc nổ.
Nếu kíp nổ này bị châm lửa, dơ bẩn năm xưa sẽ không thể tiếp tục giấu giếm được nữa.
Vầng dương dần nhô lên, lúc này đã cao tới đỉnh bầu trời.
Nhiệt độ ngày và đêm ở ven biển chênh lệch rất lớn, lúc này là thời điểm giữa trưa nóng nhất mùa hè, ánh nắng chói chang.
Đội trưởng Tiết chốc chốc lại nhìn nhìn lên nóc nhà, đột ngột sửng sốt, rống qua micro, “Sao thế kia, ai đang đi ra kia?!”
Xạ thủ bắn tỉa quan sát, báo cáo, “Không ai đi ra, mà có người đi vào!”
Một người mặc áo ba lỗ đen và quần dài xuất hiện trên nóc căn nhà xưởng mà Cổ Diệu Đình đang chật vật ẩn nấp, động tác mạnh mẽ, giống như đặc công chuẩn bị đột kích, nhưng đội trưởng Tiết chưa ra lệnh tấn công mà, chuyện gì xảy ra vậy?
Xạ thủ xin chỉ thị, “Đội trưởng Tiết, có bắt người kia xuống không?”
Tiết Khiêm quát một tiếng, “Tất cả đừng nhúc nhích, đừng nổ súng, đó là người phe mình!”
Người trên nóc nhà là Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao đã quá quen thuộc với cầu cảng số 5, hắn là tên côn đồ lăn lộn mười mấy năm ở địa phương này, nắm chắc địa hình và các ngõ ngách dẫn tới mục tiêu hơn bất cứ sĩ quan cảnh sát nào.
Vì vậy, hắn không đi vào từ cửa chính và cửa sau, mà chui thẳng vào từ ống khói.
Ống khói của các nhà xưởng kết cấu kiểu này, trước đây hắn đã chui qua hết rồi.
Hắn chống lên miệng ống khói, thoăn thoắt thả mình vào trong vách sắt của ống khói!
Tiết Khiêm thấy Nghiêm Tiểu Đao đi vào, đánh mắt trao đổi với cục trưởng Bào, cuối cùng hạ lệnh qua trong micro, “Đội Một đội Hai làm theo kế hoạch, chia nhau đột nhập cửa chính và cửa sau, còn hai phút, đúng 11 giờ hành động.
Cố gắng không nổ súng, phải bắt sống, đừng ngộ thương người phe mình.
Xạ thủ canh phòng bên ngoài, không cho kẻ nào chạy thoát.”
…
Ký túc xá mờ mờ ánh đèn, đống hỗn độn nằm giữa những chiếc giường tầng khung sắt, ga giường và chăn đệm rơi vãi kết hợp với mạng nhện, thoạt nhìn bẩn thỉu chẳng khác gì mặt trong ống khói.
Bị bao vây suốt thời gian dài, mấy gã côn đồ đã sa sút tinh thần, khát vọng chiến đấu cũng suy giảm, có lẽ bây giờ còn đang âm thầm hối hận, sao mình lại đi theo Đình gia chuyến này? Gà chó đắc đạo thăng thiên, nhưng một khi bị đánh đuổi khỏi Thiên Giới, cuối cùng bộ mặt thật cũng chỉ là đám chó chết chủ, chung quy vẫn xuất thân từ lũ quê mùa không xu dính túi, nghĩ mình căn cơ quý tộc, dòng dõi đảng viên danh giá hay sao? Nực cười, đến lúc mấu chốt, ai thèm quan tâm mày chết hay sống?
Mấy tên côn đồ ngồi trong góc tường, vài lon bia bẹp dúm rải rác bên chân.
Đám người này đã bị nhốt trong vại, chỉ có thể xem phim khiêu dâm cho đỡ chán, coi như chút khùng điên cuối cùng.
Ký túc xá chỉ có một chiếc TV cũ, màn hình không lớn, độ phân giải và âm thanh cũng không còn rõ nét, nhưng hình ảnh dâm đãng kiêu sa vẫn đủ để xem…
Lũ côn đồ dán mắt nhìn TV, ánh mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng tuôn ra một hai tiếng cười tục tĩu, bình phẩm nội dung video.
Thậm chí có kẻ không kìm chế nổi, bàn tay mò mẫm hướng về phía đũng quần phồng lên của mình…
Đám người này tập trung đến mức suýt nữa bỏ quên tiếng động lạ trên trần nhà, một cửa gió bị xốc lên, bóng dáng dẻo dai thoắt cái đã nhảy vào phòng!
Đám người kinh hoàng bật dậy, tiếng lên đạn “Răng rắc răng rắc”.
“Đừng manh động, đừng bắn.” Nghiêm Tiểu Đao vẻ mặt trấn định, hai tay trống trơn, có vẻ không mang theo vũ khí.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không dám vội vã ra tay, cho rằng Nghiêm Tiểu Đao có gan đơn thương độc mã xâm nhập, chắc hắn cũng có âm mưu và chiêu thức dự phòng.
“Tôi có chuyện tìm Đình gia.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
“Ha ha ha ha… Anh Nghiêm đấy hả.” Cổ Diệu Đình bước ra từ sau bát quái trận làm từ ga giường và mạng nhện lộn xộn, điệu bộ vẫn rất ung dung, quả nhiên không phải người tầm thường.
Cổ Diệu Đình ngồi xuống chiếc sô pha cũ kỹ chính giữa căn phòng, tướng ngồi hùng hồn khảng khái, lại thêm mấy phần khí phách, “Tôi cứ tưởng Lăng Hà đến, hóa ra thằng nhỏ không dám lộ mặt, Nghiêm Tiêu lại đến thay!”
Nghiêm Tiểu Đao không cần nể nang, “Lăng Hà là người của tôi, tôi đến thay cậu ấy cũng được, anh có gì muốn nói thì nói với tôi.”
“Ha ha, tôi cứ tưởng có dịp vui vẻ ôn lại chuyện xưa với cậu Tiểu Lăng cơ, tôi cũng thông cảm với cậu ấy lắm, thật lòng xót thương cậu ấy mà, cậu ấy…” Cổ Diệu Đình phóng đãng cười.
“Cậu ấy không cần anh thông cảm và xót thương.” Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng nói.
“Nó không cần? Thằng nhỏ bơ vơ không cha không mẹ, mấy năm nay khốn khổ lắm cơ mà! Ha ha, chẳng trách sốt ruột báo thù muốn điên, vừa trông thấy tôi đã định chém chết tôi rồi… Hừ!” Cổ Diệu Đình phun ra những lời bất thiện giữa hai kẽ răng, “Chắc nó đang rất muốn biết mẹ nó chết thế nào nhỉ.”
Nghiêm Tiểu Đao gay gắt hỏi, “Tôi cũng rất muốn biết, nếu Đình gia nắm rõ nội tình, chắc không ngại chia sẻ nhỉ?”
“Ha ha ha đương nhiên tôi biết nội tình chứ, hai cha con đáng thương!” Cổ Diệu Đình không hề có tâm lý đồng cảm như người bình thường, tiếng cười mang độc, khiến Nghiêm Tiểu Đao rất muốn cắm đao vào cổ họng gã.
Cổ Diệu Đình cười xong mới nói, “Người mẹ xui xẻo của Lăng Hà, xét cho cùng là bị hai cha con nó ‘hại chết’, vì hai cha con nó mà chết.”
“Nghĩa là sao?” Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, lớn tiếng chất vấn.
Cổ Diệu Đình giơ một ngón tay, “Hai cha con khuynh thành tuyệt sắc như thế, chẳng phải chính là hai con cá mê hoặc người ta mất hồn mất não, không cách nào rời mắt hay sao, ả đàn bà kia sao có thể không chết? Sống trên đời chỉ tổ vướng chân vướng tay, quá phiền nhiễu!”
Cổ Diệu Đình chỉ thuật lại câu chuyện năm xưa, nhưng ẩn ý trong những câu từ ác độc đủ làm Nghiêm Tiểu Đao không rét mà run.
Theo ngón tay gã chỉ, hắn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện chiếc TV trong phòng.
Màn hình vẫn tiếp tục chiếu phim, có điều lúc nãy bị che khuất bởi đám người giương cung bạt kiếm nên Nghiêm Tiểu Đao không để ý tới nội dung bộ phim.
Hắn vừa liếc nhìn đã kinh hoàng tột độ, cuống họng co giật tới kịch liệt.