Ngược Dòng Vung Đao

Chương 108: Bạn Đời Tâm Hồn






Một biến cố xảy ra trong giới kinh doanh, người ngoài không biết nội tình bên trong, sức ảnh hưởng giống như gợn sóng chưa đủ để lan tràn.

Mà cái nóng hừng hực giữa hè lại khiến tâm trí người ta biến thành đoản mạch, bị dồn ép thành một khối.

Tâm trí ngưng tụ thành miếng caramel dinh dính ngây ngấy, mải mê tận hưởng lạc thú tạm thời.
Vài ngày sau, trên bãi cỏ đón nắng dưới tòa nhà công ty, hướng mặt ra bến cảng xanh biếc, trái cầu hoa hai màu xanh trắng vẽ lên không khí tiệc tùng rộn rã ngày hè.

Các nhân viên công ty dịch vụ chuyên nghiệp mặc đồng phục trắng cúc vàng, tay bưng khay thức ăn nhẹ tinh xảo, xuôi ngược giữa đám đông, lễ phép chu đáo và cẩn trọng.
Đây là bữa tiệc mùa hè Nghiêm tổng tổ chức để khoản đãi nhân viên các chi nhánh, lần này là tiệc cocktail giải nhiệt trên đảo theo chủ đề phương Tây.
“Đúng là giám đốc mới của bọn mình có khác, đẳng cấp thật sự.” Thư ký Diêu tay trái cầm bánh puff nhân tôm nướng hương thảo, sung sướng ăn tới vụn bánh đầy miệng, tay phải bưng một ly champagne, đồng thời kẹp thêm một cây măng tây cuộn bacon nướng giữa ngón áp út và ngón út, sợ lát nữa chưa kịp lấy đã hết.
“Đẳng cấp khác hẳn luôn, du học sinh trời Tây có khác, làm nguyên một cái party kiểu Tây.

Em xem đi, Nghiêm tổng còn chẳng dám phản đối câu nào!” Thanh niên C rung rung đôi vai, chế nhạo sau lưng sếp chẳng cần ái ngại.
“Nếu vẫn là nhân sự cũ, để Nghiêm tổng nhà mình gọi món thì kiểu gì lại chẳng lòng xào cay thịt xiên nướng với tôm hùm đất hấp bia!” Lễ tân A nói.
Mấy ngón tay từ phía sau nhẹ nhàng úp lên vai lễ tân A.

Nghiêm Tiểu Đao mặc bộ vest trang trọng, lắc lắc ly rượu, vẻ mặt nguy hiểm, “Thịt xiên nướng tôm hùm đất không ngon hả? Tôi thấy ngon lắm mà.”
“Sếp à, em hi sinh sáu năm tuổi xuân cùng sếp gặm thịt xiên bóc tôm càng, cuối cùng sếp cũng đổi khẩu vị rồi.” Thư ký Diêu nói.
Trông thấy linh vật bậc nhất công ty, đám thiện nam tín nữ như ống kính vừa được mở màn trập, vui vẻ ra mặt, “Sếp ơi, bữa này đắt lắm phải không sếp? Để sếp chảy máu chúng em thương sếp quá!”
Nghiêm Tiểu Đao tươi cười, trưng bộ mặt phú hào địa chủ nhiều tiền chẳng sợ, “Các cô các cậu ăn ngon là được.”
Trong lòng hắn nghĩ, đ*t, ngài Lăng cứ chơi đùa thỏa thích là được!
Một luồng hào quang chói lóa ùa lên trước mắt, không mang uy hiếp, nhưng rất có khí thế, khiến mặt ai cũng sáng bừng lên.

Mọi người cùng ngẩng đầu, Lăng Hà băng qua thảm cỏ, đang bước về phía họ, hoặc nói chính xác là bước thẳng về phía “linh vật”.
Lăng Hà không toét miệng cười ngờ nghệch như đám đông, nhưng cực kỳ hiền hòa mời rượu từng nhân viên một, rất có phong độ.
Thư ký Diêu nâng ly, khen ngợi thật lòng, “Giám đốc ơi, hôm nay rượu cũng ngon đặc biệt luôn, giám đốc tuyệt ghê.”
“Người đẹp quá khen, kết hôn xong lại càng xinh đẹp thon thả, em đang hối hận vì vào công ty muộn quá đây.” Lăng Hà nịnh bợ không cần chớp mắt, Diêu cô nương lập tức đắm đuối mê say.
Loại rượu này đúng là do Lăng Hà đặc biệt lựa chọn, cầm menu rượu và đồ ăn chỉ đạo quản lý nhân sự đi tìm nhà cung cấp, quản lý chạy hộc máu qua lại giữa Lăng Hà và các công ty phân phối đồ Tây, không tìm được chỗ nào đáp ứng nổi yêu cầu khắt khe tới khủng bố của giám đốc Lăng.

Cuối cùng chốt được thực đơn khai vị, súp nguội, pate gan ngỗng, phô mai thịt nguội, món chính, tráng miệng ngọt, kem ly và rượu như thế này, Lăng Hà còn chê bai không món nào làm đủ cẩn thận.
Đứng trước các chị em, đẳng cấp của Lăng Hà luôn là hình tượng nhân viên mẫu mực miệng ngọt như đường trong “The Take”*, uống rượu chuyện trò vô cùng rôm rả.

Đối với tình huống này, Nghiêm Tiểu Đao thấy hơi ghen tị, hắn đứng bên cạnh mãi chẳng chen được mồm, âm thầm liếc Lăng Hà vài lần, Lăng Hà cũng chẳng thèm đếm xỉa tới hắn.
So với trước đây, Lăng Hà đã hiền lành hơn nhiều, biết cách săn sóc và chiều theo người bên cạnh, lần này Lăng Hà bỏ công bỏ sức cũng là vì hắn, thay hắn lấy lòng mọi người… Nghiêm Tiểu Đao hiểu rõ, thật sự rất biết ơn, cứ cảm thấy mắc nợ người này khắp nơi khắp chốn.
Thư ký Diêu và cô nàng lễ tân, mỗi người cuộn một chiếc bánh crepe nhân hoa quả tươi, sốt chocolate và kem.

Hai người nịnh nọt báo cáo với giám đốc Lăng, “Giám đốc đẹp trai quá! Hồi giám đốc chưa vào công ty, họp thường niên mà Nghiêm tổng toàn cho bọn chị ăn bánh cuộn hành lá, vác súng trường lên là bọn chị xung phong ra trận được luôn!”
“Thật sao?” Lăng Hà nhịn cười, “Vậy mà các chị vẫn cống hiến cho người như thế hả?”
“Câu này tin được không!” Nghiêm Tiểu Đao tức giận chỉ vào hai mụ yêu tinh ăn cây táo rào cây sung phản quốc theo địch, “Tôi cho các cô ăn bánh cuộn hành lá bao giờ? Nói xằng nói bậy!”
Lăng Hà cười ầm, ném một miếng thịt nướng vào miệng, hả hê nhìn người khác muối mặt.
Nghiêm Tiểu Đao bưng đĩa bánh kem phô mai chặn đường thư ký Diêu đang cố gắng giảm cân, “Cô nương, cô nói bằng lương tâm xem lần trước họp thường niên cô ăn món gì? Nói thật với giám đốc Lăng ngay, không thi ăn miếng bánh kem này cho tôi.”

Thư ký Diêu bịt miệng cười, “Được rồi, em sợ sếp rồi, em lỡ miệng, main course là vịt quay hai món nha!”
Thời gian luôn trôi rất nhanh trong bầu không khí vui sướng rộn ràng, Nghiêm Tiểu Đao liên tục vờ như vô tình chạm mắt Lăng Hà, Lăng Hà cũng thường xuyên nhìn lại hắn, đôi mắt như sóng biếc dập dềnh, hàm chứa hơi men và khoan khoái, say đắm lòng người…
Màn đêm buông xuống, đám thanh niên dư thừa tinh lực còn chưa thỏa mãn, ăn tối xong bèn chuyển sang hoạt động giải trí sôi nổi hơn, tiếp xúc thân thể khăng khít hơn.
Tiếng cười đùa vang vọng giữa trời đêm quang đãng, mọi người bảo nhau rằng, ngày xưa vũ hội đêm của công ty mình chẳng khác gì múa quảng trường, Nghiêm tổng lôi bọn mình ra nhảy bài “Trái táo nhỏ”, múa quyền quân đội, bây giờ súng gỗ đổi thành đại bác kiểu Tây, quả nhiên là khác hẳn.
Bị mọi người hùa nhau phỉ báng, Nghiêm tổng cũng không tức giận, tâm trạng đêm nay cực kỳ vui.

Phần lớn nội dung phỉ báng chỉ là bịa đặt bậy bạ, ám chỉ quan hệ thân thiết thuận hòa và tình cảm nồng nàn tràn trề nhiệt huyết của đám nhân viên đối với lãnh đạo, càng nói thì hắn càng hưởng thụ mà thôi.
Ánh đèn, không khí, pháo hoa rực rỡ, rượu vang, tiếng nhạc new country và blues du dương dưới ánh trăng, khó tránh khỏi tâm tình xao động…
Đám thanh niên nam nữ đã nhắm được đối tượng, từng đôi từng cặp sánh bước xuống sàn nhảy, mặt đối mặt vật lộn chém giết.
Điệu Waltz duyên dáng luyến lưu đột nhiên biến thành vũ điệu thủy thủ rộn rã, rồi lại biến thành nhạc nhẹ êm đềm như làn nước.
Có người ầm ĩ mời Lăng Hà khiêu vũ.
Mọi người bắt giám đốc Lăng chọn một cô gái trong đám con gái làm bạn nhảy.
Lăng Hà hai tay đút túi, dùng biểu cảm và khí phách bất khả xâm phạm nhìn xuống chúng sinh, “Tôi khiêu vũ giỏi lắm, không tìm được bạn nhảy, chỉ sợ các cô theo không kịp lại rớt cả giày!”
Thật sự quá kiêu ngạo, đối phó với người liều lĩnh, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

Thư ký Diêu bắt Lăng Hà rút một phần quà trong đống quà, phần quà ghi tên ai thì nhảy cùng người đó, bắt buộc phải nhảy, không được trốn.
Đây là tiết mục trao đổi quà của buổi vũ hội, từ nhân viên tới quản lý cấp cao và lãnh đạo đều phải chuẩn bị một phần quà, đắt rẻ tùy tâm, dùng để bốc thăm ngẫu nhiên.
Lăng Hà chỉ đợi thời cơ này.
Y bước tới chiếc túi khổng lồ đựng các món quà đủ hình đủ dạng sặc sỡ lòe loẹt, lục tung hết tất cả để tìm món quà mình đã biết, không chút do dự gắp lên thứ mình muốn!
Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên một băng ghế trong sân, đang khảng khái hùng hồn chạm cốc với vài nhân viên nam, uống bia thả cửa, tán dóc văng cả nước miếng.
Thư ký Diêu gỡ mảnh giấy nhỏ có viết tên kẹp trong gói quà, “Ôi chao, linh vật!!!”
Nghiêm Tiểu Đao còn dính bọt bia trên mép, mí mắt hơi đỏ, ngước lên đối diện với ánh mắt kỳ vọng miên man như dòng thời gian bất tận của Lăng Hà, tất cả ánh nhìn của Lăng Hà tập trung vào khuôn mặt hắn, sâu lắng, ghẹo người.
“Nhảy hả? Ha ha… Chơi luôn, ông đây cũng biết nhảy mà.” Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu, điềm nhiên chỉnh đốn lại sơ-mi, xắn tay áo lên tận khuỷu tay, cố tình lảng tránh ánh mắt nóng bỏng nọ.
Đầu ngón tay hắn còn hơi dinh dính, đáy lòng cuộn sóng, không ngờ Lăng Hà chủ động chòng ghẹo ngay chốn đông người.
Thư ký Diêu nghiêm túc mách lẻo cho Lăng Hà, “Sếp nhảy giỏi lắm đấy, chị thấy ảnh nhảy rồi, giám đốc cẩn thận không theo kịp nha!”
Lăng Hà đổi nhạc, chọn một điệu Tango, dùng tư thế cực kỳ lịch sự và đầy phong độ mời sếp xuống sàn nhảy.
Tối nay Nghiêm Tiểu Đao mặc sơ mi ôm sát người và quần Âu có dây đai, cánh tay rám nắng chuyển sang màu bia vàng sẫm, rất có khí khái đàn ông.

Lăng Hà mặc áo trắng rộng rãi, bóng dáng lung linh dưới ánh đèn.

Hai người cầm tay nhau, tâm tư nhộn nhạo quấn quýt triền miên, ngoài mặt lại không mảy may bộc lộ, tiếng nhạc vừa vang lên là đồng thời cất bước!
Tại khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao phát hiện Lăng Hà đã chiếm trước tiên cơ, quyết không nhường nhịn ôm lấy eo hắn, nhạc vừa cất lên đã tiện thể kéo hắn về phía trước, vô hình trung ép hắn vào nhịp nữ.

Đã vào nhịp thì không sửa lại được, sửa lại sẽ loạn ngay, Lăng Hà dẫn hắn xoay một vòng dọc theo sàn nhảy ngay trước ánh mắt kinh ngạc thích thú của đám đông xung quanh, làm rộ lên một trận huýt sáo vỗ tay ầm ĩ.
Đây là lần đầu tiên hai người khiêu vũ cùng nhau, không hề luyện tập trước.

Khi còn giả què ngồi trên xe lăn tại “Vân Đoan Hào” và tại nhà Nghiêm Tiểu Đao, không chỉ một lần Lăng Hà tưởng tượng ra cảnh này, được ôm ngài Nghiêm cùng khiêu vũ.
Không luyện tập trước, nhưng sự khôn khéo, ăn ý và phù hợp bẩm sinh của hai cơ thể không hề bị ảnh hưởng.

Hai người chính là hai họng súng chĩa thẳng vào nhau, kể cả khiêu vũ cũng là kỳ phùng địch thủ, không ai chịu nhường ai.

Bả vai, bắp đùi và đầu gối không ngừng va chạm, ma xát với nhau qua vô số lần anh đến tôi đi, dùng nhịp bước đầy ăn ý để tái hiện cái gọi là “tạo hóa dựng nên”!

Tay phải Nghiêm Tiểu Đao vuốt ve phía sau vai Lăng Hà, ngón tay không khỏi tiện đà luồn vào mái tóc dài của Lăng Hà.
Xúc cảm mềm mại hoàn mỹ khiến đầu ngón tay hắn ngứa râm ran.

Cảm giác này rất giống những đêm triền miên nóng bỏng của hai người, Lăng Hà đè lên ngực hắn, nồng nhiệt hôn hắn, những ngón tay hắn thô bạo luồn vào tóc Lăng Hà, xoa nắn, gặm cắn, nghiền nát, nuốt chửng người này…
Bên ngoài và bên trong bắp đùi hai người càng không ngừng cọ xát.

Lăng Hà bất ngờ nhấc chân trái, động tác cực kỳ hoa mỹ, dùng cẳng chân quắp lấy phần cong phía sau đầu gối Nghiêm Tiểu Đao, quẳng hắn văng ra ngoài! Nghiêm Tiểu Đao không kịp đề phòng, nhưng vẫn tùy cơ ứng biến ngửa về phía sau, bị ép gập ngửa eo xuống.
Cũng may lực eo không tồi, Nghiêm Tiểu Đao được Lăng Hà ôm eo kéo về, chóp mũi hai người suýt soát chạm vào nhau chỉ trong khoảnh khắc.

Hơi thở nóng rực phả vào làn da, khuôn mặt của nhau, ánh đèn đắm đuối mê ly sóng sánh trong đôi mắt…
Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo vang rền như sấm từ đám đông quần chúng xung quanh.
Rất nhiều người xem mà ngỡ ngàng, có thể nhận ra dấu vết của sự ăn ý và nồng nhiệt quá trớn trong không khí, nhưng lại không tìm thấy bất cứ bằng chứng rõ ràng nào, chỉ đạt thành nhận thức chung từ trong tâm khảm, rằng hai người đàn ông này rất xứng đôi, rất đẹp đẽ…
Lúc khiêu vũ, hai người thậm chí không cười, không buôn bán sự mờ ám rẻ tiền, dùng chiếc mặt nạ cẩn trọng bao trùm khí chất cấm dục đạo mạo nghiêm trang.

Cùng chờ người kia bật cười trước, cùng giữ vững nét bình thản của người từng trải, gắng sức đè nén tình cảm mãnh liệt đến khi kết thúc điệu nhạc, cùng chịu đựng tới nhịp bước cuối cùng.
Lớp vải mỏng manh của áo quần mùa hạ càng che càng lộ, lòng bàn tay mải miết hưởng thụ hơi ấm của nhau…
Vì cùng uống rượu tới ngà ngà say, đêm đó hai người về nhà bằng tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm vắng khách, Lăng Hà ngồi trên ghế, bộ dạng biếng nhác, dùng tư thế ngưỡng mộ thưởng thức dáng người Tiểu Đao.

Cổ tay đeo vòng của Nghiêm Tiểu Đao ngoắc vào tay vịn tròn, lắc la lắc lư theo nhịp tròng trành trong toa hành khách, thân thể nặng nề bị quẳng lên người Lăng Hà, gần như ngồi lên đùi y.

Ánh mắt hai người đều có phần bất chấp, lãng quên tất cả, tình cảm tràn trề.
Trở lại biệt thự, hai người không bật đèn, mò mẫm trong bóng tối đi vào phòng ngủ, cố gắng không quấy nhiễu người khác.
Mùi người không tránh khỏi kinh động hai chú chó, tổ “paparazzi” từ phòng khách đuổi tới cửa phòng ngủ.

Hai người vội vàng quát Hùng gia và Tam nương tránh đường, chó ngoan không chặn đường nha!
Cũng may đêm nay không có đá bóng, phòng khách vắng tanh.

Mấy tuần gần đây, giải đấu và những cuộc chiến giành vị trí vào top 12 đang hừng hực khí thế, tối nào các tiểu đệ cũng chen chúc trên sô pha phòng khách, xem tường thuật trực tiếp, hò hét ầm ĩ, cuối cùng lôi kéo cả Nghiêm thị xem chung.

Không ngờ Nghiêm thị vài thập niên không xem đá bóng mà vừa xem đã nghiện, tức khắc bị hun đúc fan nữ luống tuổi.

Mà gọi “fan nữ” không chính xác lắm, phải gọi là “fan mẹ”.
Phụ nữ xem đá bóng tương đối cảm tính, thích cầu thủ đẹp trai chạy băng băng trên sân cỏ, nếu cầu thủ thua trận, mẹ Nghiêm còn than thở đến thương tâm.
Đóng cửa cài then, hai người vội vã lột hết quần áo của nhau, gần như không đợi nổi tới lúc bò lên giường, nửa đường đã sắp lăn xuống sàn.
Tiếng thở dốc hổn hển như sấm bên tai, động tác quá thô bạo, hình như lại rơi mất vài cúc áo.

Dạo này Nghiêm thị thường xuyên phải khâu cúc áo cho con trai, phê phán chất lượng quần áo bây giờ kém quá, hồi xưa cúc áo con có sút chỉ suốt ngày thế này đâu?
Sự nồng nhiệt và thô bạo kiểu này không phải đêm nào cũng phát sinh, thỉnh thoảng mới có một lần buông thả bạt mạng, khiến người ta mỹ mãn vô cùng.
Lần gần đây nhất ngài Lăng nổi giận là hôm Nghiêm tổng đi dự đám cưới thư ký Diêu về.

Nghiêm Tiểu Đao đến dự lễ thành hôn của thư ký, tặng phong bì cực kỳ dày, hơn nữa còn đích thân làm phù rể, kết quả bởi ngoại hình và khí chất quá hấp dẫn nên nhất chiến thành danh, thu hoạch vô số ánh mắt ái mộ cùng với bạt ngàn mẩu giấy làm quen của các cô nương.

Thân bằng hảo hữu rảnh rỗi sinh nông nổi bèn hỏi han ngày sinh tháng đẻ, tình trạng gia đình và tài sản thu nhập của Nghiêm tổng.
Sau khi nghe ngóng, chẳng ngờ Nghiêm Tiểu Đao lại không có cha mẹ ruột, chỉ có một cha nuôi đã mất tích và một mẹ nuôi ở nông thôn.

Có nhà có xe, không cha không mẹ, chính xác là anh chồng quốc dân thượng hạng, loại được săn đón nhiều nhất, các bà mối đã chuẩn bị giơ gót sắt đạp sập cửa rồi!
Nghiêm Tiểu Đao rất trượng nghĩa cản rượu cho người mới, bản thân hắn uống nhiều, danh thiếp và thư làm quen vẫn cất trong túi áo vest, cứ thế đi về nhà, hành vi tìm ngược thiếu đòn như vậy, hậu quả có thể đoán trước.

Đêm hôm đó, hai cổ tay hắn bị cà vạt buộc vào thành giường, Lăng Hà đè nghiến lên hắn, lột từng lớp áo quần của hắn, thô bạo hành hung hắn, dằn vặt hắn suốt đêm để trả thù.

Nghiêm Tiểu Đao say mèm, không có sức, cũng không có ý định phản kháng, xúc cảm này thật sự mê hồn, giống như hai mạch Nhâm Đốc được cơn say đả thông, trở thành một dòng kinh mạch đặc biệt nhạy cảm nào đó, từng đợt khoái cảm sắc bén điên cuồng nơi trực tràng kích thích hắn không cách nào nhịn nổi…
Lần này hai người quần nhau ngay trên sô pha trong gian sinh hoạt tại phòng ngủ chính.
Sô pha vẫn không đổi, chính là chiếc sô pha dài nhỏ khi trước, hai người đã từng cùng nhau đọc sách, đánh lộn, làm tình trên chiếc sô pha này.
“Đẹp lắm.” Lăng Hà đánh giá chiếc quần có đai hôm nay của Nghiêm Tiểu Đao.
“Đẹp trai không?” Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao còn chếnh choáng hơi men.
Lăng Hà dùng nụ hôn sâu và những động tác liền sau đó để thỏa mãn lòng kiêu hãnh ngẫu nhiên nảy sinh của ngài Nghiêm.
Nghiêm Tiểu Đao nằm ngang trên sô pha, nửa thân trần tỏa ra sức hấp dẫn ngùn ngụt của đàn ông, từng nếp cơ bụng khẽ run rẩy, chầm chậm ứa mồ hôi theo động tác xâm nhập từ tốn của Lăng Hà, bật ra một tiếng thở dốc.
Lăng Hà cố tình để lại chiếc áo sơ mi trên người hắn, tuy áo sơ mi đã không thể che thân, cúc áo sút chỉ rơi tung tóe.

Nửa thân dưới Nghiêm Tiểu Đao bị lột truồng, cặp đùi trần trụi cường tráng mà gợi cảm, dùng tư thế nhiệt liệt gọi mời đầy hào phóng chào đón người tình!
Lăng Hà chợt nhớ ra gì đó, nhặt quần của Tiểu Đao từ dưới đất lên, nhanh chóng tháo hai sợi đai ra.
Nghiêm Tiểu Đao vừa nhác thấy đã biết Lăng Hà định làm gì, hắn không phản kháng, trong đầu nhớ lại trải nghiệm điên cuồng thô bạo đêm nào đó.

Lăng Hà dùng sợi dây thứ nhất trói tay hắn phía sau, dùng sợi dây thứ hai móc qua cổ hắn, sau đó buộc hai sợi vào nhau nơi cổ tay hắn.
Trong tư thế bị trói, hình dạng cơ ngực càng thâm thúy, đường cong xinh đẹp vô cùng.
Lăng Hà ngậm lấy điểm đỏ trước ngực hắn, tỉ mỉ gặm cắn, mút mát linh hồn hắn, chỉ một lần hút đã khiến phần bên dưới hắn dựng đứng tận trời.
Tiểu Đao lúc này, kích thích vô cùng.
Nghiêm Tiểu Đao giống như một thiên thần khôi ngô bị trói chặt, phơi bày không sót lại chút gì.

Hai người đều cương cứng, cùng nhau điên dại…
Phần dây trói trên cổ rất lỏng, không làm cổ họng hắn khó chịu, nhưng hắn bị một thứ trói buộc khác khiến cho ngạt thở, từng nhịp va chạm mãnh liệt, sóng sau vượt sóng trước của Lăng Hà khiến hắn không thể ngừng thở dốc, giống như muốn tách rời đôi chân hắn khỏi xương hông.

Một chân hắn đặt trên lưng ghế sô pha, chân còn lại buông thõng, thân thể liên tục bị thúc vào một cách mạnh bạo, dần dần trượt về phía sau.
Đầu hắn hơi ngả xuống tay vịn sô pha.
Sườn mặt và yết hầu tạo thành một đường cong, từ động tác nuốt khan không ngừng run rẩy, có thể nhận thấy cơ thể hắn không bỏ sót chút khoái cảm nào, dù chỉ là nhỏ nhất.
Trong lúc giao hòa, hai người giành giật ô-xy qua khe hở nhỏ nhoi giữa nụ hôn đắm đuối.

Không khí trong phòng càng lúc càng loãng.

Khuôn mặt cả hai cùng ửng đỏ, từng nhịp hổn hển cũng khiến vô số tia lửa tóe ra không trung.

Lăng Hà nhìn khuôn mặt khôi ngô bên dưới, dồn sức, bạt mạng lấp kín khuôn miệng Tiểu Đao, bức bách hắn thốt ra những tiếng rên rỉ bị kìm nén, cảm nhận nơi ấm áp chật chội phía dưới mạnh bạo co rút.
“Đ*t mẹ cưng nhanh lên.” Nghiêm Tiểu Đao khẽ ra lệnh, cấp bách muốn có thêm thật nhiều khoái cảm được lấp đầy.
“Đ*t như thế nào? Anh chọn đi.” Mái tóc Lăng Hà rũ xuống ngực Tiểu Đao, tự động phiên dịch thán từ thành động từ.
“Đ*t mạnh vào… Lại đây.” Khóe mắt Nghiêm Tiểu Đao ướt át, ánh nhìn tràn ngập hưởng thụ và cưng chiều, miễn là có thể khiến người trước mắt vui vẻ thích thú, hắn tình nguyện cho đi tất cả, không quan tâm bất cứ chuyện gì, cũng chẳng cần rẽ ngang rẽ dọc trong kiến thiết tâm lý phức tạp ngoằn ngoèo làm gì cả.
Đáy mắt Lăng Hà sáng bừng lên đầy hưng phấn, mạnh bạo rút ra, ôm lấy Tiểu Đao, đỡ hắn ngồi dậy.
Vì thế Nghiêm Tiểu Đao được ngồi ngay ngắn trên sô pha như đại gia trong nhà, Lăng Hà săn sóc đặt hai chiếc đệm sau lưng hắn, rồi ngay lập tức hung ác thúc vào, ép hắn liên tục bật ra những tiếng rên rỉ không cách nào đè nén.
Chỉ những âm thanh nọ, đã đủ khêu gợi tới cùng cực…

Có thể khiến cho một người đàn ông như Nghiêm Tiểu Đao phát ra những âm thanh như vậy trên giường, người khác có làm được không?
Hai thân thể quấn quýt, nặng nề dán sát vào nhau, mồ hôi nhễ nhại, thứ kích thích đầy nhục dục này, không người đàn ông nào có thể chống đỡ.
Cơ thể Lăng Hà thấp thoáng lay động trước ánh mắt rệu rã của Nghiêm Tiểu Đao, mảnh mai, hoàn mỹ.
Trước mặt hắn, Lăng Hà cũng không giữ lại chút gì, trần trụi thành mỹ nam lõa thể trong bức tranh thần thoại Hy Lạp, ngoại trừ mái tóc dài bồng bềnh và sợi dây chuyền tín vật đeo trên cổ, y không mang trên người bất cứ thứ gì.

Vật biểu trưng cho nam tính của ngài Lăng xinh đẹp ngon miệng, toàn thân trên dưới không chỗ nào không đẹp, hắn yêu vô cùng…
Khoái trá lên đỉnh, thỏa mãn và mỏi mệt.
Nghiêm Tiểu Đao vùng thoát khỏi hai sợi dây đai nhăn nhúm rối mù, thứ sex toy phiên bản dỏm này không trói được hắn, cây roi ngựa xách về từ trường đua mấy hôm trước còn miễng cưỡng coi như dùng được.

Hai người di giá tới chiếc giường lớn, dùng tư thế bánh nướng áp chảo nằm đè lên nhau, hổn hển động tình hôn nhau cuồng nhiệt, rõ ràng một lần chưa thể đủ, chỉ là món khai vị lót dạ đêm nay mà thôi.
“Chim Tây nào cũng màu hồng phấn hả?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ giọng đùa bỡn, vuốt ve vật thể xinh đẹp giữa hai chân Lăng Hà.
“Chưa nhìn của người khác bao giờ.” Lăng Hà thật thà đáp.
“Người khác không đẹp bằng em, em đẹp nhất…” Nghiêm Tiểu Đao chọc ghẹo bằng chất giọng trầm khàn.
Hắn hạ mắt ngắm nghía, thò một tay nắm lấy vật bên dưới của mình, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nắn cho tới khi thứ đồ chơi nọ một lần nữa cương cứng, đường cong hùng hồn đầy khí thế, gân xanh từ từ nổi lên.

Hắn lại bắt lấy tay Lăng Hà, phơi bày cho Lăng Hà xem, khẽ hỏi, “Thích không?”
Lăng Hà dùng ánh mắt nói: Thích.
Nghiêm Tiểu Đao hôn lên mí mắt, hôn lên trán Lăng Hà, “Làm nhé? Có muốn không?”
Động tác của Nghiêm Tiểu Đao rất ôn tồn, tiết tấu thăm dò không nhanh không chậm, ý nghĩa của câu hỏi này không giống bình thường, hiển nhiên không phải “làm” như bình thường.
Lăng Hà im lặng, ánh mắt đảo qua thân thể đang lấy đà chờ vận sức của Nghiêm Tiểu Đao, không lên tiếng.
Ước chừng khoảng ba phút trầm mặc, không thể dập tắt lửa dục hừng hực trong lòng, hơi nóng bắt đầu thiêu đốt bầu không khí.

Nghiêm Tiểu Đao đột ngột lật người đè lên trên Lăng Hà, ánh mắt khát vọng và khẩn cầu quanh quẩn trên gương mặt Lăng Hà, “Tiểu Hà, cho anh một lần nhé.”
Vật cứng đã đặt trên bụng Lăng Hà, tên đã lên dây, nhưng Nghiêm Tiểu Đao vẫn cố hãm lại, không muốn ép buộc người ta.
Về tâm lý hay về tình cảm, hắn đều không có gì bất mãn, không hề thấy bản thân chịu thiệt, hắn không keo kiệt như thế, chỉ là cơ thể hắn vẫn luôn phải đè nén một thứ khao khát xuất phát từ bản năng, hễ nhác thấy cơ hội là lục rục chui lên từ lòng đất, giống như nước bẩn trồi lên từ miệng cống, khao khát này tra tấn hắn đã quá lâu rồi.
Xét từ ham muốn sinh lý và khí chất, Nghiêm Tiểu Đao cho rằng mình thiên về 1.

Chẳng qua bạn đời của hắn trẻ trung dai sức hàng bự, lại tình nguyện dốc lòng hầu hạ hắn, hắn nằm hưởng thụ cũng rất thoải mái.
“Muốn thật hả?” Lăng Hà vuốt ve tấm lưng hắn.
“Muốn lắm.” Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ dứt khoát.
“Ra ngoài tìm Hùng gia mà tuốt súng, Hùng gia cũng là đàn ông đấy.” Lăng Hà chỉ ra hành lang.
“Đ*t!” Nghiêm Tiểu Đao nắm lấy chỗ hiểm của Lăng Hà, động tác bất thiện, sột soạt một trận trong ổ chăn.
Lăng Hà cũng không tức giận hoặc tỏ vẻ chán ghét bất mãn, nhưng nét ngập ngừng bối rối hiện rõ trên vầng trán, rũ vai, “Haizzz…”
“Kỹ thuật anh tốt lắm.” Nghiêm Tiểu Đao thì thầm, hôn người bên dưới.
“Kỹ thuật anh tốt lắm? Sao tôi không biết nhỉ, anh làm chuyện này với đàn ông rồi sao?” Lăng Hà chế nhạo hắn.
“Chậc… Anh cưỡi ngựa giỏi như thế, chẳng lẽ cưỡi la không giỏi luôn sao?” Nghiêm Tiểu Đao trả lời rất đương nhiên, vô cùng tự tin vào kinh nghiệm phong phú của mình.
“Đ*t! Có anh mới là la ấy!” Lăng Hà hung hãn đá một cước.

Y đã học được câu cửa miệng của Tiểu Đao.
“Sẽ không làm em bị thương đâu.” Nghiêm Tiểu Đao tiếp tục đả thông tư tưởng, trong lòng cảm thấy có lẽ đêm nay không phải thời cơ tốt, nhưng đã nói ra miệng thì đâm lao phải theo lao.

Đêm nay hắn bị kích thích, ý đồ một bước vượt qua giới hạn.

Xét cho cùng, dẫu có chướng ngại tâm lý hoặc vết thương lòng đối với chuyện này, Lăng Hà cũng đâu có nói ra, đôi khi sự mạnh mẽ quá mức của Lăng Hà lại khiến Nghiêm Tiểu Đao vô tình hoặc cố ý xem nhẹ một vài sự việc.
“Nếu khó chịu thì dừng lại.” Nghiêm Tiểu Đao ngậm vành tai Lăng Hà, đã sắp không nhịn nổi, thứ cứng rắn bên dưới giống như vật thể sống có suy nghĩ riêng, bướng bỉnh thô lỗ chui vào giữa hai chân Lăng Hà, run rẩy kịch liệt.

Da thịt khắp người hắn khó chịu như chuẩn bị nổ tung, nhưng lại không dám ép buộc quá đáng, chỉ sợ giây tiếp theo, túi nọc sẽ bùng nổ, phun đầy mặt hắn.