Ngược Dòng Vung Đao

Chương 101: Triệu Phú Yên Thành






Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cảnh sát liên tiếp tập trung lực lượng vây bắt nghi phạm và nhân chứng, cuối cùng chỉ thu hoạch được một nhân vật ngoài lề chịu tội nhẹ nhất là Đàm Thiệu An, hai người còn lại một chết một mất tích.
Thích Bảo Sơn nhảy xuống biển, mai danh ẩn tích, sống không thấy người chết không thấy xác.
Lúc này Quách Triệu Bân đã là một cái xác cứng đờ nằm trong tủ giữ lạnh, chẳng mấy lâu sau, đống thịt thối khiến người ta ghê tởm này sẽ biến thành tro bụi.

Căn cứ theo khám nghiệm tử thi và khẩu cung của lâu la đồng lõa đã phải đền tội ba năm về trước, chứng thực đôi thiên nhãn của Nghiêm Tiểu Đao phát hiện đối tượng cực kỳ chuẩn xác, người này chính là hung thủ trực tiếp sát hại sĩ quan Lục Hạo Thành.

Vụ án do chính tay Quách Triệu Bân gây nên, hai mươi hai phát súng đều do gã bắn.

Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, gã tay sai tội ác tày trời hai tay đẫm máu, rốt cuộc lại bị đồng lõa phía sau dùng một viên đạn diệt khẩu, cái đầu nổ tung như quả dưa hấu chín nẫu, bỏ mạng rất đúng lúc.
Trong cao ốc trụ sở cục cảnh sát Yên thành, áp lực không khí thấp tới mức khó thở, hồ sơ văn kiện trên bàn còn hơi ẩm ướt, dính lại thành một nùi, mép giấy không bay lên được.
Từng nhóm cảnh sát viên nhón chân đi qua hành lang, dùng ánh mắt và phương pháp rỉ tai thì thầm để trao đổi đủ loại thông tin đầu thừa đuôi thẹo.

Cửa phòng họp đóng chặt, không khí căng thẳng ngột ngạt thấm qua khe cửa.

Thứ không khí có tính lây lan này tràn ngập hành lang, mọi người cùng trở nên lo lắng như bị dính virus, tất cả ánh mắt đều tập trung vào tiến trình thẩm tra trong phòng họp.
Nhân vật bễ nghễ oai phong đại giá quang lâm phòng họp hôm nay chính là chủ tịch Lương, triệu phú bậc nhất Yên thành, đồng thời cũng nằm trong danh sách điều tra của tổ chuyên án.
Lương Thông ngồi trên ghế dựa mềm mại giống như tham dự buổi họp mặt hội đồng quản trị hoặc buổi đàm phán làm ăn rất bình thường, mí mắt khép hờ, khí chất và tác phong cực kỳ lão luyện.

Khuôn mặt người này như được khắc từ vật liệu đá cực kỳ tinh khiết và quý giá, hai gò má gầy gò sắc sảo như dao gọt, da mặt sáng bóng, trơn tru lạnh lẽo.
Khí thế rất mạnh, nhưng cảm giác vẫn thiếu hơi ấm và tình người, đây là ấn tượng sâu sắc của người ngoài đối với Lương Thông.
Ngồi đối diện qua bàn tròn là vài vị lãnh đạo cùng phối hợp với tổ chuyên án, thấp nhất cũng là cấp Cục, một trong số đó là Bào Chính Uy.
Trích lời của Tiết Khiêm, cục trưởng cũng khổ phết nhỉ, mấy vị lãnh đạo nha môn Yên thành vừa gàn vừa khệnh, chẳng coi lũ tiểu tốt ở cái địa phương khỉ ho cò gáy chúng ta ra gì, phối hợp phá án còn chẳng có chỗ của chúng ta, không cho chúng ta quyền phát biểu! Thỉnh thoảng lắm mới có một vụ lớn thế này, sếp lại được quây quần ngồi với mấy ông to, đúng là khổ ra phết ấy.
Song phương vẫn chưa giương cung bạt kiếm, đều là nhân vật có máu mặt, thậm chí vài người còn ngấm ngầm quen biết, mấy tháng trước vừa thoải mái phanh bụng uống rượu chơi gái cùng nhau trong câu lạc bộ, bây giờ hai bên đối chọi, mở mồm ra là hàn huyên khách sáo làm bộ làm tịch.

Lãnh đạo đưa cho Lương Thông một bao thuốc lá xa xỉ, Lương Thông khách sáo vài câu, từ cặp táp rút ra một hộp xì gà còn xa xỉ hơn, nhãn hiệu nước ngoài chẳng ai biết, phân phát cho các lãnh đạo đang ngồi.
Lương Thông cẩn trọng khách sáo, nhưng cũng không ân cần quá mức, lúc mời xì gà cũng không nhấc mông khỏi ghế, trụ vững như Thái Sơn, điệu bộ cũng hiên ngang lắm.
Chỉ là hỗ trợ điều tra, câu hỏi bắt đầu xuất hiện giữa giúc chuyện trò tán gẫu.

Lãnh đạo chủ thẩm hỏi, “Ngài Lương này, trước đây vài ngày có vụ nổ súng xảy ra trên phố Triều Bắc, ngài có quen biết Quách Triệu Bân không?”
Lương Thông trả lời, “Tất nhiên có quen, anh ta là chủ tịch tập đoàn Diệu Quang tại Yên thành chúng tôi, mọi người cũng thường qua lại.”
Chủ thẩm hỏi, “Ngày hôm đó anh ta bị cảnh sát truy bắt, trốn vào câu lạc bộ Cẩm Tú Hoàng Đình của ngài, lúc ấy ngài có biết không?”
Lương Thông nói, “Tập đoàn của tôi có cổ phần tại Cẩm Tú Hoàng Đình, nhưng tôi không trực tiếp điều hành, tôi phải xử lý rất nhiều nghiệp vụ, vì vậy các câu lạc bộ đều do cấp dưới quản lý, thỉnh thoảng tôi mới đến kiểm tra.

Lúc đó tôi cũng không có mặt, tôi hoàn toàn không biết Quách Triệu Bân chạy tới chỗ đó.”
Chủ thẩm nhắc nhở lão, “Lúc đó Quách Triệu Bân bỏ trốn từ chính phòng làm việc của ngài, sau đó lập tức xuất hiện trong trong khách sạn của Lương thị ngay bên kia đường! Nói cách khác, tại sao Quách Triệu Bân biết trong văn phòng của ngài có lối đi bí mật?”
Lương Thông nở nụ cười cam chịu xen lẫn vẻ hờ hững, “Anh Quách Triệu Bân này, tôi xem thường anh ta, tin lầm anh ta, anh ta có đặt một phòng riêng tại Cẩm Tú Hoàng Đình, là khách quen của chúng tôi, không ngờ anh ta lại là người như thế! Phòng làm việc của tôi có lối đi xuống riêng, ban đầu thiết kế như vậy để phòng khi hỏa hoạn, lãnh đạo như tôi còn chạy được ra ngoài, không ngờ lại bị Quách Triệu Bân phát hiện.

Người này ranh ma lắm, rõ ràng lợi dụng tôi, xảy ra chuyện thì đổ lên đầu tôi!”
“Lãnh đạo có lối thoát hiểm riêng hả? Mẹ kiếp chém vãi.

Đúng là lão cáo già chuẩn bị trước hết rồi, trôi chảy trót lọt ghê cơ.”

“Chậc, phủi tay sạch luôn! Ý lão là họ Quách ngu xuẩn kia quờ quạng kiểu gì lại chạy đúng vào cái hang lộng lẫy của chủ tịch Lương.

Chủ tịch Lương có tiền có thế, chỉ là con thỏ ăn cỏ không ăn thịt, chưa bao giờ hại người, hoàn toàn vô tội.”
Nhóm cảnh sát đi đầu trong tổ chuyên án liên hợp đều là đội trưởng đội hình sự, bán mạng ra sức làm việc, nhưng lại không có tư cách ngồi vào ghế chủ thẩm, lúc này đang tập trung ở căn phòng bên cạnh, theo dõi màn hình lớn, cùng chứng kiến diễn xuất lão luyện thượng thừa của chủ tịch Lương.
Tiết Khiêm đứng tại vị trí xa nhất, cắn chặt đầu lọc thuốc, đứng từ xa mới dễ dàng quan sát gương mặt khá giống Lương Hữu Huy trên màn hình nọ.
Không hổ là cha con ruột thịt, vừa nhìn đã nhận ra ít nhất bảy tám phần tương đồng từ ngũ quan và dáng dấp khuôn mặt, cùng là khuôn mặt dài, hai mắt mí, mũi cao, khá ưa nhìn.

Nhưng khí chất của hai cha con khác nhau một trời một vực, cha là lão thỏ già mắt đỏ dã tâm sâu kín, đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh lùng “Tránh xa ông đây ra”; đứa con lại là chú thỏ trắng ngốc nghếch vô hại, trên mặt chỉ thấy dạt dào “Em dai sức lắm lại đây ngủ với em nà”.
Chủ tọa hỏi, “Quách Triệu Bân rơi vào vòng vây của cảnh sát tại khách sạn Lương thị, bất ngờ bị ám sát, là ai ra tay?”
Lương Thông cực kỳ trấn tĩnh, không mảy may dao động, “Các ngài hỏi nhầm người rồi, tôi không biết đâu.

Mạng người là chuyện tày trời, bản thân tôi không đảm đương nổi, tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, tôi tập trung kiếm tiền chứ tuyệt đối không bao giờ lấy mạng ai.”
Chủ thẩm hỏi, “Nhưng theo nhật ký cuộc gọi mà chúng tôi điều tra được, trước khi chết Quách Triệu Bân đã gọi vài cuộc điện thoại, trong đó có hai cuộc gọi tới số của ngài Lương đây!”
Lương Thông vẫn chưa châm điếu xì gà trong tay, chỉ thỉnh thoảng đưa lên mũi hít ngửi hương thơm ngào ngạt, lúc này mới khẽ vân vê, “Đúng, sếp Quách muốn nhờ tôi cứu giúp, lúc đó tôi chỉ khuyên anh ta nhanh đi đầu thú, khuyên nhủ anh ta khoảng hơn mười phút.

Phạm sai lầm thì nên thú tội và giải thích rõ với cảnh sát, hi vọng được pháp luật khoan hồng chứ chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Một câu tài tình xoay chuyển tình thế, đồng lõa gây án lập tức đắp nặn bản thân thành danh môn chính phái chính trực ngời ngời.
Phòng họp rơi vào cục diện bế tắc, không khí nặng nề.
Cục trưởng Bào ngay từ đầu đã không lên tiếng, chỉ lặng lẽ dự thính, âm thầm bất mãn với những câu hỏi khách sáo và qua quýt lấy lệ.

Giữa bầu không khí nặng nề, ông đột ngột tung đòn sát thủ khiến kẻ địch không kịp trở tay, “Ông có quen biết Lục Hạo Thành không?”
Ánh mắt Lương Thông chợt lay động, gượng gạo lắc đầu, “Chưa từng nghe tên, tôi không quen.
“Ông chắc chứ?” Bào Chính Uy khẽ nhíu mày, hạ giọng nói, “Ba năm trước, nghi phạm Quách Triệu Bân sát hại một cảnh sát tên gọi Lục Hạo Thành, mà ba ngày trước khi bị sát hại, Lục Hạo Thành từng đến Cẩm Tú Hoàng Đình của ông! Vì sao Quách Triệu Bân sát hại sĩ quan Lục? Chuyện này không liên quan tới ông sao? Quách Triệu Bân không làm việc cho ông sao?”
Lương Thông từ đầu tới giờ vẫn đối đáp trôi chảy, lúc này chợt khựng lại, yết hầu giật lên một cái.

Các lãnh đạo còn lại cũng khá bất ngờ, không ai hay biết vấn đề then chốt này.
“Vậy sao?” Lương Thông nhướn mày, bộc lộ ánh mắt tinh ranh khôn khéo, “Sĩ quan Lục từng đến chỗ tôi sao?… Vậy chắc sĩ quan Lục là đàn ông rồi, những chuyện như vậy, khụ, không tiện nói ra ngoài! Dù sao thì chất lượng dịch vụ của câu lạc bộ chúng tôi cũng rất có tiếng, người làm ăn ai cũng biết, viên chức không chống lại được cám dỗ, lén lút tới chơi cũng nhiều.

Sĩ quan Lục có mắt nhìn, chắc là vừa ý mỹ nhân nào đó trong câu lạc bộ rồi? Nhưng tôi thật sự không quen biết đồng chí này.”
Phòng theo dõi bên cạnh vọng ra những tiếng chửi đổng giận dữ, xôn xao ồn ã.
Tiết Khiêm cắn nát đầu lọc thuốc, “Đ*t con mẹ nó chứ!”
Để thoát khỏi hiềm nghi vụ án Quách Triệu Bân, Lương Thông không tiếc lột trần đường dây mua bán mại dâm phi pháp của mình, chính miệng thừa nhận câu lạc bộ Cẩm Tú Hoàng Đình là một nhà chứa cao cấp, tiện thể đổ vấy tội danh chơi gái lên đầu Lục Hạo Thành, dù sao lúc này cả nghi phạm và người bị hại đều không còn trên nhân thế, chết không đối chứng rồi.
Sau khi án mạng xảy ra ba năm trước, cảnh sát cũng từng điều tra hành tung của sĩ quan Lục, nhưng toàn bộ dữ liệu từ camera giám sát tại Cẩm Tú đều bị cố tình xóa bỏ, không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào, cuộc điều tra cũng bị nhân tố bên ngoài nào đó quấy nhiễu, cuối cùng bị phó mặc ngó lơ…
Nhưng trùng hợp làm sao, ba năm sau Quách Triệu Bân cũng phơi thây trong phạm vi hai trăm mét ngay gần Cẩm Tú Hoàng Đình.
Bào Chính Uy bình thản nói với Lương Thông, “Nếu sĩ quan Lục tới địa bàn của ông để tiêu khiển, phiền ông Lương cẩn thận về hỏi lại xem cậu ta đến tìm nhân viên nào? Tên gọi là gì? Từng xảy ra chuyện gì? Có những ai chứng kiến? Chúng tôi cần nắm rõ câu chuyện từ đầu đến cuối.”
Cuối cùng, cục trưởng Bào quẳng thêm cho Lương Thông một câu, “Ông biết gì thì cứ thẳng thắn giao nộp, đừng che đậy cho người đứng sau, cống hiến toàn bộ thanh danh và gia tài bao nhiêu năm của mình như thế có đáng không?”
Khuôn mặt lạnh lùng như tảng đá của Lương Thông run lên thấy rõ, tảng đá ngoan cố này cũng sắp vỡ vụn rồi.
Tiết Khiêm bỏ đi lúc tiệc trà ở phòng bên còn chưa tàn cuộc, không muốn tiếp tục nhìn mặt chủ tịch Lương.

Nhìn thấy cái miệng mấp máy lúc nói chuyện của lão, cả mắt và cổ họng gã đều khó chịu.
Lương Thông cất hộp xì gà bằng gỗ đàn hương, ung dung bình thản bắt tay với các lãnh đạo.
Cục trưởng Bào cố tình đi vòng qua bàn tròn, lướt qua lão từ phía sau, hạ giọng chỉ để hai người nghe thấy, ép hỏi, “Chắc cũng quen với chàng trai họ Lăng chứ nhỉ, Lăng Hà ấy.”

Lương Thông bắt tay cục trưởng Bào, bàn tay cứng còng lạnh ngắt, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình thản, “Không quen.”
Những lời này của Bào Chính Uy chỉ để thử mà thôi, nhưng chắc chắn Lương Thông biết nội tình.
Trước cổng cục cảnh sát thành phố đã có xe hơi chuyên dụng màu đen và tài xế vệ sĩ đợi sẵn, chủ tịch Lương dạo một vòng nha môn, lông tóc vô thương rút lui toàn thây, bỏ lại phía sau một trận mắng chửi đầy phẫn nộ.
Cục trưởng Bào rời khỏi phòng, không khỏi sầm mặt, hiếm khi chửi thề một câu.

Bào Chính Uy nói với Tiết Khiêm, “Người này lợi hại nhưng vẫn có sơ hở.

Sơ hở lớn nhất của lão chính là kiên quyết tỏ vẻ dửng dưng khi chúng ta liên tục nhắc tới cái chết của Quách Triệu Bân, thậm chí của Lục Hạo Thành.

Lão đã biết trước việc Quách Triệu Bân sẽ bị diệt khẩu, thậm chí biết cả vụ án của Hạo Thành, nhất định lão cũng biết tại sao Lăng Hà tới đây, chắc chắn lão ngấm ngầm có liên quan.”
Thang máy trên phòng làm việc của Lương Thông từ tầng tám đi thẳng xuống hầm, từ dưới hầm đi lên đường cái, thông ra khách sạn của Lương thị.

Qua điều tra sơ bộ, cảnh sát phát hiện lối đi bí mật này được trùng tu lại từ đường giao thông của một ga tàu điện ngầm bỏ hoang ngày trước, rõ ràng là thi công trái phép, gây nguy hại đến an toàn cộng đồng, đục đẽo như thế, nhỡ phố Triều Bắc sập xuống thì sao? Nhưng đám người có tiền có thế cứ ngang nhiên đục đẽo, thành quản chỉ quản được những người buôn bán nhỏ lẻ bên lề đường, sao quản nổi chủ tịch Lương.
Lần này để dụ Quách Triệu Bân ra khỏi Cẩm Tú Hoàng Đình, Lương Thông không ngại phơi bày thang máy giấu kín phía sau tủ sách trong văn phòng lão.

Cái hang chuột này vốn là lão chuẩn bị cho mình, không ngờ bị gã súc sinh kia làm hỏng, suýt thì bại cả ván cờ.

Tình thế đã cấp bách như vậy mà còn để Quách Triệu Bân chết ngay trong địa bàn của mình, Quách Triệu Bân này phải quan trọng cỡ nào?
Nói trắng ra, Quách Triệu Bân là một truyền kỳ từ nông dân vùng lên thành lãnh đạo tư bản.

Người không biết nội tình còn tưởng đây là một câu chuyện truyền cảm hứng cho ý chí quyết tâm thay đổi địa vị xã hội.

Nhưng xã hội tư bản làm gì có câu chuyện nào thật sự hào hùng như vậy, đàn ông chủ động quỳ xuống, đàn bà chủ động hầu ngủ, miếng bánh mang tên lợi ích trong cái giới này to và nặng như thế, anh muốn được chia một phần thì còn phải xem cái đùi anh đang bám vào có đủ lớn hay không, người khác có sẵn lòng chia mẩu nào cho anh hay không.
Một gã chủ doanh nghiệp xuất thân nông dân, quan hệ xa xôi đại bác bắn không tới, tại sao phải sát hại sĩ quan Lục? Nhất định phải vì nguyên nhân nào đó, nên có người sai khiến gã gây ra huyết án này.

Tiết Khiêm ngồi trong xe cảnh sát, suy đi tính lại, nảy ra ý tưởng rút củi dưới đáy nồi hòng phá giải cục diện bế tắc, bấm điện thoại, “Nghiêm tổng à, cũng biết dạo này tâm trạng anh không tốt, nếu không phải vì vụ án của đàn anh thì tôi cũng không muốn nhờ anh hỗ trợ đâu.”
Quả thật Nghiêm Tiểu Đao có vẻ không được khỏe, giọng khản đặc như đang chật vật vì cảm lạnh, “Anh nói đi.”
Tiết Khiêm nói, “Ba ngày trước khi sĩ quan Lục bị sát hại, cũng chính là ngày 19 tháng 4 ba năm trước, anh ấy từng đến Cẩm Tú Hoàng Đình, nhưng không biết đến để điều tra việc gì hay gặp gỡ nhân vật quan trọng nào, camera giám sát hoàn toàn không có dữ liệu, không tra được khẩu cung… Tôi biết anh quen một số người trong đó, ví dụ cô gái đi cùng anh hôm trước, tôi thấy hai người đi với nhau trong đoạn ghi hình.”
“Đều là người quen cũ, bây giờ không qua lại nữa.” Từ trực giác, Nghiêm Tiểu Đao muốn từ chối lời đề nghị này ngay lập tức, “Đội trưởng Tiết ạ, làm chuyện này tức là lợi dụng quan hệ và tình cảm ngày xưa, không nên đâu.”
Tiết Khiêm buột miệng, “Nhưng anh khéo ăn nói với phụ nữ nhất còn gì.”
Nghiêm Tiểu Đao chuyển đề tài, “Đội trưởng Tiết này, thực ra ngay bên cạnh anh cũng có một ‘gián điệp’ rất dễ nói chuyện mà, sao anh không đi hỏi người ta xem? Ngày 19 tháng 4 ba năm trước, có lẽ cậu ấy cũng có mặt, rất có khả năng cũng nhìn thấy gì đó rồi.”
Tiết Khiêm im lặng thật lâu, cuối cùng bực dọc nói, “Thế thì tôi cũng khác gì lợi dụng quan hệ tình cảm?! Tôi không hỏi đâu.”
Tiết Khiêm dập máy xong mới tự thấy mình bộp chộp, nổi giận với Nghiêm Tiểu Đao làm gì? Bản thân gã mới ngốc nghếch ngờ nghệch, người ngoài nhìn một cái là biết ngay cảm xúc thật của gã thế nào.
Gã thò một tay ra ngoài cửa sổ xe, không ngừng hút thuốc, bốn năm đầu lọc bị ném xuống mặt đất bên cạnh chiếc xe, cuối cùng vẫn bấm số của Lương thiếu gia, “Hữu Huy, mấy hôm nay tôi ở Yên thành, phòng 1208 khách sạn Sùng Sơn, tối nay gặp nhau không? Tôi đợi cậu.”

Nghiêm tổng không được khỏe, tạm ở nhờ trong căn cứ lâm thời của ngài Lăng tại tân khu Lâm Loan.
Hắn ngắt máy với đội trưởng Tiết, tiếp tục ngửa mặt chui vào ổ chăn, cơ thể chốc chốc lại giật nảy lên.

Chỉ được ngăn cách bởi một lớp da yếu ớt, nhiệt độ bên trong và bên ngoài thân thể chênh lệch quá lớn, từng luồng khí nóng hầm hập lan tỏa trong phạm vi một cánh tay lại càng khiến hắn rét run cả người.
Nghiêm Tiểu Đao sốt cao hai ngày.


Dù cơ thể khỏe mạnh cường tráng cỡ nào, hắn cũng không phải bê tông cốt thép, chung quy vẫn được làm từ máu thịt, có tâm có nghĩa có tình, trải qua bao nhiêu lần nhấp nhô lên xuống, bị giày vò tinh thần trong thời gian dài như vậy, cuối cùng hắn không chống chọi nổi.
Lúc đổ bệnh thế này, hắn rất biết ơn Lăng Hà không đưa hắn về nhà.

Dưới quan điểm và tâm tư của Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao à, anh định quay lại nhà cũ của cha nuôi hay định về biệt thự bờ biển gặp mẹ nuôi, để mẹ anh trông thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc thất tha thất thểu lúc này của anh rồi chẳng mấy chốc cũng biết luôn chân tướng sự việc? Đó đâu phải thượng sách.
Vì thế, ngay hôm đó Lăng Hà lái xe chở hắn dọc theo quốc lộ bên bờ biển ngoằn ngoèo, đi tới trụ sở bí mật.

Sớm tối mỗi ngày ngồi xem triều dâng triều hạ, ngắm nhìn cảnh sắc trời biển một màu.
Tòa nhà này bên ngoài tiêu điều xập xệ, bên trong trống trải hoang tàn, vách tường chằng chịt hình vẽ cẩu thả độc đáo và đầy ý nhị.

Lăng Hà bỏ ra chút tiền, thuê lại căn nhà xưởng được tân trang thành phòng vẽ tranh này của mấy nghệ thuật gia — thực ra hiện giờ y cũng rỗng túi chẳng khác gì đám thanh niên văn nghệ nọ.

Lan chuông ngoan cường điểm xuyết khoảnh sân chồng chất cỏ khô, bức tường bong tróc phủ đầy tranh vẽ phảng phất toát lên tư tưởng văn nghệ chán chường.
Căn nhà xưởng xập xệ này còn không có vách ngăn giữa các phòng, thua cả nhà hầm tập thể của dân ngoại tỉnh lên thành phố làm thuê tại Yên thành.

Lăng Hà và mọi người ở chung trong một gian phòng lớn, ngăn cách nhau bằng rèm vải.
Chỉ là khi ấy Nghiêm Tiểu Đao ngẩn ngơ lơ đãng, không chú ý tới kinh tế túng quẫn của Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao nhắm mắt nằm nghỉ, qua hàng mi khép hờ, hắn nhìn thấy bóng dáng dong dỏng mang theo mùi hương quen thuộc ùa đến.
Lăng Hà dùng đầu lưỡi tách mở đôi môi nóng hầm hập của hắn, cứng cỏi nhét vào một chiếc nhiệt kế lạnh như băng.
“Đừng hôn tôi, virus đấy.” Nghiêm Tiểu Đao rên rỉ.
“Chia nửa virus cho tôi đi.” Lăng Hà vuốt ve trán và cổ hắn, chẳng ngờ còn tiếp tục cạy miệng hắn, chia sẻ nước miếng qua môi lưỡi, đúng là tính tình khùng điên.
Cả nước miếng của Nghiêm Tiểu Đao cũng nóng hổi, cay xè.
Nhiệt kế hiện 39.8°, sốt cao lắm rồi.
Lăng Hà hỏi, “Đi bệnh viện khám nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao dùng cánh tay che lại đôi mắt đầy tơ máu, “Không.”
“Định để yên như thế hả?” Lăng Hà nhíu mày, “Anh tưởng anh là cục sắt sao?”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Tôi không bệnh, chỉ khó chịu trong lòng thôi.”
Hắn rất hiếm khi đổ bệnh, thỉnh thoảng một trận sốt cao thế này lại hút sạch toàn bộ sinh lực tích góp vài năm của hắn, hai má cũng lõm xuống.
Qua đôi mắt khép hờ, hắn thấy Lăng Hà xuất hiện vài lần, đắp khăn lạnh hạ nhiệt cho hắn, mặc dù phương pháp hạ nhiệt vật lý thủ công này chỉ như muối bỏ biển, chẳng có tác dụng gì.

Nghiêm Tiểu Đao vẫn chìm trong vòng tuần hoàn vừa nóng vừa lạnh, khổ sở vô cùng.
Lăng Hà sốt ruột nhìn quanh, tự nhiên cảm thấy cửa sổ nhà xưởng xập xệ này rất khó coi, nắng chiều sắp rọi tới giường của Tiểu Đao rồi.
Qua tấm rèm ngăn cách, Lăng Hà giơ ngón tay nói với người trên chiếc giường bên cạnh, “Trí Tú, treo rèm lên cửa sổ kia hộ tôi, nắng chiếu vào ngài Nghiêm rồi.”
Mao Trí Tú hé đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, liếc khung cửa sổ cao chừng hai tầng lầu, “Cao thế? Chắc mèo mới trèo lên được quá!”
Lăng Hà nói, “Anh Tú không phải mèo hả?”
Mao Trí Tú hừ một cái, “Sếp ơi, hay sếp nuôi hẳn con mèo xịn đi!”
Lăng Hà biết tiểu đội trưởng Mao chỉ cố tình làm bộ làm tịch, đành phải dời gót ngọc đến bên giường Mao Trí Tú, vỗ về búi tóc trên đầu tiên cô, đấm bóp cánh tay cho tiên cô, cuối cùng ngồi xuống giường bóp vai đấm lưng cho tiên cô.
“Nè xuống chút nữa, xuống chút nữa…” Mao Trí Tú sung sướng nằm úp mặt, giơ tay chỉ điểm, “Đúng rồi, chỗ đó đó, ui da eo của em chịu không nổi ván giường cứng ngắc này mà, lên trên xíu đi, mạnh thêm tí nữa!”
Lăng Hà hết nhịn nổi, “Sao không bảo Huệ Chân đấm bóp cho, cô ta giỏi hơn tôi chứ!”
Mao Trí Tú ngóc đầu khỏi gối, hai mắt sáng ngời, “Sếp à, không bắt sếp đấm bóp thì sao cười nhạo sếp được đây?”
Nghiêm Tiểu Đao không nhịn được phì cười.
Lăng Hà hổn hển vì giận, thò tay nhéo cái mông vểnh của cô nàng.

Mao Trí Tú bịt mông, vội vàng kêu cứu, “Ngài — Nghiêm — ơi —”
Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn cười, “Hai cô cậu cứ tiếp tục diễn đi, đừng ngại tôi!”
“Con mèo xấu tính!” Lăng Hà mắng.

Y lặng lẽ xác nhận trong lòng, mình là người đã có bạn đời, quả thật chỉ nên đùa giỡn có chừng có mực với Trí Tú.
Mao cô nương đã hoàn thành mục đích thêm mắm thêm muối cho đôi tình nhân này, tự cảm thấy thành tựu, bèn đứng dậy khỏi giường, cười toe toét đi treo rèm.

Trận cười này khiến cơn sốt của Nghiêm Tiểu Đao hạ xuống một chút, không còn đau đớn như lúc trước.

Hắn biết Lăng Hà thật lòng lo cho hắn.
Lăng Hà đút cho Tiểu Đao một bát mì trứng, lại uống thêm liều thuốc hạ sốt, sau đó giém chăn kín kẽ.
Lăng Hà nằm nghiêng, ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của hắn.

Lăng Hà cởi quần áo ngủ của Tiểu Đao, nhanh nhẹn lột sạch hắn, đồng thời cởi luôn quần áo của mình, lấy chăn phủ kín.
Dù sao gian phòng tập thể này vẫn còn không ít người, tiếng chuyện trò hoạt động từ xung quanh vọng lại.

Dù cách một tấm rèm, Nghiêm Tiểu Đao vẫn thấy ngạc nhiên khi Lăng Hà làm vậy với hắn…
Hai cơ thể áp sát, da thịt kề da thịt, làn da đang giằng co giữa nóng và lạnh của Nghiêm Tiểu Đao được bao bọc bởi một thân thể ấm áp, cảm nhận đôi tay không ngừng vuốt ve hắn, lồng ngực kề sát hắn, kiên trì truyền hơi ấm cho hắn.
Một lát sau, Nghiêm Tiểu Đao nói, “Tôi cứng mất rồi.”
Lăng Hà cười nhạo, “39.8° mà còn cứng được, đúng là anh không bệnh thật!”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Cậu cởi hết như thế, tôi không cứng mới là bệnh ấy!”
Khóe miệng Lăng Hà khẽ cong lên, ung dung hạ kết luận thay hắn, “Anh chẳng bệnh chút nào.”
Hình như đã lâu không thân mật như vậy, càng bồn chồn thấp thỏm lại càng nhung nhớ sự dịu dàng hiếm có của người kia.

Nghiêm Tiểu Đao nghiêng người sang, vùi mặt vào hõm vai Lăng Hà, lặng lẽ cọ cọ, sau đó kéo một bàn tay Lăng Hà đặt lên bộ phận đã run rẩy ngóc đầu của mình.

Tư thế này của hắn rõ ràng học được từ Hùng gia, Hùng gia rúc trong ổ chó từ sáng đến tối gạ gẫm nài nỉ vợ cũng lăn lộn cọ lông y như vậy!
Lăng Hà dùng tư thế nằm ngang, ngắm nghía vuốt ve Nghiêm Tiểu Đao, vén một góc chăn, khom lưng cúi đầu trong vô thức!
Hành động bất ngờ này khiến Nghiêm Tiểu Đao đang nằm ngửa phải giật mình, cơ bắp hai chân tức khắc cứng còng, đầu óc vốn đang choáng váng vì cơn sốt, lúc này chút ý thức còn sót lại cũng bị thiêu đốt tới bay biến — hắn cho rằng Lăng Hà định làm chuyện kia cho hắn!
Động tác khom lưng cúi đầu của Lăng Hà cực kỳ lưu loát và trôi chảy, muốn làm chuyện âu yếm rất hiển nhiên này cho bạn đời, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ hay mất tự nhiên, Tiểu Đao cũng từng dịu dàng làm vậy cho y rồi.

Nghiêm Tiểu Đao chấn động vì hình ảnh trước mắt.

Vượt ra khỏi ý thức của hắn, vật bên dưới mãnh liệt trỗi dậy, vươn lên tạo thành một góc cao chót vót bên trong quần lót.
Nghiêm Tiểu Đao nằm im không nhúc nhích, một nửa vì mất sức, nửa còn lại vì không dám tin, chắc là sốt cao quá, gặp ảo giác rồi.
Đỉnh tròn đỏ thẫm thình lình bung ra khỏi vật cản.

Lăng Hà ở quá gần, hai tròng mắt co rút như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó đâm phải, đôi mắt xanh nhạt thấp thoáng màu đỏ sẫm.
Lăng Hà gần như đã dùng miệng chạm tới, nhưng sượng ngắt phanh lại, sau đó khẽ rời mắt đi.
Nghiêm Tiểu Đao cũng đã nhận ra, chuyện này không được.

Lăng Hà giống như đang chọc thủng vô vàn chướng ngại tầng tầng lớp lớp, đối diện với nham thạch nóng chảy và ngọn lửa cuồn cuộn ngút trời phía trước, liều lĩnh nhún người nhảy qua, nhưng nhảy tới nửa chừng mới phát hiện mình nhảy quá sớm, chắc chắn không qua được, vì thế sượng ngắt giữa không trung, chẳng mấy chốc sẽ theo góc vuông mà rơi xuống đáy vực!
“Dùng tay được rồi.” Nghiêm Tiểu Đao kéo lấy Lăng Hà, nhấc y lên khỏi hố lửa.
Hắn thấy hơi lo lắng, khẽ bảo, “Không cần làm thế, dùng tay đi.”
Thân thể hai người đều nóng hầm hập.
Nét mặt Lăng Hà cũng không quá mức gian nan khốn khổ, chỉ nằm bò trên đùi hắn, rũ mắt lẩm bẩm, “Anh nhảy xuống biển vì tôi, tôi lại không thể nhảy xuống hố lửa vì anh chắc? Sao lại thế được.”
Nghiêm Tiểu Đao còn tưởng mình nghe nhầm, hay ngài Lăng thật sự biết thuật đọc tâm?
Hắn vẫn lấy tay che lại mình, nhét vũ khí vào vỏ, “Đừng quấy nữa, không cần thật mà.” Lăng Hà nhất quyết không tha, vẫn muốn thử một phen, tình huống giằng co qua lại đã nghiện còn ngại trên giường này cũng khá mới mẻ, bên trong tấm rèm, hai người dùng động tác khó nói trì kéo lẫn nhau… Cuối cùng Lăng Hà chiến thắng, qua lớp quần lót, cúi xuống ngậm lấy Tiểu Đao, hôn Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác như mình sắp bị hoả táng, quanh thân nóng rực, hơi nóng bốc lên, cả người hắn biến thành dòng nước thép…
Hôm sau, Nghiêm Tiểu Đao lén giấu Lăng Hà gọi cho Tô Tinh, hẹn thời gian và địa điểm gặp gỡ vào buổi tối.
Ngoài mặt, hắn từ chối khéo lời đề nghị của đội trưởng Tiết, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên.

Hành tung của sĩ quan Lục trước khi bị sát hại và hồ rượu rừng thịt “hậu cung của giới thượng lưu” tên gọi Cẩm Tú Hoàng Đình này chắc chắn có mối liên hệ nào đó, chuyện này không những chỉ là để báo thù giải oan cho sĩ quan Lục, mà riêng cái họ “Lương” kia cũng đủ khiến hắn bất an, nghi hoặc, rối như tơ vò.
Cùng trong tối hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao và đội trưởng Tiết đồng thời hẹn gặp gián điệp riêng của họ, hai bàn tay từ hai phương hướng, kín đáo phủi đi tro bụi, cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại của ác quỷ vô hình hoành hành tác quái, ăn tươi nuốt sống người ta suốt những năm gần đây.