Ngược Dòng Vung Đao

Chương 100: Sóng Cuộn Biển Gầm






Thích Bảo Sơn đã già rồi, Nghiêm Tiểu Đao không nỡ hạ sát chiêu.
Nếu thời gian quay ngược lại mười năm trước, hai thế nhược cường trong trận đánh này sẽ khác hoàn toàn, nhưng bây giờ Nghiêm Tiểu Đao đang ở độ tuổi sung mãn nhất, còn cha nuôi hắn dù sao cũng già rồi, thắng bại tất nhiên đã rõ.
Nuôi thằng con để làm gì, để tới ngày mình già yếu bệnh tật, uy phong trở thành dĩ vãng, thằng con lại trở mặt, quay ngược mũi dao đạp mình xuống đất hay sao? Bất cứ ai cũng khó lòng chấp nhận, miệng nói ân trọng như núi, hóa ra tình nghĩa cũng chỉ nhẹ bằng trang giấy mà thôi! Nghiêm Tiểu Đao không nỡ ra tay, không muốn dây dưa, ý định cưỡng chế Thích Bảo Sơn tới gặp Tiết Khiêm tự thú vừa lóe lên trong đầu, lại ngay tức khắc bị chính hắn đánh sập.
Hắn có tư cách gì để thúc ép cha nuôi hắn tự thú?
Đường đời của mỗi con người luôn là tự đưa ra vô số lựa chọn cho riêng mình, sau đó chắp nối, biên soạn lại, tạo thành số mệnh của bản thân.
Nghiêm Tiểu Đao không rút đao, một chưởng gạt cha nuôi ra, hôm nay chỉ muốn thoát thân, vì vậy dẫn đầu lao ra khỏi cabin, chạy lên boong tàu.
Tàu đã đi khá xa, cầu cảng và cảnh vật trên bờ biển thoạt nhìn giống hệt mô hình gỗ ngây ngô, mơ hồ nhỏ bé, mờ mờ hư ảo.
Nghiêm Tiểu Đao không có cơ hội chạy xuống dưới cabin để ngăn cản công nhân điều khiển máy móc.

Boong tàu không ngừng lắc lư tròng trành trên đỉnh sóng, tàu đi rất vội, cuối cùng hắn và Thích gia cùng dừng lại ở đầu tàu, đứng giằng co.
Vận mệnh bày ra một trò đùa khiến người ta thổn thức cho cả hai cha con họ, bàn tay vô hình kéo họ vào tầm ngắm, cục diện này đã rơi vào thì không cách nào phá giải.

Mấy tháng trước, Thích Bảo Sơn phái Nghiêm Tiểu Đao tới “Vân Đoan Hào” câu cá, nhất định không ngờ rằng chỉ ngắn ngủi mấy tháng sau, bản thân mình cũng trở thành một con cá lớn bị truy bắt tứ phía trên mặt biển.

Mà Thích Bảo Sơn mười lăm năm trước áo gấm về làng, vung năm mươi vạn tiền mặt trước mỏ than đá, chắc chắn cũng không thể ngờ hôm nay hai cha con lại rơi vào cuộc chiến này.

Một dòng sông ngân đã vạch ra ranh giới giữa lập trường của hai người, không người nào định thỏa hiệp.
Đàn cá mập trắng truy đuổi phía sau đang không ngừng bủa vây con tàu.
Nghiêm Tiểu Đao cắn môi, không còn lựa chọn nào khác, đành thô bạo vươn tay về phía Thích gia, ý đồ dùng tay không vây bắt!
Thích Bảo Sơn rút súng chĩa vào hắn, “Đừng nhúc nhích.”
Nghiêm Tiểu Đao phanh lại trước họng súng, nét mặt nghiêm nghị.
Thích Bảo Sơn cảnh cáo, “Tiểu Đao, lùi lại, đừng tiến lên.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi, “Ba nuôi, ba sẽ bắn con sao?”
Thích Bảo Sơn thê lương cười nhạt một tiếng, hỏi lại, “Nếu bây giờ đổi thành con chĩa súng vào ta, con sẽ bắn ta sao?”
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, “Con sẽ không.”
“Ta cũng sẽ không… Tuy rằng hôm nay con phản bội ta.” Thích Bảo Sơn khàn giọng nói, “Ta nuôi con nhiều năm như vậy, ta bỏ được sao? Vinh hoa phú quý con không cần, cao chạy xa bay con không muốn, tình nghĩa cha con, con nói bỏ là bỏ, con cố tình ép ta vào đường cùng! Cuối cùng con vẫn chọn nó!”

Rất nhiều tình cảm phức tạp và tinh tế, từ mấy năm nay đã không thể biểu đạt thành lời, vượt ra khỏi bao hứng khởi nhất thời thất thường mưa nắng, vượt ra khỏi ham muốn thể xác nông cạn tục tằn, chúng giống như sự nương tựa tình cảm đầy sâu sắc và dục vọng chiếm hữu nào đó nhiều hơn.
Có lẽ tận sâu trong tâm khảm, mỗi người đều cất giấu một hòn đảo cô liêu, đều thấu hiểu tường tận cái gì gọi là trăm năm cô độc, không dễ dàng xé mở cho người khác xem, vẫn phiêu bạt trôi nổi trên dòng sông băng lạnh giá như vậy.

Ai cũng khao khát tìm thấy một mảnh đất tiền để dựa vào, một nơi để ký sinh, gần như ai cũng điên cuồng liều lĩnh, không muốn đánh rơi của cải và tình cảm mình đang nắm giữ trên tay hay trong lòng… Thời khắc giằng co trở mặt chia lìa này cũng đã ấn định bao nhiêu dằn vặt và đau khổ.
Có đôi khi đòi hỏi không nhiều, hai bát mì sốt cán bằng tay cùng mấy đĩa đồ nhắm là được.
Hoặc chỉ cần một lần nữa chân ngược với chân, đầu ngược với đầu, đồng sàng cộng chẩm.
Thế nhưng, sau khi Lăng công tử xuất hiện, tất cả những điều đó đều biến thành hi vọng xa vời, sẽ không bao giờ quay trở lại.


Sức nặng của Lăng Hà đặt lên trên mối quan hệ cha con mỏng manh dễ vỡ của hai người họ, chính là chiếc cối nghìn cân mang tính hủy diệt triệt để.
Chẳng qua mãi tới hôm nay, Nghiêm Tiểu Đao mới cảm thấy bản thân mình bị đẩy ra một cách vô tình, hòn đảo cô liêu càng lúc càng xa bờ, đáy lòng chợt ùa lên trận gió, trận gió vén lên ngọn sóng lạnh lùng, cướp đi rất nhiều điều hắn trân trọng.

Dường như hắn lại trở về hơn mười năm trước, khi đó hắn tả tơi rách rưới đứng trước cổng thôn, đằng sau là tàn tích căn nhà bị thiêu rụi, nấm mồ trên núi phần phật cờ trắng, tiếng khóc văng vẳng bên tai như cô hồn dã quỷ, đám người mặt mũi bặm trợn hung tàn dưới mỏ than cắn xé máu thịt hắn.

Tất cả những gì hắn đã trải qua trên nhân thế, lúc này cùng mang theo sắc máu, bắn tung toé lên boong tàu trước mắt hắn!
Hắn chưa bao giờ tình nguyện chia sẻ điều này với người ngoài, trong hai mươi mấy năm sống kiếp mồ côi của hắn, số người hắn có thể gọi là người thân, thực ra vốn cũng chẳng nhiều.
Lẽ nào việc có thêm một tình nghĩa mới lại đồng nghĩa với việc bắt buộc phải mất đi một tình nghĩa cũ hay sao?
Hai người lại không thể cùng tồn tại, thời khắc này xé gan xé ruột biết bao.
Hai mắt Nghiêm Tiểu Đao rớm lệ, “Con xin lỗi ba, con yêu cậu ấy, nhất định con sẽ chọn cậu ấy, nhất định con sẽ không rời khỏi cậu ấy.”
Thích gia chĩa nòng súng, không nói gì thêm.
Nghiêm Tiểu Đao tự biết hôm nay đại sự không thành, đây sẽ là nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời hắn, trong lòng thực sự không muốn thừa nhận, nhưng hành động rút củi dưới đáy nồi giấu giếm lừa gạt lúc này của Thích Bảo Sơn đẩy hắn vào góc chết, khiến hắn thất vọng và nản lòng.
Nghiêm Tiểu Đao giơ tay chỉ về phía cầu cảng ở phương xa, “Ba à, quê nhà của ba và con đều ở nơi đó, nếu ba nghĩ thông suốt thì hãy về sớm nhé.”
Sau đó, hắn tha thiết nhìn ông, “Con trai bất hiểu, hôm nay xin từ biệt ba.

Con nhảy xuống chỗ này, ba cứ coi như con tự đâm ba đao sáu lỗ, từ nay về sau đường ai nấy đi, ba nuôi bảo trọng.”
Thực ra những lời này đều nằm trong dự đoán, nhưng thốt ra miệng lại khiến lồng ngực Nghiêm Tiểu Đao đau nhói, còn Thích Bảo Sơn kinh hoàng.
Lần cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao nhìn thấy nòng súng của Thích Bảo Sơn run lên, nhưng rốt cuộc vẫn không bắn hắn.

Hắn xoay người không do dự, trèo qua lan can trên mép tàu, nhún người nhảy xuống mặt biển cuồn cuộn sóng dữ.
Bên dưới là sóng cả vạn trượng, nhảy xuống là ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nghiêm Tiểu Đao lao đầu xuống biển, tức khắc bị nuốt chửng, bóng dáng hắn biến mất khỏi mặt biển, chỉ để lại chút bọt sóng trắng tinh.
Tất cả cùng kinh hãi, hơn nửa số chiến hạm vội vàng đổi hướng, điên cuồng lao về nơi hắn vừa nhảy xuống, nhưng chỉ kịp trơ mắt nhìn chút bọt sóng cuối cùng tiêu tan, thậm chí còn không tìm thấy Nghiêm Tiểu Đao cụ thể vừa rơi xuống chỗ nào.
Lăng Hà là người điên cuồng nhất nơi đầu sóng ngọn gió, toàn bộ chiếc ca nô cơ hồ chìm xuống đáy biển, lướt như bay trong tư thế nằm nghiêng, Mao cô nương ngồi phía sau sợ hãi thét to, “Tổ tông ơi anh có biết lái ca nô không thế!”
Cảm xúc của Lăng Hà cũng vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.

Hình như y đã từng chứng kiến cảnh tượng này, cảnh Tiểu Đao rơi xuống biển.
Không phải, là rơi xuống sông, hơn nữa còn do chính y xuống tay độc ác, húc xe của Tiểu Đao văng ra khỏi cây cầu Quan Hải.
Y đã từng hình dung trong đầu cảnh tượng đó, Tiểu Đao ngồi trong xe rơi xuống sông, bị dòng nước xiết nuốt chửng.

Cuối cùng hôm nay y mới tận mắt chứng kiến hình ảnh này, cảm nhận nỗi sợ hãi và day dứt khôn cùng ập tới chỉ trong khoảnh khắc.

Mặt biển cuồn cuộn sóng gầm như con quái vật khổng lồ đói khát, mở to cái miệng xanh thẫm phun ra bọt biển, nhấn chìm bóng dáng mỏng manh ấy quá dễ dàng.
Ước chừng khoảng nửa phút sau, tại vị trí khá gần với đám bọt trắng vừa tiêu biến, đột nhiên một điểm đen xuất hiện như vừa nhảy lên từ đáy biển, rẽ sóng mà ra!

Điểm đen dần biến thành bóng dáng dẻo dai cường tráng, sau khi vươn lên mặt biển còn hổn hển thở, tạm nghỉ một lát, quan sát bốn phía, tự động bật GPS trong đầu để xác định phương hướng, sau đó mới thong thả bơi về phía bờ biển.
Lăng Hà đổi hướng ca nô, vẽ một đường quỹ đạo ngoằn ngoèo trên mặt nước, đuổi theo bóng đen nọ.
Y không dám lái tới gần quá, sợ làm hắn bị thương.

Tiếng động cơ và tiếng nước cùng nhau gào thét gợi nhớ lại hồi ức, cảnh tượng kinh hồn táng đảm ùa lên trước mắt y.

Đã từng có một chiếc mô tô nước bị đạn bắn ngay trên mặt biển gần cầu cảng Lâm Loan, nổ tung dưới cơn mưa lạnh buốt trong màn đêm tăm tối, biến thành quả cầu lửa rực trời…
“Tiểu Đao!”
“Tiểu Đao!!!…”
Y đứng trên ca nô, khó khăn giữ thăng bằng và phương hướng, Nghiêm Tiểu Đao đang ở phía trước khoảng vài chục mét, y bất giác vươn tay…
Chiếc ca nô đột nhiên trở chứng, giật lên ngay trên đỉnh ngọn sóng, ngài Lăng khom lưng, cái mông cũng chồm về phía trước theo nhịp sóng vỗ, chẳng ngờ lại bị hất văng khỏi mép thuyền, chúc đầu ngã xuống nước đánh “Tùm”.
Mao cô nương ngồi phía sau giơ vuốt mèo nhưng không bắt kịp, gào lên “Ngoéo” một tiếng, đành phải làm “nàng mèo trên ruộng cạn”, vội vàng quẳng lại một chiếc phao cứu sinh.
Nghiêm Tiểu Đao trông thấy Lăng Hà ngã khỏi ca nô.
Nếu lúc này có thể há miệng chửi, nhất định hắn sẽ chửi đổng, Lăng Hà sao cậu ngớ ngẩn thế cậu nhảy xuống làm cái mẹ gì?!
Cú nhảy điên khùng này cũng bộc lộ khoảng cách chênh lệch tính bằng năm ánh sáng trong kỹ năng bơi lội của hai người, lúc đó Nghiêm Tiểu Đao còn đồ rằng ngoại trừ dị ứng nicotine, Lăng Hà còn dị ứng chí mạng với một thứ nữa – cậu không biết bơi hả?
Lăng Hà có biết bơi, không đến nỗi vừa rơi xuống nước đã chìm tận đáy, trong lồng sắt đặc chế của lão quỷ Watanabe cũng từng dập dìu một ngày một đêm lông tóc vô thương.

Tuy nhiên so với kỹ năng bơi lội sánh ngang vận động viên Olympic của Nghiêm Tiểu Đao, y chỉ có thể bập bà bập bềnh, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.
Lăng Hà bắt được ánh mắt của Tiểu Đao trên mặt biển phía xa, không nhịn được nhoẻn cười.

Hơi ấm tràn lên từ tận đáy lòng khiến thân thể y nhẹ bẫng, dễ dàng nổi lên trên, nhưng vừa nở nụ cười đã uống phải một ngụm nước biển mặn chát.
Nghiêm Tiểu Đao vội vàng bơi về phía Lăng Hà, phát hiện thằng quỷ không sợ chết này đang cười ngặt nghẽo trên mặt biển, hơn nữa còn không ngừng uống nước mặn.
Lăng Hà như chùm bọt trắng bị nuốt chửng bởi cảm xúc mừng vui mãnh liệt.

Thứ chấp niệm từ lâu vẫn khiến y rối bời, đêm ngủ khó yên, thậm chí vượt qua cả nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết, rốt cuộc mới được giải phóng ngay tại thời khắc này, làm y hoan hỉ tới phát điên.
Lòng trung thành và sự khăng khăng nhất mực của Tiểu Đao chọc trúng mệnh môn của y, hoặc có thể nói, bản thân Nghiêm Tiểu Đao chính là mệnh môn của y, Lăng Hà ngoác miệng cười như khùng điên, sóng mắt trong veo như mất hồn.
Nghiêm Tiểu Đao chộp lấy ót Lăng Hà, nâng lên ngăn cản thằng nhỏ điên này tiếp tục uống nước biển.

Hắn để Lăng Hà ngửa mặt nổi trên nước, giống con cá lớn dùng kỹ thuật bơi lội cao siêu che chở cho chú cá nhỏ lạch bạch đạp nước nhà mình, chậm rãi bơi về…
Hai người ngổn ngang nằm ngửa trên chiếc ca nô nhỏ xíu, sức cùng lực kiệt.

Mao Trí Tú bị đẩy sang một bên như người giấy, dở khóc dở cười, “Vừa nãy em sợ muốn chết, hai anh không cần hô hấp nhân tạo chứ hả? Em không làm đâu, các anh tự làm cho nhau đi nhé.”
Khuôn mặt Lăng Hà trắng bệch vì ngâm nước, dung mạo như tranh thủy mặc ướt át long lanh, nước đọng trên đôi mi như hai chiếc cầu vồng.


Y nhìn chim biển chao liệng trên không trung, ánh nắng ban trưa chói chang rọi khắp mặt biển.
“Ngu xuẩn.” Lăng Hà tự bình luận hành vi rớt xuống biển của mình.
Xưa nay y làm việc luôn nhất quán, thận trọng suy trước tính sau, chuyện ngu xuẩn như trượt chân rớt xuống biển mém chết chìm này không thể xảy ra lần thứ hai.
Y nhắm mắt, gói gém tất cả vui sướng và đau xót trong một cái nhíu mày, “Tiểu Đao, anh không đi cùng cha nuôi anh.”

Câu này của ngài Lăng chính là một lời âu yếm, đắm say mà súc tích.
Mao Trí Tú làm bộ làm tịch che nửa bên mặt, từ khe hở rình coi, những tưởng lúc này Nghiêm Tiểu Đao cũng như người bình thường, sẽ quay sang quấn quýt mặn nồng.

Nhưng Nghiêm Tiểu Đao vẫn nằm ngửa trong khoang thuyền bọc thép, ánh mắt và thân thể cùng bất động, nhìn thẳng lên bầu trời, không nhìn Lăng Hà, cũng không nhìn những chiếc ca nô vẫn đang phóng trên mặt biển phía xa xa.
Nghiêm Tiểu Đao lau sạch nước biển trên mặt, có lẽ còn tiện thể lau đi những ướt át ủy mị nào đó.
Cánh tay hắn buông xuống, nắm lấy tay Lăng Hà để che đi tâm tình như đang cuồn cuộn trên đỉnh sóng của mình, nắm rất chặt.

Đời này kiếp này có thể gặp nhau giữa biển người, hai người họ phải may mắn cỡ nào.
Xa rất xa nơi đại dương vô bờ, chỉ còn con tàu lớn đối chọi cùng cảnh sát.

Tàu tuần tra của cảnh sát đang thực thi chiến thuật bầy sói, vây kín con tàu lớn.
Thích Bảo Sơn giơ súng đứng trên đầu tàu, bất chiến bất hòa, không đầu hàng không bỏ chạy, im lặng đối chọi với lời kêu gọi chiêu hàng của đội trưởng Tiết.
Tiết Khiêm cũng lờ mờ nhận ra sự bất hợp lý này, Thích Bảo Sơn là người lão luyện khôn khéo, sao có thể lựa chọn bỏ trốn bằng tàu thủy từ cầu cảng Lâm Loan ngay giữa ban trưa? Người này thật sự lên kế hoạch bỏ trốn hay còn nguyên nhân nào khác?
Thích Bảo Sơn bước từng bước về phía trước, nở nụ cười giống như tự giễu, cười nhạo bản thân không có chí khí dời non lấp biển, chẳng qua sinh ra không gặp thời, một bước sai lầm hết cách quay đầu, lại bị ràng buộc bởi tình nghĩa cha con, mãi cho tới hôm nay mới tự lựa chọn bước vào chỗ chết, nghiệp lớn chưa thành đã anh hùng nhụt chí! Tất nhiên ông biết mình còn đường để trốn, chỉ là trước khi đi vẫn muốn nghe một câu từ miệng Nghiêm Tiểu Đao, triệt để oán than tâm huyết mười mấy năm qua của mình uổng phí, ân tình biến thành bọt nước hư ảo trên đỉnh sóng.
Thích Bảo Sơn bước tới mép tàu, khinh miệt lướt mắt nhìn đoàn quân của đội trưởng Tiết, chẳng hề do dự hay sợ hãi băn khoăn, dứt khoát nhảy qua lan can.

Trước mắt bao người, ông dang hai tay ôm trọn sóng biển, chẳng mấy chốc cũng bị nuốt chửng bởi sóng cả biển gầm!
Lăng Hà đã lái ca nô tới sát bờ.

Mao Trí Tú lanh mắt, thất thanh hét lên.

Nghiêm Tiểu Đao ngẩng đầu, trông thấy bóng Thích Bảo Sơn lao xuống biển!
Ngực hắn nhức buốt, bộ não bị bọt sóng nhấn chìm tới trống rỗng, ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu khiến mắt hắn đau.
Hắn loạng choạng đứng lên định bơi trở về, hình như bị Lăng Hà và Trí Tú phía sau đè lại.
Khoảng cách quá xa, không còn kịp nữa, hắn không thể với tới…
Hôm nay đội trưởng Tiết liên tục chứng kiến hai người nhảy xuống biển, quả thực sắp điên rồi.

Thật sự hối hận trước đó không phái mấy chiếc tàu đánh cá chuyên nghiệp ra quăng lưới vớt người.
Mặt biển xôn xao ồn ã, đội tàu lo lắng dò tìm trục vớt, nhưng vẫn bó tay chịu trói trước đại dương mênh mông.

Nghiêm Tiểu Đao bị ngài Lăng và thuộc hạ khiêng vào trong xe, cưỡng chế rời khỏi hiện trường, trên đường về nhà không nói một lời.
Thực ra, từ khoảnh khắc đặt chân lên bờ rồi gục xuống sàn cầu cảng, hắn đã cảm giác tất cả tinh thần và tình cảm trong cơ thể cũng theo sức lực của hắn tràn ra bốn phía, máu nóng hay nhiệt huyết đều đã cạn kiệt, chảy hết đi rồi.
Một ngày một đêm không ngủ, hình như còn chưa ăn gì, xương cốt tứ chi mất nước hoàn toàn, không còn sức lực.
Hắn đau khổ nhưng không rơi lệ, sẽ không khóc tang, sẽ không phát cuồng, ý thức chỉ còn là khoảng không trống rỗng nóng rực.
Ngồi trên ghế sau xe, cuối cùng Lăng Hà mới ôm lấy Nghiêm Tiểu Đao, bất chấp lúc này Tiểu Đao vừa ẩm ướt vừa nhếch nhác.

Lăng Hà ôm Tiểu Đao vào lòng, quần áo ướt sũng của hai người dán chặt vào thân thể, cảm nhận được hơi ấm của nhau, giống như hai chú chim cánh cụt co ro trên tảng băng trôi giữa dòng nước lạnh giá, cận kề nép sát vào nhau.

Cả hai đều kéo theo bóng ma khổng lồ của nhân sinh chìm nổi, vừa hay lúc này lại có thể dựa dẫm sưởi ấm cho nhau, tìm được bến đỗ cho linh hồn mình.
Tiết Khiêm gọi cho Lăng Hà, có lẽ là chiếu cố cảm xúc hiện tại của Nghiêm tổng, “Nhờ cậu Lăng hỏi vị bên cạnh giúp tôi, Thích Bảo Sơn có biết bơi không? Đến giờ chúng tôi vẫn chưa vớt được ông ta, ông ta có khả năng tự cứu lấy mình không?”
Nghiêm Tiểu Đao cầm lấy điện thoại, không hề do dự, “Thích gia biết bơi.”
Tiết Khiêm truy hỏi, “Khả năng bơi thế nào? Dù sao đây cũng là vịnh, không phải bể bơi đâu!”
“Sẽ không kém hơn tôi.” Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn nói, “Trừ phi ông ấy thật lòng muốn tự sát, cố tình chết chìm, không thì vẫn có thể bơi về từ khoảng cách này.”
Manh mối này khiến đội trưởng Tiết đập đầu vào thành ca nô, điên cuồng đập mấy lần, hôm nay phải hạ lệnh truy nã toàn diện trên mặt biển, phong tỏa hết đường bờ biển.
Nghiêm Tiểu Đao khẩn cầu một câu, “Nhờ đội trưởng Tiết thu hồi lồng sáo mỏ ngà trên tàu giúp tôi, đừng để con chim chết đói, tôi muốn nuôi nó thay ba tôi.”
Tiết Khiêm nhận lời.
Quá trình trục vớt kéo dài đến khi trời tối, màn đêm buông xuống mặt biển, nét phẫn nộ giận dữ của đại dương chuyển sang tăm tối khó dò, cảnh sát không thể không tạm thời thu binh.
Biến chuyển đầy tinh tế của sự việc xuất hiện tại cuộc gọi khẩn cấp từ cục trưởng Bào tới đội trưởng Tiết, “Cậu có nhận được đồ Thích Bảo Sơn gửi không?”
Tiết Khiêm cả ngày chiến đấu hăng hái, sứt đầu mẻ trán, còn chưa kịp về cục xử lý hồ sơ, “Ông ta gửi đồ cho em hả?”
Bào Chính Uy nói, “Tôi nhận được đây này, cậu về nhanh đi.”
Cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết cùng nhận được bưu kiện Thích gia gửi đến, hiển nhiên Thích Bảo Sơn đã lên kế hoạch từ trước, chắc chắn không định hi sinh vô ích, càng không định giấu giếm hay gánh tội thay cho nhóm người nào đó phía sau.
Bào Chính Uy nhận được một chiếc chìa khóa, Tiết Khiêm cũng nhận được một chiếc chìa khóa, ngoài chìa khóa, mỗi người còn nhận được nửa đoạn mật mã, ngoài ra không còn bất cứ tin tức hay gợi ý nào.

Nhưng chuyện này không làm khó được cảnh sát, hẳn Thích Bảo Sơn cũng biết cục trưởng Bào có thể tự tìm phương hướng.

Điều tra viên rà soát tất cả ngân hàng trong toàn thành phố, rất nhanh đã tra được hai chiếc chìa khóa này thuộc két an toàn của ngân hàng nào.
Két an toàn trang bị ổ khóa kép, phải dùng cả hai chìa mới mở được.

Bên trong cất giữ các văn kiện và tư liệu cực kỳ phức tạp, bí mật kinh doanh, hợp đồng điều khoản, cùng với bản ghi âm các cuộc họp thường niên bí mật tại biệt thự Song Tháp của những người này, xem ra Thích Bảo Sơn đã chuẩn bị từ sớm, lo trước phòng hậu hoạ.
Tiết Khiêm ngồi trên sô pha nhà cục trưởng Bào, hai thầy trò nghiên cứu chồng tài liệu cả đêm, cục trưởng Bào phán đoán, “Bất kể các bộ ngành khác có bằng lòng hay không, chuyện lần này chúng ta vẫn phải đăng báo ngay lập tức, nhưng đăng báo cũng cần chút kỹ xảo, phải rẽ mây để thấy mặt trời, phải tạo thời cơ để cháy nhà ra mặt chuột… Vụ án này trọng đại, liên quan tới quá nhiều nhân vật, mà nhân vật nào cũng gia thế hiển hách, vừa có tiền vừa có quyền, không thể hành động thiếu suy nghĩ, thật sự cần đôi bên phối hợp phá án.”
“Mời hai vị lãnh đạo Lương Thông và Giản Minh Huân hỗ trợ điều tra thôi, giám sát suốt ngày đêm, để viện kiểm sát tới thanh tra tài sản, hạn chế xuất cảnh! Quan trên thì chúng ta không đụng vào được, nhưng hai người đó chẳng lẽ cũng không được luôn sao?!” Tiết Khiêm tức giận bật ra một câu qua kẽ răng, trong lòng lại bức bối vô cùng.
Trong ngày hôm đó, Lương đại thiếu gia gửi cho gã rất nhiều tin nhắn.
Chẳng biết là tùy tiện gửi chơi, hay là thăm dò thay cho ba cậu.
Lương Hữu Huy: Anh Tiết, dạo này tình hình xấu đi phải không, sắp có chuyện đúng không?
Lương Hữu Huy: Anh Tiết ơi, rốt cuộc anh đang điều tra vụ án gì? Có liên quan đến ba em không? Chắc chắn ba em không giết người phóng hỏa, ông ấy không phải người xấu đâu mà, rốt cuộc là sao thế?
Lương Hữu Huy: Anh à, anh khó chịu phải không? Sao không trả lời em?
Lương Hữu Huy: Anh à, chúng ta gặp nhau được không? Hay là anh không muốn ở bên em nữa?
Giữa các dòng tin nhắn còn có thêm một đống ký hiệu biểu cảm lộn xộn.

Chẳng qua ngày thường đều là meme chọc cười diễn moe hoặc minh họa bậy bạ hòng cám dỗ gã, còn hôm nay chỉ có đủ loại ký hiệu khóc lóc, nhìn mà xót xa trong lòng.
Tiết Khiêm rất muốn nói với thằng nhỏ ngốc nghếch ngọt ngào chẳng hay biết gì này rằng, Hữu Huy, nhà cậu có bất động sản ở nước ngoài và tiền gửi ngân hàng không? Cậu đi đi, cao chạy xa bay nhanh lên, đừng xen vào chuyện này nữa, đừng để bị liên lụy bởi người nhà.
Nhưng gã không thể tiết lộ vụ án với Lương Hữu Huy.

Dù ý nghĩ này dằn vặt đầu óc gã, cũng khiến cho gã nhận ra bản thân mình đã xiêu lòng, sắp sửa phá bỏ lời thề cảnh sát, phản bội tổ chức vinh quang, thân mang tội lỗi với chiến hữu đã hi sinh.
Dường như gã cũng vừa bước lên cán cân mà Nghiêm Tiểu Đao từng phải vượt qua, cũng đang nếm trải cảm giác này, bất kể tiến lên hay lùi lại đều là gian khổ, rối bời, khó xử, lòng đau như dao cắt.