Dòng thời gian cứ thế trôi theo tuyến tính, cuối cùng thì đứa trẻ ấy cũng đã sống được mười mấy năm sau khi thoát khỏi cái chết tưởng chừng như không thể tránh khỏi.
Khương Diễm Trinh hậm hực lục lọi chiếc tủ đầy ắp áo quần. Như mãi vẫn chẳng thể tìm ra chiếc váy màu hồng phấn, con mụ bực mình gắt lên.
“Này, rút cục cái váy đấy đâu hả?” – Ánh mắt Diễm Trinh hướng về phía “cái thứ” đang nằm co mình trên giường.
Châu Bạch Quỳnh nhăn mặt vùi đầu vào chiếc chăn ấm. Cô tiếp tục say mình trong giấc ngủ. Mặc cho con mụ kia la hét, cô vẫn nghiễm nhiên như không hề nghe thấy.
“NÀY!” Diễm Trinh gắt um lên, chạy lại kéo phắt chiếc chăn ấm. Bạch Quỳnh khó chịu càm ràm.
“Mày để tao yên”. Nói rồi cô giành lại chiếc chăn.
“Dậy, dậy mau đi con kia, đã chín giờ kém mấy rồi kìa, mày mà còn ngủ nữa thì cái quán này dẹp mất. Mày nhìn xem hôm nay có bao nhiêu khách hẹn vào lúc chín giờ hả?” Diễm Trinh tỏ vẻ “người lớn” la hét “đứa con nhỏ”.
Bạch Quỳnh rút cục cũng chịu lồm cồm bò dậy, mái tóc ngắn với màu tím huyền ảo đập vào mắt người nhìn. Cô gãi gãi mớ tóc rối, bàn chân trần chạm khẽ xuống sàn nhà lạnh tiến về phía cửa sổ.
Chiếc váy ngủ với hai dây quyến rũ bay nhè nhẹ trong làn gió mơn mởn chút nắng ấm buổi sáng. Dưới lớp váy ngủ ấy, trên làn da trắng không tì vết, những vết xăm mình đầy ma mị ẩn hiện trên cơ thể mảnh mai. Trên cẳng tay Bạch Quỳnh, hình xăm của một con rồng với hai sợi râu dài trườn quanh, những chiếc đầu sọ hay đơn giản hơn là xăm một bông quỳnh trắng lên bả vai. Bạch Quỳnh – một cô gái không hề hiền lành, nhìn vào cô chắc hẳn ai cũng nghĩ là “đầu gấu”, không thì cũng nghĩ là dân anh chị bang chủ nào đó.
Cô đưa bàn tay mảnh mai cầm lấy bình hoa mà tưới lên khóm hoa quỳnh trắng còn đang e ấp chưa nở rộ. Tháng sáu tới, sẽ là ngày mà hoa quỳnh nở. Cũng là ngày mà cái tên khét tiếng xuất hiện trong giới giang hồ. Bạch Quỳnh.
Bạch Quỳnh – Cái tên mỹ miều nhưng lại ẩn chứa nhiều điều huyền bí. Bạch Quỳnh – Cái tên vẻ quý phái nhưng lại ẩn mình dưới một tên gọi khác.
“Chảo, rút cục mày có tìm cho tao cái váy không hả?” Diễm Trinh chạy lại day day bả vai với hình xăm đầy ma mị, một bông quỳnh trắng tinh khôi.
Đấy, Bạch Quỳnh hay thế mà không biết tự lúc nào cái tên “Chảo” lại được người trong “giới” gọi. Lúc nào cũng “Chảo”, Bạch Quỳnh chúa ghét cái tên đấy, nhưng cớ làm sao, cái tên “Chảo” khốn nạn ấy lại làm nên tất cả.
Bạch Quỳnh liếc nhìn con mụ kia, cô đặt chiếc bình tưới xuống rồi tiến lại cái tủ đầy áo quần lộn xộn. Hì hục một hồi trong mồ hôi, cuối cùng cô cũng lấy ra một chiếc váy hồng phấn cho Diễm Trinh.
“Bây giờ mày có thể im lặng được chưa?” Ánh mắt với đôi ngươi màu đen nhìn Diễm Trinh.
Diễm Trinh cười khì tung tăng chạy vào nhà vệ sinh. Hôm nay con mụ kia đi dự tiệc gì đó với đám bạn nên cứ léo nhéo suốt cả buổi sáng. Bạch Quỳnh liếc xéo rồi bước xuống tầng một khi đã khoác chiếc áo len mỏng.
Cô nhẹ nhàng đưa cánh tay đầy hình xăm dữ tợn lên để mở cửa, một vài người qua lại không khỏi xì xầm.
“Trông cô kia sao ghê vậy, con gái mà xăm mình…”.
“Ai đời con gái con lứa lại xăm mình thế kia, chắc là đàn chị của bọn giang hồ nào đây”.
“Tao vừa nhìn là đã biết nó là loại con gái nào rồi”.
Bạch Quỳnh giương đôi mắt đen đầy cao ngạo nhìn đám người đang xỏ xiên ở sau, đám kia giật mình hoảng sợ rời đi ngay. Trong lòng có chút tức giận, thật sự có lí do nên cô mới xăm mình ấy chứ.
Bạch Quỳnh tặc lưỡi, đúng là cái lũ có mắt như mù, luôn luôn phán như “thánh” mà không suy nghĩ. Đúng thật là “cái miệng làm hại cái thân”, nếu lúc đấy bọn chúng mà không biến đi thì đã bị Chảo ta đây đánh cho bầm dập.
Nhìn lên biển hiệu: “Chảo Tatoo”, cô lại tặc lưỡi. Cái tiệm xăm mình đầy tiếng tăm này đã chính bàn tay cô tạo dựng nên. Một năm trước, cô đã quyết định biến căn nhà màu hồng xinh đẹp giữa lòng thành phố này thành một cửa tiệm Tatoo. Màu hồng chẳng còn kể từ ngày hôm đấy nữa, màu đen đầy ma mị và huyền bí ẩn hiện cho tới bây giờ. “Chảo Tatoo”, một cửa tiệm xăm mình khét tiếng, nó “khét” cũng bởi tay nghề không ai sánh bằng của cô chủ, “khét” cũng bởi cô chủ ở đây chính là một đối tượng của nhiều bang đánh nhau, bọn chúng luôn e dè Bạch Quỳnh, bởi sức mạnh của cô đã một lần làm chúng run sợ.
Bạch Quỳnh quay mình toan bước vào nhà, cô phải chuẩn bị để xăm mình cho các vị khách đã hẹn. Nhưng rồi bước chân dừng lại khi nghe thấy tiếng “rầm” rất to đằng sau lưng.
Chảo quay lưng lại, đôi mắt đen không cảm xúc nhìn đám người bặm trợn trước mắt.
“Muốn gì?” Cô nhếch đôi lông mày rậm.
Một thằng to con vẻ “đàn anh” bước lên ra vẻ oai phong lẫm liệt.
“Con oắt kia, tao nghe nói hôm qua có đứa trong quán này đã đập đàn em của tao, có phải không?” Hắn nhếch nụ cười nửa môi, ngón tay ngoắc lên.
Một thằng khác từ từ bước lên, khuôn mặt thằng kia đúng là bầm dập. Một bên con mắt tím lại, môi run lập cập sợ hãi khi nhìn Bạch Quỳnh.
“Mày có nhầm không đấy, con này sao đập mày được chứ?” Thằng đàn anh vẻ khinh bỉ nhìn cô.
Thằng em cụp mắt xuống khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Bạch Quỳnh, cô nhếch môi.
“Là tao đã đập nó đấy, cái thứ ăn cắp đồ của người già chẳng phải nên loại trừ hay sao?” Chảo ta nghiêng đầu vẻ thắc mắc.
Thằng đàn anh cú lắm khi nhìn cái mặt huênh hoang của Bạch Quỳnh. Hắn hùng hổ hua đàn em lên, miệng la to như cháy nhà.
“Tụi bây đâu, đập hết mẹ cái quán này cho tao”
“Dừng lại” Tiếng Diễm Trinh vang lên đằng sau có chút hối hả. Cô bước đến gần tên đàn anh.
“Tụi bây nên dừng lại, tao không muốn đổ máu ở đây”. Với cái vẻ thánh thiện, Diễm Trinh nhẹ nhàng can ngăn.
Thằng đàn anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Thật sự Khương Diễm Trinh rất đẹp, mái tóc đen ngắn uốn xoăn với khuôn mặt “non”, làn da trắng khiến đấng đàn ông không thể không “đổ” ngay lần đầu gặp.
“Cô em trông “ngon” đấy, đi chơi với anh thì anh đây tha cho cái quán tồi tàn này đấy” Hắn đưa bàn tay lên định vuốt má cô.
Bạch Quỳnh nhanh chóng hất ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Hahahahaha, tụi mày nhìn xem con kia nó mất dạy chưa kìa”. Tên đàn anh cười lớn, bọn em út đằng sau được thể cười theo chế giễu.
“Tốt nhất là biến đi”. Bạch Quỳnh đẩy Diễm Trinh về phía sau lưng mình, cô không muốn con mụ kia gặp chuyện.
“Đến bây giờ mà mày còn muốn ra oai sao?”. Hắn ta nhếch lông mày cao ngạo, hô to “Đập hết mẹ cái quán này cho tao”.
Lập tức sau đó, đám đàn em hùng hùng hổ hổ xông lên “chiến đấu”. “Rầm”, “xoảng”, “choang”, từng đồ vật trong quán lần lượt bị bọn chúng ném xuống sàn nhà không thương tiếc.
Như chẳng thể kìm nén khi nhìn thấy những vật dụng mà cô đã cất công mới sắm được bằng chính sức lực của mình, Bạch Quỳnh trợn mắt nhìn tên đàn anh đang cười ha hả vẻ thỏa mãn. Bước chân chầm chậm tiến lại gần hắn, tên đàn anh ngừng cười.
“Mày tính đập tao sao? Hahahaha, con gái ẻo lả như mày có thể đập tao sao?” Tên đàn anh vẫn luôn miệng chế giễu. “Vậy xông lên đi, tao cho mày đánh trước đấy, xông… xông…”.
Lời nói của hắn đột nhiên ứ nghẹn lại. Bạch Quỳnh đang… bóp cổ hắn, ánh mắt không cảm xúc nhìn vào khuôn mặt nhăn nhúm lại của hắn.
“Ưm… ưm… ưm…” Hắn đưa bàn tay lên cố gỡ tay cô ra, nhưng Bạch Quỳnh quá mạnh, cô gằn hết sức bóp chết tên trước mắt, khi bước chân của tên đàn anh giẫy giụa trên không trung, đám em út hoảng loạn nhìn cô gái phi thường trước mắt.
“Được rồi, Chảo, nó chết bây giờ”. Diễm Trinh chạy lại ngăn Bạch Quỳnh, cô nhìn sang Diễm Trinh đang lo lắng, bàn tay nới lỏng ra.
“Khụ… khụ… hộc… hộc…”. Tên đàn anh ra sức ôm cổ họng mà ho sù sụ, hắn hoảng sợ cúi người xuống đất.
“Tôi… tôi biết lỗi rồi ạ, xin tha mạng, xin tha mạng”. Nghe thấy cái tên “Chảo”, cả đám em út quỳ xuống trong bất ngờ.
“Xin chị Chảo tha lỗi, tụi em có mắt mà như mù”. Đám em út đồng thanh nói trong run sợ.
Diễm Trinh hua tay bọn chúng.
“Biến đi”. Dứt lời, bọn chúng cuống quýt cong đít chạy thục mạng. Một vài tên hoang mang nói trong đau khổ. “Tao nhìn cái biển hiệu “Chảo Tatoo” là tao đã nghi là “chị đại” rồi mà tụi mày không nghe”.
Bạch Quỳnh hừ nhẹ, phủi tay rồi bước vào trong nhà.
“Mày đấy, lần sau kìm nén đi, có ngày xảy ra án mạng đấy”. Diễm Trinh gắt um cô, nói rồi con mụ kia tiếp tục chạy lại phía bàn trang điểm hoàn thành “nhan sắc đang dở dang”.
Khi Diễm Trinh đã lộng lẫy rời khỏi nhà, cô chán nãn vươn mình trở về phòng ngủ. Bàn tay bấm vào một mảnh gương nhỏ, nhận diện được dấu vân tay, phía sau bức tường gỗ, một cánh cửa từ từ xoay mình để lộ căn phòng tối. Bạch Quỳnh bước vào trong, khi chân đã nằm gọn trong phòng, cánh cửa gỗ chầm chậm khép lại, không để lộ chút manh mối, như chưa hề có căn phòng nào sau bức tường ấy.
Nhìn vào chiếc gương lớn trên tường, Bạch Quỳnh với đôi mắt buồn rầu nhìn cô gái trong gương. Mái tóc ngắn màu tím huyền ảo, đôi mắt đen sâu hun hút, chẳng có chút sức sống trên khuôn mặt vô hồn đấy. Bạch Quỳnh đưa bàn tay lên, hướng vào tròng mắt. Ngay sau đó, ánh mắt tím le lói, đôi mắt ấy, đôi mắt ấy có màu tím. Nhìn hai chiếc kính áp tròng màu đen trên ngón tay, cô chợt thở dài. Suốt bao năm qua, cô đã phải giấu mình sau đôi mắt đen ấy. Thật sự mà nói, cô ghét cái cảm giác khi không là chính mình.
Bàn tay nhỏ với hình xăm kì dị khẽ đưa lên vuốt mái tóc ngắn, mái tóc màu tím vốn sinh ra đã thế. Nhiều khi rất muốn nhuộm đen lên, nhưng lại sợ người mẹ quá cố sẽ buồn, lại sợ người cần gặp sẽ không gặp được.
Bạch Quỳnh bước chậm đến một tủ kính nhỏ, nhẹ nhàng mở cửa rồi thò tay vào trong đấy. Cô trầm ngâm nhìn bức ảnh cũ, bàn tay miết dọc theo khung ảnh đã ngã màu.
“Lúc này mẹ ổn chứ?”. Cô khóc, giọt nước mắt lăn dài trên khung kính.
Người phụ nữ ngày hôm ấy, cô nhớ bà đến bao nhiêu. Nụ cười và khuôn mặt bà vẫn như in hôm bà chưa biến mất. Bạch Quỳnh xót xa cười khẩy, lòng dấy lên nỗi kiên quyết.
“Ngày cần đến sẽ đến, con nhất định sẽ cứu mẹ, nhất định…”.
Cô đặt lại bức ảnh vào tủ kính. Ánh mắt tím lướt sang vật màu vàng lóe sáng bên cạnh. Là một cái chuôi dao mạ vàng, khắc trên đấy một con phượng hoàng đẹp đến hoàn mĩ. Bạch Quỳnh cầm nó lên, đã bao nhiêu năm trôi qua, lưỡi dao vẫn không thể tìm thấy. Cô biết, nếu chiếc chuôi mạ vàng này mà thoát ra ngoài, có lẽ tính mạng của cô đã không thể tồn tại cho đến bây giờ.
Giật mình khi nghe thấy tiếng ai đó, Bạch Quỳnh vội vàng đeo lại kính áp tròng, khuôn mặt lạnh lùng lại trở về vẻ tẻ nhạt. Đôi mắt đen không chút sắc khí. Cô cẩn thận rời phỏi căn phòng kín rồi bước xuống tầng một. Có lẽ khách đã hẹn đang chờ.
“Cậu là người đã hẹn?” Bạch Quỳnh lịch sự chào hỏi khi nhìn thấy một người con trai cao to, mái tóc đen cắt undercut vẻ sành điệu. Cậu ta đang loay hoay nhìn đống đổ nát dưỡi đất do vụ va chạm vừa nãy, vội vàng quay đầu lại nhìn.
“Cậu là chủ tiệm này hả?” Đôi mắt sâu hun hút nhìn Bạch Quỳnh, thật tình mà nói cậu ta trông đẹp trai đến lai láng. Đôi lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy những hình xăm kì dị trên cơ thể Bạch Quỳnh.
Bạch Quỳnh gật đầu, thái độ có chút áy náy.
“Xin thứ lỗi vì đống lộn xộn này, tôi sẽ dọn dẹp ngay, cậu có thể vào phòng xăm đợi tôi trong giây lát”. Cô vừa nói, tay chỉ về phía phòng xăm mình.
Cậu ta đột nhiên bật cười, tay gãi gãi mái tóc rối, miệng cười hì.
“À… thật ra nhặt được tờ giấy rơi tiệm xăm mình “Chảo Tatoo” đang tuyển nhân viên nên mình đây muốn đến xin một “chân” làm ở đây ấy mà”.
Nghe cậu ta nói thế, Bạch Quỳnh ngẩn người, cô lạnh lùng quay người bỏ đi.
“Xin lỗi, tờ rơi này tiệm chúng tôi đã rao cách đây một năm, và cũng đã đủ người rồi, cậu về cho”. Cô không quên đáp lại trước khi bỏ đi. Đã bực mình chuyện hồi sáng, nay lại gặp thêm cái thằng điên loạn, đến cái ngày đăng còn chẳng thèm đọc mà đòi xin với chả việc.
Cậu con trai nhìn lại tờ giấy rơi, đúng thật là một năm trước. Cậu gãi gãi cái tai đỏ ửng.
“Ồ, thật không may nhỉ, nếu tôi đến vào một năm trước thì chắc đã được nhận rồi nhỉ?”. Cậu ta vẫn còn ngoan cố nói thêm.
Như nhận ra cửa tiệm chẳng có lấy một nhân viên, tên kia lại hét to gọi Bạch Quỳnh khi cô đã khuất sau tấm rèm cửa phòng xăm mình.
“Bạn gì đấy ơi, cho mình đây làm bảo vệ được nghen, không thì lao công hay gì đó được”.
Nhìn thấy Bạch Quỳnh trở ra, cậu ta hí hửng nhìn cô.
“Xin lỗi, tiệm không tuyển nữa, cậu về cho”. Bây giờ thì cô thật sự rất ghét cái tên lì lợm này, tỏ vẻ lạnh lùng đến “đóng băng”, cô ngoảnh mặt bước đi.
Tên con trai cười khẩy, láo liên nhìn cô gái chảnh chọe kia một lần rồi lặng lẽ rời đi.
Bạch Quỳnh sắp xếp lại kim, mực, nói chung là những thứ để phục vụ cho việc xăm mình khi khách đến. Công việc lại gián đoạn khi cô nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài tiệm.
Nhìn thấy lũ trẻ ăn mặc rách rưới đang hối hả, đứa nào đứa nấy đua nhau chạy vào tiệm của cô mà bê cái này đến khuân cái khác. Chúng là lũ trẻ lượm đồng nát ở đầu phố, biết chị Chảo đây tuy rất “ghê gớm” nhưng có cái lại thương tụi nó, nên chẳng đứa nào sợ cả, đua nhau mà khuôn hết từng đồ vật có giá mà bọn đầu gấu ban sáng đập vỡ.
Bạch Quỳnh bất ngờ nhìn chúng, rồi lại nhìn tên con trai vừa nãy đứng tựa vào cửa lớn.
“Bây giờ là chín giờ năm phút, nhìn thấy vài mảnh giấy nhớ đằng kia, mình đây biết bạn đang chuẩn bị để xăm mình cho khách, cơ mà bây giờ lộn xộn thế này thì khách có bỏ về không nhỉ?”. Ánh mắt của cậu ta vẻ “tôi đây đã chiến thắng” khiến Bạch Quỳnh ứa gan.
Nhưng mà thật sự gấp quá rồi, cô lạnh lùng nói.
“Cậu đưa hết bọn trẻ này ra ngoài, đem luôn cả những thứ chúng cần”.
“Lương bao nhiêu?”. Cậu ta thỏa thuận.
“Một triệu rưỡi, bao ăn ở, phòng cậu ở phía kia”. Cô đáp khi nhìn thấy đống túi xách lềnh kềnh của cậu ta ngoài kia, chỉ tay về phía căn phòng nhỏ bên phía tay trái. Mặc dù trông hắn ta rất đáng ghét, nhưng không có gì là nguy hiểm. Theo như sự tính toán và cách nhìn người của cô, Bạch Quỳnh tuy có miễn cưỡng nhưng cũng nhận cậu ta làm việc vì lí do bất khả khán.
“Vũ Thịnh, mười bảy tuổi, từ chốn khỉ ho nào đó đến thành phố lạ lẫm này để sống tiếp quãng đời còn lại, nghe danh chị Chảo nổi tiếng “hổ báo” nên ghé vào xin ké cùng, mong chúng ta sẽ hợp tác lâu dài”.
Vũ Thịnh vui vẻ đưa bàn tay trái ra, nhưng chờ mãi Bạch Quỳnh vẫn chẳng buồn bắt lấy. Cậu ta thở dài nhẹ một cái, đập bàn tay mình vào tay cô.
“Thế nhé, tuy là nhân viên mới nhưng mình đây rất nhiệt tình, mong chiếu cố ạ”. Cậu đùa, miệng cười nhìn cô rồi quay sang ra oai với lũ trẻ đang say sưa nhặt đồng nát.
Đến khi tiếng ồn ào dứt hẳn, đống lộn xộn cũng được dọn sạch, Bạch Quỳnh thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc khách hẹn đã đến, cô lịch sự chào hỏi rồi tiến vào phòng xăm mình.
Vũ Thịnh đứng ngoài cửa trông xe cho khách, cậu ta nhâm nhi ổ mì chống đói. Đôi môi nhếch lên nhìn tấm biển “Chảo Tatoo”.
“Bạch Quỳnh, nhất định em phải là của tôi”.