Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 97: Hy Vọng






Chớp loé ngang trời, tiếng hét của cô như xé toang màn đêm, thảm thiết đến đớn đau.

Cùng với tiếng hét ấy, đứa bé cuối cùng cũng ra đời.

Tiếng khóc rất lớn.

Là một bé trai kháu khỉnh.
Nhạc Ca cảm thấy cơn gò ấy đau đến thấu xương.

Uông Thư Vỹ đứng hình nhìn đứa bé, cho đến khi nó lại khóc thêm một tiếng nữa, cô mới hoàn hồn mà theo bản năng bế nó dậy.
Nhạc Ca đã hết sức lực, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng tự mình cắn đứt dây rốn cho con.

Sau đó đón bé con vào trong lòng.

Cô trìu mến nhìn nó, cố gắng cúi người để che mưa cho nó.

Có lẽ là cảm nhận được tình thương của cô, bé con không khóc nữa, chỉ nhăn nhó khuôn mặt đưa tay nắm chặt ngón trỏ của cô.

Trong nỗi đau của thể xác dường như có một nguồn nước ấm áp đang chảy trong tim cô.

Sắc mặt cô trắng bệch, lạnh lẽo, thế nhưng trên môi lại nở một nụ cười rất hạnh phúc.

Cô hôn nhẹ lên má bé con.

Sự mềm mại không tên ấy khiến trái tim cô tan chảy.

Ngón tay thon dài của cô vuốt ve bé con, thật đẹp, con của cô thật đẹp, người ta thường nói trẻ con sơ sinh khi mới sinh ra nhăn nhó vô cùng xấu xí.

Thế nhưng cô lại không cảm thấy xấu một chút nào.

Cô chớp mắt, để ý thấy phía đuôi mắt đang nhắm nghiền của bé con còn có một nốt ruồi son, thật là đặc biệt.
Ôm bé con vào lòng, khoé mắt cô chảy ra những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Uông Thư Vỹ nhìn cảnh tượng này, khoé mắt cũng rưng rưng theo.

Cảnh mưa tầm tã, đêm bão tố giá băng đã chào đón một sinh linh chào đời.
Thế nhưng hạnh phúc lại giống như cơn tuyết đầu mùa, nhanh đến cũng nhanh đi.


Giữa lúc cô đang ôm con, thì từ phía xa bỗng có tiếng súng, còn có tiếng người hét lên.
"Đuổi theo!!!"
"Không được để mụ ta chạy thoát!!"
Nhạc Ca bừng tỉnh hoảng hốt, cô ôm con như chặt hơn, bọn chúng đuổi đến nơi rồi sao.

Thật không ngờ đến nước này cô vẫn không thể thoát được.
Uông Thư Vỹ lo lắng nắm lấy tay cô.
"Chị...mau, chúng ta chạy thôi...em cõng chị!!"
Nhạc Ca yếu ớt cắn đôi môi khô lạnh, đau đớn gắng gượng lắc đầu.
"Không....Thư Vỹ....chị không thể đi được nữa rồi..."
Cô vừa trải qua một cơn sinh tử, khắp thân mình đều là thương tích, bị mất máu quá nhiều, lại bị nhiễm lạnh.

Cô lúc này đã không thể nào đứng dậy được nữa.
Ánh mắt tuyệt vọng nhìn về hướng đó, rồi cô cúi xuống.
Run rẩy ôm bé con lần cuối, hôn lên má con, môi con, trán con.

Cố gắng in sâu trong trí nhớ của mình khuôn mặt nhỏ bé non nớt này.

Nước mắt cô chảy dọc từ bờ mi xuống đôi môi, hoà lẫn cùng giọt máu đỏ rực xót xa.
Nhạc Ca trao đứa bé cho Uông Thư Vỹ, nắm lấy tay cô.
"Thư Vỹ, mau chạy đi...hãy thay chị chăm sóc bé con thật tốt...."
Uông Thư Vỹ lắc đầu khóc nấc.
"Không!!! Chị, chị không đi thì em cũng không đi!!!"
Nhạc Ca đưa tay lên lau nước mắt cho cô, mỉm cười.
"Thư Vỹ, lẽ nào em quên còn có bé con sao,...!Bây giờ chỉ có em, mới có thể cứu được nó thôi.

Chị...!xin lỗi....chị hết cách rồi..."
Uông Thư Vỹ một tay ôm lấy cô thật chặt khóc nức nở, tiếng bước chân của đám người kia càng lúc càng gần.
"Chị!!! Bọn chúng rất ác độc, nhất định không được, chúng ta...chúng ta cùng nhau đi...không được sao?"
Nhạc Ca có thể cảm nhận được nỗi thổn thức của Uông Thư Vỹ, cô cũng biết cô bé rất thương cô.

Nhưng có lẽ số kiếp của cô đến đây đã hết rồi.

Cô đã như vậy, cô không thể liên lụy đến người khác thêm nữa.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống trong mưa.


Nỗi đau của biệt ly phải chăng chính là phút giây khắc nghiệt nhất nhân sinh này.
"Thư Vỹ, không còn thời gian nữa...nếu như còn không đi, người bị bắt sẽ là cả ba chúng ta."
Uông Thư Vỹ mắt đỏ hoe ôm bé con, một tiếng súng nữa nổ lên lại khiến cô sợ hãi, cô biết nếu như còn chậm trễ, hậu quả sẽ là cái chết.

Nhưng còn Nhạc Ca, cô làm sao có thể bỏ đi đây...
"Mau đi đi,....không kịp nữa rồi!!!"
Nhạc Ca lấy hết chút sức lực cuối cùng đẩy Uông Thư Vỹ.
Uông Thư Vỹ nước mắt còn trên má mà đứng dậy, lưỡng lự bước chân.
"Mau chạy đi!!! Đừng ngoảnh lại!!!" Nhạc Ca hét lên.
Uông Thư Vỹ nuốt lấy nước mắt vào trong.

Cắn chặt lấy môi, dứt áo mà ôm bé con chạy đi.
Nhạc Ca nhìn theo bóng dáng của Uông Thư Vỹ chạy đi, cười trong nước mắt, phút cuối gục xuống dưới đất, mi mắt khẽ nhắm lại.

Phía sau, đèn đuốc cùng tiếng súng đã đến thật gần.
------------------------------
Đoàng!
Dòng máu đỏ tươi từ cánh tay hắn chảy xuống như những sợi chỉ đỏ thật mảnh.
Triệu Triết ánh mắt kinh hoàng chỉ kịp hét lên một tiếng "Đại Soái!".
Chính hắn cũng không biết rằng mình đã bị bắn trúng một phát đạn, nếu như không phải Triệu Triết nhanh tay bắn chết tên kia thì Nam Trấn Ảnh chắc chắn đã bị bắn thêm một phát nữa.

Bởi hắn lúc này dường như đang bất động.

Hắn sững sờ đứng đó, ánh mắt như hoảng hốt mà nhìn xung quanh, hắn vừa nghe thấy tiếng Nhạc Ca gọi.

Phải, chính là giọng của cô.

Dù cho hắn có chết đi thì giọng của cô cả kiếp này hắn đều nhớ rất rõ, nhớ rõ hơn cả bản thân hắn là ai.
Lồng ngực hắn đập thật mạnh, mặc dù tất cả đều cho hắn biết rằng cô đã chết, nhưng hắn có linh cảm, linh cảm mạnh mẽ rằng Nhạc Ca vẫn còn tồn tại trên đời này.

Cô vẫn chưa chết, phải, chính là như vậy.

Vì hắn đã từng nói, chỉ khi hắn cho phép thì cô mới được chết.


Nếu xuống địa ngục cũng là phải để hắn lôi cô xuống.

Cớ gì mà cô lại làm trái lời hắn.

Hắn không tin.

Hắn không quan tâm vết thương trên tay của mình mà chạy thẳng vào rừng sâu trong màn mưa.
Người ta nói, tình yêu là thứ khó có được nhất trên đời này.

Cuộc đời mỗi người đều phải yêu một lần.

Nhưng để có được tình yêu đích thực, không biết con người ta đã phải đánh đổi biết bao nhiêu thứ.
Phút giây hắn chạy đi, có lẽ là đã điên rồi, vì chỉ có kẻ điên mới đi tin vào linh cảm.

Một thứ linh cảm thối tha mà hắn luôn luôn chán ghét, bởi Nam Trấn Ảnh hắn chưa từng tin vào nó.

Con người như hắn, vốn chỉ tin vào lý trí.
Giữa rừng sâu thăm thẳm không một tia sáng, chỉ có sự lạnh lẽo cùng u tối bao trùm lấy tất cả, hắn hét lên như điên dại tên cô.

Hắn hét lên vô số lần.

Hắn gọi tên cô trong vô vọng, mặc kệ cho những tiếng mưa kia nuốt trọn tiếng hét của hắn, nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục.
Cho đến khi rời đã gần sáng, tiếng hét của hắn đã dần yếu đi, khàn khàn trong cổ họng.

Nhưng hắn vẫn không thể tìm được bóng hình mà hắn đang tìm kiếm.
Vết thương trên tay hắn không còn chảy nữa, nhưng nó đã tím ngắt lại, thịt rã ra trông vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt xám hổ phách đờ đẫn trong làn mưa, thất vọng...hay tuyệt vọng, hắn không biết đã trải qua cảm giác này bao nhiêu lần rồi.

Nhưng lần này hoàn toàn không phải là hai cảm giác đó.

Hắn trống rỗng, cảm tưởng như một thứ gì đó đã rất gần ta, nhưng khi vươn tay ra, là lại biến mất thành hư vô, mất tích không hình dáng âm thanh.
Cảm giác ấy thật không dễ chịu gì, có lẽ là đau đớn.

Nhưng hai từ này nào có thể diễn tả được cảm giác ấy của hắn...
Không thể.
Khi Triệu Triết tìm thấy Nam Trấn Ảnh đã là ở một nơi rất xa khu đãi vàng trái phép rồi.

Phía kia bọn họ đã giải quyết xong, hàng đã được đưa ra ngoài.
"Đại soái...."
Cậu ta hơi rụt rè lại gần hắn.

Cậu ta biết cái tên mà Nam Trấn Ảnh gọi là ai, cũng biết nỗi đau mà hắn phải chịu thống khổ đến nhường nào, người phụ nữ đó dù cậu chỉ được gặp duy nhất một lần, nhưng ấn tượng để lại rất sâu đậm.


Người có thể lấy được trái tim của đại soái, sao có thể tầm thường cho được.
"Chuyện bên đó đã xử lý xong rồi...chúng ta....nên về thôi...đại soái..." Cậu ta kiếm lời mà nói với hắn.
Thế nhưng Nam Trấn Ảnh vẫn bất động ngồi đó.

Ánh mắt hắn vô hồn, thật giống như một cái xác chết.
Hắn nhận ra, từ lúc tỉnh lại, đại soái chưa từng sụp đổ đến mức như vậy, Triệu Triết thực lòng sợ hãi, đang định nói thêm gì đó thì bỗng nghe thấy một tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Cậu ta giật mình cầm súng lên chĩa về phía xung quanh.

Trong rừng này mà còn có tiếng trẻ con khóc hay sao, trời còn chưa sáng, không phải trò giả quỷ doạ người của đám người kia chứ.
Nhưng đột nhiên mi mắt Nam Trấn Ảnh khẽ động.

Hắn đứng dậy, đi theo hướng của tiếng khóc đó.

Triệu Triết có chút sợ hãi đang định ngăn cản hắn lại.

Nhưng cậu ta cản không kịp Nam Trấn Ảnh, chỉ đành chạy theo sau hắn.
Hắn đi tầm chục mét, sau một tảng đá lớn cỏ mọc um tùm.

Có một đứa bé đỏ hỏn còn chưa có vải bọc đang nằm trong lòng một người phụ nữ rách rưới đang bất tỉnh.
Đứa bé dường như có thể cảm nhận được hắn, khóc càng lúc càng dữ dội như tra tấn.
Còn Triệu Triết đứng bên cạnh thì không khỏi hoảng hốt.
"Sao....sao nơi này lại có một đứa bé nhỏ như vậy...???"
Mi tâm Nam Trấn Ảnh khẽ giật giật, hắn đột nhiên sốt ruột dữ dội.

Đứa bé nhỏ chỉ bằng hai bàn tay hắn này, lại khiến cho hắn gấp gáp.

Cớ vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Hắn không nói gì, cởi chiếc áo quân phục đặc công trên người xuống bọc lấy đứa trẻ.

Khi bàn tay hắn chạm vào bé con, một cảm xúc mềm mại không nói thành lời len lỏi vào trong trái tim đã bấy lâu tắt ngấm ấy của hắn.

Trong phút chốc, hắn như sợ làm cho vật nhỏ đáng yêu này kinh động.

Động tác hết sức nhẹ nhàng, đứa bé hình như cũng biết được thiện chí của hắn, tiếng khóc đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vài tiếng ê a ngôn ngữ mà chỉ có trẻ con bọn chúng mới có thể hiểu.

Bàn tay nhỏ bé không biết điều bám chặt vào ngực áo hắn không buông, còn nhắm mắt hít thở không khí trên cao này.
Bé con mềm nhỏ lọt thỏm trong ngực hắn đáng yêu vô cùng.

Môi hắn không nhịn được nhếch lên một cái.

Cảm giác này thật là lạ.
-------------------