Sân bay quốc tế LA, một chàng trai trẻ bước xuống, trên người cậu ta mặc một bộ vest xám, không đeo cà vạt, mặc dù dáng người cao lớn nhưng nếu nhìn kĩ, thì dưới chiếc kính râm kia chính là một gương mặt rất trẻ.
Chỉ chừng 17, 18 tuổi.
Đằng sau có vài người đi theo sau.
Người đàn ông vest đen mở cửa chiếc Postgle ra, cậu ta vào trong xe, sau đó người đàn ông cũng lên ghế trước ngồi, đóng của xe lại, đưa laptop lên cho cậu ta, vẻ mặt rất cung kính.
"Nhạc tổng, dự án thu mua Nhất Hoàng đã thành công rồi, tiếp theo chúng ta...."
Cậu ta nhận lấy chiếc laptop, vẻ mặt không biểu cảm gì, chiếc xe bắt đầu chạy.
"Thu mua Hà Môn, sau đó đến Judas, biệt thự của tổng cục trưởng đặc phái ngoại giao cũng vậy...."
Người đàn ông không hiểu, lại nói.
"Nhưng những khu đó đều là...." Đều thuộc về Nam gia, và còn của cả Mastuki, nhân vật lẫy lừng của thành phố này.
Nhạc Hiểu mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.
"Bọn chúng có quyền, tôi có tiền, ông nói xem tiền đè chết người hay súng đè chết người nhanh hơn."
Hắn nói ra lời này, vốn chỉ là một chàng trai 17, 18 tuổi, hãy còn rất trẻ, ấy thế mà giọng điệu thực đáng sợ.
Người đàn ông cũng phải khép nép mà lắng nghe.
Người đàn ông không biết phải nói gì, ngay cả một tiếng cũng giữ trong cổ họng không bật ra, từ ngày ông ta được điều đến làm trợ lý cho vị Nhạc tổng này thì ngày nào cũng phải căng não mà sống.
Sợ rằng sẽ sớm mắc bệnh mất thôi.
Ông yên lặng ngồi, cũng chẳng dám mở miệng nữa, liền đem tài liệu bất động sản ra, chăm chỉ làm việc trước mặt boss lớn.
Nhạc Hiểu dựa lưng về phía ghế ngồi, hắn thực sự vô cùng mệt mỏi, cho đến khi lòng không nhịn được mà nhìn về phía gương chiếu hậu.
Ánh mắt hắn dần trở nên thâm sâu.
Người con gái đó đang đuổi theo, bóng cô nhỏ bé, mỏng manh.
Xa dần rồi chôn theo dòng người.
Trái tìm hắn như siết chặt lại.
Những ngón tay thon dài đặt lên phím máy tính, di đi di lại một điểm.
Đến lúc hắn nhìn lại, chẳng biết tại sao trên màn hình hắn đang soạn thảo hợp đồng bỗng có một dòng chữ.
"Trân Tâm, Trân Tâm, Trân Tâm..."
Anna đuổi theo chiếc xe đó đến mệt đứt hơi, cô hơi nghi ngờ, có phải cô nhìn lầm hay không.
Nhạc Hiểu....sao có thể trở thành người như vậy được cơ chứ, có lẽ là cô nhận nhầm người, nhưng mà...người đó thật sự rất giống mà.
Cô thở hồng hộc trấn tĩnh lại.
Chiếc điện thoại trong tay chuông reo liên tục.
Cô đưa lên nhìn, là Lăng Thiếu Hà gọi cho cô.
Anna cắn răng cố đẩy sự mong chờ trong lòng mình xuống.
Nhanh chóng chạy về nơi đợi Lăng Thiếu Hà.
*****
Nam Trấn Ảnh đút từng thìa cháo cho cô.
Vị cháo ngọt nhẹ, ăn rất ngon, cộng thêm được con người uy quyền này tận tay dâng lên miệng cô, còn không ngon được hay sao.
Ăn được mấy thìa, cô lại ngậm miệng.
"Anh nói đi...."
Nam Trấn Ảnh làm ngơ, vẫn múc cháo lên cho cô.
"Nói gì? Ăn xong rồi nói!"
Nhạc Ca bất bình.
"Ăn xong rồi nói? Anh lừa em ăn hết hai bát cháo rồi, anh còn muốn biến em thành heo mới vừa lòng?"
Hắn dừng động tác, nhìn cô.
"Anh dường như thấy em ăn rất ngon miệng!"
Nhạc Ca xấu hổ, đúng là ăn rất ngon miệng, hơn nữa còn muốn ăn thêm.
Đột nhiên cô vừa đói lại vừa thèm ăn đủ thứ.
"Thím Trần nấu không ngon sao được! Nhưng mà anh đừng có đánh trống lảng.
Nói đi, anh từng theo học nhạc viện? Tại sao em không biết anh!!"
Nam Trấn Ảnh nhìn cô gái đang kiên quyết trước mặt.
Hắn chỉ đành thở dài.
Dỗ dành cô.
"Miếng này nữa...Ngoan!"
Nhạc Ca cảnh giác nhìn hắn, lưỡng lự há miệng ăn nốt thìa cháo cuối cùng.
Nam Trấn Ảnh tỏ vẻ hài lòng, lấy khăn lau miệng cho cô.
"Sao lại gầy như vậy cơ chứ, người ngoài nhìn vào, chỉ sợ sẽ nói anh keo kiệt, nuôi không nổi một người phụ nữ..."
Cô bĩu môi.
"Thế nên anh đừng hòng nghĩ tới nuôi thêm người phụ nữ thứ hai!"
Nam Trấn Ảnh cười khổ ôm lấy cô gái nhỏ ghen tuông của mình, chợt nói.
"Em còn muốn ghen tị với cả con gái chúng ta?"
Nhạc Ca trố mắt nhìn hắn.
"Con gái?"
Nam Trấn Ảnh giả bộ thản nhiên.
"Đợi chúng ta có con, anh nhất định sẽ phải nuôi thêm một một người.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bỏ mặc bà Nhạc."
"Ai nói sẽ sinh con cho anh!" Nhạc Ca ngượng ngùng đẩy hắn ra.
Nam Trấn Ảnh ôm cô càng chặt.
Nhíu mày.
"Không được hay sao..."
Nhạc Ca ngước mắt đi chỗ khác.
Vẻ mặt càng thêm đỏ.
"Em...em chỉ là...em thấy sinh con trai cũng rất được!"
Nam Trấn Ảnh xoay cô lại.
Nói.
"Không được!"
"Sao lại không được?"
"Con trai rất nghịch ngợm!"
"Con trai sẽ biết bảo vệ mẹ!"
"Em có anh bảo vệ là được rồi!"
"Con trai sẽ ở với em cả đời!"
"Như vậy càng không được, cả đời này em chỉ có thể ở cùng anh!"
Nhạc Ca hậm hực, sao Nam Trấn Ảnh độc đoán như vậy cơ chứ, con trai rất tốt mà.
Nhưng bất kể là trai hay gái, cô đều thích.
Không không không, đi quá xa mất rồi, cô nạt nhẹ Nam Trấn Ảnh.
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!"
Nam Trấn Ảnh vẫn không thay đổi ý định, người đàn ông duy nhất trong cuộc đời cô chỉ có thể là hắn mà thôi, ngay cả con trai cũng không được.
Tốt nhất là sinh con gái, đến khi lớn gả đi, sẽ không còn ai giành Nhạc Ca với hắn nữa.
*****
( Hai tiểu bảo bối nào đó sững sờ.
"Mẹ! Đây thực sự là cha ruột chúng con?"
"Thật!"
Lũ trẻ bàng hoàng.
"Mẹ, mặt hàng này còn có thể trả lại hay không???")
*****
Nam Trấn Ảnh cho cô dựa vào ngực mình, hắn dựa bào đầu giường, những ngón tay đan xen với tay cô.
Chiếc cằm mạnh mẽ ôn nhu đặt lên đỉnh đầu cô.
Ở khoảng cách này, cô còn có thể ngửi được mùi hương mát lạnh của hắn, rất mê người.
Cô bắt đầu nghe được giọng hắn.
"Năm đó, vì nhận nhiệm vụ của tổng cục, anh vào nhạc viện.
Trong vòng một năm, phải bắt được gián điệp của địch...." Ánh mắt hắn xa xăm, Nhạc Ca như nín thở mà nghe từng câu một.
"Anh học vĩ cầm, học nhạc phổ, học cảm thụ âm nhạc.
Học những thứ mà từ khi sinh ra chưa từng nghĩ tới.
Những thứ đó quá đỗi xa lạ đối với anh.
Vô số lần anh làm đứt dây đàn, vô số lần anh đánh sai nhạc phổ.
Thế nhưng mỗi khi nhìn sang lớp dương cầm bên cạnh, anh lại cố gắng tập luyện, dù cho không được xuất sắc, không được hay, nhưng nếu nghe qua, thì vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận được!"
"Anh học vĩ cầm?" Cô bất ngờ, nhớ lại chiếc vĩ cầm trong góc tủ ngày hôm ấy, ánh mắt như sáng lên.
"Phải.
"
Nhạc Ca ngước mất, háo hức.
"Anh biết không, em cũng từng theo học tại nhạc viện, chỉ là em học dương cầm, còn anh học vĩ cầm, thật trùng hợp!!"
Nam Trấn Ảnh khẽ cười, trùng hợp ư, không, đó không phải trùng hợp.
"Em học ở lớp dương cầm khoá 88, anh biết em không??"
Biết không ư, biết, hắn không những biết cô học khoá nào, còn biết cô học tại lớp nào, ngồi chỗ nào, và đâu là chiếc đàn cá nhân của cô.
"Biết!"
Một chữ biết phát ra từ miệng Nam Trấn Ảnh có uy lực chừng nào.
Tim Nhạc Ca khẽ đập thịch một tiếng.
Anh ấy biết, anh ấy nói là biết cô.
Từ lúc ấy đã biết cô.
Trái tim cô bỗng trở nên rạo rực.
Hoá ra đã quen biết nhau lâu như vậy, thế mà giờ này cô mới biết đến sự xuất hiện của anh trong ký ức đó.
Tất cả đối với cô quá đối bất ngờ, mơ hồ và cũng thật kỳ diệu.
"Anh biết....?" Cô bối rối "Vậy....tại sao...anh không nói với em....?"
"Anh không nghĩ là em muốn biết."
"Sao lại không!!" Cô hậm hực.
"Nếu như em biết đến anh, nếu như lúc đó chúng ta quên biết thì đã..." Thì đã không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.
Nam Trấn Ảnh nhìn cô tủi thân đến sắp khóc, không nhịn được mà véo nhẹ má cô.
"Đừng giận, em biết không, sáu năm trước tất cả những gì anh biết về em, đủ để viết thành một cuốn sách, nhưng em, đối với sự tồn tại của anh vẫn không bằng một trang giấy.
Khẳng định nếu như lúc đó chúng ta biết đến nhau, vẫn chẳng thay đổi được gì..."
"Nhưng ít ra...em sẽ biết đến anh sớm hơn...." Cô nuối tiếc.
Hắn hôn lên môi cô nhẹ nhàng.
"Sớm hay muộn, anh vẫn luôn tồn tại vì em.
Nếu như trên đời này không có Nhạc Ca, cũng sẽ không có Nam Trấn Ảnh này."
Cô níu lấy vai hắn, ánh mắt long lanh.
"Vậy...!em và anh đã từng cùng nhau đối diện chưa?"
Đối diện?
Hắn chợt nhớ đến những lần từ cửa sổ nhìn qua nơi cô.
Khi cô đánh đàn, làn tóc dài mềm mại sau vai lất phất bay trong gió, ánh nắng vàng nhạt cam đỏ vương trên mái tóc, rơi xuống phím đàn, khi ánh mắt cô lướt qua phía hắn.
Có lẽ, đã từng.
Hắn nhớ tới khi cô chơi đùa dưới gốc bách tùng lớn, nụ cười mãi mãi chẳng thể phai nhạt được trong ký ức hắn.
Lúc cô nhìn qua một góc khuôn viên nào đó, cũng đã từng nhìn thấy hắn.
Hắn lại nhờ về một ngày nào đó âm u, nghe được tin cô mất tích, hắn liền tức tốc chạy đi tìm cô.
Khi ấy hắn sợ hãi biết bao nhiêu, cuối cùng, hắn tìm thấy cô ngồi khóc trong nhà kho, chỉ vì cô không lấy được cảm xúc của Adigo V.
Hắn đã đánh một đoạn nhạc, chỉ muốn an ủi cô, giúp cô lấy lại tinh thần.
Không nhìn được gương mặt nhau, nhưng cô đã nói chuyện cùng hắn, giọng cô mềm mại ngọt ngào, vô thức như sợi chỉ đỏ giăng lấy trái tim hắn.
Có lẽ, đã biết nhau, nhưng cuối cùng, cô vẫn không biết hắn.
"Đã từng...." Giọng hắn nhẹ nhàng, chứa bao nhiêu ký ức nhuốm màu thời gian.
Nếu như cô biết được, những năm ấy của mình, từng bước chân đều in dấu hình bóng hắn thì sao nhỉ.
Nhưng có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết được.
"Vậy là...em đã từng nhìn thấy anh, cũng đã từng đến gần anh?" Cô siết chặt bàn tay, giọng run rẩy mếu máo kéo lấy tay hắn.
"Nhưng em không nhớ gì cả....em....em ngốc lắm đúng không?"
Nam Trấn Ảnh ánh mắt nóng rẫy lại gần khuôn mặt cô, cúi xuống đầy cưng chiều, hôn cô.
"Không ngốc, là anh sai, là anh đã bỏ lỡ em lâu đến như vậy...."
Nụ hôn sâu theo tình cảm cứ thế nhấn chìm lý trí.
Hắn ôm lấy cô, đặt nhẹ xuống giường.
Nhạc Ca vẫn còn đang choáng ngợp.
Mọi thứ đối với cô như bắt đầu theo một ngã rẽ mới.
Hoá ra quá khứ ấy, anh đã dõi theo cô, từng chút biết cô.
Vậy mà cô vẫn chẳng biết gì cả.
Những ngày tháng đó, cô chỉ biết duy nhất Nam Vi, anh ấy đối với cô cực kỳ tốt, cô rất yêu quý Nam Vi.
Tình cảm đầu đời như một bông cúc trắng, lơn vơn nhẹ nhàng, tinh khiết nhất.
Nhưng hiện tại, tình cảm của cô đối với Nam Trấn Ảnh là gì, cô không biết, nhưng có lẽ, nó không phải là một bông cúc trắng, trái lại, là một đoá anh túc đầy say mê.
Bao nhiêu tiếc nuối quá khứ của cô đều đưa vào nụ hôn ấy.
Cô ôm lấy người đàn ông, trao cho anh từng chút yêu thương, từng chút dịu dàng và bộ ngọt ngào mình có.
Anh ấy nói "đã từng".
Hai chữ quá lớn để thâu tóm suy nghĩ của cô.
Nhưng lại quá nhỏ để bao trọn ký ức của hai người.
*****
"Nghe nói Thiếu Hằng cũng về nước rồi, em tưởng anh ấy sẽ ở bên Anh định cư luôn chứ?"
"Nó là loại phá gia, cha anh bắt nó về nước rồi, du học kiểu gì mà cũng chỉ biết ăn chơi.
Nếu còn cho nó ở đấy thêm vài năm, sớm muộn Lăng gia cũng bị nó chơi sạch."
Anna che miệng cười khúc khích.
"Thiếu Hà, em thấy anh còn giống cha anh hơn là cha anh đấy.
Em có linh cảm anh Thiếu Hằng mà về nước chắc chắn sẽ không thể bay nhảy được nữa."
Lăng Thiếu Hà nhìn cô cười thật tươi, trong lòng rất vui vẻ.
"Anh cũng không ngại trói chân nó lại."
"Đây là bạo hành đó Lăng tổng à, chắc chắn anh Thiếu Hằng sẽ không chịu được đâu!" Cô nghiêng mình.
Hắn cười.
"Lần này nó còn không chịu thay đổi, anh sẽ cắt hết viện trợ, xem nó còn chống đối nữa hay không!"
Anna gật gật đầu.
"Thâm hiểm, tại hạ bái phục, bái phục!"
Hắn xua tay.
"Khách khí rồi!"
*****
Quán bar Refaeli, xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Dương Yến ngồi một mình trên ghế, tay liên tục đổ rượu vào ly, cô ta uống rất nhiều rượu.
Màu rượu vàng nhạt nồng đượm như chính tâm trạng của cô ta, nhạt nhẽo, bốc mùi.
Lâm Cảnh coi cô ta như miếng giẻ rách, Nam Trấn Ảnh lại không coi cô ta bằng một miếng giẻ.
Cô ta nghiến răng, nỗi ấm ức trong lòng lại đưa đến miệng thêm một ngụm rượu.
Rượu đắng cay, khiến cho cổ họng cô ta như muốn nổ tung, nhưng cô ta vẫn uống lấy nó, chỉ vô vọng muốn mình say đi, say để quên đi đau khổ.
Nhưng càng uống lại càng chỉ khó chịu.
"Lâu không gặp lại, không ngờ Dương tiểu thư còn có thể uống được loại rượu rẻ tiền này...."
Một giọng nói của đàn ông phát lên sau tai.
Dương Yến gật gù ngước mắt lên, trong phút chốc, đồng tử khẽ nhíu lại.
"Lăng Thiếu Hằng?"