Hắn đau lòng nhìn cô, giọng nhẹ nhàng đầy yêu thương.
"Ngoan, đợi anh."
Nhạc Ca vẫn không buông tay, ánh mắt lại càng thêm buồn tủi.
Nam Trấn Ảnh chẳng biết phải làm gì với cô gái nhỏ này.
Mỗi khi cô yếu ớt như vậy, hắn lại thấy đau đớn.
Biết rõ hắn khó xử, nhưng Nhạc Ca lại sợ trong lòng, nếu cô buông tay ra, người đàn ông này sẽ không còn thuộc về cô nữa.
Nam Trấn Ảnh vuốt ve khuôn mặt cô, trán hắn áp lấy trán cô, ở khoảng cách gần như thế này, nhiệt độ của hai cơ thể như hoà vào làm một.
Mùi hương Nam Trấn Ảnh quen thuộc vẫn thừa sức chiếm lấy lý trí cô, giờ phút này cô mới nhận ra.
Thì ra cô đã yêu con người này mất rồi, không phải A Tứ, giờ này anh là Nam Trấn Ảnh, là con người mà dù có bá đạo đến mức nào, độc đoán đến cỡ nào vẫn có thể dùng uy lực lặng lẽ cướp lấy trái tim cô.
Dùng sự dịu dàng cuỗm mất sức kháng cự từ cô.
Vòng cuồng quay tình ái này, nếu có thể mãi mãi đừng dừng lại, cô bằng lòng thua cuộc.
Nhạc Ca nhìn vào đôi mắt sâu thẳm xám phách ấy, từ anh có một loại yêu thương chôn sâu trong đáy lòng, ngấm trong máu, ngay cả từng tấc da thớ thịt cũng đều chứa cô.
Khi hai trái tim thổn thức khao khát được yêu thương chung một lồng ngực, khi ấy tình yêu mới trọn vẹn.
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh ở trong tay em, em còn sợ anh trốn mất hay sao?"
Nhạc Ca ngước mắt.
"Anh còn muốn trốn!!"
Hắn cười nhẹ.
"Không trốn, bà Nhạc chớ tức giận, em tức giận, anh sẽ rất đau lòng..."
Nhạc Ca tim như muốn tan ra, nhìn hắn chằm chằm.
Con người này đúng là trăm mưu ngàn kế, chẳng trách hắn có biệt danh là đại ma vương, ngay cả một câu nói cũng có thể khiến cô mềm lòng.
Hắn dỗ dành cô, lại nói.
"Đợi anh, rất nhanh sẽ quay trở lại..."
Nhạc Ca lưỡng lự buông tay hắn ra một cách miễn cưỡng, gương mặt vẫn méo xẹo một bên.
Nam Trấn Ảnh cười khổ đi ra, cô gái này thật biết cách khiến người khác dày vò.
Cô không biết biểu cảm ấy là đang khiến hắn đau đớn hay sao.
Bước ra khỏi căn phòng, nét ôn nhu trên gương mặt Nam Trấn Ảnh dường như đều tan biến hết.
Hắn bước xuống lầu dưới, Dương Yến vừa trông thấy hắn đã đứng phắt dậy.
"Anh Trấn Ảnh!"
Hắn không thưa, trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế, đem thuốc ra hút, nói với thím Trần.
"Thím Trần, Nhạc Ca cô ấy không được khoẻ, nấu cho cô ấy ít cháo..."
Thím Trần vâng một tiếng định đi.
Hắn bỗng quay lại, hỏi.
"Còn kết quả khám lần trước chưa được gửi về sao?"
Thím Trần nhớ lại.
"A...đến rồi cậu chủ, lão Lâm sáng nay vừa nhận, để lát tôi đem lên cho cậu."
Nam Trấn Ảnh gật đầu, thím Trần nhanh chóng đi vào bếp.
Không ai để ý vẻ mặt lúc này của Dương Yến.
Kết quả kiểm tra đó, vẫn còn nhàu nát từng mảnh trong túi xách của cô ta.
Bây giờ hắn tìm, còn tìm được hay sao?
"Anh Trấn Ảnh...."
"Tôi không ngờ cô có gan lớn như vậy đấy.
Dám uy hiếp lên mặt với người phụ nữ của tôi?"
Dương Yến cắn môi.
"Em không có, em chỉ là..."
"Chỉ là muốn dùng những thứ vốn không hề tồn tại để điều khiển tôi, chơi tôi thành con rối?" Hắn nói, giọng không nóng cũng không lạnh, thế nhưng lại có uy lực kinh người.
"Anh....sao anh có thể chối bỏ trách nhiệm cơ chứ.
Rõ ràng đêm hôm đó hai chúng ta đã...."
Hắn cười khẩy, khói trắng phả vào không khí, nụ cười lãnh khốc càng làm cho gương mặt điển trai thêm sức cuốn hút.
"Đã?ha, thuốc mê, thì có thể làm tôi bất tỉnh, nhưng cô tưởng nó cũng có thể tẩy não tôi sao?? Trò vặt vãnh của cô chỉ có thể lừa được lũ người ngu ngốc, cô nghĩ đối với tôi cũng có tác dụng?"
Dương Yến như bị hắn ta nhìn thấu, cô ta lo sợ đến phát run.
"Anh...anh không tin em?"
Hắn ta không nói, biểu hiện đã quá rõ ràng là khinh bỉ.
Dương Yến cười.
"Ha ha, là em ngu ngốc, là em cứ tưởng tình yêu của mình có thể lay động được anh.
Nhưng nếu anh không tin, thì em có thể chứng minh cho anh thấy.
Đêm hôm đó...chúng ta đã làm những gì!" Cô ta vừa nói, vừa đem điện thoại mình ra, mở mục tin nhắn, hiện lên một bức ảnh.
Giơ lên trước mặt hắn.
Nam Trấn Ảnh đối diện, ánh mắt khi nhìn vào tấm hình thì tối sầm lại.
Hắn không phải vì tấm hình ấy mà có vẻ mặt này.
Mà chính là vì hắn nhìn thấy một số điện thoại nhận tin quen thuộc.
Đây là số điện thoại của Nhạc Ca, thời gian này.....!Chính là vào đêm hôm đó, thì ra Dương Yến đã gửi tấm hình này cho cô.
Người phụ nữ này dám giở trò sau lưng hắn.
Dám đụng đến Nhạc Ca.
Bao nhiêu hình ảnh đau khổ của Nhạc Ca hiện ra trước mắt.
Điếu thuốc cháy tàn trên tay hắn bị một lực bóp nát, đầu thuốc đỏ hồng phút chốc bị nuốt mất trong lòng tay.
Một phút sau đó, chiếc điện thoại của Dương Yến đã bị văng nát dưới sàn nhà, đối diện trước mặt cô ta là vẻ mặt tức giận của Nam Trấn Ảnh.
"Cô đã nói gì với cô ấy....." Hắn gằn giọng.
Dương Yến trơ mắt nhìn những mảnh vụn dưới đất, cô ta không ngờ Nam Trấn Ảnh sẽ có hành động này.
Dương Yến ánh mắt trợn lên, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ta hét lên.
"Nói gì ư, em chỉ nói sự thật, nói những gì đã xảy ra đêm đó mà thôi.
Những gì đã xảy ra anh có thể chối bỏ, cũng có thể lãng quên, nhưng em thì sẽ mãi ghi nhớ, kể cả cô ta, cũng sẽ không bao giờ có thể quên được, cả đời này, mỗi khi chạm vào anh, cô ta đều sẽ nhớ đến người đàn ông này đã từng cùng Dương Yến đây làm qua cái gì.
Anh nói em uy hiếp anh, đúng, em uy hiếp, nhưng đây chưa phải là uy hiếp đâu.
Nếu em muốn uy hiếp, chắc chắn em sẽ dùng thủ đoạn khác lợi hại hơn, có thể trói buộc anh cả đời này !!"
Hắn nhìn Dương Yến đứng đó, cô ta điên rồi.
"Dương Yến, tôi nể mặt nhà họ Lâm không tính toán với cô, nhưng chuyện này tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói hai từ uy hiếp với Nam Trấn Ảnh này chính là không muốn sống, cô nghĩ rằng kẻ như tôi sẽ mở lòng từ bi hay sao.
Cô không biết loại người như tôi khốn nạn như thế nào đúng không.
Tôi giết người không ghê tay.
Tôi cũng không ngại tay mình thêm nhuốm máu đâu!"
"Anh muốn giết em?" Cô ta ngước mắt lên, những giọt nước mắt ôm lấy gò má.
Nam Trấn Ảnh đứng trên cao, hắn luôn là bóng hình mà cô ta mãi mãi chẳng thể chạm vào.
Tiếng động cơ xe bên ngoài ngày một nhiều, hắn cũng chẳng cần phải nói thêm với cô ta.
Xác định Lâm gia đã cho người đến đưa cô ta về.
"Lần cuối tôi nhắc nhở cô, đừng tự cho mình thông minh mà làm điều không nên làm.
Tôi có thể tha cho cô lần này không có nghĩa là lần sau cũng sẽ tha cho cô.
Tránh xa cô ấy ra cho tôi.
Đừng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó trước mặt tôi.
Nếu không, tôi sẽ coi như cô chưa từng cứu Nam Trấn Ảnh này mà lần nữa chính tay tôi sẽ....dìm cô xuống địa ngục!"
Dìm xuống địa ngục! Bốn từ này đau đớn đâm vào trái tim Dương Yến, hai chân cô ta vô lực, ngã khụy xuống sàn.
Tình cảm của cô ta lẽ nào rẻ mạt đến vậy hay sao, một chút giá trị trong lòng hắn cũng không có.
Cô ta thê lương nhìn theo bước chân Nam Trấn Ảnh bước đi mà tuyệt vọng.
Nếu như trên đời này có hai mặt trời, thì mặt trời còn lại chính là Nam Trấn Ảnh, là thứ mà cô ta chỉ có thể cách xa nhìn ngắm, ngàn vạn lần không thể đến gần.
Nhưng cô ta lại là thiêu thân.
Cô ta muốn đâm đầu vào hố lửa này.
Bất kể sống hay chết, bất kể nhục nhã hay vinh quang, người đàn ông này.
Cô ta chắc chắn phải có được.
Lâm Cảnh hắn không đến, mà chỉ có đám người Dương gia đến.
Chuyện của người phụ nữ này hắn không quan tâm.
Tai mắt của Dương gia trong nhà họ Lâm biết được, Lâm Cảnh không có dộng tĩnh gì, Dương Trạng thân già bắt buộc phải chạy đến Nam gia.
Đúng là thật quá mất mặt.
Dương Yến bị lôi đi, cô ta cũng không còn sức phản kháng nữa.
Chỉ mặc kệ người lôi kẻ kéo.
Náo loạn một hồi, cuối cùng mọi thứ cũng im lặng trở lại.
*****
Nhạc Ca vùi trong chăn, mơ hồ bị một bàn tay kéo lấy.
Cô mở mắt ra, chợt thấy đối diện là Nam Trấn Ảnh.
"Sao lâu vậy?" Cô hỏi.
Hắn kéo chăn ra, cả người nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng.
"Không lâu, là do em nhớ anh quá nên lâu..."
Nhạc Ca trừng hắn.
"Anh còn tâm trạng đùa cợt?"
"Anh không đùa..."
"Không đùa?" Cô nghi ngờ nhìn hắn.
"Tốt nhất thành thật cho em!"
"Anh nghĩ, trên đời này người thành thật nhất chính là Nam Trấn Ảnh này."
Nhạc Ca xì một tiếng.
"Vậy anh và cô ta rất thân hay sao?"
"Thân?"
"Nhìn khuôn mặt anh kìa...."
"Tại sao em lại nói vậy?"
"Cô ta nói anh từng vì cô ta mà vào nhạc viện, còn vì cô ta mà hủy bỏ một chuyến đi nước ngoài để chăm sóc cô ta, vì cô ta mà yêu âm nhạc, học âm nhạc, anh rất yêu thương cô ta, còn cô ta rất hiểu anh, cô ta còn nói...ưm...."
Nhạc Ca đang nói, bỗng bị những ngón tay của Nam Trấn Ảnh chặn lại, hoá ra cô ta còn nói những chuyện này với cô, hắn nhăn mày.
"Bộ dạng giơ nanh múa vuốt của em không đáng yêu chút nào!"
Cô gạt tay hắn ra.
"Em đang nghiêm túc đấy!"
Hắn lại đưa bàn tay lên xoa xoa đầu cô.
"Anh có chỗ nào không nghiêm túc à?"
Nhạc Ca bực mình khoanh tay lại.
Tự dưng đang khó chịu thì bị người phụ nữ kia đến quấy rối, đã thế lại còn bị người đàn ông này trêu trọc, cô vẫn còn rất ấm ức đấy nhé.
Nếu giống như người phụ nữ khác, thì cô đã làm ầm ầm lên rồi, chứ không phải chỉ chất vấn như vậy thôi đâu.
"Anh....anh không nghiêm túc!"
Cô gái nhỏ quay lưng đi, bộ dạng có lẽ là giận rồi.
Thế nhưng Nam Trấn Ảnh lại nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó kéo cô vào trong lòng mình.
"Em giận à?"
Nhạc Ca nép trong ngực hắn, lồng ngực rộng lớn ấm áp thơm tho như bao phủ lấy cô.
Cô muốn kiên cường nói ra "Không giận! Bà đây không thèm giận!"
Thế nhưng hình ảnh Dương Yến ôm lấy anh ban nãy cứ như cái mác áo sau lưng cô, vừa ngứa vừa đau.
Cô đập vào ngực hắn, hậm hực.
"Giận?Đúng đấy, anh không nhìn ra à?"
Nam Trấn Ảnh khẽ sững sờ cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ.
Như vậy là thừa nhận? Nhưng mà, có phải hơi nhanh rồi không, bình thường cũng đâu có như vậy.
Anh dịu dàng nâng lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Để cho đôi mắt cô đối diện mình.
"Em muốn nghe?"
Nhạc Ca gật gật đầu liên tục.
"Ừm, em muốn nghe, còn cả chuyện cô ta nói anh có theo học nhạc viện nữa, tại sao anh không nói, nếu anh học ở nhạc viện, vậy có biết em hay không?"
Nam Trấn Ảnh nhìn đôi mắt long lanh chờ đợi của cô mà trong lòng mềm nhũn, anh ôm lấy cô, để lưng cô tựa vào mình.
Bàn tay đan xen những ngón tay của cô, mân mê nhìn ngắm.
"Nếu em muốn nghe, thì anh sẽ nói...."
Lời này của Nam Trấn Ảnh, Nhạc Ca bỗng có chút hối hận, những lời đó Dương Yến nói cô còn có thể chịu được, nhưng nếu từ chính miệng anh nói ra thì sẽ đau lòng đến nhường nào.
Nhưng chưa kịp để cô có cơ hội thay đổi ý định thì chất giọng trầm ấm của hắn đã vang lên.
"Anh đã từng nhập học nhạc viện, cũng đã từng học ở đấy một thời gian, đúng là vì một người, anh cũng đã từng hủy chuyến đi Scotland để đến chăm sóc cho Dương Yến..."
Nhạc Ca bỗng thất vọng, miệng hơi mếu máo.
Cô biết ngay mà, từ miệng anh nói ra còn có mức sát thương hơn so với Dương Yến nhiều.
Cô đúng là thích tự đi tìm ngược, khi không lại bắt anh nói mấy chuyện này làm gì cơ chứ.
Hắn cúi xuống nhìn gương mặt tủi nhục của cô, vẻ ấm ức này.....
Lại khiến hắn ngã gục, cô ấm ức, hắn lại đau lòng.
Vô cùng đau.
"Nhưng mà...." Hắn đột nhiên hôn lên mái tóc cô.
"Anh vào nhạc viện không phải là vì Dương Yến."
Cô ngước lên nhìn hắn, hắn lại nói.
"Còn chuyến đi Scotland, là mẹ anh cho người hoãn lại, bà đến chăm sóc cho Dương Yến, anh chỉ là người đưa bà đến mà thôi.
Sau đó anh trở về tổng cục ngày lập tức, hoàn toàn không ở lại...."
Ánh mắt cô bỗng chốc như mây mù tan biến, hoá ra là như vậy, sự thật từ miệng anh nói, và sao bản từ miệng cô ta đúng là khác một trời một vực.
Thế mà sao bản ấy còn làm cho cô hiểu lầm anh, tức giận với anh.
"Thật không?" Cô bám lấy vạt áo anh mong chờ.
Nam Trấn Ảnh cười khổ, miết nhẹ sống mũi cô.
"Là giả?"
"Anh!!!!!" Cô phộng má, trợn mắt.
Nam Trấn Ảnh nhân lúc này hôn chụt một cái lên môi cô.
Đợi đến khi hai má cô đỏ bừng, vội vàng cười nói.
"Lời giả phát ra từ miệng anh đều là sự thật?"
"Anh lươn lẹo!"
"Lời lươn lẹo qua miệng anh đều là lời ngay thẳng!"
"Anh....anh đổi trắng thay đen!"
Hắn nhìn cô, ánh mắt đắm đuối đến thâm tình.
"Anh không đổi trắng thay đen, trước giờ anh chỉ có mình em..."
Nhạc Ca sững sờ.
Trước giờ anh chỉ có mình em....
Có những bão tố đến vì nỗi buồn, cũng có những bão tố ập đến chỉ vì một khắc hạnh phúc.
Bên ngoài ánh nắng chan hoà, mây trắng bồng bềnh dịu nhẹ.
Khi lòng người khóc vì hạnh phúc.
Cũng sẽ có những cơn mưa, rì rào, rả rích, mát lạnh như vị của tình yêu.
*****
Sân bay LA, Anna cùng Lăng Thiếu Hà vừa bước xuống máy bay.
Anna chờ ở khu vực chờ taxi, Lăng Thiếu Hà đi lấy hành lý.
Hắn xoa xoa đầu cô.
"Em ở đây đợi, anh đi lấy hành lý, lát nữa sẽ có người đến đón!"
Anna gật đầu tươi cười.
"Dạ!"
Sau khi bước chân Lăng Thiếu Hà đi xa, cô bỗng có cảm giác như đang có một ánh mắt sắc bén dán lấy mình.
Cô nhìn xung quanh, thế nhưng lại chẳng thấy gì.
Cô nhấc điện thoại lên muốn gọi điện cho Nam Trấn Ảnh thông báo mình đã đến thành phố S.
Tiếng chuông điện thoại còn kéo dài, ánh mắt cô lơ đãng, đột nhiên cách một bên cung đường, dường như cô đã thấy được một dáng hình quen thuộc.