Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 59: Xin Đừng Từ Chối






"Ngon không?"
"Cũng được."
Cô nấu mất bao nhiêu lâu, một câu "cũng được" của hắn thật muốn chọc tức chết người ta mà.
Nhận thấy gương mặt nhỏ bí xị của cô, vòng tay hắn càng thêm chặt chẽ.
"Không ngon bằng em!"
Nhạc Ca mặt lại đỏ bừng, đẩy hắn ra.
"Không nói được một lời đứng đắn."
Hắn chợt ôm lấy cô, xoay người cô lại đối diện hắn, hai gương mặt, trán kề trán, mắt đối mắt.

Đến cả hơi thở cũng hoà vào làm một.
"Em biết không.....Chỉ cần em đứng trước mặt, toàn bộ đứng đắn của tôi đều trở nên vô dụng."
Nhạc Ca hơi thở dồn dập, cô nhận ra, càng ngày hắn càng biết cách khiến cho người ta mất kiểm soát.

Hắn nói mấy lời này, chắc chắn là lừa bịp.
Ánh mắt của hắn sâu thăm thảm, thậm chí còn có cả ma thuật, nếu không thì, tạo sao cô lại thẫn thờ như thế.
Cô dần đánh mất lý trí, súyt bị chất giọng trầm ấm của hắn nuốt chửng.

Nhìn đôi môi cánh cung nhàn nhạt của hắn, lại rời xuống yết hầu nhô lên như núi cao của hắn, cô bỗng dưng chột dạ đưa tay lên che miệng.
Hắn đang ngắm nhìn cô nói lên suy nghĩ của mình thì bỗng bị hành động này khiến cho bật cười.

Hắn rõ ràng đang rất nghiêm túc cơ mà.

Hắn đâu phải là kẻ......
Mà thôi, hắn chính là kẻ như thế đấy.

Hắn cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi cô được ngăn cách bởi bàn tay ấy.
Nhạc Ca trừng mắt với hắn.

Cô biết ngay mà, hắn mà là kẻ đứng đắn thì trên đời này tất cả đều là sắc lang.
"Anh anh anh...."
Hắn nhướng mày ra vẻ vô tội, cười thêm một cái rồi buông cô ra.

Cô gái nhỏ này bị hắn chọc đến đỏ mặt rồi.

Thực lòng hắn cũng không muốn, chỉ là nhìn cô mỗi khi như vậy, hắn lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Ngọt đến nỗi cả tâm trí đều đảo lộn.
Hắn ngồi xuống ăn bánh.

Chiếc bánh cô làm khá nhỏ, chủ yếu là làm vừa để tráng miệng.

Chẳng mấy chốc một mình hắn đã ăn hết cả chiếc bánh.

Nhạc Ca chống cằm nhìn hắn ăn thật ngon miệng mà trong lòng cũng vui lây.

Cảm giác thành quả nấu ăn của mình được trân trọng không bỏ phí thật tốt.
Thật không ngờ có một ngày cô lại làm đồ ăn cho hắn.

Cuộc đời đúng là quá bất ngờ.

Cho dù ngày đó có bao nhiêu khúc mắc, hiện tại cho dù không cần đem ra mổ xẻ cũng có thể im lặng mà sống với nhau.

Ít nhất là lúc này cô đã và đang như vậy.

Không hiểu sao nhìn hắn lúc này, bao nhiêu tức giận trong lòng cô đều theo bánh kem mà trôi xuống bụng luôn rồi.

Nam Trấn Ảnh hoàn hảo như thế, không trách sẽ có nhiều người mơ tưởng tới.

Nhưng như vậy thì đã sao, chẳng phải người phụ nữ duy nhất hàng đêm hắn ôm ấp là cô hay sao.

Chẳng phải người phụ nữ có thể nấu ăn nắm giữ hắn là cô hay sao.
Nhưng cô bất chợt lại bị suy nghĩ này làm cho giật mình.

Trời ạ, sao mình có thể có những suy nghĩ này cơ chứ.

Cô vỗ vỗ hai má của mình, tự nhủ bản thân không được suy nghĩ lung tung, không được suy nghĩ lung tung!!!!
Cô đứng dậy lấy lại tinh thần, lại bưng thêm cho hắn một tô mì đầy đủ dinh dưỡng.
"Không ngờ em quan tâm tôi đến như vậy." Bỗng dưng hắn nói.
"Quan...!quan tâm gì chứ, tôi chẳng qua là tiện tay....tiện tay mà thôi, mấy thứ này tôi không nấu thì thím Trần cũng sẽ nấu, có khác gì nhau đâu." Cô lắp bắp chối.
Nam Trấn Ảnh lại nếm mì, rất ngon, không thể tả được.

Mùi vị của tình yêu làm sao có thể dùng từ ngữ tầm thường để tả.

Chỉ cần trái tim hắn hiểu, chỉ cần hắn thông suốt là được.
"Không giống nhau....thực sự không giống."
Trời không lạnh, cũng không nóng, nhưng mồ hôi trên trán cô đã lấm tấm.

Cô ngồi nhìn hắn ăn vô cùng thoả mãn.

Miệng cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

Vừa lúc hắn ngẩng mặt lên thì thấy được vẻ mặt này của cô.

Cô vốn rất xinh đẹp, thế nhưng khoảnh khắc này lại đẹp hơn bao giờ hết.

Hoá ra, đây chính là ánh mắt mà hắn đã tìm kiếm suốt sáu năm nay từ cô.
Ngày đó cô nhìn Nam Vi bằng ánh mắt này, hắn ghen tị, hắn đố kị đến phát điên với Nam Vi.

Giờ khắc này hắn đã hiểu, tại sao nó lại khiến hắn trở nên như vậy rồi.

Ánh mắt đó của cô chứa muôn ngàn yêu thương ngọt ngào, trìu mến không tả nổi.

Khiến cho người ta chỉ muốn mãi đắm chìm trong đó không bao giờ dứt ra, kể cả có mờ mịt cả đời cũng can tâm chấp nhận.
Hắn ngờ nghệch nhìn cô, cô nhướng mày.
"Sao thế? Không ngon à?"
Hắn không nói gì, mỉm cười thật nhẹ đưa tay lên lau mồ hôi cho cô.

Gương mặt nhỏ bé này, thế mà lại có thể khiến lòng hắn tan ra thành nước dễ dàng như thế.
"Ngốc, nhìn tôi ăn thích thú đến như vậy à....."
Cô ra vẻ đắc ý.
"Đương nhiên, nhìn thành quả nấu ăn của mình được chuyển hoá có ích, tôi vui đến không khép được miệng đây này!"
Hắn cười nhẹ cưng chiều nhéo mũi cô.
"Ăn nói không thục nữ gì cả..."
"Không thục nữ thì sao, tôi cũng chẳng cần thục nữ như ai kia!" Cô khoanh tay ra trước mặt.
Nghe đến "ai kia" tay hắn bỗng khựng lại.

Trong lòng rõ ràng không vui.


Nhạc Ca biết bản thân mình lỡ lời, có chút chột dạ muốn nói gì đó giải thích, nhưng mà tại sao cô phải giải thích cơ chứ.

Dù sao cô cũng không phải người phạm lỗi.

Thế là gương mặt ai đó bỗng trùng xuống.
Im lặng một hồi, hắn ăn xong cô dọn dẹp.
Cô rửa bát, Nam Trấn Ảnh từ sau đến ôm lấy cô, cô cũng không cự tuyệt.

Hắn cứ ôm như vậy, thật lâu sau mới lên tiếng.
"Nhạc Ca.....!Có những chuyện không thể dùng lời nói để kể ra.

Tôi không phải kẻ tốt đẹp gì, em biết đúng không...." Giọng hắn trầm bổng, nghe bên tai thật êm, thật ấm.

Nhạc Ca hiểu lời hắn nói.

Thực chất hắn cũng nhìn rõ bản thân của hắn là gì.

Người như vậy, lẽ nào sẽ là kẻ xấu xa ư? Cô không biết.
Hắn hít lấy mùi hương cỏ trên tóc cô.

"Cuộc đời tôi vốn chẳng thể dung nạp thêm một ai.

Nhưng em là ngoại lệ...!Tôi biết là em ghét tôi, hận tôi, nhưng tôi vẫn muốn giữ em lại bên mình.

Tôi không ích kỷ, nhưng em lại là ích kỷ duy nhất trong lòng tôi..."
Hắn gục lên mái tóc cô, cố giấu những tia mệt mỏi trong ánh mắt.
"Nhạc Ca....!Chỉ cần cho tôi thời gian.....tôi nhất định sẽ cho em một kết quả..."
"Được không.....?"
Hắn khe khẽ, thân thể mệt mỏi vô cùng, hắn chưa bao giờ biểu hiện ra như lúc này.

Cởi bỏ toàn bộ vỏ bọc bên ngoài, tựa vào người cô.

Cố lấy lại chút sức sống đã sớm cạn kiệt.
"Bao lâu?" Bỗng dưng cô nói một tiếng.
Hắn kinh ngạc ngẩng mặt lên.

Những lời này hắn vốn chỉ định nói ra cho cô nghe, hắn không cầu mong cô sẽ trả lời câu hỏi của hắn.

Nhưng những gì hắn nghe thấy, lẽ nào đều là ảo giác?
Nhạc Ca không biết tại sao hắn lại nói những lời này.

Nhưng lời hứa hẹn hắn vừa nói, cô muốn biết thời gian.

Giữa hai người thực sự vẫn còn rất nhiều khúc mắc.

Tình cảm sâu sắc nhưng lại vô cùng mong manh, làm sao có thể tồn tại trên con đường đầy khúc mắc ấy đây.

Cô đã muốn thử, ít nhất cũng phải biết được thời gian.

Một khi đã quyết định yêu hắn.


Con đường sau này, hẳn là không thể quay đầu được nữa.
"Sẽ không lâu..." Hắn không biết được ngày mà hắn lật đổ được nhật hoàng là bao lâu.

Cho đến khi có thể nói cho cô tất cả sự thật.

Khi đó hắn mới biết được.
Thật ra cô không quan tâm hắn sẽ trả lời như thế nào.

Bởi vì trong lòng cô, con đường trước mặt chẳng có lối rẽ, hoặc bước tiếp, hoặc đứng tại chỗ, muốn lùi cũng không thể.
"Chúng ta....có thể sao?" Trái tim cô run lên.

Thì ra cô chẳng hề dũng cảm như cô nghĩ.

Bản thân cô phút chốc bỗng vô định.
Hắn đan xen tay hắn bao trọn những ngón tay nhỏ bé của cô.

Mân mê chúng như bảo vật.

Ánh mắt hắn khẩn thiết, xa xăm, thâm tình.
"Có thể...."
"Chỉ cần em không buông tay, tôi sẽ mãi ở trước mặt em.

Hiện tại và sau này tôi không dám hứa hẹn, nhưng tôi sẽ dùng hành động của mình để chứng minh.

Quá khứ của chúng ta, tôi sẽ bù đắp thật tốt cho em...."
"Tôi....." Cô định nói gì đó, hắn liền đưa tay ngăn lại.
"Nhạc Ca....Tôi không cầu xin em chấp nhận.

Nhưng tôi xin em đừng từ chối.....!Được không..."
Được hay không, cô chẳng thể trả lời hắn, bởi nụ hôn ngay sau đó như đã thay cho câu trả lời của cô.

Người chủ động luôn là hắn, và người thất bại trong cuộc truy đuổi luôn là cô.
Nhạc Ca là ánh sáng trong màn đêm của hắn.

Đem đến cho cuộc sống lạnh lẽo của hắn chút ấm áp.

Ngày đó Anna hỏi hắn, có phải hắn đã yêu cô hay không.

Hắn còn một mực nói rằng, cô không xứng đáng được hắn yêu.
Nhưng lúc này thì sao, là ai đã cầu xin ai đừng từ chối mình chứ.

Từ lần đầu gặp mặt cho đến ngày hôm nay.

Có lẽ đây chính là lời thổ lộ duy nhất.

Trải qua quá nhiều ly biệt, hắn mới chợt nhận ra rằng.

Nếu còn bỏ lỡ, chắc chắn sẽ không thể tìm lại được.

Người con gái ngọt ngào này là tâm can của hắn.

Hắn sẽ không tự dày vò tâm can mình nữa, bất kể có gì xảy ra, hắn cũng sẽ đem cô xác nhập vào linh hồn mình.

Cuộc đời vốn chẳng có lần hai, giống như Nhạc Ca đối với hắn.

Một đời chỉ một.

Nếu không phải cô, thì cả thế giới này, chẳng có ai được
*****
Những ngày sau là quãng thời gian yên bình nhất, hai người sống với nhau vô cùng lặng lẽ bình thường.


Thậm chí có lúc ngồi cạnh nhau, chẳng biết vì sao mà nhìn một cái liền bật cười.
Hắn nắm chặt tay cô, nhắm nhìn thật kĩ tất cả những gì của cô.

Ánh mắt hắn chăm chú đến khác người.

Cô hỏi hắn.
"Em trông lạ mắt đến thế à....?"
Hắn hôn lên trán cô, mỉm cười nói.
"Không..."
"Vậy tại sao anh cứ nhìn em như thế."
Cô nhăn mày.
Hắn nhéo mũi cô, chỉ muốn mãi cưng chiều người con gái này.
"Không tại sao cả...."
Đối với người con gái mà mình yêu, có ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ, dù là xác nhập trong tim, có bao giờ là thoả mãn.

Sáu năm qua, một tháng nay.

Tất cả đều trôi qua quá nhanh.

Giây phút hạnh phúc còn quý giá hơn cả vàng bạc.
Hắn nằm trên chân cô, tay cầm một quyển sách, cô dịu dàng nhìn hắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái róc mềm mượt ấy.

Cảm giác không có khác biệt lắm, ngày đó, cô cũng như vậy mà vuốt tóc A Tứ.

Cô nói tóc anh thật mềm mại, mềm như bông vậy, anh lại nịnh cô.

"Không, tay em còn mềm hơn tóc anh!".
A Tứ ngốc nghếch bao nhiêu, Nam Trấn Ảnh lại ranh mãnh bấy nhiêu.

Con người thật kỳ lạ, não bộ còn kỳ lạ hơn vạn lần.

Cô đang nghĩ, nếu Nam Trấn Ảnh là A Tứ, vậy thì có còn nhớ gì hay không.

Tai nạn hơn một năm trước, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng mới có thể khiến anh trở nên như thế.
Bàn tay cô vuốt ve, không cẩn thận sờ tới một vết sẹo ẩn sau mái tóc, nó hơi cộm lên, nếu không sờ kỹ sẽ không thấy được.
"Nơi này....tại sao lại có sẹo?" Cô bỗng hỏi hắn.
Nam Trấn Ảnh đưa tay lên sờ, vết sẹo này chính hắn cũng không nhớ.

Dương Yến có nói hắn bị thương khi cô ta tìm thấy hắn hơn một năm trước, nhưng vết sẹo này rõ ràng còn rất mới.

Hắn cho người đi bệnh viện điều tra một chuyến, thế nhưng kết quả vẫn không có gì đặc biệt, đều như lời của Dương Yến nói với hắn.
"Không nhớ nữa....khi tôi tỉnh lại thì đã thấy nó rồi..."
"Vậy sao...." Cô thất thần, có lẽ là tai nạn xe lần đó, sau lần mà A Tứ mất tích, cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh chiếc bánh kem nhuốm máu nát nhàu dưới đất.

Lúc đó, có lẽ là rất đau, đau đến nỗi muốn chết đi.

Cô xót xa, ngày đó khi anh cần cô nhất, cô lại chẳng thể bên cạnh anh mà chỉ có Dương Yến.

Thế nhưng rốt cuộc Dương Yến đã nói gì với anh, khoảng thời gian một năm trước đó anh chẳng lẽ không có chút tò mò nào hay sao.

Hoặc là dù chỉ một chút ký ức, cũng đều không có?
Nghĩ đến hình ảnh máu me, bỗng chốc bụng cô nhói lên một trận nhộn nhạo.

Dạ dày ung ung như ngược trào.

Cô nhăn mày che miệng lại, tức tốc đẩy Nam Trấn Ảnh ra, chạy vào nhà vệ sinh.
Nam Trấn Ảnh đột nhiên bị đẩy ra có chút bất ngờ, nhìn cô vội vàng chạy đi hắn sợ đến ngây người.

Phải một lúc sau hắn mới lấy lại được lý trí, vội vàng chạy vào trong theo cô.
Nhạc Ca nôn xuống bồn cầu, cô thực sự rất muốn nôn, thế nhưng chỉ toàn là nôn khan, bụng thì khó chịu, trán cô lấm tấm mồ hôi, môi phút chốc nhợt nhạt hẳn.
Hắn chạy lại ôm lấy vai cô, cả người Nhạc Ca mềm oặt tựa vào lòng hắn.