Thím Trần gọi bác sĩ đến cũng thật là nhanh.
Đúng mười phút, bác sĩ đã đến.
Vị bác sĩ này là bác sĩ riêng của nhà họ Nam nhưng ông chưa từng đến biệt thự Nam Trấn Ảnh một lần, bởi vì trước giờ hắn có khi nào là cần tới bác sĩ đâu.
Nếu không phải vì ban nãy sững sờ vì cô đến ngây người thì hắn đã gọi thím Trần lại rồi.
Quá trình thăm khám diễn ra nhanh chóng, và địa điểm lại chính là phòng bếp.
Hắn không muốn di chuyển, ánh mắt lại nhìn Nhạc Ca đến ngây ngẩn như thế nên thím Trần cũng hiểu cả.
Nhạc Ca bận rộn một hồi, đến khi bác sĩ khám cho hắn thì cô cũng đứng bên.
Bác sĩ tháo lớp băng cô đã quấn qua, gật gật đầu.
"Vết thương nặng đấy, thật may là ban đầu sơ cứu đúng cách và kịp thời, nếu không thì đã nhiễm trùng rồi...."
Sau khi khám xong, bác sĩ đang sắp xếp lại hộp thuốc thì Nhạc Ca lên tiếng.
"Bác sĩ, tình trạng anh ấy như thế nào rồi ạ, có cần phải nhập viện hay không, tôi thấy vết thương có vẻ rất nghiêm trọng!!"
Vị bác sĩ cười.
"Phu nhân đừng lo quá, đại soái vốn có sức khỏe tốt, vết thương lạu không bị nhiễm trùng, tĩnh dưỡng ở nhà sẽ tốt hơn trong bệnh viện.
Tôi có kê đơn thuốc rồi, cô chỉ cần cho ngài ấy uống đúng giờ là sẽ bình phục nhanh thôi."
Phu nhân? Con mắt nào của ông nhìn ra cô là phu nhân của Nam Trấn Ảnh cơ chứ.
Nhạc Ca thẹn đến nỗi cả mặt đỏ au, còn Nam Trấn Ảnh thì cũng không giải thích gì.
Hắn vốn tưởng cô sẽ ngay lập tức thanh minh, nhưng không.
Cô chỉ nhẹ giọng.
"Vậy...vậy được, tôi....tôi sẽ đi kê thuốc ngay..."
Nam Trấn Ảnh nhìn sang thím Trần, vẻ mặt của thím không giống như hắn, bà rất dửng dưng, giống như là bà không hề thấy lạ lùng trước thái độ của cô vậy.
Thím Trần tiễn bác sĩ đi, Nhạc Ca cất đơn thuốc vào trong túi áo.
Vội vàng đi lại vào bếp, nồi cháo rau củ thơm phức toả hương ngào ngạt khiến cho bụng hắn cồn cào.
Cô múc ra bát, bưng đến trước mặt hắn.
Nước cháo trắng mịn, rau củ được sắt thành từng khối nhỏ đầy màu sắc.
Hắn nhíu mày, cháo này có khác gì là cháo cho mấy đứa trẻ con đâu.
Nhạc Ca đưa thìa đặt xuống.
Nhìn hắn thúc giục.
"Anh ăn đi, bữa sáng rất quan trọng, anh lại đang bị thương, ăn nhiều vào."
Thấy hắn chần chừ không đụng đến, Nhạc Ca sợ hắn không thích, vội vàng bưng lên.
"Anh không thích sao, hay để tôi nấu cho anh món khác...." Cô bước đi, bỗng quay đầu lại thêm câu "Nhưng mà không được ăn thịt đâu, thịt sẽ khiến vết thương lâu lành."
Hắn đứng dậy, đi đến bên cô giành lại bát cháo.
"Ai nói tôi không thích, chỉ là tôi đang đợi nó bớt nóng mà thôi."
Nhạc Ca nghe vậy, có chút ngẩn người, điệu bộ vừa rồi của hắn giống như trẻ con vậy, cô mỉm cười ngồi xuống.
Hắn ăn phần hắn, cô ăn phần cô, rất yên ắng.
Từ trước đến giờ, có lẽ đây là bữa sáng bình yên nhất của hắn và cô, cũng là bữa sáng đầu tiên của hai người.
Lời hai người nói với nhau cũng rất đỗi bình thường, nhưng lại tự nhiên đến kỳ quái.
Nhạc Ca ngước mắt lên nhìn hắn.
Nam Trấn Ảnh miệng thì nhai nhưng tay lại đưa lên một cách khó khăn.
Cô quên mất hắn bị thương.
Thìa cháo đưa đến miệng đã bị rơi xuống, nước cháo văng lên tay hắn, quần áo hắn.
Nhạc Ca hốt hoảng chạy đến.
"Anh có bị sao không!"
Cô vội vàng luống cuống giật lấy mấy tờ giấy ăn lau tay cho hắn.
Nước cháo nóng hổi khiến trên mu bàn tay xuất hiện một vết đỏ lớn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhạc Ca kéo đến bồn rửa bát, cô sợ hãi chìa tay hắn ra trước vòi nước lạnh.
Hắn không hề cảm thấy đau đớn gì.
Ngược lại hắn còn cảm thấy sao vết thương này thật là dễ chịu, dễ chịu chết đi được.
Có đổ thêm một bình nước nóng lên người hắn cũng cam lòng.
Nhạc Ca đưa bàn tay hắn lên, vết bỏng rộp lên bị róc da, một chút máu tuôn ra.
Cô ghét màu đỏ, loại màu sắc gây đến tổn thương.
Mắt cô rưng rưng tơ máu, miệng run run thổi thổi vào vết bỏng.
Hơi thở cô đứt đoạn giống như đang lo sợ.
Không sao, không sao đâu mà, chỉ là một vết bỏng thôi, càng là vết bỏng trên tay người khác chứ không phải của cô.
Nhưng sao trái tim cô lại đau thế này.
Đau đến muốn chết đi.
Khó chịu, day dứt như bị dây xích trói lại, chìm trong bóng tối và ngàn đao.
Cứ thế, cô không biết tại sao mình lại khóc, nước mắt lã chã lăn trên khuôn mặt nhỏ bé.
Rõ ràng là cô khóc, mà lòng hắn lại đau nhói.
Hắn vô cùng kiên cường, bất kì loại súng đạn nào cũng không thể khiến hắn khuất phục, thế nhưng chứng kiến những giọt nước mắt lăn trên má người con gái này hắn lại phải chịu thua, trái tim này của hắn chợt tan thành nước.
Nam Trấn Ảnh cứ ngỡ sẽ không có ngày cô khóc vì hắn.
Càng nghĩ, sẽ không có ngày thấy được vẻ mặt đáng thương này của cô vì lo lắng cho hắn.
Mà nếu có thì hắn sẽ thế nào nhỉ, hắn cũng đã nghĩ qua.
Có lẽ là hắn sẽ vui mừng đến phát điên, cũng có thể là ôm chặt lấy cô, hôn lấy cô, sẵn sàng chết vì cô.
Nhưng lúc này, hắn lại không biết phải làm gì cả.
Có một chút muốn ôm lấy, có một chút muốn hôn lấy, nhưng hắn lại không làm nổi, hắn sợ giấc mộng này sẽ biến mất.
Nước mắt Nhạc Ca như nhấn chìm lý trí của hắn, biết người con gái này là vô tâm, biết cô vốn không hề yêu gì hắn nhưng hắn vẫn muốn vọng tưởng, vọng tưởng cô đang vì hắn mà khóc, vì hắn mà lo lắng.
Hắn không kìm nổi bất giác đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt trên má cô.
"Tôi cứ tưởng, đến ngày tôi chết đi em vẫn sẽ không rơi nước mắt vì tôi chứ...!Đừng khóc, nước mắt sẽ làm tổn thương gương mặt em, càng sẽ làm đau đớn trái tim tôi..
."
Hắn muốn nói lời này ra.
Nhưng rốt cuộc vẫn không nói được.
Nhạc Ca cảm nhận bàn tay người đàn ông khẽ chạm lên gương mặt mình, nó ấm áp, rất ấm.
Cô nhìn lên gương mặt hoàn mỹ góc cạnh ấy, những tưởng nước mắt sẽ vơi đi, nào ngờ nó lại tuôn ra như mưa.
Bao nhiêu nhung nhớ uất hận làm sao có thể cứ giữ mãi trong lòng, càng làm sao có thể tan biến đi.
Nó chỉ là ấp ủ trong lòng, đợi đến khi quá sức chịu đựng, sẽ tuôn ra như lũ.
Đôi mắt này, sống mũi này, cả đôi môi và hơi ấm này.
Làm sao cô lại nghĩ nó là của hai người khác biệt cơ chứ.
Dù cho tính cách có khác nhau, dù cho mọi thứ có khác nhau thì ánh mắt này....sao có thể là giả được.
Hắn ngang tàn, hắn ngạo nghễ, nhưng đôi mắt này lại không hoàn toàn như thế, cô chưa bao giờ dám nhìn sâu vào đôi mắt hắn bởi cô sợ hắn.
Nhưng lúc này cô lại không kiêng dè đối diện với đôi mắt kia.
Nó sâu thẳm, có ngang tàn, có kiêu ngạo, nhưng nó lại thâm tình đến lạ.
Có lẽ là cô hoa mắt, nhưng thực sự cô còn nhìn thấy được trong đó một chút gì đó gọi là đau lòng.
Nếu như không phải anh, làm sao lại có ánh mắt đó?
Nước mắt người phụ nữ rơi chính là xát muối vào trái tim người đàn ông, nhìn cô khóc mà lòng hắn rối như tơ vò.
Hắn bối rối chẳng biết phải làm gì, chân tay lóng ngóng chợt ôm lấy cô vào lòng.
Tỏ vẻ chán ghét.
"Đừng khóc nữa....chiếc áo này của tôi không phải dùng để lau nước mắt đâu!"
Nhạc Ca thút thít trong lòng hắn.
Cô rõ ràng là đang rất đau lòng, hắn không thể phối hợp một chút được hay sao.
Đúng là Nam Trấn Ảnh đáng ghét.
Trút hết nước mắt lên người hắn, cuối cùng hắn cũng buông cô ra.
Gương mặt người con gái vì khóc mà mắt đỏ hoe, đến mũi cũng đỏ, nước mắt thì dính trên mặt, róc rối bù, trông thảm cực kỳ.
Giọng cô mếu máo, vì nghẹt mũi mà giọng biến đổi.
Cầm lấy tay hắn, xoa xoa vết bỏng.
"Có còn đau không...."
Hắn cộc cằn.
"Không chết bỏng được...." Sau đó nhìn cô đáng thương như vậy lại có chút không nỡ, đành dịu giọng xuống "....Không ăn được, chỉ sợ chết đói thôi...."
"Vậy....để tôi thổi cho anh.."
Nhạc Ca lau nước mắt, kéo hắn ngồi xuống ghế, bưng bát cháo lên thổi từng thìa một.
Thổi xong lại nhẹ nhàng đưa lên miệng bón cho hắn.
Nam Trấn Ảnh thấy vậy cũng không từ chối, ngoan ngoãn lặng im ăn hết bát cháo.
Thím Trần tiễn bác sĩ đi xong, vừa đến cửa thì chứng kiến được một màn tình tứ.
Khoé miệng bà khẽ nở một nụ cười.
Cháo rau củ nhạt nhẽo mà thường ngày cậu chủ ghét nhất, sao hôm nay lại ăn ngon thế nhỉ.
Nhạc Ca có cho gì vào hay sao, chắc chắn là có rồi.
Bà che miệng cười, rón rén đi khỏi.
*****
Vườn hoa hồng gai màu xanh diên vĩ rực rỡ.
Từng bông hoa trước nắng sớm đều mang trong mình một vẻ đẹp vô cùng kỳ bí.
Nhạc Ca đem nước tưới cho chúng, cô cẩn thận từng chút, tỉ mỉ chăm sóc.
Hắn đứng đó ngắm nhìn cô, người con gái xinh đẹp này đã ở trong tim hắn bao nhiêu năm thì vườn hoa đó đã có bấy nhiêu năm.
Có thể cô không còn nhớ.
Nhưng hắn đã từng nghe cô nói.
Cô thích hoa hồng, nhưng không thích màu đỏ của chúng, bởi nó rất giống màu của máu.
Cô cũng không thích màu trắng, nó quá sạch sẽ, héo tàn trông sẽ không đẹp.
Nếu như có một loại hoa hồng màu xanh diên vĩ thì sẽ đẹp biết mấy, bởi khi nó héo tàn cũng sẽ không dễ nhận ra.
Vẫn giữ mãi vẻ đẹp ấy.
Thế nên vườn hoa hồng xanh này năm đó vì cô mà có, hắn tìm khắp nơi giống hoa như vậy nhưng không có.
Cuối cùng hắn đành đến các viện nghiên cứu, tìm cách tạo ra một loài hoa giống như cô muốn.
Và thế là loài hoa hồng xanh xuất hiện.
Nó vì cô mà ra đời, cũng vì cô mà nở.
Nhiều năm như thế, cuối cùng hắn cũng đã có thể kể cho chúng nghe.
Cô gái đó, mới chính là lý do chúng có mặt trên đời.
Cũng là lý do hắn sống trên đời.
Nhạc Ca nhìn thấy hắn liền vội vàng chạy đến.
"Trời nắng lắm, anh vào trong kia đi!"
Hắn nhìn ra vườn hoa, ánh mắt sâu xa.
"Cô có thích chúng không."
Nhạc Ca hơi ngơ người, đột nhiên hắn hỏi như vậy làm gì.
"Sao cơ...?"
"Hoa hồng xanh diên vỹ...!Cô thích chúng chứ."
Nhạc Ca nhìn từng bông hoa xanh tươi đó.
Rất đẹp, ngày trước cô vẫn nghĩ rằng trên đời sẽ chẳng có loài hoa như vậy cho đến khi được chứng kiến tận mắt.
"Thích, chúng rất đẹp.
So với sự rực rỡ của màu đỏ hay thanh thuần của màu trắng, tôi vẫn thích màu xanh hơn, vì....."
"Vì màu xanh sẽ không dễ dàng nhận ra sự héo tàn của nó.....đúng chứ...."
Nhạc Ca mắt tròn nhìn hắn, lời cô định nói hắn đã nói ra mất rồi.
"Đúng ....vậy...."
"Cô thích là được rồi, loài hoa này chưa có tên, cô đặt cho chúng đi...."
Đột nhiên hắn nói vậy, Nhạc Ca không kịp tiếp thu nổi thông tin.
Hoa này là hắn trồng, lại còn chưa có tên, vậy thì chắc là độc nhất vô nhị, hắn còn muốn cô đặt tên cho chúng.
Đề nghị này khiến cô có chút ngạc nhiên do dự...
"Sao vậy...cô không muốn à!"
"Không không! Tôi là đang suy nghĩ.....nên đặt tên gì cho chúng đây!!"
"Suy nghĩ đi....sau đó nói cũng không muộn..."
Hắn nói xong liền rời đi.
Nhạc Ca đứng đó, cô vẫn còn thắc mắc.
Hắn muốn cô đặt tên cho hoa, là ý gì đây?
Mấy ngày sau, Nhạc Ca vẫn chăm sóc cho hắn vô cùng chu đáo tỉ mỉ đến chính hắn cũng phải nghi ngờ.
Nhưng mật ngọt thì chết ruồi, Nam Trấn Ảnh chìm trong hũ mật này lâu như thế rồi, lẽ nào còn sống nổi hay sao.
Một ngày, Triệu Triết và A Bang chẳng biết nghe tin từ đâu biết Nam Trấn Ảnh bị thương liền kéo nhau đến thăm hỏi.
Kết quả là vừa đến đã bị chứng kiến một cảnh khiến người ta kinh hãi.
Nam Trấn Ảnh hắn ngồi im một chỗ, đang được một người phụ nữ đút cơm như kẻ tàn phế.
A Bang là người bất ngờ nhất.
Cậu ta chưa gì đã chạy đến ôm lấy chân hắn khóc toáng lên.
"Đại soái!!Ngài tàn phế rồi ư, đến cơm cũng không ăn được, phải để phụ nữ bón rồi hay sao, hu hu đại soái, ngài tàn phế rồi anh em chúng tôi phải làm sao đây!!!"