Cuộc họp cấp cao vừa được diễn ra.
Không khí căng thẳng bao trùm khiến cho người ta không khỏi ảo não.
Nhất là khi biết tin Bạch thống đốc bị ám sát.
Chuyện hắn là gián điệp ngoài Nam Trấn Ảnh và Đại tướng thì không một ai biết đến.
Vậy nên người ta nhìn vào chỉ đoán rằng, có thể là thế gia thù địch cho người ám sát.
Lão ta chết đi, lúc này vẫn còn nhận được sự thương tiếc từ người khác.
Chỉ có điều không ai biết được sự thật thối nát trong con người đó.
Kẻ như lão dù cho có chết đi cũng không xứng đáng có được một chỗ chôn chứ nói gì đến thương tiếc.
Nam Trấn Ảnh nhận lệnh thay mặt tổng cục đến tặng vòng hoa lễ tang Bạch thống đốc, đáng lý ra lão ta sẽ nhận được huân chương truy điệu, chỉ có điều đại tướng đã biết chuyện, ngài có thể làm ngơ như không biết gì tránh đánh rắn động cỏ.
Nhưng tuyệt đối sẽ không để cho loại người như lão ta nhận được sự tôn vinh cao quý của một quân nhân.
Lão ta ngàn vạn lần không xứng.
Lâm Cảnh bước ra khỏi phòng họp, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi do thức trắng nhiều đêm.
Tuy vậy tinh thần vẫn còn tốt.
"Chúc mừng cục trưởng Nam trở về...."
Lâm Cảnh đến trước mặt Nam Trấn Ảnh, đưa tay lên phía trước.
Nam Trấn Ảnh đáp lại bắt tay hắn ta.
Ánh mắt có nét cười.
"Cám ơn..."
"Mà....có lẽ cục trưởng Lâm cũng cần phải thay đổi cách xưng hô rồi, bây giờ tôi không còn là cục trưởng nữa...."
Lâm Cảnh nhếch mép cười.
"Cục trưởng Nam, chúng ta đâu nhất thiết phải như vậy, dù sao thì trong lòng tôi, anh vẫn luôn là cục trưởng tôn kính...."
Hay cho hai chữ tôn kính.
Hắn khinh bỉ nhà họ Nam không hết, lấy đâu ra chút từ bi mà tôn kính Nam Trấn Ảnh.
"Cục trưởng Lâm đừng nói vậy, Nam Trấn Ảnh này sẽ thấy tổn thọ mất....nếu nói đến tôn kính, phải là tôi, tôn kính anh mới đúng......"
"......Phải không.....anh họ!"
Nam Trấn Ảnh mặt lạnh như nước, ngạo nghễ bước qua.
Dù cho Lâm Khả Như chết rồi, hắn cũng sẽ đem mối thù này đổ lên đầu toàn bộ Nam gia, chỉ khi tất cả thân bại danh liệt, chết không còn xác hắn mới hài lòng.
Nam Trấn Ảnh chắp tay sau lưng, hắn biết Lâm Cảnh hận nhà họ Nam, hận cả nhà họ Lâm.
Lâm Khả Như chết đi không hề khiến cho hận thù trong lòng Lâm Cảnh nguôi ngoai.
Hắn vẫn muốn đuổi cũng giết tận.
Tâm tư này của Lâm Cảnh...đúng là quá mức điên cuồng.
Bóng dáng hắn bước khỏi cánh cửa kia.
Bỏ lại Lâm Cảnh cao lớn đứng như tượng phỗng một chỗ.
Nếu như nhìn vào, liệu có ai biết được rằng hai con người luôn súng lửa đối đầu nhau này lại chính là anh em họ không? Không một ai cả.
Năm ấy Lâm Khả Như bệnh nặng ra đi, Lâm Cảnh không cam lòng vì bà ta chết đi một cách nhẹ nhàng như thế.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn coi Nam Trấn Ảnh chính là Lâm Khả Như, dồn hết hận thù lên người Nam Trấn Ảnh, tìm mọi cách khiến Nam Trấn Ảnh sống không bằng chết.
Hai chữ anh họ này....nếu không nhắc lại thì có lẽ hắn đã quên mất rằng, hai người họ đích thực có chung một dòng máu.
Nhưng hắn thực sự kinh tởm dòng máu này, cũng là kinh tởm huyết mạch Lâm gia chảy trong người hắn.
Nhìn bóng dáng Nam Trấn Ảnh cao cao tại thượng bước đi.
Hắn chợt nhận ra, dù cho thế nào đi nữa, kẻ đó vẫn luôn đứng ở trên cao, một nơi không lấm bùn đất, bẩn thỉu và ti tiện.
Còn hắn, ngay từ khi sinh ra hắn đã là một kẻ sống dưới vũng bùn đất đó.
Mãi mãi sống là một kẻ thấp hèn và ti tiện, dù cho có miễn cưỡng dát vàng cũng chẳng thể khiến bản thân mình sạch sẽ thanh cao hơn.
Nhưng kẻ như hắn sẽ thiết tha cái vẻ ngoài thanh cao đầy giả tạo đấy ư.
Không, hắn chỉ có một tham vọng, bản thân hắn bẩn thỉu, hắn cũng sẽ khiến cho những kẻ thanh cao ấy không sạch nổi.
Biến chúng thành những kẻ ti tiện và bẩn thỉu giống hắn.
Thoả mãn hận thù trong lòng hắn.
Bàn tay Lâm Cảnh nắm chặt vào nhau, gân xanh nổi lên.
Ánh mắt sâu thăm thẳm không đáy như lòng biển.
Viêm Thất đứng bên cạnh, Nam Trấn Ảnh quả không hổ danh là đại ma vương, ngay cả lời nói cũng toàn là những lời thâm hiểm chứ đầy hàm ý, chức cục trưởng này trong tay Lâm Cảnh đối với hắn chẳng bằng một hạt bụi, đợi Nam Trấn Ảnh đi khuất, Viêm Thất mới dám lên tiếng.
"Cục trưởng, chúng ta có đến đám tang Bạch thống đốc hay không...."
Họ Bạch kia đã không còn giá trị lợi dụng với thế lực bên đó.
Sự thật đằng sau cái chết này Lâm Cảnh rõ mồn một.
Hắn đã không quy thuận thế lực Nhật hoàng, lại càng không đồng bọn với Nam Trấn Ảnh, vậy thì hắn buộc phải tìm một mũi tên, vừa có thể đâm chết Nam Trấn Ảnh, lại vừa có thể khiến cho thế lực nhật hoàng mục rễ.
Lâm Cảnh ánh mắt lười biếng, chân bước đi.
"Đi chứ, phải đi...."
Viêm Thất tuân lệnh, cùng Lâm Cảnh đi đến đám tang của lão thống đốc họ Bạch.
Bạch gia mấy năm nay ăn vào không ít tiền hối lộ, nhìn căn biệt thự xa hoa hết nấc này là có thể đoán được.
Một thống đốc quân đội mà giàu có đến mức khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc.
Lão sinh thời là một kẻ háo sắc mê tiền hám quyền.
Lão cũng lấy tận mấy người vợ, bên ngoài còn nuôi thêm nhân tình.
Tuy vậy đại phu nhân thì chỉ có một, bà ta tên gọi Trương Hiền có hai người con là Bạch Thu Thủy và Bạch Kiến Viễn.
Nhị phu nhân là Lục San, có một người con gái tên Bạch Quý, tam phu nhân trông còn rất trẻ, không có con cái gì.
Dưới ảnh thờ Bạch thống đốc, mẹ của lão, vợ con lão khóc thảm thiết, khóc đến nỗi người ngoài nhìn vào còn cảm thấy đau lòng thay.
Chỉ là họ không thể biết được mấy người kia có phải là thực lòng hay không hay chỉ là tỏ vẻ bên ngoài.
Kẻ như lão, sống trên đời mấy ai là thật lòng với lão, chết đi, mấy ai là thật lòng khóc vì lão.
Nam Trấn Ảnh thay mặt tổng bộ tặng lẵng hoa, sau đó Triệu Triết thay hắn thắp nén hương.
Mục đích Nam Trấn Ảnh đến đây chính là để cho bên Mastuki xem.
Nếu như Bạch thống đốc đã là tai mắt bên đó, vậy thì thuộc hạ của hắn đâu phải chỉ trung thành với một mình hắn.
Nam Trấn Ảnh thật muốn nhanh chóng được gặp mặt lại "cố nhân" kia.
Đã hơn năm năm rồi, bốn năm trước là kẻ thù, gặp lại sống chết một phen, một năm sau lần này lại gặp, có phải nên gọi là tri kỉ hay không.
Xong việc tổng cục giao, hắn liền cùng Triệu Triết rời đi.
Nhưng vừa đi đến cửa, bỗng nhiên có một người phụ nữ đi vào bất cẩn va phải hắn, cả người cô ta liền ngã xuống sàn.
Nam Trấn Ảnh chau mày, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta còn hăng hơn cả mùi thuốc súng.
Bạch Thu Thủy nhìn lên, người đàn ông tuyệt mỹ trước mắt khiến cô ta bỗng đứng hình, hai má cô ta đỏ hồng, toàn thân dường như vô lực.
Nam Trấn Ảnh không để ý đến cô ta, Triệu Triết thấy cô ta vướng đường Nam Trấn Ảnh, đành lịch sự đỡ cô ta lên.
"Tiểu thư, cô không sao chứ...."
Ánh mắt Bạch Thu Thủy si mê đến độ mờ ảo, không dứt khỏi người Nam Trấn Ảnh, chỉ e thẹn đáp.
"Tôi....tôi không sao.."
Nam Trấn Ảnh mặt lạnh rời đi rồi, cô ta vẫn còn nhìn theo bước chân của hắn.
Vốn biết trước là Nam Trấn Ảnh sẽ đến nên cô ta không ngại đám tang của cha mình mà sửa soạn thật xinh đẹp.
Áo tang có mặc, nhưng lại trang điểm lộng lẫy không khác gì như đi dự tiệc.
Người nhìn vào biết thì nói cô ta là con gái của lão họ Bạch, không biết thì lại nói cô ta có thù với họ Bạch không chừng.
Bạch Thu Thủy là con vợ cả, tuy vậy cô ta vẫn còn ngu ngốc lắm.
Lâm Cảnh từ xa nhìn về phía Bạch Quý đang quỳ bên cạnh linh cữu cha mình, vẻ mặt cô ta đau lòng không kể xiết, làn da trắng rã, xanh xao.
Khoé môi Lâm Cảnh khẽ nhếch lên, đây mới chính là con cờ hoàn hảo mà hắn đang tìm.
Hắn đưa vòng hoa đến, tự tay thắp nén hương, sau đó đến an ủi người nhà lão.
Khi rời đi, còn như vô tình mà nói với Bạch Quý mấy câu.
"Nhị tiểu thư đừng quá đau buồn, tôi và Bạch thống đốc vốn có mối giao hảo tốt, sau này có việc gì, cứ đến tìm tôi...."
Bạch Quý ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn người đàn ông có chất giọng ấm áp này.
Hắn mặc quân phục uy nghiêm, gương mặt hoàn mỹ như tạc.
Chỉ là ánh mắt ấy rất thâm sâu, sâu đến độ không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì.
Bạch Quý thu lại cái nhìn lộ liễu của mình, chỉ đáp lại một câu khách sáo.
"Cục trưởng Lâm chiếu cố rồi...."
Lâm Cảnh nhếch môi cười rời đi.
Ngay từ khi thấy được ánh mắt của Bạch Quý nhìn mình, hắn đã biết cô ta chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi bàn tay hắn.
Cô ta thật ra cũng không khác với Bạch Thu Thủy kia bao nhiêu, đều là dạng nữ nhân thích sự cao sang đẹp đẽ.
Loại người như vậy, chỉ khiến hắn càng thêm khinh thường.
Nếu như biết hắn là một kẻ bẩn thỉu đầy ti tiện thì liệu cô ta có còn ánh nhìn si mê ấy không.
Chắc chắn sẽ không.
Hắn rời đi, Bạch Quý cúi đầu xuống, nhưng phút chốc, cô ta lại ngước lên nhìn người đàn ông vừa đi khuất, trong lòng dường như đang có dòng chảy gì đó thật đặc biệt.
Viêm Thất đứng đợi bên ngoài, ngay khi hắn vừa bước ra, liền hớt hải chạy đến.
"Cục trưởng!!! Trần tiểu thư tỉnh rồi!!!"
Nghe tin, khuôn mặt Lâm Cảnh không khỏi hiện rõ vẻ ngỡ ngàng đầy vui mừng, bỗng dưng chân hắn có chút run rẩy.
Hắn bước nhanh lên xe, chỉ ngắn gọn một câu.
"Trở về biệt thự!"
Viêm Thất tuân lệnh nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, tức tốc trở về biệt thự.
Chiếc xe vừa dừng lại, Lâm Cảnh đã nhanh chóng mở cửa xe, chạy đến phòng bệnh.
Hắn chưa từng vội vàng đến thế, nhưng vì nghe rằng Thanh Thanh đã tỉnh lại, nên hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô, tận mắt ôm lấy cô mới có thể tin.
Hắn chạy rất nhanh, nhanh đến mức chỉ hận mình không thể mọc thêm cánh để bay.
Cuối cùng hắn cũng đã chạy đến nơi, lồng ngực hắn phập phồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở hồng hộc.
Hắn vốn tưởng rằng mình vô cùng kiên cường, nhưng khi tay đã kề sát cánh cửa kia, hắn lại không có đủ can đảm để mở nó ra.
Môi hắn run rẩy, bàn tay cũng run rẩy, trong lòng hắn dường như đang có lửa đốt.
Hắn bỗng sợ hãi.
Gặp cô ấy rồi, chắc chắn hắn sẽ không thể tự chủ mà ôm lấy cô, rồi hôn lấy cô, nếu như vậy...một khi tình cảm lộ ra, có thể hắn sẽ không bao giờ còn được gặp cô nữa.
Hắn bỗng sợ hãi lùi bước chân lại, hai tay nghiền thành nắm đấm.
Hắn do dự nhìn qua tấm kính trong suốt trên cửa, nhìn vào bên trong.
Ngay khi vừa nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy ấy của cô.
Tim hắn bỗng quặn đau, đau đến độ tê tâm liệt phế.
Khoé mắt hắn nóng rẫy, dường như nó đang bất lực chứa chan ngàn vạn nỗi nhớ nhung và yêu thương.
Thanh Thanh ngồi trên giường bệnh, trên đầu còn quấn băng phẫu thuật.
Cô đang bị ý tá ép uống thuốc, rõ ràng vẻ mặt ban đầu còn bí xị như thế.
Vậy mà đến khi nhìn thấy viên kẹo đường được đưa đến miệng thì vẻ mặt lại vui mừng hơn bao giờ hết.
Nụ cười thuần khiết ấy, hắn vẫn luôn khắc ghi nó trong trái tim mình, chưa bao giờ mờ nhạt.
Thanh Thanh thiện lương của hắn chưa từng thay đổi.
Và hắn cũng chưa từng thay đổi.
Chỉ là cô không biết được, hắn thực chất không phải là cậu bé với vẻ ngoài đơn thuần thiện lương như thiên sứ năm ấy của cô.
Mà hắn là ác quỷ, từ khi sinh ra, hắn đã là ác quỷ.
Điều đó chưa rừng thay đổi.
Là hắn không xứng với cô.
Nhưng tại sao Lâm Cảnh hắn vẫn không thể buông tay, bởi mỗi khi hắn cố, thì tay lại nắm càng chặt.
Tay hắn buông thõng, lưng dựa vào cánh cửa lạnh lẽo.
Thật nực cười, đôi khi khoảng cách xa nhất thế giới này lại chỉ là...một cánh cửa.
Người mình yêu thương trân trọng đứng ngay sau cánh cửa ấy.
Nhưng bản thân lại vĩnh viễn không thể mở nó ra, cứ như vậy.
Để rồi bỏ lỡ nhau, một đời, một người.
Mãi mãi cách xa...
Vì hắn biết bản thân hắn bẩn thỉu và ti tiện.
Nhưng dù cho hắn có khốn nạn bỉ ổi đến đâu thì cũng sẽ nhất quyết bảo vệ sự thuần khiết đơn thuần của cô, vì cô, chính là chút thanh cao cuối cùng còn xót lại trong trái tim đầy tàn độc của hắn.
Cuối cùng, Lâm Cảnh dáng vẻ cô độc khổ sở rời đi.
Hắn cố gắng giữ cho mình vẻ tàn độc đầy lạnh lùng, trong khi đó, trái tim đã chằng chịt những vết sẹo sâu hoẵm đan xen.
Không có ai biết được, bóng dáng lúc rời đi của hắn trông thật đáng thương biết bao.
Tội nghiệp biết bao.
Thanh Thanh tỉnh dậy biết được mình bị phẫu thuật não thì vô cùng kinh ngạc, nhìn đầu quấn đầy băng mà hoảng sợ.
May mà y tá nói rằng cô đã qua cơn nguy hiểm và đang hồi phục rất tốt.
Không những thế, chân của cô khoẻ rồi, sẽ có thể chạy nhảy được.
Và điều quan trọng nhất là, cô có thể rời khỏi đây mà đi làm rồi.
Nữ y tá cho cô uống thuốc xong, chuẩn bị rời đi.
Thanh Thanh liền kéo lại gặng hỏi.
"Chị à, chân tôi cũng đã khỏi rồi, tôi có thể đi khỏi đây được rồi đúng không??"
Nữ y tá tủm tỉm cười, nhìn cô.
"Cái này thì tôi không biết, tôi chỉ phụ trách thuốc men cho cô thôi.
Có chuyện gì, cô Trần có thể trực tiếp đến hỏi cục trưởng Lâm."
"Nhưng mà...." Thanh Thanh còn chưa kịp nói lời tiếp theo thì nữ y tá đã nhanh chóng đi khỏi phòng.
Thanh Thanh thở dài, tên ác ma đó không đến đây, cô lại phải đích thân đi tìm hắn, thật là phiền phức.
Nhưng nếu như muốn rời đi thì bắt buộc phải gặp hắn, dù sao thì hắn cũng là chủ của nơi này.
Nhất là khi cô bị bệnh, hắn cũng cho người chăm sóc rất tốt.
Chỉ có điều, tính tình hắn không tốt chút nào.
Luôn bày bộ mặt vô can đó ra trong khi hắn là một kẻ bỉ ổi đầy đen tối.
Thanh Thanh miệng vừa nhai kẹo vừa lẩm bẩm, sau đó lăn qua nằm xuống, một hồi liền ngủ thiếp đi.
Nhà họ Dương giáo huấn Dương Yến vài ngày, Dương Trạng vô cùng ưa sĩ diện, đối với con gái của mình cũng không hề nương tay, Dương Trạng dạy dỗ xong, cô ta liền bị đem trở về biệt thự Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh sau ngày hôm đó đối với Dương Yến càng thêm khinh thường căm ghét.
Thời gian này hắn bận chuyện công vụ, không có thời gian để ý tới cô ta, nhất là khi Nam Trấn Ảnh trở về, hắn lại càng phải ra sức chống lại nhiều thế gia khác, thu thập quyền lực, đấu với Nam Trấn Ảnh.
Cô ta trở về biệt thự, hắn sai thêm người bảo vệ Thanh Thanh.
Dương Yến nhìn đám người đó chỉ cảm thấy thật nực cười.
Hoá ra Lâm Cảnh cũng còn biết sợ, và cũng còn thứ muốn bảo vệ.
Chỉ tiếc là hắn có bảo vệ thế nào cũng sẽ không thể ngăn cản được cô ta.