Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 20: Rung Cảm






Hối tiếc nhất không phải là đã từ bỏ một người từng yêu mình.
Hối tiếc nhất, là đã không từ bỏ người sẽ chia tay mình sớm hơn.
---------
Nhạc Ca đã quyết định né tránh anh, cũng là để làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn.

Nếu như hình bóng kia còn cứ vây bủa xung quanh mình, có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được mất.
Anh cố làm cô vui, cố làm cho cô hạnh phúc, nhưng cô nhẫn tâm gạt bỏ.

Cô không phải vì chuyện tối hôm đó mà đưa ra quyết định này.

Chỉ là cuối cùng cô cũng nhận ra, thứ mình cần làm là gì, cần gạt bỏ là gì.
Lần đó nhìn thấy anh buồn bã rời đi, cô nghĩ mình đã thành công rồi.

Dù sao cũng không có liên hệ gì, đi rồi cũng tốt.

Một người ích kỷ như cô không xứng được anh đối tốt như vậy, phải, bởi vì anh có khuôn mặt giống người đó.

Người khiến trái tim cô đến trong mơ cũng run rẩy.

Nên cô sợ hãi, cô không đủ tiền tin và cần đảm để đối diện.

Những ngày sau đó, anh không đến nữa....
Nắng vẫn nhè nhẹ, mây vẫn trôi, cây vẫn lớn.

Chỉ có hoa...là không thể nở nổi.

Khóm ngọc lan u sầu tàn úa, vài nụ hoa non héo dần, úp cụp thân mình lại.

Mà lòng Nhạc Ca dường như lại vô thức lại xuất hiện bóng hình một người.

Hình ảnh người đó ôm cô từ ngọn lửa ra, người đó kéo cô từ nước sâu lên, người đó lo lắng đến phát điên dù cô chỉ bị sốt nhẹ, người đó mặt đỏ bừng khi cô chạm nhẹ....
Người đó...cố làm cô vui vẻ...không có người đó, giờ đây cô cũng không thấy mình cười nữa.


Ngày ngày trôi qua vẫn vô vị như trước đây.

Khóm ngọc lan tàn tạ treo một chiếc vòng ngọc trai nhỏ.

Nhạc Ca cầm nó trên tay, khuôn mặt thất thần, có lẽ ngày hôm đó anh đã tuyệt vọng rồi, cho nên mới không nói một lời nào nữa mà đi.

Và cũng có thể, anh biết chắc rằng, dù mình có nói, cô cũng sẽ không đáp lời mình.

Biết trước là như vậy, nhưng sao cô vẫn khó chịu trong lòng chứ, mà sự khó chịu này, lại chính là sự khó chịu xuất phát từ cảm giác ghét bỏ chính mình, một người nhẫn tâm lạnh lùng.

Anh vô tội, tội duy nhất của anh.

Chính là quá giống Nam Trấn Ảnh, giống đến kỳ lạ.
Anh là kẻ cô độc, không nơi đến, không nơi đi.

Nhạc Ca không hiểu vì sao anh lại quan tâm mình như vậy.

Ban đầu, cũng chính sự quan tâm này của anh mà tâm hồn nhạy cảm của cô đã tham lam nhận lấy, để rồi bây giờ có hối hận thì cũng đã không kịp.

Người ta nói, triệu chứng của tương tư là nhớ, mà nhớ, lại là bệnh của tình yêu.

Lúc này, cô đang nhớ một người...nhưng cô không hề biết rằng định mệnh vốn không hề dung hoà được cũng không hề tách biệt được những cảm giác đó.

Và nếu có, thì đó chính là yêu.
Chiếc vòng lạnh ngắt trên tay óng ánh hiện ra những màu sắc đẹp đẽ, chiếc dây cước trong suốt nối những viên ngọc trai lại với nhau, cả nút thắt cũng rất đẹp.

"Tên ngốc đó mà cũng biết làm thứ này hay sao.....xấu chết đi được." Nhạc Ca nói là không quan tâm, chê bai một câu xong rốt cuộc cũng tự mình đeo vào tay.

Ngắm nghía, khoé miệng còn vô thức cười ngọt ngào.
Cô gọi anh là kẻ ngốc, rốt cuộc thì ai mới là kẻ ngốc đây.
------------

Bệnh viện Đế Thành.
"Cục trưởng...tên đó nói là thấy Nam Trấn Ảnh tự mình chìm xuống, không có dấu hiệu cho thấy hắn bị đuối nước.

Hơn nữa ban đầu khi hắn giữ con tin cũng vô cùng khoẻ mạnh.

Viên đạn bắn xuyên qua bả vai, không đụng đến bộ phận quan trọng, không thể chết được.

Huống gì hắn là quân nhân chuyên nghiệp, trải qua khoá huấn luyện đặc biệt từ tổng bộ, khoảng cách biển và đất liền đó vốn không làm khó được hắn...."
Lâm Cảnh nghe xong nhíu mày, tay lấy hộp thuốc từ túi quần ra, đưa lên miệng một điếu thuốc, tay bên kia dùng bật lửa châm, từng làn khói phả vào trong không khí, từ góc độ nào đó nhìn người đàn ông này có gì đó rất đặc biệt.
"Dặn dò bắc sĩ chăm sóc cậu ta đàng hoàng cho tôi, đợi đến khi cậu ta tỉnh táo hẳn, lập tức dò hỏi chính xác nơi mà Nam Trấn Ảnh mất tích...."
"Vâng...cục trưởng....." Tên thuộc hạ cung kính vâng lời.
"À...còn...cục trưởng, bên Dương tiểu thư có cần phải gửi hoa đến nữa không ạ...thật ra thì số hoa mà chúng ta gửi đến lần nào cũng bị vứt đi..."
Nói đến Dương Yến, Lâm Cảnh lại thấy nực cười.

Tiểu thư đài các con mẹ gì chứ, kiêu căng phách lối, chỉ là một ả đàn bà, còn tưởng mình là ai, đợi ông đây thu phục được thế lực của Dương gia, xem cô còn phách lối được hay không.
"Gửi chứ...đương nhiên phải gửi, gửi thật nhiều cho tôi...ngày nào cũng phải gửi, không được thiếu một bông..."
Tên thuộc hạ khó hiểu, cục trưởng quyền thế như vậy, muốn loại đàn bà nào mà chẳng được.

Lại cứ phải đi bám lấy tiểu thư kiêu ngạo đó của Dương gia làm gì, đúng là tự tạo thử thách cho mình.
"Vâng...tôi sẽ làm ngay...!!!"
"Này anh kia!!!!"
Bỗng từ đâu một cô gái bước hùng hổ lại gần, nhanh như chớp giật điếu thuốc trên tay Lâm Cảnh xuống, vứt xuống sàn, dùng chân đạp cho tắt hẳn rồi vứt vào sọt rác bên cạnh.

Một loáng như vậy, đến cả tên thuộc hạ cũng không kịp trở tay, hắn ngơ ngác một hồi, mắt như sắp lọt cả ra ngoài.

Cô...cô ta dám làm vậy....với cục trưởng sao.

Thần linh ơi, hôm nay sẽ có án mạng mất thôi.
"Anh!! Cả anh nữa!! Có biết đây là đâu không, mắt hai anh dùng để trang trí à.


Nhìn đi!!" Tay cô chỉ về phía tấm biển báo cấm hút thuốc nền trắng chữ đỏ rành rành ở đấy.

"Tôi không cấm các anh hút thuốc.

Nhưng hút ở chỗ này là sai, bệnh viện có phòng hút thuốc, nếu không nhịn được thì vào đấy mà hút.

Đây là nơi công cộng, các anh hút không chỉ gây hại cho chính mình mà còn gây hại cho những người xung quanh nữa.

Nhìn mặc quân phục rõ nghiêm chỉnh mà ngay cả quy tắc này cũng không chấp hành được thì làm sao làm gương cho dân, hả!"
Tên thuộc hạ đang thầm cầu nguyện, bà cô của tôi ơi, tổ tiên của tôi ơi, xin cô đừng nói nữa, xin cô đừng nói nữa, cô mà nói nữa thì cục trưởng sẽ đốt cả cái bệnh viện này mất!!!
Lâm Cảnh hờ hững nhìn Thanh Thanh giật lấy điếu thuốc rồi bị cô chỉnh cho một trận.
"Nói xong chưa." Hắn lên tiếng.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng phát ra từ miệng hắn lúc này lại làm cho cô rợn cả da gà, nhiệt độ xung quanh như đã giảm xuống cả chục độ.
Cô nhìn ánh mắt sắc lẹm của hắn, bỗng dưng thấp thỏm.

"Xong....xong rồi...."
Hắn bất ngờ xoay người cô một cái, thật mạnh áp cô vào tường lạnh.

Lạnh lùng nói.
"Nếu cô là một quân nhân, chắc chắn sẽ bị cái miệng của mình hại chết."
Thanh Thanh như hồn bay phách tán giãy giụa.
"Quân...quân nhân cái gì chứ, anh mau thả tôi ra."
Hắn ngước nhìn tấm biển, sau đó quay lại nhìn cô gái trước mặt.
"Có vẻ như nó ở trên đó hơi lâu nên muốn được gỡ xuống rồi...."
Thanh Thanh thấy thật nực cười, hắn ỷ mình có chút chức vụ thì muốn làm gì cũng được chắc.
"Này anh, anh cũng thật hài hước đấy, gỡ xuống? Tôi nhắc anh một câu là đắc tội anh à.

Miệng dùng để nói lời hay tiếng đẹp chứ không phải là cái cột phì phèo khói thuốc.

Tôi trân trọng nhắc anh một lần nữa, thả tôi ra.!!"
Lâm Cảnh nhíu mày.
"Miệng lưỡi lanh lẹ, tuy nhiên tư duy còn kém cỏi lắm..."
"Anh....!!!"
Hắn buông cô ra, không cảm xúc tay phủi áo của mình, bước đi.

"Bổn tướng không có thời gian chơi đùa với cô, đừng cố tỏ ra mình đúng....Trần Thanh Thanh...."
"Anh!!! Sao anh lại biết tên của tôi!!!!"

Thanh Thanh bực tức giậm chân, mắt hắn là mắt tôn ngộ không à, lại còn nhìn được cô tên gì.
Tên thuộc hạ còn nửa cái gan vội chạy theo Lâm Cảnh, tạ ơn trời đất hôm nay cục trưởng không gây ra án mạng.

Mà bà cô của tôi ơi, cô ngốc thật hay ngốc giả vậy.

Bảng tên trước ngực cô chềnh ềnh ra đấy, không muốn biết tên cô cũng khó.
"Này Thanh Thanh!! Cậu làm gì ở đấy thế !" Cô bạn y tá chạy lại bên Thanh Thanh, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Thanh Thanh mà bật cười.
Thanh Thanh bực tức kể lại tội ác của tên quân nhân ban nãy, cuối cùng cũng không nương tay mà nguyền rủa một câu.
"Kẻ độc tài như anh ta, chắc chắn sẽ cô độc suốt đời.

Chẳng ma nào muốn lại gần!!"
"Được rồi được rồi, bớt nóng bớt nóng, hắn cô độc suốt đời cũng chẳng liên quan gì đến cậu, nào, vẻ mặt của y tá là phải như thế nào nào, cười lên đi xem, bí xị làm gì, cười lên đi!!"
-----------
Ngư dân ở Hà Môn cứ ba tháng lại đi biển một lần, cứ ba chuyến nhỏ lấy một chuyến lớn.

Đi khi hoàng hôn và về khi trời rạng.

Chuyến đi lần này là chuyến lớn, phải mất đến tận một tháng.

Thuyền của Đại Ngư đi, lần này A Tứ cũng đi theo.
Chiếc thuyền đã cách bờ rất xa, hầu như thứ nhìn thấy chỉ còn là những chấm nhỏ mờ nhạt.

Đại Ngư nhìn A Tứ thất thần ngồi ở mạn thuyền thì đi tới, đập tay lên vai anh an ủi.
"Thôi, đừng buồn nữa, chuyến đi này tuy khá lâu, nhưng là cậu tự muốn đi theo, còn bày bộ mặt đấy ra cho ai xem..."
À Tứ ngước khuôn mặt tội nghiệp của mình lên.
"Tôi không muốn về nữa, như vậy Nhạc Ca sẽ không phải thấy tôi, cô ấy chắc chắn sẽ vui..."
Đại Ngư thở dài, sắn ống tay áo ngồi xổm bên cạnh anh, bộ dạng tò mò hỏi.
"Đại Ngốc, này....tôi...tôi hỏi thật nhé....tối hôm đấy cậu làm sao mà bị trói chân lại thế hả, trên đầu còn có vết bầm, mà tôi để ý cậu còn mấy hôm không ăn gì được vì môi bị rách...không phải cậu....rồi bị cô Nhạc Ca....đó chứ..???"
A Tứ chau mày nhìn biểu cảm của Đại Ngư, anh làm sao hiểu được anh ta đang nói cái gì.

Đại Ngư im lặng chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại chỉ có ánh mắt khó hiểu từ A Tứ.

Đại Ngư tặc lưỡi rồi liền phủi tay.

"Mà thôi, có nói nữa cậu cũng không hiểu, tôi thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn!!"
7/2/20