Tống Dịch vẫn đầy rẫy thủ đoạn như vậy.
Ngay cả một đứa trẻ năm tuổi mà hắn cũng không chịu buông tha nữa.
Từ trong xe, hắn chậm rãi nhìn ra hướng thằng bé ngoài kia.
Rõ ràng là đang chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nếu như đứa bé kia là cái thai năm đó cô mang trong mình.
Vậy thì hắn sẽ cướp cả trâu lẫn nghé, còn trường hợp nếu như đứa bé kia là của Cố Thành, nếu như cô chịu quay về bên hắn.
Hắn có thể mắt nhắm mắt mở mà xem thằng bé như con mình mà nuôi nấng.
Hôm nay Cố Thành không đến bệnh viện, vết thương của anh bây giờ cũng không có cách nào cầm dao mổ lên được.
Anh cần phải ở nhà điều dưỡng.
An Nhiễm cũng xin nghỉ, sau chuyện hôm qua cô nghĩ mình vẫn là nên tránh né gặp Tống Dịch một thời gian thì hơn.
Dù sao thì hắn ra cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Cô muốn ở nhà chăm sóc Cố Thành, dù sao thì cũng bởi vì cô nên anh mới bị thương thành như vậy.
Cố Thành vừa đi tới ghế sô pha ngồi liền thấy An Nhiễm cầm theo một hộp cứu thương tới.
- Hôm nay em không đi làm sao?
- Em không.
Cô thành thục cầm tay anh lên, loay hoay tháo bỏ lớp băng gạc đã rướm máu.
- Em làm gì vậy?
- Thay băng vết thương cho anh.
Dù sao thì cũng nên thay thuốc rồi.
Cố Thành nhìn vào bộ dáng hiện tại của cô mà bật cười, gương mặt An Nhiễm thoáng chút hiện lên chút rối bời.
Cô không hiểu tại sao anh đột nhiên lại cười, lại còn là kiểu cười đẹp trai như thế kia nữa.
Cô ấp úng hỏi.
- Sao anh lại cười?
- Rõ ràng anh mới là bác sĩ, vậy mà bác sĩ lại được một nhà thiết kế thời trang thay băng cho sao? Nhưng thật sự anh rất thích đó.
- Chẳng phải anh từng nói nếu như anh có vợ, vợ anh sẽ lo những chuyện này cho anh sao?
Cố Thành đột nhiên im lặng, trái tim anh khẽ đánh rơi mất một nhịp.
Cô vừa mới nói gì vậy? Có phải cô muốn nói rằng bây giờ cô muốn làm vợ nên sẽ chăm sóc cho anh không?
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, cả người cô mất đà liền ngã nhào vào lòng anh, cũng may kịp giữ lại, tay chống ở trước ngực anh.
Nếu không...!nếu không cô thật sự sẽ rất xấu hổ nha.
Đột nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó chạm nhẹ lên gò má cô.
Cô giật mình quay lại nhìn thì phát hiện thì ra là anh vừa hôn cô, đôi môi của anh mềm mại như vậy, rất thuận tiện mà làm chuyện xấu với cô.
Cô mở to mắt kinh ngạc, trái tim trong lồ ng ngực như nhảy loạn.
Trước đây anh lúc nào cũng trong dáng vẻ chính nhân quân tử, không hề có chuyện tiếp xúc thân thể quá giới hạn gì với cô.
Nếu như cô chưa cho phép thì anh còn không dám nắm tay cô nữa.
Vậy mà hôm nay anh lại hôn cô như vậy.
Đợi đến khi anh ngẩng đầu, khuôn mặt cô đã ngại ngùng, đỏ như quả gấc, nhưng nhìn lại hình như còn đang đỏ hơn cả mặt cô nữa.
- Nhiễm Nhiễm, em có thể cho phép anh hôn em chứ?
- Nhưng không phải anh vừa mới hôn rồi sao? Có ai lại hôn xong rồi mới xin phép chứ?
An Nhiễm mỉm cười trách móc, anh có phải là quá thành thật rồi không? Không ngờ câu sau của Cố Thành càng khiến cho cô sửng sốt hơn.
- Đây là lần đầu tiên anh hôn con gái, khó tránh...!anh không biết phải làm sao cả.
Phụt!
- Anh không phải đang định nói đây là nụ hôn đầu của anh đó chứ?
Cố Thành xấu hổ, thành thật mà gật đầu, khiến cho An Nhiễm đứng hình mất mấy giây.
Quả thật là như vậy sao?
- Vậy mối tình đầu của anh thì sao?
- Anh thích cô ấy nhưng lúc đó cô ấy đã đem lòng yêu người khác.
Anh chỉ tiếc bản thân mình đến quá muộn, nếu như ngay từ đầu người ở trong tim cô ấy làm anh thì tốt biết mấy.
Có lẽ sẽ không ai phải đau khổ vì làm kẻ si tình.
Một nụ hôn anh đã đợi năm năm, một bóng hình anh thương nhớ anh cũng đã đợi năm năm.
Một tình yêu anh chưa từng cần hồi đáp, đối với anh chỉ cần cô hạnh phúc, trong lòng anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cho dù trong hạnh phúc đó không có anh đi chăng nữa.
Có lẽ cô không biết, năm đó vào lần đầu tiên hai người gặp gỡ, trái tim anh đã đem lòng yêu mến cô rồi.
Chỉ có điều cô của lúc đó, trong tim đã yêu Tống Dịch quá sâu đậm rồi, cho nên cô mãi chẳng nhận ra ánh mắt của kẻ si tình là anh đây.
Lúc đó, anh chỉ có thể đứng sau âm thầm cầu chúc cho cô hạnh phúc.
Cho đến khi anh lần nữa gặp lại cô trong bệnh viện, anh mới biết thì ra cô lại chẳng hạnh phúc.
Cô buồn, anh đau, cô khóc anh thương xót.
Anh muốn mang cô đi thật xa khỏi nơi đó, muốn cô lần nữa bắt đầu cuộc đời mới.
Cho nên anh nói dối cô.
Anh không biết nếu như một ngày cô phát hiện ra sự thật này hay là cô nhớ lại những chuyện trước đây, liệu cô có oán giận anh không?
Nhưng hiện tại nghe được một câu nói này của cô, anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chấp nhận yêu một người mới như anh, có lẽ ông trời đã động lòng cho lời cầu xin của anh năm năm qua chăng?
- Hiện tại anh còn yêu cô ấy không?
- Không, hiện tại anh yêu em.
Cô ấy là của quá khứ, em là người hiện tại anh muốn dành cả đời này để yêu thương.
- Cố Thành, anh tán tỉnh giỏi thật đấy.
- Anh không phải là đang tán tỉnh, anh là đang tỏ tình với em..