Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 60: Người quen




Thêm một đêm nữa hắn mất ngủ, chiếc ghế sofa không đủ để hắn trải mình. Nằm suy nghĩ, Arrow vẫn chưa thể tìm thấy ánh mắt tựa mặt nước phẳng lặng, nhưng lại có chiều sâu ấy ở đâu. Giờ thì hắn để ý kĩ, ngoại trừ má núm đồng tiền thì giữa Mes và Moon chẳng có điểm gì giống nhau, Mes dáng người cao to tựa giống hắn, còn em thì mảnh người. Nếu là hai anh em thì cũng có thể người em thuộc gen lặn di truyền từ bố mẹ nên ngoại hình có thể khác, nhưng bằng chứng xét nghiệm ADN thì không thể chối cãi được. Có hai giả thuyết được hắn suy nghĩ, có thể Mes không phải là con của người phụ nữ hắn đã sai sát thủ giết chết đó, và khả năng thứ hai là Moon không phải con của gia đình Mes. Vậy thì có thể em thuộc về ai? Arrow ngồi dậy và dùng máy để lật lại dữ liệu cách đây gần 18 năm. Đã có nhiều thông tin thừa bị xóa, đúng hơn là vì “người lớn” không muốn hắn tìm hiểu kĩ về quãng thời gian đó, khi ấy nếu hắn nhớ không nhầm thì có một mạng sống của dòng tộc Devils bị thủ tiêu, và người làm chuyện đó không ai khác là Ken. Arrow rít một hơi dài, thở ra điềm tĩnh. Chính lúc ấy đã có sự phân hóa giữa hắn và Ken, Devils yêu cầu Ken giết chính em mình để kiểm chứng mức độ độc ác, và Ken đã thẳng tay luôn, nên cũng đã hình thành người thủ lĩnh tối cao trong cấu trúc của Devils.

Như thế thì Moon khoảng bằng tuổi em hắn. Không rõ là em trai hay em gái, nhưng hắn thiên về giả thiết đó là đứa em gái hơn, chứ nếu không nó đã được sống để tiếp sức hai ông anh trai rồi. Rắc rối hơn nữa là Mes cũng có người em sinh ra trong khoảng thời gian ấy. Như vậy, liệu có cả thảy bao nhiêu đứa trẻ đã sinh ra? Theo hắn phải hơn con số 2, vì chẳng bao giờ hắn nghĩ Moon có thể là em gái mình, thời gian quan sát em trưởng thành cho hắn biết điều đó, và nếu có đúng là sự thật thì Ken cũng sẽ phải nghi ngờ và không bao giờ vội vàng dùng cái từ “chị dâu”.

*

* *

Ken đã biết cái cảm giác trống vắng chán nản tới cỡ nào. Bất cứ mỗi khi làm việc gì cũng đều nghĩ tới em, em ít nói, hắn cũng vậy, nhưng sao mà đọng lại trong lòng nhiều hồi ức. Khi thì nhìn thấy thiên thần đang ngủ, hay là mái tóc rối khi gỡ áo hắn ra khỏi đầu vì hắn đã ném thẳng vào em, rồi là vụng về khi em rán trứng, cả cái dáng ngồi bên máy tính giống hệt hồi nhỏ, và tâm hồn trẻ con ngốc nghếch, những câu nói thiếu suy nghĩ... đều làm con tim hắn nhớ về em. Hắn biết em đang ở chỗ Arrow, nhưng chẳng thể nào đến mà “đòi”. Cả khu Devils.4, có bao nhiêu chỗ dành riêng cho Arrow, giống như ngôi nhà của hắn đây, nếu đi tìm từng nơi một, vậy là không tôn trọng em trai, mà hắn không thích điều đó. Nhìn vào sự tức giận, hắn biết Arrow không thể đối xử tệ, có khi còn tốt hơn hắn kìa, biết em muốn gì đây?

Ken không hề biết chuyện Moon đi cứu Yun và những hệ lụy đã xảy ra, hắn thường không hay kiểm tra mạng an ninh vì Arrow đã thay hắn làm. Thế nên cũng chưa “khủng bố” lũ Devils, theo hắn nghĩ, có thể em đã bị bọn người dỗi hơi ấy dặn dò một vài điều, nhưng hẳn không thể dám động tới một sợi tóc. Họ biết nghĩ đến sự hưng thịnh của Devils nên mới làm thế, ai có thể ngờ được người hắn chọn lại là em, dẫu sao nghĩ tới lòng trung thành, hắn chỉ nhắc nhở và yên tâm thế là đủ. Có ai dám cả gan phản đối ý kiến của hắn được. Nhưng nói thật, nếu để chọn một người phụ nữ có khả năng gánh vác trọng trách cánh tay phải của hắn thì không phải Moon, hắn được sinh ra bởi hai con người tài giỏi vô đối, lẽ nào con trai hắn lại không được như thế, hắn còn muốn con hắn phải hơn mình thật nhiều để Devils càng ngày lớn mạnh hơn, cụ thể là cai trị hoàn toàn thế giới, nuốt chửng những tập đoàn đứng đầu thị trường hiện thời. Moon thì không đáp ứng được yêu cầu đó. Chọn Moon, đồng nghĩa sẽ để cho con mình đi theo sau em nó- tức là con trai của Arrow. Không đời nào, đối với một người đàn ông, sự nghiệp luôn là trên hết. Nhưng kẻ tham lam luôn muốn có tất cả, và sẽ làm mọi cách để có tất cả, đó là suy nghĩ của hắn, phải tham thì mới có nhiều quyết tâm, và sẽ thực hiện tới cùng mong muốn.

Vậy là hắn vừa muốn có em lại vừa muốn có Devils.

*

* *

Không phải em thay đổi, mà trước bất kì ai đối xử tốt em đều thế. Không phủ nhận hận thù em dành cho Arrow, nhưng hắn lại quá đỗi tốt với em. Một con chim bị nhốt trong lồng sắt han gỉ, bị thờ ơ không quen được yêu thương nay lại có một bàn tay con người mềm mỏng nâng niu. Arrow lúc nào cũng để ý thái độ của em trước khi chủ động đề nghị một điều gì đó, sau hôm em gạt thìa thức ăn đó. Nhiều khi em cảm giác như hắn sợ em, ánh mắt hắn buồn tới thấu xương mỗi khi em từ chối sự quan tâm. Mà em lại không thích nhìn thấy người khác phải buồn, nên dần để cho hắn chăm sóc mình.

Em thích mỗi khi ngủ có ai vuốt tóc như lúc này, dễ chịu và tình cảm lắm, rồi chìm dần vào giấc ngủ và không còn lo lắng những cơn ác mộng rình rập. Nhưng em ngủ trên giường Sếp thì Sếp ngủ ở đâu, Moon chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm. Trong căn phòng ngủ duy nhất này không có ai khác ngoài em, Sếp có thể ra ngoài chăng? Em ra khỏi gường vì thấy khát cổ, cần uống chút nước. Đi qua phòng khách, giờ thì em đã biết Sếp nhường cái giường to lớn để nằm trên chiếc ghế bành này đây. Nhìn Sếp ngủ mà thương quá, co ro vì chiều dài chiếc ghế chỉ dành cho người dưới 1m7, chân Sếp thừa ra những hơn mười lăm phân, còn mái tóc đã bị ép chặt, đôi tay khoanh lại, không có gối càng thêm vẻ khổ sở. Đã bao giờ Sếp phải thế này đâu, lúc này chẳng khác em mười mấy năm trước, ngủ trong trạng thái không thoải mái và chật hẹp. Sếp muốn tự trừng phạt? Nếu em nằm trên cái ghế này thì còn xoay xở được chứ Sếp thì sao có thể, thân hình cao lớn với bản lưng to và chắc từng cơ thịt mà lại chấp nhận hoàn cảnh tù túng này, trông lúc ngủ Sếp đâu có ác như người ta nghĩ. Em vào trong giường rồi lấy gối và chăn đem ra, nhẹ nâng đầu Sếp lên hẳn thành ghế để chèn gối êm, tiếp đến đắp chăn phủ lên thân người, cẩn thận y như Sếp làm. Chắc là mẹ Sếp không thương Sếp rồi, nhưng em biết được, một tình thương mãnh liệt ẩn chứa sâu thẳm trong con tim Arrow.

Em về phòng vì không muốn làm Sếp tỉnh. Chiếc dây trên cổ đã lại trở về bên em, mấy hôm em suy nghĩ không biết đã làm rơi ở đâu, chắc là khi em ngủ lúc nãy, Arrow đã trao lại. Chữ “K” sáng lấp lánh, giống như bùa hộ mệnh, nếu như Arrow không nhặt được nó, thì chưa chắc đã tìm được chỗ của em và Yun. À.... không biết Sếp lớn đang làm gì vào giờ này, liệu có đang tìm em, hay đã quên em rồi?

Ngoài anh Mes, em đã có thêm những tình cảm khác, với Wine, Yun, Ken và cả Arrow nữa.

*

* *

Người đầu tiên trong buổi sáng ngày hôm nay em nghĩ tới là Yun, tin theo lời Sếp, Yun vẫn an toàn, nhưng cậu có thể chịu được cái cảnh ở trong bốn bức tường màu đen không?

Arrow sau một giấc ngủ say, hắn đã tỉnh. Em ngồi ghế đối diện từ rất lâu rồi. Arrow ngồi dậy, hắn không vươn vai dù khá mỏi cơ. Gối và chăn này là em mang cho hắn đấy ư? Bỗng nhiên hắn bật cười, trong tiếng cười trộn lẫn niềm vui và sự thương hại. Thương hại chính bản thân vì chưa từng được quan tâm theo cái cách tình cảm này. Chỉ là một nụ cười thôi, mà có tác dụng gắn kết những mảnh vỡ quá khứ, em đáp lại cũng bằng một nụ cười- ấm áp và hồn nhiên.

- Sếp ngủ ngon chứ?- Em ngỏ lời.

- Ừ!- Arrow uống cốc lọc nước Moon đã chuẩn bị sẵn trên bàn- Mà dừng gọi là Sếp!

- ...- Moon cười lại, em thích cái giọng nói cố tỏ ra lạnh lùng mà bị lòi ra sự quan tâm của Sếp. Em thân thiện với Sếp là vì em có cảm giác Sếp đang rất buồn.

- Có muốn làm việc gì không?- Arrow tốt với em.

- Dạ! Không ạ!...- Moon lưỡng lự- Nhưng...

- Nghĩ về thằng nhóc đó à?- Arrow quả là tinh ý. Nhưng hắn tin, việc em mang chăn cho hắn và ngắm nhìn hắn ngủ không xuất phát từ mục đích này.

- Không... không phải!- Chưa được đối xử tốt lâu, em đã dám dòi hỏi là không được, mà Yun lại thuộc tổ chức là kẻ thù của Devils.

- Vậy thì không cho gặp nữa!

Cơ hội đến mà không biết nắm lấy thì là ngu ngốc, em hiểu điều đó, ánh mắt em sáng lên. Arrow đứng chờ em ở cửa luôn, khi yêu người ta không thể hiểu được những việc mình đang làm, chỉ cần được thấy một nụ cười rạng ngời, hắn sẵn sàng làm tất cả. Cho em gặp Yun thì có gì đáng ngại đâu, thằng nhóc đó vô hại đối với em và cũng không đủ sức để áp đảo hắn được.

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng đến bất ngờ, em có đôi chút do dự, sao Sếp lại quay 180º nhanh như thế, mọi điều em muốn Sếp đều đáp ứng, việc cho em gặp Yun là điều tối kị, em còn không đề nghị Sếp đã cho phép rồi. Thầm cảm ơn, rồi em nhanh chóng đuổi theo bóng Sếp đã đi cách mình một đoạn.

Arrow không thể biết được em đang nhìn hắn bằng ánh mắt cảm ơn và yêu mến đến mức nào đâu, hắn đi thẳng và không ngoái lại. Việc cho em được đi học ở trường là do hắn quyết định, việc tiếp xúc với bọn White ấy hắn cũng để mặc, hắn có khi nào muốn em trở thành một thiên thần?

*

* *

Ngay khi vừa tới khu trại giam, Moon đã chạy vượt lên Sếp và đi tìm phòng của bạn mình. Không biết giờ Yun thế nào? Đã bao ngày cậu không được nhìn thấy ánh mặt trời rồi, thương cậu quá đi. Chỉ có Arrow và em là ở đây nên không phải lo có những người khác sẽ bắt nạt, mà có thì Sếp cũng sẽ che chở cho em. Nếu Yun là một chiếc ô, thì Arrow như một đám mây luôn bao bọc em, mỗi khi nắng gắt hay mưa rào, đều có đám mây ấm áp này bảo vệ.

- Yun!- Moon vui không thể tả khi nhìn thấy cậu bạn thu lu trong góc cuối phòng. Yun quay sang nhìn em, mới mấy ngày mà trông cậu già đi hẳn, râu quai nón đã phủ trên lớp da non trẻ kia, cậu đã suy nghĩ quá nhiều mà.

Đứng dậy ngay lập tức, qua lớp song sắt, Yun đưa tay lên và ôm em.

- Cậu có làm sao không?- Moon thấy Yun gầy đi nhiều quá, trông cậu thiếu sức sống.

- Họ đã làm gì cậu rồi?- Yun không trả lời, cậu đẩy em ra rồi nhìn em một lượt. Suốt năm ngày qua không một giây nào thôi nghĩ về em, Yun lo sợ sẽ mất em. Khung song sắt được tự động nâng lên, sau đó thì Moon vào hẳn bên trong.

- Sếp! À quên...- Moon lỡ miệng khi nhắc tới từ “Sếp” trước mặt một trinh thám, giờ em cần tìm một cái tên gán cho Sếp để Yun không nghi ngờ gì hơn, nhưng em không tài nào nghĩ ra nổi.

- Cái người đã đem cậu đi có làm hại cậu không?- Yun lờ đi. Cậu đủ thông minh để nhận ra.

- Không! Người đó - Đành phải dùng danh từ chung để nói về Sếp, Moon cười hiền - đối xử rất tốt với mình, còn cho mình đến đây thăm cậu nè!- Em cười tít mắt.

- ...- Moon đã giấu đầu lòi đuôi rồi, Yun không nói gì thêm, em nói vậy chứng tỏ em đã an toàn, tuy nhiên đã vô tình cung cấp cho Yun một số thông tin quan trọng.

- Cậu gầy quá!- Moon nhớ ra mình mang theo một vài lon nước tăng lực, em chọn lấy một lon rồi mở nắp, sau đó mới đưa Yun.

- Hì!- Yun cười ngượng, tự dưng cậu thấy ngài ngại. Không biết em có nhớ chuyện vừa qua không, nếu có chắc đã giận cậu nhiều lắm. Vết thương trên trán giờ đã mờ đi.

- Cậu lo cho mình đấy à? - Moon vui vẻ- Cái vết thương này tự dưng xuất hiện trên đầu, mình đã bôi thuốc rồi nên cũng sắp biến mất- Moon chỉ nhớ khi em tỉnh dậy đã có băng trên trán hôm ấy.

- Chắc là tự đấm vào đầu mình rồi- Yun xoa lên mái tóc em, cậu khôi hài và không nhìn chằm chằm vào vết thương ấy nữa. Vậy là em chưa nhớ gì, thật may, người con gái đối xử tốt với cậu thế này mà đã có lúc cậu mất bình tĩnh.

- Đâu có! Đấm vào đầu thì chỉ thâm tím thôi, sao mà chảy máu được?!

- Xì! Trông cậu béo ra đấy!- Yun lảng đi. So với khi học lớp 12, giờ trông em đã có da có thịt, cậu thích em được như thế này, nhìn khỏe mạnh và đáng yêu lắm. Lạ thật, từ ngày nhốt ở Devils, cậu như chỉ nghĩ tới em, còn ngay cả Luci cậu cũng không nhớ nhung như thế này.

- ...- Moon không nói gì, mặt em buồn thiu. Ở bên Yun em được tự do thể hiện bản thân mà không phải coi chừng thái độ, vì cậu thi thoảng cũng hay ngốc nghếch trước mặt em.

- Thôi! Gầy như bộ xương khô có gì mà hấp dẫn chứ!?!- Yun vừa nói vừa phì cười. Đúng là con gái.

Moon nhìn cậu bạn một lúc, rồi kiễng chân lên nghé vào tai cậu:

- Ở đây có khổ lắm không?

- K...hô...ng - Mất ba giây để Yun nói được lên lời, khoảng cách giữa em và cậu giờ gần quá, khiến cậu có chút bối rối, cùng lời quan tâm thân thiết khiến cậu tê liệt.

- Có muốn ra khỏi đây không?- Moon ghé sát gần để nói hơn.

- Ngốc! Nói gì mà kì vậy, đừng bảo cậu sẽ hi sinh để cứu tớ ra ngoài đấy nhá!- Yun bất ngờ quay đầu sang trái, mắt cậu gần như chạm vào môi em.

- Ở yên đấy!- Nói rồi Moon chạy thẳng ra ngoài.

Arrow đứng ngoài chờ em, hắn không muốn lộ mặt. Chỉ mới mười lăm phút mà đã thấy em tất tưởi đi ra, hắn biết là em lại đòi hỏi gì đây.

- Sao?- Em sẽ không dám ngỏ lời trước đâu.

- Dạ! Về thôi ạ!- Moon cúi ngằm mặt, vẻ thất vọng và có chút lưu luyến.

- Ừ! Đi về!- Arrow cười, một nụ cười đầy bí ẩn và cuốn hút.

- ...- Moon không nói gì, chỉ bước theo. Em thật ngốc khi đã đề nghị giúp Yun, khả năng của em làm sao có thể? Nếu cậu là một nhân viên của Devils thì may ra, không nhờ Sếp, có thể cầu cạnh anh Wine, đằng này thì... gan của em càng ngày càng to rồi.

- ...- Arrow không nói thêm, hắn cho em một cơ hội. Thằng nhóc con ấy muốn bắt sống hay ăn tươi dễ như trở bàn tay, nó chỉ như một con kiến nhỏ bé giữa một khu rừng rập rạp, vô hại, dù lũ người White có đề cao tới mức nào chăng nữa. Được thôi, từ giờ đến cuối con đường, em dám nói ra việc mong muốn, hắn sẽ lập tức thả thằng nhóc đó.

Khi một kẻ xấu xa làm điều gì tốt, chúng ta sẽ nhìn vào thành tích tốt đẹp của hắn, để tuyên dương và giúp con người đó thoát ra khỏi vết đen. Trường hợp của Arrow không đúng lắm, nhưng từ một người đối xử tàn bạo, trở nên hiền lành và tốt bụng với em, em sẽ để cho cái quá khứ kia tan biến, và chỉ nhìn vào ngày hôm nay, ngày mà hắn quyệt sơn màu trắng lên trang giấy đen đời em. Em như quên mất đã phải chịu đựng những tháng năm ròng rã đau đớn, là lòng vị tha cao cả, mà cho hắn được kề bên. Việc xin cho Yun ấy, là vượt quá hàng rào, chẳng khác nào nối giáo cho giặc, phản bội chủ nhân, nhưng... em nhớ Luci đã đặt bàn tay em và nắm chặt, cũng đặt cả niềm tin nơi em, em không nỡ. Chẳng biết vì không tiếp xúc nhiều, nhưng em rất ngưỡng mộ Luci,... thế đấy!

Có nên nói cho Sếp biết, xin xỏ và thuyết phục, em đúng là đã coi Sếp hơn một người thân khi định bụng ý nghĩ đó, có thể sau khi nói xong, chính mạng sống của em và Yun còn không giữ được, nhưng... em muốn nói!

Nếu đi bên cạnh Sếp lớn, em không thể nói ra mong muốn cuả mình, vì chưa thử lần nào, nhưng với người tạo cơ hội cho em, thì em sẽ nói được. Tuy nhiên diễn đạt là điều khó, em biết nói gì đây?- “Xin Sếp tha cho Yun”, hay “Sếp làm ơn thả Yun”,... đau đầu quá, mà lỡ Sếp tức giận thì còn gay nữa. Chẳng phải Sếp Arrow rất ghét bị phản bội, việc làm em chính là thế đó. Em thở dài không biết bao nhiêu lần, ngồi sau ghế xe Sếp, em không dám làm gì hơn ngoài việc bấu chặt tay vào nhau.

Đến cuối con đường Moon vẫn không thể nói, em không tin vào khả năng của mình. Vậy là hết cơ hội.

Điện thoại của Arrow để chế độ rung, có một cuộc gọi đến lúc này, hắn nhấn phím từ chối cuộc gọi vì đang đi cùng Moon, nhưng sau khi đọc nội dung tin nhắn, hắn ngẫm một lát rồi phóng xe tới trại giam.

- Xuống đi! Muốn làm gì thì làm!- Arrow đợi em bước xuống, phóng xe đi luôn.

Moon thực sự khó hiểu cho hành động vừa rồi của Sếp, nhưng chẳng phải đây là cơ hội sao!

Arrow muốn đi xem mặt chủ nhân tin nhắn vừa rồi, người đó tự nhận là một phụ nữ, còn dám gọi thẳng tên hắn và tự tin ghép tên mình với tên họ của hắn. Hay chăng lại thêm một con quỷ cái có tham vọng ngồi vào “chiếc ghế nóng”.

*

* *

- Sao cậu lại làm thế?- Yun bước lên nắm chặt lấy tay Moon. Cậu và em đã bước ra khỏi ranh giới của Devils.

- ... Có lẽ là vì Luci!

- Luci?

- Ừ! Cô ấy đã nhờ mình.

- Buồn nhỉ, không phải là vì mình - Yun cười.

- Không, đáng lẽ một nhân viên Devils không được quyền làm thế?

- Tại sao lại không thể? - Yun vẫn định sẽ để Moon được tiếp nhận những luồng tư tưởng tích cực để rút khỏi Devils, vì sẽ chẳng có kết cục đẹp nào cho những kẻ ác đâu. Mà Moon thì không phải là kẻ ác.

- Hình như, mình mắc nợ Luci!- Moon dừng lại, phía xa là những người bạn của Yun, họ đang chạy tới. Em đã vừa thông báo địa điểm cho Luci để đến đón Yun.

- Khó hiểu quá!- Yun vẫy tay chào, cậu đẩy nhanh bước chân.

- Mình cũng không hiểu, cảm giác là thế thôi. Mà mình về đây! Chào nhé!- Moon không định sẽ chứng kiến cảnh tay bắt mặt mừng của Yun với người khác. Em không thích cảnh đó, đúng hơn là ghen tị, Yun có nhiều bạn quá mà em thì chẳng có ai.

- Đừng về!- Yun nắm chặt lấy tay em.

- Bỏ ra! Mình còn phải về nấu cơm cho Sếp!- Arrow đâu bắt em phải làm việc nội trợ, tại vì em đã có một thói quen với Sếp lớn rồi.

- Sếp?- Chi bằng hỏi trực tiếp hơn thay vì đoán già đoán non, Yun đang nghĩ tới cái người đàn ông cao lớn hôm trước đã bế em đi.

- Đúng là Sếp, tùy cậu nghĩ, mình về đây!- Moon không buồn giải thích, em trốn tránh đôi mắt để không nhìn thấy những tình yêu thương bốn con người kia đang lại gần bạn mình.

Luci và Poise chạy trước, sau đó là Ring, họ vừa tới đã ôm trầm lấy người Yun, khiến Yun hơi khụy xuống vì không đủ sức. Ông Peter cũng đi theo, ông muốn xem mặt người bạn nào đã tốt với tổ chức White đến thế.

Moon đi luôn, em bỏ ngoài tai tất cả những lời yêu thương dành cho Yun.

- Jess không đến sao?

- Chúng mình giấu không cho cô ấy biết!- Ring trả lời.

Rồi niềm vui sướng đã để Yun quên mất trả ơn người con gái tốt bụng. Cho đến khi cậu nhận thấy ông Peter cứ nhìn chằm chằm vào cái dáng xa xa thì mới nhớ ra.

- Hey! Renny! - Ông Peter cười tươi rồi gọi lớn.

Cả bốn cô cậu học trò đều dừng hành động lại để quay sang nhìn ông.

- Renny? - Ở đây có ai tên là Ren đâu nhỉ, Poise ngạc nhiên khi thấy thầy mình hướng về cô gái kia, mà bốn người cũng đã hơi vô ý trước lòng tốt của Moon.

- Renny!- Ông Peter vẫn cố gọi, chắc chắn ở khoảng cách này người đó vẫn đủ khả năng nghe.

Yun chạy lại chỗ Moon rồi gọi em lại, em vừa đi vừa suy nghĩ sẽ về đối diện với Sếp bằng cách nào nên không để ý. Chỉ khi Yun đứng ngay trước mặt em mới biết.

- Thầy tớ gọi Renny! Hình như là gọi cậu!

- Renny? - Moon đặt một câu hỏi y như Poise lúc nãy- Renny là ai?

- Mình không biết - Yun chỉ tay để Moon quay mặt lại chỗ ông Peter.

- Lâu lắm rồi không gặp, trông cô vẫn thế!- Ông Peter tiến đến, chợt ông nhận ra sự vô lí trong câu nói của mình. Đã gần 20 năm, làm sao Renny có thể không bị “lão hóa”?

- Bác...- Moon chưa kịp nói, em khựng lại trước con xe đen biển số 6868 đang lại gần, càng tới gần chỗ em, con xe đi chầm chậm lại. Không ai khác là Sếp!