Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 34: May mắn




Arrow thực sự bất ngờ, hắn trách mình bất cẩn, sao có thể quên một chuyện hệ trọng tới như vậy.

Hắn đã định gài người theo sát Moon để bảo vệ, nhưng chẳng ai nghĩ em đi sớm quá vậy.

Đương nhiên người anh của hắn cũng có suy nghĩ tương tự.

Làm sao một cô gái có thể làm được điều đó?-Arrow có chút nghi vấn, mấy lão già của Devils còn chưa chắc dám đi một mình, thế mà một mình em có thể?

Hắn vội vàng gửi thông báo khẩn tới Green. Hắn sẽ nhập cuộc!

Ken lại có cách làm riêng của mình.

Họ lên xe và để lại đám nhân viên đằng sau, trong đó có Mes. Anh vẫn chưa hay tin gì!

---

Yun đang đứng trước ngã rẽ, nếu hôm ấy, cậu theo em, thì hôm nay cậu đã không phải hối hận,...

Giờ cậu có cảm giác gì đó...cậu nhớ em!

---

Arrow phi thẳng xe tới Green, hắn đi một mình.

Hắn lao luôn vào cổng tòa nhà, dù có vài người đang đứng ở đấy. May là họ đã kịp nhảy ra bên lề. Tốc độ của hắn nhanh khủng khiếp.

Hắn không mở cửa xe, mà dùng chân đạp mạnh. Hắn đang nổi giận!

Hắn đi rất nhanh lên lầu và tới “Sảnh”.

- Ngài Báo (Arrow)! Rất vui vì ngài đã đến- Ông già ra vẻ niềm nở, trong lòng ông đang lo tới não ruột.

- Câm đi! Người của ta đâu?- Arrow như hét vào tai ông già.

- Ngài bình tĩnh, chúng tôi đã đưa cô ấy về rồi mà!- Ông ra giọng ngọt nhẹ. Thực sự cách đây ít phút, ông vừa nhận được tin báo tử của cô gái đó.

- Đưa về theo cách nào?- Arrow đang nhìn ông già bằng ánh mắt hình viên đạn.

- Ngài yên tâm, chúng tôi đã cử người bảo vệ theo sát, đảm bảo không có rủi ro- “Tên nhóc này, mi mà không phải Báo thì ta đã cho mi no đạn rồi, con nhỏ đó là nhân viên của mày thì sao nào? Đã hoàn thành giao dịch rồi còn nhiều lời!”- Ông ta nghĩ thầm.

- 100% vốn và lãi trong sàn chứng khoán chuyển hết về Devils, kèm theo 2 năm khóa vận giao thương với Devils- Arrow nói mà không nể nang người trên.

- Ngài nói gì vậy? Đã giao kèo Devils lấy 60%, còn chúng tôi chỉ 40%, cam kết đã được xác lập, sao ngài lại thay đổi?- Ông già khó chịu.

- Vậy hay thích bị nuốt luôn!- Cái mạng sống của lão này chẳng đáng giá đối với Arrow, ông ta chết đi thì người khác lên thay, chuyện rất bình thường, nhưng Arrow muốn trừng phạt chúng, vậy thì cách tốt nhất là đánh vào kinh tế.

- Hạ nhiệt nào! Bay đâu, dâng trà!- Ông ta ra lệnh- Ngài cho tôi biết lí do, chúng tôi đã làm gì phật ý Devils?- Tiếp tục tỏ ra nhường nhịn người mà kém ông ta gần 40 tuổi, ông thấy rất nhục, nhưng phải chịu thôi.

- Nhân viên của ta đâu?- Arrow chắc chắn khi hắn gửi tin đến Green lúc vừa rồi, chúng phải dừng tay lại ngay với Moon, mong là mọi chuyện chưa quá muộn.

- Ngài cứ về nghỉ là nhân viên của ngài cũng về liền!- Ông ta đành nói vậy.

- Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!- Hai tên sát thủ sau khi đã thay đổi trang phục lập tức về trình diện. Lũ người dưới đã không kịp ngăn hai người vào trong sảnh.

- Đoàng! Đoàng!- Arrow rút súng và bắn liên tiếp hai phát súng vào đúng cổ họng của cả hai tên.

Dẫu hai người đó có là sát thủ cao cấp, luôn mặc áo chống đạn, nhưng Arrow chỉ hạ thủ trong vòng 1s.

Hai tên sát thủ chết ngay tức khắc, dù chúng đâu trực tiếp sát hại em, và Arrow cũng không chắc chúng đã đi làm nhiệm vụ gì!

- Ngài hơi quá rồi đấy!- Ông già không thể nhịn nổi, ai đời lại để cho Devils bắn chết người của mình ngay tại sảnh của chính mình. Máu bắn tóe vào tận tay áo của ông ta.

- Muốn tồn tại thì giao người ra đây! NGAY LẬP TỨC!- Mắt của Arrow long lên đáng sợ.

- Cô ấy đã về Devils an toàn rồi mà! Nếu không tin ngài có thể về kiểm chứng!

- Để mà các người tẩu sang nước ngoài chắc!?!

- Ngài nói gì vậy! Mà nói thẳng ra, theo bản cam kết, chúng tôi không có trách nhiệm về an toàn của cô gái.

- Xoảng!- Arrow ném ngay cái cốc thủy tinh vào tấm bản đồ treo trên tường. Lớp kính bao bọc bên ngoài vỡ vụn.

...

Một vài nhân viên nội gián của Devils đã tìm tới khu nhà cổ theo lệnh của Sếp lớn,...

Cái xác đã biến mất!

Trước đó,...

Chiếc điện thoại sập nguồn đúng lúc nó hoàn thành nhiệm vụ.

Hai tên sát thủ được lệnh ông chủ phải về gấp.

Moon bị ngất lịm.

...

Em tỉnh dậy sau đó một lúc, đầu em như vừa có cái gì rơi trúng! Cả người em có một lớp keo dính dính.

Lúc vừa rồi, em đang loay hoay với cái đồng hồ của tên sát thủ và cố tìm đường thoát thân, em đã va vào một ván gỗ trên tường, khiến lớp dầu đen trên cao rơi xuống,...

Em bất tỉnh vì cả thùng dầu rơi xuống đầu, may mà không trúng hẳn vào đầu. Thế là nước dầu đen ngòm từ đầu cứ thế mà chảy xuống, ...

Bả vai cũng bị hộp sắt ấy rơi vào, khiến nó rỉ máu, máu và dầu không tan vào nhau mà chỉ đan xen.

Cộng thêm thể lực rất yếu, lúc ấy trông em chẳng khác gì một xác chết!

Giờ em vẫn còn rất đau.

Thứ chất lỏng này nếu nhìn thoáng qua thì giống thật là máu, và chúng cũng không có mùi gì, chỉ phảng phất mùi máu của em. Em cố gắng đứng dậy.

Hai tên sát thủ đâu rồi? Mà giờ em không đủ sức để suy nghĩ gì thêm nữa. Em đói và mệt, mất máu quá nhiều.

Em tiến tới chỗ cái đồng hồ và di động. Em bật nguồn máy, may mà có hồi pin, nhưng chỉ dùng được thêm một ít thôi là sẽ tắt, em cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này!

Kết nối hai thiết bị, em cũng tìm được lối ra ngắn nhất, dạ dày em đang kêu dữ dội. Em cần phải nạp năng lượng ngay lúc này.

Và Moon lết từng bước,...

Vệt dầu đã khô và máu cũng vậy, chẳng để lại dấu chân em.

...

Hôm nay, vẫn có trăng!