Buổi tối trong quán rượu, Phó Đông
Bình ngồi một mình uống quá chén, không phải là anh nát rượu, nhưng tối
nay rượu lại rất mạnh, theo đường chảy xuống mà đốt cháy cổ họng, thực
quản, cả người như muốn bùng cháy.
Tiện tay châm một điếu thuốc, anh thờ ơ rút điện thoại ra, muốn tìm người trò chuyện.
”Gọi cho người đầu tiền trong danh bạ.” Anh thầm nói, thấy tên của Bạch Tố ở trước mắt, liền nhấn xuống dãy số của cô ấy.
”Chào cô, là tôi đây.” Anh đã chếnh choáng say.
”Anh uống nhiều rồi đấy.” Bạch Tố vừa nghe liền thấy giọng anh có vẻ không đúng.
”Không có, tôi không uống nhiều.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh liền
nôn khan, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến anh muốn nôn sạch mọi thứ,
anh vội siết chặt điện thoại lao vào nhà vệ sinh.
”Anh đang ở đâu thế, Dông Bình, nói cho tôi biết anh đang ở đâu?” Bạch Tố lo lắng hỏi.
”Tôi ở... ở Liệt Diễm.” Phó Đông Bình ôm bồn cầu, vừa nôn vừa nói vào trong điện thoại, giọng mơ hồ không rõ.
Bạch Tố chỉ nghe thấy hai chữ “Liệt Diễm”, lên baidu mới biết đó là một
quán rượu nổi tiếng ở đảo Cò, lập tức đón xe đến đó, hỏi người chủ quán
nhân viên, nhưng cũng không ai biết tung tích của Phó Đông Bình.
”Có phải người cô nói là một người đàn ông cao gầy đẹp trai không? Lúc
nãy anh ta vẫn còn ở đây uống rượu, vậy mà giờ chẳng thấy tăm hơi đâu.”
”Hình như anh ta ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
”Tôi thấy anh ta đi vào nhà vệ sinh.”
Cả chủ quán và nhân viên bảy miệng tám lưỡi tranh nhau nói. Bạch Tố hết
cách, chỉ đành phải năn nỉ nhân viên vào nhà vệ sinh tìm hộ cô, chỉ một
lát sau, nhân viên đã đỡ Phó Đông Bình say khướt đi ra.
Sao lại uống ra nông nỗi này? Bạch Tố ngửi thấy mùi rượu gắt mũi từ trên người Phó Đông Bình, thấy anh rũ đầu, gương mặt anh tuấn tái nhợt đến
mức dọa người, vội đỡ lấy anh từ trong tay người phục vụ, lảo đảo đi ra
khỏi quán rượu.
”Anh có lái xe không?” Bạch Tố hỏi.
Hình như anh vẫn còn tỉnh, tay lần sờ trên người cả nửa ngày, tìm chìa
khóa rồi đưa cho cô. May mà cô còn nhớ kiểu xe của anh, tìm được xe anh ở bãi đậu xe thì liền đỡ anh ngồi vào băng ghế sau, còn mình ngồi vào ghế lái.
”Bờ biển... biển...” Anh ngồi sau xe, mất ý thức mê sảng.
Say thành như vậy rồi mà vẫn còn nhàn hạ đi ngắm biển, Bạch Tố thầm
trách một câu, nhưng vẫn làm theo lời anh, lái xe đến bờ biển.
”Đến biển rồi.” Bạch Tố mở cửa xe ra.
Phó Đông Bình miễn cưỡng hé đôi mắt lim dim, mượn ánh đèn đường nhìn
biển đêm âm u ở nơi xa, bước xuống xe, gió biển mát mẻ trong đêm khiến
anh giật mình, tỉnh táo hơn nhiều.
Vẫn còn nôn nao trong dạ dày, anh lảo đảo chạy ra bờ biển, sau mười mấy
bước liền không chịu nổi, quỳ gạp xuống trên cát nôn liên tục, hai tay
chống xuống đất, khó chịu vô cùng.
Bạch Tố chầm chậm đi đến bên anh, nhìn anh nôn ra cả dịch mật thì thở
dài một hơi, vốn tưởng anh là một người lý tính, ai ngờ cũng sẽ vì một
cô gái mà đau lòng đến mức này.
Có lẽ nôn xong thoải mái hơn, bỗng anh lật người nằm ngửa ra trên cát.
Bạch Tố thật sự bó tay với anh, chỉ đành dùng sức kéo anh sang bên cạnh, cách xa bãi ô uế kia.
Nhìn anh nằm sõng soài trên bờ cát, Bạch Tố vừa tức vừa buồn cười, nhớ
ra trong xe anh có nước suối, liền chạy về trong xe lục tìm đồ, tìm ra
hai chai nước suối còn nguyên bọc nilon, cô mở nắp ra, dội nước lên mặt
anh.
Phó Đông Bình bị nước lạnh kích thích, mơ màng mở mắt ra, lẩm bẩm: “Trời mưa à? Mưa lớn đến thế... Thiên Chân, em không nói cho anh biết hôm nay sẽ mưa... Thiên Chân...”
Anh chỉ biết có Thiên Chân, mở to hai mắt ra nhìn xem tôi là ai! Bạch Tố tức tối mở nắp chai nước còn lại ra, tưới lên đầu anh. Bỗng Phó Đông
Bình bật dậy, mù mịt nhìn bốn phía, rồi lại nhìn Bạch Tố, “Đây là đâu?
Cô là ai? Thiên Chân đâu?”
”Không phải anh muốn ra biển sao? Thiên Chân không có ở đây.” Bạch Tố
tức giận nói. Phó Đông Bình như nhớ ra gì đó, rồi lại lần nữa nằm vật
xuống cát, rất nhanh tiếng ngáy như sấm vang lên.
Lúc này Bạch Tố vô cùng ảo não, đã hơn nửa đêm rồi, bỗng dưng vố cớ bị
một con ma men gọi ra ngoài, còn phải xem anh vì một cô nàng khác mà dở
sống dở chết, biết thế thà ở nhà ngủ còn hơn.
Nhưng dù than phiền đầy bụng là thế, Bạch Tố vẫn không đời, mà nằm xuống bên cạnh Phó Đông Bình, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm đầy sao, thầm suy
đoán, rốt cuộ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
”Em không chọn anh, tại sao em không chọn anh!” Phó Đông Bình co quắp người lại, lảm nhảm như nói mớ.
Lên cơn động kinh thật đúng lúc. Bạch Tố bị anh làm giận đến mức cười
khổ, cầm lấy chai nước còn dư lại một nửa, hơi ôm lấy đầu anh, rồi đưa
nước đến bên miệng anh, đút cho anh uống.
Cũng may người này dù say bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn còn biết uống
nước, ừng ực uổng hết hơn nửa chai, chắc là trong dạ dày đã dễ chịu hơn, nên lúc anh nằm xuống lại lần nữa, hô hấp đã đều đặn hơn.
Ngón tay xoa nhẹ vầng trán ấm áp của anh, trong đêm tối, dù vì ảnh hưởng của rượu mà khiến gương mặt anh có phần tái nhợt chán chường, nhưng vẫn đẹp trai vẫn hấp dẫn, lúc nào cũng có thể làm người khác phái rung
động.
Bạch Tố cứ nhìn anh như thế, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại của
anh cắt ngang tư duy. Chắc là người nhà anh thấy đã khuya rồi mà anh còn chưa về nên gọi điện đến hỏi, Bạch Tố lấy điện thoại từ trong túi anh
ra, lấy là số điện thoại cố định, bèn ấn nút nghe.
”Alo, xin chào, tìm Phó Đông Bình sao? Alo... sao không nói gì vậy?”
Người nọ chưa nói gì đã cúp máy, Bạch Tố vô cùng nghi ngờ, thầm đoán có phải là gọi nhầm số hay không.
Trên hành lang bệnh viện, Nhậm Thiên Chân đặt điện thoại xuống, vô cùng
kinh ngạc, cô lập tức nghe thấy, là Bạch Tố nhận điện thoại của Phó Đông Bình, tại sao đã muộn như vậy rồi mà hai người họ còn ở với nhau? Tại
sao anh không nghe điện thoại mà lại để Bạch Tố nhận?
Nếu không phải điện thoại đang sạc pin, dùng điện thoại bàn gọi cho anh, thì có khi cô sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Trong lòng là một chuỗi câu hỏi, nặng trĩu chèn ép khiến cô không thở
nổi, từ từ đi về phòng bệnh, cảm thấy lạnh thấu xương, còn lạnh hơn lúc
ban ngày cô lên cơn sốt.
Điện thoại vẫn còn vương hơi ấm trên người anh, Bạch Tố nhét nó lại vào
trong túi áo Phó Đông Bình, rồi ngẫm nghĩ lời anh nói trước đó, có thể
thấy rõ giữa anh và Nhậm Thiên Chân đã xuất hiện người thứ ba, mà rất có thể Nhậm Thiên Chân đã chọn người kia, không chọn anh, nên anh mới thất thố đến thế.
Nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao Nhậm Thiên Chân không chọn anh.
Lần đâu tiên gặp tại trạm dịch Lưu Vân, anh đã một lòng một dạ thích cô
ấy, vì cô ấy mà không tiếc mạo hiểm leo lên dốc Đoạn Trường, kết quả đầu bị đánh trọng thương; Sau khi về lại đảo Cò, phát hiện cô ấy có hai
nhân cách, lại bắt đầu vung tiền tìm người điều trị cho cô ấy, tốn nhiều tiền mời cô và giáo sư Lý đến.
Có lẽ chính vì vậy mà đã mang lại cho Nhậm Thiên Chân áp lực quá lớn,
nên đầu tiên là cô ấy trốn tránh điều trị, rồi tiếp đó là trốn tránh
anh. Chủ thể của Nhậm Thiên Chân vốn rất yếu, nên mới sinh ra khách thể, anh gây áp lực quá lớn, rất có thể khiến cô không chịu nổi gánh nặng.
Bạch Tố nghĩ ngợi, phân tích, nửa đêm cứ thế trôi qua, bất tri bất giác đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, Phó Đông Bình tỉnh lại từ cơn say, phát
hiện mình nằm trên bờ cát, có làm cách nào cũng không nhớ ra nổi mình đã đến đây như thế nào, thấy Bạch Tố nằm bên cạnh thì còn ngạc nhiên hơn.
Bạch Tố tỉnh lại, nhìn Phó Đông Bình, tức giận hỏi: “Anh tỉnh rượu rồi?”
”Là cô đưa tôi đến đây?” Phó Đông Bình hỏi ngược lại cô ấy.
”Anh gọi điện cho tôi, tôi thấy anh say, vốn định lái xe đưa anh về nha, ai ngờ anh đòi đến biển cho được, nên tôi mới đưa anh đến, kết quả đến
rồi anh liền nôn ngay giữa bờ biển, còn nằm vật trên cát không chịu đi,
tôi kéo anh không được, đành phải để anh ngủ ở đây một đêm.”
Bạch Tố kể lể từng “tội trạng” của anh một. Phó Đông Bình xoa đầu, “Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả. Tối qua tôi gọi cho cô sao?”
”Nếu không anh tưởng tôi là tiên, có thể biết anh say ở quán rượu nào
sao?” Bạch Tố nhìn vẻ mặt đầy mờ mịt của anh, hiển nhiên là quên sạch,
trong lòng vô cùng thất vọng.
”Vậy, cám ơn cô đã chăm sóc tôi một đêm.” Phó Đông Bình đứng lên, cúi
đầu nhìn áo quần nhăn nhúm trên người, trong khe hở áo sơ mi, lưng quần
và tóc đều có cát, tin chắc lời cô nói không sai, quả thật mình đã lăn
lộn trên cát một đêm.
”Đợi về tỉnh rượu rồi hẵng đi làm, với gương mặt này của anh thật không
ai dám tâng bốc.” Bạch Tố sửa sang lại tóc tai, rồi nói chuyện cuộc gọi
từ số lạ tối qua cho anh.
Phó Đông Bình lấy điện thoại ra xem, thời gian là hơn mười giờ tối, cũng không phải là số nhà của Nhậm Thiên Chân nên không để ý nhiều.
Lên xe, Phó Đông Bình nói địa chỉ nhà mình cho Bạch Tố xong, liền ngã ra ghế sau ngủ, đợi đến lúc Bạch Tố đánh thức anh dậy, bước xuống xe mới
phát hiện ra, đây không phải là nhà anh, mà là căn nhà anh đã tìm cho
Bạch Tố.
”Đến chỗ tôi ăn sáng rồi đi.”
Đối mặt với lời mời cởi mở của Bạch Tố, Phó Đông Bình không thể nói không, bèn đi theo cô ấy vào thang máy.
Rửa mặt qua loa xong, Bạch Tố xuống bếp để Phó Đông Bình cũng vào rửa
mặt, Phó Đông Bình đánh giá nhà vệ sinh, cô ấy thích sạch sẽ, không có
lấy một hạt bụi nào, mùi thơm thoang thoảng làm người ta đắm chìm.
”Anh thích rán trứng mặn hay ngọt?”
”Vừa chín tới, cho muối vào.”
Bữa sáng rất đạm bạc, một dĩa salad trái cây, một bình sữa khoai môn,
còn cả hai phần trứng rán giăm bông sandwichs, Phó Đông Bình ngửi thấy
mùi thức ăn đậm đà, cơn thèm ăn dâng trào, lập tức cúi đầu ăn.
Bạch Tố vừa ăn vừa ngắm nhìn gương mặt điển trai của anh, “Sao tối qua anh lại nghĩ đến việc gọi cho tôi?”
”Tôi tìm trong danh bạ, số của cô xếp đầu.” Phó Đông Bình rất thích vị của sữa khoai môn, liền rót thêm cho mình một ly.
”Thì ra là do may mắn.” Bạch Tố lẩm bẩm.
Cũng không biết Phó Đông Bình có nghe thấy lời của cô hay không, anh chỉ lo ăn uống, như kẻ phàm ăn không hiểu phong tình, Bạch Tố thầm thở dài.
”Anh với Thiên Chân thành ra thế, việc điều trị cho cô ấy phải làm thế nào đây.”
Đúng là ấm nào không sôi thì lấy ấm đó*, Phó Đông Bình suýt nữa bị
nghẹn, từ tốn nuốt thức ăn trong miệng xuống, “Đợi thêm rồi tính, chi
phí tôi sẽ trả, cô ấy phải thi MC ở đài truyền hình, khoảng thời gian
này khá là bận.”
”Anh hy vọng cô ấy thi đậu hay rớt?”
”Có thể đừng nhắc đến cô ấy được không?”
”Xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của anh rồi.”
Cuộc trò chuyện dừng lại, hai người đều mang theo tâm sự riêng, Phó Đông Bình vẫn còn ăn, nhưng không bình tĩnh được nữa, không cảm nhận được vị thơm ngọt như lúc nãy.
Cô gái kia bướng bỉnh bất kham khiến đàn ông khó nắm bắt, Bạch Tố đã gặp không ít cô gái kiểu thế, giống như A-tu-la, yêu hận mãnh liệt, không
bao giờ để mình oan ức phải lựa ý hùa theo người khác, mỗi một A-tu-la
đều là kiếp số trong vận mệnh đàn ông, cam tâm tình nguyện vì những cô
gái ấy mà khắp mình đầy thương tích, nhưng rồi người sau vẫn tiếp bước
người trước.
Bạch Tố cắn môi, đổi sang đề tài thoải mái hơn, “Anh có lái xe được không, nếu không thì để lát nữa tôi đưa anh đi.”
Phó Đông Bình hơi dừng lại, “Tối qua tôi uống không ít, chưa đến mười
hai tiếng chắc có lẽ không, bị cảnh sát giao thông tóm thì mệt lắm.”
Bạch Tố gật đầu, thầm vui mừng trong lòng.
Vào ngày lễ tốt nghiệp của Nhậm Thiên Chân, từ sáng sớm Khúc Hà đã gọi
điện cho Phó Đông Bình, “Đông Bình, hôm nay Thiên Chân tốt nghiệp, chắc
con bé nói cho cháu rồi nhỉ, dì với Ấu Quần sẽ dẫn Thiên Lâm đến, cháu
cũng lại đi cùng dì chú đi.”
Phó Đông Bình than nhẹ một tiếng, mặc dù anh biết ngày này không phải do Nhậm Thiên Chân nói cho anh, mà là chính anh hỏi thăm, vốn đang còn
nghĩ phải làm thế nào mới thích hợp đây, cũng may cuộc gọi của Khúc Hà
đến thật đúng lúc.
”Cháu cũng muốn đi dì ạ, không bằng chúng ta gặp nhau ở trường, rồi cùng đi gặp Thiên Chân.”
”Được đó, hôm nay Thiên Chân còn phải đại diện cho sinh viên tốt nghiệp lên bục phát biểu đấy.”
Trong giảng đường lớn của đại học Đảo Cò, Nhậm Thiên Chân cũng không hề
hay biết bố mẹ và bạn trai đã đến, cô ngồi bên gưới cầm bản thảo ôn lại
bài diễn văn, cô được trường chọn làm đại diện cho sinh viên tốt nghiệp
xuất sắc, sẽ thay mặt mọi ngwoif phát biểu.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu, dàn đồng ca của trường
đứng sau sân khấu hát bài “Bài Ca Tốt Nghiệp”, rồi hiệu trưởng đại diện
trao bằng tốt nghiệp cho sinh viên, bầu không khí trở nên vô cùng sôi
động, Nhậm Thiên Chân mặc trang phục thạc sĩ, cùng mọi người xếp hàng đi lên, từ khi nhận lấy bằng tốt nghiệp và chứng chỉ học vị trong tay hiệu trưởng, tâm tình trở nên kích động.
”Hôm nay chúng ta ở trong hương thơm của đào mận, ngày mai là rường cột
của xã hội, hôm nay chúng ta cùng cất nhau cất tiếng ca, ngày mai phải
đứng lên giải thoát dân tộc...”
Lời ca làm lòng người phấn khởi, sau khi phát bằng và chứng chỉ xong,
người dẫn chương trình tuyên bố người đại diện sinh viên xuất sắc lên
bục phát biểu, Nhậm Thiên Chân hít sâu một hơi, bình thản bước lên bục.
Phó Đông Bình ngồi ở hàng cuối cùng, cầm máy quay phim trong tay quay
lại cảnh cô phát biểu.
Hai mắt Khúc Hà ươn ướt, nhớ lại khi con gái vừa ra đời và những ngày
còn tấm bé, chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi, không chỉ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mà còn có cả bạn trai vô cùng hợp ý.
Chương Ấu Quần đưa khăn giấy cho bà lau nước mắt, thấp giọng an ủi bà.
Thiên Lâm nhìn chị gái đầy hâm mộ, quay sang nói với bố mẹ: “Bố mẹ ơi,
sau này con nhất định cũng phải giống như chị, học thạc sĩ rồi học tiến
sĩ, con còn muốn đi Mỹ du học nữa.”
”Được, con có chí nguyện này là giỏi lắm.” Chương Ấu Quần yêu thương sờ đầu con trai.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Nhậm Thiên Chân bị Liêu Thanh kéo đi chụp hình với bạn học, Phó Đông Bình đứng từ xa nhìn họ, không bước lên.
Chương Ấu Quần cầm máy ảnh chụp hình cho vợ và con trai, Phó Đông Bình
đứng bên cạnh, đợi ông chụp xong, bèn chủ động nói: “Chú Chương, để cháu chụp cho bốn người nhà chú một tấm.”
Chương Ấu Quần vô cùng vui vẻ đi đến đứng bên cạnh vợ, Phó Đông Bình
chụp giùm họ liên tiếp mấy tấm ảnh, rồi lại chụp riêng cho hai chị em
Nhậm Thiên Chân và Thiên Lâm mấy tấm.
”Đông Bình, cháu cũng lại chụp chung với Thiên Chân đi.” Khúc Hà cầm lấy máy ảnh.
Nhậm Thiên Chân đứng nguyên tại chỗ, nhìn Phó Đông Bình bước đến bên
mình, trong lòng khá thấp thỏm, từ sau ngày rời đi không vui ở nhà cô,
đây là lần đầu tiên hai người họ gặp lại nhau.