Trên đường phố ngoài quán ăn, Phó
Đông Bình sải bước đuổi kịp Nhậm Thiên Chân, kéo lấy tay cô, “Thiên
Chân, em có bực mình thì cũng đừng nhằm vào anh, anh gọi em cả buổi, sao em không nghe?”
Nhậm Thiên Chân hất tay anh ra, “Đừng có đụng vào em, phiền chết đi
được.” Phó Đông Bình sầm mặt, nheo mắt đầu nham hiểm, “Thế ư, cảm thấy
phiền ư? Rốt cuộc em cũng chịu nói thật lòng rồi đúng không, anh khiến
em thấy phiền.”
”Con người anh sao cứ dây dưa lắm chuyện vậy chứ, em có nói anh à?” Nhậm Thiên Chân nổi đóa.
Phó Đông Bình hít một hơi, “Vậy em cảm thấy ai phiền? Ôn Gia Minh là lựu đạn à, sao lần nào nhắc đến anh ta em cũng kích động thế?” Nhậm Thiên
Chân phiền não che mặt, “Em không muốn nói việc này với anh nữa.”
Phó Đông Bình dán mắt nhìn cô, “Dứt khoát nói hết ra đi, anh cũng có đôi lời muốn hỏi em từ lâu rồi, em nghĩ xong thì trả lời.” Nhậm Thiên Chân
thấy anh nghiêm túc như vậy, liền ngẩng đầu nhìn anh.
”Đối với quan hệ của hai ta bây giờ, em định thế nào? Là sẽ quên hẳn Ôn
Gia Minh, hay chỉ là em đang trong giai đoạn cửa sổ hục hặc với người
yêu? Anh không ngại chờ em, nhưng em đừng có giấu anh.” Phó Đông Bình
lạnh lùng nói, nhưng hai mắt lại mang theo cháy bỏng.
Nhậm Thiên Chân cúi đầu không chối, đúng là lần nào cô cũng nhớ đến ogm, hai ba năm thầm mến sao có thể nói quên là quên được, dù biết rõ mình
và đối phương hữu duyên vô phận, nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói rõ
được.
”Em không giấu anh, đúng là em và anh ta không còn dây dưa nữa rồi.” Cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn anh.
”Nhưng vẫn chưa quên được anh ta.” Phó Đông Bình đoán được ý trong đầu cô, nói ra thay cô.
Hốc mắt Nhậm Thiên Chân ươn ướt, nghẹn ngào nói không ra lời. Bầu không
khí lạnh hẳn, Phó Đông Bình biết cô đây là ngầm thừa nhận điều đó, trong lòng rất khó chịu, qua một hồi lâu, anh mới thở hắt ra, giang hai tay
ra với cô, “Lại đây, để anh ôm em nào.”
Nhậm Thiên Chân ngước hai mắt ngấn lệ lên, thấy vẻ chân thành trên mặt
anh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đi lên dựa vào ngực anh, vòng hai tay ôm lấy anh, bao nhiêu lời nói đều dần tan biến khi hai người im lặng kề sát nhau, vào khoảnh khắc này, hơi ấm bọn họ tìm thấy trên người đối
phương còn ấm áp hơn bất cứ nơi đâu.
”Hai người ở bên nhau, từ quen biết đến yêu nhau, phải đi qua con đường
rất dài, lưỡng tình tương duyệt đâu phải dễ dàng. Thiên Chân, thời gian
chúng ta quen biết cũng chưa lâu, nhưng phải có lòng tin với nhau, như
thế mới có thể cùng đi tiếp được.”
Phó Đông Bình ôm Nhậm Thiên Chân, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thì thầm bên
tai cô lời nói ấy. Nhậm Thiên Chân cảm động khóc thút thít.
”Đừng khóc nữa, con gái bọn em chỉ toàn thích khóc thôi.” Phó Đông Bình
đưa tay lên gạt nước mắt hộ Nhậm Thiên Chân, tính xoa dịu tâm tình buồn
đau của cô, ôm lấy eo cô, “Quảng trường Vạn Đạt ở gần đây, giờ vẫn còn
sớm, chúng ta đi xem phim đi.”
Đến rạp phim Vạn Đạt mua vé xem phim, cách giờ chiếu vẫn còn kha khá
thời gian, thế là hai người lang thang trong trung tâm mua sắm, thấy cửa hàng nào đẹp mắt thì thỉnh thoảng dừng chân ngắm nhìn.
Phó Đông Bình như sực nhớ ra gì đó, kéo Nhậm Thiên Chân vào một cửa hàng chuyên hàng hiệu, “Vẫn luôn muốn mua cho em bộ đồ sân khấu nhưng chưa
có thời gian, đúng lúc hôm nay đến đây, em chọn một bộ em thích đi, anh
tặng em.”
”Không cần đâu, ở đây đắt lắm.”
Ở cửa hàng bọn họ đi vào, một bộ váy áo nho nhỏ bình thường thôi cũng đã lên đến mấy mươi ngàn, chứ đừng nói đến trang phục của nhà thiết kế nổi tiếng hay hàng giới hạn.
”Chọn đi, coi như anh tặng quà tốt nghiệp cho em.”
”Em không thể đòi được.” Nhậm Thiên Chân kéo tay anh định rời đi. Nhưng
Phó Đông Bình cố ý không đi, “Chúng ta vào xem chút thôi, Thiên Chân, em không đồng ý thì đừng làm bạn với anh nữa.”
Nhậm Thiên Chân thấy anh kiên quyết như vậy, cũng không tiện chối nữa, đi vào cửa hàng chọn quần áo.
Nhân lúc cô chọn đồ thử đồ, Phó Đông Bình tiện tay cầm tạp chí lên đọc,
không để ý đến A Bảo mặc toàn nhãn hiệu nổi tiếng đi vào cửa hàng.
”Đông Bình, trùng hợp quá, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.” A Bảo
cất tiếng chào Phó Đông Bình, nét mặt đầu quyến rũ, âm thanh uốn éo như
có thể chảy ra mật. Phó Đông Bình thấy cô ấy, hai hàng lông mày nhướn
lên, nói có vẻ chế giễu, “Đúng thế, anh rất ít khi đi dạo phố, mới đi
một vòng thì gặp phải em.”
”Ơ, không phải anh đến đây một mình đâu nhỉ.” A Bảo biết mà còn giả vờ
hỏi, đây là cửa hàng nữ trang, dĩ nhiên anh không thể đến một mình rồi.
”Đúng thế, dẫn bạn gái anh đến.” Phó Đông Bình đùa dai lại tặng thêm một câu, “Cô ấy sắp tốt nghiệp rồi, anh đưa cô ấy đi chọn quà.”
A Bảo cũng giống mọi người phụ nữ khác, để ý nhất là tuổi tác của mình,
vừa nghe nói tình địch trẻ hơn mình, nhất thời trong lòng bắt đầu ghen
tỵ, liếc nhìn phòng thay đồ, nhưng không biểu hiện ra mặt.
”Không ngờ đến hôm nay anh lại đổi khẩu vị, thích mấy cô gái trẻ.” A Bảo đang nói thì thấy Nhậm Thiên Chân bước ra từ phòng thay đồ, mặc trên
người chiếc váy màu đen không tay, đoán chắc chắn là người đó, nên không khỏi nhìn cô thêm mấy lần.
Nhậm Thiên Chân đứng trước gương xoay phải xoay trái, rất hài lòng với
hình ảnh này của mình, cô nghiêng đầu đang định gọi Phó Đông Bình, ai
ngờ thấy anh đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp thân hình chữ S, bèn yên lặng quay đầu về, tiếp tục nhìn mình trong gương.
Phó Đông Bình vừa thấy Nhậm Thiên Chân đứng trước gương thì lập tức đi
về phía cô, đưa tay kéo góc váy lại giúp cô, rồi lại gạt lọn tóc dài xõa trên vai cô ra, vẻ mặt cẩn thận ấy, hình như rất sợ làm đau cô.
A Bảo ngẩn người, chưa bao giờ thấy anh có gương mặt ân cần như vậy bao
giờ, trước đây anh đã từng đi dạo phố mua quần áo với cô, nhưng luôn là
vẻ mặt không chịu nổi, chỉ hận không thể nhét thẻ cho cô tùy ý xài, chỉ
cần không kéo anh đi với cô là được.
Nhưng bây giờ không giống thế, anh che chở yêu thương cô gái này toàn
tâm toàn ý, mỗi một động tác và anh mắt đều tràn đầy trìu mến, cho dù
trước mặt người khác vẫn không chút giấu giếm.
Không biết cô gái đó nói gì, chỉ thấy đột nhiên anh cười dại, khẽ đáp một tiếng, em mặc gì cũng đẹp.
Lời nói rất quen thuộc, nhưng giữa ngập tràn tình cảm và qua loa cho có, chỉ cần nghe là biết có khác biệt, A Bảo nhìn hai người họ, đột nhiên
mất hứng.
Trả tiền xong, Phó Đông Bình đưa Nhậm Thiên Chân rời đi, thấy A Bảo vẫn
còn đứng đó, vẻ mặt như đang xem kịch vui, không hiểu được người phụ nữ
này muốn làm gì, bèn cười nói gọi cô ấy, “Bảo Trân, bọn anh còn có việc, đi trước đây.”
A Bảo bị chọc tức, cô rất ghét tên mình, cũng ghét nhất người khác gọi
thẳng tên mình, lúc này Phó Đông Bình gọi như vậy, nghe thôi cũng biết
là cố ý, nhưng tức thì tức, cô là người thông minh sẽ không thất thố
trước mặt người khác, nhất là ngay trước mặt cô sinh viên nghèo mạt kia.
”Được thôi, bữa nào rảnh thì gặp sau.” A Bảo dịu dàng cười, đi vào cửa
hàng ngồi xuống salon, gọi nhân viên đưa mẫu mới nhất đến cho cô xem,
rất có dáng vẻ của thiên kim tiểu thư.
Ra khỏi cửa hàng được mười mấy mét, Nhậm Thiên Chân mới ngoái đầu lại
nhìn, thấy A Bao được mấy cô nhân viên vây quanh tiếp đãi như công chúa, liền hỏi Phó Đông Bình: “Đó là A Bảo à?”
”Là cô ấy đấy.” Phó Đông Bình bình tĩnh đáp.
”Dáng dấp rất hợp thẩm mỹ của anh.” Nhậm Thiên Chân hé môi cười, “Gout của trai thẳng, thân hình chữ S bốc lửa.”
Phó Đông Bình yêu chiều vuốt tóc cô, “Nếu em biết vậy thì phải cố gắng
phát triển theo chiều hướng đó đi. Mặc dù phần cứng khó mà qua cửa,
nhưng đủ dùng thì cũng dễ thôi.”
Nhậm Thiên Chân láu lỉnh bóp mũi anh. Phó Đông Bình cúi đầu nhìn sắc môi nhạt nhòa trên gương mặt không son phấn của cô, bỗng nhớ ra, “Đúng rồi, chúng ta đi mua son đi, em còn phải làm việc mà, phải học cách trang
điểm cho đẹp vào.”
Hai người đến cửa hàng mỹ phẩm, Phó Đông Bình để Nhậm Thiên Chân chọn đồ trang điểm, còn mình chọn màu son giúp cô. Nhậm Thiên Chân không định
để anh phung phí nhiều nên chỉ chọn bộ phấn mắt giá vừa phải.
Phó Đông Bình bảo nhân viên đưa ba bốn thỏi son ra cho Nhậm Thiên Chân
dùng thử, Nhậm Thiên Chân nhìn mà cười không ngừng, “Anh thích mấy màu
này à?” Phó Đông Bình khẽ gật đầu, rồi cầm một thỏi lên thoa trên môi
Nhậm Thiên Chân, vô cùng cẩn thận.
A Bảo đi thang máy xuống, đúng lúc thấy cảnh này, tâm tình gì đó mất sạch, xoay người ngẩng đâu ưỡn ngực bước đi.
”Có phải hơi đỏ không?”
”Đâu chỉ hơi, là quá đỏ rồi, như uống máu vậy đó.”
Nhậm Thiên Chân cầm gương lên, rất không hài lòng trước thẩm mỹ son môi
màu đỏ này của Phó Đông Bình, đuôi mắt thấy nhân viên nhìn hai người
bằng ánh mắt kỳ lạ, bèn cầm lấy thỏi son trong tay anh, “Để tự em chọn.”
Cuối cùng, tổng cộng họ mua được ba thỏi son.
Mắt thấy sắp đến giờ chiếu phim, hai người lại quay về cửa rạp phim xếp
hàng, có một người cầm cây kem ốc quế cỡ bự trong tay, trong lúc vô tình Nhậm Thiên Chân thấy một bóng lưng, bèn kéo áo Phó Đông Bình, “Anh nhìn người kia xem, mau nhìn đi, hình như là cái gã ở núi Vân Mộng đấy.”
Phó Đông Bình nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng không phát hiện ra ai khả
nghi cả, trong lòng có vẻ nghi ngờ, “Thiên Chân, em lại xuất hiện ảo
giác đấy à?”
”Có ý gì thế?” Nhậm Thiên Chân không hề xem nhẹ anh dùng chữ “lại“.
”Nhiều ngươi như vậy, bóng lưng giống nhau cũng bình thường, em tính
xem, gã ta không có lý do gì để đến rạp xem phim, em đừng nhạy cảm quá.
Lại đây, ăn kem trà xanh của anh đi.” Phó Đông Bình đưa kem ốc của mình
đến bên môi Nhậm Thiên Chân, để cô ăn một miếng.
Anh không hề muốn nói rõ chuyện đó vào lúc này, anh còn đang nghĩ, phải
nói thế nào với Nhậm Thiên Chân đây. Nhậm Thiên Chân cúi đầu ăn kem ốc,
nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, hình như Phó Đông Bình đang giấu cô điều gì đó.
Ở rạp phim có nhiều người, xếp hàng rất chán, hai người nép vào nhau
ngọt ngào thân mật, hồn nhiên không phát giác cách đó không xa một nhà
ba người đang nhìn họ.
Thiên Lâm thấy chị đi chung với một người đàn ông xa lạ thì hưng phấn
chạy đến kêu cô, “Chị ơi, chị cũng đến xem phim sao? Đây là bạn trai chị phải không.”
Nhậm Thiên Chân thấy em trai, theo bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên mẹ
cô và bố dượng đứng cách đó không xa, nhất thời cảm thấy lúng túng. Phó
Đông Bình nhìn ra chuyện, bèn để Nhậm Thiên Chân xếp hàng, còn mình đi
theo cậu hai đến ra mắt.
”Dì Khúc, chú Chương, chắc hai người không nhận ra cháu, cháu là Đông
Bình con trai của Phó Duật Lâm.” Phó Đông Bình tự giới thiệu.
Hai mắt Khúc Hà sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ: “Là Tiểu Đông Bình đấy à,
đã lớn vậy rồi cơ đấy. Ấu Quần, chắc anh chưa gặp Đông Bình đâu, chính
là con trai của Duật Lâm đấy.”
Chương Ấu Quần nghe thấy tên bạn cũ thì cũng rất kích động, đánh giá
chàng trai trẻ trước mắt mình, thấp thoáng có dáng vẻ của bố nó năm đó,
cảm thán, tiểu tử này còn đẹp trai hơn cả bố nó ngày xưa.
Hai vợ chồng xúc động bùi ngùi, bọn họ không hề nghĩ rằng, vậy mà con
gái lại ở bên con trai của bạn cũ, nhìn hai đứa vừa rồi thân mật với
nhau thế, đưa mắt cũng biết là một đôi.
”Cháu là bạn trai của Thiên Chân?” Khúc Hà đè nén kích động, tầm mắt
chuyển từ trên người Phó Đông Bình sang con gái, thấy con gái lúng túng
đứng bên, trong lòng phức tạp khó tả.
Chuyện có bạn trai lớn như thế, nhưng Thiên Chân chưa từng nhắc đến với họ, đứa bé này càng lúc càng khó thân với họ.
”Có thể xem là vậy, Thiên Chân vẫn chưa để cháu trở thành chính thức.”
Phó Đông Bình xoay người lại, ôm Nhậm Thiên Chân vào lòng, “Dì Khúc, dì
có đồng ý cho tụi cháu hẹn hò không?”
”Dĩ nhiên rồi, chỉ cần hai đứa hài lòng với nhau là đủ, chú dì không có ý kiến.” Khúc Hà cười, quan sát Phó Đông Bình từ trên xuống dưới, dáng
người cao ráo, khí chất xuất chúng, càng nhìn càng hài lòng.
Thiên Lâm ngẩng đầu nhìn Nhậm Thiên Chân, “Chị, đã lâu rồi chị chưa về
nhà, em vẫn đang chờ chị về chơi ma thú với em đấy.” Nhậm Thiên Chân
miễn cưỡng cười với cậu, “Chị đang viết luận văn, không rảnh để về.”
”Em biết mà em biết mà, dù chị có thời gian thì cũng đi với bạn trai
thôi.” Thiên Lâm nhìn Phó Đông Bình bằng đôi mắt đầy cơ trí, cảm thấy
anh trai này rất xứng đôi với chị.
”Đồ quỷ.”
Đã đến lượt bọn họ vào rạp, Phó Đông Bình tạm biệt Khúc Hà và Chương Ấu
Quần, “Chú dì, chúng cháu vào trước đây, đợi ngày khác chúng ta ăn cơm
với nhau.”
Cân nhắc đến ý muốn của Nhậm Thiên Chân, anh không hề nói xem xong sẽ đi ăn, chuyện này không thể gấp gáp quá, anh biết rõ.
Khúc Hà nhìn bóng lưng họ, thủ thỉ với chồng, “Thật không ngờ Thiên Chân lại tìm bạn trai là con trai của Duật Lâm, từ sau việc đó, hai nhà
chúng ta cũng đã mười mấy năm không qua lại rồi.”
”Mấy người bọn họ vẫn hiểu lầm chúng ta.” Tâm trạng Chương Ấu Quần rất
tệ. Vốn là bạn chung chí hướng, nhưng chỉ vì lần bất ngờ trong cuộc thám hiểm đó, mà đã không còn chung hướng nữa.
”Chúng ta không có gì phải thẹn với lương tâm cả.”
”Em nói đúng.”
”Thiên Chân tìm con ông ấy, thật ra em cũng khá yên tâm, bất kể thế nào, đó vẫn là nhà đáng tin.” Khúc Hà có ấn tượng rất tốt về Phó Đông Bình,
vẫn giống lúc bé, đứa trẻ này rất lễ phép, được dạy dỗ tốt.
”Ừ.” Chương Ấu Quần gật đầu, thấy con trai nghịch ngợm muốn chạy đi nơi
khác, bèn giữ lấy cậu, “Mau xếp hàng đi, đừng chạy lung tung nữa.”
Thiên Lâm rất nghe lời bố, ngoan ngoãn đứng yên.
Đến khi phim bắt đầu chiếu, Nhậm Thiên Chân luôn im lặng, Phó Đông Bình
cũng biết điều không lên tiếng. Bên cạnh là ghế tình chân, mấy cặp đôi
đã sớm ôm ấp nhau, chỉ có hai người họ là vẫn ngồi thẳng.
Nhậm Thiên Chân dựa ra sau, liếc mắt nhìn Phó Đông Bình, thấy anh vẫn
còn đang ăn kem ốc Big Mac vị trà xanh kia, lẩm bẩm: “Vẫn chưa ăn xong.”
”Anh lớn hơn em gấp đôi, dĩ nhiên là ăn chậm rồi.” Phó Đông Bình đưa kem ốc đến trước mặt cô, “Muốn ăn à.”
”Em không muốn ăn.” Nhậm Thiên Chân cố ý xoay mặt đi, nhưng đợi khi Phó
Đông Bình đưa kem ra, thì cô lại theo bản năng “a” một tiếng. Phó Đông
Bình xáp lại gần bên mặt cô, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc em có muốn ăn
không?”
”Không ăn.” Nhậm Thiên Chân ngửa ra sau, lúc này mới phát hiện tay anh
đã vòng ra sau lưng cô, muốn dựa vào ghế nhưng lại sợ dựa vào tay anh,
mà không dựa thì cảm thấy mệt, đấu tranh mấy giây mới ngồi thẳng người.
Phó Đông Bình vòng tay ra sau cô, ôm cô vào lòng, lại lần nữa đưa kem
đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Kỳ cục như em thế này, trừ anh ra
không ai có thể chịu được tính tình quái đản của em đâu.”
Nhậm Thiên Chân không thèm để ý đến anh, ngoạm một miếng to, trong lòng
đầy tơ ngọt, có thể nũng nịu với một người như thế, rúc vào bên người
anh, đúng là trải nghiệm rất tuyệt.
Nâng mặt thì thầm vào tai anh, “Anh thật sự muốn ăn cơm với họ à?”
Suỵt! Anh ra dấu, khẽ đè tay lên cánh môi non mềm của cô, “Phim hay bắt
đầu rồi, chuyên tâm xem đi, những việc khác đợi xem xong rồi nói.”
Sau khi xem phim xong, hai người tay trong tay đi xuống tầng hầm đậu xe, Phó Đông Bình đưa chìa khóa cho Nhậm Thiên Chân, “Hay là em lái đi,
luyện kỹ năng lái xe luôn.”
”Tay lái của em không ổn à?”
”Chẳng ra sao cả.”
Ngồi lên xe, Nhậm Thiên Chân thắt dây an toàn, khởi động xe, vừa lái ra
ngoài được mấy mét thì ở xa xa có một người đi ra khỏi lối đi.
Phó Đông Bình thấy hình như người kia định đi lấy xe nên không để ý lắm, ai biết lúc nên rẽ thì Nhậm Thiên Chân không rẽ, ngược lại đi theo sau
lưng người kia, nhất thời có cảm giác không ổn, đột nhiên nhìn về Nhậm
Thiên Chân.
”Thiên Chân, em sao thế, cửa ra không ở bên này, Thiên Chân, em có
chuyện gì thế, sao có thể tăng tốc ở dưới hầm?” Phó Đông Bình rất ngạc
nhiên, Nhậm Thiên Chân như biến thành một người khác, mắt nhìn thẳng về
phía trước, dường như không hề nghe thấy lời anh nói.
Mục tiêu của cô là người ở trước mặt, Phó Đông Bình nhận ra, đó chính là bố dượng cô Chương Ấu Quần, bỗng ý thức dược điều gì, định cướp vô lăng từ tay Nhậm Thiên Chân.
”Em điên rồi, đó là chú Chương.” Phó Đông Bình đến gần, tính gạt tay
Nhậm Thiên Chân ra khỏi vô lăng, đạp phanh xe dừng lại, nhưng Nhậm Thiên Chân cứ như phát điên, muốn lái xe chạy lên phía trước.