Nhậm Thiên Chân bất ngờ nghe thấy
tiếng anh mới biết anh đã tỉnh, giật mình run bắn một cái, nghiêng đầu
nhìn anh, lại thấy anh làm bộ mệt mỏi nhìn mình, trong lòng biết tỏng
anh lại làm chuyện xấu, nên xoay người đi không để ý đến anh nữa.
”Thiên Chân, đầu đau quá...” Phó Đông Bình lại gọi cô lần nữa.
Nếu không phải anh ta đang bị bệnh, cô thật sự không muốn quan tâm đến
anh ta, Nhậm Thiên Chân cúp máy, đi tới trước người anh, tức giận, “Anh
kêu la cái gì thế hả, đau đầu thì tìm bác sĩ, tôi không phải bác sĩ.”
”Bác sĩ không hiệu nghiệm, gọi em mới có có tác dụng, anh trai em đói
rồi, đi mua đồ cho anh ăn đi, chữa chứng đau đầu của anh.” Phó Đông Bình nửa cười nửa không nhìn Nhậm Thiên Chân.
Nhậm Thiên Chân không có cách nào nói lại nổi con người này, chỉ đành
phải ra ngoài mua cơm cho anh. Lại nói, anh cũng thật không khách khí
chút nào, sai khiến cô như một người giúp việc, một chốc muốn ăn món
này, một hồi muốn ăn món kia, khăng khăng là bác sĩ đã nói, người bệnh
thèm ăn là chuyện tốt, thuốc bổ không bằng đồ ăn bổ.
Đợi đến khi mua cơm quay về, cái người không khách khí kia lại đưa một
chậu áo quần bẩn cho cô, cười nói: “Em cũng không thể bảo bệnh nhân tự
mình đi giặt được.”
Nghĩ đến anh vì mình mới bị thương, tiền thuốc cũng là do tự anh bỏ ra,
Nhậm Thiên Chân cũng không tiện mở lời nói gì, ngoan ngoãn đem chậu quần áo bẩn đi giặt.
Bới tìm trong đống quần áo bẩn nhưng không thấy quần lót đâu, Nhậm Thiên Chân nghĩ, coi như cũng có lòng, biết hai người bọn họ chưa thân nhau
đến mức giặt quần lót cho nhau.
Cả đời này chưa bao giờ giặt quần áo cho con trai lần nào, Nhậm Thiên
Chân biết đồ của anh đều là hàng hiệu đắt tiền, nên không dám dùng sức
vặn nhiều, chỉ có thể chầm chậm vò đồ, vừa vò cô vừa nghĩ, phải mượn móc treo ở chỗ y tá để đem quần áo ra ngoài phơi mới được.
”Cô gái à, ngày nào cũng thấy cháu tới, lúc này lại còn giặt quần áo,
bạn trai cháu nằm viện đấy à? Tình cảm tốt quá.” Bác gái ở phòng bệnh
bên cạnh cũng đến giặt quần áo thay con trai, cười tít mắt nhìn Nhậm
Thiên Chân.
Nhậm Thiên Chân chối đây đẩy, “Không phải đâu, chỉ là bạn bình thường thôi.”
Ngày nào cô cũng đi ngang qua cửa phòng bệnh, bác gái cũng thấy rõ ràng, còn lâu mới bị vài ba câu của cô lừa, cười nói: “Bạn bình thường mà
cháu ngày nào cũng đến thăm cậu ta, còn giúp cậu ta mua cơm giặt quần
áo? Bạn gái của con trai bác cũng sắp lấy nó rồi, mà vẫn không thấy chăm chỉ bằng cháu.”
Ha ha, Nhậm Thiên Chân cười khổ không biết phải làm sao, thật muốn nói
một câu bác hiểu lầm rồi, nhưng lại cảm thấy giải thích không rõ, chỉ
đành cúi đầu giặt quần áo.
Phó Đông Bình rảnh rỗi đến nhàm chán, đi tới cửa phòng giặt, không ngờ
vô tình nghe được cuộc trò chuyện trên, nhất thời nảy ra ác ý, cố ý đi
đến gọi Nhậm Thiên Chân, “Nằm lâu quá nên hông với chân anh mỏi quá,
Thiên Chân, em tới đấm cho anh đi.”
Thiếu gia này lại lên cơn rồi, Nhậm Thiên Chân không tài nào chịu nổi
nữa, “Không phải anh bảo tôi giặt quần áo à, sao giờ lại kêu tôi đấm
hông bóp chân cho anh, anh tưởng mình là Hoàng Thế Nhân chắc.”
”Em đừng có to tiếng như thế, ồn ào anh nhức đầu lắm.” Phó Đông Bình cố ý ôm nửa bên đầu.
Bác gái ở bên còn đổ thêm dầu, “Cậu ấy là bệnh nhân, cháu chiều cậu ấy
một chút, đầu bị thương thì phải chăm cho tốt, chàng trai à, vợ cháu
cũng tốt lắm đấy, ngày nào cũng đến chăm sóc cháu, bận bịu từ sáng sớm
đến tối khuya, cháu phải quý trọng đấy.”
Nhậm Thiên Chân tức đến mức hai mắt trợn trắng, còn Phó Đông Bình lại
ngẩng mặt lên cười, không ngờ bất cẩn lại động đến vết thương, nụ cười
cứng đờ.
Nhậm Thiên Chân thấy thế, bất chấp xà bông trên tay chưa rửa sạch, vội
chạy tới đỡ anh, “Anh đừng có cười nữa, cẩn thận vết thương lại nứt
miệng đấy, mau về nghỉ ngơi đi.”
”Giặt xong thì mau về đấy.” Lúc sắp đi, Phó Đông Bình còn không quên
trêu cô một câu. Nhậm Thiên Chân vừa ngẩng đầu lên thì thấy bác gái nhìn mình cười, vô cùng khó xử.
Hai ngày sau, được bác sĩ đồng ý, Phó Đông Bình được Nhậm Thiên Chân hộ
tống xuất viện đi đến nhà văn hóa trong huyện, tìm phó quản lý, nói muốn bản photo của địa phương chí.
Trước đó anh đã đến nhà văn hóa này rồi, phó quản lý biết anh là con
trai của kiến trúc sư nổi tiếng toàn quốc Phó Duật Lâm, nên rất nhiệt
tình tiếp đãi anh từ tận cửa, bảo nhân viên dẫn bọn họ đến phòng hồ sơ
tìm tài liệu.
Phó Đông Bình tiện tay lật vài tờ, nhưng vết thương chưa lành hẳn không
cho phép anh nhìn kỹ, nên để Nhậm Thiên Chân đem toàn bộ sách ghi chép
từ thời nhà Minh khai triều có núi Vân Mộng photo ra một bản.
”Tất cả đều muốn in hết à, nhiều quá rồi đấy, in mấy thứ này có tác dụng gì không?” Nhậm Thiên Chân tỏ ra nghi ngờ, mấy tài liệu lịch sử kiểu
này toàn dài dòng lê thê, đọc thôi đã mệt, còn tỉ mỉ xem kỹ thì không
biết phải xem đến năm nào tháng nào mới xong.
”Có tác dụng chứ, trước đó anh đã đọc qua một phần rồi nhưng vẫn chưa xong, em in nó ra luôn đi, đó anh quay về đọc kỹ lại.”
Nhậm Thiên Chân làm theo lời anh nói, photo những tài liệu có liên quan
đến núi Vân Mộng ra một bản, ròng rã đến tận trưa. Lúc hai người rời đi, nhân viên còn tiễn bọn họ ra tận cửa.
”Chúng ta về bệnh viện à?” Nhậm Thiên Chân hỏi Phó Đông Bình. Phó Đông
Bình cúi đầu nhìn cô, “Sao cuộc sống lại tẻ nhạt vậy chứ, nếu đã ra
ngoài rồi thì đương nhiên là nên đi dạo đâu đó, mấy món ăn vặt ở huyện
Dung cũng nổi tiếng xa gần lắm đấy.”
Anh cao hơn cô mười mấy cm, cô lại đi giày thể thao, thế nên lúc anh nhìn cô đều có vẻ từ trên cao nhìn xuống.
”Lại ăn nữa à, sao anh thích ăn vậy?”
”Thực sắc tính dã mà, anh không giống em, mới có chút tuổi đầu mà học đòi người ta làm ni cô.”
”Ai làm ni cô chứ?” Nhậm Thiên Chân trừng mắt với anh.
”Thì em đấy, không phải là nói không ăn thức ăn có mặt à.” Phó Đông Bình chế giễu cô.
Huyện Dung vốn không lớn, vì có khu phong cảnh núi Vân Mộng trong khu
trực thuộc mà nổi danh cả nước, hằng năm đều có gần mười triệu du khách
đến du lịch, nên nhờ đó mà huyện lị cũng vô cùng sầm uất, cần cửa hàng
quán ăn nổi tiếng nào thì có cửa hàng quán ăn đó.
”Đầu anh không đau nữa à?” Nhậm Thiên Chân lo lắng nhìn ra sau gáy Phó
Đông Bình xem. Phó Đông Bình cười nói: “Không đau nữa, chỉ là hơi nhột,
hai ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi. Thiên Chân, em tới đỡ anh chút, anh
sợ anh bất cẩn sẽ bị ngã.”
Rõ ràng biết anh cố ý làm nũng, Nhậm Thiên Chân dẩu môi, rồi vẫn đưa tay dắt anh đi.
Đi ngang qua một nhà tắm trung tâm, Phó Đông Bình đòi nhất định phải vào đó mát xa, Nhậm Thiên Chân cũng không ép anh được, đành phải theo anh
đi vào. Cô gái đón khách nhiệt tình đón hai người bọn họ, đưa bảng
giáphục vụ cho họ xem, rồi còn sắp xếp phòng nghỉ ngơi giúp bọn họ.
”Anh đi tắm ngâm trước đấy, đã mấy ngày rồi chưa tắm táp gì, người anh
hôi quá. Thiên Chân à, tới cũng tới rồi, chi bằng em cũng đi tắm đi.”
Phó Đông Bình ngửi quần áo trên người mình, ghét bỏ mùi cơ thể.
”Đầu anh không thể để dính nước được.” Nhậm Thiên Chân nhắc anh.
”Em yên tâm, anh không có ngốc, chỉ là ngâm tắm thôi mà, bịt đầu lại là được.” Phó Đông Bình đi theo cô gái đón khách.
Haiz, thật đúng là đại thiếu gia quen thói hưởng thụ, Nhậm Thiên Chân thở dài, một mình ngồi trong phòng.
Nhân viên đứng bên cạnh nói: “Chị đẹp gái ơi, trong phòng còn có vòi sen đấy, dù sao bạn chị phải một lúc nữa mới có thể về, không bằng chị tắm
một chút.” Nhậm Thiên Chân hơi lúng túng, “Tôi không có quần áo để
thay.”
Mấy ngày qua, cô luôn mặc bộ quần áo bẩn này trên người, trước còn không có cảm giác gì, đến khi vào đây, bị người ta nhìn chăm chú mới thấy có
chỗ không ổn.
”Không sao đâu, chị thay quần áo ra chúng tôi sẽ giúp chị giặt sạch, sấy khô, lúc chị đi là có thể thay được rồi.” Nhân viên lấy ra một chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết từ trong tủ âm tường đưa cho Nhậm Thiên
Chân.
Nhậm Thiên Chân bị cô ấy thuyết phục, bèn cầm lấy áo tắm đi vào phòng tắm.
Thay quần áo bẩn ra đặt vào giỏ cho nhân viên cầm đi giặt, Nhậm Thiên
Chân vừa tắm vừa nghĩ, có lẽ Phó Đông Bình đã nhìn ra cô mấy ngày không
tắm thành ra ngứa ngáy, nên mới cố ý dẫn cô đến đây tắm, mặc dù anh
thích đùa giỡn lắm lời, nhưng ngược lại lại rất chu đáo với người khác.
Khắp nơi trên người đều là những vết xước trầy da, vốn không nên dính
nước, nhưng dù sao cũng không thể che hết, Nhậm Thiên Chân dè dặt không
đụng vào nhưng vết thương đã kết vảy.
Tắm rửa sạch sẽ, cô bước ra khỏi phòng tắm, nhấn chuông nhờ nhân viên
đưa thuốc và vải xô đến, sau khi bôi thuốc lên dầu tối thì dùng vải xô
bọc lại, làm như vậy thì dù mặc quần cũng không cần xắn ống quần lên
nữa.
Cũng không lâu sau, Phó Đông Bình mặc áo choàng tắm trắng tinh quay về.
Lúc thấy Nhậm Thiên Chân, anh cười một tiếng, đi lên vân vê mặt cô, “Bé
con tắm xong nhìn mặn mà hơn trước nhiều đấy, hai ngày qua mặt xám mày
tro cứ như dân tị nạn không bằng.” Nhậm Thiên Chân gạt tay anh ra, ghét
bỏ vẻ ngả ngớn của anh, “Đồ đáng ghét, táy máy chân tay làm gì thế.” Phó Đông Bình phá lên cười.
Thấy anh định cởi đai lưng áo tắm ra, Nhậm Thiên Chân vội vã quay mặt đi, lông mi chớp chớp.
Phó Đông Bình bất đắc dĩ nhìn cô, “Anh nói này, em có thể bớt kiểu cách
như vậy lại đi không, đâu phải anh không mặc gì ở trong đâu.” Lúc này
Nhậm Thiên Chân mới mở mắt ra, thấy anh mặc một chiếc quần lót ống rộng.
”Ngâm tắm thật là thoải mái quá đi.” Phó Đông Bình hài lòng nằm bò lên giường đấm bóp, nhấn chuông gọi thợ đấm bóp vào.
Híp mắt lại, anh cố ý nhìn Nhậm Thiên Chân, “Em cũng hai mươi ba rồi, mà sao cứ làm như cô học trò chưa từng thấy việc đời thế, cho em thưởng
thức cơ bụng với cơ bắp hoàn mỹ của anh đây, em hẳn nên cảm thấy vinh
hạnh mới phải.”
”Tôi không hề thấy vinh hạnh chút nào cả, con người anh vừa kiêu căng lại dung tục.” Nhậm Thiên Chân cố tình nói móc anh.
”Cám ơn lời khen.” Phó Đông Bình thấy thợ đấm bóp đi vào, bèn nhắm mắt lại.
Thợ đấm bóp là một cô gái mới hơn hai mươi, dáng dấp xinh đẹp, vừa trông thấy Nhậm Thiên Chân liền mỉm cười với cô, đi tới bên người Phó Đông
Bình, xoa tinh dầu lên lưng anh.
Nhậm Thiên Chân ở bên cạnh nhìn, không thể không nói, vóc dáng của Phó
Đông Bình rất khá, hai chân thon dài rắn chắc, vai rộng eo hẹp. Thợ đấm
bóp khéo léo đưa hai tay ra nắn bóp mát xa trên lưng anh, anh vẫn luôn
nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
”A+ này, em cứ ngồi đó ngẩn người thì thà tìm thợ đấm bóp đến mát xa cho em đi.” Phó Đông Bình không im lặng được bao lâu, lại bắt đầu chọc Nhậm Thiên Chân.
”Ai là A+, anh đừng có kêu lung tung.” Nhậm Thiên Chân giận đến mức bật đứng dậy.
”Vậy gọi em là B- nhé?” Phó Đông Bình mở mắt ra, cố ý cười trêu cô. Nhậm Thiên Chân giận không lên tiếng, cô đi sang chỗ khác không nhìn anh
nữa.
Bướng bỉnh y chang con lừa, Phó Đông Bình cố tình ngáp một cái, thấp
giọng trò chuyện với thợ đấm bóp, cô gái ấy lén cười một tiếng, đưa mắt
nhìn Nhậm Thiên Chân.
Dù cô ấy có là nữ thì Nhậm Thiên Chân vẫn cảm thấy mất tự nhiên, vô thức kéo vạt áo lại, cho đến giờ chưa từng có người nào ở ngay trước mặt
bình luận về ngực cô như thế, hai người này cũng thật quá trắng trợn.
Vừa xấu hổ vừa tức, cô không thèm nhìn Phó Đông Bình lần nào nữa.
Gái trẻ tuổi thật là tốt, dù có tức giận thì mặt vẫn căng bóng mịn màng, tuổi tác như nhân sâm, ăn vào nhất định bổ vô cùng, Phó Đông Bình hả dạ nhớ lại xúc giác trên làn da trắng muốt của cô, tay vẫn còn kỳ ức áy,
nhất là lúc chạm đến nơi mềm mại nhất của cô.
Vì phúc thọ song toàn cho nửa đời sau, bắt đầu từ bây giờ, không thể phung phí của trời được.
Lúc cô nhóc này im lặng lại có cảm giác hịu quanh ngăn cách với đời, đôi mắt sáng ngời, nhưng trong ánh mắt lại là vẻ vắng lặng xa xôi vượt ra
ngoài thế giới, the lý mà nói, con gái vào tuổi này không nên phiền muộn như thế. Phó Đông Bình nhìn cô như vậy, trong đầu lại mường tượng đủ
thứ.
Ngồi lâu một tư thế khó tránh không thoải mái, Nhậm Thiên Chân ngồi
thẳng người lên, xoay vặn cổ cứng ngắc, vừa mới giương mắt thì thấy Phó
Đông Bình đang nhìn mình, mặt dán vào gối, trong mắt mang nụ cười đáng
ghét, cô tức giận liếc anh một cái.
Có một khoảnh khắc, cô len lén nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh vẫn không rời nửa tấc, trong lòng rét run, vội vã dời mắt sang chỗ khác, định làm tan đi lúng túng.
”Trên người còn đau không?” Phó Đông Bình dịu dàng hỏi.
Nhất thời Nhậm Thiên Chân nóng mặt, quay mặt đi nơi khác, không để ý đến lời của anh. Rõ ràng là hỏi vết thương của cô, nhưng lại cố ý nói chệch đi giả đúng thành sai, khiến người bên cạnh nghe mà hiểu lầm, cô không
thể cho anh cơ hội được như ý được.
Nghe thấy anh khẽ thở dài, Nhậm Thiên Chân không nén nổi tò mò nhìn xem, thấy trên mặt anh có vẻ khác thường, bèn ân cần hỏi: “Có phải đầu lại
đau không?”
”Đầu không đau, nhưng đau tim.”
”Đau tim?”
”Em không nói chuyện với anh, lòng anh không thoải mái, tim liền đau.”