Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 58




Lâm Tu Duệ ngồi một mình tại nhà thuỷ tạ bên cạnh ao, trên bàn đá trước mặt là một hồ rượu mạnh phiêu hương, bên trên là bóng râm do lá cây sum xuê tạo thành, che kín không chút tia nắng mặt trời, liễu ven hồ bị gió thổi lay động, gió hạ khô nóng đánh úp lại, thế nhưng để lộ ra một tia thê lương.

Đã qua buổi trưa, thời tiết đúng vào lúc nóng nhất, chủ tử các viện cũng đã nghỉ ngơi, ngay đến bọn hạ nhân trong phủ cũng trốn đến chô râm mát để nghỉ, nhìn xung quanh hắn bây giờ, tựa hồ cả cái vương phủ chỉ còn lại mỗi một người.

Chịu nhiều phen đả kích như vậy, Lâm Tu Duệ lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác cô tịch. Chỉ có thể nâng chén rượu, mới đem được cỗ cảm xúc tuyệt vọng trong người áp chế xuống.

Cứ như vậy uống hết một hồ rượu mạnh, hắn mới ném cái ly vào cái ao phía sau, lảo đảo đứng dậy rời đi.

Muốn thừa dịp có hơi rượu tùy ý đi dạo một phen, nhưng mỗi một chỗ trong phủ, hắn đều từng cùng Lâm Tương nắm tay đặt chân qua, chỉ là hiện giờ cảnh cũ vẫn giống năm đó, mà người lại đã khác xưa, vô cớ mà khiến hắn có chút hoài niệm dĩ vãng.

Lâm Tương khi đó, bộ dạng vẫn là xinh xắn đáng yêu như vậy, mà bản thân hắn, khí phách hăng hái, cảm thấy mọi chuyện đều nắm giữ trong tay, nhưng hiện giờ tất cả đều thay đổi!

Lại nói, bản thân hắn hình như đã lâu chưa từng đặt chân tới Phù Hương viện, Lâm Tương mấy ngày nay tựa hồ cũng chưa từng đi tìm hắn làm ầm ĩ. Lâm Tu Duệ thở một hơi dài, bước chân dừng lại, một lát sau xoay người đi Phù Hương viện.

Trong viện yên tĩnh không tiếng động, mặt trời toả nắng nướng đen lớp mái ngói, bốn phía không có chút gió, không khí an tĩnh đến gần như đình trệ, nhóm nha hoàn gã sai vặt không biết trốn đi nơi nào, cửa phòng Lâm Tương khép hờ, bên trong đang có tiếng cười duyên tràn ra.

Lâm Tu Duệ nhăn nhăn mày, gạt đi vài tia choáng váng trong đầu. Nghe tiếng cười kia tựa hồ có chút không bình thường, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh về phía phòng.

Được đung xích ẩn tán, tâm tình Lâm Tương đã nhiều ngày luôn sảng khoái tới cực điểm, hơi thanh tỉnh một lát nàng liền lập tức lấy thuốc bột ra hít, tạm thời quên mất vết thương trên mặt, thậm chí còn mang trang phục mình thích ngày trước ra thay.

Trước đây nàng ta yêu nhất là y phục màu vàng nhạt yên thủy, cổ tay áo tím nhạt màu diên vĩ kiều diễm tuyệt lệ, nhưng những bộ y phục đó khá diêm dúa, khiến sau khi bị bỏng nàng ta phải dừng không mặc nữa.

Vì duy trì miệng vết thương khô mát, vết thương trên mặt nàng vẫn chưa được băng lại, tơ máu đã khô, miệng vết thương sắp kết vảy mang theo màu hồng nhạt.

Cửa phòng ầm một tiếng bị ai đó dùng sức đá văng ra, hai mắt Lâm Tương mê mang ngồi ở trên giường, cười hề hề nhìn Lâm Tu Duệ: "Ca ca, ngươi đã đến rồi? Mau tới đây đi." Nụ cười ngây thơ ngày thường vẫn hay cười, nay có thêm nhiều ở trên thoạt nhìn thực sự có chút đáng sợ.

Bình sứ đựng xích ẩn tán được nàng gắt gao niết ở trong tay, Lâm Tu Duệ liếc mắt một cái liền nhìn ra được không thích hợp, tình huống hiện tại của Lâm Tương, rất giống với bộ dáng những thí dược sau khi được thử thuốc.

Ánh mắt mê mang, ngôn từ hỗn loạn, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt thâm xì lõm sâu vào đến hốc, cả người gầy đi trông thấy.

"Ngươi đang làm gì?" thanh âm Lâm Tu Duệ bỗng nhiên cất cao, bước nhanh đến phía trước, muốn gỡ cái chai trong tay Lâm Tương xuống.

Lâm Tương vừa rồi mới dùng thuốc xong, lúc này là lucd thần trí không rõ ràng nhất, nhận thấy có người muốn đoạt bảo bối của mình, không chút nghĩ ngợi liền há mồm định cắn.

Lâm Tu Duệ ăn đau, cắn răng lớn tiếng nói: "Buông ra!"

Lâm Tương mắt điếc tai ngơ, nhưng thanh gầm lên lại làm Tôn Minh Đức đang nằm trên mặt đất bừng tỉnh.

"Là ngươi cho nàng?" Lâm Tu Duệ nhìn Tôn Minh Đức nói.

Tôn Minh Đức vội vàng đứng dậy, giương mắt nhìn thoáng qua Lâm Tu Duệ, trong lòng cả kinh, biện giải nói: "Tiểu thư nghiện ma phí tán, dùng nhiều liền không áp chế được cơn đau, rơi vào đường cùng lão phu chỉ có thể ra hạ sách này."

Lâm Tương vẫn không chịu nhả ra, Lâm Tu Duệ đành phải nắm cằm nàng mở mồm ra, sau khi khiến nàng ta há mồm liền đem tay rút về, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tôn Minh Đức: "Thứ này lấy được từ chỗ nào?"

Tôn Minh Đức chắp tay: "Đây là thứ lão phu phải bỏ ra số tiền lớn, từ Thương Châu mang đến."

Thương Châu? Đó là vị trí đầu tiên xích ẩn tán được đưa đi bán, chưa từng nghĩ đến, vòng đi vòng lại, thứ này thế nhưng lại được mang vào vương phủ!

"Ai khiến ngươi cho nàng dùng!" Lâm Tu Duệ phun ra hơi thở nồng nặc mùi rượu, trầm giọng nói: "Ngươi còn bao nhiêu?"

Sắc mặt Tôn Minh Đức lại bất biến, chậm rãi nói: "Ma phí tán đối với tiểu thư đã không có tác dụng, muốn ngăn cơn đau do xẻo thịt chỉ có thể dùng cái này."

Lâm Tu Duệ còn đang muốn nói, thì tay bỗng nhiên bị nắm lấy, dữ tợn trong mắt Lâm Tương rốt cuộc cũng biến mất, vẻ mặt sùng bái mà hắn quen thuộc hiện lên: "Ca ca, ta rất thích ngươi."

Câu chữ cũ lọt vào tai, Lâm Tu Duệ tựa như bị sấm đánh, đã bao nhiêu lâu rồi? Bản thân hắn đã bao lâu không có gặp qua bộ dáng như vậy của Lâm Tương.

Cuối cùng, hắn thở dài, ngồi xuống trên ghế đối diện giường.

Sau một hồi lâu trầm mặc, Lâm Tương đã sâu kín thanh tỉnh, rơi vào trong trạng thái sảng khoái cực độ không có nghĩa nàng ta không biết bản thân đang làm ra chuyện gì, và hiển nhiên, Lâm Tu Duệ đã phát hiện nàng sử dụng xích ẩn tán.

"Ca ca." tiếng nói của Lâm Tương trước sau vẫn khàn khàn, chỉ là so với ngày đầu tiên tỉnh lại tốt hơn một chút.

Lâm Tu Duệ nhéo nhéo lòng bàn tay, lúc này mới nhìn về phía Lâm Tương: "Chuyện gì?"

Lâm Tương cười quơ quơ cái chai trong tay: "Ngươi muốn thử cái này hay không?"

"Ngươi điên rồi sao!" Lâm Tu Duệ bỗng nhiên đứng dậy, dưới tác dụng của rượu mạnh khiến đầu óc hắn chậm chạm không rõ ràng: "Ngươi biết đây là gì không?"

Lâm Tương theo thói quen muốn vươn tay quấn lấy đuôi tóc, nhưng khi đưa tay ra sau thì chỉ bắt được không khí, cứng đờ một chút, chậm rãi nói: "Ta đương nhiên biết, đây chính là đồ vật ta cần nhất! Nó có thể khiến người ta quên đi phiền não, quên đi hết thảy không vui, mang theo ta trở lại quãng thời gian vui sướng nhất."

Lâm Tu Duệ đứng ở tại chỗ, không có động tác cũng không nói gì.

Tôn Minh Đức đúng lúc nói: "Đại công tử thực ra không cần lo lắng, thứ này có thuốc giải, kể cả nghiện cũng có thể giải trừ, nếu phiền lòng đến cực điểm, cũng đừng ngại mà thử, vẫn có thể coi đây là một biện pháo giải quyết tốt."

Mùi rượu dũng mãnh đập vào trong óc, khiến Lâm Tu Duệ có chút dao động, xích ẩn tán chính thứ Nhị hoàng tử tạo ra, hắn đương nhiên biết là có thuốc giải, thêm nữa thời gian gần đây hắn phiền não tâm sự trong lòng chồng chất, hắn có chút do dự, muốn nếm thử, lại không dám.

Lâm Tương rũ mắt, xả môi cười cười, nói: "Ca ca, ngươi thử xem a, chúng ta cùng nhau trở lại trước kia, quên mất những chuyện không vui này, hưởng thụ vui sướng."

Tôn Minh Đức tiếp lời: "Công tử không cần sợ hãi, nếu thuốc giải vô dụng, lão phu đương nhiên có biện pháp khống chế khác." Thực hiển nhiên, lời này lão nói có chút chột dạ, nếu thực sự có bản lĩnh kia, thì chính hắn cần gì hãm sâu đến tận đây.

Lâm Tu Duệ vẫn không có động tác, Lâm Tương lặng yên xuống giường, nắm lấy bàn tay hắn, đổ một ít thuốc bột

màu đỏ xuống, đưa nhanh tới chóp mũo Lâm Tu Duệ.

Mùi gay mũi của xích ẩn tán cùng mùi rượu nặng thật ra phá lệ dễ ngửi, lòng bàn tay đỏ bừng một khoảng, phảng phất mang theo hấp dẫn trí mạng lực, mùi rượu càng nặng, đầu óc Lâm Tu Duệ càng không thanh tỉnh, ỡm ờ liền đem chút thuốc bột này hít vào xoang mũi.

Tận xương tủy hắn biết, dính vào thứ này sẽ như thế nào, mặc dù có thuốc giải lại là như thế nào.

Thuốc nghiện dễ giải, tâm nghiện khó giải. Sa đọa là tất nhiên.

Lâm Tương nhìn thoáng qua Lâm Tu Duệ đã rơi vào mê mang, lại đổ một chút xuống lòng bàn tay của mình, không tiếng động mà cười cười.

Thứ không thể tin nhất trên thế gian, đó là lời hứa hẹn thề thốt của nam tử. Tình như vàng bạc, nhưng với Lâm Tương lại không đáng một đồng vô nghĩa, chỉ có thể dùng để lừa những thiếu nữ ngu ngốc mà thôi, nàng hiện giờ dung mạo đã hủy, muốn nắm Lâm Tu Duệ chặt chẽ trong lòng bàn tay, chỉ có cách dụ dỗ hắn cùng nàng trầm luân.

Từ đây, Lâm Tu Duệ sau khi được nếm thử tư vị một lần liền liên tục chạy qua viện của Lâm Tương lấy thêm, lão phu nhân cảm thấy hắn bị quỷ mê tâm hồn, Lâm Tương trở thành dáng dấp như vậy, hắn còn có thể ngày ngày để nàng ta trong mắt.

Vì thế lão phu nhân cố ý đem Lâm Tu Duệ gọi vào Thọ An viện, nghiêm khắc mà chỉnh đốn dặn dò một phen, nhưng Lâm Tu Duệ không những không thay đổi, ngược lại còn dùng nhiều thêm.

Mà Trương Nghi Lâm sau một thời gian ở nhà xem xét lại, rốt cuộc cũng bình tĩnh, một bên phân phó Xảo Tuệ thời khắc nhìn chằm chằm hướng đi của Lâm Tu Duệ, một bên sai sử Xảo Tâm goin Xảo Nhi tới.

Thừa dịp Cố Hoài Du còn đang ngủ trưa không biết, Xảo Nhi đã trộm đi tới Sấu Ngọc các.

"Nô tỳ gặp qua biểu tiểu thư."

Sắc mặt Trương Nghi Lâm vốn đã âm trầm, nay càng đen hơn hai phần, tựa như có thể đâm chết người, "Ân?"

Xảo Nhi giật mình, lập tức gục đầu xuống, sửa lại lời nói: "Thiếu phu nhân."

Trương Nghi Lâm thỏa mãn cười cười, bằng tư sắc của nàng, sao có thể cam tâm cả đời chỉ làm thiếp thị! Tuy là thiếp không thể làm thê, nhưng nàng đã quyết định chủ ý, muốn bản thân mình trở thành người có một không hai ở vương phủ, này đây tâm phúc của mình đã ngầm trộm gọi nàng là Thiếu phu nhân.

"Xảo Nhi, còn nhớ rõ việc ta nói với ngươi không?"

Xảo Nhi gật gật đầu, trong

lòng lúc này có chút thấp thỏm.

Trương Nghi Lâm cười cười: "Điều kiện ta đáp ứng ngươi không đôi, không những thế còn cho thêm năm trăm lượng bạc."

Xảo Nhi trong lòng động đậy, bản thân làm nô tì nguyệt bạc bất quá chỉ được hai lượng, ngần ấy năm đi làm cũng không để dành được nhiều ít, nếu về sau vào Trương phủ, không thể không chuẩn bị một phen, nghĩ như vậy, thấp thỏm trong lòng liền được đẩy mất.

Trương Nghi Lâm đánh cái ánh mắt sai sử Xảo Tâm, Xảo Tâm hiểu ý, nhấc chân đi đến bên Xảo Nhi, cầm đôi tay nàng ta, lén để vào trong lòng bàn tay hai túi thuốc bột, ôn nhu nói: "Lấy một túi hạ vào thức ăn của vị kia ở Phù Hương viện, túi còn lại, nghĩ cách hạ vào trên người thế tử gia."

Ấn đường Xảo Nhi nhảy dựng, nói: "Bên người thế tử gia luôn luôn có hộ vệ đi theo, nô tỳ là nha hoàn bên người tam tiểu thư, vốn không được ưa thích, làm sao có thể tìm được cơ hội đi hạ thuốc."

Trương Nghi Lâm dừng một chút, chầm chậm mà nói: "Thuốc này không cần hạ vào thức ăn, ngươi chỉ cần khiến hắn ngửi được hương vị."

Xảo Nhi nhẹ nhàng thở ra, liên tục gật đầu.

"Ngươi biết phản bội ta sẽ là kết cục gì không?" Trương Nghi Lâm nói.

Xảo Nhi vội nói: "Biết, nô tỳ nhất định không phụ Thiếu phu nhân."

Trương Nghi Lâm xoa xoa thái dương, ý cười trên mặt càng thêm sâu.

Căn phòng trống phía sau tường Đường Lê viện, cửa sổ dán kín một tầng giấy thật dày, ánh sáng không lọt, tối tăm mờ mịt. Xảo Nhi bị bịt miệng, hai tay trói sau lưng, quỳ trên mặt đất lạnh băng.

Thời điểm nhìn thấy Cố Hoài Du đẩy cửa mà vào, đôi mắt Xảo Nhi đột nhiên trừng lớn, trong miệng phát ra thanh âm ô ô. Nàng không nghĩ tới khi bản thân mới bước ra khỏi Sấu Ngọc các thì bị Lục Chi cùng Hồng Ngọc đã ẩn nấp chờ bắt.

Hai người thế nhưng không nghe biện giải liền trực tiếp trói nàng lại, áp tới rồi vứt lại trong gian nhà không ai ở này.

Lục Chi nhấc chân tiến lên, đem hai túi thuốc bột lục được từ trên người Xảo Nhi giao cho Cố Hoài Du, nói: "Tiểu thư, đây là thứ lục được trên người nàng ra."

Cố Hoài Du cầm lấy nhìn, nâng nâng cằm, Hồng Ngọc liền lấy miếng vải nhét trong miệng Xảo Nhi ra.

"Nói một chút đi, đến Sấu Ngọc các làm gì?"

Xảo Nhi thở hổn hển hai khẩu khí, đem mấy sợi vải còn sót trong miệng phun ra ngoài, lúc này mới bày bộ dáng vô tội nói: "Sáng sớm hôm nay, nô tỳ ngẫu nhiên gặp được nha hoàn Xảo Tâm bên người biểu tiểu thư ở trên đường, nàng nói có một chỗ thêu khó mà không biết nên thêu như thế nào, muốn nô tỳ đến giúp...... Nô tỳ nghĩ dù sao giờ ngọ không có việc gì, liền bớt thời giờ đi giúp, ai ngờ mới từ bên đó đi ra, liền bị Hồng Ngọc cùng Lục Chi trói."

Cố Hoài Du rũ mắt nhìn đỉnh đầu nàng, đem gói thuốc niết ở trong tay, ngón tay khẽ động hai cái, sâu kín mà nói: "Vậy hai túi thuốc bột này, giải thích làm sao?"

Xảo Nhi há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: "Là nô tỳ để mình ăn."

Cố Hoài Du nhìn Xảo Nhi vẫn cố giảo biện, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, trong mắt phiếm hàm quang, nói: "Nếu như thế, Hồng Ngọc, đi lấy một chén nước ấm tới, nhìn nàng uống xong đi."

Sắc mặy Xảo Nhi chỉ một thoáng trắng bệch, dưới ánh sáng tranh tối tranh sáng, ngũ quan Cố Hoài Du bao phủ dưới bóng tối, nhìn không ra biểu tình.

"Tiểu thư, ngài hãy tin nô tỳ, nô tỳ vẫn luôn trung thành và tận tâm với ngài, vẫn chưa làm ra chuyện gì có lỗi với người!"

Sắc mặt Cố Hoài Du bất biến như cũ, cười lạnh nói: "Ta đương nhiên là tin ngươi, bất quá chỉ bảo ngươi uống hai túi thuốc, ngươi gấp cái gì?"

Xảo Nhi nuốt nuốt nước miếng, giọng nói khô khốc đã có chút khàn: "Tiểu thư, nô tỳ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, ngài cớ gì muốn đối xử với nô tỳ như thế!"

Cố Hoài Du nói: "Ngọc bội trong tay Trương Dịch Thành ngày ấy, là do ngươi trộm đi."

Xảo Nhi cả người run lên, căn bản không nghĩ tới Cố Hoài Du thế nhưng đã nghi ngờ mình từ sớm, "Nô tỳ không rõ tiểu thư đang nói gì! Trong viện nhiều hạ nhân như vậy, có lẽ là người bên cạnh ngài cầm cũng nên."

Rất nhanh, Hồng Ngọc đã mang nước tiến vào, Cố Hoài Du mới nói: "Ngươi không hiểu, ta liền giúp ngươi hiểu. Hồng Ngọc, đem đổ hết thuốc vào trong nước, rót hết cho nàng ta. Hài tử trong bụng nàng có giữ được hay không, phải xem nàng lựa chọn như thế nào!"

Xảo Nhi kinh hô một tiếng, đôi tay che khẩn bụng nhỏ, nơi đó đã có chút lớn hơn bình thường, đây là lợi thế giúp nàng tiến vào Trương phủ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hết thảy liền chấm hết!

"Ngươi đại khái không biết, sau hôm đấy, huynh muội Trương thị đã rơi vào tình trạng ngươi chết ta sống, ngươi cảm thấy Trương Nghi Lâm sẽ giúp ngươi sao?" tầm mắt Cố Hoài Du tựa dao nhỏ, cách lớp y phục mà nhìn thẳng đến cái bụng nhỏ của Xảo Nhi.

Mắt thấy Hồng Ngọc đã mở gói thuốc ra, đang muốn đổ vào trong nước trộn lẫn, trong lòng Xảo Nhi khẩn trương, hô: "Không cần! Nô tỳ nói, nô tỳ tất cả đều nói cho tiểu thư."

Cố Hoài Du phất phất tay, Hồng Ngọc liền ngừng lại, Lục Chi tiến lên dùng tay ấn trên bụng nàng ta, thấp giọng nói: "Nếu còn không thành thật, ta liền đem chỗ thịt này, lấy ra." Nói xong, đầu ngón tay đột nhiên nhấn xuống.

Xảo Nhi giật mình một cái, liên thanh nói: "Nô tỳ không dám! Là biểu tiểu thư, biểu tiểu thư đã biết chuyện của nô tỳ, uy hiếp nô tỳ đem hai túi thuốc này hạ trên người thế tử cùng quận chúa, trong đó một túi là thuốc khiến mang thai giả, một túi là thuốc......hỗ trợ hoan ái."

Ngay sau đó, nàng ta đem sự tình ngắt đầu bỏ đuôi, bán Trương Nghi Lâm không còn một mảnh, sau khi nói xong, thấy Cố Hoài Du không có phản ứng gì, liền bò trên mặt đất, dập đầu đến nỗi phát ra tiếng động: "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh, phú quý mê mắt, sinh ra tâm tư không nên có, nô tỳ không dám, cầu tiểu thư tha mạng."

"Còn gì khác không?" Hồng Ngọc trầm giọng hỏi.

Xảo Nhi lắc lắc đầu: "Không có, không có, nô tỳ đã đem hết thảy những gì mình biết được đều nói cho tiểu thư, nguyên bản nô tỳ cũng nghĩ, những việc này không nhắm đến phía tiểu thư, nên mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà đáp ứng."

"Cầu tiểu thư tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ sẽ vứt thuốc này đi, không dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!"

Cố Hoài Du liễm mi suy tư một lúc lâu, lúc sau mới nói: "Không, ngươi làm."

Xảo Nhi cổ họng nghẽn tắc, giương mắt nhìn nàng, liền nghe Cố Hoài Du chậm rãi nói tiếp: "Ngươi không những phải làm, mà còn phải nhất thiết chiếu theo lời nàng ta để làm."

Gần đây Lâm Tu Duệ đang rơi vào hoàn cảnh buồn bực thất bại, nên hắn mới nếm thử tư vị của xích ẩn tán, sau lần đó hắn liền không thể vãn hồi. Nhưng thứ này Nhị hoàng tử từng hạ lệnh qua, rằng cấm những người bên hắn không được dính vào, vì vậy, Lâm Tu Duệ không dám tùy ý đi mua, chỉ có thể cách ngày lại đi qua Phù Hương viện, cùng Lâm Tương hút.

Hôm qua, hắn lại gửi đến phủ của Nhị hoàng tử một phong thư, nhưng rốt cuộc vẫn không nhận được hồi đáp, uất ức dồn nén, trong lòng lại nhớ tới tư vị tuyệt diệu kia, không chút nghĩ ngợi liền lập tức đến viện của Lâm Tương.

Một đường mắt nhìn thẳng, thêm nữa chỗ hành lang có đoạn rẽ bị che khuất, cách đó không xa một tiểu nha hoàn mặc y phục hồng đang buông xuống đầu, xông thẳng lên phía trước.

"Thế tử thứ tội!" Không dấu vết đem khăn tay nhét vào trong cổ tay áo hắn, Xảo Nhi buông đầu xuống nói.

Lâm Tu Duệ ngước mắt nhìn thoáng qua phía sau nàng, thàm nghĩ hướng đi hẳn là từ Sấu Ngọc các trung ra, hắn nhíu nhíu mày: "Không có mắt sao, vội vàng làm gì!"

Xảo Nhi bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu cúi đến càng thấp, không để hắn có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt: "Thế tử tha mạng, nô tỳ không phải cố ý."

"Thôi." Giờ phút này tâm tình Lâm Tu Duệ đang ngứa ngáy khó nhịn, cũng không muốn tiếp tục lại này trì hoãn, phất phất tay nói: "Về sau chú ý!"

Dứt lời, liền nhấc châm rời đi.

Xảo Nhi nhẹ nhàng thở ra, càng thêm cụp mi rũ mắt, gật đầu như giã tỏi: "Tạ ơn thế tử gia, nô tỳ đã biết."

Lâm Tu Duệ chân trước mới vừa đếm Phù Hương viện, sau lưng ỷ thúy liền mang theo tin tức trở về Thọ An đường.

Lão phu nhân nghe được bẩm báo, Phật châu trong tay liền dừng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thật muốn đi nhìn một cái, ở Phù Hương các đến tột cùng là có yêu tinh gì, mà câu được hồn hắn!"

Lâm Tu Duệ bị chỉnh như thế nào hắn cũng không nghe, mỗi ngày vẫn hướng Phù Hương mà chạy đến, sau khi hai người đến sẽ không để ỷ thuý tới gần, vì thế, lão phu nhân chỉ có thể phân phó xuống, nếu Lâm Tu Duệ lại đến, liền phải bẩm báo cho bà.

Bạch ma ma yên lặng thở dài, khom người tiến lên, đỡ lão phu nhân ra khỏi Thọ An viện.