Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 47




Trận gió nổi lên bốn phía, không khí đều là mùi khói nồng nặc rất khó ngửi, khói đặc trong Lan uyển vẫn chưa tan, mọi thứ ở đó đều đã bị cháy rụi, dòng nước đen ngòm lẫn tro tàn trôi đầy đất, một mảnh chật vật.

Gió mang theo mùi khói ùa vào trong Đường Lê viện, Lục Chi đem tình huống tại Lan uyển tinh tế bẩm báo với Cố Hoài Du.

"Lửa phát ra từ phía sau sương phòng rồi bắt đầu lan rộng, tuy đã bị dập tắt, nhưng thế lửa quá lớn khiến Lan uyển bị thiêu đến mức không còn một mảnh tử tế, nhị tiểu thư cùng hai đại nha hoàn bên người bị nhốt trong phòng, thời điểm thế tử vọt vào đám cháy cứu người ra, nhị tiểu thư đã hôn mê bất tỉnh, hiện tại đã được mang tới Phù Hương cư."

Cố Hoài Du liễm mi, từ trên giường đứng dậy, chậm rãi hỏi: "Thương thế như nào?"

Lục Chi cười cười, hiển nhiên là có chút vui sướng khi người khác gặp họa, hạ giọng nói: "Nô tỳ sốt ruột trở về, còn chưa kịp nhìn thấy, bất quá nghe nha hoàn khác nói, hai cái nha hoàn thậm chí vận khí tốt còn hơn, thương thế không tính quá nặng, mà nhị tiểu thư tóc đã thiêu không còn một sợi, trên mặt cũng hoàn toàn thay đổi, thời điểm ôm ra ngoài trên quần áo còn dính vụn lửa."

Cố Hoài Du khóe môi kéo ra một nụ cười lạnh, không nghĩ tới Trương Nghi Lâm lá gan lại lớn như vậy, dám trực tiếp phóng hỏa thiêu Lan uyển, thật sự là vừa độc vừa cay, đến nỗi khiến nàng thực vừa lòng.

Chỉ là mới một chút như vậy làm sao đủ! Cái nàng muốn, là đời này kiếp này Lâm Tương không được yên thân gả đi. Lão phu nhân đã đánh chủ ý đem Lâm Tương gả ra ngoài, nếu cứ như vậy để nàng hảo hảo xuất giá, chẳng phải là quá mức tiện nghi cho nàng ta.

"Đi thôi, chúng ta cũng nên qua đó nhìn xem."

Lục Chi hành lễ, liễm đi hưng phấn trên mặt, chớp mắt hai cái, mặt liền vô cảm đi theo.

Trăng non treo cao, toàn bộ không khí của vương phủ bị một tầng khói đen thật dày bao phủ, che ánh trăng lại, lão phu nhân dừng bước trước Phù Hương cư, trong phổi đều là mùi khét, giơ tay che mũi nhịn không được khụ hai tiếng, tâm tình có chút phức tạp.

Trận lửa này tới có phải quá trùng hợp hay không, tại sao mới vừa kêu Lâm Tương xem mắt gả đi liền phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế. Bà thậm chí hoài nghi trận lửa này là do Lâm Tương phái người đi phóng, rốt cuộc cũng là do thái độ cự tuyệt của náng ta lúc sáng quá mức cường ngạnh.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không đúng, nếu là nàng không muốn gả, hoàn toàn có thể tìm một lý do khác, hà tất phải hãm mình trong biển lửa, còn có thể bị đốt thành dáng dấp như vậy.

Cứ mải nghĩ như vậy, bà liền thấy Cố Hoài Du mang theo hai nha đầu vội vàng đi tới, tóc còn chưa kịp búi, tùy ý tìm một kiện áo choàng khoác ra bên ngoài, trên mặt không chút phấn son, nhìn qua thật giống vừa mới từ trong mộng bừng tỉnh.

"Gặp qua tổ mẫu." Cố Hoài Du vội vàng hành lễ, sau đó lo lắng hỏi: "Sao đang êm đẹp lại xảy ra chuyện, cũng không biết tình huống hiện tại của tỷ tỷ như thế nào?"

Lão phu nhân than thở một tiếng: "Vào phòng rồi nói sau." Bà cũng vừa nhận được tin tức liền vội vàng tới đây, nghe nha hoàn báo lại, hẳn là không tốt.

Bước vào Phù Hương cư, còn chưa vào đến cửa đã nghe được tiếng khóc đau buồn bi thương từ bên trong truyền đến, Cố Hoài Du ánh mắt chợt lóe, nhìn thoáng qua lão phu nhân, thấy bà nhíu nhíu mày, Phật châu trong tay dường như bị xoay nhanh hơn chút, nhanh hơn nện bước.

Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy trong phòng hạ nhân quỳ đầy đất, Lâm Tu Duệ nguyên bản mặc một thân áo choàng màu trắng nay đã bị thiêu đến đen xì, trên mặt còn dính tro, cực kỳ tức giận mà nhấc chân đá đám sai vặt đang quỳ phía dưới.

"Ngươi cái đồ cẩu nô tài, như thế nào đương trị!"

Gã sai vặt dập đầu như đảo tỏi, quỳ rạp trên mặt đất run bần bật, trong miệng không ngừng cầu xin: "Thế tử gia tha mạng, thế tử gia tha mạng."

Lâm Tu Duệ tức giận đến hai mắt đỏ lên, "Kéo xuống dùng côn đánh chết! Những người còn lại phạt một trăm côn."

"Hồ nháo cái gì mà hồ nháo!" Lão phu nhân lạnh giọng đánh gãy, đối với hắn nói: "Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi ra cái gì không! Sự tình còn chưa điều tra rõ, liền sốt ruột xử lý hạ nhân."

Lâm Tu Duệ thật mạnh thở dốc hai khẩu: "Nếu bọn chúng không bỏ bê nhiệm vụ, thì có thể xảy ra hoả hoạn như này sao?"

Gã sai vặt kia sắc mặt trắng bệch, dùng cả tay lẫn chân bò lại đây, khóc lóc kể lể nói: "Đều không phải do đám tiểu nhân bỏ bê nhiệm vụ, lửa..... lửa là phát ra từ phòng nhỏ bên cạnh, chờ khi nô tài phát hiện thì... thì đã chậm." Hắn kỳ thật cũng không nhìn rõ rốt cuộc là nơi nào bị cháy trước tiên, bất quá vì bảo toàn mạng sống, chỉ có thể đem sự tình thoái thác sạch sẽ.

Lão phu nhân nhăn nhăn mày, hỏi: "Thỉnh đại phu đến xem qua chưa?"

"Đã phái người đi thỉnh." Một tiểu nha hoàn sợ sệt lên tiếng, nàng ta là tam đẳng nha đầu tại Lan uyển, thời điểm chủ tử xảy ra chuyện bọn họ đều đang trốn việc, bất quá, chỉ có thể khẩn cầu đại phu có thể đến sớm một chút, giúp quận chúa bình yên vô sự.

Lão phu nhân xoay chuyển Phật châu trong tay, trong lòng than thở, ngược lại hỏi: "Nguyên nhân hoả hoạn điều tra ra chưa?"

Lâm Tu Duệ sắc mặt xanh mét, thanh âm bởi vì sặc khói, có chút nghẹn ngào: "Chưa."

Lúc ấy canh giờ quá muộn, hạ nhân trong viện phần lớn đã nghỉ ngơi, ngay đến người canh gác ở cửa cũng ngủ gật, nguyên nhân xảy ra cháy không một ai biết, chờ khi phát hiện thì mọi chuyện đã khó mà cứu vãn. Hiện giờ Lâm Tu Duệ chỉ ngóng trông Lâm Tương có thể mau tỉnh lại, xem có thể hỏi được manh mối gì từ nàng hay không.

Lão phu nhân thở dài, phân phó Bạch ma ma nói: "Ngươi trước dẫn người đi Lan uyển nhìn xem có thể tìm được manh mối gì hay không, sau đó phái người hảo hảo đi tra hỏi một chút những nha đầu này, cần phải tìm bằng được nguyên nhân."

Nếu là cháy ngoài ý muốn thì đành thôi, nhưng nếu có người nổi lên tâm địa ác độc, vương phủ nhất định sẽ không dung tha loại người này tiếp tục sống bừa bãi.

Chân trước Bạch ma ma vừa lãnh người đi ra ngoài, sau lưng Lâm Khiếu cùng Trương thị liền vội vàng chạy tới, bước chân hoảng loạn chạy vội tới trước giường nhìn, sau khi kêu sợ hãi một tiếng liền che miệng lại nôn khan một trận.

Chỉ thấy Lâm Tương toàn thân đỏ bừng nhắm chặt mắt, giống như người chết nằm ngửa ở trên giường, trên mặt miệng vết thương đầy rẫy lại loả lồ như xuyên qua lớp da, từng mảng đỏ phủ trên da thịt, chỗ thịt bị cháy sém hợp với máu loãng tạo nên một mảng đen đỏ lẫn lộn, nói không nên lời kinh dị.

Nguyên bản một mái tóc dài đen nhánh đã bị thiêu cái sạch sẽ, toàn bộ da đầu sưng đỏ tạc nứt, da dẻ vì bị lửa hun rách thành từng khối từng khối, cùng đống bột phấn trắng dính bên khô thành từng cục, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng lại ghê tởm.

Không chỉ như vậy, trên người nàng không còn địa phương nào không nổi lên những vết bỏng rộp, lớn bằng bàn tay, sưng phồng, bên trong lại chứa đầy mủ nước căng bóng đến mức có thể toả sáng, có vết đã bị chọc vỡ, khô vàng dán trên làn da máu thịt lẫn lộn, ngón út tay phải đã bị thiêu cuộn tròn lên.

"Tương Nhi! Tương Nhi!" Trương thị đột nhiên đỏ hốc mắt, bao nhiêu hy vọng của nàng đều ký thác trên người nữ nhi này. Tuy nhiên nếu bỏ lợi ích tư lợi kia sang một bên thì Lâm Tương tốt xấu gì cũng do Trương thị một tay nuôi lớn, nhìn nàng từ khi còn nhỏ tựa cục bột trưởng thành thành bộ dáng yêu kiều đáng yêu như hiện giờ, yêu thương của Trương thị cư nhiên không phải là giả.

Bây giờ nhìn cô nương nằm trên giường biến thành bộ dáng huyết nhục mơ hồ như vậy, không khỏi cảm thấy một cỗ bi thương.

Cố Hoài Du mắt lạnh nhìn, trong lòng cười lạnh, đời trước khi nàng bị người người làm mất mặt, Trương thị cũng không có đinh điểm đau xót như thế. Vậy mà hiện giờ lại khóc đến thương tâm vì một cái nữ nhi giả.

Thoáng thấy trên mặt Cố Hoài Du có biểu tình cô đơn, lão phu nhân nói: "Khóc cái gì mà khóc!"

Trương thị một nghẹn, lau nước mắt thu tiếng khóc, lại liếc mắt nhìn Lâm Tương một cái, cuối cùng vẫn là chịu không nổi hương vị thịt nướng khoong ngừng vọt chóp mũi, nôn khan ra sức thối lui đến một bên.

Cố Hoài Du nhìn thoáng qua bộ mặt hoàn toàn thay đổi Lâm Tương, không khỏi mà thở dài, mặt chứa đầy lo lắng: "Tỷ tỷ để ý nhất là dung mạo, hiện giờ lại thành ra như vậy, thật đúng là......" Thật đúng là đại khoái nhân tâm.

Lâm Tu Duệ nhéo nhéo lòng bàn tay, không đành lòng mà liếc mắt nhìn người trên giường một cái, hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng người nào đáng sợ như vậy nên hiện giờ quả thực không dám nhìn thẳng Lâm Tương.

Cố Hoài Du ánh mắt lóe lóe, Lâm Tu Duệ không phải tự xưng là không trông mặt mà bắt hình dong sao, không biết đoạn tình yêu thiên kim chi tử này bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu a.

Thời gian ước chừng không đến một chén trà nhỏ, Trương Viên liền lãnh đại phu vào cửa, đại phu một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên vì Lâm Tương chẩn bệnh.

Trong phòng lặng im hồi lâu, đại phu mới xoay người hồi bẩm nói: "Tình huống của tiểu thư quả thực nguy hiểm, lão phu cũng chỉ có thể tận lực thử một lần, có thể thành công hay không, còn phải xem mệnh tiểu thư như thế nào."

Lão phu nhân gật gật đầu: "Vậy tất cả đều nhờ đại phu, làm ơn toàn tâm toàn lực, nếu có yêu cầu gì chỉ cần nói ra."

Đại phu trầm ngâm một lát: "Còn thỉnh lão phu nhân an bài một vị tỳ nữ đắc lực, vì trên người tiểu thư thương thế có nhiều bất tiện."

Lão phu nhân gật đầu, lại nghe đại phu do dự nói: "Chỉ là......"

Lâm Tu Duệ nhăn chặt mày: "Chỉ là cái gì?"

Đại phu dừng một chút, sắc mặt ngưng trọng: "Mặc dù có thể đem tiểu thư cứu về, nhưng khí độc nhập phổi đã khiến dây thanh quản bị thương tổn nặng, thanh âm sợ là đã bị huỷ. Hơn nữa, những vết bỏng trên người tiểu thư sợ là sẽ lưu lại sẹo, da đầu đã bị bỏng hoàn toàn, có thể mọc lại tóc hay không, không thể nói trước."

Liên tiếp bệnh trạng vừa ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trước kia Lâm Tương lớn lên không được xinh đẹp bằng người đã để ý nhiều như vậy, đợi sau khi tỉnh lại, phát hiện bản thân biến thành bộ dáng không ra người không ra quỷ như thế, chỉ sợ là không tiếp thu được!

Trương Nghi Lâm khoan thai đến muộn vừa vặn nghe được lời đại phu nói, trong mắt bay nhanh xẹt qua một tia đắc ý, nàng vốn chỉ muốn tạo một trận lửa nhỏ khiến Lâm Tương phải đổi cái sân, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Ông trời, muội muội như thế nào bị đốt thành phúc đức hạnh này." Áp xuống ghê tởm trong lòng, Trương Nghi Lâm ra sức cảm thán.

Lão phu nhân cũng muốn biết vì sao thương thế của Lâm Tương lại nặng hơn nhiều so với hai nha hoàn kia, quay đầu nhìn về phía Lâm Tu Duệ, ánh mắt dò hỏi.

Lâm Tu Duệ phẫn hận mà nhìn thoáng qua Trương Nghi Lâm, mới xoay người trả lời lão phu nhân: "Lửa cháy quá lớn, sau khi đoạn xà nhà sập tới trên ngừoi Tương Nhi, nếu không có tôn nhi chạy đến kịp, chỉ sợ......"

Lão phu nhân có chút không đành lòng, nữ tử xưa nay ái mĩ, vết thương chỉ lớn bằng móng tay đã gấp đến không chịu được, càng đừng nói đến vết thương Lâm Tương lại nghiêm trọng như vậy.

Toại bà nhìn đại phu nói: "Mong đại phu có thể ngẫm lại biện pháp."

Đại phu lắc lắc đầu, thở dài một hơi: "Những vết bỏng này không thể giống với những vết thương khác dễ dàng khép lại, khó nhất chính là giai đoạn đổi dược dưỡng thương, làn da bị tổn hại, cơ bắp lộ hẳn bên ngoài, mỗi khi thay thuốc phải mở ra, hơi vô ý một chút miệng vết thương liền thối rữa chảy mủ, không thể khép lại, cứ tiếp tục lặp lại như thế, muốn không tổn hại, khó. Còn nữa, mặc dù được tỉ mỉ bảo dưỡng để miệng vết thương khép lại, nhưng bởi vì da thịt đã bị hao tổn, lớp da mới mọc lên cũng sẽ không được bóng loáng giống như lớp da cũ, thịt mới còn có thể dính liền cùng da, chỉ sợ sẽ càng kém."

Lâm Tu Duệ sắc mặt xanh mét, hỏi: "Một chút biện pháp đều không có sao?"

Đại phu trầm ngâm một lát: "Thứ cho lão phu bất lực."

Trương thị lảo đảo hai bước, một phen giữ chặt đại phu: "Đại phu, ta cầu ngươi, ngươi nghĩ lại xem, còn có biện pháp nào khác không."

Đại phu bị lay đến chóng mặt nhức đầu, hảo một lúc lâu sau mới nói: "Ta nhớ ra rồi, có lẽ có một người có thể cứu."

"Ai!" Lâm Tu Duệ sốt ruột hỏi.

Đại phu nghĩ nghĩ: "Lão phu từng nghe người ta nói qua, Dược Vương Cốc Tôn thần y, chuyên trị những ca khó trong thiên hạ, thiết nghĩ nếu hắn ra tay chữa trị cho vị tiểu thư này, có lẽ mới có thể khôi phục như lúc ban đầu."

Lâm Tu Duệ mặt lộ vẻ nôn nóng: "Xin hỏi đại phu, Dược Vương Cốc này là ở nơi nào?"

Đại phu lắc lắc đầu: "Chỉ là trên giang hồ có nói như vậy, nhưng Dược Vương Cốc ở nơi nào đến nay không ai hay biết, Tôn thần y này hành tung lại bất định, hay thay hình đổi dạng, đến nay không có người nào biết được gương mặt thật của hắn."

Lâm Tu Duệ hít sâu một hơi, chỉ cần còn một tia hy vọng, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ vì Tương Nhi, cũng vì chính mình, tìm bằng được vị Tôn thần y trong truyền thuyết này.