Những nha hoàn cùng gã sai vặt biết chuyện này đều bị cấm khẩu, ai cũng không nói dám lung tung, sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Các gia các phu nhân cũng sẽ biết ý mà không bàn luận chuyện này tại đây, vì thế trong viện nửa điểm phong thanh cũng không có, đến Trương Dịch Thành đang trốn sau cửa sổ còn không biết, ngồi xổm đến hai chân bắt đầu run lên cũng chưa thấy người qua đây.
Hắn bám vào tường ở sau lưng đứng dậy, hai chân không còn chút cảm giác, chờ sau khi ổn định lại mới phát giác sự tình không đúng, Hoàng Tam không phải đã nói người sắp đến sao?
Chẳng lẽ là Trương Nghi Lâm thay đổi địa điểm? Suy nghĩ một lúc, Trương Dịch Thành quyết định không thể tiếp tục ngồi ngốc ở đây được.
Ở bên trong ngôi đình giữa hồ, Cố Hoài Du cùng ba huynh muội Lâm Tu Ngôn đã sớm rời nhà thuỷ tạ đến đây, trên bàn đá bày mấy mâm hoa quả điểm tâm, ánh nắng ôn hoà chiếu xuống, đem mâm kẹo đậu phộng ở giữa ánh lên màu hổ phách.
Lâm Tu Ngôn nhìn hai má Cố Hoài Du chuyển động, liên tiếp ăn rất nhiều kẹo, trên mặt mang theo đủ loại ý vị, phá lệ có chút thèm.
Cố Hoài Du cười cười, đôi mắt giảo hoạt trong trẻo, đem mâm kẹo trước mặt đẩy đến trước mặt hắn: "Đại ca nếm thử xem?"
"Thứ này có gì ngon?" Lời tuy là như thế nhưng Lâm Tu Ngôn cuối cùng vẫn nhịn không được, bóc khối kẹo nhét vào trong miệng, lại bị vị ngọt làm cho nhíu mày, cố gắng nhai hai lần rồi nuốt xuống, nhanh chóng bưng chén trà xanh trước mặt uống vài ngụm.
"Ca, ngươi cũng quá khoa trương rồi!" Lâm Chức Yểu xem hắn như vậy, liên tục cười lúc lâu, lại bị hạt dưa làm cho sặc đến ho lên.
"Ngọt quá, đồ ăn vặt của nữ tử các ngươi thật là......" Nói được một nửa, hắn bỗng nhiên ngừng lại, giống như vô tình mở miệng: "Đúng rồi, trước đó vài ngày ta nghe nói ngươi hỏi thăm một người?"
Cố Hoài Du cười gật gật đầu, một nữ tử khuê các trộm hỏi thăm tên huý* nam tử, việc này hẳn không quá thỏa đáng, cầm viên kẹo đường ở trong bàn tay, nàng liền đem đề tài chuyển tới trên viên kẹo đậu phộng này.
(*) Tên huý hay tục danh, tên thật là tên gọi của con người trong nên văn hoá Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định cùng cấm kỵ. Người ta cũng quan niệm dùng húy để gọi người khác là một chuyện vô lễ, chỉ có vua chúa cùng với các trưởng bối gần gũi mới được gọi thẳng tên húy. (nguồn Wikipedia)
"Khi còn nhỏ ta có thể được ấm no đã là cực kỳ hạnh phúc, mỗi khi có được chút bạc bên người, liền cầm ra khỏi hẻm để mua hai lượng kẹo đậu phộng rồi cùng ăn với người khác, khi đó không được ăn qua chút điểm tâm gì tốt, cho nên cảm thấy kẹo đậu phộng này chính là mỹ vị trên thế gian. Hiện giờ nếm lại, hương vị vẫn giống như cũ, chỉ là thời thế đổi thay, nó đã không còn ngon như trong trí nhớ nữa, có thể say lòng người cũng chỉ là tình cảm năm xưa."
Lâm Tu Ngôn nghe được rõ ràng, đột nhiên hiểu ra, nhưng thấy Cố Hoài Du nhéo khối đường ở đầu ngón tay vân vê, ánh mắt âm u, cũng không biết vì sao nhìn thấy trên người nàng một loại cảm giác tang thương không hợp tuổi.
Trương Dịch Thành nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi cảm giác tê mỏi ở hai chân tê rút đi, sợ nếu tiếp tục chờ đợi như vậy sẽ hỏng chuyện, đẩy lùm cây thấp trước người ra, nhấc chân đi đến phía trước viện, được nửa đường thì thấy Cố Hoài Du ở đình hóng gió cùng Tam huynh muội nhị phòng trò chuyện với nhau đến vui vẻ.
Hắn sửa sang lại quần áo trên người, trên mặt nở nụ cười, đang muốn nhấc chân tiến vào thì thấy có ba năm nữ tử cầm tay đi đến. Không biết vì sao, hắn có chút hoảng hốt, vội vàng lách mình trốn sau lùm cây lớn.
Chờ nhóm nữ tử đi đến, hắn mới phản ứng lại không đúng, bản thân cũng không phải không ra hình người, vì sao phải trốn trốn tránh tránh như vậy.
Đúng lúc, một vị thiên kim mặc một thân y phục xanh biếc che miệng cười nói: "Mới vừa rồi dáng vẻ kia của Lâm Tương thật đúng là muốn ta cười chết mất."
Một vị khác hơi lùn hơn cười khẩy nói: "Chính là, ngày thường ỷ vào ca ca nàng được Nhị hoàng tử yêu thích mà kiêu căng ngạo mạn, mắt cũng để quá đỉnh đầu! Qua hôm nay, đoán chừng nàng ta không còn mặt mũi gặp người nữa đi."
Người bên cạnh gật gật đầu phụ hoạ, đem thanh âm đè thấp một chút: "Theo ta thấy, Lâm Tương vốn là cùng Mạc Chỉ Lan tính toán muốn cho cái Cố Hoài Du kia xấu mặt, không nghĩ tới Mạc Chỉ Lan đầu óc không nhanh nhạy, ngược lại lại đổ hết lên đầu nàng ta!"
"Mạc Chỉ Lan kia cũng là đồ ngốc, Cố Hoài Du lúc ấy cách xa nàng ta như vậy, nàng ta nói ai không nói, lại đi chọn Cố Hoài Du."
"Ngươi thật sự cho rằng nàng ta ngốc sao? Lâm Tương có tâm muốn cho Cố Hoài Du mất mặt, nàng ta lại chân tay vụng về động tới trên người Lâm Tương, nếu không cắn chặt lên người Cố Hoài Du, Lâm Tương còn có thể cho nàng ta trái cây để ăn sao?"
"Ha ha, hiện tại mỗi lần nghĩ lại bộ dạng như gà rừng rớt vào nồi canh kia đều muốn cười." Vị thiên kim mặt tròn nói: "Mà kể ra cũng đúng, vương phủ vốn dĩ chỉ có mình nàng ta là đích nữ, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện một cái muội muội, lớn lên lại xinh đẹp hơn mình, nàng ta tâm sinh ghen ghét cũng là bình thường."
Một tiểu thư mặt nhọn khác cẩn thận nhìn nhìn phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bớt bàn luận đi, nơi này rốt cuộc vẫn là vương phủ! Nếu bị người khác nghe xong kể lại, liền không tốt."
Mấy người im bặt, ngược lại bắt đầu nói sang chuyện khác, thanh âm càng ngày càng xa dần, cũng không phát hiện Trương Dịch Thành trốn đằng sau lùm cây.
Từ cuộc nói chuyện của mấy người các nàng, Trương Dịch Thành cũng đoán được đại khái.
Khó trách đợi lâu như vậy mà Cố Hoài Du cũng không tới, nguyên lai là kế hoạch đột nhiên phát sinh biến cố. Chỉ là sau khi Trương Nghi Lâm rời Noãn các đi cũng không biết đã đến nơi nào, hành động nàng ta nhanh chóng như thế, nếu như bản thân không ra tay trước thì hết thảy đều vô ích!
Vừa vặn lúc này Xảo Nhi bưng khay chậm rãi đi đến, hôm nay người tới mừng thọ phá lệ nhiều, nàng bị điều tới tiền viện làm việc vặt vãnh, nhìn Hồng Ngọc cùng Lục Chi đứng trông bên ngoài đình hóng gió, tâm trạng ghen ghét không lời nào có thể diễn tả được.
Mấy hôm gần đây, Cố Hoài Du đối xử với nàng càng ngày càng tốt lên, đem nàng từ nhị đẳng nha hoàn đề lên, chuyên hầu hạ Cố Hoài Du viết chữ vẽ tranh, nhìn thấy nàng được sủng ái như thế, hạ nhận trong Đường Lê viện không người nào là không nịnh bợ. Ai ngờ hôm nay Cố Hoài Du thế nhưng chỉ dẫn theo Hồng Ngọc cùng Lục Chi ở lại bên người, còn nàng đem an bài tới đằng trước.
Đến lúc tâm tình sắp phát bực thì nàng đột nhiên nghe thấy phía sau có người kêu tên mình, thanh âm kia có chút nhỏ, Xảo Nhi dừng chân quay đầu lại, lại không thấy một bóng người.
"Bên này!" Phía lùm cây vang lên thanh âm bị Trương Dịch Thành ép tới rất thấp.
Xảo Nhi dừng một chút, nhìn khắp nơi một phen, đợi mấy tiểu nha hoàn đi xa, trong đình hóng gió chủ tử bận nói chuyện với nhau, cũng không ai chú ý tới nàng liền lắc mình chui vào đám cây cối.
Cố Hoài Du nghiêng người ngồi, Lục Chi nhấc chân đi đến bên cạnh nàng, ghé sát nói hai câu, Cố Hoài Du cười cười: "Tùy nàng đi, hôm nay thật đúng là trò hay không ngừng a!"
Lâm Tu Ngôn nheo nheo mắt, đậy chén trà lại, "Tiểu nha hoàn kia của người thật ra không đơn giản, ngươi vẫn nên để ý chút."
Cố Hoài Du không dấu vết ngó bụi cây xanh um, thân ảnh hai người đã không còn thấy, "Ta đã biết."
Lâm Chức Yểu cùng Lâm Tử Khiêm đánh giá trái phải hai người cùng lúc, nói: "Các ngươi đang nói gì vậy?"
"Một lát nữa, ngươi cùng xem trò hay."
Lâm Tử Khiêm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đôi mắt hạnh tít lại, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, vừa nghe thấy có trò hay để xem liền ước có thể lập tức lao ra khỏi đình hóng gió.
Lâm Tu Ngôn nghe vậy, không biết nghĩ tới cái gì, chậm rãi gật gật đầu: "Đúng thực là trò hay!"
Cố Hoài Du không nghe hiểu lời này, nhưng bỗng nhiên nhớ tới lúc Mạc Chỉ Lan xuống tay là lúc tiểu nha hoàn có động tác khác thường, lại thấy Lâm Tu Ngôn ngay sau đó đi đến, chỉ cho rằng hết thảy mọi chuyện đều là hắn âm thầm hỗ trợ.
"Đã quên nói một tiếng, chuyện vừa rồi còn muốn cảm ơn đại ca."
"Cảm tạ ta làm chi?" Lâm Tu Ngôn cười cười: "Đều là muội muội của ta, đâu có thể để người khác muốn khi dễ là khi dễ đâu!"
"Kể cả như thế!" Lâm Chức Yểu cất cao giọng nói: "Nếu không phải do đại ca ngăn lại, hôm nay ta không quất Mạc Chỉ Lan đến lăn lộn ta liền không phải họ Lâm!"
Đối với Lâm Tu Duệ luôn đứng về người ngoài, mấy người trong đình không cảm thấy có gì bất ngờ, tuy trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng thực sự Lâm Tu Duệ cùng người khác không quá thân thuộc, việc ai nấy làm, có khi người ngoài còn thân cận hơn.
Lâm Tu Ngôn ấn đường nhảy nhảy, đầu ngón tay xoa xoa chỗ huyệt Thái Dương, hơi có chút đau đầu, tính tình Lâm Chức Yểu như vậy, cũng không biết là giống ai nữa.
Cùng lúc đó, bên trong Ngọc Trí viện đã loạn thành một đoàn, Lâm Tương giả ý giả bộ bất tỉnh sau khi nghe xong nháo loạn bên phòng tắm, hận không thể lập tức chạy tới bóp chết Trương Nghi Lâm.
Nàng oán hận đem tay bóp chặt, cắn răng nói: "Giỏi cho cái Trương Nghi Lâm này, cư nhiên dám can đảm thiết kế ta!"
Chỉ cần hơi suy nghĩ, Lâm Tương liền có thể đoán được từ đầu đến cuối mọi chuyện, nhất định là Trương Nghi Lâm kia thấy tình thế có biến, đơn giản tương kế tựu kế, bản thân âm thầm an bài xuống, người không cần việc không cần, một bên dựa theo cái cớ đã được chuẩn bị tốt thỉnh lão phu nhân lại đây, một bên sấn lấy ca ca chưa kịp ra khỏi phòng tắm.
Lâm Tu Duệ này Lâm Tương thật ra vô cùng tín nhiệm, hắn chính là khuynh tâm với nàng, nhiều năm như vậy đi theo bên người Nhị hoàng tử bên người, cái dạng nữ tử tuyệt sắc gì mà chưa thấy qua, nếu như là có tâm, trong phủ sớm đã cơ thiếp thành đàn, nào có chuyện sủng ái mình nàng.
"Tiểu thư xin bớt giận, Trương Nghi Lâm làm ra việc không biết xấu hổ như vậy, mặc dù là thế tử cưới nàng, tương lai cũng sẽ không có thứ tốt để dùng đâu." Triều Lộ vội mở miệng trấn an, chỉ vì nàng biết, nếu như khẩu khí này tiểu thư khẩu không nuốt xuống, người chịu khổ sẽ là bản thân cùng Triều Tịch.
Nào biết Lâm Tương vừa nghe được mấy chữ thế tử cưới nàng ta vào cửa, lửa giận trong lòng càng lớn, Lâm Tu Duệ sớm đã là vật trong tay nàng, sao có thể cưới người khác.
"Tự vả miệng!" Sắc mặt nàng âm trầm nhìn Triều Lộ.
Triều Lộ trong lòng cả kinh, bịch một tiếng quỳ xuống, "Nô tỳ lỡ mồm, thỉnh tiểu thư thứ tội!"
Vừa nói, một bên tay liền giơ lên dùng sức tát mạnh vào bên má, không dám nửa phần gian dối thủ đoạn.
Thẳng cho đến hai má nàng sưng đỏ, Lâm Tương mới nói: "Đẩy ta qua đó!"
Mẹ con Trương gia thấy mục đích đã đạt được, sau khi mặc xong quần áo liền nghênh ngang trở về Sấu Ngọc các.
Trương Nghi Lâm tuy đối vị trí thiếp thị này lòng có bất mãn, nhưng cũng không dám nhiều lời, trong tình huống này thiếp thị hiển nhiên đã là tốt nhất, nói thêm gì nữa, không chừng lão phu nhân tuy chưa động thủ, Lâm Tu Duệ đã rút kiếm ra lau cổ hộ nàng trước rồi.
Hôm nay nàng dám làm ra việc này, chính là đoán chắc Lâm Tu Duệ không dám tạo sát nghiệt tại tiệc mừng thọ của lão phu nhân, nếu việc này bị truyền đi ra ngoài, hắn sẽ bị gán cái danh bất hiếu. Mà Hoàng Thượng lại coi trọng nhất đạo hiếu, nếu hắn thực sự làm, chỉ sợ là cũng sẽ tự tay chặt đứt con đường làm quan của chính mình! Nắm chắc điểm này, nàng mới dám đem sự tình náo đến nông nỗi như thế.