Mộng Hành Giả bắt đầu thông báo:
“Tên: Tống Dung Tự
Tuổi: 28 tuổi
Chi tiết giấc mộng: Đối tượng sinh ra trong một gia đình giàu có, nửa năm trước vì từ chối kế thừa sản nghiệp của gia tộc, quan hệ với cha mẹ đổ vỡ, sau đó chìm vào giấc ngủ say để trốn tránh thực tại.
Độ khó của nhiệm vụ: Đối tượng có khả năng kiểm soát tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, ngủ say đến nay rất có thể là do bản thân không chịu tỉnh dậy. Điện giật thông thường và người thân cảm hóa không có hiệu lực. Bốn cứu mộng sư trung cấp đã can thiệp, nhưng tất cả đều thất bại.
Nhiệm vụ đề xuất: Với tiền đề không phá vỡ sự cân bằng của giấc mơ, nên giáng một đòn chí mạng cho đối tượng. Việc điều trị bao gồm những biện pháp sau: lấy đi mạng sống hoặc phá hủy tình cảm.
(Lưu ý: Bởi vì phương pháp thứ nhất, chết trong mộng sẽ gây tổn hại tinh thần cho đối tượng ở mức độ nhất định, hệ thống kiến nghị nên áp dụng phương pháp thứ hai. Trong vòng một ngày sau khi tỉnh lại, bệnh nhân sẽ hoàn toàn quên giấc mơ, an toàn và đáng tin cậy, triệt để chấm dứt nỗi lo sau này.)”
Sau khi nghe thông báo, Triệu Tân Nguyệt dừng lại một chút.
“Mộng Hành Giả, nhiệm vụ giải cứu lần này có vẻ khác với những lần trước.”
“Đúng vậy, bởi vì bốn cứu mộng sư phía trước thất bại, cho nên nếu lần này ngươi giải cứu thành công, có thể nhận được gấp năm lần phần thưởng.”
Triệu Tân Nguyệt sờ sờ mũi.
“Ngươi thật đúng là tiểu quỷ lanh lợi mà, nắm được điều ta quan tâm.”
Cô ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, ước chừng thời gian.
Nhiệm vụ giải cứu thường kéo dài ba tháng trong giấc mơ, nhưng ở hiện thực thì chỉ khoảng hai hoặc ba giờ.
Khi thức dậy, cô có thể ra ngoài mua đồ ăn, rồi về nhà nấu bữa trưa.
“Mộng Hành Giả, bắt đầu nhiệm vụ.”
Triệu Tân Nguyệt đội chiếc mũ tiến vào mộng, nhẹ nhàng nói.
” Cứu mộng sư cao cấp Triệu Tân Nguyệt, Trung tâm giải cứu giấc mơ Tứ Xuyên nhắc nhở bạn, rằng có hàng ngàn phương pháp, an toàn là trên hết, nhiệm vụ không quy phạm, thân nhân hai hàng nước mắt. Hãy làm theo hướng dẫn để vào cõi mộng, và chú ý đón nhận câu chuyện trong giấc mơ khi bạn đến nơi. “
Một mảnh sương trắng phun ra từ lỗ nhỏ bên trong mũ bảo hiểm, Triệu Tân Nguyệt dần mất đi ý thức. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt cô đã được bao phủ bởi một lớp sương mù xanh quen thuộc, sau khi màn sương tan biến, một mũi tên màu trắng xuất hiện dưới chân cô.
Triệu Tân Nguyệt đi theo mũi tên đến cuối làn sương mù, đứng yên và nhắm mắt lại.
Cảm giác bay bổng dưới chân nhanh chóng tan đi, biến thành mặt đất cứng, không khí tĩnh lặng cũng lưu chuyển, một cơn gió nhẹ thổi qua má cô.
“Cứu mộng sư cao cấp Triệu Tân Nguyệt, đã thành công tiến vào đối tượng nhiệm vụ- mộng cảnh của Tống Dung Tự. Nhiệm vụ chỉ giới hạn trong ba tháng, tương đương 120 phút trong hiện thực. Xin lưu ý: Vì giấc mơ là suy nghĩ trong nội tâm, không đại diện cho thực tế. Tính cách và tam quan của đối tượng nhiệm vụ trong giấc mơ rất dễ bị mất kiểm soát. Hãy chú ý ứng phó linh hoạt đối với những tình huống đột phát xảy ra trong mộng cảnh. Bây giờ bạn có thể mở mắt. “
3, 2, 1.
Triệu Tân Nguyệt mở mắt.
Đồng thời, một lượng lớn thông tin tràn ngập trong tâm trí cô.
Đây là một giấc mộng hoàng nhoáng xa hoa.
Tống Dung Tự trong mộng là tiểu minh tinh tuyến mười tám, với vẻ ngoài điển trai và khí chất lãng tử, hắn đã thu hút một lượng lớn fan hâm mộ trẻ chỉ nhìn mặt. Tuy nhiên, trình độ chuyên môn của hắn bị chỉ trích rất nhiều, vì vậy xuất đạo ba năm vẫn không hot lên được.
Ngoài việc không có chí tiến thủ, kỹ năng diễn xuất và ca hát không hề cải thiện, hắn còn thích đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ, dường như hắn cảm thấy theo đuổi bọn họ xong vứt bỏ là điều thú vị nhất trên đời.
Trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh hắn trêu chọc dụ dỗ các cô gái, nhưng sau khi người kia bị mê hoặc, biểu cảm của hắn lại trở nên vô vị đã lướt qua mắt Triệu Tân Nguyệt, rõ ràng như một bức ảnh bầu trời đầy sao được chụp bằng máy ảnh kĩ thuật số.
Tiểu minh tinh tuyến mười tám trời sinh lạnh lùng, không chân thành, nhưng lại thích đùa giỡn với sự chân thành của người khác. Phụ nữ bị hắn mê hoặc đến mức mất lý trí rồi đá, lên mạng trút giận khiến người hâm mộ và người qua đường điên cuồng mắng chửi. Chỉ cần tìm kiếm tên hắn, nhất định sẽ thấy tràn ngập những câu mắng chửi.
Tống Dung Tự không quan tâm đến những điều này, hắn chỉ quan tâm người phụ nữ tiếp theo hắn chơi đùa là ai.
Còn về nhân quả báo ứng, Tống Dung Tự chưa từng nghĩ tới.
Suy cho cùng, người không có trái tim như hắn, tuyệt đối không thể vấp ngã trong tình yêu được.
Triệu Tân Nguyệt tiếp nhận câu chuyện trong mơ xong, trong nháy mắt, nhận ra bản thân mình đang đứng trong sảnh tiệc của Y Hương Tấn Ảnh.
Cô mặc một chiếc váy mỏng và lộng lẫy, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, váy không được chỉnh tề, rũ xuống đất như một đóa hồng héo.
Người dẫn chương trình trên sân khấu nở nụ cười khéo léo, giải thích rằng bữa tiệc được tổ chức vì sự thành công của bộ phim “Chạy trốn nhân sinh”. Xung quanh các nữ minh tinh đang lắc lư vòng eo nhỏ, tụm năm tụm bảy tám chuyện.
Triệu Tân Nguyệt rất muốn xoa xoa cánh tay, bởi vì cô cảm thấy cánh tay của mình đã lạnh đến nổi da gà, nhưng cô nhìn phóng viên cách đó không xa, lại nhịn xuống, quay người cầm lấy một ly rượu vang.
“Mộng Hành Giả, thân phận của ta trong giấc mơ này là gì?”
” Thân yêu à, theo phân tích của hệ thống, ngươi sẽ là người phụ nữ tiếp theo bị đối tượng nhiệm vụ trêu đùa.”
“?”
” Ngươi là minh tinh tuyến ba mươi tám trong giới giải trí, ngay cả tuyến mười tám cũng không bằng. Nhưng đối tượng nhiệm vụ trong bữa tiệc này đã đặt cược sẽ tán đổ ngươi, làm cho ngươi yêu hắn sâu đậm. Bị trêu đùa xong, tinh thần bất ổn, giấu dao đến trường quay muốn chém đối tượng, nhưng lại bị vệ sĩ phản công lại giết chết, máu chảy thành sông, chết tại chỗ. “
“…”
Cũng thảm quá đi?
Cô trước tiên muốn xác nhận một chút, xem chính mình đã flop* đến mức nào rồi.
*flop: một thuật ngữ trong cộng đồng fan để chỉ một nhóm nhạc, diễn viên hay bài hát nào đó không được mọi người chú ý đến, không nổi tiếng.
Mọi người đều biêt, cách trực quan nhất để biết mình đang ở tuyến mấy chính là xem số lượng fan hâm mộ. Triệu Tân Nguyệt đánh giá đồ mình đang mặc, xem ra không có chỗ để điện thoại, vì thế cô quay lại tìm trợ lý của mình.
Giữa dòng người qua lại, Triệu Tân Nguyệt nhìn đến hoa cả mắt vẫn không thể tìm thấy người cần tìm, đang tự hỏi nên làm thế nào, bên cạnh truyền đến một giọng nữ ẩn chứa cảm xúc phức tạp, xuyên qua đám đông ồn ào truyền đến tai cô: “Tìm trợ lý Tiểu Phương của cô à?”
Triệu Tân Nguyệt quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ cũng ăn mặc mỏng manh mỉm cười quyến rũ nhìn cô, ý cười có vài phần như đang xem kịch vui: “Nhìn tôi làm gì, không phải cô đang tìm trợ lý của mình sao? ” nói xong cũng không đợi Triệu Tân Nguyệt đáp lại, chỉ lên sân thượng, “Cô ấy qua đó nghe điện thoại rồi.”
Tuy rằng không biết cô ta đang chờ mong trò hay gì, nhưng cô chắn chắn đó không phải là điều tốt.
Triệu Tân Nguyệt thở dài trong lòng, mỉm cười cảm ơn rồi bước lên sân thượng.
Rèm cửa màu tím đậm che khuất màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, chỉ có những cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, khiến Triệu Tân Nguyệt càng cảm thấy lạnh hơn.
Bên cạnh rèm cửa là một bàn trà và một chiếc ghế sofa cao, phía sau sofa dường như có vài người đàn ông, vừa uống rượu vừa phát ra tiếng cười khẽ.
Triệu Tân Nguyệt liếc nhìn, không quan tâm, chỉ đưa tay ra, lặng lẽ đẩy cửa sân thượng ra.
“… Em biết rồi, Đỗ tỷ. Tháng sau em sẽ đặc biệt chiếu cố chị.”
Trên sân thượng truyền đến giọng của cô gái trẻ, chính là Tiểu Phương- trợ lí của Triệu Tân Nguyệt. Cô bên tai dùng một cái di động, trên tay còn cầm một chiếc di động nữa, cắn môi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Thực xin lỗi, em biết Đỗ tỷ có ý tốt với em, nhưng Triệu tỷ lúc này tạm thời không thể thiếu em… Hả? Không, cô ấy không có việc gì cả … Đêm nay cũng là tới cọ tiệc chúc mừng, muốn xem có tìm được kim chủ nào hay không…. Không, không, cô ấy chưa thành công bao giờ. Nếu cô ấy thực sự có kim chủ, cũng không đến nỗi 28 tuổi vẫn còn vô danh tiểu tốt… “
“Em sẽ nhanh chóng từ chức, cô ấy không có cách nào làm khó em. Đỗ tỷ yên tâm, ngày mai em sẽ bắt đầu viết đơn từ chức…”
Giọng Tiểu Phương phút chốc đột nhiên im bặt.
Triệu Tân Nguyệt ở cửa nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười. Cô xoa xoa cánh tay, mở hẳn cửa rồi đưa tay về phía Tiểu Phương.
Tiểu Phương từ từ bỏ điện thoại bên tai xuống.
Sau một hồi hoảng hốt, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm: “ Chị nghe thấy hết rồi sao?” Triệu Tân Nguyệt chưa kịp nói thì mắt cô ta đã đỏ lên, “Triệu tỷ, em biết chị đối với em rất tốt, nhưng đi theo chị, em thật sự không nhìn thấy hy vọng. Em cũng muốn giống như trợ lí của các lưu lượng nổi tiếng khác, bận rộn mỗi ngày đến nỗi hận không thể phân thân, như vậy em mới cảm thấy chính mình đang làm một điều gì đó có ý nghĩa. Nhưng chị … “
Cô dừng lại, một giọt nước mắt rơi xuống.
“Thực xin lỗi, chị quá flop.”
Triệu Tân Nguyệt: “…”
“Em cảm thấy chán ngán khi chơi game với chị ở nhà, cùng nhau nấu mì gói, cùng nhau lãng phí thời gian. Đây không phải là cuộc sống mà một nữ minh tinh nên có, nhưng chị không bao giờ tự nhìn lại mình, lúc nào cũng sống cho qua ngày vậy thôi.”
Tiểu Phương cắn răng cười nói: ” Xin lỗi, Triệu tỷ. Em muốn từ chức.”
Triệu Tân Nguyệt im lặng một lúc lâu, gật đầu, sau đó nhìn bàn tay của mình, phá vỡ không khí sến sẩm này.
“Đưa điện thoại cho chị.”
Tiểu Phương: “……”
Cô dường như không tin rằng điều Triệu Tân Nguyệt chú ý là điều này, sau khi đưa điện thoại ra, do dự một lúc: “Em không phải là người vô trách nhiệm, em sẽ giúp chị tìm một trợ lý mới, cô ấy sẽ … “
“Không cần.” Triệu Tân Nguyệt cúi đầu nghiên cứu điện thoại của mình, sau khi mở khóa thành công dấu vân tay, cô ngẩng đầu lên cười với Tiểu Phương, “Chị đã chìm nghỉm như vậy rồi, thuê trợ lý làm gì? Tiếp tục chơi game nấu mì gói sao? “
Tiểu Phương nghẹn ngào: “… Có lẽ, có thể một ngày nào đó chị sẽ nổi tiếng.” Giọng điệu rõ ràng là thiếu tự tin.
Triệu Tân Nguyệt lại mỉm cười, vươn tay ra và vỗ vai cô đầy ẩn ý rồi quay đi.
Tiểu Phương đứng đơ tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi người phục vụ mang rượu vang kêu nhường đường, cô mới chậm rãi rời khỏi đây.
Ngay sau khi cô rời đi, sau lưng ghế sofa vang lên một tiếng cười kinh thiên động địa, người phục vụ suýt chút nữa làm rơi ly rượu vang trên tay.
“Còn có người còn chìm hơn cả cậu đấy, A Tự.” Người đàn ông ngồi nghe lén hồi lâu cầm ly rượu vang mới giao lên, cười lớn, “Tôi nghe nói là vì chuyện xấu của cậu nhiều quá, công ty quyết định chuyển cậu sang người đại diện khác, trong tay người đại diện kia vẫn còn một tiểu minh tinh vô danh tiểu tốt nữa, sự nghiệp mãi không khởi sắc. “
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng: “Vô danh tiểu tốt “?
“Chẳng lẽ là…”
“Đúng, không chừng là người vừa nãy cũng nên.”
Gió thổi tung những tấm rèm màu tím đậm, rồi chậm rãi rơi xuống.
Khuôn mặt của Tống Dung Tự bị khuất trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường cằm nhọn và chiếc áo sơ mi mở hai cúc.
Hắn dường như không cảm thấy lạnh, cũng như không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác. Một bên nghe những lời bàn tán của người khác về mình như thể không quan trọng, một bên dùng ngón tay mảnh khảnh nâng ly rượu lên, lắc nhẹ ly rượu vang hai lần, cùng nụ cười không có lấy một tia ấm áp.