Ngược Anh Trong Giấc Mơ

Chương 15: Minh tinh tuyến 18 thích đùa giỡn phụ nữ (14)




Nhà từ thiện: Mấy chuyện này làm sao anh biết được? Lúc công ty giao cậu ta cho anh có nói anh đừng thăm dò về cậu ta, chỉ tùy tiện mang theo cậu ta là được rồi.

Nhà từ thiện: Em hỏi cái này làm gì? Thực sự có hứng thú với cậu ta hả?

Wlgxdm: Không phải như anh nghĩ đâu …

Nhà từ thiện: Anh nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là em nghĩ như thế nào. Gia đình cậu ta như thế nào không quan trọng, quan trọng là con người cậu ta, nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Nhà từ thiện: Chị gái ơi nghe anh nói này, đàn ông đều là những kẻ dối trá, không thể tin những gì họ nói.

Wlgxdm: …

Không nhận được đáp án từ Thẩm Kiều, Triệu Tân Nguyệt cũng tạm thời từ bỏ ý định nghe ngóng về quan hệ gia đình của Tống Dung Tự. Bởi vì cô biết rõ, chỉ cần Tống Dung Tự còn muốn chơi đùa với cô, cho dù cô không đi tìm hiểu về hắn, thì sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ thôi.

Sự tình phát triển đến bây giờ, đối phương muốn đùa giỡn tình cảm của cô, cô cũng muốn đùa giỡn tình cảm của đối phương, nhưng cả hai bên đều không có tiến triển gì nhiều, thật là thú vị.

********

Sau khi trở về nhà, Triệu Tân Nguyệt xem lại kịch bản “Logic của mèo quýt” lần nữa, càng xem càng thấy nữ chính đúng là thuộc loại hiếm có trong nước.

Nếu có thể được quay và phát sóng thuận lợi trên các trang mạng, nhất định sẽ có một lượng lớn người xem thích nó.

Cô cũng đã đánh dấu tất cả các lời thoại của nữ thứ Lí Thiến Thiên, nghiên cứu một cách cẩn thận. Tuy lời thoại không nhiều, nhưng cốt truyện nhiều lần bị đảo ngược, các nhân vật đều rất phong phú.

Trong mắt nữ chính thời niên thiếu, lúc đầu cô là một thiên sứ lương thiện, cứu rỗi nữ chính thoát khỏi sự cô độc, cho nên mỗi một lời thoại của cô lúc này đều lộ ra vẻ dịu dàng; sau khi mục đích lừa dối bị vạch trần, cô lại trở thành trà xanh đáng ghét nhất thiên hạ, giẫm đạp lên tình bạn của nữ chính, lúc này nhìn lại lời thoại của cô, câu nào cũng vô cùng giả dối.

Trong mắt nữ chính lúc báo thù, lúc đầu cô chính là trà xanh đáng ghét nhất thiên hạ, mọi hành động mọi lời thoại đều có thể khiến nữ chính cảm thấy cô thật giỏi ngụy trang. Sau khi sự thật năm đó được tiết lộ, nữ chính mới phát hiện ra, mọi lời thoại và mọi hành động của cô đều thể hiện sự chân thành và thân thiện, cô trước giờ chưa bao giờ giả vờ.

  Sau khi một ngày ở nhà nghiên cứu kịch bản, Triệu Tân Nguyệt gửi một tin nhắn cho Thẩm Kiều.

Wlgxdm: Bộ “ Mèo quýt” bên kia suy xét thế nào vậy, em muốn đóng vai Lí Thiến Thiên.

Thẩm Kiều nhanh chóng đáp lại.

Nhà từ thiện: Thực sự muốn diễn?

Wlgxdm: Đúng vậy.

Nhà từ thiện: Nếu em muốn diễn, anh giúp em tranh thủ một chút. Muộn nhất ngày mai sẽ liên hệ lại với em.

Nhà từ thiện: Bộ phim đang gấp rút khai máy, nếu không có ai khác thì cơ hội rất lớn, em bây giờ có thể bắt đầu tìm chút cảm giác làm học sinh.

Thẩm Kiều nói rất chắc chắn khiến Triệu Tân Nguyệt càng thêm tự tin. Nằm chán ở nhà không tìm được cảm hứng, cô lục trong tủ quần áo ra một chiếc áo phông trắng và chân váy denim, dưới chân xỏ một đôi giày trắng định đi ra ngoài, Thẩm Kiều dường như đoán được điều gì đó, liền gửi tới một tin nhắn mới.

Nhà từ thiện: Ở trong nhà tìm được rồi! Đừng ra ngoài gây rắc rối cho anh.

Wlgxdm: … Em biết rồi.

Ở nhà làm thế nào để tìm cảm giác, Triệu Tân Nguyệt không hỏi. Cô chỉ đành quay về, gửi tin nhắn thoại cho Tống Dung Tự.

Wlgxdm: Rảnh không? Chúng ta đi tìm lại cảm giác làm học sinh nhé?

Một lúc sau, Tống Dung Tự trả lời tin nhắn.

Sry: Được.

Wlgxdm: …… Cậu không hỏi tại sao tôi lại đi tìm cảm giác làm học sinh à?

Sry: Không cần hỏi, chị đợi chút.

Wlgxdm:???

Triệu Tân Nguyệt trong đầu đầy hỏi chấm, lại gửi một tin nhắn cho Tống Dung Tự, nhưng hắn không trả lời. Năm mươi phút trôi qua, Triệu Tân Nguyệt định gọi lại cho hắn, nhưng chuông cửa vang lên.

Ngay khi cánh cửa mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân dài miên man. Người đứng trước cửa là một người đàn ông cao lớn, vai rộng eo hẹp, bộ đồng phục học sinh mặc trên người hắn trông còn đẹp hơn cả bộ lễ phục cao cấp.

Tống Dung Tự đứng nghiêm chỉnh trước mặt Triệu Tân Nguyệt, mỉm cười với cô, toát lên phong thái của một thiếu niên anh tuấn.

” Tỷ tỷ xin chào, em là số 18 chị đặt hàng từ thiên đường xuống đây. Đây là lần đầu tiên em làm việc này, mong chị nhẹ nhàng một chút nhé.”

“….Hả?”

Những lời này đối với Triệu Tân Nguyệt shock không kém gì việc bị xe đụng, trong lòng cô chầm chậm hiện lên một dấu chấm hỏi.

“Không cho em vào nhà sao, tỷ tỷ?”

Triệu Tân Nguyệt vô thức kêu “Hả?” một tiếng, đúng lúc nghe thấy tiếng bánh xe dọn vệ sinh chuyển động phát ra từ hành lang, cô rùng mình, trước khi kịp phản ứng đã kéo hắn vào cửa rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Tống Dung Tự thấp giọng cười.

Triệu Tân Nguyệt thấy bầu không khí ngày càng kì quái, như thể cô thực sự gọi một con “vịt” non tới cửa, sợ bị hàng xóm phát hiện vậy.

“Cậu… Cậu có phải hiểu lầm cảm giác học sinh tôi muốn tìm không?” Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng hít vào, “Ý tôi là, chúng ta tìm cảm xúc của Lí Ngật Nhiên và Lí Thiến Thiên trong kịch bản, chứ không phải là play học sinh nhé. “

Tống Dung Tự nghe vậy, khóe môi cong lên vẫn không thay đổi.

“Tới cũng tới rồi, nhân tiện muốn thử một chút không?”

“Chuyện này làm sao có thể nhân tiện được chứ?” Cô lẩm bẩm, “Cậu đừng nghịch nữa..…”

“Thật sự không cần?” Tống Dung Tự lại quyết không chịu bỏ qua, phía sau Triệu Tân Nguyệt là cánh cửa, hắn chỉ cần cúi nhẹ một chút là sẽ khiến cho cô không thể rút lui, “Đồng phục này là mượn, nếu như trả lại, một số thứ sẽ không thể chơi được nữa rồi. “

Còn mượn đồng phục học sinh nữa chứ, thật biết chơi. Triệu Tân Nguyệt thở dài trong lòng.

Nhưng cô lại biểu hiện như kiểu đã nghiện rồi còn ngại, hai bàn tay yếu ớt đặt lên ngực hắn, ngăn hắn đến gần: “Tôi nói rồi, chỉ tìm cậu đến đọc kịch bản thôi, cậu đừng làm như trong đầu tôi chỉ có mấy chuyện đó vậy.

Khi nói những lời này, cô đã chuẩn bị để Tống Dung Tự tiến đến gần.

Nhưng trên thực tế, Tống Dung Tự chỉ thở dài bên tai cô.

“ Tôi là người chị trả tiền gọi đến, tất nhiên là nghe lời chị rồi. ” Hơi thở nóng bỏng của hắn như có thêm một cái móc câu, khiến tai cô ngứa ngáy, “Nếu như chị không muốn, vậy chúng sẽ không làm nữa, tỷ tỷ”.

… Thế mà vẫn đắm chìm play kiểu này, diễn hơi sâu rồi đấy.

“Nào, cho tôi xem kịch bản.”

Nói xong, trước khi Triệu Tân Nguyệt kịp hoàn hồn, hắn đã rời khỏi cô một cách rất tự nhiên, như thể người vừa nói chuyện bên tai cô là người khác vậy. Một người đàn ông cao lớn như vậy đứng ở lối đi nhà cô, trông có vẻ rất có cảm giác áp bức, Triệu Tân Nguyệt phải mất một lúc lâu mới thích ứng được.

“À…..Kịch bản tôi in ra rồi.” Triệu Tân Nguyệt dẫn Tống Dung Tự ra sofa rồi đưa kịch bản cho hắn. “Tôi đã đánh dấu lời thoại của nam chính và nữ thứ rồi, cậu có cần xem lại lần nữa không?? “

Tống Dung Tự cầm lấy tập kịch bản tùy tiện xem qua, sau đó đặt xuống.

“Chị thích bộ phim này lắm à?” Cô hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo.

Triệu Tân Nguyệt gật đầu, sau đó lắc đầu: “Không liên quan gì đến việc thích hay không thích … đây quả thực là sự lựa chọn tốt nhất cho tôi và cậu lúc này. Thẩm Kiều cũng nói có cơ hội nhận được vai diễn rất lớn … “. Khi nghe đến câu cuối cùng,Tống Dung Tự mỉm cười, không nhìn ra cảm xúc trong mắt hắn.

Triệu Tân Nguyệt ngập ngừng liếc nhìn biểu cảm của hắn: “Không lẽ cậu không thích Lý Ngật Nhiên? Mặc dù đất diễn hơi ít một chút, nhưng so với những vai phụ cậu từng diễn … chẳng hạn như bác sĩ trong” Tráng thê “, chẳng phải tốt hơn một chút sao. “

Tống Dung Tự ngừng lại, nhướng mày nhìn cô.

Triệu Tân Nguyệt rất nhanh phản ứng lại, hắn là nghe mình biết nhiều về nhân vật phụ mà hắn từng đóng như vậy, cho nên dường như đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng ngay sau đó hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt, yên lặng một lúc, rồi lại nở nụ cười.

“Thích chứ. Làm sao mà không thích được.” Hắn rất thản nhiên nói, “ Vai diễn tốt như vậy, chỉ cần diễn vai này, tôi coi như là có một tác phẩm hay rồi”.

Triệu Tân Nguyệt giả vờ như không nghe thấy vẻ mất hứng trong lời nói của hắn, gật gật đầu.

“Vậy thì tôi sẽ đọc lời thoại, cậu nghe xem có chỗ nào không tự nhiên, sau đó đổi lại cậu đọc, tôi nghe nhé?”

“Được rồi.” Tống Dung Tự rất hợp tác gật đầu.

Triệu Tân Nguyệt tìm một đoạn, bắt đầu đọc: “Tớ chỉ cảm thấy điều này đối với anh ấy không công bằng. Cậu chưa bao giờ nói với anh ấy về tình cảm của mình mà trong lòng đã nghĩ ra hàng trăm kết cục rồi, anh ấy cái gì cũng chưa làm, vậy mà lại trở thành kẻ xấu xa trong lòng cậu đúng không? “

Kịch bản chỉ in một phần, lúc Triệu Tân Nguyệt mở ra, Tống Dung Tự nghiêng người qua xem lời thoại. Một hơi thở ấm áp phả vào gáy cô, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, liền nghĩ nghĩ, làm như rất căng thẳng, tay và giọng nói đồng thời run lên một chút.

“… Hãy nói với anh ấy, nói cho anh ấy biết những cảm xúc và lo lắng của cậu. Tớ lấy nhân cách đảm bảo với bạn với cậu, anh ấy sẽ không bao giờ sỉ nhục tấm lòng của cậu.”

Sau khi đọc xong, cô đẩy ngực hắn, để hắn cách ra xa hơn.

Đổi lại, trên khóe môi hắn nở một nụ cười không rõ cảm xúc.  

********

Đối lời thoại xong cũng đã hơn ba giờ chiều.

Triệu Tân Nguyệt vốn nghĩ rằng Tống Dung Tự tuổi cũng không lớn, lại không dành nhiều thời gian cho việc diễn xuất, lời thoại có lẽ sẽ rất vụng về. Nhưng sự thật là hắn có trí nhớ rất tốt, xem qua lời thoại một lần có thể nhanh chóng ghi nhớ, đọc lời thoại rất trôi chảy và tự nhiên.

Lúc hắn đang đọc thoại, ánh nắng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ, chiếu lên thân hình cao lớn trong bộ đồng phục, khiến Triệu Tân Nguyệt trong nhiều khoảnh khắc cảm thấy, hắn dường như chính là Lí Ngật Nhiên, một cậu thiếu niên anh tuấn vậy.

Trước những lời khen ngợi về lời thoại và kỹ năng diễn xuất của cô, Tống Dung Tự giãn mày, nhưng lại không lộ ra vẻ vui mừng.

“Có lẽ là do di truyền.” Hắn khẽ nói, “ Có lẽ là di truyền từ trong xương cốt, có không thích mấy cũng không mất đi được”.

Triệu Tân Nguyệt còn muốn hỏi thêm, nhưng đúng lúc điện thoại lại đổ chuông.

Cô nghe điện thoại, nhưng Thẩm Kiều ở đầu dây bên kia có vẻ hơi chần chừ, nói rất chậm.

“Triệu Tân Nguyệt, những gì anh nói tiếp theo em phải nghe kĩ nha.”

“Ừm?”

“Anh …” Thẩm Kiều dừng lại, cổ họng như có một lớp gỉ sắt, “Buổi tối em có thời gian không? Anh đã sắp xếp cho em một bữa ăn với các nhà đầu tư của Mèo quýt …” Như thể cảm thấy mình nói quá trực tiếp, lại bổ sung thêm, ” Em đừng lo, họ cũng yêu cầu Tống Dung Tự đi với em, vì vậy chỉ cần ăn cùng họ bữa cơm, uống chút rượu, không làm chuyện mờ ám nào khác đâu.”

Phòng khách rất yên tĩnh, cho dù không bật loa ngoài, lời nói của Thẩm Kiều đều truyền đến tai Tống Dung Tự, nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì bất ngờ.

“Triệu Tân Nguyệt, đi hay không, em tự quyết định.” Cuối cùng Thẩm Kiều nói.

Tống Dung Tự lấy bật lửa ra, mở “tạch một tiếng, rồi châm điếu thuốc trên