Không khí lãng mạn, ấm áp vất vả lắm mới có được lại bị mấy người này phá đám, Chu Minh vừa lấy lại tinh thần thì vô cùng ão não -- Sao mình lại căng thẳng chứ? Sao lại buông ra? Mình với Thanh Anh là vợ chồng hợp pháp mà? Bọn tôi lại không hôn nhau ở nơi công cộng, hai vợ chồng tôi chỉ đứng ở cầu thang nhà mình tình cảm xíu thôi mà cũng có lỗi nữa hả?
Chuyện này không có lỗi.
Lỗi là do bọn họ tự cảm thấy xấu hổ.
Anh và Thanh Anh mặc kệ người khác, cứ tiếp tục hôn nhau là được.
Qủa nhiên, Chu tam thiếu da mặt dày, anh chỉ dừng lại ba giây rồi định kéo Nhiếp Thanh Anh lại tiếp tục nhưng cô lại không chịu. Sau khi nụ hôn bị cắt ngang, cô đỏ mặt chạy xuống lầu, đi về phía vườn hoa. Cô quay đầu lại nhìn Chu Minh, bàn tay che miệng lại, đôi mắt đen lay láy, lấp lánh như gợn sóng mặt hồ ngày xuân.
Nhiếp Thanh Anh ngại ngùng nói nhỏ, "Đi xem pháo hoa không?"
Chu Minh cạn lời, cố nhịn cơn đau trong lòng: "... Được."
Bên ngoài vườn hoa, người lớn đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn bạn nhỏ Chu Duyệt chơi trên bãi cỏ. Chu Duyệt vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô bé thấy pháo hoa đẹp nên định chạy vào khoe anh ba với chị dâu. Mấy người trong nhà vội ngăn cô bé lại, Chu Kiến Quốc xụ mặt dạy dỗ, "Người lớn làm chuyện của người lớn, con nít con nôi đừng có làm phiền."
Chu Duyệt: "...?"
Làm phiền???
Cô bé tủi thân vì bị ba mắng, miệng méo xệch tìm người an ủi, cô bé vừa quay đi thì thấy chị dâu xinh đẹp vừa bước ra. Chu Duyệt vội vàng chạy đến, "Chị dâu, chị chơi với em nha."
Thấy Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh người trước người sau đi ra, bầu không khí đang ngại ngùng giữa người lớn trong nhà càng thêm lạnh lùng. Nhiếp Thanh Anh luống cuống, vô thức để Chu Duyệt kéo đi, ngược lại, Chu Minh lại vô cùng tự nhiên. Anh thấy ba mình đang lén nhìn mình, cơn giận vì bị khắc tinh phá đám lúc nãy lại bùng lên, anh không thèm nể nang, "Nhìn tôi làm gì? Muốn tôi chia sẻ cảm giác của mình hả? Tôi đây ngu văn lắm, ông có muốn trau chuốt thêm không?"
Chu Kiến Quốc xanh mặt, "... Mất dạy!"
Ba mẹ Nhiếp rầu rĩ nhìn hai cha con đang gầm gừ với nhau, còn bà Chu nhỏ đã quá quen với cảnh này, "Chú Triệu, mau chuẩn bị Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch đi."
*Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch: là loại thuốc đông y có tác dụng điều hòa khí huyết, điều dưỡng nội tiết, điều hòa kinh nguyệt, mất ngủ... cho phụ nữ.
Ba mẹ Nhiếp:... Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch?
Ánh mắt nhìn sang Chu đại gia càng thêm phức tạp: Đúng là, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn không ra nha.
Ở nhà Chu đại gia một ngày, đối với Chu Kiến Quốc, người đứng đầu tập đoàn bình thường chỉ được ngắm nhìn trên TV nay đã hạ phàm, mặc dù ông ấy không giống người bình thường cho lắm.
Sau khi nghe đến Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch, Chu Minh nhìn Chu Kiến Quốc bằng ánh mắt quái lạ, rồi tự giác cách xa ông ra. Chu Kiến Quốc tức đến mém đứt mạch máu não, tức đến đau cả tim. Ông cũng sợ mình lên cơn giận, vội vàng cầm chén Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch vừa được đưa đến uống cái một. Chu Kiến Quốc quyết định chuyển sang nhìn con dâu mình chứ không thèm nhìn con trai nữa -- Thế giới không có Chu Minh tốt đẹp biết bao nhiêu. Con dâu của ông thật thà, lương thiện, khiến người ta yêu quý không thôi.
Chu Minh và ba mẹ vợ đứng một bên nhìn vợ mình cùng chơi với Chu Duyệt, con bé vui vẻ dâng lên cây pháo hoa cầm tay của mình như muốn chia sẻ với chị dâu. Nhiếp Thanh Anh là một người chăm chỉ lại rất ít khi chơi mấy trò này. Cô nửa quỳ trước mặt Chu Duyệt, đưa tay ra chạm nhẹ vào cây pháo hoa của Chu Duyệt. Pháo hoa nở rộ trong lòng bàn tay của cô, Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "Không nóng nhỉ."
Chu Duyệt đắc ý khoe khoang, "Đúng vậy, pháo hoa của em không hề nóng, có thể lấy tay chạm, không bị bỏng đâu."
Nhiếp Thanh Anh nở nụ cười thích thú.
Nữ thần xinh đẹp chơi pháo hoa cầm tay cùng cô bạn nhỏ, pháo hoa tiếp tục nở rộ trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp bãi cỏ. Từng đợt từng đợt pháo hoa bay thẳng lên không trung, ánh sáng hắt lên gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng như tuyết, dáng người cao gầy dưới vầng sáng rực rỡ xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Chu Duyệt vừa ngẩng đầu lên đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của Nhiếp Thanh Anh.
Huống chi là Chu Minh - người luôn chú ý đến cô.
Chu Minh xúc động, xắn tay áo lên chạy vào góp vui với em gái và vợ yêu. Từ trước đến nay anh luôn là người biết khuấy động bầu không khí, anh vừa vào đã quậy tưng bừng khiến em gái vui vẻ hét lên, Nhiếp Thanh Anh bị cuống theo nên bật cười mấy lần.
Bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Bây giờ các thành phố lớn đều cấm đốt pháo, chỉ có ở ngoại thành mới xuất hiện mấy trận pháo rầm rộ thế này, nhiều khi chỉ đến Tết mới được xem pháo hoa. Ba mẹ Nhiếp thấy bọn nhỏ chơi nên vui vẻ nhập hội theo. Nhưng ba Nhiếp cứ nhìn Chu Minh mãi, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó. Lúc Chu Minh đang mải mê ngắm nhìn vợ yêu của mình thì ba Nhiếp đi lại, thấp giọng hỏi anh, "Tiểu Chu, đợt Tết năm 2013, có phải con đến Vị Thành tìm Thanh Anh không?"
Chu Minh, "Dạ?"
Anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt tìm tòi của ba Nhiếp, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chu Minh cảm thấy thật thú vị, anh bật cười. Rất nhiều ký ức, nhiều chuyện ngốc nghếch mà mình từng làm, lúc ở nước ngoài, nhiều lần anh nhớ đến đều cảm thấy không có ý nghĩa gì. Không ngờ thời gian trôi qua, đã lâu vậy rồi mà vẫn có người nhớ đến những chuyện ấy.
Vốn dĩ mấy chuyện xưa ấy không hề vui vẻ, Chu Minh cũng không hề nhớ đến nó. Nhưng bây giờ, anh lại được ngắm nhìn vợ yêu xinh đẹp, cô quay đầu tìm anh. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh thì những chuyện xưa ấy liền trở thành sự kiên trì, đắng cay trước khi cho quả ngọt mà thôi. Chu Minh khẽ cười, "Đúng vậy, con đến tìm cô ấy."
...
Mùa đông năm 2013, Chu Minh trải qua lần sinh nhật thứ ba không có ba mẹ làm bạn. Cuộc sống trước năm 17 tuổi của anh rực rỡ, chói lòa, nhưng lại đột ngột rẽ ngoặc sau năm 17 tuổi. Sau khi ba mẹ ly hôn, anh rất thất vọng về ba mình, kiên quyết xuất ngoại, không muốn nhìn mặt ba mình.
Mẹ anh ở Vienna, Chu Minh từng muốn sang tìm mẹ, nhưng lúc ấy tinh thần mẹ anh đang trong gian đoạn khó khăn nhất, bà không muốn nhìn thấy con trai của mình. Vì chỉ cần nhìn anh, bà liền nhớ đến cuộc hôn nhân ngập tràn lừa dối của mình. Có một khoảng thời gian, ngay cả giọng nói của Chu Minh bà cũng không muốn nghe.
Thế là Chu Minh sang London du học.
Cấp 3, anh không phải là học sinh giỏi, thậm chí thành tích rất kém. Về sau vì du học nên anh đã chuẩn bị trước một thời gian dài, nhưng qua đến nơi vẫn chưa quen với cuộc sống bên này, anh lại từ chối sự giúp đỡ của ba mình. Ở London, Chu Minh không những là kẻ rớt mùng tơi mà ngay cả một người bạn cũng chẳng có. Anh là người thích tụ tập bạn bè, nhưng cuộc sống du học sinh của anh đã hỏng bét ngay từ lúc bắt đầu.
Vì thế Tết năm đó anh nhớ nhà, muốn đến thành phố A để thăm Nhiếp Thanh Anh.
Anh như muốn phát điên vì suy nghĩ ấy, thế là về nước trong im lặng. Anh chưa bao giờ nói chuyện tử tế với Nhiếp Thanh Anh, nhưng anh từng âm thầm thăm dò cô rất lâu, dù cô không nói nhưng anh vẫn biết nhà cô ở đâu, ba mẹ cô làm việc ở chỗ nào. Lần đầu tiên đặt chân đến quê nhà của cô, Chu Minh cứ ngỡ như mình đã quay về chính quê nhà của mình.
Anh không phải là người hay ngại ngùng, anh đến quê cô chính là muốn gặp cô. Chu Minh dạo bước trên đường, nhìn đèn lồng rực rỡ sắc đỏ mà ở nước ngoài không có, nỗi nhớ nhà đã dần vơi đi, trong lòng càng thêm mong đợi. Vòng tới vòng lui, anh đã từ bỏ đoạn tình cảm ấy, nhưng vẫn muốn đến thăm cô.
Muốn nhìn cô một lần... có thể chứ?
Qúa trình bắt đầu khá thuận lợi, trên đường Chu Minh gặp được ba Nhiếp ra ngoài mua đồ ăn. Vừa nhìn anh liền nhận ra đây là ba của Nhiếp Thanh Anh, thế là đi theo ông. Đến khi ba Nhiếp bị trượt té, Chu Minh vội vàng chạy tới giúp đỡ, ông ngại ngùng bảo không sao nhưng ba Nhiếp chưa từng thấy cậu trai trẻ nào nhiệt tình như thế. Cậu ta cứ bắt để cậu ta cõng ông, lúc ông từ chối thằng nhóc còn buồn ra mặt.
Chu Minh cõng ba Nhiếp về nhà họ Nhiếp, cửa thang máy vừa mở ra, mẹ Nhiếp cảm động mời anh vào nhà chơi. Đúng lúc có học trò cũ của mẹ Nhiếp đến thăm, Chu Minh thấy bên ngoài tuyết đang rơi, anh lại cùng mẹ Nhiếp xuống lầu. Gặp học trò cũ của mẹ Nhiếp, anh lại tiễn người ta xuống lầu. Anh quen thuộc như thế khiến ba mẹ Nhiếp hoảng hốt, cảm thấy anh như con trai bị thất lạc nhiều năm của mình.
Nhưng lúc Chu Minh tiễn học trò cũ của mẹ Nhiếp xuống lầu thì thấy Nhiếp Thanh Anh dẫn Từ Bạch Dương về nhà.
Hai người ngồi trên một chiếc Mercedes, Nhiếp Thanh Anh mặc áo khoác lông bước xuống xe, cô và Từ Bạch Dương lấy quà từ trên xe xuống. Hai năm không gặp, nữ thần ngày một xinh hơn, càng có khí chất, cô đứng trên nền tuyết cao quý tựa như hoa thủy tiên. Từ Bạch Dương quay đầu nói chuyện với cô, nụ cười trên mặt cô không sâu, lúc nghiêng đầu, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Chu Minh đứng cách bọn họ không quá 100 mét, lẳng lặng nhìn hai người họ.
Bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống hàng mi của cô, Từ Bạch Dương giúp cô lau sạch... Chu Minh đứng một chỗ nhìn bọn họ thật lâu. Lúc hai người họ đi về phía chung cư, anh vội vàng lách mình, kéo mũ áo lông lên, khẽ lướt qua bọn họ.
Anh và cô, cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Tính ra đã được năm năm rồi, đó là lần cuối cùng anh gặp được cô. Anh gặp cô đúng lúc, nhưng lại không có được cô. Cô đưa Từ Bạch Dương về nhà gặp ba mẹ, còn Chu Minh thì chạy trối chết, chật vật bay về London, không muốn về nước thêm lần nào nữa. Trái tim anh đã bị tổn thương nặng nề, đã từng thâm tình đến thế, nhưng chỉ khiến bản thân đau lòng.
...
Ba Nhiếp định nói tiếp nhưng Chu Minh lại không để tâm, "Chuyện đã qua rồi ba à. Coi như đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta có được không?"
Mẹ Nhiếp đứng bên cạnh muốn nói lại thôi. Chu đại gia vểnh tai nghe lén nãy giờ, tâm trạng khá phức tạp. Ông biết cấp 3 con trai mình có thích một cô gái, nhưng không ngờ anh lại nhớ mãi không quên. Chu đại gia la lên, "Phải để cho Thanh Anh biết chứ! Con bé biết rồi thì sẽ càng yêu con hơn, đồ ngốc!"
Chu Minh lườm ông, "Một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm lại đến dạy tôi yêu đương thế nào, ông tự giác xíu có được không?"
Chu đại gia, "..."
Bấy giờ, Chu Minh mới giải thích với ba mẹ vợ, "Con thấy không cần thiết để vợ con biết mấy chuyện ngốc nghếch của con đâu. Không phải có câu, người yêu nhiều hơn sẽ càng hèn mọn khi đứng trước tình cảm ư? Con đã rất hèn mọn rồi, không muốn phải hèn mọn thêm nữa đâu."
Ánh mắt anh ngập tràn ý cười, dịu dàng nhìn về phía Nhiếp Thanh Anh, thấp giọng thì thào, "Vợ con lại rất mềm lòng, con không muốn để cô ấy càng thêm áy náy."
Anh còn có một nguyên nhân không muốn nói. Thật ra anh đã không còn là Chu Minh của ngày xưa. Nếu để Nhiếp Thanh Anh biết anh của trước kia, cảm động vì anh của trước kia mà không tiếp thu được anh của bây giờ thì còn có ý nghĩa gì? Anh không muốn Nhiếp Thanh Anh yêu Chu Minh trong trí nhớ, cái anh muốn chính là cô yêu anh của hiện tại.
...
Ngày hôm nay trôi qua rất phong phú. Lần gặp mặt này, ngoại trừ việc mẹ của Chu Minh vắng mặt ra thì vô cùng mỹ mãn. Hai ngày sau, Chu Minh đến công ty xử lý công việc, Nhiếp Thanh Anh ở nhà nhận được áo cưới từ nước ngoài gửi về mới biết mình lại bị ông xã lừa, hôn lễ vốn dĩ không hề hủy bỏ.
Áo cưới là do Lâm Quân Yến - mẹ chồng của cô gửi về.
Cô gọi điện thoại cho bạn thân, lại bị Lộ Khê phê bình, "Cậu phải phối hợp với chồng cậu chứ. Người ta đã chuẩn bị bất ngờ cho cậu rồi, chẳng may lịch trình của cậu và lịch trình của anh ấy đụng nhau thì sao? Cậu nói xem, cậu chọn bản thân hay chọn chồng mình? Chi bằng xem trước thử xem sao?"
Lộ Khê ngại ngùng hỏi tiếp, "Nếu hai người tổ chức hôn lễ, có phải bạn của Chu Minh sẽ đến làm phù rể hay không? Ví dụ như bọn Khương Dược, Hàn Đạt chẳng hạn?"
Nhiếp Thanh Anh, "Chắc là vậy... Cậu đến chứ?"
Lộ Khê cười, "Đương nhiên rồi, cậu tranh thủ tra thời gian để mình sắp xếp chuyện bên đây ổn thỏa. Còn nữa, Thanh Anh, chồng cậu đã chuẩn bị bất ngờ dành cho cậu, cậu không muốn làm anh ấy bất ngờ hả? Nhưng mà nhớ là bất ngờ chứ đừng làm hết hồn nha. Mà thôi, cậu cứ bàn với mình trước là tốt nhất..."
Lộ Khê giống hệt bà mẹ già, cô ấy không dám ôm hy vọng gì nhiều với EQ của Nhiếp Thanh Anh, luôn dặn dò cô kỹ lưỡng. Ai ngờ Nhiếp Thanh Anh đã có kế hoạch từ trước, "Mình có chuẩn bị cả rồi. Mình muốn mời các cậu đến hôn lễ mình khiêu vũ. Các cậu đều là vũ công chuyên nghiệp cấp quốc gia, mời các cậu đến làm phù dâu, khiêu vũ cho ông xã mình xem. Ảnh tội nghiệp lắm, bao năm nay chỉ thích mình mình, chắc là do chỉ xem mỗi mình mình múa cho nên mới kích động như thấy người cõi trên. Để mình giúp anh ấy thấy chút việc đời."
Lộ Khê bật cười.
Mặc dù lời nói của Nhiếp Thanh Anh có hơi kỳ quái nhưng ý chính là muốn dỗ ông xã vui vẻ, rất tốt.
Lộ Khuê gật đầu như muốn cổ vũ cô.
Nhiếp Thanh Anh lại nói tiếp, "Mình còn muốn mời anh ấy khiêu vũ nữa. Mình muốn dẫn anh ấy khiêu vũ. Mặc kệ anh ấy kém thế nào, mình nghĩ mình có thể gánh được."
Lộ Khuê vỗ tay, sau đó hỏi, "Được, vậy cậu muốn nhảy điệu nào?"
Nhiếp Thanh Anh, "Điệu tango đi. Ông xã mình tay chân vụng về, tứ chi không cân đối, mình muốn dẫn anh ấy, tốt nhất là mình nên nhảy điệu của nam. Cậu giúp mình tham khảo vest nữ nhé?"
Lộ Khuê đồng ý ngay, "Được, được."
Lộ Khuê ở bên kia cười không dừng, thầm nghĩ, "cô gái bảo bối" đúng là danh bất hư truyền. Chu thiếu nhất định sẽ bị vợ mình làm bất ngờ chết luôn.
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Thanh Anh bị bạn thân lôi kéo, cô nghĩ một lát, định lấy laptop của anh ra xem thử hành trình của anh, xem anh có kế hoạch gì cho hôn lễ không. Ông xã cô đặt mật khẩu cho laptop, bạn học Nhiếp vô cùng tự tin nhập ngày sinh nhật của mình vào, nhưng máy lại báo sai mật khẩu.
Nhiếp Thanh Anh chấn động, "..."
Mật khẩu laptop của ông xã ấy thế mà không phải là sinh nhật của mình?
Không phải anh rất yêu cô ư?
Cú sốc này quá lớn rồi.
...
Cùng lúc đó, Chu Minh đang đi gặp bạn bè, mời bọn họ đến làm phù rể cho mình. Phù rể thì dễ rồi, nhưng Chu thiếu lại bày thêm trò nhảy nhót, yêu cầu bạn mình trong thời gian ngắn phải học một bài nhảy hiện đại kéo dài 30 phút - "Mình muốn nhảy trong hôn lễ! Để vợ mình thưởng thức cảnh tượng mấy anh đẹp trai cùng nhảy bùng nổ cỡ nào."
Chu Minh mơ mộng, "Vợ mình luôn bảo muốn cùng mình khiêu vũ, hôn lễ không phải là cơ hội tốt nhất ư? Mình phải nhảy thật tốt, luyện điệu Waltz thật tốt. Nghĩ thôi mà thấy lãng mạn quá..."
Chu Minh thao thao bất tuyệt sắp xếp hôn lễ của mình, Khương Dược ngồi trên sofa chỉ cười cười.
Mấy người bạn khác đau cả đầu, "Chờ đã, cậu chờ đã, bình tĩnh xíu coi. Nhảy hiện đại 30 phút? Cậu bị điên hả?"