Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 13: Quân tâm khó phỏng đoán [2]




Sở Hạo thấy nàng không có ý phối hợp, cũng không nói lần thứ hai, mà tự nhiên cầm lấy chiếc khăn tẩm hương trên bàn lau tay.

Đông Anh vừa thấy, vội vàng bưng trà đến bên môi Diệp Ngưng Hoan, thấp giọng nói: “Nhanh súc miệng đi.”

Diệp Ngưng Hoan thấy vẻ mặt nàng ta có chút kích động, chung quy không muốn làm liên lụy tới người vô tội, liền cầm lấy tay nàng ta, trực tiếp hớp hai ngụm, Hạ Lan bưng cái lọ nhỏ bên cạnh trừng mắt.

Diệp Ngưng Hoan khẽ thở ra một hơi, vừa định nói chuyện, nào biết Sở Hạo đột nhiên thò tay sang đây. Hầu như ngay cả phản ứng đều không có, nàng bị khuỷu tay hắn kìm lại, lưng húc vào hắn, đầu ngửa trên khuỷu tay hắn. Hai tay bị hắn kìm ra sau lưng, không cần hắn xuống tay thì mình cũng rút không ra.

Động tác của hắn liền mạch lưu loát lại vô cùng đột ngột, Đông Anh và Hạ Lan kinh hãi thiếu chút nữa là đụng ngã lăn cái bàn, vội vàng lui về sau mấy bước cúi đầu đứng bên cạnh.

Diệp Ngưng Hoan dù sao cũng luyện nhu công mười mấy năm, bản năng trong nháy mắt liền phát ra, nhấc chân muốn giơ lên. Sở Hạo như là đoán được, hai chân vắt lại, Diệp Ngưng Hoan trực tiếp bị quấn thành một cây gậy, cũng không thể động đậy. Trạng thái này hoàn toàn giống nàng lần trước suýt nữa bị bẻ gãy!

Hắn cố định bả vai nàng, tay trái thuận thế nhéo cằm nàng, tiếp theo tay kia thì vòng lại đây, trực tiếp kéo đầu lưỡi nàng ra ngoài!

Diệp Ngưng Hoan điên rồi, trong cổ họng ù ù kêu loạn, thật sự không ngờ hắn lại có thể như vậy. Răng căn bản không khép lại được, đầu lưỡi bị hắn bóp phát đau. Nàng vừa trừng hắn vừa giãy giụa tránh ra, hắn cũng không để ý, cúi đầu cẩn thận xem.

Trước mắt Diệp Ngưng Hoan mơ hồ một mảnh, ngực lại khó chịu, cảm giác như sắp nứt ra, đau đến mức nàng thấy choáng váng, lại có ý muốn nôn. Đầu lưỡi bị hắn kéo như vậy thật sự là xấu hổ muốn chết! Thằng nhãi này vốn là muốn thế nào thì được thế đó, trước đó tùy tiện bẻ nàng, bây giờ lại kéo đầu lưỡi. Không có vị giác thì có thể nhìn ra cái rắm gì hả!

Những người xung quanh căn bản không dám nói, ngay cả Thụy nương cũng có hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ hắn lại tự thân động thủ, sau một lúc lâu mới nhớ tới, lại cầm lấy một chiếc khăn xếp đưa tới bên cạnh Sở Hạo.

Sở Hạo rốt cuộc cũng buông đầu lưỡi Diệp Ngưng Hoan ra, lại không để nàng tự do, vừa lau tay vừa giương giọng gọi người cầm túi kim tới, tiếp theo nới lỏng chân, xách hông nàng kéo dậy. Động tác của hắn nhìn như thờ ơ, nhưng Diệp Ngưng Hoan căn bản không thể phản kháng, đành phải mặc hắn túm nàng như con gà con mang trở về phòng.

Sở Hạo ném nàng lên trên giường, gian phòng này lấy ánh sáng vô cùng tốt, giữa trưa ánh mặt trời rọi vào, sáng đến độ chói mắt. Hắn ngồi ở bên giường, Đông Anh bưng chậu nước cho hắn rửa tay. Xem xét tư thế này, rõ ràng chính là tính tự mình cầm đao. Lại nhìn túi kim người kia đang cầm, còn bày một cái thùng trà, bên trong chất đầy khăn sạch, trong lòng đột nhiên nhảy dựng phát đau.

Hắn rửa tay xong, cầm lấy túi kim, dùng cây nhíp nhỏ rút ra mấy cây ngân châm nhỏ như sợi lông. Có người cầm một cái chén hoa mai lại đây, hắn châm cây kim vào bên trong.

Diệp Ngưng Hoan cũng không ngửi ra mùi vị gì khác thường, không biết bên trong là cái gì.

Thừa dịp lúc này, hắn đảo mắt nhìn nàng nói: “Qua đây ngồi.”

Có kinh nghiệm lần trước, lần này nàng không đợi hắn kéo lại, ngoan ngoãn đi qua, bàn chân đưa về phía hắn. Thấy nàng phối hợp như thế, hắn không hề để ý tới, lập tức hí hoáy cây kim trong chén nhỏ. Một lát sau, hắn lấy một cây kim từ trong chén, một tay bắt lấy cằm nàng nói: “Mở miệng ra, đưa đầu lưỡi lên hả họng.”

Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn há mồm, đột nhiên nghĩ một chút, rụt đầu lưỡi về nói: “Chảy nước miếng thì làm sao bây giờ?”

Sở Hạo liếc nàng một cái, tức giận nói: “Thì đánh nàng!” Tuy là nói như vậy, nhưng bên cạnh đã có người chuẩn bị khăn rồi.

Diệp Ngưng Hoan rất hối hận mình đã hỏi câu kia, liền dựa theo sự phân phó của hắn mà ngoan ngoãn làm theo.

Hắn lại gần, nàng thấy hắn rũ mắt xuống, lông mi như bóng râm, khiến ngũ quan của hắn đều vô cùng dịu dàng.

Cũng không cảm thấy đau, chỉ là có hơi hơi tê. Nếu là trước kia, đổi thành Vĩnh Thành Vương chữa trị cho nàng như vậy, đánh chết nàng cũng không muốn, bởi vì rất xấu, nữ nhân đều hi vọng mang mặt tốt nhất bày ra cho người mình thích.

Nhưng mà nếu Vĩnh Thành Vương giúp nàng trị liệu, cho dù y là đại phu đi chân trần, nhất định trong lòng cũng cảm thấy ngọt… Nàng phát giác mình lại suy nghĩ quá nhiều.

Kim đâm rất nhanh, Sở Hạo vừa co tay lại, nàng lập tức ngậm miệng liều mạng nuốt nước miếng, cũng không quản trên cây kim có bôi thuốc hay không, hoặc là có thể không nuốt cây kim vào bụng hay không.

Sở Hạo ra vẻ không kiên nhẫn, bóp mặt nàng: “Mở ra nữa, còn chưa động kim đâu.”

Cứ như vậy, hắn châm một lát, nàng nuốt một lát, hắn lại châm một hồi, tốt xấu gì cũng không có trò hề nước miếng giàn giụa. Chờ hắn thu kim lại, nàng mới nhớ tới, hình như không hơ kim trên lửa, bình thường không phải đều hơ trên lửa sao?

Nghĩ lại một chút, không sao cả, đã ốm yếu nhiều bệnh toàn thân, dù sao không lâu nữa hắn cũng sẽ biết mình vốn đã hao mòn, mệt quá.

Hắn vừa rửa tay vừa nói với Diệp Ngưng Hoan: “Không cần châm mỗi ngày, chỉ có điều phải ăn kiêng.”

Nhìn một bên mặt của hắn, lúc này thật giống thầy thuốc.

Lại còn có thể châm cứu, Vương gia không cần đa tài đa nghệ như vậy chứ?

Gật gật đầu đáp ứng, có người vội bưng thuốc tới cho nàng uống. Sở Hạo đứng lên đi ra ngoài, cũng không biết là tiếp tục ăn bữa cơm kia hay là đi rồi.

Uống thuốc xong, một lát sau thấy hắn không trở về, Diệp Ngưng Hoan chống người dậy chuẩn bị trở về, có hơi choáng váng hoa mắt, ngực thật sự đau, muốn xem vết thương có lại nứt ra hay không.

Nào biết nàng chưa đi được một bước, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn, Thụy nương đã trở lại, đi theo phía sau là mấy nha hoàn khác, trong đó một người ôm một chiếc hộp dài trong tay.

“Cô nương đừng lộn xộn, vết thương nứt ra bây giờ.” Thụy nương cho người ta đặt chiếc hộp xuống, phân phó Đông Anh, “Đổi thuốc cho nàng ấy, nghỉ ở đây trước rồi nói sau.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn Thụy nương, nói: “Đại cô cô, ta có mấy lời muốn nói với Vương gia.”

Vẻ mặt Thụy nương vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Vương gia đi ra ngoài rồi, đợi ngài ấy trở về rồi nói sau.”

Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy ta nói với cô cô cũng được.”

Thụy nương khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Tính tình này của cô nương vẫn là sửa một tí đi, tội gì chứ?”

Lời này có hơi ù ù cạc cạc, dường như trách nàng đang hưởng phúc nhưng không biết hưởng. Diệp Ngưng Hoan còn chưa phản ứng kịp, Thụy nương đã mang người nghênh ngang mà đi.

Đông Anh tay chân lanh lẹ đổi thuốc cho nàng, vết thương có hơi nứt ra, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều, cũng không chảy bao nhiêu máu. Đông Anh vừa giúp nàng bôi thuốc vừa không thể thiếu nói mấy lời khuyên nhủ, cái gì mà đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, đừng nghịch ý Vương gia nữa, đừng không biết tốt xấu gì đó nữa, không khác mấy lời Lý Vân khuyên nàng lúc trước lắm.

Diệp Ngưng Hoan cắm đầu nghe, đợi sau khi nàng ta nói thoả thuê xong, Diệp Ngưng Hoan nói: “Lý Vân bên Lệ Thủy Các… Ta có thể…”

Đông Anh nháy mắt mấy cái: “Bỏ đi nhé, lúc trước rất…” Đột nhiên nhớ tới, “Chả trách người không biết, hôm đó người chạy…”

Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc, kéo tay áo nàng ta hỏi: “Sao lại thế này?”

Đông Anh có hơi do dự, Diệp Ngưng Hoan trưng nụ cười cầu xin nàng ta: “Ngươi đã khuyên ta, tất nhiên ta sẽ nghe lời ngươi. Nhưng dù sao vẫn cứ nói cho ta một chút, bằng không, về sau lại xúi quẩy làm liên luỵ ngươi.”

Đông Anh thở dài: “Quên đi, dù sao cũng không có gì quan trọng. Hôm đó Lỗ Bình Công chúa rời kinh, Hoàng thượng và Thái hậu đều đến đây, một là vì tiễn Công chúa gả xa, hai cũng là vì lo lắng cho Vương gia. Thái hậu cố ý ở lại hai ngày, Vương gia liền đi dạo với Thái hậu, kết quả nhìn thấy chư vị cô nương. Thái hậu không mấy hào hứng, nói Vương gia càng ngày càng không có gia…” Nói tới đây, Đông Anh vội vàng thu đầu lưỡi lại, còn nói, “Thái hậu khai ân, cả tịch cũng xoá.”

Diệp Ngưng Hoan nghe xong mà hai mắt đăm đăm, trong lòng hối hận. Sớm biết như thế, trước đó cần gì chạy trốn? Ông trời kia, đừng chơi người ta như vậy chứ!

Đông Anh nhìn vẻ mặt của Diệp Ngưng Hoan, còn nói: “Nay Vương gia không tính toán nữa, người coi như là vượt qua thời cơ tốt, nên mọi chuyện thuận theo ý ngài ấy, không chắc đến lúc đó về phủ, cái gì không nên cũng không buồn?”

Diệp Ngưng Hoan đều tê cứng, lời Đông Anh nói hoàn toàn không nghe vào, từ lúc nàng ta đổi thuốc, thay y phục, đến trải giường. Từ đầu đến cuối, trong đầu đổi tới đổi lui chính là một câu: Thái hậu khai ân, cả tịch cũng xoá. Sau đó tự do vô hạn…

Nàng chìm vào giấc ngủ trong sự hối hận vô bờ, gần đây thân thể không được việc gì, ngủ cũng nhiều. Cũng không biết trải qua bao lâu, cái lạnh lặng lẽ kéo tới, khiến nàng không khỏi run lập cập, rét cóng mà tỉnh dậy.

Rõ ràng là ngủ trên giường trước song cửa sổ, ánh mặt trời rất tốt, cả người ấm áp, nhưng lúc này lại thấy bản thân trở lại giường, một gương mặt khiến nàng giật cả mình, nhất thời không còn buồn ngủ.

Trời đã tối rồi, nhưng ánh đèn cầy phản chiếu cả căn phòng sáng trưng, rèm kéo lại, trên bàn đầu giường còn bày đèn, khiến một bên giường sáng lên. Sở Hạo dựa vào bên giường đọc sách, mặc sam mỏng màu trắng, cột mái tóc dài kia lại, rũ xuống mấy sợi tơ mềm.

Sở dĩ lạnh như thế, thân thể Diệp Ngưng Hoan không tốt là một mặt, huống chi trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng, trong phòng lại bày một cái chậu rửa tay chạm băng. Vốn trong phòng này đã râm mát, lại gần thu, sớm muộn gì cũng lạnh, lại để một thứ khắc băng như vậy càng khiến Diệp Ngưng Hoan cảm thấy trong phòng như đang bước vào ngày đông lạnh lẽo.

Diệp Ngưng Hoan không khỏi oán thầm, sức chịu lạnh của hắn cũng tăng lên chăng? Hè nóng ở đây cũng không hẳn là nóng, nay vào thu lại còn bày băng!

Nàng há miệng run rẩy cuộn tròn một bên, lén lút kéo chiếc chăn mỏng lại phủ lên người. Sở Hạo chỉ nghiêng ngả đọc sách ở đằng kia, dường như căn bản cũng không chú ý tới nàng.

Diệp Ngưng Hoan cũng không lên tiếng, trong lòng bất ổn. Bây giờ cho nàng ngủ ở đây, không phải lại nổi thú tính đi? Hiện giờ mỹ nhân trong viện đều bị mẹ hắn cho chạy hết, hắn bụng đói ăn quàng lấy nàng làm rượu và thức ăn cũng là có khả năng. Nàng vội vàng nhắm mắt lại ép buộc mình ngủ tiếp, nhưng ánh sáng chói mắt quá, chăn lại vô cùng mỏng, sau khi tỉnh dậy vì rét cóng muốn ngủ cũng ngủ không được, khiến hắn kéo theo sự tra tấn như vậy thật sự là rất thống khổ!

Nghe tiếng lật sách sột soạt của hắn, cũng không mảy may có ý đi ngủ, Diệp Ngưng Hoan thật sự chịu không nổi nữa, hơi chống người mở miệng: “Điện hạ.”

Sở Hạo quay đầu liếc nàng một cái: “Tỉnh rồi? Đi đổi chén trà cho ta.” Mấy lời sai bảo rõ ràng như thế, khiến cho tính tôi tớ của Diệp Ngưng Hoan phát tác, đành phải đứng dậy. Chân dài của hắn cản lại phía ngoài, căn bản cũng không có ý cho qua, Diệp Ngưng Hoan mất cả buổi mới đi xuống được.

Vừa động vết thương lại có hơi đau, nàng miễn cưỡng lê giày, tới gian ngoài mới phát hiện một người cũng không có, nhưng lại bày một bình trà. Nàng rót chén trà đưa cho hắn, đặt ở đầu giường: “Mời dùng trà.”

Hắn đáp một tiếng, mí mắt cũng không nâng, vẫn ngồi đó đọc sách.

Diệp Ngưng Hoan trầm mặc một lát, cố lấy dũng khí định mở miệng, Sở Hạo hơi hất mày, lười biếng hỏi: “Bệnh tích trong người nàng là thế nào?”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút, rũ mắt nói: “Vốn đã không tốt, lại tích tụ lâu ngày ở trên người.”

Bốn năm trước vì luyện điệu “Nguyệt thực” mà nàng dùng phương pháp khoét cốt kéo gân, từ đó đứt mà không đứt, cử động thì như cũ, nhưng mềm mại vô cùng. Nhưng phương pháp này cũng có tai hại, thân thể hư hại hơi thở dị thường.

Thật sự là mỉa mai, dường như mỗi lần nàng cố sức làm chuyện gì, tất cả đều sai. Ví dụ như lấy phương thức cực đoan đi làm cho mình trở nên mềm mại độc nhất vô nhị, ví dụ như khổ tâm mưu tính lần chạy trốn này.

Sở Hạo không thay đổi sắc mặt, thản nhiên phun mấy chữ: “Bởi vì bên trong hư nhược, cho nên Sở Chính Diêu chưa bao giờ uỷ thác gì ở nàng?”

Nếu hắn đã mở miệng trước, Diệp Ngưng Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn quỳ xuống, nói: “Nô tì không có tài cán gì, không xứng được điện hạ quan tâm, tự biết tội chết.”

Sở Hạo cau mày ném sách, ngồi thẳng người nói: “Nói bỏ đi cái gì? Cái mạng này của nàng ở chỗ ta, cho nàng sống ngày nào, nàng liền khiến ta tức giận ngày đó! Nếu ngay cả đạo lý ấy cũng không rõ, vậy quả nhiên là đầu rỗng!”

Diệp Ngưng Hoan run cả người, giống như bị cây gậy đột nhiên đánh vào gáy. Hắn sớm biết nàng căn bản không cung cấp được mật báo gì, hắn sớm biết nàng không hề có giá trị! Không, nàng giá trị ở chỗ, hứng thú của hắn còn chưa biến mất!

Nàng lại ôm người trở lại công việc của mình!

Nàng cúi đầu không nói, lời nói khó nghe, nhưng không thể không thừa nhận là lời nói thật.

Trước đó thái độ này của hắn đối với nữ nhân đã rất rõ ràng, là nàng luôn quên trọng điểm. Hắn còn hứng thú, khi nào hứng thú chưa hết thì nàng đào tẩu là không biết xấu hổ. Nàng có giá trị hay không không quan trọng, mạng của nàng càng không quan trọng, quan trọng chỉ là hắn có hứng thú hay không.

Sở Hạo hăng hái tổn thương người khác, tiếp tục nói: “Cái chuyện giấu chủ bỏ trốn này, trước nhớ cho kỹ. Nếu ở Nhã Nhạc Cư nàng không học được cách hầu hạ người khác như thế nào, nô tài ở đây một đống, vậy thì đi theo học cho cẩn thận. Chờ đến ngày nào đó ta không còn hứng thú, cho dù nàng ở đây ta còn ngại chướng mắt đâu chứ, phải biết khôn ngoan, bớt bày ra bản mặt mướp đắng suốt ngày, không thì ta đánh nàng!”

Trong phòng làm như càng thêm u ám, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy cả người đều cứng ngắc, động cũng không thể động.

Hắn đưa tay sờ chén trà, đẩy một cái nói: “Lạnh rồi, đổi chén khác.”

Tính tôi tớ của Diệp Ngưng Hoan lại phát tác, nàng đều đã choáng váng, đầu óc không rõ ràng lắm, bộ dạng mười hai năm huấn luyện nịnh bợ quý nhân kia bắt đầu tự chủ trương nổi dậy.

Nàng giùng giằng đứng dậy, đi đổi trà cho hắn, nào biết bước chân lảo đảo, trời đất quay cuồng, lòng bàn chân mất thăng bằng, liền ngã quỵ về phía đầu giường.

Thoáng chốc một bóng trắng vụt tới, tiếp theo thân mình nhẹ nhàng liền được Sở Hạo đỡ lấy.

Cái ôm của hắn thật ấm áp, trong mắt hắn hình như có lo lắng.

Diệp Ngưng Hoan càng run rẩy, chịu không nổi cái lạnh này, giống như băng khắp thiên hạ đều đâm vào trong tim, khiến nàng không thấy chút hi vọng ấm áp.

Nàng luôn đánh giá sai phân lượng của mình, lòng tự trọng mà nàng sớm nên mất đi lúc nào cũng bất khuất muốn toả ra, làm hại nàng giày vò như vậy.

Có vài người rất thích hợp lăn lộn trong phạm vi của quý nhân, bọn họ khôn khéo, giỏi nhất là nghiền ngẫm tâm ý chủ tử; bọn họ có thể thuận thế mà làm, từng chút từng chút đạt tới chiều sâu suy nghĩ trong lòng; bọn họ có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình, cho đến khi thoả mãn lại phóng thích.

Nhưng nàng không thể, nàng tự cho là ánh mắt tinh tường nhưng mỗi lần đều nhìn lầm, nàng tự nhận có thể mưu tính nhưng mỗi lần đều tính sai. Sở Hạo đột nhiên giật vạt áo quấn nàng lại, cau mày sờ trán nàng: “Sao lại run như vậy?”

Khớp hàm Diệp Ngưng Hoan va lạch cạch, sau một lúc lâu mới cắn ra một chữ: “Lạnh…”

Sở Hạo ngồi ở đầu giường, tự mình lấy chăn trên giường quấn nàng lại, nói: “Nàng lạnh sao không nói sớm? Miệng lại nói nhảm?”

Ngữ khí này mang theo chút oán trách nhưng vô cùng tùy ý, thật giống như là vợ chồng già với nàng, khiến đầu óc Diệp Ngưng Hoan càng loạn, nói cũng không nói nên lời, chỉ rụt lại phát sốt.

Thụy nương nhanh chóng dẫn người tiến vào, hắn phân phó: “Dẹp băng đi, cầm chăn dày lại đây, thuốc cũng xách lại đây.”

Diệp Ngưng Hoan hận không thể vùi mặt trong chăn, lúc thì làm tổn hại nàng thương tích đầy mình, lúc thì lại đối xử tốt với nàng như vậy. Thật không hiểu cái bệnh này của nàng, vết thương lại trải rộng khắp thân thể, còn có niềm vui gì để tìm.

Bị nhét vào trong chăn dày một lúc lâu, sắc mặt Diệp Ngưng Hoan mới chuyển biển tốt một chút.

Sở Hạo vén tóc nàng lên, vô cùng hứng thú tựa vào bên cạnh nàng hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi? Ở Nhã Nhạc Cư mấy năm?”

“Mười bảy, ở Nhã Nhạc Cư mười hai năm.” Diệp Ngưng Hoan khe khẽ đáp lại, ngay cả nói chuyện cũng lười vòng vo. Hắn muốn cái gì là được cái đó, suy nghĩ lâu cũng uổng công, không bằng đối diện một lần.

“Ngoại trừ ca múa thì còn học cái gì? Biết chữ không?” Sở Hạo nói xong cũng nằm xuống, không hề để ý mà bắt đầu nói chuyện phiếm với nàng.

Diệp Ngưng Hoan nói: “Bất quá chỉ học chút ca múa thổi sáo gảy đàn, cũng biết được mấy chữ.”

Sở Hạo ồ một tiếng, lại hỏi: “Mấy chuyện nữ hồng có học không?” Giọng nói đã bắt đầu liêu phiêu, bước vào trạng thái buồn ngủ.

Diệp Ngưng Hoan nói: “Cũng học qua hai năm, nhưng tay nghề rất vụng về.”

Hắn thờ ơ hừ mấy tiếng: “Có học là được.”

Đúng vậy, bằng không sao cho đám ăn chơi trác táng các ngươi tìm được thú vui hả? Diệp Ngưng Hoan oán thầm, nhưng ngoài miệng lại cười gượng: “Nhảy múa miễn cưỡng cũng coi là biết sơ sơ, thêm nữa cũng không làm được.”

Sở Hạo từ từ thấp giọng: “Không sao cả, dù sao về sau cũng không cần phải luyện.”

Diệp Ngưng Hoan cười lạnh trong lòng, không luyện? Không luyện thì sau này ngài lấy ta ra tiêu khiển cho khách kiểu gì?

Nàng đang định nói gì đó, lại nghe hơi thở Sở Hạo trở nên nặng nề, đã ngủ rồi? Ngủ rất nhanh nha, đồ vô tâm vô phế!

Diệp Ngưng Hoan khinh bỉ hắn trong lòng, bị hắn quấn không được tự nhiên, lại không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu mộng đẹp vị đại tiên này lại bị hắn gây khó dễ.

Nàng rụt lại không nhúc nhích, thân thể lúc lạnh lúc nóng, dần dần toàn bộ trở nên ấm áp hoà hợp. Như là có cái lồng úp xuống, khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng lại bị hắn cám dỗ mà chìm vào giấc ngủ, rất là bình thản, ngay cả nằm mơ cũng không có.