Ngục Thánh

Quyển 6 - Chương 6: Cứu tinh




Trông đám vệ sĩ đằng đằng sát khí, Tiểu Hồ chậm rãi lùi bước. Nàng đánh gót chân vào Cụ Cố Tổ đang nằm bò dưới đất ý hỏi rằng có thể chiến đấu hay không. Đáp lại nàng, ông già nhăn nhó chỉ vào lưng. Cô gái lắc đầu cười mếu. Với pháp sư hay kiếm thuật sư, xương sống là con đường liên kết họ với thần linh, hễ xương sống gặp vấn đề thì phép thuật cũng thiếu ổn định. Oái oăm thay, nó lại xảy ra đúng với bọn Tiểu Hồ và ngay ở thời khắc nguy hiểm nhất. “May mắn luôn trễ hẹn còn xui xẻo luôn đúng giờ!” – Tiểu Hồ lẩm bẩm. 

Từ đám vệ sĩ, một gã hộ pháp bước ra định khống chế Tiểu Hồ bằng tay không. Gã nghĩ cô gái tóc vàng nhỏ nhắn yếu đuối. Tiểu Hồ xác nhận gã nghĩ đúng một nửa. Cô gái quả thực nhỏ nhắn nhưng cú móc hàm tay trái mà nàng tặng gã chẳng hề có nửa phân yếu đuối. Cú đấm nhanh như cắt còn gã vệ sĩ bị bất ngờ. Tên này ngã ngửa, đổ xuống sàn như núi sập lôi theo ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Ông chủ Tinh Ngôn Gia ngờ ngợ: 

- Hình như ta đã thấy cô ở đâu đó... nhưng là ai không quan trọng bằng bàn thờ nhà ta! Giết nó!

Bọn vệ sĩ rút súng. Tiểu Hồ bèn lôi Cụ Cố Tổ ra sau ghế sô pha vừa lúc đạn nổ. Tia lửa bay veo véo phá tan những bình cổ tường ngọc, bấy nhiêu ngọc ngà đổ vỡ là từng ấy tiền của ra đi nhưng Tinh Ngôn Gia chẳng quan tâm. Ông ta thừa tiền mua lại và xây lại mọi thứ đẹp gấp mười lần, nhưng danh dự gia đình dòng tộc đã tan nát theo bàn thờ, tiền không thể gỡ gạc mà tên tuổi sau này cũng bị bêu xấu. Hơn lúc nào hết, Tinh Ngôn Gia muốn lấy máu rửa nhục, càng nhiều máu càng tốt. 

Súng bắn rát xuyên đục phá nát chiếc sô-pha, Tiểu Hồ phải vận lực tạo khiên chống đạn. Bên dưới, Cụ Cố Tổ nghiến răng kèn kẹt: 

- Thằng ranh con láo toét! Dám bắn ta... ui... cái lưng đau! Đã thế, ta cho cả mày lẫn tổ tiên nhà mày câm họng cả nút! Dám hỗn láo với người già! Ui... cái lưng!

Lão già lục túi áo rồi ném ra một mớ bi gỗ. Hàng chục viên bi lăn lông lốc trên sàn, bất thình lình phát nổ như đạn pháo thổi bay cả Tinh Ngôn Gia lẫn vệ sĩ. Bọn họ bắn ngược về phía sau, lao thẳng vào khu điện thờ vốn đã tan hoang đổ nát, kẻ nào kẻ nấy toàn thân ám khói đen sì. Cụ Cố Tổ chỉ cần một đòn để thổi bay tất cả. Tiểu Hồ nhíu mày: 

- Ngài giết họ? 

- Không, chỉ là mấy thứ pháo hoa vớ vẩn, giết người sao đặng? – Cụ cố làu bàu – Nhưng thế còn hay hơn giết. Thằng ranh con đó phải sống để thấy tổ tiên nhà nó bị phá chanh bành. Mày dám đụng ta sao, thằng ranh con? Giờ thì nhục chưa! Há há há! Ông bà ông vải nhà mày be bét thành một bãi như nhà vệ sinh công cộng rồi! Dám đụng ta à? Tổ tiên của mày cũng chỉ đáng tuổi chút chít chụt chịt với ta mà dám lên mặt à? Úi... cái lưng!

Cụ cố ngoạc mồm nhạo báng vị gia chủ đã bất tỉnh và nằm chỏng gọng trong khu điện thờ. Tiểu Hồ đỡ vai dìu đi, ông già còng lưng vẫn dẩu mỏ chửi bới như mụ già đanh đá. Hai người ra cửa thì bắt gặp một toán người áo đen từ thang máy đổ xô đến, đao kiếm bủa vây mọi lối thoát. Chuông báo động đang réo ầm ĩ và đám vệ sĩ Tinh Ngôn Gia đã tràn lên đỉnh tòa tháp. Thấy kẻ địch quá đông, Tiểu Hồ rút kiếm đoạn niệm chú ngữ. Cô gái vung kiếm đánh ra một mảnh lửa màu vàng cam như trăng lưỡi liềm xẻ mặt sàn cắt đôi đội hình bọn vệ sĩ. Tiểu Hồ niệm chú ngữ lần hai, mảnh lửa phát nổ văng tứ tán vô số đụn lửa nhỏ rào rào như mưa. Bọn vệ sĩ vội nấp sau cột gỗ tránh cơn mưa nóng rực rồi thò súng bắn trả. Tiểu Hồ đẩy cánh cửa vàng làm khiên chắn đoạn quay lại hỏi cụ cố: 

- Ngài có cách gì không? Chúng ta phải xuống tháp!

Ông già đau lưng đến á khẩu, chỉ quẳng ra một cái túi thay câu trả lời. Túi cuộn bằng da, bên trong giắt ống gỗ chứa độc dược, bi gỗ nhồi thuốc nổ, những lá bùa vẽ đầy hình thù khó hiểu hay vài hộp kim loại chứa chất lỏng, chưa kể ti tỉ thứ linh tinh lắt nhắt khác. Không khó để Tiểu Hồ nhận ra chúng là đồ ếm phép và hoạt động bằng mật khẩu chú ngữ. Vấn đề ở chỗ nàng không biết mật khẩu. Cụ Cố Tổ thấy thế liền trích máu đầu ngón tay rồi ấn vào gáy cô gái. Tiểu Hồ cảm giác một dòng máu ấm lan khắp cổ tưởng chừng đang thẩm thấu qua da thịt. Ông già nói: 

- Mày có thể mượn máu của ta, khỏi cần đọc mật khẩu! Cứ niệm chú ngữ cơ bản! Úi... cái lưng! Cái lưng đau quá! Giá mà có bọn giúp việc ở đây đấm bóp! Thứ bệnh chết tiệt chẳng có thuốc chữa, giời ơi là giời! Cầm cự một tí nhé, con nhãi, ta cần thư giãn... 

Cụ Cố Tổ còng lưng lê chân tới chiếc ghế đệm duy nhất còn lành lặn sau vụ bắn phá. Ông già đặt người xuống, vừa rên rỉ vừa đấm lưng bóp hông, chẳng hề quan tâm cuộc chiến mà Tiểu Hồ đang gánh chịu. Phía cửa ra vào, Tiểu Hồ chẳng biết sử dụng mấy món đồ ếm phép ra sao trong khi bọn vệ sĩ bắt đầu tràn lên. Cô nàng cực chẳng đã bèn quẳng hai viên bi gỗ rồi niệm chú ngữ Hỏa niệm. Bi lăn lông lốc, đột nhiên phát nổ bùng lên lửa lẫn lôi điện. Lửa như cơn bão thổi phăng một lớp mái cùng vài tay vệ sĩ xấu số, lôi điện chớp giật lung tung đánh nát lớp vàng ngọc phủ quanh bốn bức tường. Khu sảnh bỗng chốc thành lò nướng người, cuộn chặt trong nó tiếng la hét lẫn mùi da thịt cháy. Hai viên bi nọ hoàn toàn khác thứ “pháo hoa vớ vẩn” ban nãy của Cụ Cố Tổ. Tiểu Hồ ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng vừa gây ra một vụ thảm sát. 

- Ấn tượng không, nhãi con? Chẹp chẹp chẹp! – Cụ Cố Tổ chép miệng – Mấy thứ đó chứa Hỏa Tích Lịch, một trong tám mươi mốt ngọn lửa hình thành thế giới Tâm Mộng. Mày thấy sao? Chẳng pháp sư nào trên đời sử dụng nó giỏi bằng ta, chấp cả Ngũ Pháp Sư nhé! Hờ hờ!

Mấy lời huênh hoang tự cao tự đại của ông già không làm Tiểu Hồ dễ chịu hơn. Nàng đã nghe về Hỏa Tích Lịch, thứ lửa tàn bạo mà rất ít pháp sư khống chế nổi – nỗi sợ hãi đầu tiên của loài người từ thuở sơ khai. Trông đám vệ sĩ kêu rên thảm thiết vì bị lửa cháy và lôi điện lột từng mảng da thịt, cuống họng của nàng chợt lẩn mẩn những sợ hãi. Nàng đã giết người, chiến binh nào trên thế giới Tâm Mộng cũng từng vấy máu mình hoặc máu kẻ khác. Nhưng đây là lò mổ, nơi mà con người chẳng khác gì món đồ chơi mặc cho Hỏa Thần tiêu khiển. Lần đầu tiên, Tiểu Hồ ghê sợ ngọn lửa. 

Như không thể chịu đựng thêm, cô gái đưa Cụ Cố Tổ ra ngoài và rời khỏi khu biệt thự. Hai người bước qua một trường ngổn ngang xác chết bốc khói khét lẹt, lửa ngùn ngụt vương vãi khắp nơi, tia lửa điện thi thoảng nhá lên đánh vào các cột trụ. Họ xuống tầng dưới tòa tháp bằng thang máy, mỗi người một cảm xúc trái ngược. Tiểu Hồ im lặng còn Cụ Cố Tổ cười khề khà. Ông già mở chai rượu tu ừng ực như lấy hơi cồn xoa dịu cơn đau lưng, sau thở một hơi khoan khoái: 

- Mày nghĩ gì thế, nhãi con tóc vàng? Ồ, ta biết mày nghĩ gì! Nhưng phép thuật là vậy đấy. Khi sự mông muội còn bao phủ thế giới, nó chẳng hơn gì một thứ công cụ giúp ta sống sót, là phương tiện giúp chúng ta phụ việc Tử Thần. Chà, thuở đó Tử Thần mới thật nhàn rỗi làm sao! Ông ta chẳng cần đem cái chết tới mà tự con người chúng bay rước về. Úi... cái lưng!

- Ngài đâu phải thần thánh? – Tiểu Hồ nhăn trán – Ngài có thể là pháp sư mạnh nhất thế giới, hơn cả Ngũ Pháp Sư, nhưng ngài không phải thần. Ngài là con người. Chẳng phải ngài nói mình không thể sống tới ngày chứng kiến Vạn Thế sụp đổ?! Ngài hữu hạn, không phải vô hạn. Chỉ những sức mạnh vô hạn như Vạn Thế hoặc Đấng Sáng Tạo mới được quyền phán xét con người. 

Cụ cố đấm bóp lưng, đáp lời: 

- Ta không phải thần thánh, dĩ nhiên, vì ta sợ trời. Nhưng ta có nói mình là người à? 

Cô gái nhìn Cụ Cố Tổ, lão già nhìn lại bằng nụ cười nhe hàm răng sứt sẹo. Đúng lúc ấy, thang máy chợt khựng lại. Chuông báo động réo khắp tòa tháp cùng lệnh truy nã hai kẻ khủng bố: một lão già khoắm và một cô gái tóc vàng trẻ măng. “Hẳn là được nâng cấp thành khủng bố!” – Tiểu Hồ khổ sở lắc đầu. Qua cửa kính thang máy, nàng ngó xuống tầng trệt tòa tháp và nhận ra hàng tá phiền phức đang tìm đến mình. Lần này không chỉ vệ sĩ của Tinh Ngôn Gia mà còn có binh lính trang bị khí giới tận răng. 

Tiểu Hồ bèn đặt lên cửa thang máy một miếng kim loại hình đĩa to bằng nắm đấm rồi niệm chú ngữ. Vành đĩa phát sáng xì quầng lửa xanh trắng đục xuyên cửa, sau đấy xoay tròn, vành lửa nở rộng tới đâu kim loại chảy rữa tới đó. Khi vòng tròn lửa đủ rộng, chiếc đĩa ngừng xoay và để lại một mảng cửa mỏng dính. Tiểu Hồ co chân đạp, nó nát vụn như vôi vữa. Cụ Cố Tổ phấn khích: 

- Thứ này hay đấy! Ít ồn ào! Mày tự làm hả, nhãi con? 

Tiểu Hồ gật đầu. Nàng không dư thời gian trả lời. Ở các tầng, khách vui chơi đang chạy tán loạn vì tiếng súng tiếng nổ, những trang phục lòe loẹt và tóc nhuộm sặc sỡ của họ khiến Tiểu Hồ hoa mắt. Cô gái chẳng thấy đường thoát ở đâu trong khi binh lính lẫn vệ sĩ của Tinh Ngôn Gia đang bao vây tòa tháp và tràn vào sảnh tầng trệt. Chẳng kịp nghĩ ngợi, Tiểu Hồ xốc cụ cố lên lưng rồi nhảy cóc bậc thang bộ xuống tầng dưới. Nàng khẩn trương chen lấn giữa dòng người mặc Cụ Cố Tổ kêu la oai oái, ánh mắt dáo dác tìm lối đi. Giữa vội vã, nàng bỗng thấy lối thoát hiểm đằng xa mà chẳng mấy ai ngó ngàng. Có lẽ Tây Vực Châu bình yên quá lâu, hoặc nó quá thiếu dưỡng khí giúp não bộ thông suốt nên đầu óc con người nơi đây không mảy may nghĩ đến biện pháp an toàn cơ bản. Tiểu Hồ liền rẽ ngang dòng người, thẳng hướng về lối ấy. 

Vượt qua cánh cửa bên cạnh khu vệ sinh, Tiểu Hồ tiến vào khu thoát hiểm – một khu vực có những tầng hành lang hẹp và cầu thang bộ, cửa kính trông ra khắp Cổ Lâu Trấn cùng bầu trời đặc khói bụi. Nơi đây ảm đạm với màu vàng của lân tinh cùng những dải đèn nê-ông trải dọc lan can, trái ngược hẳn thế giới đầy màu sắc ở bên trong. Lúc này, nhiều người khác đã nhớ tòa tháp có đường thoát hiểm. Họ tràn vào, chen lấn đi xuống như thể hành lang hoặc cầu thang quá bé dù chúng chẳng tới mức ấy. Tiểu Hồ không còn cách nào ngoài cạnh tranh từng mét đường đi lối lại với kẻ khác, mất cả phút để chạy xuống tầng thứ tư. 

Chẳng cặp mắt con người nào chú ý Tiểu Hồ nhưng các máy quay đã kịp thời tóm lấy cô nàng. Tiểu Hồ chạy xuống tầng thứ năm thì đụng mặt đội vệ sĩ áo đen. Vừa thấy nàng, bọn vệ sĩ giương súng bắn cấp tập, chẳng thèm quan tâm những người đang chạy loạn. Khiên chắn đạn trên tay Tiểu Hồ rung bần bật, lớp nội lực trắng bạc bị đạn xoáy lõm sâu, lố nhố như thạch nhũ. Khu thoát hiểm hỗn loạn tiếng súng, tiếng người chạy la hét, tiếng cửa kính vỡ để gió bụi rít u u qua những lỗ thủng. Nhưng Tiểu Hồ không phản đòn mà chỉ dùng khiên nội lực đỡ đạn rồi chạy vào một ngách hẹp. Nàng đặt Cụ Cố Tổ xuống, lắp ghép Cáo Lửa thành cây cung ngắn đoạn chĩa mũi tên về phía đầu cầu thang, đợi kẻ địch xuất hiện là buông dây. Túi da đựng đồ ếm phép còn đó nhưng Tiểu Hồ quyết tâm không đụng đến dù chỉ một món. Cụ Cố Tổ gắt gỏng: 

- Sao thế, nhãi con? Mày không dùng đồ ếm phép thì hai ta thoát ra thế nào? Cây cung của mày hay đấy, nhưng chống đỡ được bao nhiêu? Chẹp chẹp, mày sợ hả? Mày từng tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, đúng không? Mày đã thấy con người bị xay thành thịt băm trong máy xay chiến tranh, vậy tại sao bây giờ mày sợ? Nếu mày sợ thì ta dùng! Úi... cái lưng! Đau quá!

Cụ cố thò tay định chộp cái túi da đương lể thể ở thắt lưng của Tiểu Hồ. Cô gái quay ngoắt đi khiến ông già hẫng người ngã chúi, lưng đau càng thêm đau, cong mình bò trên sàn như con tôm luộc. Tiểu Hồ lắc đầu: 

- Hãy giữ lại đồ ếm phép, thưa ngài! Không cần thiết phải sử dụng chúng! Cháu sẽ đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây! Cháu đảm bảo!

- Đảm bảo cái con khỉ! – Cụ cố gào lên – Giời ơi là giời! Con điên thích thiện nguyện! Mày khùng à? Chúng nó có súng! Súng đấy! Còn mày... 

Ông già chưa dứt lời, Tiểu Hồ đã buông dây cung. Mũi tên nhỏ xé gió lao vút tới đám vệ sĩ vừa đặt chân lên tầng. Nó nhắm đến khoảng không phía trên bọn vệ sĩ thay vì nhằm vào một đối tượng cụ thể. Bất thình lình, mũi tên nổ bùng phát ra ánh sáng chói mắt lẫn âm thanh lộng óc. Bọn vệ sĩ nhất loạt đổ gục vì choáng. Nhân lúc bọn họ chưa tỉnh, Tiểu Hồ xốc ông già lên lưng chạy tiếp. Nàng nhảy qua đám vệ sĩ đang nằm dài rồi xuống cầu thang. Cụ Cố Tổ gào lên: 

- Giết chúng nó, con nhãi! Đặt bom hay cái gì đó, giết hết lũ này! Tại sao mày chạy? Giời ơi là giời! Lát nữa chúng nó tỉnh dậy sẽ bắn nát mông chúng ta! 

- Chúng ta tìm đền thờ chứ không phải giết người, thưa ngài! – Tiểu Hồ nổi cáu – Lẽ ra mọi thứ đã bình thường nếu ngài không đạp cửa nhà người ta và xin xỏ một cách thô thiển! Ngài đạp bàn thờ nhà người khác! Ngài là con vượn kém văn minh!

- Cái gì? Mày dám gọi ta là vượn?! Con nhãi láo toét! Ta sẽ trừng phạt mày! Ta sẽ...

Tiểu Hồ buông tay thả ông già, binh lính Bắc Thần đã xuất hiện buộc nàng phải rút kiếm. Cụ cố tiếp đất bằng bàn tọa, đau điếng người. Ông già vừa nguyền rủa Tiểu Hồ vừa kêu trời đất, kêu cả Vạn Thế như thể không gì sánh được với nỗi đau này. Cụ cố rên rỉ còn Tiểu Hồ không có thời gian nghỉ. Giữa vòng vây của đám lính, Tiểu Hồ thoăn thoắt di chuyển, lúc đánh kiếm khi vận Hỏa niệm hạ gục từng người. Trước cô gái lanh lẹ, đám lính hết sức bối rối dù tất cả đều là quân nhân chuyên nghiệp, mặc áo giáp chống đạn kháng phép đầy đủ. Họ muốn dùng số đông áp đảo nhưng Tiểu Hồ chưa bao giờ ngán quần chiến, nàng được huấn luyện và liên tục tập luyện cho tình huống kiểu này. 

Gần hai chục nhân mạng không đánh nổi một cô gái, đám lính liền tản ra và dùng súng điện tấn công. Tiểu Hồ tránh được loạt đạn đầu tiên, chùm điện bay veo véo văng tứ tung, bắn nhầm vào người chạy nạn hoặc đâm đầu lẫn nhau. Tiểu Hồ nhận định tình hình không ổn, tính quay lại kiếm đường khác. Nhưng cô gái bỗng trượt chân ngã dúi dụi vì dẫm phải mớ đạn lổn nhổn vương vãi khắp mặt sàn. Thấy thế, bọn lính hè nhau bắn vội. Những chùm điện liên tục giáng vào Tiểu Hồ, cô gái lên cơn co giật, cơ bắp đau thắt tưởng chừng toàn thân bị trói nghiến bằng xích sắt. Xui xẻo cho nàng, túi đựng đồ ếm phép vẫn ở bên nàng chứ không nằm trong tay Cụ Cố Tổ. Nhưng kể cả vậy thì mọi chuyện chẳng khá hơn. Cụ Cố Tổ đã đau lưng nay đau thêm bàn tọa, nhấc một ngón tay cũng khó khăn. Người mạnh thứ hai thế giới lúc này ôm mông bò sát rạp, hết than vãn lại rên rỉ, vô dụng hơn bao giờ hết. 

Binh lính nhào tới tóm gọn Tiểu Hồ lẫn Cụ Cố Tổ. Bỗng đâu một quả lựu đạn rơi lổng cổng trước mặt họ, xoay tròn rồi xì khói mù mịt như lò hơi nước vỡ van. Họ chưa kịp mở đèn pin, những tiếng đấm đá bình bịch vang lên liên tiếp, vài người ngã gục và bất tỉnh nhân sự. Đám lính hốt hoảng vung kiếm bắn súng điện loạn xà ngầu nhưng toàn đánh vào hư không, thậm chí bị phản đòn dữ dội hơn. Tiểu Hồ mắt nhắm mắt mở trông thấy một bóng người to lớn quần thảo giữa làn khói trắng, nàng chẳng hiểu kẻ đó chiến đấu thế nào, chỉ biết đội quân nhân Bắc Thần lần lượt nằm đo sàn. Cái bóng nọ bước ra, đỡ nàng trở dậy bằng đôi tay cơ bắp. Đàn ông! – Tiểu Hồ nghĩ. Vị cứu tinh nhìn nàng qua mặt nạ phòng độc, cười:

- Tôi nói rồi, Tây Vực “Chau” rất nguy hiểm, em không nên mạo hiểm. Thật may là em chưa giết quân nhân Bắc Thần nào, nếu không là rắc rối to!

Giọng nói đặc sệt khẩu âm phương bắc làm Tiểu Hồ ngờ ngợ. Gã nọ cởi mặt nạ, lộ ra bộ râu quai nón bọc bộ hàm bạnh, hai gò má đầy tàn nhang, chính là anh chàng mà Tiểu Hồ gặp ở trạm sạc điện. Gã thanh niên liền vác Tiểu Hồ lên vai đoạn chạy qua cắp nách Cụ Cố Tổ như cắp món hàng. Cụ cố nhìn lên, nghiến răng trèo trẹo: 

- Mày... mày... thằng mất dạy! Sao bây giờ mày mới đến? Chạy chậm thôi... giời ơi... cái lưng!

Gã thanh niên chạy một mạch nhanh như bay dù mang vác hai người cùng lúc. Gã nói gấp:

- Xin lỗi, nhưng ngài chẳng để lời nhắn hay tín hiệu, báo hại chúng tôi đi tìm suốt. Mà thời gian gấp lắm, chúng ta nói chuyện sau. Đừng gây sự, xin ngài đấy! Ngài có thể chứ chúng tôi không thể đấu lại cả Tây Vực “Chau” đâu! 

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! – Cụ Cố Tổ gào lên – Cẩn thận, cái lưng của ta! 

Nhờ màn đối thoại, Tiểu Hồ mới ngỡ ra gã phương bắc này là người phục vụ Cụ Cố Tổ. Anh ta chạy đến tận cùng hành lang, đạp cửa xông vào một nhà kho. Gã đặt hai người xuống, dúi vào Tiểu Hồ một mớ đồng phục nhân viên vệ sinh và bảo nàng cải trang. Phần Cụ Cố Tổ, gã đặt ông già vào một thùng rác di động lơ lửng trên không trung. Cụ cố quàng quạc, nước miếng văng tứ tung:

- Cái gì?! Cái gì? Mày ném ta vào thùng rác?! Ta nuôi mày to dưỡn xác để mày ném ta vào thùng rác? Quân mất dạy, mày đối xử với người già thế hả? 

Mặc cơn đau lưng lẫn đau bàn tọa, ông già đấm đá gã nọ bôm bốp. Tên này không phản ứng, chỉ cố nhét cụ cố vào thùng rác, cười:

- Ngài thông cảm nhé! Tình huống khẩn cấp mà! Đừng giận, tôi sẽ biếu ngài mấy chai rượu. Giờ thì im lặng giùm tôi nhé!

Nhét cụ cố vào thùng rác xong xuôi, gã thanh niên đóng nắp rồi lôi nó ra thang máy. Anh ta đưa cái thùng cho Tiểu Hồ như gửi gắm vật quý giá, tiếp đấy đưa nàng giấy thông hành cùng điện thoại liên lạc. Tiểu Hồ chỉ việc đi xuống và rời khỏi thị trấn, anh ta sẽ lo nốt những rắc rối ở đây. Tiểu Hồ hỏi gấp:

- Khoan đã, tôi chưa biết tên anh?!

Gã thanh niên trở ra và ấn đóng cửa thang máy, trả lời: 

- Tôi tên Ly Đốc, phiên âm chữ “Uyjiluk” trong tiếng Băng Thổ nghĩa là “con hoang”, thành viên Thập Kiếm. Hy vọng sẽ gặp lại em! Tạm biệt!

Cánh cửa khép lại hình ảnh gã Ly Đốc trong mắt Tiểu Hồ. Thang máy chậm rãi di chuyển, âm thanh hỗn loạn từ khu thoát hiểm nhỏ dần. Cô gái chống gối thở dốc, chân tay bấy giờ mới run lên vì sợ. Nàng chiến đấu như cỗ máy nhưng khi cuộc chiến kết thúc, cỗ máy đó chùng xuống với dây xích rệu rã và động cơ long ốc lọc xọc. Vài ngày trước, những hình dung của nàng về chuyến đi tới Tây Vực Châu có mạo hiểm, chút phiêu lưu pha thêm nhiều điều thần bí – một câu chuyện kỳ ảo theo kiểu thiếu nữ mộng mơ. Nó không hề có mấy tình tiết phá cửa, đập lọ hoa đạp bàn thờ hay đấu súng đùng đoàng. Tôi còn trẻ! Tôi là phụ nữ! Tôi muốn mơ mộng! Tại sao chứ? – Tiểu Hồ ôm mặt than thở. 

- Thả ta ra, con nhãi tóc vàng! – Cụ Cố Tổ đấm thùng rác bình bình – Thả ra, cái thùng thối quá! Ta không chịu được!

- Ngài muốn chúng ta chết hay sao? Ở yên đó, nếu không cháu sẽ bỏ ngài lại! – Tiểu Hồ xẵng giọng. 

- Nếu thế ta sẽ cắt lưỡi cả mày lẫn thằng Ly Đốc! – Cụ cố gào lên – Lũ mất dạy không kính trọng người già!

- Tùy ngài thôi! Ngài cứ la lối, cháu sẽ bỏ ngài lại! Cháu không chắc nhà tù của người Bắc Thần có rượu đâu! – Tiểu Hồ đáp. 

Nghe thế, ông già im bặt rồi ngừng đấm thùng rác. Tiểu Hồ dọa chơi chơi nhưng viễn cảnh thiếu rượu trong nhà tù là có thật. Nếu bị bắt, đó là tai họa cho cụ cố đồng thời là món hời cho Bắc Thần quốc. Nếu biết kẻ mạnh thứ hai thế giới đang nằm trong xà lim của mình, Bắc Thần sẽ không đời nào chịu thả ra. Người Bắc Thần chỉ tử tế với kẻ đã chết. 

Thang máy xuống tầng trệt, mở ra một lối đi thông thoáng và không có bóng dáng cảnh binh, binh lính hay vệ sĩ. Tiểu Hồ kéo mũ che mặt rồi kéo thùng rác ra khỏi tòa tháp, không quên làm bộ hớt hải như người chạy nạn. Nàng bước sang vỉa hè con phố tấp nập người, trở lại những ngõ ngách nhỏ hẹp ở phía sau khu giải trí. Suốt quãng đường ấy cụ cố không ho he lời nào, kể cả khi Tiểu Hồ quẳng thùng rác lên cốp xe điện và rời Cổ Lâu Trấn. 

Đợi khi cách thị trấn khoảng dăm ba cây số, Tiểu Hồ mới giải thoát cho ông già. Nàng đổ nghiêng thùng, cụ cố lăn ra ngoài cùng vỏ chai nhựa, bao bì rách lẫn thức ăn thừa. Trên đầu ông già còn bề bệt nước sốt cà chua từ một miếng bánh kẹp thịt mà ai đó bỏ mứa. Bằng cách thần kỳ nào đấy, cụ cố đã hết đau lưng. Ông già nhìn Tiểu Hồ, hai mắt long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng sau rốt cụ cố giật phắt cái túi đựng đồ ếm phép, vừa trở vào xe vừa rít lên: 

- Ta cấm mày kể với Bất Vọng! Không được kể cho bất cứ ai! Cẩn thận, con nhãi, nếu không ta cắt lưỡi!

Tiểu Hồ nín cười dù nàng rất muốn bình luận mớ nước sốt cà chua đang chảy tong tỏng trên đầu ông già. Hai người lên xe điện tiến về đền thờ Mộc Thần trong im lặng. Cụ Cố Tổ vẫn không hay biết bộ tóc trắng của mình đang nhuộm một màu đỏ thơm ngọt dễ dụ ruồi kiến. Được một lúc, Tiểu Hồ dợm nói: 

- Trên đầu ngài... cháu có khăn lau...

Cụ Cố Tổ nhìn gương chiếu hậu, thẹn quá hóa bực bèn gầm lên: 

- BIẾT RỒI, KHỔ LẮM, NÓI MÃI! Mày cười cái gì, con nhãi?! Ta cắt lưỡi đấy!