Sáu rưỡi tối, tại Tịch Mịch Đầm...
Tuy nằm sâu trong lãnh thổ Quỷ Nhãn nhưng Tịch Mịch Đầm rất biệt lập, chỉ gần Thây Thi Hẻm. Hai thị trấn cách nhau hai mươi cây số, nếu xảy ra chuyện, quân chi viện từ Thây Thi Hẻm cần nửa tiếng mới đến nơi. Bởi thế, Quỷ Nhãn bố trí tại Tịch Mịch Đầm một lực lượng đông đảo khoảng ba trăm đàn em. Thứ nữa, trên ba con đường dẫn vào thị trấn đều có tháp canh. Các tháp cao, tầm nhìn rộng, trang bị đèn pha công suất lớn, lại có còi báo động thông thẳng đến Thây Thi Hẻm. Về cơ bản, xâm nhập thị trấn là bất khả thi.
Nhưng lúc này, tại ngọn tháp hướng đông nam, hai tên Chó Hoang đổ gục, máu từ cổ chảy thành vũng trên sàn. Cạnh hai cái xác, vật dụng chẳng suy chuyển: kiếm chưa tuốt vỏ, điếu thuốc còn nghi ngút khói, chiếc cốc của trò thuyền chìm thuyền nổi vẫn lửng lơ giữa thau nước(*) – không hề có dấu vết kháng cự. Hai gã Chó Hoang chẳng bao giờ biết những kẻ giết mình đã trèo lên ngọn núi kế bên, rồi đáp xuống tháp bằng “ngân vũ” – một thứ giống diều bay của đạo chích không trung song hiện đại gấp bội, sử dụng dễ dàng, đặc biệt không gây tiếng động. Với đồ công nghệ cao này, việc xâm nhập Tịch Mịch Đầm hoàn toàn khả dĩ.
Những kẻ dùng ngân vũ kiểm tra xác chết, tay cầm dao găm nhễu máu sẵn sàng đâm bồi. Họ gồm hai người, toàn thân bít kín trong y phục đen, chỉ hở đôi mắt. Kiểm tra xong, họ bật tắt đèn pha đoạn nhìn về các tháp canh phía tây nam và tây bắc. Vài giây sau, đèn pha từ những tháp ấy cũng chớp tắt. Đó là ám hiệu cho biết xâm nhập thành công. Sáu gã Chó Hoang tại ba tháp canh đều bị cắt cổ và chết cùng một thời điểm. Nhận được tin, hai người áo đen ở tháp đông nam gọi bộ đàm:
-Đã xong. Xe có thể vào.
Phía dưới, một đoàn xe cơ giới lặng lẽ lăn bánh trên cung đường nhỏ hẹp. Xe tắt hết đèn, bám đuôi nhau nhờ những dải sa kết tuyến gắn trên thân. Chúng băng qua luồng sáng từ tháp canh, leo lên đường dốc, cuối cùng dừng lại trước lối vào thung lũng. Từ xe đi đầu, Mai Hoa và Chiến Tử bước ra. Gã cú vọ ngước mắt nhìn ngọn tháp canh, sau thì thầm với Chiến Tử:
-Nghe đồn hộ vệ của Thôn Tàng đều là sát thủ, phải chứ?
Chiến Tử im lặng. Giờ gã chỉ quan tâm “công chúa” hay cái gì đó liên quan đến nàng, tuyệt không phí lời cho chuyện khác. Thấy gã chẳng bắt nhời, Mai Hoa nhún vai đoạn hướng ống nhòm về trung tâm thung lũng. Gã trông thấy một thị trấn nằm trên đầm nước lớn. Giống Thủy Tháp Đảo bên phía Đạt Ba, Tịch Mịch Đầm là nguồn nước của Quỷ Nhãn. Nó từng là nhà máy cung cấp nước sạch cho sa mạc. Dưới những cột điện tỏa ánh sáng vàng, thị trấn hiện lên với khu xưởng chính, các tòa nhà phụ bao quanh xưởng, vài cầu thép vắt qua đầm, uốn lượn quanh đôi ba tháp nước. Tất cả khoác tấm áo nâu xỉn, loang lổ và rỉ sét. Mặt nước phản chiếu bóng đèn vàng, không chút gợn sóng, láng căng như mặt bánh ca-ra-men. Nơi đây núi vây bốn bề chắn gió, không gian im lìm tựa nhà mồ đã lâu không ai thăm viếng.
Trước kia có khoảng mười cầu thép dẫn vào thị trấn nhưng Quỷ Nhãn đập hết, chỉ chừa lại một cầu. Thị trấn trở thành lô cốt với cửa ngõ duy nhất. Trong trường hợp khẩn cấp, Chó Hoang sẽ phá cầu và chờ quân cứu viện từ Thây Thi Hẻm. Vì là nguồn nước nên Quỷ Nhãn bảo vệ nó kỹ lưỡng. Trước lúc tới đây, quân Mai Hoa đã chuẩn bị xuồng máy nhưng số lượng ít ỏi, chỉ đủ cho thánh sứ cùng hộ vệ. Mai Hoa cần cây cầu nguyên vẹn, thứ nhất để đưa bọn đàn em Hiệp Dung vào, thứ hai là có đường mang con Ác Lạc Điểu ra ngoài. Gã bốn mắt nhìn lên tháp canh đoạn gọi bộ đàm:
-Tiếp tục bước hai. Làm phiền các vị lần nữa.
Đám hộ vệ của Thôn Tàng rời tháp, đôi cánh ngân vũ sau lưng họ dang rộng rồi liệng xuống thị trấn, lặng lẽ như bầy cú đi săn. Trong lúc chờ đợi, Mai Hoa mở máy chiếu xem có tin tức gì từ bên Vô Phong hay không. Máy chiếu báo khoảng mười phút trước, Chuột Chù gửi một tệp dữ liệu. Mai Hoa mở tệp, thấy nó là bản thống kê nhiệm vụ của ba Đầu Sói. Từng nhiệm vụ, ngày giờ tháng năm và giá trị hợp đồng được ghi đầy đủ. Để có bản thống kê, Chuột Chù đã nhờ tới hàng tá mối quan hệ, thu thập chúng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi. Riêng khoản này, Mai Hoa phục lăn anh chàng Người Thương Lượng. Nhưng sắp đầu rơi máu chảy đến nơi, mấy thông tin kiểu này hữu ích gì? Gã bốn mắt mở bản thống kê, bắt đầu đọc từ Đạt Ba, vừa đọc vừa nói với Chiến Tử:
-Nếu có Thú ở đây thì tốt. Nhưng tôi chẳng nhận được tin gì của anh ta. Hay là chết ở Dương Hoa Tụ rồi chăng? Nếu còn sống cũng nên liên lạc chứ? Hay đây là cách làm việc của Thổ Hành?
Chiến Tử không đáp, Mai Hoa thở dài ngao ngán rồi đọc tiếp bản thống kê. Vừa lúc ấy, các hộ vệ của Thôn Tàng thông báo đã xử lý xong đám bảo vệ vòng ngoài. Gã cú vọ tắt máy chiếu, đoạn cười với Chiến Tử:
-Đám người Diệp quốc này nhanh nhẹn đấy chứ?
Chiến Tử không đáp, chỉ lặng lẽ vào xe, như muốn xong chuyện ở Tịch Mịch Đầm càng nhanh càng tốt. Mai Hoa bật lửa châm điếu thuốc, hy vọng mọi sự sẽ ổn.
...
Sáu giờ năm mươi phút, bên Thây Thi Hẻm...
Tin Tịch Mịch Đầm bị tấn công nhanh chóng truyền về Thây Thi Hẻm. Khắp các quán ăn, người ta kháo rằng có đánh nhau to, người chết như rạ, máu nhuộm đỏ nước. Họ kể, mô tả, dẫn chứng hình họa đủ kiểu dù chẳng ai thấy tận mắt. Lắm kẻ quả quyết Quỷ Nhãn khốn đốn lắm, bị vây dữ lắm, phen này chắc ngủm. Người khác xua tay, nói “Ông biết cái gì? Con quỷ ấy mà chết, Hồi Đằng có tuyết liền!”. Tranh cãi chán, dân chúng tiếp tục đồn đoán đứa nào gan to dám đánh Quỷ Nhãn. Mọi nghi ngờ đổ dồn vào Đạt Ba. Chẳng ai tin Hiệp Dung hay lũ cắc ké bên Làng Vui Vẻ đủ sức chơi. Thấy dân tình tán chuyện dữ dội, bọn Chó Hoang đi khắp nơi hăm dọa hòng bịt miệng người ta. Song chúng vừa khuất mắt, chuyện đâu lại hoàn đấy.
Tầm bảy giờ hơn, ba trăm Chó Hoang rời thị trấn, cứu viện Tịch Mịch Đầm. Lâu lắm rồi dân chúng mới thấy một đội quân đông như thế xuất trận, đao kiếm súng ống tua tủa, hàng tá xe cơ giới chất đầy thuốc nổ và lồng sắt nhốt những con quái thú thèm thịt người. Nó gợi nhớ thời Hồi Đằng hỗn loạn, khi Đạt Ba chưa xuất hiện. Người bi quan sợ cảnh tượng năm xưa tái diễn, sợ công việc làm ăn đổ bể. Kẻ lạc quan hơn thì tặc lưỡi, nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc rồi ai về nhà nấy. Nhưng tựu chung chẳng ai cười nói nữa. Tất cả đều sợ chiến tranh, dù rằng đã sống chung với nó từ lâu.
Sống lâu với một thứ không có nghĩa là người ta bớt sợ nó hơn.
Và khi một tiếng nổ vang vọng khắp Thây Thi Hẻm, mọi người thực sự hoảng hốt. Tiếng nổ bùng lên, đục xuyên đỉnh rặng núi bên trái, phún ra vô số tia lửa xập xòe. Dân đổ xô tới những hành lang tòa nhà trung tâm, ánh mắt dõi theo ngọn lửa đỏ liếm màn đêm. Mọi người chưa hết bàng hoàng, tiếng nổ thứ hai xuất hiện. Một luồng lửa đục tung thân núi, đất đá văng tứ tung, vài gã Chó Hoang như ngọn đuốc sống nhào ra, gào thét và rơi xuống dưới. Ánh sáng vàng cùng làn hơi nóng rãy phả khắp không gian. Âm thanh hò hét chém giết dội đến, tuy nhỏ nhưng rõ mồn một. Những người chứng kiến không ai bảo ai, vội vã rời khỏi đương trường. Họ biết đây không phải trận đánh nhau vặt vãnh giữa Chó Hoang, đây là chiến tranh.
Pháo đài Thây Thi Hẻm một thời bất khả xâm phạm đang cháy, rực sáng cả góc trời.
Trong lòng núi, sau khi xử lý kho đạn, hai thánh sứ Vi Hàn, Đấu Thánh cùng hộ vệ đánh xuống tầng dưới. Họ triệt hạ những cao điểm bắn tỉa, phá hủy ụ súng máy lẫn tháp pháo. Họ chỉ có mười người nhưng đều là chiến binh thượng đẳng, bọn Chó Hoang phải lo chia quân cứu hỏa nên không sao cản nổi. Chẳng mấy chốc nhóm thánh sứ đánh đến tầng trệt. Họ mở cửa thép án ngữ rặng núi và bắn pháo hiệu. Quả đạn vút lên, phát nổ giữa không trung, rực rỡ tựa pháo hoa, thanh âm ầm ầm lộng óc như thông báo Thây Thi Hẻm đã thất thủ.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng của pháo hiệu, tại vùng triền cát cách Thây Thi Hẻm hai trăm mét, một đạo quân trỗi dậy, nhanh chóng tiến về thị trấn. Đám này ước chừng một trăm người, dẫn đầu không ai khác ngoài Hiệp Dung. Y cùng đàn em khởi hành từ năm giờ chiều, mượn bóng đêm làm áo ngụy trang, vòng theo những cung đường bí mật tiến vào lãnh thổ Quỷ Nhãn. Cả đám đến đây lúc sáu giờ hơn, vùi mình dưới cát, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Giờ đây, lần đầu tiên Hiệp Dung cảm thấy Thây Thi Hẻm gần tầm tay đến thế. Trong khoảnh khắc, Hiệp Dung ngắm nhìn thị trấn như thể y là vua và đây là giang sơn lãnh thổ của mình, quên khuấy luôn chuyện hợp đồng.
-Ông là Hiệp Dung? Chào ông! – Vi Hàn lên tiếng, đoạn chìa tay ra – Rất mừng vì ông đã tới!
Giọng Vi Hàn lôi Hiệp Dung trở về mặt đất. Y chợt nhận ra mình mơ tưởng thái quá. Quỷ Nhãn còn đó, Đạt Ba sắp tới, hợp đồng chưa xong và y vẫn chưa có gì. Gã Đầu Sói mỉm cười bắt tay Vi Hàn, thầm khen thằng đẹp mã biết phép lịch sự dù đang đánh nhau chí chết. Y chìa tay với Đấu Thánh nhưng gã thánh sứ không đáp, ánh mắt ráo hoảnh. Y thầm chửi thằng ranh con mồm hôi sữa mẹ, định bụng cho nó vài cái bánh vả. Song Hiệp Dung chẳng bận tâm chuyện ấy quá lâu, y quay lại cười cười nói nói với đàn em:
-Đánh thoải mái đi tụi bay! Cứ theo kế hoạch mà làm!
Bọn Chó Hoang dạ ran, tay đao tay kiếm xông vào Thây Thi Hẻm. Hiệp Dung hít sâu, gió sa mạc căng phổi. Đêm còn dài lắm! – Y nghĩ thầm.
...
Bảy giờ năm phút, tại Sương Sa Đồi...
Trong mắt dân chúng Sương Sa Đồi, Thây Thi Hẻm giờ như ngọn đuốc khổng lồ. Người ta kéo lên cao hoặc đỉnh đồi để nhìn cho rõ, rồi đoán già đoán non chuyện gì đang xảy ra. Đánh nhau to rồi! – Họ kháo nhau. Nhưng ai đánh? – Họ thắc mắc. Khắp sa mạc này chỉ Đạt Ba mới dám đánh Quỷ Nhãn, bất quá thằng béo đang ở Sương Sa Đồi suốt từ tối qua. Vậy ai đánh? Người bảo phiến quân, người bảo bọn Đầu Sói ở Làng Vui Vẻ bất mãn nên liên minh thành thế lực mới, người bảo một tập đoàn Thợ Săn đã tới sa mạc. Nhiều ý kiến, nhiều đồn đại, nhưng rốt cục chẳng ai tin Hiệp Dung đánh Quỷ Nhãn. Người ta thậm chí còn chẳng nghĩ cái tên Hiệp Dung. “Thằng đó đóng cửa chăn nuôi giác cầu lâu rồi!” – Ai đấy nói vậy.
Bọn Chó Hoang còn thấy ngọn lửa sớm hơn. Chúng là một lũ thất học, ngu dốt. Nhưng ngay cả thằng ngu nhất cũng hiểu đây là cơ hội đánh Thây Thi Hẻm. Nhưng chúng chẳng làm gì, chỉ chầu hẫu bên ngoài dinh thự Đạt Ba, đầu nghến ngóng như chó đợi bữa. Trở về từ Dương Hoa Tụ, Đạt Ba hung dữ như ác thú. Bị thằng tóc đỏ đâm lủng sườn, bị con quái vật đeo kính râm đấm sưng mặt, gã béo chửi bới luôn mồm, thề tìm bằng được hai thằng khốn nạn đó. Lũ đàn em không dám lại gần vì chúng biết khi nổi điên, Đạt Ba sẽ đập đầu người. Hai bác sĩ khám bệnh cho gã béo đã bầy nhầy đậu phụ. Giờ người thứ ba đang băng bó cho gã mà tay lập cập, tim đập chân run khi hai cái xác ở ngay bên cạnh.
Đạt Ba có thấy ánh lửa? – Lũ Chó Hoang tự hỏi. Vài tên vòng ra phía trước dinh thự, thấy cửa sổ đóng kín, chỉ vọng ra tiếng hét của Đạt Ba: “Đau! Nhẹ tay thôi, thằng ngu này!”. Rõ ràng tên Đầu Sói chẳng hay biết chuyện bên ngoài. Bọn Chó Hoang ngao ngán, không biết làm sao, đành chửi rủa con quái vật kính râm và thằng tóc đỏ cho bõ.
Ngọn lửa bên Thây Thi Hẻm bốc cao như lưỡi dài liếm vào màn đêm, hắt vài tia sáng nhợt nhạt đến Sương Sa Đồi. Bọn Chó Hoang đương ngao ngán, cửa phòng dinh thự hốt nhiên bật mở, tay bác sĩ ào ào chạy ra như thoát khỏi cục nợ. Đạt Ba xuất hiện trên bậc thềm, dỏng mắt về ánh lửa đằng xa, một tay chống nạnh, một tay xoa xoa bụng mỡ. Người thường gãi đầu suy nghĩ, riêng gã gãi bụng. Chợt thấy lũ đàn em bâu đầy xung quanh, Đạt Ba gầm như sấm nổ:
-Chúng mày còn đứng đây à? Xe đâu? Người đâu? Súng đâu? Thuốc nổ đâu? Nhìn Thây Thi Hẻm cháy mà chúng mày đực mặt ở đây hết à? Tao không nói thì chúng bay phải tự biết chứ?! Đi chuẩn bị ngay, lũ ngu này! Tao muốn nửa tiếng phải thấy mặt năm trăm thằng! Nhanh lên, tao bẻ cổ cả lũ bây giờ!
Trông gã sừng sộ, bọn Chó Hoang sợ tái mặt, ù té chạy. Nhưng đây mới là điều mà bọn Chó Hoang muốn thấy ở Đạt Ba. Cuối cùng cũng được đánh Thây Thi Hẻm! – Vài tên cười thầm.
...
Bảy giờ rưỡi, tại Tịch Mịch Đầm...
Mai Hoa đã lường trước vô số khó khăn khi tấn công Tịch Mịch Đầm. Thị trấn này như lô cốt, lại lắm ngõ ngách tựa mê cung, Chó Hoang sẽ tràn ra từ nhiều hướng, chống đỡ vất vả vô cùng. Đàn em Quỷ Nhãn có tiếng thiện chiến nhất sa mạc, lại là chủ nhà. Năm thánh sứ tuy mạnh nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là khách, lạ nước lạ cái, lớ ngớ khéo chết cả nút. Trong trường hợp cây cầu dẫn vào thị trấn bị sập, Mai Hoa đã tính chuyện ghép xuồng, đem Ác Lạc Điểu lên, sau dùng xe kéo khỏi đầm. Có điều con quái vật nặng cả tấn, liệu mấy cái xuồng chịu được? – Gã đau đầu suy tính.
Nhưng Mai Hoa lo nghĩ hơi nhiều. Các thánh sứ rất mạnh, lại thêm hộ vệ đẳng cấp, bọn Chó Hoang của Quỷ Nhãn hoàn toàn không phải đối thủ dù có tiếng thiện chiến nhất sa mạc. Đội thánh sứ dẫn đầu đoàn quân, đánh một hơi từ cổng vào trung tâm thị trấn, tất cả chỉ mất hơn nửa tiếng. Ấy là chưa kể lũ đàn em Hiệp Dung quấy rối, cướp phá khắp nơi. Cây cầu dẫn vào Tịch Mịch Đầm vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn không bị rớ tới. Mai Hoa nghĩ mình quá lo xa.
Hiện bọn Quỷ Nhãn đang tử thủ trước lối dẫn sang khu phía nam, song trước sức tấn công mạnh mẽ của đội thánh sứ, chúng rơi rụng dần, thất bại là chuyện sớm chiều. Vậy Quỷ Nhãn đâu? – Mai Hoa tự hỏi. Bị chọc tận sườn thế này, Mai Hoa nghĩ tên Đầu Sói phải lộ mặt, hoặc chí ít cũng xuất hiện đâu đấy chỉ đạo đàn em. Hoặc cũng có thể nghe tin Thây Thi Hẻm bị tấn công, Quỷ Nhãn đã rời khỏi đây từ trước.
Hay bị lừa?
Mai Hoa giật mình. Nếu Quỷ Nhãn không ở Tịch Mịch Đầm, mọi công sức thành công cốc. Nguy hiểm hơn, nếu gã đang ở Thây Thi Hẻm thì bọn Vô Phong cầm chắc cái chết. Mai Hoa bèn mở bộ đàm gọi cho Đan Đan – thánh sứ người Bắc Thần quốc. Anh chàng này có nhiệm vụ chặn đường rút của Quỷ Nhãn, không cho gã quay về Thây Thi Hẻm. Bộ đàm bíp vài tiếng, Đan Đan bắt máy, Mai Hoa hỏi ngay:
-Có thấy “đối tượng” không?
-Chưa thấy. – Đan Đan đáp lại – Tôi chờ lâu rồi, chưa thấy ai cả. Mà anh bạn dám chắc “đối tượng” sẽ đi lối này chứ?
-Chắc! Đường ấy là lối gần nhất về Thây Thi Hẻm. Người của tôi tìm hiểu kỹ lắm rồi!
-Hy vọng anh bạn đúng. – Đan Đan thở dài.
Mai Hoa nuốt nước bọt, cố tìm cách ứng biến. Nếu Quỷ Nhãn không ở đây, vậy gã đang ở đâu? Lẽ nào là Thây Thi Hẻm? Đương rối trí, Mai Hoa chợt nghe bộ đàm vang giọng Chiến Tử:
-Tôi thấy Quỷ Nhãn rồi, hắn đang rời khỏi thị trấn.
-Tóm lại! – Mai Hoa nói gấp – Nếu được thì giết ngay! Không được để hắn thoát!
Chiến Tử cúp máy. Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm, trách mình quá lo xa. Mọi sự vẫn trong tầm kiểm soát.
...
Bảy giờ ba mươi lăm phút, tại Thây Thi Hẻm...
Tòa nhà trung tâm Thây Thi Hẻm có ba lối vào, hai lối đằng mạn trái và một lối duy nhất ở mạn phải. Hai thánh sứ cùng Hiệp Dung đã phong tỏa mạn trái, bọn Chó Hoang buộc phải chạy theo đường còn lại. Tại đấy, Vô Phong và Chuột Chù phục sẵn, chỉ đợi công chúa xuất hiện là xồ ra tấn công. Tên tóc đỏ đánh đấm không tệ, đủ sức chống chọi lũ Chó Hoang. Anh chàng Người Thương Lượng đánh nhau kém nhưng giỏi bài chuồn, tự bảo vệ mình được. Ngoài ra, hỗ trợ hai người có điệp viên Phi Thiên và một ít điệp viên Lưu Vân. Về cơ bản, chỉ cần Quỷ Nhãn không về kịp, họ có thể kiểm soát tình hình.
Nhưng hơn nửa tiếng trôi qua, ngoài dân chúng chạy loạn, Vô Phong chẳng thấy bóng dáng Lục Châu. Hắn nghĩ mình đã bỏ sót, nhưng các điệp viên chặn tuyến sau thông báo họ cũng không thấy công chúa. Máy dò tín hiệu cho biết công chúa vẫn ở tầng dưới cùng, chưa hề di chuyển nửa bước. Vô Phong bồn chồn, hỏi Chuột Chù:
-Cái vòng đeo tay chính xác chứ?
-Đúng, không sai được. Vòng đeo tay là máy chiếu, đồng thời là máy phát tín hiệu, hoạt động trong mọi điều kiện, kể cả khắc nghiệt nhất.
-Ngộ nhỡ Quỷ Nhãn biết nó là máy phát thì sao? Nó ném cái vòng ở đây rồi đưa công chúa đi chỗ khác, có thể lắm chứ? Hoặc là Quỷ Nhãn thấy cái vòng đẹp nên chôm luôn?
-Cái vòng trông như món trang sức thôi, họa đập vỡ nó mới biết là máy phát. Đầu Sói cũng chẳng ham hố chuyện chôm chỉa. – Chuột Chù đáp lời – Tin tôi đi, mấy thứ vật chất nhỏ nhoi không khiến Đầu Sói bận tâm đâu!
Vô Phong gật gù, tạm tin lời Chuột Chù. Hắn tiếp tục chờ đợi, ánh mắt dõi theo dòng người chạy loạn, lòng hy vọng bọn Mai Hoa cầm chân Quỷ Nhãn đủ lâu.
Vài phút sau, quân Đạt Ba xuất hiện và tấn công thị trấn. Chúng tràn qua cổng, nhanh chóng chiếm rặng núi bên trái, sau đó tràn vào tòa nhà trung tâm. Khắp nơi vang dội tiếng đánh giết lẫn tiếng hò hét xua quân, đàn em Quỷ Nhãn từ rặng núi bên phải chạy qua cứu viện, Vô Phong và Chuột Chù bèn tạm lánh. Đợi bọn này đi khuất, hai người lại trở ra, cố gắng tìm công chúa trong dòng người chạy loạn. Nhưng không dấu hiệu nào cho thấy Lục Châu sẽ xuất hiện. Vô Phong nói:
-Không ổn rồi, để tôi đi xem thế nào!
Chuột Chù định ngăn cản nhưng nghĩ sao lại thôi. Anh ta đề cao nguyên tắc nhưng không cứng nhắc. Tình hình hiện tại đã lệch khỏi suy tính ban đầu, chôn chân mãi ở đây không phải chuyện hay. Vô Phong tiếp lời:
-Một mình tôi thôi, không cần thêm người đâu. Đi thành nhóm dễ bị để ý lắm!
Chuột Chù gật đầu hiểu ý. Vô Phong kiểm tra vũ khí và phụ kiện lần cuối, sau rời đi, trầm mình vào biển hỗn loạn. Hắn bơi giữa dòng người hoảng hốt, né tránh bọn Chó Hoang rồi lặn sâu xuống tầng dưới tòa nhà trung tâm. Cảnh tượng này khiến hắn nhớ Quận 4, nhớ cơn mưa máu khắp hành lang, nhớ cả những người đầu tiên bị hắn giết. Vô Phong vòng qua lối rẽ quanh co, mong đừng đụng độ ai. Hắn không muốn mình chết, càng không muốn ai chết vì mình.
Tốt nhất là đừng gặp Quỷ Nhãn! – Hắn hy vọng.
...
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, tại Tịch Mịch Đầm...
Mai Hoa cảm thấy mọi việc quá dễ dàng.
Đúng như gã dự đoán, đàn em Quỷ Nhãn không trụ nổi trước lực lượng thánh sứ. Khu nam thị trấn nhanh chóng thất thủ. Lúc này, Ác Lạc Điểu đang gầm rít ầm ĩ, hai cánh liên tục cào cấu thùng vận tải hòng thoát ra. Các thánh sứ hối hả chạy về nơi giam giữ quái vật, phần vì con thú sắp thoát khỏi phép Ảo Trận, phần vì ai cũng muốn chiếm đoạt nó. Dù vậy, nhờ bọn họ, Tịch Mịch Đầm tạm thời thuộc về Hiệp Dung và Mai Hoa đã thực hiện đúng giao kèo.
Vừa chiếm được khu nam thị trấn, Mai Hoa nhận được tin tức quan trọng không kém: Quỷ Nhãn đã chết. Tên Đầu Sói quá xui xẻo khi giáp mặt cả Chiến Tử và Đan Đan người Bắc Thần quốc. Mai Hoa lập tức rời đương trường, không quan tâm con Ác Lạc Điểu về tay ai. Giả sử các thánh sứ đánh nhau vì nó, gã cũng chẳng rảnh hơi làm quan tòa phân xử. Điều gã cần là cái xác Quỷ Nhãn.
Mai Hoa rời thị trấn, dùng xuồng máy lên bờ, chạy về con đường phía tây nam. Khi đến nơi, gã thấy dưới chân tháp canh, Chiến Tử và Đan Đan quây quanh một xác chết. Trên cái xác còn nguyên rãnh thủng và dính đầy băng tuyết, vết tích từ thanh Thiết Giáp Hạm; da thịt cháy sém vì phép thuật của thánh sứ. Mai Hoa kiểm tra thi thể, soi từng dấu vết nhỏ nhất. Đan Đan nói:
-Hắn hơi tệ. Tôi nghĩ vậy. Biết là một đánh hai nhưng hắn gục sớm quá. Anh dám chắc đây là Quỷ Nhãn hay chỉ là kẻ thế thân?
Nghe chữ “kẻ thế thân”, Mai Hoa giật thót, thầm chửi mình ngu. Gã vội lật cái xác, xem xét đôi mắt đang trợn trừng. Vẫn đôi mắt đáng sợ lòng đen tròng trắng – một đặc điểm của riêng Quỷ Nhãn. Mai Hoa lục lọi ký ức ở Kha La Trại, cố nhớ lại hình dáng Quỷ Nhãn rồi so sánh với thi thể. Vóc dáng cao gầy, áo choàng kín mít, khăn che kín mặt, tất cả vừa khớp. Gã cú vọ liền giật khăn, Quỷ Nhãn lộ diện.
Mai Hoa cảm thấy kỳ lạ.
Trong mắt gã, dung nhan Quỷ Nhãn hiện lên với dáng vẻ tầm thường. Mai Hoa thấy nó nhan nhản như bao gương mặt khác, chẳng nổi trội ở điểm nào. Kinh nghiệm làm nghề tra khảo cho Mai Hoa biết bọn sát nhân luôn có bộ mặt khác lạ, nhất là Đầu Sói. Giết người quen tay, ngửi máu quen mùi, coi tàn sát như lẽ sống, dung diện Đầu Sói sẽ thay đổi theo năm tháng, trở thành một thứ gì đấy khác xa loài người. Nó là phạm trù có thật, không phải tình tiết hoang đường. Nhưng tên Quỷ Nhãn trước mắt Mai Hoa không giống thế. Chẳng lẽ thằng này ngoại lệ? – Gã tự hỏi.
Chưa ai thấy mặt thật Quỷ Nhãn nên Mai Hoa không dám khẳng định cái xác là chính chủ. Gã suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ điều gì, tức tốc hỏi Đan Đan:
-Quân cứu viện của Quỷ Nhãn đâu?
-Tôi không thấy. – Đan Đan lắc đầu – Chắc chúng bận ở Thây Thi Hẻm, hoặc chưa đến nơi.
Mai Hoa nhíu mày. Cánh quân đó rời đi trước khi Thây Thi Hẻm bị tấn công, chúng phải ở đây từ hai mươi phút trước. Không bao giờ có chuyện lũ Chó Hoang quay lại, bởi với chúng, Đầu Sói quan trọng hơn lãnh thổ. Chúng có thể mất người, mất đất nhưng không thể mất thủ lĩnh. Vậy cánh quân đó đâu? Tại sao chúng chưa tới? Đang đau đầu nghĩ ngợi, bộ đàm của gã chợt phát giọng nói của điệp viên Phi Thiên:
-Báo cáo, quân Quỷ Nhãn đang quay lại Thây Thi Hẻm!
Mai Hoa hỏi ngay:
-Hiệp Dung và Đạt Ba vào Thây Thi Hẻm chưa?
-Vào rồi, khoảng mười phút trước, họ đang ở tòa nhà trung tâm. Vẫn chưa đánh được xuống tầng dưới, quân Quỷ Nhãn đông lắm!
Ngẫm lại cấu trúc thị trấn Thây Thi Hẻm, Mai Hoa thấy nơi đó dễ vào khó ra. Hiệp Dung và Đạt Ba mà không xử lý nhanh, bị trong đánh ra lẫn ngoài đánh vào, sớm muộn cũng bỏ mạng. Nhưng sao bọn Chó Hoang quay về đúng lúc vậy? Quỷ Nhãn chết rồi, còn ai điều khiển chúng? Hay bên Quỷ Nhãn có nhân vật nào đấy thay thế?
Mai Hoa cúi xuống nhìn cái xác. Gã đột nhiên thấy đôi mắt của thi thể đổi màu, tròng đen biến thành tròng trắng, con ngươi trắng dã chuyển sang màu đen, chẳng khác mắt người thường. Gã cú vọ không biết đó là ma thuật hay cái gì, chỉ biết mình bị Quỷ Nhãn lừa. Giờ Mai Hoa đã hiểu tất cả. Cái xác là kẻ thế thân, còn bản thân Quỷ Nhãn đang ở Thây Thi Hẻm. Quỷ Nhãn cố tình để Thây Thi Hẻm cháy, thu hút cả Hiệp Dung và Đạt Ba, sau quăng lưới hốt trọn cả mẻ. Trâu bò đánh nhau, bọn ruồi muỗi như Vô Phong cầm chắc cái chết.
Mai Hoa chẳng có phương án dự phòng nào cho tình huống này. Gã liền gọi điện cho Chuột Chù, nói:
-Anh bạn đó hả? Nghe đây, đừng tự ý tìm công chúa, bẫy đấy! Chúng ta bị Quỷ Nhãn chơi rồi!
Chuột Chù không đáp, im lặng khá lâu. Mai Hoa hiểu chuyện, bèn hỏi:
-Các anh ở đâu? Giờ quay lại vẫn kịp đấy!
-Không phải tôi, chỉ có Vô Phong đi thôi. Tôi nghĩ bây giờ gọi hắn khéo không kịp.
Mai Hoa vò đầu. Tóc đỏ ơi là tóc đỏ! – Gã lẩm bẩm.
...
Tám giờ, bên Thây Thi Hẻm...
Khi Mai Hoa chưa nhận ra âm mưu của Quỷ Nhãn, Vô Phong đã tiếp cận khu tầng dưới tòa nhà trung tâm. Dân chúng Thây Thi Hẻm xách va li hối hả chạy, có gia đình chỉ kịp gói tay nải con con rồi dắt díu nhau lên tầng trên. Vô Phong khó khăn lắm mới lội qua được đám đông. Vài người nhìn hắn, ánh mắt ngạc nhiên như thể Vô Phong là kẻ lạc loài. Song họ chỉ bận tâm chốc lát rồi lại cắm cúi đi tiếp. Họ còn thân họ, không dư hơi lo lắng cho một tên điên chạy ngược dòng.
Nửa dưới tòa nhà trung tâm rối rắm hơn Vô Phong tưởng. Tấm bản đồ của Chuột Chù chỉ vẽ ra trục đường chính, còn mấy ngõ ngách nhỏ cái có cái không, hắn phải chú ý lắm mới không nhầm đường. Khu này chủ yếu gồm nhà dân, nhà thổ cùng vài dịch vụ công cộng. Từng tốp người bỏ nhà cửa hối hả chạy, nhưng không phải tất cả. Vô Phong thấy có những kẻ chăm chăm đi mót tiền lẻ rơi vãi trên đường. Đi một quãng, hắn thấy vài người tranh thủ hỗn loạn, mò vào từng nhà chôm chỉa. Và hắn tận mắt chứng kiến hai gã đàn ông đánh đập một cô gái rồi đưa vào phòng gần đó để cưỡng bức. Tim Vô Phong đập thình thịch, hắn chưa bao giờ chứng kiến cảnh nào tương tự. Những con người kia không phải Chó Hoang, họ là người dân, là bất cứ ai đó xuất hiện trong cuộc sống thường ngày. Nhưng ngay tối nay, khi chiến tranh xuất hiện, họ bỗng trở mặt, biến thành người hoàn toàn khác.
Hay đó mới là con người thật của họ?
Ai đó nói rằng chiến tranh làm con người lộ bản chất thật của mình.
Vô Phong nuốt nước bọt. Hắn nhìn bản đồ, rẽ vào hành lang, hướng đến cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Song mới đi mươi bước, bỗng phía đầu hành lang xuất hiện một đám đàn bà áo quần phong phanh, gào khóc chạy loạn. Nhìn mặt vài người, Vô Phong nhận ra họ là những cô gái điếm mà Quỷ Nhãn từng mang tới để lấy lòng Mai Hoa(**). Phía sau họ là đàn em Đạt Ba, gã nào gã nấy đầu trọc xăm mình, ước chừng hai ba chục mạng. Chúng đuổi theo các cô gái điếm, vật ngửa ra cưỡng dâm, hoặc lăm lăm đao kiếm chém chết họ nếu không chịu nghe lời. Vài cô gái điếm chạy thoát chìa tay về phía Vô Phong cầu cứu:
-Cứu tôi! Cứu tôi với!
Vô Phong coi như tai điếc. Hắn tạm lánh một chỗ kín, đợi người chạy qua hết thì đi hướng ngược lại, tìm đường khác tới cầu thang. Nhưng hắn tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Ở hướng này, hàng chục gã Chó Hoang của Quỷ Nhãn từ đâu lòi ra. Chúng khoác áo choàng màu cát, khăn che kín mặt, trông thấy bọn đàn em Đạt Ba thì hò hét:
-Chúng nó kìa! Chém chết chúng nó!
Quân Đạt Ba ngừng trò đồi bại với các cô gái điếm. Chúng chấn chỉnh đội ngũ, đâm thẳng tới quân Quỷ Nhãn. Bị kẹp giữa, Vô Phong bèn nhào vào căn phòng gần đấy lánh nạn. Hai bầy Chó Hoang ập vào nhau chém giết, máu tươi bắn khắp lưỡi kiếm lạnh. Kiếm gãy, chúng đấm đá, kẻ nọ vồ lấy kẻ kia cắn xé. Từng bàn tay nhễu máu, từng khuôn miệng nóng rực thịt người, từng đôi mắt mờ đi trong cơn điên dại bất tận. Bọn Chó Hoang chẳng biết kỹ thuật chiến đấu nhưng đánh bằng bản năng dã thú. Chúng không biết chiến thuật nhưng tập hợp đội ngũ như bầy thú săn mồi. Chúng càng không hiểu cái gọi là trung thành, nhưng chúng như binh lính Kim Ngân thời xưa chiến đấu vì thủ lĩnh của mình, vì ông vua của mình. Trông bọn Chó Hoang, Vô Phong cảm giác thời đại phi cơ giới chưa hề biến mất.
Mải chém mải giết, Lũ Chó Hoang chẳng để ý chuyện xung quanh. Vô Phong được thể chuồn ra ngoài, chạy một hơi xuống tầng dưới. Quân Đạt Ba đã đánh tận đây, tràn đi khắp nơi cướp giết đốt phá, nạn dân chạy như ong vỡ tổ. Vô Phong nép người sau góc khuất, mở bản đồ, thấy còn năm tầng nữa mới đến nơi. Hắn chạy tiếp, cố tránh né lũ Chó Hoang, vượt qua dòng người hoảng loạn chắn kín đường hành lang. Vừa thoát được đám đông, hắn chợt nghe Chuột Chù gọi bộ đàm:
-Phong... tóc đỏ! Tóc đỏ! Nghe thấy không? Quay về ngay! Đừng tìm công chúa nữa!
-Tìm thấy công chúa rồi à? – Vô Phong vui mừng.
-Không! Đây là cái bẫy! Quỷ Nhãn chơi chúng ta rồi! Hắn đang ở Thây Thi Hẻm!
Vô Phong giật thót, tóc tai dựng ngược, đôi chân dừng bước. Hắn không mất quá lâu để hiểu vấn đề. Nhưng chưa kịp quay gót, hắn bỗng nghe phía sau bùng lên một tiếng nổ tàn khốc. Bức tường hành lang vỡ vụn, gạch đá văng tứ tung cùng thân thể người, đào lỗ thủng toác hoác. Từ lỗ thủng ấy, một tên Chó Hoang của Đạt Ba lết ra với nửa thân người, phần dưới lòng thòng phèo phổi, nửa còn lại văng đi đâu không rõ. Hắn giơ tay quơ quào, miệng lục bục máu muốn nói điều chi đó. Nhưng chẳng ai biết hắn nói gì vì ngay sau đó, một lưỡi kiếm khổng lồ bổ xuống, chẻ hắn lẫn mặt sàn thành hai nửa.
Thanh kiếm khổng lồ được nâng lên. Kẻ mang kiếm sau đó xuất hiện. Gã dong dỏng cao, khoác áo choàng màu cát, mặt ẩn khuất sau chiếc khăn thêu hình chó sói, đôi mắt quỷ dị lòng đen tròng trắng lạnh lẽo nhìn khắp hành lang. Dân chúng Thây Thi Hẻm kẻ vui mừng, người sợ hãi. Họ ngừng la hét và náo loạn, lặng lẽ xếp thành hàng bước qua gã, không dám nhìn cái xác bị chẻ đôi dưới sàn. Đằng xa, bọn Chó Hoang của Đạt Ba dừng mọi hoạt động, tụ tập thành nhóm, khẩn trương chuồn thẳng, tuyệt không dám ngoảnh lại. Những tên Chó Hoang gần đấy như hóa đá trước cái nhìn của Quỷ Nhãn. Chúng không dám chạy, không dám kêu la, thậm chí không cả chớp mắt. Quỷ Nhãn chậm rãi bước tới, nhìn chúng một lượt rồi bỏ đi. Gã đi rồi, mấy tên Chó Hoang nọ mới ngồi thụp xuống, quần ướt nhẹp, khai nồng nặc. Chuột Chù không nói đùa, trừ Đạt Ba và Hiệp Dung, bất cứ ai thấy Quỷ Nhãn đều vãi hết ra quần. Vô Phong cũng ở trong đám người hóa đá ấy, có khác chăng là quần hắn vẫn khô nguyên.
Nhưng rồi Quỷ Nhãn dừng bước trước mặt Vô Phong. Gã cao hơn Vô Phong nửa cái đầu, đôi mắt quỷ dị ngó xuống. Bị đôi mắt khủng khiếp săm soi, Vô Phong ngừng thở, nội tạng ngừng hoạt động, mặt tím tái, hai chân run lẩy bẩy. Hắn muốn hét mà không hét nổi, hệt như có bàn tay khổng lồ và vô hình đang siết cổ mình. Một phút trôi đi, Vô Phong bất giác khuỵu chân, gương mặt túa đầy mồ hôi lạnh. Hắn cảm giác mình đang nhìn thấy ác quỷ chứ không phải con người. Giờ đây, Quỷ Nhãn muốn chém muốn giết hắn tùy thích.
Nhưng tên Đầu Sói không làm vậy. Gã hất hàm nói:
-Đứng dậy, rút kiếm ra, chiến đấu. Tao biết mày mang kiếm. Chúng ta từng gặp nhau ở Kha La Trại, đúng không, tóc đỏ?
Vô Phong định thần. Hắn sờ đũng quần, thấy vẫn khô. Hắn nhớ lời Quỷ Nhãn vừa nói, cảm giác quái lạ. Hắn đang nhuộm tóc, khuôn mặt trét màu đen sì, cớ sao Quỷ Nhãn vẫn nhận ra?
-Đừng ngạc nhiên. Đôi mắt này cho tao nhìn thấy nhiều thứ. – Quỷ Nhãn chỉ lên mắt mình – Vậy mày đánh hay không? Muốn cứu công chúa của mày thì đứng dậy. Không thì cút, tao không cản.
Vô Phong nén hơi thở. Hắn biết mình dưới cơ địch thủ, đánh chỉ có chết. Nhưng công chúa còn đó, hắn không thể từ bỏ. Và rồi hắn đứng dậy, tay rút thanh Bộc Phá. Quỷ Nhãn vác thanh kiếm khổng lồ lên vai, đoạn tiếp lời:
-Tao mong gặp thằng tóc đen hơn. Nó tên gì nhỉ? Chiến Tử, phải không? Hy vọng mày không quá tệ hại.
(*) trò Thuyền Chìm Thuyền Nổi, xem lại Quyển 2 Chương 17
(**) xem lại Quyển 2 Chương 21