*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đêm 18, cuộc chiến rẽ sang khúc ngoặt mới. Chiến thắng đã ở rất gần người Tuyệt Tưởng. Họ có đầy đủ lợi thế so với quân đoàn phương nam bị dồn tụ một chỗ với nguồn lương sắp cạn, tài chính khánh kiệt và thương vong không kể xiết. Kể cả khi Ngọn Xám không thể sửa chữa, phe Tuyệt Tưởng Thành chỉ cần phòng thủ chắc rồi đợi quân Liệt Giả tự động tan rã.
Ngày 19, thánh sứ Thôn Tàng người Diệp quốc đặt chân đến chiến trường. Dù không ưa Đấu Thánh nói riêng lẫn người Tuyệt Tưởng nói chung, cô ta vẫn đáp lại thỉnh cầu từ công chúa Lục Châu(*). Chiều cùng ngày, hơn bảy trăm công dân gốc Tuyệt Tưởng từ nước ngoài trở về chiến đấu cho đất nước, tất cả đều là kiếm sĩ hoặc thợ rèn trình độ cao. Quân lực lẫn hậu phương Tuyệt Tưởng Thành được củng cố đáng kể, thắng lợi là chuyện sớm muộn.
Nhưng thay vì hồ hởi, vị vua trẻ hầu như không nở nụ cười. Ngày 20, nhiều tiếng nổ phát ra từ quận Tây Chinh Kiếm. Tình báo thông tin rằng Liệt Giả đang dồn quân đánh tổng bộ thủ vệ, các vệ quân phải chống đỡ suốt hai mươi tư tiếng và liên tục thương vong, cầm cự được tới ngày 23 là giỏi lắm. Chó Hoang đã chặn toàn bộ ngả đường quanh quận khiến quân Tuyệt Tưởng không thể tiếp ứng. Cuộc họp ban quân sự chỉ rõ tổng bộ thủ vệ không còn là cứ điểm quan trọng, phe Tuyệt Tưởng Thành có thể bỏ qua. Để có thắng lợi toàn cục, đánh đổi Đấu Thánh cùng một trăm vệ quân là cái giá chấp nhận được.
Suốt hôm ấy, Hoàng Tử Cát ngồi bên cửa sổ hoàng cung, khói thuốc vấn víu quanh đôi mắt trăn trở. Mấy ngày này, hoa Tuyệt Tưởng bay khắp hoàng cung, vẩn vơ quanh chiếc tẩu hun đầy khói thuốc của nhà vua.
Chiều ngày 20, người Tuyệt Tưởng tìm gặp Vô Phong và nói nhà vua mời hắn tham gia “công tác đặc biệt”. Tên tóc đỏ lặng lẽ rời Đội 11, ngoài Mi Kha thì không ai biết chuyện. Đến phòng họp quân sự, tên tóc đỏ nhận thấy chỉ có vài người bàn bạc cùng nhà vua trẻ như đại thánh sứ Tây Minh, Hỏa Nghi, đội ngũ cố vấn Tuyệt Tưởng và nữ thánh sứ Thôn Tàng. Gặp lại nữ thánh sứ người Diệp quốc, Vô Phong bắt tay chào hỏi rồi vào việc. Nghe ngóng mọi người thảo luận một hồi, hắn hiểu ngay “công tác đặc biệt” là gì.
-Tôi nghĩ ngài nên dùng bộ binh đánh thẳng quận Tây Chinh Kiếm hoặc yểm trợ vòng ngoài, như vậy khả dĩ hơn. – Một cố vấn nói – Ngài không thể một mình lọt vào trong đó, quá nguy hiểm!
Nhà vua lắc đầu:
-Kẻ địch đã lập vành đai, đem quân đội tấn công chỉ thương vong vô ích. Bên ta đã thiệt hại nhiều, không thể phung phí nhân lực thêm nữa. Vả lại nếu tấn công, kẻ địch biết ngay ta đang cố giải cứu Đấu Thánh.
-Nhưng đằng nào chúng cũng giăng đầy bẫy quanh khu tổng bộ. – Người cố vấn nói – Vụ này vượt quá khả năng của đội Sóc Bay, thưa ngài. Tỉ lệ thành công quá thấp! Ngài nên suy nghĩ lại!
Nhà vua trẻ cười:
-Chiến tranh luôn có rủi ro, không thể tránh được! Nhưng mưa bạc từ ngày mai sẽ mạnh hơn, đội Sóc Bay có cơ hội lớn, kẻ địch không thể biết họ đến từ hướng nào. Chúng chỉ chống được nguy cơ từ mặt đất chứ không thể ngăn cuộc tập kích từ tầng cao. Vả lại vị nữ thánh sứ này đã hứa tham gia nhiệm vụ… – Anh ngoảnh sang Thôn Tàng – …tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.
Ý nhà vua cương quyết, đội ngũ cố vấn đành gật đầu miễn cưỡng. Hỏa Nghi lên tiếng:
-Đội Sóc Bay cần thêm sự giúp đỡ. Tôi xin đề cử ông Bất Vọng và Chiến Tử.
-Hai người họ đến đây bảo vệ công chúa Lục Châu, không phải tham gia chiến trận. Liệu nhờ được không? – Đấu Tâm hỏi.
-Công chúa Lục Châu sẽ thuyết phục được họ, tôi đảm bảo.
Nhà vua gật đầu. Đại thánh sứ Tây Minh xin gia nhập đội giải cứu nhưng Đấu Tâm từ chối, nói rằng ông cần ở lại hậu phương. Sau đấy nhà vua gọi thành viên đội Sóc Bay vào phòng rồi lên phương án tấn công. Họ bàn bạc rất lâu, ước chừng hơn năm tiếng đồng hồ. Nhiều phương án cùng nhiều dự đoán được đưa ra, giấy tờ chằng chịt những mũi tên, đồ hình lẫn vết tẩy xóa. Mãi lúc Bất Vọng cùng Chiến Tử trở về thành, mọi người mới tạm nghỉ trước khi bắt đầu cuộc họp nửa đêm.
Cả đám về hết, chỉ còn nhà vua và Vô Phong ở lại. Đấu Tâm thở hắt một hơi:
-Công việc là vậy, cậu giúp tôi được không, tóc đỏ? Nói trước là nhiệm vụ rất nguy hiểm, nếu muốn, cậu có thể từ chối. Tôi chỉ thỉnh cầu thôi!
-Ngài nên dành lời thỉnh cầu cho Bất Vọng, thằng cha đó khó tính lắm á! – Tên tóc đỏ phì cười – Tôi đâu quan trọng vậy? À, tôi tham gia chứ! Rất vui được phục vụ ngài!
Nói rồi hắn cúi đầu. Nhà vua trẻ cười:
-May quá! Cảm ơn cậu! Tôi đã nghĩ chuyện đánh cặp với người khác, nhưng cậu tham gia là yên tâm rồi!
-Khoan… chẳng phải đây là việc của đội Sóc Bay? Sao lại “đánh cặp với tôi”? Ý ngài là…
Hoàng Tử Cát lấy ngón tay che miệng. Vô Phong ngừng nói song gương mặt chưa hết vẻ ngạc nhiên. Nhà vua thì thào:
-Tôi sẽ chỉ huy trận này, chỉ vài người biết thôi.
-Nhưng ngài là vua! Ngài không thể mạo hiểm tính mạng. – Vô Phong lắc đầu – Tôi hiểu ngài lo lắng cho em trai, nhưng đây không phải lúc!
-Đây chính là lúc, là thời điểm đúng đắn. – Hoàng Tử Cát trả lời – Đấu Thánh cần tôi. Tôi không thể bỏ mặc em trai mình.
-Tại sao ngài phải làm vậy? Ngài thừa biết bọn Liệt Giả không hề nhắm vào Đấu Thánh. Chúng nhắm đến ngài! Chúng dùng Đấu Thánh làm mồi nhử! Chúng biết chừng nào ngài còn ở đây, Tuyệt Tưởng Thành vẫn vững chắc. Tại sao ngài phải mạo hiểm vì Đấu Thánh?
Nhà vua chống tay lên bàn, ánh mắt lạc lối giữa đống giấy tờ và bản đồ. Ngay giờ phút này, những phân vân chen lẫn bối rối ập đến bao trùm nhà vua. Nhưng sau rốt anh mỉm cười đoạn quay sang Vô Phong:
-Ăn tối với gia đình tôi nhé?
…
Sau cuộc chiến nội đô, gia đình Hoàng Tử Cát dời về khu đông bắc hoàng cung(**). Nơi này rộng lớn song khá tối tăm vì các cột trụ ít dát vàng bạc như nơi khác, người ta phải đốt dàn đài lửa Hỗ Thạch để thắp sáng. Ngự lâm canh phòng khắp nơi, binh lính liên tục tuần tra, ảnh hưởng ít nhiều đến không khí riêng tư gia đình.
Nhưng kể cả không có sự phiền toái này thì chiến tranh cũng phá hoại tất cả. Suốt bữa tối, công chúa Dã Thố ăn rất ít. Cái chết của ông nội vẫn để lại di chứng buồn bã trên đôi mắt cô gái nhỏ. Cô bé không còn chạy nhảy hay hoạt bát đầy năng lượng như trước, trái lại luôn thu mình sợ sệt trước âm thanh súng nổ. Những ngày chiến tranh nội đô, công nương Tha Xuân – giờ là hoàng hậu – phải đưa Dã Thố xuống tầng hầm trú ẩn. Không tiếng nói cười, bữa ăn kém vui hẳn. Thấy thế, nhà vua bế Dã Thố vào lòng, dạo quanh phòng rồi dỗ dành đứa nhỏ bằng lời ca cổ xưa. Trong tiếng hát trầm ấm của người cha, tâm tình công chúa nhỏ dần dịu bớt.
Con bảo cha: con chưa thấy cát xanh
Cha đáp rằng: có màu đây, cha sẽ vẽ tranh
Con bảo cha: con chưa thấy tuyết lạnh
Cha đáp rằng: phương bắc đó, chúng ta khởi hành
Con bảo cha: con chưa thấy đêm đông Hồi Đằng
Cha đáp rằng: cùng ngồi đây, ta nguyện cầu ba mặt trăng
Con bảo cha: con chưa thấy hoa Tuyệt Tưởng trắng
Cha đáp rằng: hoa sẽ nở, dưới ngày mưa bạc phủ giăng
Con khóc: cha luôn nói dối
Vì cát chẳng có màu xanh
Vì hoa Tuyệt Tưởng chẳng bao giờ nở
Vì Hồi Đằng chẳng có mùa đông
Tại sao con phải tin điều ảo mộng?
Tại sao con phải tin chuyện không thực?
Cha cười: cha luôn nói thật
Vì các thánh thần vẫn luôn thức
Vì những điều kỳ diệu vẫn ngóng trông
Rồi tuyết Hồi Đằng sẽ đầy đồng
Rồi hoa Tuyệt Tưởng sẽ rực rỡ
Rồi cát sẽ trổ bông đỏ cỏ xanh
Vì mọi giấc mơ đều có cánh
Con hỏi nhỏ: chuyện gì ở ánh sao chấp chới?
Cha cười lớn: đi lên cao, ta hỏi bóng mây chơi vơi
Con hỏi nhỏ: chốn nào thăm thẳm bằng biển khơi?
Cha chỉ tay: ở trên đó, ta đến tận cùng bầu trời
Con hỏi nhỏ: thành trì nào vững chắc nhất cõi đời?
Cha cúi người: lên lưng cha, ta cùng chu du thế giới…
Một cách tự nhiên, Vô Phong bị cuốn vào bài hát. Hắn nhận ra nhà vua liên tục lặp lại sáu câu cuối, giống như cách người ta hát bài Hoa Tuyệt Tưởng. Nhờ lời ca, công chúa Dã Thố tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn phần nào bớt buồn rầu. Vô Phong thắc mắc về đoạn kết bài hát, nhà vua trả lời:
-Không có đoạn kết. Hoa Tuyệt Tưởng hay mọi bài hát của chúng tôi đều không có lời kết. Tất cả bài ca ở Tuyệt Tưởng Thành được viết theo cấu trúc ba phân đoạn, gọi là Tam Khúc gồm: Tấu Khúc, Đoản Khúc và Trường Khúc. Tấu Khúc mở đầu, Đoản Khúc là đoạn ngắn kết nối, còn Trường Khúc là đoạn ngân nga. Trường Khúc có thể ngâm nga cả ngày vì chúng tôi quan niệm tiếng hát không bao giờ kết thúc. Thời xưa, chúng tôi thường hát với điệu múa “sa ngã thần” hoặc múa mã tấu loại nhỏ – chính là thanh Tam Khúc Tấu trang bị cho đội Sóc Bay.
Vô Phong gật gù:
-Ra thế! Mà tại sao Trường Khúc không bao giờ kết thúc?
-Như một cách chống đối thời gian. – Nhà vua cười – Thời gian chôn vùi tất cả, nhưng chúng tôi muốn mọi câu chuyện tiếp diễn, để mọi ký ức vẫn lưu truyền đâu đấy.
Tên tóc đỏ ngẫm nghĩ hồi lâu, trong lòng có nhiều điều muốn chia sẻ với đức vua. Nhưng bao lời khuyên nhủ hay gợi ý, hắn đều nén lại rồi nói:
-Hãy tiếp tục câu chuyện của ngài và Tuyệt Tưởng Thành. Ngài sẽ là đức vua vĩ đại.
Hoàng Tử Cát cúi đầu cảm ơn. Vô Phong vui vẻ tận hưởng bữa ăn, hoàn toàn không nhắc lại câu hỏi ở phòng họp quân sự. Cuối buổi, hắn xin phép rời đi và nhường không gian riêng tư cho vợ chồng nhà vua. Lúc ra cửa, hắn thoáng thấy hoàng hậu ôm nhà vua, khóa tóc hai người vương víu nhau trong tiếng hát đôi lứa. Trông cảnh ấy, tên tóc đỏ tự hứa câu chuyện về Hoàng Tử Cát sẽ tiếp tục như Trường Khúc của người Tuyệt Tưởng.
…
Chẳng ai biết Hoàng Tử Cát dẫn đội Sóc Bay giải cứu em trai ngoài ban nội các chính phủ và đội ngũ cố vấn. Tất cả đều tin chắc nhà vua đã bỏ qua cứ điểm quận Tây Chinh Kiếm nhằm hướng tới thắng lợi toàn cục.
Tối ngày 22, nhà vua tập hợp đội giải cứu Đấu Thánh gồm ba mươi thành viên đội Sóc Bay cùng Vô Phong – đây là lực lượng tham chiến chủ chốt. Trợ giúp vòng ngoài là Bất Vọng, Chiến Tử và thánh sứ Thôn Tàng. Nhiệm vụ khó khăn, rủi ro quá cao, quân địch quá đông, phương tiện eo hẹp… đủ yếu tố bất lợi nhưng nhà vua trẻ vẫn tin tưởng vào khả năng thành công. Như Hoàng Tử Cát dự đoán, đêm ấy mưa bạc trút xuống nhiều gấp bội. Trong điều kiện này, đội Sóc Bay có nhiều lợi thế.
Đội Sóc Bay phụ thuộc chân sóc – dụng cụ giúp họ bay nhảy tầng cao như chạy trên đất bằng. Vô Phong vốn nghĩ chúng đã vô tác dụng vì ảnh hưởng bão điện từ song mọi chuyện hoàn toàn khác. Người Tuyệt Tưởng thiết kế chân sóc theo hai chế độ riêng biệt: dùng điện hoặc dùng nội lực. Nếu bộ phận điện hỏng hóc, bộ phận thứ hai sẽ thay thế và dùng nội lực làm năng lượng, bù lại năng lượng tiêu hao liên tục. Sử dụng nó ra sao thực sự là bài toán. Nhà vua nói với Vô Phong:
-Bão điện từ làm hỏng vi mạch trong vũ khí, nó làm nội lực khó điều khiển, hệ quả là sử dụng kiếm chiêu hoặc bí kỹ khó khăn hơn nhiều. Đừng phung phí nội lực. Kẻ địch cũng bất lợi như chúng ta, đây hoàn toàn là cuộc đấu kiếm thuật thuần túy.
Nhà vua khuyên tên tóc đỏ sử dụng Tam Khúc Tấu như mọi người thay vì dùng Bộc Phá ngay. Do luyện tập từ trước nên Vô Phong làm quen thanh mã tấu khá nhanh. Tuy vậy, hắn khá bất ngờ khi phải mang theo phụ kiện là một hộp đựng ba lưỡi tấu. Nhà vua giải thích rằng Tam Khúc Tấu nhẹ hơn, nhanh hơn nhưng kém bền khi sử dụng kỹ năng đà đao, dẫn đến sứt mẻ hoặc gãy. Chiếc hộp để dành cho những trường hợp như vậy. Nhà vua dặn dò Vô Phong:
-Cần tối thiểu bảy giây để thay lưỡi tấu, cậu phải yểm trợ tôi suốt thời gian đó. Bảy giây, nhớ chưa?
Tên tóc đỏ gật gật. Hắn và nhà vua khoác lên mình đồng phục Sóc Bay, sau đó cùng toàn đội tiến ra mặt trận lúc nửa đêm. Họ chia thành mười lăm tổ, mỗi tổ hai người theo nhiều ngả khác nhau tiến vào trận địa. Lẩn lút giữa bóng tối, nhà vua cùng Vô Phong lặng lẽ men theo cung đường máng xối đá bao bọc hoàng cung(***). Qua làn mưa bạc dày, tên tóc đỏ thấy người Tuyệt Tưởng đang đốt lửa dọn dẹp xác chết quanh Ngọn Xám trước khi chúng bùng phát dịch bệnh. Xa xa ở quận Tây Chinh Kiếm, vài trận đấu súng thi thoảng phát ra từ khu tổng bộ thủ vệ, một bên nã đạn xối xả, bên kia kháng trả yếu ớt. Đấu Thánh cùng một trăm vệ quân sắp cạn kiệt sức lực.
Đi hết đoạn máng xối đá, hai người tiến vào quận Đông Chinh Kiếm rồi tạm dừng ở nóc một thánh đường, hệt như lần đầu Vô Phong chạy trên tầng cao(****). Nhà vua giải thích rằng từ đây có lối dẫn sang khu tổng bộ, tuy dài nhưng bí mật và kẻ địch không thể ngờ tới. Lúc này Hoàng Tử Cát mới thả đôi xạ ưng để chúng dò đường chỉ lối. Qua mắt xạ ưng, nhà vua xác định chốt súng máy hoặc các toán quân bọc vòng ngoài quận Tây Chinh Kiếm. Quan sát một lúc, anh mở bản đồ:
-Cố gắng tiếp cận tòa chung cư ba mươi tầng này, Đấu Thánh đang ở đây. Hạn chế giết chóc, không kiếm chiêu, không bí kỹ, không súng, không thuốc nổ. Đợi đội Bất Vọng đánh trước, sau đấy Sóc Bay, cuối cùng mới là chúng ta. Phải chạy bộ qua khu tượng đài, chạy thật nhanh, đừng giao chiến. Phải kéo chúng lên tầng cao. Rõ chưa?
-Thập Kiếm, Bảy Người Mạnh Nhất, Liệt Giả… chúng ta chống được tất cả không? – Vô Phong bồn chồn.
-Tin tôi đi, tóc đỏ. Trên tầng cao, chúng ta là tổ đội mạnh nhất. – Nhà vua cười.
Tên tóc đỏ thở một hơi lấy tinh thần đoạn theo chân nhà vua. Từ nóc thánh đường, họ nhảy xuống những mái nhà thấp hơn, thẳng hướng về đại lộ ngăn giữa hai quận. Lợi dụng mưa bạc che mắt lũ Chó Hoang, họ băng ngang đại lộ, trèo lên mái nhà rồi từng bước xâm nhập quận Tây Chinh Kiếm. Phía xa, hai con xạ ưng khẽ khàng đảo quanh cao ốc. Nhờ chúng chỉ điểm, hai người vượt qua những mái nóc đổ vỡ ngổn ngang gạch đá, gieo mình xuống những lan can trơn trợt cát, nhón nhân trên mái hiên cửa sổ mà ngay phía dưới là bọn Chó Hoang ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ. Nhà vua hiểu cát hơn bất cứ ai. Anh biết rõ cơn mưa bạc khi nào mạnh, lúc nào yếu hoặc bao giờ có trận bão lớn sắp xuất hiện. Đợi bão nổi che mắt, chờ gió thổi lấp tai, nhà vua dẫn Vô Phong chạy xuyên con phố nhỏ. Họ nương theo mưa cát mà di chuyển, lợi dụng chướng ngại để ẩn nấp, tránh mọi ánh mắt từ bọn Chó Hoang canh gác.
Lát sau hai người dùng chân sóc trèo lên một tòa nhà mà ngay phía trước là khu tượng đài Thạch Thánh Hoang Hỏa. Dưới chân tòa nhà đầy rẫy quân Liệt Giả. Lúc này đã hai giờ sáng, nhà vua ngó đồng hồ đoạn thì thầm:
-Chạy qua khu tượng đài. Nếu tôi không qua nổi, cứ tiếp tục, đừng dừng lại! Nhớ lấy!
Bọn họ kiên nhẫn đợi chờ. Mười phút rồi hai mươi phút, bỗng đằng đông quận rực sáng quả pháo màu cam báo hiệu đội Bất Vọng xuất trận. Lũ Chó Hoang rầm rập tiến về hướng đông. Năm phút sau, loạt pháo sáng thứ hai xuất hiện từ phía bắc báo hiệu đội Sóc Bay nhập cuộc. Hoàng Tử Cát và Vô Phong lập tức rời vị trí. Họ trượt xuống dưới, dồn hết sức bình sinh chạy cắt ngang khu tượng đài. Nơi đây địa hình trống trải, mưa bạc không thể che giấu hai người mãi, bóng dáng họ nhanh chóng lọt vào mắt bọn Chó Hoang trên nóc nhà. Chúng hò nhau giương súng bắn, thấy chưa đủ lại kéo pháo nã đạn. Khu tượng đài thoáng chốc bị xới tung, bức tượng Thạch Thánh Hoang Hỏa vốn nham nhở nay đổ sập vì trúng đạn pháo. Tượng đổ nện đất rung bình bình, súng hét pháo gào loạn lùng màng nhĩ, Vô Phong thấy ngộp.
Đương chạy, tên tóc đỏ bỗng cảm giác trời đất lộn tùng phèo, khung cảnh chuyển đổi theo phương nằm ngang. Hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng “ri ri ri”, mắt nở hoa trăng sao nhưng vẫn kịp thấy một hố bom sâu hoắm bốc khói cách đây dăm bước chân. Giữa mưa bạc, vài tên Chó Hoang ập tới, tên tóc đỏ không kịp phản ứng. Bỗng đâu Hoàng Tử Cát xuất hiện, tay vung mã tấu một đâm hai chém hạ gục ba kẻ địch. Nhà vua vác Vô Phong lên vai vượt qua bão đạn, lao vào tòa nhà phía cuối đường rồi đặt tên tóc đỏ xuống đất:
-Tóc đỏ?! Tóc đỏ! Ổn chứ hả? Nghe tôi nói không?
Vô Phong gật gật, dần định thần tâm trí. Quả đạn pháo lệch thêm chút nữa, hắn đã tan tác dưới hố bom. Tên tóc đỏ thở phù phù:
-Sao cứu tôi? Chẳng phải ngài nói không được dừng lại sao?
-Nhà vua được phép vượt khuôn khổ mà! – Hoàng Tử Cát cười.
Chó Hoang xồ đến, hai người bèn trèo lên mái, lao qua nhiều tòa nhà và nhanh chóng cắt đuôi kẻ địch. Phía xa, đội Sóc Bay chạy trên tường rồi ập xuống tấn công ụ súng máy lẫn chốt pháo. Chó Hoang tràn lên, băng qua những cây cầu nối liền các cao ốc, tràn ngập khắp mái nhà. Nhưng gió ở độ cao này thổi rất mạnh, cát phủ đầy khiến mái trơn trượt mà đám Chó Hoang chưa bao giờ chiến đấu như thế. Đội Sóc Bay lẩn vào mưa cát, di chuyển ở tầng dưới, nhảy sang tòa nhà kế bên trước khi tập kích kẻ thù từ sau lưng. Họ vút đi như chim cắt, Tam Khúc Tấu vung thế đà đao chặt phăng quân địch, nhiều lưỡi mã tấu vỡ vụn ngay tức khắc. Người này thay lưỡi tấu, người kia đánh yểm hộ đoạn lao thẳng giữa lòng địch, xô đẩy chúng rơi khỏi mái nhà. Chó Hoang bao vây, họ rút súng ngắn bắn liên hồi hệt như quân thủ vệ. Họ rời vị trí, tiếp tục dùng chiến thuật cũ khiến Chó Hoang chẳng biết đâu mà lần. Chỉ ba mươi người nhưng đội Sóc Bay nhiễu loạn cả ngàn quân thù. Họ đang mở đường cho Hoàng Tử Cát.
Chạy một quãng, nhà vua dừng chân ở một ban công đoạn ngăn Vô Phong lại:
-Chờ tín hiệu! Chuẩn bị chân sóc, đừng dùng kiếm chiêu hoặc bí kỹ nếu không cần thiết!
Hai phút trôi qua, bỗng phía đông rộ đợt pháo sáng thứ hai. Nó cho biết đội Bất Vọng đã thu hút bọn Thập Kiếm. Bấy giờ nhà vua mới cất bước. Đuổi sau Hoàng Tử Cát, tên tóc đỏ leo trèo qua vô số tòa kiến trúc, gió bay cát táp thổi rát mặt. Họ băng qua chiến trường tầng cao, phân nửa đội Sóc Bay liền theo chân họ, nửa còn lại chặn hậu. Sau mười phút trầm mình giữa không trung, họ đáp xuống dãy nhà thấp hơn, thẳng hướng đến tháp chung cư cao ba mươi tầng – nơi Đấu Thánh cùng vệ quân cố thủ. Nhưng chính lúc này, họ phát hiện hàng nghìn quân phương nam từ đang dồn về tháp cùng vô số thanh kiếm trệt lân tinh xanh. Dường như Liệt Giả đã chuẩn bị sẵn. Vô Phong lắc đầu:
-Chúng đang đợi ngài! Chúng biết ngài sẽ đến!
-Cái gì đến cũng phải đến mà! – Nhà vua cười.
Nhờ súng bắn dây, toàn đội thâm nhập chung cư qua cửa sổ tầng mười sáu. Họ nhanh chóng nhận ra ở đây không chỉ có Chó Hoang mà đầy rẫy Đầu Sói và cả Sói Chúa. Nhưng chừng đó không thể ngăn cản Hoàng Tử Cát lẫn đội Sóc Bay. Họ chạy trên tường, tay súng tay kiếm mở đường tới cầu thang. Gần hai mươi người như cơn lốc cuốn phăng kẻ địch. Họ nhanh chóng lên tầng mười bảy và giáp mặt Đầu Sói. Hai bên cuốn vào trận đánh khốc liệt. Giữa bóng tối nhập nhoạng pháo sáng, Tam Khúc Tấu nhá những ánh lẻ loi giữa rừng kiếm rực sáng xanh. Mã tấu trên tay Vô Phong sứt mẻ nhiều, hắn gào to:
-Đổi tấu!
Trong lúc hắn lúi húi thay lưỡi mã tấu, Hoàng Tử Cát nhào lên cản địch. Bảy giây hết, tới lượt mã tấu của nhà vua gãy đôi vì chém quá nhiều. Anh hét lớn:
-Đổi tấu!
Từ phía sau nhà vua, Vô Phong nhào tới bổ thẳng vào kẻ thù. Bị ba bốn tên Sói Chúa tập kích, Vô Phong cảm giác bảy giây dài như bảy năm. Đúng giây cuối cùng, Vô Phong tưởng chừng sắp gục ngã thì nhà vua kịp thời xuất hiện ngăn bọn Sói Chúa. Anh vực tên tóc đỏ dậy rồi đánh phối hợp với hắn. Lợi dụng địa hình nhỏ hẹp lẫn không gian tăm tối, hai người lúc tấn công lúc thoái lui, khi tiến khi lùi ăn khớp như cỗ máy. Trong một khoảnh khắc, họ cùng đột kích, hạ gục cả bốn Sói Chúa bằng đòn đà đao. Vượt qua chướng ngại, họ dẫn đội Sóc Bay leo tầng, thay phiên đổi tấu, đánh một mạch tới tầng hai mươi bảy. Trên tầng cao, đội Sóc Bay vô địch.
Nhưng tại đây, cả nhà vua lẫn đội Sóc Bay phải dừng bước. Trước mắt họ là ba trong Bảy Người Mạnh Nhất: Hệ Tôn – Gã Phì Lủ – Con Sâu Ngủ. Bộ sậu mạnh nhất quân phương nam đã xuất trận và không hề giấu giếm ý định hạ gục Hoàng Tử Cát bằng mọi giá. Hệ Tôn cười gằn:
-Chào nhà vua! Ngài tới muộn quá, chúng tôi chờ mãi!
Hoàng Tử Cát bỏ mã tấu rồi rút thanh Mộng Đoạn Ca. Với loại kẻ thù này, anh phải dốc toàn lực chiến đấu. Nhà vua thì thào bên tai Vô Phong:
-Tôi sẽ cản chúng, cậu tìm Đấu Thánh! Khẩn trương lên, tôi không chắc sẽ giữ được lâu!
Dứt lời, nhà vua dẫn đội Sóc Bay xông thẳng tới những kẻ mạnh nhất. Như con thú sổng chuồng, Hệ Tôn gầm lên rồi lao vào cuộc chiến, Gã Phì Lủ cùng Con Sâu Ngủ theo sau. Máu đổ, kiếm gãy, kiếm chiêu lẫn bí kỹ đồng loạt khởi phát đập tan những bức tường hành lang, như thể cười nhạo rằng mọi cuộc chiến trước đó chỉ là trò hề. Chỉ Vô Phong cùng ba thành viên Sóc Bay thoát được. Họ tiếp tục đánh, đổi tấu, thay phiên yểm trợ, mở đường máu trên xác hàng chục gã Chó Hoang mới tiếp cận được đội thủ vệ ở tầng ba mươi. Vệ quân chỉ còn mười người, ai nấy đều kiệt sức. Vô Phong nhanh chóng tìm được Đấu Thánh trong góc hành lang. Gã thánh sứ bị thương nặng, ý chí cạn sạch, gương mặt đầy tuyệt vọng lẫn khổ đau. Gã chưa chết nhưng tinh thần gần như thoi thóp. Vô Phong lay vai gã:
-Ông bạn! Ông bạn! TTBT! Tôi đây! Nhà vua đến rồi! Nhà vua đến vì ông bạn!
Đấu Thánh lặng thinh, ngay cả mấp máy môi cũng không có. Vô Phong hét vào mặt gã:
-Chỉ còn Hoàng Tử Cát thôi! Chẳng còn ai cả! Cha cậu chết rồi, Tịnh Hoạt chết rồi! Giờ cậu chỉ còn anh trai thôi! THỦNG CHƯA TTBT?
Như hiểu ra điều gì, gã thánh sứ vội bật dậy rồi chỉ đạo vệ quân rút lui. Vô Phong cùng đội Sóc Bay đưa họ lên mái, dùng xạ ưng báo tin cho nhà vua rồi chuẩn bị đường rút lui. Nhưng chưa kịp tìm đường, Vô Phong bỗng nghe đằng sau vang dội tiếng đánh giết. Hắn quay ra thì thấy con quái vật Hệ Tôn xuất hiện. Vệ quân lẫn Sóc Bay đổ ra truy cản nhưng đều bị gã giết sạch. Vô Phong rút Bộc Phá đánh trả. Hệ Tôn vung kiếm đánh bạt tên tóc đỏ như búa tạ đập lọ thủy tinh. Gã vật ngửa một Đấu Thánh cạn kiệt sức lực, cười gằn:
-Xong thằng Hoàng Tử Cát rồi! Giờ đến lượt mày, Tuyệt Tưởng Thành sẽ không còn vua nữa!
Nói rồi gã vung kiếm. Nhưng trước khi mũi kiếm đâm xuống, Hoàng Tử Cát đã xuất hiện và lôi cổ Hệ Tôn, mũi kiếm chệch đi gang tấc. Giữa mưa bạc, Hoàng Tử Cát đánh tay đôi với Hệ Tôn, mã tấu xé kiếm xòe lửa sáng rực. Hệ Tôn cởi trần để lộ vết thương chưa lành trước ngực. Gã điên cuồng chiến đấu tỏ rõ ý định trả thù. Đối đầu con quỷ hung bạo này, Hoàng Tử Cát bình tĩnh đánh trả dù anh bị thương nặng ở bụng. Mưa bạc tầm tã, nhà vua lùi bước ẩn mình giữa dòng thác cát. Hệ Tôn nhảy đến vung kiếm nhưng chỉ chém vào hư không. Hốt nhiên nhà vua xuất hiện từ cánh trái, Mộng Đoạn Ca rực sáng dấu chạm khắc hoa Tuyệt Tưởng xẻ một đường xé gió. Hệ Tôn vung kiếm theo bản năng nhưng không kịp, tay trái bị chặt phăng. Gã gầm thét đau đớn, nội lực tăng vọt, toàn thân bốc khí trắng toát. Hoàng Tử Cát hét lớn:
-Em trai tôi, tóc đỏ! Cứu em tôi!
Vô Phong lồm cồm bò dậy vác Đấu Thánh lên vai. Nhưng chưa kịp chạy, khí trắng từ thân thể Đấu Thánh tỏa rộng. Như có bàn tay khổng lồ vô hình ấn xuống, mái tòa chung cư nứt vỡ rồi đổ sập. Vô Phong cùng em trai đức vua rơi xuống tầng hai mươi chín. Nhiều cột trụ tan vỡ, nền vỡ toác, toàn bộ tòa nhà sụn sụp, họ tiếp tục rơi xuống tầng hai mươi tám, hai mươi bảy… rơi đến khi Vô Phong cảm giác mặt tứa đầy máu tanh và cột sống có dấu hiệu nứt vỡ. Trong mê man, hắn chẳng thấy gì ngoài gạch đá lổn nhổn lẫn xác người. Tiếng Chó Hoang càng lúc càng gần như thể trải thảm mời tử thần thăm viếng.
Nhưng thêm một lần nữa, Hoàng Tử Cát lại xuất hiện giải nguy cho tên tóc đỏ. Anh kéo cả hắn lẫn Đấu Thánh vào góc khuất đoạn sơ cứu cho họ. Vô Phong nhận ra nhà vua đã mất nhiều máu, chân trái đi cà nhắc vì trật khớp, lưng lẫn vai đầy vết chém. Cùng lúc đánh với ba kẻ mạnh nhất mà vẫn sống, ngoài Hoàng Tử Cát chẳng còn mấy ai. Nhà vua lắc đầu:
-Anh em đội Sóc Bay chết cả rồi. Chỉ còn chúng ta thôi, anh bạn.
-Để tôi ở lại! – Vô Phong nói – Ngài và Đấu Thánh hãy rời khỏi đây!
-Không, không! – Nhà vua cười – Cậu phải ở lại giúp em trai tôi. Đấu Thánh đã đi trong bóng tối quá lâu, nó cần thêm bạn đồng hành. Chỉ cậu mới giúp được nó! Vì tôi, vì Tuyệt Tưởng Thành, anh bạn! Không phải cha tôi cũng không phải tôi, chính Đấu Thánh sẽ hát tiếp Trường Khúc của Tuyệt Tưởng Thành. Hứa với tôi, tóc đỏ! Dù thế nào cũng đừng bỏ rơi Đấu Thánh!
Vô Phong nhìn gã thánh sứ bất tỉnh đoạn vồn vã:
-Ngài là vua! Dân chúng cần ngài! Công chúa Dã Thố cần ngài! Ngài đã hứa với công chúa sẽ trở về! Ngài quên rồi à?
Hoàng Tử Cát chột dạ. Anh bất giác cúi đầu nhìn Mộng Đoạn Ca, dấu chạm khắc hoa Tuyệt Tưởng trên thanh mã tấu rực sáng hơn bao giờ hết. Nhưng rồi anh cười:
-Biết sao đây? Mọi người cha luôn nói dối mà! Cho tôi xin lỗi con bé.
Tên tóc đỏ toan nói điều gì thì Hoàng Tử Cát ấn thanh mã tấu cùng một chiếc phù hiệu vào tay hắn:
-Đem nó về, nhà vua mới sẽ cần nó. Còn đây là phù hiệu đội Sóc Bay, bảy mươi người còn lại là của cậu. Từ giờ cậu là Thủ Lĩnh của họ.
Vô Phong cắn răng cúi đầu. Nhà vua nhìn Đấu Thánh một hồi đoạn vò đầu em trai cùng nụ cười tiễn biệt. Anh nhặt Tam Khúc Tấu trong đống đổ nát, khoác lên lưng hộp đựng lưỡi tấu rồi mở đường cho Vô Phong. Khoác Đấu Thánh lên vai, tên tóc đỏ cắm đầu chạy. Bóng tối dày đặc, hắn chỉ kịp thấy ba kẻ mạnh nhất xuất hiện ngáng đường, sau đó Hoàng Tử Cát lao vào chiến đấu. Nhờ nhà vua, hắn lách qua kẽ tay tử thần thoát khỏi chung cư. Đường phố nội đô ngập tràn Chó Hoang, hắn hộc tốc chạy, ngã dúi dụi vì vấp đá, lại đứng dậy chạy tiếp. Trận chiến giữa nhà vua và ba con quái vật chưa ngã ngũ, tiếng nổ liên tiếp vang dội khắp tòa chung cư đổ nát.
Nhưng cơ thể không nghe lời Vô Phong, nó yếu dần rồi đổ gục. Hắn nôn thốc nôn tháo, hai mắt vằn đỏ vì quá mệt. Từ khắp ngõ ngách, Chó Hoang tràn ra tựa thác lũ. Tên tóc đỏ rút Bộc Phá, tay trái là Mộng Đoạn Ca sẵn sàng tử chiến dù chẳng còn hơi sức. Đúng thời khắc ấy, sau lưng hắn bỗng vang dội chùm lửa đạn ngăn cản lũ Chó Hoang. Hắn nhận ra anh em sinh đôi Lôi Quân – Lôi Vũ đang tiến lên. Liền sau đó, vài gương mặt quen thuộc như Tàn Thi và Tất Tử. Hắn không biết tại sao họ còn sống, cũng không hiểu tại sao họ xuất hiện ở đây. Song hắn chẳng có thời gian hỏi, chỉ theo họ lên xe cơ giới rời khỏi chiến trường. Đội Thổ Hành đến vừa kịp lúc.
Trên xe, Vô Phong ngoảnh lại nhìn về tòa chung cư. Hắn thấy bóng Hoàng Tử Cát cùng hai con xạ ưng quần thảo giữa ba kẻ mạnh nhất và hàng vạn Chó Hoang. Trong mưa bạc, nhà vua bất khả chiến bại. Tên tóc đỏ tin chắc nhà vua sẽ tìm ra đường trở về. Nhưng niềm tin của hắn vỡ vụn khi đôi cánh đen của Liệt Giả xuất hiện, nuốt chửng cả mưa bạc lẫn cánh xạ ưng. Vô Phong ôm mặt, cố ngăn nước mắt chảy tràn hai bên má.
Hoa Tuyệt Tưởng đêm ấy rơi nhiều, phủ trắng cả quận Tây Chinh Kiếm.
Đêm ấy, hoàng hậu Tha Xuân thức trắng bên cửa sổ hoàng cung, bàn tay không khi nào rời chiếc khóa tóc. Trong lòng hoàng hậu, công chúa Dã Thố khi ngủ khi thức chờ đợi người cha quay về.
Nhưng đêm ấy chỉ có hoa Tuyệt Tưởng rơi xuống bàn tay công chúa nhỏ.
Sáng hôm sau, người Tuyệt Tưởng chạy lên mái nhà. Họ chết lặng khi thấy quân phương nam treo đầu và xác Hoàng Tử Cát lên nóc thánh đường cao nhất bên quận Tây Chinh Kiếm. Hệ Tôn đã chặt đầu nhà vua – gã không quên chuyện báo thù, kể cả với người chết.
Trường Khúc của Tuyệt Tưởng Thành chưa bao giờ bi đát hơn thế.
(*) thỏa thuận giữa Lục Châu và Thôn Tàng, xem lại Quyển 3 Chương 107
(**) nơi ở cũ của Hoàng Tử Cát ở phía đông nam hoàng cung, xem lại Quyển 3 Chương 113
(***) vành đai máng xối đá bao bọc hoàng cung, xem lại Quyển 3 Chương 113
(****) xem lại Quyển 3 Chương 113