Tuy đã yêu đương cặp kè hơn một năm nhưng Hỏa Nghi luôn gọi Thanh Nhi là “bà chị”. Hễ cãi nhau, gã chuyển sang gọi “bà cô”. Không tự dưng Hỏa Nghi xưng hô như thế. Gã khoái phụ nữ lớn tuổi hơn mình. Sống trong một thế giới đầy những bà cô bà chị trẻ đẹp là mơ ước của gã. Vừa nhận vị trí cố vấn, Hỏa Nghi liền thỉnh cầu nhà vua giúp hiện thực hóa sở thích quái đản đó.
Hoàng Tử Cát đáp ứng ngay, liền cử hai nữ thư ký tới giúp việc Hỏa Nghi. Họ đều là các “má” sồn sồn trên năm mươi tuổi, sở hữu vòng eo ở cái ngưỡng mà Hỏa Nghi gọi là “cần tám mươi ngày để đi vòng quanh”. Trong bộ mặt đần thối, gã phàn nàn với Tây Minh rằng nhà vua đã nhầm lẫn và rằng mình không cần xe lu hay thùng tô nô. Ngài đại thánh sứ nhún vai:
-Chịu thôi! Tại cậu ra điều kiện mập mờ đấy chứ! Dẹp mấy chuyện đó đi, đang chiến tranh đấy nhóc!
Thất vọng tràn trề, lòng đau như cắt, Hỏa Nghi đành tập trung công việc mà chẳng buồn nhìn ngó hai bà cô thư ký. Tại sảnh chính, gã cùng Hoàng Tử Cát thảo luận trên bản đồ giấy. Nhà vua hỏi Hỏa Nghi:
-Tối nay chúng ta sẽ đánh đoạn thành đông nam. Bản tóm tắt quân lực hai bên và tình hình chiến sự đều ở đây, cậu nói xem chiến thuật nào hợp lý nhất? Làm sao để giảm thiểu thiệt hại? Liệt Giả đang có tám nghìn quân và con số không ngừng tăng lên. Chúng tôi chỉ có bốn nghìn quân trong thành, không thể phung phí dù chỉ một người! Mọi sự hy sinh phải mang lại kết quả tối ưu! Cậu hiểu chứ?
Hỏa Nghi đọc tài liệu sau ngó bản đồ. Trông gã hết xoay ngang lại lật ngược mảnh giấy, đội trưởng Triệt Phạt nghi ngại nhìn Tây Minh. Ngài đại thánh sứ cười trừ. Xem xét một hồi, Hỏa Nghi trả lời nhà vua trẻ:
-Tôi sẽ giải thích vấn đề theo cách hiểu của tôi, cách nghĩ của tôi, được chứ? Cảm ơn ngài! Thế này, tính từ lúc bắt đầu cuộc chiến tức là từ ngày 24 tháng 8 đến nay đã gần một tháng(*). Mới gần một tháng thôi nhưng Tuyệt Tưởng Thành đã thủng. Phòng tuyến thủng sớm thường có ba nguyên nhân chính: thua thiệt khí tài, sự chủ quan và tin tức sai lệch.
-Vậy người Tuyệt Tưởng chúng tôi thua do chủ quan? – Đấu Tâm hỏi.
-Không, các ngài không chủ quan. Người Tuyệt Tưởng đánh giá đúng sự nguy hiểm của Liệt Giả, phòng thủ kín kẽ, kiểm tra nghiêm ngặt Lễ Đập Búa. Hoàn toàn không phải chủ quan! Đằng thẳng mà nói, ông Suất Tề không sai khi đề ra chiến lược “đánh chắc thắng chắc”. Nhưng phòng tuyến thủng bởi Liệt Giả đi trước các ngài quá lâu, từ lúc ông ta gửi bọn sát thủ đến Tuyệt Tưởng Thành tháng 7 năm ngoái. Ông ta đánh Tuyệt Tưởng Thành khi chỉ là tên khủng bố, khi chưa bắt đầu chinh phạt miền nam Kim Ngân. Không, có lẽ ông ta lên kế hoạch từ năm năm, mười năm trước không chừng! Các ngài chẳng mắc lỗi nào trong chiến tranh nhưng thua Liệt Giả ở vấn đề “thời gian”.
Nhà vua trẻ ngẫm nghĩ sau yêu cầu thư ký mở bản đồ thế giới. Toàn cảnh Tâm Mộng trải trên mặt bàn, Đấu Tâm chỉ lên phương bắc:
-Cuối năm ngoái, việc Hắc Thủy quốc tuyên bố li khai Băng Hóa kéo theo Liên Minh Phương Bắc tan rã. Tháng 3 năm nay, Bắc Thần quốc và Diệp quốc xung đột biên giới khiến Nhất Thống Cục lẫn Khối Ngũ Giác vào cuộc. Ba liên minh tranh chấp, Trục Chữ Thập nắm vai trò điều phối trung gian nhưng cũng tìm cách khai thác lợi ích từ những mối bất hòa. Bốn liên minh tranh giành nhau, do vậy… ôi…
Nhà vua trẻ cúi mặt lắc đầu. Đại thánh sứ Tây Minh cất lời:
-Do vậy, lục địa Kim Ngân hoàn toàn bị bỏ rơi. Hồi Liệt Giả chinh phạt miền nam Kim Ngân, các nước đã để ý ông ta. Nhưng vì biến động từ Băng Thổ và Đông Thổ, mối nguy hiểm Liệt Giả bị đánh giá thấp.
Nhà vua trẻ ôm trán:
-Bị đánh giá thấp vì những mối lợi khác nổi lên. Quang tố! Muôn đời vẫn là quang tố! Sáu nước miền đông Băng Thổ với trữ lượng quang tố dồi dào hiện là miếng bánh béo bở khiến các đế quốc tranh giành(**). Nó làm họ bỏ quên chúng tôi!
Đại thánh sứ nói:
-Hắc Thủy quốc tuyên bố li khai do tác động từ Lực Lượng Mù Thủy, vài năm gần đây, phần đông chính khách Hắc Thủy ủng hộ quan điểm của nhóm này. Mặt khác, vụ xung đột Bắc Thần – Diệp quốc khá bất thường, nhiều khả năng có bên thứ ba can thiệp. Tôi không dám khẳng định Liệt Giả can thiệp hay không nhưng dù thế nào, gã đều hưởng lợi.
Đấu Tâm lắc đầu:
-Chúng tôi đánh giá sai thông tin. Nhờ đoạn ghi hình của Đấu Thánh, chúng tôi biết Liệt Giả sẽ phát động chiến tranh vào tháng 8, biết cả mối liên kết tam giác Xích Tuyết – Tân đảng – Lực Lượng Mù Thủy. Nhưng chúng tôi không lường được mọi biến động trên thế giới đều nhằm vào Tuyệt Tưởng Thành. Hỏa Nghi nói đúng, kẻ địch lên kế hoạch từ rất lâu. Chúng tôi đã sai lầm!
-Tất đều sai lầm chứ không riêng cá nhân nào, thưa đức vua. – Tây Minh thở dài – Giờ ngài cần tập trung vào chiến trường.
Nhà vua trẻ gật đầu đoạn quay sang Hỏa Nghi. Gã này đang khổ sở nép người trước bà cô thư ký to béo, mặt mũi mếu máo. Đợi bà thư ký dọn dẹp giấy tờ, Hỏa Nghi thở hắt ra:
-Nóng quá nhỉ? Thời tiết oi bức quá! Được rồi, thưa đức vua, tôi tin rằng Tuyệt Tưởng Thành đã rơi vào chiến lược của Liệt Giả. Tôi gọi nó là “phương trình nhiều ẩn”, ngài biết thuật ngữ toán học này chứ?
-Một phép tính nhiều nghiệm số khác nhau nhưng khi thay mỗi nghiệm vào ẩn, tất cả đều thỏa mãn kết quả phương trình, phải không? Ý cậu nói rằng Liệt Giả có hàng chục phương án tấn công Tuyệt Tưởng Thành, vụ ám sát hôm qua cũng chỉ là một trong nhiều nghiệm đó?
-Không, nhiều phương án không phải vấn đề. – Hỏa Nghi nói – Vấn đề là với bất cứ phương án hay tình huống nào, Liệt Giả vẫn thắng lợi. Phương trình nhiều ẩn là vậy, mọi nghiệm số chỉ cho ra một kết quả duy nhất. Loại chiến lược này dựa trên sự liên kết chặt chẽ giữa các “yếu tố có sẵn”. Liệt kê ra, yếu tố có sẵn gồm cục diện thế giới Tâm Mộng, cục diện Đại Hội Đồng, những yếu tố chính trị - kinh tế, sự cô lập của Tuyệt Tưởng Thành, cái nhìn phiến diện mà thế giới dành cho người Tuyệt Tưởng, sự thay đổi trong cơ cấu Bảy Người Mạnh Nhất, thời gian phát động chiến tranh, cách nắm bắt tâm lý, thậm chí chính bản thân chúng ta – những người tham gia chiến tranh, vân vân… Liệt Giả gom tất cả rồi xây dựng chúng thành chiến lược đánh Tuyệt Tưởng Thành. “Phương trình nhiều ẩn” là thế! Ngay tại đây, ngay lúc này, Liệt Giả hiểu rõ ngài sắp đem quân tái chiếm đoạn tường thành đông nam. Ông ta biết ngài phải đánh để xốc lại tinh thần người Tuyệt Tưởng, để giữ chân ba giáo đoàn đánh thuê, để chứng tỏ năng lực của vị vua mới. Cái bẫy đang giăng ra và ngài sẽ mất nhiều hơn được khi cố giành lại đoạn tường thành. Liệt Giả đã định sẵn kết cục cho cuộc chiến, ông ta chỉ đợi các nghiệm số xuất hiện thôi!
Bà thư ký mang cho Hỏa Nghi tách trà thiết mộc, gã này lại rúm ró khép nép thêm lần nữa. Ngửa cổ nốc nửa cốc trà, Hỏa Nghi tiếp lời:
-Chiến lược “phương trình nhiều ẩn” không thể bị phá vỡ vì mọi “yếu tố có sẵn” đã thành hình. Người Tuyệt Tưởng và tất cả chúng ta đều bị cuốn vào chiến lược đó. Điều nguy hiểm ở chỗ kết quả phương trình này là gì? Nếu chiến thắng, Liệt Giả làm vua ở đây? Không, ông ta chắc chắn gục ngã khi liên quân đến. Hay ông ta cướp bóc? Không, cướp bóc được chút vàng bạc mà chẳng thể sở hữu những mỏ quang tố, Liệt Giả sẽ thành trò cười. Vấn đề đây này: cho dù chiến thắng, Liệt Giả buộc phải rời Tuyệt Tưởng Thành, vậy tại sao ông ta vẫn phát động chiến tranh? Nếu bảo Tuyệt Tưởng Thành sụp đổ sẽ làm miền bắc Kim Ngân nổi loạn thì quá khiên cưỡng! Đã bao giờ lục địa này bình yên đâu? Xin lỗi đức vua, đến giờ tôi vẫn không thể đoán ra kết quả phương trình.
Đấu Tâm lắc đầu:
-Nói như cậu… chúng ta không thể phá chiến lược “phương trình nhiều ẩn”? Dù chúng ta dùng phương án nào, kết quả vẫn là “Liệt Giả chiến thắng”? Hoàn toàn không có cơ hội sao?
Bong bóng kẹo cao su nổ “bép” trên miệng Hỏa Nghi:
-Đã quá muộn để ngài thay đổi các “yếu tố có sẵn”. Không thể chỉ vài bức thư ngoại giao hay trao đổi lợi ích quang tố mà ngài có đồng minh ngay lập tức. Ngài tạo ra bao nhiêu chiến thuật hay cố gắng thay đổi cục diện chính trị - ngoại giao thì vẫn không thể thoát khỏi chiến lược của Liệt Giả. Bởi lẽ tất cả chúng đều là “nghiệm số”, mà Liệt Giả đã tính toán mọi nghiệm số mà các ngài sẽ tạo ra. Chiến lược “phương trình nhiều ẩn” sẽ không thay đổi kết quả. Nhưng vẫn còn cơ hội, thưa đức vua. Thế này…
Hỏa Nghi ngửa cổ uống ực thêm lần nữa, cốc trà sạch bách. Gã thở khà:
-Trước hết, hãy chia chiến lược của Liệt Giả thành nhiều phương trình nhỏ. Mặt trận tường thành đông nam hiện là một phương trình nhỏ như thế. Ngài sẽ tham gia cuộc chiến và buộc phải tham gia dù biết Liệt Giả giăng bẫy – đây là quá trình tạo “nghiệm số”. Nếu ngài không đến, binh lính của ngài sẽ xuống tinh thần. Tôi đoán rằng nếu đánh hết sức, ngài sẽ thắng nhưng đồng thời phải trả giá đắt. Tinh thần người Tuyệt Tưởng có thể lên cao một chút, nhưng sau đó thì sao? Bằng quân số áp đảo, Liệt Giả sẽ tái chiếm đoạn tường thành rồi thúc quân đánh thẳng nội đô. Chắc ngài hiểu Liệt Giả nhắm đến cái gì?!
-Ngọn Xám! – Nhà vua trả lời – Chúng ta đang sửa chữa tòa tháp để ngắt cơn bão điện từ. Liệt Giả cần cơn bão nhằm ngăn chặn chúng ta sử dụng khí tài quân sự.
Hỏa Nghi gật đầu:
-Phải, Ngọn Xám chính là kết quả phương trình nhỏ này! Ngài cần đánh để xốc lại tinh thần binh sĩ, nhưng Liệt Giả cũng phải đánh để kiểm soát Ngọn Xám và duy trì cơn bão điện từ. Hai bên buộc phải tạo nghiệm số, “phương trình nhiều ẩn” đang yêu cầu cả ngài lẫn Liệt Giả tham gia. Vài yếu tố cần lưu ý là ngài đang thua Liệt Giả về mặt “tinh thần”, nhưng ông ta thua ngài ở chuyện “thời gian”. Ông ta phải đánh trước khi các ngài kịp xử lý tòa tháp, mặt khác, Liệt Giả phải đánh trước khi liên quân tới. Chậm nhất là giữa tháng 12, Đại Hội Đồng sẽ gửi liên quân; dư luận thế giới đang biểu tình dữ dội, Đại Hội Đồng không thể im lặng mãi.
Nhà vua trẻ ngẫm nghĩ một hồi, sau hỏi:
-Việc chúng ta đoán ra chiến lược “phương trình nhiều ẩn”, Liệt Giả có biết không? Việc chúng ta tìm cách chặt nhỏ chiến lược để dễ bề đối phó, Liệt Giả biết không? Và liệu ông ta đã vạch ra phương án đối phó chưa?
Hỏa Nghi cười:
-Ông ta đã tính hết, thưa ngài. Như tôi đã nói, bản thân chúng ta đều là “nghiệm” trong chiến lược của Liệt Giả. Dù bất cứ nghiệm nào, “phương trình nhiều ẩn” vẫn hoạt động. Ông ta tính toán mọi thứ! Nhưng có một điều mà ông ta biết mà không thể ngăn chặn, đó là bằng cách chặt nhỏ “phương trình nhiều ẩn”, chúng ta có thể áp chiến lược của mình vào chiến lược của Liệt Giả. Nói theo cách của tôi, chúng ta sẽ tạo ra một “phương trình” mới chạy song song với phương trình của Liệt Giả.
Nhà vua trẻ ngẫm nghĩ sau nhướn mắt:
-Là hệ phương trình phải không? Trong đó mọi nghiệm đều thỏa mãn cả hai phương trình?
-Ngay chóc! – Hỏa Nghi vỗ tay – Vì có phương trình mới nên nhiều nghiệm mới đồng thời xuất hiện, mà cuộc sống vốn không phải những con số cứng nhắc. Càng nhiều nghiệm xuất hiện, chiến lược của Liệt Giả càng rối loạn. Lúc ấy ngài có thể thay đổi những “yếu tố có sẵn” và lật ngược tình thế. Hãy nhớ điểm bất lợi lẫn ưu thế của ngài: thua tinh thần nhưng thắng thời gian!
Hoàng Tử Cát quay lại với bản đồ Tuyệt Tưởng Thành, ánh mắt chăm chăm khu nam thành phố:
-Ngọn Xám là mục tiêu chiến lược, là kết quả phương trình thứ nhất. Chúng ta cần chiến lược thứ hai: mục tiêu mới – kết quả mới nhưng phải gắn chặt nó với Ngọn Xám.
Hỏa Nghi chép miệng:
-Phải, ngài đã nghĩ đúng hướng! Nhưng nói gì thì nói, mặt trận tường thành đông nam vẫn quan trọng nhất. Có một điều làm tôi lo lắng! Phải, rất đáng quan ngại! Nguy hiểm! – Hỏa Nghi nép hẳn người khi bà thư ký mang thêm trà, ánh mắt cảnh giác cao độ như sợ bà má đồ sộ đổ ập lên người mình – À, tôi đang muốn nói đội thủ vệ nội đô, thưa đức vua! Ngọn Xám thuộc về người Tuyệt Tưởng hay không sẽ do đội thủ vệ quyết định. Nhưng đội thủ vệ hiện do Đấu Thánh chỉ huy. Tôi nghe chuyện em trai ngài có hôn ước với thánh nữ Tịnh Hoạt. Ờm… ngài hiểu đấy!
Nhà vua trẻ gật đầu song im lặng, tay vò đầu nhưng không sao ngăn được nỗi mệt mỏi chảy theo những lọn tóc buông thõng bên mặt. Anh ngó đồng hồ, đùi rung liền như muốn chạy trên tầng cao để giải tỏa bức bối. Nhưng thân là nhà vua, anh không thể chạy. Thấy vậy, đại thánh sứ bèn gọi Hỏa Nghi ra ngoài và để nhà vua tự suy nghĩ. Hỏa Nghi ghé đầu hỏi nhỏ:
-Ngài đoán Đấu Thánh chuyến này có ngủm không, đại thánh sứ?
-Hắn ngủm hay không phụ thuộc tên tóc đỏ. – Tây Minh trả lời – Mà cậu cố tình khơi chuyện này, phải không?
Hỏa Nghi nhún vai:
-Vì tôi ghét thua!
…
Một giờ chiều, quân Tuyệt Tưởng Thành đấu pháo quân Liệt Giả. Từ đỉnh tường thành, lũ Chó Hoang hướng nòng pháo bắn phá khu tổ hợp công nghiệp phía nam. Nhà máy phát nổ, lò rèn bốc cháy, mùi kim khí chảy rữa bốc mùi nồng nặc. Bên dưới, đội pháp sư Tuyệt Tưởng vận Thổ niệm dùng cát trộn sa kết tuyến dựng lá chắn giảm bớt thiệt hại, đồng thời ếm bùa lên dàn đại pháo ma thuật. Nhờ những khẩu đại pháo này, quân Tuyệt Tưởng có thể phá vỡ bùa chú phép thuật bảo vệ tường thành(***). Pháo nổ, đạn bùng ánh lửa xanh tím xuyên thủng bức tường thổi bay lũ Chó Hoang. Nhưng bức tường tổn hại bao nhiêu, người Tuyệt Tưởng đau đớn bấy nhiêu. Tổ tiên người Tuyệt Tưởng xây dựng tường thành và chính họ đang phá nát nó. Cuộc đấu pháo diễn ra suốt buổi chiều, khi lẻ tẻ, khi bóp nghẹt khoảng trời bằng tràng đạn nổ tàn khốc. Mưa bạc bay, bao nhiêu phiến đá bức tường rơi lả tả, bấy nhiêu nước mắt người Tuyệt Tưởng lã chã hai bên má.
Giữa chiến tranh ác liệt, hoa Tuyệt Tưởng vẫn nở, vẫn đẹp, vẫn tung cánh theo gió như chẳng quan tâm thời cuộc.
Bốn giờ chiều, giữa không gian ầm ầm tiếng pháo, Hoàng Tử Cát cùng nội các họp ở tòa điện chính. Trên ngai vàng, nhà vua trẻ trông xuống hai người dưới bậc thềm. Một là Đấu Thánh, bên cạnh là Vô Phong. Nhà vua triệu tập họ nhằm làm rõ sự vụ ở Ngọn Xám. Đại thánh sứ và Hỏa Nghi cũng tham dự phiên điều trần. Nhiều bằng chứng lẫn câu hỏi nhằm vào Đấu Thánh, còn tên tóc đỏ là nhân chứng mục kích toàn bộ sự việc. Một cố vấn an ninh hỏi Đấu Thánh:
-Cận vệ của Tịnh Hoạt nói anh chần chừ không cắt dây nguồn của Tịnh Hoạt và để cô ta kích hoạt kíp nổ. Có đúng vậy không?
Đấu Thánh không đáp, chỉ khẽ gật. Người nọ tiếp lời:
-Năng lượng tòa tháp quá tải, người điều khiển sẽ bị ngất, Tịnh Hoạt không thể tự mình chạy trốn. Phải có người giúp đỡ cô ta! Binh lính đã thấy anh và Vô Phong cãi nhau, có phải anh cố tình để Tịnh Hoạt đào thoát?
Đấu Thánh chung quy vẫn câm như hến, chẳng còn đâu gã thánh sứ ngạo mạn thường thấy. Gã thậm chí không dám ngẩng đầu anh trai trên ngai vàng. Vô Phong đột nhiên mở lời:
-Không phải lỗi Đấu Thánh, thưa các ngài! Chúng tôi ở ngay tâm vụ nổ, tháp bị sập nên mất nhiều thời gian thoát ra. Cũng do tôi lúc trước không xử lý Diễm Tà và để cô ta cướp Tịnh Hoạt.
-Anh chắc chứ, Vô Phong? – Cố vấn an ninh quay sang tên tóc đỏ – Nhiều người nói Đấu Thánh đã tranh cãi với anh chuyện mang Tịnh Hoạt về xét xử, có chuyện đó chứ?
Vô Phong lắc đầu:
-Bọn họ không ở hiện trường nên không nghe rõ ràng. Chúng tôi chỉ tranh cãi tại sao Tịnh Hoạt phản bội người Tuyệt Tưởng. Chuyện sốc mà, thưa các ngài, vì chẳng ai dám nghĩ Tịnh Hoạt sẽ phản bội!
Ban nội các săm soi Vô Phong chằm chặp. Họ hỏi hắn thêm vài điều, tên tóc đỏ trả lời rành mạch song mồ hôi ướt đẫm lưng. Mỗi lần như vậy, Đấu Thánh lại lén nhìn sang tên tóc đỏ. Lát sau, nhà vua cùng nội các họp bàn trước khi ra quyết định cách chức Đấu Thánh hay không. Được nửa tiếng, cuộc họp có kết quả. Đấu Thánh bị khiển trách nhưng vẫn giữ vị trí cũ, đợi khi chiến tranh kết thúc, tội trạng của gã sẽ được xét lại. Nhờ tên tóc đỏ, chính phủ không đủ bằng chứng kết luận Đấu Thánh phản quốc. Phiên điều trần kết thúc, gã thánh sứ lẳng lặng rời tòa chính điện và chẳng buồn ngó ngàng Vô Phong, ngay cả ánh mắt cảm ơn cũng không có.
Cuối buổi, Vô Phong nhanh chân chuồn ra ngoài tìm khí thở. Mồ hôi dính áo, vết thương mạng sườn làm hắn vừa ngứa vừa xót. Hỏa Nghi cũng rời tòa điện và gặp tên tóc đỏ ở hành lang. Hai người hỏi han tán gẫu vài câu rồi Hỏa Nghi nói:
-Ai chẳng biết Đấu Thánh bao che Tịnh Hoạt? Cậu đỡ giùm hắn làm gì?
-Tôi không giúp thằng đó, tôi giúp nhà vua! – Vô Phong trả lời – Hoàng Tử Cát mới lên ngôi, tôi không muốn anh ta đau đầu vì thằng em quả tạ. Vả lại cách chức Đấu Thánh chỉ làm quân thủ vệ rối loạn thôi!
Hỏa Nghi chóp chép nhai kẹo cao su:
-Đành rằng thế! Nhưng Tuyệt Tưởng Thành đâu thiếu người đủ khả năng thay Đấu Thánh? Tôi đang lên kế hoạch cho nhà vua, Đấu Thánh là nghiệm số mà tôi muốn loại bỏ nhất! Ở đây không ai ưa hắn, họ đều coi hắn là cái bóng mờ nhạt của Hoàng Tử Cát. Thằng cha đó làm hỏng phương trình của tôi mất!
Vô Phong lắc đầu:
-Không, không hẳn! Trận chiến đêm qua… tôi đã gặp vài thủ vệ. Họ thực sự coi trọng và chiến đấu vì Đấu Thánh. Hơi khó nói nhưng tôi cảm giác vậy! Đừng làm nhà vua khó xử, ông bạn. Ai muốn xử tội ruột thịt của mình chứ?
Hỏa Nghi toan nói điều gì nhưng kìm lại, gã nhai kẹo rau ráu:
-Hy vọng cậu đúng, tóc đỏ à! Hy vọng cậu đúng!
Đương trò chuyện, Hỏa Nghi chợt thấy lính ngự lâm gọi mình. Đại thánh sứ cho vời gã. Từ biệt ông bạn tóc đỏ, Hỏa Nghi rời tòa điện đến bệnh viện phía đông bắc hoàng cung. Nơi này hiện rất bận rộn, bác sĩ lẫn y tá chạy tới lui, các phòng đều có người bị thương như lính ngự lâm hoặc nhân viên chính phủ. Theo chân người dẫn đường, Hỏa Nghi đến phòng khám nghiệm. Tại đấy đội trưởng Triệt Phạt và đại thánh sứ đang chờ gã. Phía sau họ là hàng loạt xác chết lõa thể, đa phần là đàn ông, toàn thân nồng nặc mùi foóc-môn. Hỏa Nghi khẩn trương bịt khẩu trang rồi hỏi chuyện, Triệt Phạt trả lời:
-Đám này là đội sát thủ tấn công hoàng cung. Tôi từng thắc mắc tại sao chúng lọt qua hệ thống phòng ngự dày đặc và đây là câu trả lời: tất cả họ đều là người Tuyệt Tưởng, từ nhân viên chính phủ tới lính ngự lâm.
-Họ bị mua chuộc? – Hỏa Nghi cau mày.
-Không, họ không phản bội nhà vua. Họ bị điều khiển. Xin hãy xem cái này!
Đội trưởng ngự lâm dẫn Hỏa Nghi rảo quanh các bàn mổ. Hỏa Nghi nhận ra hộp sọ từng người bị tách đôi và mọi bộ não ngả màu đen tím. Điều gớm ghiếc là giữa các nếp nhăn não thòi ra một thứ dài ngoằng nhớp nháp, chảy nhễu chất dịch xanh lét lẫn dịch não. Hỏa Nghi rụt cổ ngăn cơn buồn nôn, giọng lờm lợm nước bọt:
-Cái thứ dài lòng thòng kia là gì vậy?
Đại thánh sứ lên tiếng:
-Dây leo thực vật. Đây là một dạng ma thuật phức tạp gồm nguyền rủa và bùa chú. Nó thuộc phép Mộc niệm, xuất phát từ miền nam Xích Quỷ. Pháp sư Xích Quỷ thường gọi loại ma thuật này bằng cái tên khác là “bùa ngải”. Bằng cách cấy mầm cây chứa oan hồn ký sinh cơ thể người rồi liên tục nguyền rủa, mầm cây sẽ phát triển, oan hồn từ mầm cây cũng lớn mạnh và kiểm soát bộ não, thao túng tâm trí họ. Khi hoàn thành công việc, dây leo sẽ siết chặt bộ não và cắt đứt dây thần kinh. Không dấu vết cũng không dấu tích, nó là ma thuật tàn ác nhất của người Xích Quỷ.
-Có thứ như vậy sao? – Hỏa Nghi nhăn mặt.
-Nó là mặt tối của Mộc niệm. – Tây Minh giải thích – Mặt sáng Mộc niệm là hòa hợp tự nhiên và sinh trưởng, nhưng mặt tối là thao túng linh hồn. Oan hồn xưa nay thường thích trú ngụ lên cây cối hoặc đồ gỗ, người Xích Quỷ nhận thấy điều đó và phát triển thành ma thuật. Cậu từng đến Xích Quỷ chắc biết dân chúng ở đó đối xử với người chết thế nào. Họ thắp nhang, đốt vàng mã và luôn miệng cầu xin người chết phù hộ; họ không bao giờ muốn linh hồn người chết yên nghỉ. Bằng cách nào đó, gã Tiếu đã đầu độc những con người này và đúng Lễ Đập Búa, gã sử dụng họ như công cụ.
Hỏa Nghi gật gật, không dám nhìn mấy cái hộp sọ đang tràn dịch. Đội trưởng ngự lâm nói:
-Nhưng còn một thứ khác quan trọng hơn. Xin theo tôi… – Ông ta dẫn Hỏa Nghi đi tới một bàn mổ, bên trên có xác chết một người đàn ông – …kẻ này đã từng giao đấu với cố đức vua Đấu Nhân. Gã chỉ là thế thân của Tiếu nhưng sử dụng lưỡi hái, bí kỹ lẫn cách thức di chuyển y hệt Tiếu. Trên đời không thể có chuyện như vậy. Các bác sĩ đã mổ não gã và phát hiện một vật…
Triệt Phạt chỉ vào chiếc khay cạnh bàn mổ. Khay to nhưng vật trên đó bé xíu: một khối hình trụ tua tủa chân như con nhện sắt. Thâm tâm Hỏa Nghi nổ bùng như có tia sét đánh ngang đầu bởi nó y hệt thứ đang cắm trong não Vô Phong: Thiết Thù 117. Nhưng gã nhanh chóng giữ bình tĩnh, chỉ nhìn ngó vẻ ngạc nhiên rồi vờ vịt:
-Thứ này thì liên quan gì?
-Chưa rõ, máy móc không hoạt động nên chúng tôi chưa hiểu nó là thứ gì. Máy phát tín hiệu chăng?
Hỏa Nghi bèn đáp:
-Tôi có quen một người Xích Quỷ. Ề… chắc đại thánh sứ biết bạn gái tôi… he he he! Cô ấy là người Xích Quỷ lại hiểu rõ máy móc. Tôi sẽ nhờ cổ giúp đỡ, ông thấy được chứ, đội trưởng?
Đội trưởng ngự lâm đồng ý đoạn xin chỉ thị cấp trên. Đề nghị của Hỏa Nghi nhanh chóng được chấp thuận. Khi ấy là sáu giờ tối, bầu trời nhập nhoạng ánh sáng lẫn bóng đêm, tiếng pháo nổ đã tạm lắng. Nhưng bên dưới hoàng cung, Hoàng Tử Cát đang tập hợp quân đội chuẩn bị cuộc tái chiếm đoạn tường thành đông nam. Từ phòng làm việc của bệnh viện, Hỏa Nghi hết trông xuống đội ngũ Tuyệt Tưởng lại ngó tờ giấy trắng tinh trước mặt. Trước nay gã chưa từng viết thư cho bạn gái, bàn tay lừng khừng như gà mắc tóc. Chợt thấy một nữ y tá trẻ đẹp bước qua, gã liền cúi người ngắm nghía. Cảm hứng dâng trào, Hỏa Nghi liền soạn thảo, tay hí hoáy viết những dòng chữ xiên xẹo, mắt không ngừng nhòm ngó vòng ba của nữ y tá.
“Thanh Nhi à, em đây! “Bà chị” khỏe không? Em nhớ bà chị quá đi! Đừng lo cho em, ở đây pháo hoa nổ suốt ngày, vui lắm! Nghe nè, em có việc cần nhờ…”
***
(*) Liệt Giả đánh Tuyệt Tưởng Thành từ ngày 24 tháng 8, xem lại Quyển 3 Chương 111
(**) vấn đề sáu nước miền đông Băng Thổ, xem lại Quyển 3 Chương 56, Quyển 3 Chương 81, Quyển 3 Chương 101
(***) bức tường của Tuyệt Tưởng Thành có phép thuật bảo vệ, xem lại Quyển 3 Chương 111