Ngục Thánh

Quyển 2 - Chương 57: Cõi trời




Bọn Vô Phong không phải là những người duy nhất đang đối đầu với xác sống. Cách đó rất xa, ở một nơi vô định giữa biển sương mù, có một cô gái đã chiến đấu với xác sống từ lúc tỉnh dậy ở “đất chết”. Nàng thở dốc, mặt đỏ gắt, toàn thân bại đi, pháp trượng trên tay chập chờn lửa điện yếu ớt. Xung quanh nàng, những cái xác cháy sém nằm chồng chất nhưng vòng vây của lũ xác sống vẫn không ngừng khép chặt. Chúng giẫm đạp lên đồng bọn, lầm lũi tiến tới, hàng ngàn cái miệng thối rữa lúc nhúc giòi bọ liên tục khào khào mấy âm thanh vô nghĩa. Cô gái hoàng sợ, lòng cầu mong mình chưa tỉnh ngủ và đây chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp. Bất quá, càng chối bỏ hiện thực, nàng càng bấn loạn. Nàng cầu mong một thứ phép thuật hùng mạnh nào đấy sẽ đưa Chiến Tử tới đây. Nàng cần hắn hơn bao giờ hết. Phải, nàng là công chúa Lục Châu.
Ở nơi này, người chết ghét người sống.
Chẳng thể địch lại số lượng xác sống đông đảo, Lục Châu liền rút lui. Nàng cố sức leo qua những gò ụ rồi cắm đầu mà chạy, đôi chân mặc cho bản năng sinh tồn đưa đường chỉ lối, ánh mắt khao khát sự xuất hiện của Chiến Tử. Đám xác sống điên cuồng đuổi theo cô gái, bước tiến rầm rập trên “đất chết” tựa lũ từ thượng nguồn đổ về. Công chúa bèn hướng pháp trượng về phía sau, vừa chạy vừa niệm phép, lưới sét từ cây pháp trượng giăng như mạng nhện thiêu cháy lũ xác sống. Nhưng đám này vừa ngã xuống, đám khác đã phá gò chui ra; những đôi chân lở loét dính đầy tro xám, những đôi tay rữa nát bốc mùi hôi thối. Bọn chúng tràn lên như thác lũ, đi đường vòng, lập thế gọng kìm bao vây Lục Châu. Công chúa tiếp tục niệm phép, pháp trượng xập xòe bắn luồng sét đánh bạt lũ thây ma, mở ra một khoảng trống. Lục Châu bèn lao qua, bọn xác sống đồng loạt vung đao kiếm ngăn cản. Cô gái liền vận phép Lôi Thành, khối bán cầu điện bọc lấy nàng, hất văng rừng đao kiếm cùng xác sống; giòi bọ, thịt thối văng lung tung. Nhưng chừng ấy chẳng thể thay đổi tình thế, xác sống liên tục mọc ra từ gò ụ, đoàn quân ma quỷ ngày càng đông. Không nhanh như vô nhãn, không dữ dội như giao long, chúng nhấn chìm hy vọng của con người một cách chậm rãi và khoái trá.
Ở nơi này, người sống sợ người chết.
Lục Châu thở dốc, toàn thân rã rời, mắt mờ dần, tai ù đi. Nàng đã chạm tới ranh giới sinh tử và những ý niệm hối hận bắt đầu xâm chiếm đầu óc. Công chúa tự hỏi cách đây ba tháng, nếu từ chối đề nghị Thánh Vực thì mình sẽ ra sao? Một cuộc sống nhàm chán trong cung điện, nhưng nó chắc chắn tốt hơn lúc này. Nếu nàng quyết tâm lựa chọn Chiến Tử thay vì Vô Phong? Có lẽ bây giờ nàng sẽ vững tâm hơn rất nhiều, thậm chí chẳng biết đến sợ hãi. Song hối hận bao nhiêu, đôi chân Lục Châu nặng nề bấy nhiêu. Trong mắt nàng, những gò tro như đồi núi cao ngất, những con đường dài như sông, “đất chết” mênh mông như biển. Chạy đâu? Trốn đâu? – Công chúa run lẩy bẩy, hàng mi run run chực khóc.
Đương chạy, Lục Châu bỗng dừng bước, gương mặt bừng sáng. Phía trước có người đang đi tới, người đó tóc đen, y phục đen tuyền, thần khí buốt giá tựa một tảng băng. Chiến Tử! – Công chúa vui mừng quá đỗi, nàng nghĩ Vạn Thế đã lắng nghe thỉnh cầu của mình. Cõi lòng nàng được xoa dịu, nỗi sợ hãi vơi bớt quá nửa. Chỉ Chiến Tử mới có thể mang đến sự vững tâm tuyệt đối cho nàng. Nàng lao tới, giọng thổn thức:
-Chiến Tử?!
Chiến Tử nghiêng đầu mỉm cười. Biểu hiện của y vẫn chẳng đổi thay, nhưng nó khiến Lục Châu khựng lại. Công chúa đang thập tử nhất sinh, cớ sao gã cười? Chút lý trí sót lại nhắc nàng rằng Chiến Tử đang thực thi nhiệm vụ cùng ngài Tây Minh, sao có thể tới đất Lạc Việt?
Con người dễ bị giấc mơ của mình lừa bịp.
Công chúa liền vận nội lực, pháp trượng tóe ra một luồng điện bắn thẳng ngực Chiến Tử. Gã này lên cơn co giật, thân xác bùng cháy, gương mặt đẹp mã bửa đôi phọt ra một đống giòi trắng hếu. Lục Châu hoảng hồn, thần sắc tái nhợt vì mới đây nàng còn định ôm chặt cái xác kinh khủng đó. Nhưng cô gái bỗng nhận ra hàng trăm bản thể Chiến Tử khác lần lượt xuất hiện trong quân đoàn xác sống. Chúng chậm rãi bước về phía nàng, hàng trăm cái miệng mở lời:
-Tôi tới rồi, thưa công chúa!
-Xin lỗi, tôi không nghĩ ra món quà sinh nhật nào hợp với công chúa cả.
-Tôi thề sẽ trung thành với công chúa cho tới lúc chết!
Muôn vàn câu nói khiến Lục Châu kinh hoảng, những kỷ niệm đẹp đẽ đang trở thành cơn ác mộng khủng khiếp. Nàng cuống cuồng lui bước đoạn hét lớn:
-Không được tới đây! Không được tới!
Đám “Chiến Tử” giả dạng vẫn lầm lũi tiến đến. Công chúa chống pháp trượng vận phép Lôi Thành, khối bán cầu điện khởi phát xoáy như bông vụ hất văng vô số bản thể Chiến Tử cùng xác sống. Nhưng phép Lôi Thành vừa rồi là nguồn nội lực cuối cùng của Lục Châu, nàng gục ngã, gò má đẫm mồ hôi, đôi chân cứng ngắc không biết chạy đâu. Nàng muốn nhìn thấy cha, muốn nhìn thấy anh trai, muốn thấy Chiến Tử, muốn thấy các hộ vệ. Nàng muốn sống, nhưng – bằng – cách – nào – đây?
Phía sau quân đoàn xác sống bỗng xuất hiện tiếng nổ lớn, hàng chục cái xác bắn tung lên trời. Rồi một cái bóng luồn lách qua những thây ma, đôi chân phăm phăm lao đến chỗ Lục Châu đoạn tóm lấy nàng, cõng trên lưng rồi nhanh chóng đào thoát khỏi nơi nguy hiểm. Dù mang theo một người song bước chạy của kẻ này phăm phăm như gió cuốn, né tránh hàng trăm cánh tay thối rữa đang vươn ra chụp bắt. Lũ tử thi bám theo nhưng kẻ lạ mặt chạy quá nhanh, thoáng chốc đã mất dạng. Đoàn quân ma quỷ bèn tỏa đi nhiều hướng quyết không để sổng con mồi, chúng gào thét khiến bầu không khí tràn ngập hơi thở hôi thối, chúng cày xới mặt đất, tro vàng mã vần vụ nhuộm đen sương trắng. Lục Châu chẳng rõ ai cứu mình, chỉ biết nàng có thể sống lâu hơn chút nữa để tiếp tục nuôi hy vọng.
Kẻ lạ mặt mải miết chạy; cho tới khi những âm thanh nguy hiểm rời xa thính giác, y liền trèo lên một gò cao rồi đặt Lục Châu xuống. Công chúa định thần nhìn lại thì thấy người đó là một cô gái, tóc đen dài ngang lưng, gương mặt hiền hòa, ánh mắt mang dư vị của thời gian xa xăm. Chưa cần biết người này là bạn hay thù, công chúa lên tiếng:
-Cảm ơn!
Cô gái nọ thoáng cười. Lục Châu chợt nhận ra hai tay của cô ta được bao bọc bởi hợp kim gồm nhiều mảnh xếp chồng nhau kiểu vẩy cá, trông qua mềm mại như đôi găng lụa mỏng. Công chúa sực nhớ chuyện xảy ra với Mai Hoa ở Cây Cầu Vĩ Đại, nàng lùi lại, tay nắm pháp trượng:
-Cô… cô là Diễm Tà?
Diễm Tà mỉm cười rồi gật đầu xác nhận. Cô ả chẳng để ý thái độ thù địch của công chúa mà nhóng mắt về nơi vô định trong mây mù, sau nói:
-Tôi nghĩ chúng ta nên đi theo đường này. Mong là tôi không nhầm.
-Cái gì? Chúng ta? Cô đang nói gì vậy? – Lục Châu thảng thốt.
Diễm Tà chỉ ngón tay vào mình, sau chỉ sang công chúa:
-Cô và tôi, “chúng ta” đó, cô công chúa bé bỏng à! Cô đang kiệt sức, tôi đang cần người trợ giúp, chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi “đất chết”. Hai người tốt hơn một người, hiểu chứ?
Đúng như cô ả nói, công chúa nên tạm thời bỏ qua khác biệt chiến tuyến và bắt tay làm đồng minh. Nhưng liệu quan hệ đồng minh tồn tại bao lâu? – Lục Châu tự hỏi. Có thể Diễm Tà cần thêm người, nhưng khi tìm thấy đồng đội thì điều gì đảm bảo rằng ả sẽ để Lục Châu sống tiếp? Không thể được! – Công chúa tự nhủ. Nàng vẫn còn chút nội lực, nếu chiếm được tiên cơ, đoán chừng có thể hạ gục Diễm Tà chỉ bằng một phép Lôi niệm. Bất quá, nàng cần một cơ hội.
Một cách ngẫu nhiên có chủ đích, Diễm Tà cầm lấy pháp trượng của công chúa và ngắm nghía hồi lâu. Không có pháp trượng, Lục Châu chẳng thể xuất chiêu. Cùng lúc ấy, không gian chợt lạo xạo tiếng chân bước, mùi hôi tanh như lưỡi dao xuyên qua sống mũi chọc đến óc, màn sương thoáng chốc xuất hiện vô vàn cái bóng thất thểu. Lũ xác sống đã đuổi tới nơi. Công chúa hoảng sợ còn Diễm Tà vẫn điềm nhiên như không. Cô ả tóc đen trả lại pháp trượng rồi nở nụ cười đẩy ẩn ý:
-Đừng nghĩ chuyện sống sót ở đây. Hãy từ bỏ cuộc sống hiện tại, hãy gột sạch những tiếc nuối, chết đi không hay hơn sao?
Lục Châu nghĩ Diễm Tà đang nói nhảm. Khi cái chết cận kề, con người chỉ tìm mọi cách để “sống sót” – một bản năng sinh tồn nguyên thủy, sao có thể từ bỏ nó khỏi đầu óc? Nhưng khi nàng đang lấn cấn giữa sống và chết, ánh mắt Diễm Tà đột nhiên sắc bén kinh hồn. Cô ả túm lấy cổ áo công chúa rồi đẩy nàng xuống. Lục Châu ngã dúi dụi dưới chân gò, khuôn mặt ám đầy tro bụi. Lũ xác sống liền ùn ùn kéo đến. Chẳng ngờ kẻ đồng minh trở mặt quá sớm, Lục Châu phẫn uất hét lớn:
-Diễm Tà!
Diễm Tà nhún vai cười nhạt:
-Tôi nói rồi đấy! Đừng bấu víu hy vọng sống, cô không thể sống ở đất chết!
Thây ma tràn qua gò ụ bao vây Lục Châu. Một điều kỳ lạ là tuy đứng giữa đoàn xác sống nhưng Diễm Tà lại chẳng bị rớ tới. Không lẽ ả cũng là xác sống biến hình giống Chiến Tử? – Lục Châu kinh hãi. Nhưng công chúa chẳng quan tâm nữa. Giờ đây, xung quanh nàng là bức tường tử thi dày đến vô tận. Nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, những tia sét từ đầu pháp trượng bắn xối xả. Nhưng rồi nội lực cạn sạch, công chúa buộc phải đánh cận chiến. Nàng vung pháp trượng tới đâu, xác sống nát thây tới đó. Cơ thể của chúng vốn mủn rục từ lâu nên rất dễ bị phá hủy. Có điều xác sống liên tục đội mồ sống dậy, tưởng chừng phủ kín toàn bộ “đất chết”. Hy vọng sống của công chúa mỗi lúc nhỏ dần.
Đời người thật bé nhỏ.
Khuôn mặt công chúa vẫn đẹp, nhưng không phải cái đẹp hiền hòa. Đôi mắt nàng vẫn buồn, nhưng là nỗi buồn thê thảm. Pháp trượng của nàng dính bết thịt vụn xương lở, tử thi chồng chất. Những đôi tay khô đét phá đất vươn lên kéo tuột chân Lục Châu. Nàng gục ngã, người bị biển tro vùi lấp. Lũ ma quỷ nhanh chóng xô tới, miệng thở lều phều đói ăn muốn chén thịt người. Công chúa hoàn toàn bất lực. Nàng đã kiệt sức nhưng tâm trí vẫn vùng vẫy quyết liệt. Nàng chờ mong Chiến Tử. Phải, y sẽ đến vào giờ khắc quan trọng nhất và mọi chuyện sẽ ổn. – Lục Châu tự trấn an. Và nàng nhanh chóng nhận ra đó chỉ là thứ hy vọng núp bóng sự tuyệt vọng. Những bản thể Chiến Tử đứng xen lẫn xác sống, chúng hiện hữu như nhạo báng mong muốn của Lục Châu. Bọn thây ma lừ lừ tiến đến, hàm răng nghiến kèn kẹt nôn khạc giòi bọ. Công chúa sẽ bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, cuộc đời nàng phải chăng đã kết thúc?
Trước lúc chết, người ta thường hối tiếc.
Tâm trí Lục Châu chảy ngược về quá khứ. Nàng nhớ những ngày tháng yên bình ở hoàng cung, những niềm vui nho nhỏ giữa một cuộc sống đôi phần tẻ nhạt. Lục Châu chợt nhớ về giấc mơ không có đoạn kết thường len lỏi vào thâm tâm nàng trong mỗi giấc ngủ. Nàng chỉ mong sao khi trở thành tiểu thánh sứ bay quanh Vạn Thế, những ký ức ấy vẫn tồn tại (*).
Và nàng sẽ không còn là chim trong lồng nữa.
Bọn xác sống chợt dừng lại. Chúng không tấn công Lục Châu nữa mà nhìn ngang ngó dọc rồi lần lượt rời đi. Những bản thể Chiến Tử tan rã, dồn thành một đống xương thịt thối um. Vùng đất trở về trạng thái yên tĩnh. Công chúa không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trên gò cao, Diễm Tà nở nụ cười, đường môi cong tựa cánh hồng mỏng tang bay giữa màn sương màu trắng của “đất chết”:
-Xong rồi! Cô đã an toàn!
Cô ả tóc đen nhảy xuống, nhặt cây pháp trượng rồi cõng Lục Châu trên lưng. Hành động ấy khiến công chúa hơi sững sờ, nhưng nàng cũng không phản kháng, chỉ tựa đầu lên vai Diễm Tà tận hưởng sự yên bình hiếm hoi. Ít nhất, nàng vẫn sống.
Diễm Tà cõng công chúa mà đi, cô ta cố gắng vượt qua những gò ụ cao ngất thay vì lần theo những con đường mòn bên dưới. Thấy lạ, Lục Châu bèn thắc mắc thì Diễm Tà trả lời:
-Những con đường đó là mê cung, chúng sẽ dẫn chúng ta đi lòng vòng, mãi mãi không có đường ra khỏi “đất chết”. Cần phải đi theo một đường thẳng. Tất nhiên sẽ có lúc sai, như hôm trước tôi đi nhầm tới Cây Cầu Vĩ Đại.
-Nhưng sương mù dày đặc, sao có thể xác định phương hướng? – Lục Châu hỏi.
-Khi cô nhắm mắt mà đi, chân cô sẽ luôn theo đường thẳng. Khi dừng chân ở đâu, cô phải đánh dấu hoặc nhớ phương hướng vừa di chuyển.
Công chúa nghển cổ lên nhìn và thấy Diễm Tà nhắm mắt mà đi thật. Ngay cả khi phải leo trèo, cô ta cũng không hề mở mắt. Điều này chứng tỏ Diễm Tà có kinh nghiệm tìm đường ở “đất chết”. Lục Châu hỏi:
-Cô đến đây lần nào chưa?
-Một lần. Suýt chết! – Diễm Tà cười – Đừng hỏi tại sao hay khi nào, chúng ta đâu phải là bạn, đúng chứ? Nhưng nếu cô chấp nhận làm bạn, tôi sẽ kể, đồng ý chứ?
Làm bạn ư? – Lục Châu không nghĩ giữa nàng và Diễm Tà có quan hệ bạn bè, dù là hiện tại hay tương lai. Tuy nhiên, những biểu hiện của Diễm Tà khiến công chúa chộn rộn khó tả. Nàng không nghĩ trên đời này vẫn còn người vô tư như Diễm Tà.
Sau đó, hai người im lặng một khoảng thời gian khá lâu. Diễm Tà mải miết đi còn Lục Châu lúc tỉnh lúc mê, thi thoảng thiếp đi rồi giật mình tỉnh giấc. Sương mù bớt dày, lúc này Lục Châu có thể nhìn rõ một gò ụ cách đấy khoảng ba trăm mét. Nhưng Diễm Tà vẫn sử dụng trực giác để dò đường; cô ta nói rằng các gò ụ có thể trồi sụt như cồn cát ở sa mạc nên không thể lấy chúng làm mục tiêu. Và quả thực là mỗi khi xác sống chui ra, những gò tro thay đổi ít nhiều hoặc biến mất hẳn. Diễm Tà tiếp tục vượt qua một dãy gò trắc trở. Cô ta khom người, bám vào chỗ chắc chắn nhất rồi từ từ di chuyển, đôi chân thỉnh thoảng bị sụt xuống vì nền tro yếu. Ở trên lưng Diễm Tà, Lục Châu không thể hiểu cô ả lấy đâu ra sức lực mà có thể vừa cõng người khác vừa đi hàng tiếng đồng hồ liền?
Trèo hết dãy gò, hai người đi xuống vùng đất bằng phẳng hơn, trong sương mù lác đác những thây ma vật vờ. Tất cả đều mặc giáp trụ, xem chừng là quân lính phương bắc thuở xưa. Một cái xác thất thểu bước ngược chiều hai người, tấm thân giơ xương thủng chỗ nọ mục chỗ kia, hốc mắt sâu hoắm đầy giòi bọ “nhìn” nơi vô định, hoàn toàn không để tâm đến hai cô gái. Giấc mơ hồi hương cháy bỏng đã khiến đám lính thuở xưa biến thành một thứ nửa người nửa quỷ. Lúc sống bị giết trên chiến trường, lúc chết trở thành thức ăn cho giòi bọ. Lục Châu dõi theo cái xác, cõi lòng sinh chút thương cảm cho số phận bi thảm của những kẻ chinh phạt phương bắc.
-Thời đại phi cơ giới là thế, mọi thứ đều giải quyết bằng chiến tranh. – Diễm Tà nói – Ngày nay, nó là điều kinh khủng nhưng ở thời đó, con người chỉ tìm được giá trị bản thân qua chiến tranh.
Công chúa liền hỏi:
-Tại sao khi nãy, lũ xác sống ngừng tấn công tôi?
-Vì cô đã tuyệt vọng và chấp nhận cái chết. Lũ xác sống chỉ tấn công khi khát vọng sinh tồn của cô trỗi dậy, nói cách khác, chúng có thể “đọc” những suy nghĩ trong đầu cô.
-Thật vậy ư?
-Phải. – Diễm Tà cười – Xác sống đều là binh lính tử trận, chúng khao khát thoát khỏi “đất chết”. Và bởi cô cũng muốn thoát khỏi “đất chết” nên chúng có thể cảm nhận được ý niệm tương đồng. Và hình như cô đang nghĩ như vậy thì phải, tôi cảm giác bọn chúng đang mò tới.

Lục Châu giật mình khi thấy đám thây ma đang lừ lừ tiến đến. Nàng vội nghĩ những chuyện không vui trong quá khứ. Ý nghĩ của nàng đổi khác, bọn xác sống liền thôi rình mò và lại vật vờ bước. Nguy hiểm qua đi, Lục Châu hỏi tiếp:
-Vậy tại sao chúng có thể biến thành con người? Tôi đã nhìn thấy một hộ vệ của mình…
-À, đất chết có khả năng phản chiếu suy nghĩ con người. Vài tử thi sẽ biến thành hình ảnh của người mà cô muốn gặp nhất. Cái gã tóc đen vừa nãy, hắn là bạn trai cô à?
Lục Châu phản đối ngay:
-Không, không phải!
-Vậy tại sao cô nghĩ đến hắn nhiều thế? Thú nhận đi chứ, đâu có gì xấu nhỉ? – Diễm Tà cười ngất.
Lời bông đùa của Diễm Tà khiến Lục Châu phấn chấn đôi chút, ý niệm thù địch với cô ả vơi bớt ít nhiều. Công chúa bắt đầu suy nghĩ lại lời đề nghị kết bạn của cô ta. Có một người bạn Diễm Tà, kể cũng không tồi. Lục Châu nói với giọng tiếc nuối:
-Hình như cô là người viết sách? Cô làm việc cho Liệt Giả vì ông ta trả nhiều tiền hơn, đúng không?
Diễm Tà lắc đầu:
-Không phải tiền. Liệt Giả từng cứu mạng… chính xác hơn là cho tôi một cuộc sống, tôi cần trả ơn ông ta. Nhưng tôi chỉ làm những công việc thú vị, như tới Hoành Sơn chẳng hạn!
-Thú vị? Có gì thú vị chứ?
-“Đất chết” có thể cho tôi gặp lại giấc mơ của mình. Đôi lúc, tôi không muốn rời khỏi đây. Cô biết đấy, có những giấc mơ mà chúng ta chỉ muốn sống với nó mãi mãi.
Diễm Tà vừa dứt lời, một xác sống đằng xa liền đi tới. Thân thể nó biến đổi thành một anh chàng thấp người, tóc xù rối bù, gương mặt góc cạnh đôi phần lì lợm, đôi mắt hoang dại xen lẫn u buồn. Dù chỉ là xác sống biến hình nhưng anh ta rất “thật”, như một sinh thể sống đàng hoàng. Diễm Tà dừng bước rồi mở mắt ngắm nhìn “con người” đó hồi lâu, đôi môi cười gượng gạo:
-Dù sao nó vẫn là thây ma, không phải người sống.
Cô ta vung tay đánh văng cái xác biến hình, nó trượt dài trên nền đất và tan thành đống bầy nhầy xương thịt. Diễm Tà lại nhắm mắt bước tiếp. Lục Châu hỏi:
-Anh chàng nọ là người thế nào với cô?
Diễm Tà mỉm cười, đôi môi hồng thoảng nét u buồn như cánh hồng úa tàn:
-Một người bạn, à, chỉ là bạn thôi…
-Và cô muốn gặp lại anh ta?
-Không, cậu ta chết lâu rồi, tôi nghĩ thế. Tôi đang đi tìm mộ phần của hắn. Nó nằm cạnh một tòa tháp đen trên đỉnh núi tuyết. Tôi đã cất công đi khắp thế giới Tâm Mộng nhưng không thể tìm ra. Thời gian thay đổi quá nhiều, tôi không thể tìm lại những gì thuộc về quá khứ nữa.
Một sự im lặng tràn qua tâm trí hai cô gái, Diễm Tà thu mình với nội tâm còn Lục Châu cũng không hỏi thêm. Những cơn gió buốt giá vẩn vơ khơi gợi những nỗi niềm sâu kín của họ. Như không thể kìm nén cảm xúc khi gặp lại cố nhân, Diễm Tà mở miệng hát khe khẽ, giọng cô gái trầm ấm như tia nắng mảnh mai cố xua đi màn sương lạnh lẽo buồn thảm của “đất chết”. Thật lạ, nó lại là lời ca mà Lộc Tục từng hát khi đưa nhóm công chúa tới ngôi làng Lạc Việt.
Chờ ta! Chờ ta! Chờ ta với, bằng hữu!
Hãy cùng đi trên một con đường!
Đi cho tới cùng trời cuối đất!
Chẳng cần biết nơi nào, chỉ biết ta ở bên nhau…
Bóng dáng hai người lẻ loi giữa vùng đất đắp bằng tro mênh mông như biển. Con đường bắt đầu đổ dốc bòn rút sức lực, thời gian lê thê tựa bộ hàm của vô nhãn cắm ngập xương người mãi không chịu nhả. Bất chợt họ nghe thấy những thanh âm giao tranh dữ dội cùng mùi cháy khét lẩn quất trong sương mù. Lục Châu giục:
-Thử lại đằng kia xem! Hình như có người!
-Không được, tôi sẽ mất phương hướng. Cô đi xem sao, tôi sẽ chờ ở đây.
Thể lực của công chúa đã tạm thời hồi phục. Nàng bèn rời lưng Diễm Tà, chạy theo hướng âm thanh phát ra. Đi khoảng hơi trăm mét, nàng gặp ngay Tiểu Hồ và một cô gái lạ mặt có mái tóc bạch kim đang quần chiến cùng xác sống, dáng vẻ hết sức khổ sở. Trông thấy Lục Châu, Tiểu Hồ vui mừng:
-Công chúa!
Lục Châu bèn chạy tới và chỉ họ cách thoát khỏi xác sống. Tiểu Hồ áp chế được ngay những suy nghĩ muốn thoát khỏi “đất chết” nên bọn thây ma chẳng lý gì đến nàng nữa. Nhưng cô gái tóc bạch kim khó hơn nhiều, ả không thể kìm nén sự kinh khủng về lũ xác sống, thành thử những ý niệm đào thoát vẫn tồn tại. Bị hàng trăm tử thi đói khát bám rượt, cô ả không chiến đấu nữa mà chạy bán sống bán chết vào sương mù đoạn hét lớn:
-Đừng đụng vào tóc của ta! Ta cấm các người!
Công chúa và Tiểu Hồ liền đuổi theo. Nhưng khi tới nơi, họ thấy ả tóc bạch kim đã bất tỉnh nhân sự dưới chân Diễm Tà. Diễm Tà cười:
-Con nhỏ Tang Nguyên này không giống mấy người, phải làm cô ta bất tỉnh thôi!
Nói rồi cô ả cõng Tang Nguyên bước đi, Lục Châu thì cõng một Tiểu Hồ đã thấm mệt. Hoàn cảnh của Tiểu Hồ chẳng khác công chúa là mấy: tỉnh dậy không thấy ai, dò dẫm tìm đường ở “đất chết”, tuyệt vọng rồi đụng độ bọn xác sống, lẽ ra nàng đã chết từ lâu nếu không gặp Tang Nguyên. Nhờ cô ả tóc bạch kim, Tiểu Hồ vẫn giữ được mạng. Nàng thì thào với công chúa:
-Cô ta mạnh kinh khủng! Dường như nội lực không bao giờ cạn vậy!
-Một pháp sư à? – Lục Châu nghi ngờ.
-Không, là thánh sứ. Một thủy tinh thánh sứ!
Lục Châu bàng hoàng. Nàng luôn ngưỡng mộ người mang danh hiệu “thủy tinh thánh sứ” nhưng chẳng ngờ Tang Nguyên lại chính là người ấy. Nếu trực tiếp đối đầu cô ta, Lục Châu tin chắc khả năng thắng của mình dưới con số “0”. Trông vẻ mặt lo lắng của công chúa, Tiểu Hồ nhỏ giọng:
-Công chúa tìm cách đi lòng vòng xem! Biết đâu chúng ta sẽ gặp Vô Phong hay Hỏa Nghi, như thế sẽ cân bằng lực lượng.
-Không được đâu. – Lục Châu lắc đầu – Diễm Tà thông minh lắm! Cô ta biết rõ chúng ta nghĩ gì. Vả lại nếu không đi theo ả, chúng ta chẳng thể rời khỏi đây.
Tiểu Hồ thở dài. Nàng ngập ngừng hồi lâu, sau thỏ thẻ:
-Công chúa thấy tên tóc đỏ không?
-Không, còn em?
Tiểu Hồ lắc đầu, cánh tay ôm chặt cổ công chúa để cố ngăn những ngón tay đang bấn loạn. Thấy biểu hiện của Tiểu Hồ, công chúa vừa lo lắng vừa dấy lên nỗi ghen tỵ mơ hồ. Đột nhiên từ phía xa, một xác sống biến hình thành gã tóc đỏ với bản mặt nhí nhố toe toét. Tuy là xác sống giả dạng, bất quá cử chỉ phong cách đều giống hệt Vô Phong. Diễm Tà cười rộ:
-Ai trong hai cô nghĩ về Vô Phong thế?
Cả Lục Châu lẫn Tiểu Hồ lặng thinh đoạn quay mặt làm ngơ trước câu hỏi của Diễm Tà.
Bốn người tiếp tục cuộc hành trình dài đằng đẵng. Họ không biết đã đi được bao lâu. Cho tới khi nhiệt độ trở lạnh, không khí loãng và khó hô hấp, Diễm Tà bỗng mừng húm:
-Đúng rồi! Đúng là đường này rồi!
Cô ta cõng Tang Nguyên chạy băng băng. Tiểu Hồ rời lưng công chúa, hai người họ chạy bở hơi tai mới bắt kịp Diễm Tà. Xung quanh họ, gò đồi biến mất, tro tiền âm phủ thưa dần, để lộ con đường leo dốc. Không gian vẫn dày đặc màu trắng, nhưng là màu trắng của mây. Khi vượt qua bức màn mây dày đặc, thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một vùng trời khổng lồ rực rỡ ánh bình minh. Công chúa nhận ra mình đã lạc lối trong “đất chết” suốt một ngày trời. Song điều đó không quan trọng nữa bởi giờ đây, nàng đang đứng trên đỉnh Hoành Sơn. Đỉnh núi là một miền đất bằng phẳng trải dài hơn hai cây số, nó như hòn đảo nằm giữa biển mây bao la, nhìn xa không thấy giới hạn, nhìn gần không thấy cảnh tượng phía dưới đỉnh núi. Ba cô gái dợm bước, đôi chân giẫm lên những khói mây bảng lảng trên mặt đất như đang đi giữa cõi trời.
Cảnh tượng đỉnh Hoành Sơn không chỉ có thể. Cách đám người vài trăm bước chân là một bức tượng khổng lồ màu đen. Tượng đúc một người cưỡi chiến mã, toàn thân vận giáp, vai khoác cây gậy sắt to khủng bố. Dù chưa từng gặp lần nào nhưng qua lời kể của Lộc Tục, công chúa nhận ra ngay đó là Huyết Thiên Thiết Giáp – ác thần của người Lạc Việt. Nhìn bức tượng, ai nấy đều khiếp vía trước uy thế của ác thần, kể cả Diễm Tà. Cô ả buột miệng cảm thán:
-Bao năm không gặp, vẫn đáng sợ như vậy…
Nhưng đó chưa phải là điều đặc biệt nhất. Sau lưng vị ác thần, một con quái thú bám chắc bức tượng, mắt lim dim say ngủ. Cái mỏ sắt dài ngoẵng ngáy thành tiếng rền rĩ. Quái thú giống hệt đấu lạc điểu, nhưng to gần bằng một phi thuyền hạng trung. Điểm bất thường là toàn thân con quái thú bốc ra những làn khí đen đặc trưng của Quỷ Vương. Tiểu Hồ nghi hoặc:
-Sao… tại sao linh hồn Quỷ Vương lại ở trong quái thú?
-Ta không rõ. – Lục Châu đáp – Nhưng… nó đúng là Quỷ Vương.
Diễm Tà lên tiếng:
-Vậy bây giờ chúng ta sẽ tranh đoạt Quỷ Vương hả?
Công chúa và Tiểu Hồ sực tỉnh, hai người lập tức thủ thế. Bên kia, Diễm Tà đặt Tang Nguyên xuống đất đoạn cởi áo khoác ngoài. Lúc này Lục Châu nhận ra cô ả đi một đôi giày hợp kim, chất liệu y hệt đôi găng tay. Diễm Tà khởi động thân thể, chiếc găng cùng đôi giày phát ra những đường vân sáng màu lục. Cô ta cười:
-Thực tình tôi có thể xử lý cả hai người ngay ở “đất chết”. Nhưng tôi nhiễm tính Thiên Hải nên muốn đánh công bằng! Hai cô không phàn nàn gì chứ?
Lục Châu nuốt nước miếng. Nàng mong mình và Tiểu Hồ cầm cự đủ lâu trước khi bọn Vô Phong tới.