Các tài liệu nói rằng dãy Hoành Sơn nằm sau khu rừng cấm của nước Xích Quỷ, trừ người Lạc Việt thì chưa ai từng đặt chân tới đó. Song người Lạc Việt còn tồn tại hay là một nắm tro tàn thời đại thì chẳng tài liệu nào nói rõ. Phía Phi Thiên đã đề nghị Xích Quỷ giúp đỡ nhưng chưa thấy hồi âm. Phải có sự cho phép của họ, nhóm công chúa mới được tiến nhập Hoành Sơn. Oái oăm là Xích Quỷ nằm trong tám mươi nước bỏ phiếu Bất Vọng có tội tại tòa án, quan hệ giữa hai nước đã xấu đi nhiều. Trong thời gian chờ đợi, Vô Phong tranh thủ luyện tập ngày đêm. Hắn nghe đâu dãy Hoành Sơn lắm thú dữ tương đương bọn tàn ảnh ở Thiên Phạn.
Chiến Tử, Kh’srak và ngài đại thánh sứ đã rời Thần Sấm để hỗ trợ Vi Hàn. Vô Phong quay về luyện tập cùng đội trưởng Hắc Hùng, người quen vẫn đỡ hơn Chiến Tử. Dù thế, việc luyện tập bí kỹ của tên tóc đỏ chẳng khá khẩm hơn. Hắc Hùng bèn dạy vài chiêu kiếm mới nhưng hắn học cả ngày vẫn chưa thành thạo. Sau ngày tìm ra quá khứ bản thân, Vô Phong mất hết mục tiêu phấn đấu. Không công chúa, không điều mới lạ, không mối chờ mong, hắn sống một cách nhàm chán và thiếu quyết tâm. Hắc Hùng dùng đủ mọi cách khích lệ lẫn dọa nạt song chẳng khiến hắn lên tinh thần chút nào. Đợi lúc nghỉ giải lao, gã đội trưởng Thổ Hành bèn hỏi:
-Có chuyện gì à? Nói tôi nghe xem? Sao, không chịu nói à? Có nói không thì bảo? Kêu ca cái gì? Nói hoặc tôi sẽ bóp cổ tiếp! Lại tơ tưởng cô gái nào hả?
Tất nhiên, Vô Phong sẽ chẳng bao giờ kể sự thật. Hắn chỉ nói đại khái rằng vừa gặp chuyện không vui nên cần thời gian nghỉ ngơi. Hắc Hùng cười lớn:
-Nghỉ ngơi? Mấy ngày nữa làm nhiệm vụ rồi, nghỉ ngơi cái gì? Cuộc sống là vận động, muốn nghỉ ngơi hả, đâm đầu xuống hố đi!
Nghĩ chuyện chết mất xác ở Hoành Sơn, Vô Phong cố gắng thêm một tí. Vả lại, ngài Tây Minh đã giao trọng trách bảo vệ công chúa, hắn không thể thua kém thằng mặt lạnh đít khỉ được.
Món kiếm thuật mới có tên Trọng Thiết. Đây là bộ kỹ thuật chuyên dành cho đao, nhưng Hắc Hùng đã lựa ra vài chiêu thức thích hợp với Vô Phong. Gã thao thao bất tuyệt:
-Trọng Thiết là ông tổ các môn kiếm thuật như Tử Thiết, Ám Thiết, Tốc Thiết, Cuồng Thiết, Tân Thiết, vân vân và vân vân. Mọi đòn đánh của bộ môn khác đều có dáng dấp của Trọng Thiết. Thậm chí nó là tiền đề sáng tạo bí kỹ điều khiển không gian.
-Học nhiều vậy liệu ổn không, đội trưởng? Tôi nghĩ mình nên chuyên tâm một bộ kiếm thuật.
-Tư duy kiếm thuật thay đổi nhiều lắm rồi, anh bạn! – Hắc Hùng cười – Chiến trường khắc nghiệt, cứ khư khư một món sở trường sao sống nổi? Tùy tình thế mà biến chuyển chiêu thức mới là chiến binh mạnh nhất. Bất Vọng đứng đầu trong bảy người hùng mạnh nhất là bởi ông ấy biết sử dụng nhiều phái kiếm khác nhau.
-Bảy người hùng mạnh nhất à? Là những ai vậy?
-Tự tìm hiểu đi, thông tin đầy rẫy mà!
-Vậy còn Liệt Giả? Ông ta có ở trong bảy người ấy không?
Hắc Hùng cười toe:
-Không! Liệt Giả đứng một chỗ riêng vì không ai đủ sức chơi với gã cả!
Về cơ bản, Trọng Thiết dùng nội lực gia tăng sức nặng của lưỡi kiếm. Tử Thiết cũng như vậy nhưng duy trì thời gian ngắn và lấy tốc độ bão táp làm nền. Trọng Thiết không cần tốc độ cao mà yêu cầu kỹ năng gia giảm trọng lượng thanh kiếm. Khi cần, nó có thể tạo lực đánh nặng hàng trăm cân, sức càn quét vô cùng lớn. Với thanh “bộc phá”, đây là thứ kiếm thuật cần thiết để khỏa lấp khuyết điểm quá nhẹ của nó, đồng thời giảm bớt thời gian sử dụng Tử Thiết. Tử Thiết tiêu tốn quá nhiều thể lực. Hắc Hùng muốn tên tóc đỏ dùng kỹ thuật nhiều hơn thay vì đóng vai một con trâu cày hùng hục.
Trọng Thiết là tiền đề của bí kỹ điều khiển không gian. Tuy nhiên, khi Vô Phong tiền đề của Phong kỹ là gì thì Hắc Hùng lắc đầu. Gã đội trưởng Thổ Hành tâm sự rằng trước đây đã từng cố học Phong kỹ và sau ba năm, gã nhận ra mình phí hoài công sức. Bí kỹ đó dường như tùy thuộc thể chất con người, không phải cứ mài sắt là thành kim, có khi lại ra kim cùn. Không tài liệu hướng dẫn hay người truyền thụ, người ta nhắc đến Phong kỹ như một truyền thuyết có thật song ít người chứng kiến.
Như thông lệ, khi buổi tập kết thúc, Vô Phong nằm trên sàn như con cá chết. Nhớ lúc trước, hắn nằm đây, lòng đầy vui thích vì khám phá ra thế giới kiếm thuật mới lạ, vì sắp được bảo vệ công chúa. Nhưng giờ một chút hứng khởi cũng chẳng còn, Vô Phong cảm thấy trống rỗng. Hắn bắt đầu nghi ngờ mấy thứ tim phổi lòng mề trong người không phải của mình. Buồn chán, hắn liền đi tìm Hỏa Nghi. Ngồi với tên đó, buồn phiền sẽ bay biến hết.
Và rõ ràng đó là lựa chọn đúng đắn. Hỏa Nghi đang cặm cụi mài giũa lưỡi kiếm giữa không gian xập xình tiếng nhạc gào rú. Thấy ông bạn tóc đỏ, hắn quay ra để lộ một bên mặt hằn rõ lốt tay đỏ lừ. Vô Phong hỏi mãi, hắn mới chịu khai:
-Tôi nói thích Thanh Nhi, cô ta gật gù bảo “cũng được”. Cũng được tức là đồng ý, đúng không? Tôi hôn cổ và bị thế này đây! – Hắn chỉ chỉ lên má – Tại sao cô ta tát tôi?
Tại sao à? – Vô Phong ôm bụng cười sằng sặc, mấy lần định thốt câu “ngu ơi là ngu” mà không nổi. Nếu là Thanh Nhi, hắn phải đè Hỏa Nghi xuống tát mấy chặp mới hả giận. Xâm phạm thân thể người khác chứ đùa à? Cứ nghĩ bản mặt Hỏa Nghi lúc vừa bị tát xong, Vô Phong không nhịn nổi cười.
Vài ngày trước, Bất Vọng đã gọi điện thông báo cho Thanh Nhi rằng mình vẫn ổn. Cô gái vẫn tin gã đang hưởng kỳ nghỉ ở một bãi biển đầy nắng gió ở lục địa Hoa Thổ. May mắn là Đại Hội Đồng giữ kín thông tin, không một tờ báo hay phương tiện thông tin nào biết về phiên tòa. Ngài Nhất Long từng lo lắng Hỏa Nghi sẽ lỡ mồm phun khai, nhưng tên này chỉ cưa cẩm cô gái, tuyệt nhiên không đả động gì tới ông bố vợ tương lai.
Hỏa Nghi đặt lên bàn chiếc hộp dài. Hắn bấm mã số mở hộp đoạn nói:
-Tôi đã thay đổi thiết kế của “bộc phá”. Mẫu thiết kế trước không tệ, nhưng khó tác chiến trong môi trường chật hẹp. Nhớ Thiên Hải đã dần cậu thế nào ở nhà máy thủy điện chứ? Tôi nghĩ phiên bản này sẽ tốt hơn cái cũ. Tôi đã nói sẽ tạo một thanh kiếm duyên dáng hơn, đúng không? Nó đó!
Chiếc hộp bật mở để lộ thanh “bộc phá” phiên bản mới. Kiếm dài khoảng một mét, độ dài cán kiếm và lưỡi kiếm gần tương đương nhau, phần cán hơi võng xuống còn lưỡi kiếm lại cong lên, tạo nên một dáng vẻ mềm mại, trái ngược hẳn vẻ to lớn thô ráp của phiên bản cũ. Hỏa Nghi vẫn giữ nguyên cấu tạo bộ phát cũ song phát triển nó thành bốn rãnh chính, các rãnh phụ kết nối với nhau. Nhờ vậy, Vô Phong có thể khai xuất nội lực nhiều hơn, sức mạnh chiêu thức tăng gấp đôi. Tuy nhiên nó đồng nghĩa là hắn sẽ tiêu hao thể lực nhanh hơn.
Vô Phong nâng kiếm bằng hai tay, cảm giác lạ lẫm vì cán kiếm hơi quá khổ, lưỡi kiếm mỏng, bù lại lực chém mạnh hơn nhiều. Hỏa Nghi đã bắt chước cấu tạo thanh “thăng thiên pháo” của Thiên Hải và tạo ra nó. Tên tóc đỏ để ý lưỡi kiếm không còn những cái lỗ như trước, hắn hỏi:
-Không dùng lựu đạn nữa à?
-Có chứ, nhưng là “lựu đạn” kiểu khác. Xem nè!
Hỏa Nghi đẩy chiếc lẫy ở chuôi kiếm, một ống tuýp nhỏ tức thì bật ra. Ống tuýp này đựng thứ dung dịch nổ màu đỏ, khi lắp vào chuôi kiếm, dung dịch theo đường dẫn chạy đến bộ phát. Nếu khởi động hệ thống phát nổ, lưỡi kiếm sẽ chuyển sắc đỏ rực. Ngoài ra, dung dịch có thể chuyển hóa thành khói mù che mắt kẻ địch, khá thuận lợi khi bỏ trốn hoặc đánh lạc hướng. Thay vì mang lựu đạn, từ nay Vô Phong chỉ cần mang theo vài ống tuýp này.
Song đó chưa phải là tất cả. Một tấm thép từ trên trần hạ xuống, Hỏa Nghi bước tới, xoay ngược thanh kiếm rồi nói:
-Tôi đã hỏi Thanh Nhi về cơ chế dây xích “muỗi vằn”. Cô ta không chịu nói, nhưng mà vì tình yêu cao cả của tôi, cuối cùng cổ cũng giúp!
Hắn vung kiếm, trong khoảnh khắc, tấm thép bị rạch ba vết sâu hoắm. Vô Phong cam đoan đã thấy lưỡi “bộc phá” nhá lên cái gì đó tựa ánh sáng mỏng manh. Hỏa Nghi dùng máy tách lưỡi và cán. Đằng cuối phần lưỡi có bộ co dãn giống lò xo, điều này giúp nó gia tăng khoảng cách trong thời gian ngắn. Hỏa Nghi rất ấn tượng với “muỗi vằn” nên đã áp dụng nó vào “bộc phá” phiên bản mới. nguồn .
Mặt khác, lưỡi kiếm được tán bằng ba mảnh hợp kim, khi bộ co dãn hoạt động, chúng sẽ tự động tách làm ba, hệt như bộ vuốt của thú dữ. Tên tóc đỏ nhận ra mỗi mảnh rất mỏng, cảm tưởng ánh sáng có thể xuyên qua vậy. Hỏa Nghi nói:
-Nếu vung kiếm đủ nhanh, lưỡi kiếm sẽ tàng hình.
-Thế nào mới là đủ nhanh?
-Nghe nói cao thủ kiếm thuật ra đòn với vận tốc mười ba mét một giây (13m/s), đây là giới hạn của con người. Nếu cậu vượt qua cực hạn này, lưỡi kiếm sẽ tàng hình!
Vận tốc cực hạn mười ba mét một giây (13m/s), Vô Phong đã nghe qua. Nhưng để đạt được nó là cả quá trình luyện tập lâu dài. Hắn chỉ mong làm được như thế chứ chưa dám nghĩ xa hơn. Luyện tập bí kỹ chưa xong, nói gì vượt qua tốc độ giới hạn?
Hỏa Nghi đang tìm cái tên mới cho thanh kiếm. Hắn định gọi nó là “vuốt hổ”, “nanh sói” hoặc vô vàn từ ngữ sặc mùi hiếu chiến khác. Vô Phong không thích và muốn dùng cái tên nào đó mềm mại hơn. Hỏa Nghi cho rằng một thanh kiếm không thể đi với những danh xưng ẻo lả. Hai gã cãi nhau om sòm từ lúc ở phòng thí nghiệm cho đến bữa tối. Nhờ cuộc cãi vã, tên tóc đỏ tạm quên đi phiền muộn. Nhưng cũng vì một trận cãi vã khác mà hôm ấy, hắn không thể ngủ yên. Có lẽ do hắn quá nóng nảy, hoặc cũng có thể do Tiểu Hồ quá rắc rối.
Bằng trực giác của phụ nữ, Tiểu Hồ biết rõ tên tóc đỏ đang gặp chuyện không vui. Nhưng mỗi lần nàng hỏi, Vô Phong toàn lảng chuyện khác. Với tính tự ái và cố chấp đặc trưng của đàn ông, Vô Phong không muốn phô bày nỗi phiền muộn trước mặt cô gái. Đàn ông không cần kể lể nỗi đau bản thân với bất cứ ai, nhất là phụ nữ. – Hắn nghĩ thế. Bất quá Tiểu Hồ cứ truy hỏi đến kỳ cùng. Đợi hắn ăn tối xong, cô nàng bèn lẽo đẽo chạy theo:
-Đừng chối nữa, nói tôi nghe xem nào? Anh đang giấu giếm cái gì thế?
-Đã bảo là không mà! – Vô Phong thở dài – Tôi xin cô một chút bình yên, được chứ?
-Không, anh phải nói! Chúng ta… ừm… chúng ta là bạn, bạn bè thì chia sẻ, vấn đề gì không?
Sẵn bực dọc nhiều hôm liền, Vô Phong phát cáu:
-Cô truy vấn tôi hả? Làm ơn, tôi xin cô đấy! Cô đâu phải mẹ tôi? Cô chẳng bao giờ nghĩ cho người khác mà cứ chõ vào là thế nào? Bộ hết việc hả?
Tiểu Hồ sững sờ:
-Tôi quan tâm mà anh to tiếng với tôi là sao?
-Quan tâm cái quái gì? Phiền phức thì có!
Tên tóc đỏ bực tức bỏ đi. Tiểu Hồ bèn lao lên phía trước chặn đường, nhất quyết không chịu bỏ qua:
-Nói năng kiểu gì đấy? Anh không biết thế nào là phép lịch sự à? Người ta quan tâm đến anh, lo lắng cho anh mới hỏi! Bây giờ trả lời bằng thái độ gì đấy?
-Tôi cần cô quan tâm chắc? Tôi cũng cóc cần lịch sự cái con khỉ mốc nào hết! Tôi thế đấy, cô vừa lòng chưa?
Tiểu Hồ nổi đóa:
-Vậy chắc là công chúa thì anh hồ hởi lắm nhỉ? Đồ cà tẩm! Ai đi cùng với anh nhiều hơn? Là tôi! Ai cứu anh? Là tôi! Công chúa đã làm gì cho anh chưa? Cô ấy chẳng quan tâm! Anh tưởng nhân huân chương cánh trắng là cô ấy cảm ơn anh sao? Công chúa chẳng coi anh ra gì đâu, đồ cà tẩm ạ!
Đương dưng lại lôi công chúa ra, con nhỏ tóc vàng này thật hết thuốc chữa! – Vô Phong phát khùng:
-Vậy ai cứu cô? Là tôi! Không nhờ tôi thì cô chết dấp từ đời nào rồi! Ừ, tôi thích công chúa đấy, có làm sao không? Nó ảnh hưởng tới cô chắc? Phải rồi, cô từng muốn tống tôi vào tù cơ mà!
-Đừng có nhắc chuyện đó, hoặc tôi sẽ cho anh vào nhà đá suốt đời! – Tiểu Hồ giận dữ.
-Vậy thì làm đi! Sao cô không làm đi, hả? Tại sao cô còn cất công mời tôi khiêu vũ làm gì? Đây là thói đạo đức giả của cô phải không? Ồ, bây giờ tôi mới biết con người thật của cô đấy! Cô chơi tôi phải không? Cô muốn tách tôi khỏi công chúa chứ gì? Đồ đạo đức giả!
Tiểu Hồ run bắn người không nói được gì, nước mắt chạy quanh gò má. Bất thình lình nàng vung tay tát thẳng mặt hắn rồi chạy đi. Vô Phong nhìn theo nàng một hồi, sau về phòng rồi nằm uỵch xuống giường, mồm không ngừng chửi rủa. Một chuỗi ngày bực bội trước đó cộng thêm chuyện Tiểu Hồ, đêm ấy Vô Phong không tài nào ngủ nổi. Mẹ kiếp, khóc lóc cái quái gì, đúng là đàn bà! – Hắn rủa.
…
Cách Thần Sấm hàng vạn cây số về hướng đông nam, bình minh sắp ló rạng trên Âm Giới quốc. Như nhiều quốc gia khác tại lục địa Kim Ngân, Âm Giới hoàn toàn vô chính phủ. Đất nước này bị chia hai nửa, một nửa do đám phiến quân nắm giữ, liên quân Đại Hội Đồng giữ phần còn lại bao gồm thủ đô Tịch Cô. Kể từ sau vụ vận chuyển một nghìn thùng vàng, mọi lối vào thủ đô bị kiểm soát chặt chẽ.
Nhưng liên quân chỉ có thể kiểm soát mặt đất chứ không thể quản lý khu cống ngầm bên dưới thủ đô. Nó quá rộng và lắm ngóc ngách, thậm chí nối liền với các thành phố lân cận. Những kẻ liều lĩnh qua lại chốn này như cơm bữa, mặc cho Đại Hội Đồng tăng cường tuần tra. Như bốn người đang rảo bước trên bờ kè dọc theo con sông rác thải là ví dụ. Một người trong số đó thì thầm với kẻ đi đầu:
-Liệu có phải là cái bẫy không, thưa thủ lĩnh? Liên quân xuất hiện khắp nơi! Tại sao thằng vũ công Tiếu không hẹn gặp ở nơi an toàn hơn?
-Hắn nói thủ lĩnh Tân đảng không thể đi xa hơn. Dù sao nơi đây có người của ta, không cần lo lắng. – Người kia đáp – Đôi lúc anh nên mạo hiểm để nhận ra giá trị sinh mạng, Ngũ Diệu à!
Ngũ Diệu gật đầu vâng dạ. Chỉ Liệt Giả mới khiến gã bày tỏ lòng kính trọng và nghe lời như thế. Phải, người dẫn dầu chính là gã thủ lĩnh Xích Tuyết – Liệt Giả.
Người đi sau Ngũ Diệu thi thoảng xoa xoa bụng. Gã có mái tóc trắng, tai đeo đầy khuyên kêu lách cách, miệng than vãn:
-Đói quá! Tẹo nữa có gì ăn không, thủ lĩnh?
Liệt Giả bật cười:
-Anh làm việc cho Đông Hoàng, ăn chưa đủ sao?
Sau trận chiến tại Cửu Long, ai cũng nghĩ Thiên Hải đã vùi xác dưới đống đổ nát của nhà máy thủy điện. Nhưng gã vẫn sống khỏe sau khi lóp ngóp bơi gần năm cây số từ biển vào đất liền, chạy trốn qua biên giới và chuồn về lục địa Kim Ngân.
-Tôi chưa bao giờ chán ăn cả! – Thiên Hải cười lớn.
-Bé mồm chứ! Muốn liên quân tới đây hả? – Ngũ Diệu gắt.
-Thì đánh nhau, phải không Tà?
Thiên Hải vừa cười vừa bá vai bá cổ người cuối cùng của nhóm tên Tà. Từ đầu tới giờ y chưa nói câu nào, chỉ im lặng trong chiếc áo khoác với mũ trùm che kín mặt. Thâm tâm Ngũ Diệu ưa thích Tà hơn, bởi lẽ y không to mồm hay háu ăn như Thiên Hải.
Nửa tiếng sau, bốn người luồn lách qua cầu thang hẹp đầy gián và chuột rồi bước lên thành phố. Bọn họ băng ngang khu phố đầy ắp người đói ăn. Chiến tranh liên miên, Âm Giới không thể tự sản xuất lương thực, người dân đã sống nhờ hàng viện trợ gần nửa thế kỷ nay. Mang tiếng thủ đô song Tịch Cô chỉ toàn những ngôi nhà đất sờn mái và không gian lơ thơ những thanh âm quằn quại vì đó. Ẩm thấp, mùi nồng, hôi hám, mục nát, tàn tạ, như chính đất nước Âm Giới vậy. Chốc chốc, phi thuyền liên quân đảo qua, rọi ánh sáng hiếm hoi xuống những con đường không ánh đèn điện.
Trông đám người vạ vật, Liệt Giả không chút động lòng. Vài người chìa tay ra cầu xin, Thiên Hải động lòng, định đưa họ ít tiền thì Liệt Giả ngăn lại. Khi bước ra khỏi con phố, gã thủ lĩnh Xích Tuyết mới nói:
-Hãy bố thí cho tất cả, đừng bố thí cho một người, bởi những kẻ còn lại sẽ xé xác anh ta.
Bốn người rẽ trái rồi dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Lát sau, cánh cửa bật mở, họ bước vào và cửa đóng lại ngay tức khắc. Không gian tối hù, chỉ có một chiếc đèn tròn treo lơ lửng giữa nhà. Từ bóng tối đen đặc, gã vũ công Tiếu xuất hiện dưới ánh đèn như thể đang trình diễn trên sân khấu, hai tay dang rộng cùng điệu cười khanh khách:
-Vâng thưa quý ông quý bà, đội quân cách mạng Xích Tuyết đã tới! Hãy đón chào họ thật nồng nhiệt nào!
Gã vỗ tay bành bạch. Ngoại trừ Tiếu, chẳng ai vỗ tay theo gã. Liệt Giả hất hàm hỏi:
-Thủ lĩnh Tân đảng đâu?
Tiếu cúi người, tay điệu đà vươn về phía sau như đang giới thiệu tiết mục mới. Phía sau gã, ba người bước ra; một lão già với bộ râu xồm xoàm như chiếc rìu quá khổ, một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc lấp lánh của phụ nữ Vinh Môn, người cuối cùng là Quạ Đen. Trông thấy người bạn cũ, Thiên Hải vẫy tay nhưng Quạ Đen chỉ dùng ánh mắt ngái ngủ ơ hờ đáp lại.
Quạ Đen đặt lên bàn một chiếc máy chiếu ba chiều. Chiếc máy rọi chùm sáng xanh hiện lên màn hình ảo ảnh, một người xuất hiện giữa màn hình, gương mặt hoàn toàn chìm khuất sau màn đêm. Người đó lên tiếng:
-Ngài Liệt Giả? Thật hân hạnh, tôi là thủ lĩnh của Tân đảng.
Liệt Giả nhướn lông mày nhìn màn hình, ngữ điệu lạnh buốt:
-Anh nói muốn hợp tác với ta mà phải dùng cái máy chiếu ba chiều này sao? Thành thật không có, hợp tác sao nổi?
-Chỉ là sự đề phòng thôi, thưa ngài. Tôi rất muốn gặp ngài nhưng điều kiện không cho phép, mong ngài thông cảm. Đây là trường hợp bất khả kháng!
Liệt Giả cười khinh miệt:
-Nghe nói anh muốn tạo dựng trật tự thế giới mới? Nghe hoành tráng đấy! Nhưng những trật tự thế giới cũ anh còn chưa hiểu, tạo dựng thế giới mới thế nào?
-Tôi không rõ thế giới cũ ra sao, nhưng tôi biết thế giới mới sẽ không thể tồn tại nếu cứ bám theo những quy tắc cũ.
Ngũ Diệu sấn sổ bước tới định đập tan cái máy. Nhưng phía bên kia, lão già râu lưỡi rìu đã chộp lấy tay gã. Bàn tay to bè gân guốc, mạnh như kìm sắt. Ngũ Diệu vùng vẫy ra sao cũng không thoát nổi. Tiếu nhón chân đến vỗ vai hai người:
-Một chút hiểu lầm thôi mà! Thưa ngài Ngũ Diệu, quý ông lắm râu đây là Vạn Thù, một trong mười kiếm sĩ hàng đầu, vậy nên mong ngài Ngũ Diệu cư xử phải phép giùm! Thưa ngài Vạn Thù, xin hãy bỏ tay ra, duyên dáng lịch thiệp như quý ông chân chính nhé!
Lão già bỏ tay, Ngũ Diệu cảm giác xương tay như sắp nát vụn. Gã vũ công chen ngang giữa Liệt Giả và máy chiếu đoạn cất lời:
-Thời gian gấp gáp, thưa các quý ngài! Quỷ Vương thứ năm đã xuất hiện, chúng ta cần chớp thời cơ ngay lập tức! Nhưng phiền não thay, lần này chúng ta phải tới Hoành Sơn. Vì vậy, tiến về Xích Quỷ, thưa các ngài! Chúng ta cần thành lập liên minh mới!
Cô gái người Vinh Môn nói:
-Vậy Quỷ Vương thứ tư đâu?
-Đã trong tầm tay của ta, nàng xinh đẹp Tang Nguyên ơi! – Tiếu cười.
-Vậy là… chính ngươi đã giết Hạ Đông?
-Phải. Ngài sứ giả đã sống quá lâu rồi, ông ấy cần nghỉ ngơi. Tôi chỉ đơn giản tiễn ông ấy về Tụ Hồn Hải nhanh hơn thôi! Ta treo ông ấy lên bằng lưỡi hái, nàng tưởng tượng ra chứ?
Gương mặt cô gái Tang Nguyên lộ rõ vẻ ghê tởm tên vũ công. Tiếu tiếp tục bài diễn thuyết:
-Hoành Sơn rộng lớn khôn cùng. Bây giờ là tháng tám nhưng lại là đầu tháng bảy theo cách tích của người Xích Quỷ. Các ngài biết tháng bảy là gì không? Tháng cô hồn! Đó là chưa kể Huyết Thiên Thiết Giáp ngự trên đỉnh núi! Hoành Sơn bây giờ nguy hiểm vô cùng, chúng ta cần một đội thật mạnh! Vậy các ngài tính sao đây?
Thủ lĩnh Tân đảng nói:
-Ba người của tôi đều là người giỏi. Vạn Thù nằm trong mười kiếm sĩ, Tang Nguyên – thánh sứ thủy tinh và Quạ Đen. Ngài có ý kiến gì không?
Nghe chữ “thánh sứ thủy tinh”, Liệt Giả ngắm nhìn Tang Nguyên đôi chút. Gã nghe cái tên này không ít và ấn tượng khá sâu sắc. Liệt Giả trả lời:
-Vậy thì để Tà đi cùng các người.
-Tại sao không phải là Thiên Hải? – Quạ Đen hỏi.
-Thiên Hải đã dính án truy nã của Xích Quỷ, Tà thì chưa. Vả lại, Tà là người duy nhất biết đường lên Hoành Sơn.
Những ánh mắt trong phòng tập trung về phía Tà. Kẻ này chung quy vẫn im lặng. Gã vũ công vỗ tay đôm đốp:
-Vậy là xong! Thưa các ngài, xin hãy nâng ly… ủa, chúng ta đâu có ly nhỉ? Xin hãy chúc mừng cho sự thành lập liên minh mới!