Ngục Thánh

Quyển 2 - Chương 30: Liên hoàn chiêu




Ngày thứ hai, bảy giờ bốn mươi lăm phút
Cơn mưa tầm tã trút xuống nhà máy thủy điện như muốn nhấn chìm nó xuống đáy biển. Các ống thép vỡ tuôn nước xối xả trào xuống các tua bin. Những cỗ máy hết chập cháy lại phát nổ, nhưng tiếng nổ quá yếu ớt so với âm thanh từ trận chiến tay đôi đằng xa. “Thăng thiên pháo” xả Thủy Pháo, “bộc phá” gầm thét Tử Thiết, chúng cuốn lấy nhau, đánh phá dữ dội. Đất lún, nền rung, không gian bị ép bẹp. Cột trụ chống trần nứt vỡ, nhà máy rung từng đợt như gầm thét những cơn hấp hối cuối cùng.
Nước chảy ùng ục vào lưỡi đao “thăng thiên pháo”, rồi tích tụ thành cục nhỏ xíu do bí kỹ nén của Thiên Hải. Gã nâng súng đoạn bóp cò. Nòng súng khạc đạn, quả cầu bé xíu hóa khổng lồ, sau phân rã thành vô số khối cầu nhỏ hơn bao phủ khoảng không rộng lớn. Vô Phong vội vàng né tránh song không kịp. Hai, ba khối cầu lao trúng người hắn, sức ép thủy lực chừng sắp bóp nát xương cốt cơ nhục. Tên tóc đỏ gục ngã song lại đứng dậy chạy tiếp. Hắn không thể ẩn nấp hay dừng chân bất cứ đâu, Thủy Pháo của Thiên Hải sẽ phá nát mọi thứ. Nhưng thể lực cũng là vấn đề, Vô Phong không thể chạy mãi, hắn cần áp sát đối phương.
Nghĩ đến đó, tên tóc đỏ dồn nội lực xuống đôi chân đoạn thi triển kỹ thuật chạy của Ám Thiết. Hắn lao đi như cơn phong cuồng, thanh “bộc phá” kéo lê mặt đất xẻ đường cong tóe lửa. Như biết từ trước, Thiên Hải vung “thăng thiên pháo” đánh trả đúng lúc Vô Phong lao tới. Kiếm đánh lên, đao đánh xuống, tia lửa phun rào rào. Lực đao mạnh gấp bội đẩy văng kiếm. Tên tóc đỏ lăn người sang một bên né đường đao đánh bồi, cánh tay tê rần, trong lòng đầy nghi hoặc. Cùng là kiếm thuật Thiết, tại sao cây đao trong tay Thiên Hải mạnh như búa tạ, còn thanh kiếm của hắn như tờ giấy mỏng manh? Phải chăng là thiếu niềm tin như gã tóc trắng nói?
Bí thế, Vô Phong liền mở bộ đàm bắt liên lạc với Bất Vọng:
-Ông già, tại sao tôi không thể đánh mạnh như Thiên Hải?
Đầu dây bên kia tràn ngập tiếng la hét cùng kiếm chém dữ dội. Ở tầng bên dưới, bọn Quạ Đen đã bắt kịp Bất Vọng và sau màn đối thoại nho nhỏ, chúng đã xác định gã là kẻ phản bội. Bất Vọng vừa đánh vừa đáp:
-Tự nghĩ đi, nhớ xem đã học những gì!
Tiếng cúp máy đóng rụp bên tai, Vô Phong tức tối chửi thề. Xem ra chẳng còn cách nào khác là hắn phải tự thân vận động. Trong khi đó, Thiên Hải tiếp tục tấn công bằng Thủy Pháo. Khối thủy cầu lại tách thành chùm đạn, song tên tóc đỏ đã kịp thời nấp sau cột trụ. Đạn nước công phá, cột rung dữ dội. Từng đợt chấn động giã vào tấm lưng trần của Vô Phong; nó đang nhắc nhở hắn về những buổi luyện tập cùng đội trưởng Hắc Hùng. Dường như hắn đã quên điều gì đó rất quan trọng. Tinh thần chăng? Hắn quá thừa rồi. Tập trung? Huyết mạch trong đầu tên tóc đỏ đang căng như dây đàn. Tại thanh “bộc phá” quá nhẹ chăng? Không, đao kiếm thời nay đều nhẹ, trọng lượng không phải vấn đề. Vậy là cái gì?
Thủy cầu khổng lồ lao tới cán nát nửa dưới cột trụ khiến trần nhà hơi võng xuống, dầm thép bị uốn cong tựa xương bị bẻ. Nhưng tên tóc đỏ đã nhanh chân chạy thoát. Ánh mắt hắn theo dõi đối phương, tâm trí quơ quào đào bới cái bể đầy tiếng quát tháo của Hắc Hùng. Gã đội trưởng đã nhắc nhở một điều gì đó rất quan trọng nhưng hắn không tài nào nhớ nổi.
Thiên Hải chạy tới, tay kéo lê “thăng thiên pháo”, huơ lên một vòng rồi bổ xuống. Vô Phong giương kiếm chống đỡ. Tốc độ đao bình bình nhưng lực đánh mạnh kinh hồn, thanh “bộc phá” oằn mình, tên tóc đỏ khuỵu chân. Hắn đang chống đỡ một cây búa tạ, không phải đao. Thiên Hải tung chân đạp giữa ngực hắn, Vô Phong ngã về phía sau, ngực đau như búa bổ. Đòn thế tuy đơn giản song hiệu quả lớn. Dính đòn hơn chục lần song tên tóc đỏ vẫn không thể hiểu nổi cách đánh quái thai của Tân Thiết. Hắn ước gì mình đã nghiêm túc hơn trong những buổi luyện tập cơ bản hồi đầu.
Cơ bản…
“Thế nên mới sinh ra kiếm thuật! Nó dạy cách đánh bài bản, cách phát huy toàn bộ sức mạnh cơ thể!”.
Lời nói đó soi rọi, như thể mặt trời chân lý chói qua tâm trí đen thui của hắn. Ngày đầu tiên tập luyện, Hắc Hùng đã quát tháo vô số lần chỉ vì hắn đánh kiếm sai tư thế. Vô Phong ngẫm lại và nhận ra từ đầu đến giờ toàn tiêu hao thể lực vô ích. Những đòn đánh sai kỹ thuật là nguyên nhân đẩy hắn vào vòng xoáy của Tân Thiết. Hắn chợt để ý Thiên Hải chỉ sử dụng quyền thuật khi có lợi thế hoặc áp sát. Nếu tạo ra đòn đánh vừa uy lực vừa giữ được khoảng cách, chẳng phải sẽ phá được Tân Thiết sao?
Dòng suy nghĩ dày đặc nhưng kỳ thực chỉ chớp lóe trong khoảnh khắc. Vô Phong liền lăn người sang tránh đường đao đánh bồi. Hắn bật dậy, dồn lực vào vai phải, hông lắc mạnh, mũi kiếm “bộc phá” rạch nền đất đánh lên. Thiên Hải lập tức phản đòn. Kim loại va kim loại, âm thanh vang dội nghiền nhỏ không gian. Nhưng lần này, tới lượt “thăng thiên pháo” bị đẩy lui. Thiên Hải chống chân giữ thăng bằng, gương mặt lộ rõ nét thích thú:
-Ôi chà chà! Dữ dội hen?
Có hiệu quả! – Vô Phong mừng thầm. Tinh thần có thừa, tập trung không thiếu, nhưng rốt cục vẫn cần “kỹ thuật”. Kiếm thuật Thiết mãnh liệt nhất trong tất cả các loại kiếm thuật, nhưng nếu vận dụng sai kỹ thuật, uy lực sẽ giảm quá nửa. May mắn là Vô Phong vẫn nhớ những yếu tố kiếm thuật cơ bản.
Thiên Hải đấm tay vào nhau, nói:
-Vậy là nhầm? Tôi đã nghĩ cậu chưa đủ niềm tin, nhưng có vẻ tôi đã nhầm!
Phấn khích, vui thú… tất cả tập trung trong ánh mắt của gã tóc trắng. Một đôi mắt thuần khiết và coi chuyện chiến đấu chém giết là cái lẽ dĩ ngẫu. Vô Phong bất giác rợn người và… sợ chết. Hắn vội điều hòa nhịp thở, cố trấn an tâm tình đang bấn loạn. Chết. Chết… Chưa bao giờ hắn cảm nhận cái chết rõ ràng đến thế. Nó xông tận não, ngọ nguậy trong khoảng thể tích bé xíu của dây thần kinh chực chui ra. Không phải chiến đấu với đồng đội như hồi ở Vinh Môn quốc, không phải chiến đấu với lũ quái vật tàn ảnh ở đất Thiên Phạn. Đây là trận đấu tay đôi của chiến binh, nơi mà hai kẻ dồn toàn bộ sinh mạng để giành giật hư danh “chiến thắng”. Vô Phong không hiểu, bèn dợm hỏi:
-Này ông bạn, nếu tôi đầu hàng, ông bạn sẽ tha cho tôi chứ?
-Không. – Thiên Hải lắc đầu – Hoặc chiến đấu, hoặc tôi sẽ đuổi theo cậu, hoặc cũng có thể tôi sẽ đuổi theo Tiểu Hồ.
Vô Phong gầm lớn:
-Tại sao lại như thế? Cớ gì phải giết nhau trong khi chúng ta có thể thỏa hiệp?
Thiên Hải cười. Gã bước chậm rãi trên mặt sàn lõng bõng nước rồi nói:
-“Thỏa hiệp” là đỉnh cao của trận chiến, còn hơn cả “chiến thắng”. Nhưng nếu không chiến đấu, sao có thể thỏa hiệp? Tôi đã nghĩ tại sao chính phủ Sa Thần quốc không thỏa hiệp với bọn khủng bố và phiến quân để người dân được yên? Để chúng tôi không còn đói khổ nữa? Không, con người không biết thỏa hiệp bằng tấm lòng mà chỉ có thể thông qua chiến đấu. Chừng nào bọn phiến quân, khủng bố ấy chưa bị dẹp, đất nước tôi, ngôi làng của tôi còn khổ sở. Chúng ta cũng vậy. Hãy chứng minh rằng cậu đủ sức mạnh khiến tôi phải thỏa hiệp!
Gã nâng thanh “thăng thiên pháo” đoạn chĩa thẳng mặt Vô Phong, sau tiếp lời, giọng điệu không còn tươi cười nữa mà nghiêm khắc đến lạnh giá:
-Cậu bảo vệ Tiểu Hồ kia mà, sao lại bỏ chạy? Tôn nghiêm tối thiểu của chiến binh, cậu không có, sao tôi tôn trọng được? Và khi mất sự tôn trọng, sao có thể thỏa hiệp đây?
Những lời của gã tóc trắng, Vô Phong chưa nghe bao giờ, Hắc Hùng cũng chưa từng dạy bao giờ. Nhưng giả sử gã đội trưởng Thổ Hành dạy đi chăng nữa, nó cũng chẳng “thấm” bằng lúc này và trong hoàn cảnh này. Tên tóc đỏ không hèn nhát, hắn đã quên từ “hèn nhát” từ lâu rồi. Hắn không có ý định bỏ chạy hay bỏ mặc ai song vẫn còn nhiều điều mà hắn chưa hiểu.
Tôn nghiêm? Nó là gì thế, sao xa vời quá vậy?
Hắn vẫn chưa hiểu thứ tôn nghiêm mà Thiên Hải nói. Nhưng hắn ngộ ra rằng thế giới này là chiến đấu. Khi còn sự chiến đấu, những kẻ như hắn và Thiên Hải sẽ còn tồn tại. Một chiến binh không thể chiến đấu để chứng tỏ giá trị bản thân, sao gọi là chiến binh nữa? Chẳng phải định mệnh đã sắp đặt những gã đàn ông sinh ra là để chiến đấu sao?
Vô Phong thở dài. Hắn bỗng cảm thấy mình nhỏ bé quá… đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
…thế giới rộng lớn quá…
Tâm trí Vô Phong bỗng dấy lên ham muốn sinh tồn, dù nỗi sợ cái chết vẫn quẩn quanh tâm trí.
Không thể chết! – Vô Phong tự nhủ. Hắn muốn sống, để đi tới những miền đất mới, gặp những con người như Oa Lạc hay Thiên Hải. Còn nhiều điều mà hắn – một gã trai trẻ cần phải học, cần phải hiểu.
Và hắn muốn biết mình là ai giữa thế giới này.
Vô Phong hướng mũi “bộc phá” xuống đất, chân trái làm trụ sẵn sàng chạy. Thiên Hải nhìn đối thủ bằng thái độ nghiêm túc rồi nói:
-Tôi coi trọng cậu. Tôi sẽ chiến đấu hết mình!
Tên tóc đỏ hơi ngỡ ngàng rồi bật cười:
-Cảm ơn.
Không gian đặc nghẹt tiếng tua bin chạy, những cột trụ chống đỡ nhà máy thủy điện run rẩy. Nơi đây sắp sụp đổ. Vô Phong thở phù, muốn thoát khỏi đây thì phải giết Thiên Hải trước. Trước địch thủ mạnh hơn mình mọi mặt cộng thêm thời gian gấp rút, hắn cần sử dụng kỹ năng đánh liên hoàn. Rất khó, nhưng hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Vô Phong bèn lắp lựu đạn vào thanh “bộc phá”.
Thiên Hải chưa vội dùng bí kỹ mà cẩn thận theo dõi hành động của đối phương. Gã vẫn luôn thắc mắc bốn cái lỗ trên “bộc phá” dùng để làm gì, giờ mới biết là để nhét lựu đạn. Tuy vậy gã vẫn chưa rõ công dụng của những quả lựu đạn ra sao.
Hai gã đàn ông. Hai ánh mắt. Một thanh kiếm. Một thanh đao. Một tóc đỏ. Một tóc trắng.
Ống thép trên trần nhà vỡ tung, nước dội xuống như thác. Ngay khi dòng nước che khuất tầm mắt Thiên Hải, Vô Phong liền tấn công. Hắn lao đi, thanh “bộc phá” lê đất rồi vung lên xẻ rách bức màn nước lỏng lảnh, từng giọt li ti tóe tung lên mái tóc đỏ. Thiên Hải xả đao đánh chặn. Kim loại va kim loại sinh lực phản chấn đẩy cả hai người về phía sau. Vô Phong dường như bị đẩy xa hơn, hắn biết rằng kỹ thuật ra đòn của mình chưa hoàn hảo.
Tên tóc đỏ chống chân lấy thăng bằng, sau tiếp tục tấn công. Hắn dồn lực vào tay phải, đường kiếm như thiểm điện vồ xuống vai kẻ địch nhưng gã tóc trắng đã kịp giương đao che chắn. “Bộc phá” nghiến mạnh, tia lửa nóng xập xòe dọc theo lưỡi kim loại hừng lạnh. Tới lượt Thiên Hải cảm thấy sức nặng khủng bố đè nghẹt thân thể. Gã lựa người rồi buông đao, định dùng quyền thuật phản công song Vô Phong đã lùi bước. Sau màn đôi công sẽ là quyền thuật, tên tóc đỏ nhớ rõ chi tiết ấy. Nếu giữ được khoảng cách, hắn sẽ không bị vòng xoáy của Tân Thiết làm khó.
Vô Phong dậm chân nhảy tới đánh tiếp, thanh “bộc phá” loang loáng lê đất đánh lên rồi lại bổ xuống mãnh liệt. Thiên Hải khai triển thế phòng ngự phản công. Tuy nhiên, gã đang yếu thế – lần đầu tiên trong trận đấu. Gã thực sự bối rối trước lối đánh ào ạt không tiếc thể lực của Vô Phong. Không khó để gã nhận ra “bài” của đối phương: chạy, đánh kiếm tạt từ dưới lên hoặc bổ từ trên xuống, nhảy lùi rồi lại tiếp tục chạy và tấn công. Nghe rất đơn giản song tốc độ nhanh kinh hồn, tựa kỹ thuật chạy ngón(*) trên cung đàn của người nghệ sĩ tài ba. Thiên Hải nhất thời không thể bắt kịp tốc độ trận đánh, gã cần thời gian thích ứng.
Nhận ra “thăng thiên pháo” đã nạp đầy điện, Thiên Hải liền chạy giật lùi rồi thu đao. Biết gã sắp dùng nhị thức lôi điện liên hoàn, Vô Phong liền vận nội lực dùng Ám Thiết. Vừa được bơm đầy nội lực, toàn thân hắn như phát hỏa rồi lao vun vút, bước chân thay phiên nhau giã xuống mặt sàn lớp nhớp nước. Ngàn vạn bọt nước vỡ vụn, thanh âm lào rào tựa cơn mưa chớp nhoáng ngày hạ. Thiên Hải vung đao trút điện, đao chưa đi được nửa đường, thanh “bộc phá” đã lao tới. Lực kiếm cường hoành đẩy bay gã tóc trắng, “thăng thiên pháo” rời tay, điện từ lưỡi đao lan khắp mặt đất ẩm ướt. Thiên Hải ở gần đó lập tức bị giật cứng người, còn Vô Phong đứng chỗ ráo hơn nên không bị ảnh hưởng.
“Có cơ hội!” – Tên tóc đỏ nhe răng cười hớn hở, tay đưa thanh “bộc phá” ngang hông chuẩn bị ra đòn kết liễu. Thiên Hải muốn đứng dậy, phiền nỗi dòng điện đang quấy phá khắp cơ thể ngăn cản gã. Gã tóc trắng lầm bầm:
“Chết tiệt! Chơi điện lắm có ngày tê háng đây mà!”.

Vô Phong chạy đi, “bộc phá” lê đất huơ lên một vòng rồi đánh xuống. Người nhanh, kiếm nhanh hơn, khí tức tử vong bám lấy Thiên Hải còn nhanh hơn nữa. Ngay lúc đó, cơn sốc điện trong cơ thể tiêu biến, Thiên Hải liền lăn người sang trái. Kiếm chém hụt, lưỡi kề ngay sát lưng. Thiên Hải vớ đao, sau đứng dậy. Gã tưởng đã thoát nhưng đó chỉ là màn dạo đầu. Ở khoảnh khắc tích tắc của thời gian, gã nhận ra toàn thân Vô Phong hừng hực nội lực. “Là chiêu liên hoàn!” – Gã dợm nghĩ.
Sau cái tích tắc nhỏ nhoi ấy, Vô Phong lao đi, kiếm chúc mũi xẻ nền cắt nước. Thiên Hải buộc phải phòng thủ, cơ thể gã vẫn chưa hết tê dại vì cơn sốc điện. “Hướng nào đây, từ dưới lên hay trên xuống?” – Gã thở.
Vô Phong vung kiếm, Thiên Hải đỡ đòn. Nhưng chỉ là hư chiêu, Thiên Hải lỡ đà mất nhịp. Tên tóc đỏ vòng kiếm qua lưng rồi bổ chéo góc, lưỡi kiếm rít gió như tên lửa rời bệ phóng. Gã tóc trắng lấy đao che vai. Kiếm va đao, thanh âm đanh lạnh rền chói tai. Thiên Hải oằn mình, cảm giác vừa bị một lực nặng trăm cân đè lên vai. Vô Phong xoay kiếm chuyển thế đánh tạt, Thiên Hải dựng đao chống đỡ theo bản năng. “Bộc phá” đánh bật “thăng thiên pháo”. Tên tóc đỏ xoay người, tay kéo lê kiếm, kiếm lê đất đánh ngược lên. Gã tóc trắng chuyển sang cầm đao bằng hai tay và dồn sức chống đỡ. Lực kiếm này mạnh gấp bội, “thăng thiên pháo” suýt nữa rời tay Thiên Hải. Vô Phong thuận đà đánh kiếm ngược lên lần nữa.Lực kiếm đạt đỉnh điểm, nó càn lướt đánh bạt đao khỏi tay Thiên Hải, mũi sắc nhọn chém sượt ngực gã, máu nóng tung tóe cùng bọt nước lạnh. “Tứ thức kiếm liên hoàn à?” – Gã phỏng đoán.
Chiêu kiếm cuối cùng vừa dứt, Vô Phong vừa lùi bước vừa vận nội lực. Thiên Hải biết ngay mình đã lầm. Không phải tứ thức kiếm. Nó còn hơn thế.
Vô Phong khởi động Ám Thiết, cơ thể lướt như gió cuốn, trong chớp mắt đã áp sát đối phương. Thanh “bộc phá” ngùn ngụt vận Tử Thiết, dòng nội lực trắng xóa bao trùm Thiên Hải. Tiếng nổ xoáy tung màng nhĩ, càn quét một đường rãnh sâu hoắm trên đất. Bụi và nước văng mù mịt. Vô Phong chạy vòng lại tiếp tục dùng Tử Thiết. Tiếng nổ thứ hai như sấm động, dòng nội lực xoáy như bông vụ nghiền nát mặt đất, xẻ đường cắt ngang đường rãnh thứ nhất. Tên tóc đỏ dừng bước, kéo lẫy khởi động lựu đạn trên thanh “bộc phá”. Hắn nhảy lên rồi đâm mũi kiếm xuống giao điểm của hai đường rãnh. Lựu đạn phát nổ, sức ép dồn nén đâm thủng mặt đất và đào một cái hố lớn. Tên tóc đỏ rơi qua hố, trong chớp mắt hắn thấy Thiên Hải cũng rơi theo.
Cả hai người rơi xuống một hành lang hẹp ở tầng dưới. Thiên Hải nằm bất động, toàn thân ngâm trong nước mưa pha nước biển. Phía xa, Vô Phong bò dậy, đôi tay run rẩy vì đau. Sử dụng Tử Thiết liên tiếp cộng thêm lực phản chấn của lựu đạn, nếu chẳng phải rèn luyện cực khổ, hai cánh tay đó chắc đã đứt lìa từ lâu. Bất quá đó là cái giá khi sử dụng “thất thức Tử Thiết liên hoàn”.
Bất Vọng đã gợi ý đúng. Tử Thiết là cực hạn trong bộ kiếm thuật Thiết, nó nhanh hơn, mạnh hơn Tân Thiết nhiều lần. Nhưng ưu thế chỉ phát huy khi Vô Phong giữ cự ly hợp lý và đặc biệt là sử dụng chiêu liên hoàn. Tùy thuộc hoàn cảnh hay đối thủ, chiêu thức liên hoàn sẽ biến đổi. May mắn cho Vô Phong, hắn đã chọn đúng. Ít nhất là ông già Bất Vọng cũng đưa ra lời khuyên không tồi.
Trông cái xác Thiên Hải trôi lềnh bềnh, Vô Phong lần tìm thanh “bộc phá” rồi tìm đường chuồn thẳng. Hai chiêu Tử Thiết, một quả lựu đạn, không chết mới lạ! – Hắn nghĩ.
Nhưng có điều gì đấy không ổn.
Vô Phong dừng bước. Dính trọn Tử Thiết và lựu đạn, đáng lẽ Thiên Hải phải nát thành cám chứ?
Đúng lúc ấy, gã tóc trắng bật dậy như người chết đội mồ. Vô Phong kinh hoảng nhưng vẫn kịp nhận ra một lớp nước bao bọc cơ thể Thiên Hải như áo giáp. Nó y hệt lớp nước đã chống đỡ phép Hỏa Địa Hạ của Tiểu Hồ. Tên tóc đỏ lắp bắp:
-Không… không thể nào… mày là cái giống gì? Tại sao kiếm sĩ có thể dùng phép Thủy niệm?
Áo giáp nước rũ xuống, thân thể Thiên Hải tuy thương thế không ít song không trầm trọng. Nói tóm lại, mọi công sức của Vô Phong đổ sông đổ bể. Tên tóc đỏ bất giác ngồi thụp xuống, toàn thân vô lực. Hắn đã cố gắng, đã suy nghĩ chiến thuật, đã đặt hết niềm tin. Nhưng tại sao Thiên Hải còn sống? Lẽ nào khoảng cách thực lực là không thể khỏa lấp?
-Tôi là kiếm sĩ, thật! Không phải kiếm thuật sư. – Thiên Hải trả lời – Nhưng tôi phát hiện ra nội lực của mình quá lớn, và nó có thể gây ra lực hấp dẫn với chất lỏng. Tôi chưa từng ký giao ước với thần linh nắm phép Thủy niệm bao giờ, tôi nói thật đấy!
Vô Phong lắc đầu. Nội lực quá lớn ư? Nghe như chuyện khôi hài. Nhưng thật sự là Thiên Hải có thể điều khiển nước như kiếm thuật sư hoặc pháp sư thực thụ. Và một thực tế là sau khi dính ngần ấy đòn, gã vẫn đi đứng hít thở đàng hoàng. Tên tóc đỏ sợ tái mặt, cái chết trong mắt hắn hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thiên Hải vận nội lực, nước đương ngập hành lang bỗng tách sang hai bên, để lộ thanh “thăng thiên pháo” trên đất. Nó đã rơi cùng với Thiên Hải. Gã tóc trắng nhặt lại thanh đao, lưỡi đao bỗng bốc lên những luồng nội lực trắng xóa. Gã tiếp lời:
-Cái chiêu liên hoàn ban nãy… thất thức Tử Thiết hả? Thật ấn tượng! Tân Thiết của tôi không mạnh mẽ được thế, nhưng hãy thử xem!
Gã chậm rãi bước, sau tăng tốc, bước chân dậm ào ào trong không gian sũng nước. Vô Phong định thủ thế nhưng chợt thấy thanh “bộc phá” bị khựng lại. Nó vấp phải bức tường kế bên, chiều dài của nó quá lớn so với không gian chật hẹp. Trong khi đó, Thiên Hải lao tới với khí thế triều dâng, “thăng thiên pháo” ngùn ngụt nội lực. Tên tóc đỏ vội vàng giương kiếm che chắn phần đầu, hét lớn:
-Mẹ kiếp, giỏi thì đến đây!
Thiên Hải vung đao, “thăng thiên pháo” bổ xuống. Vô Phong cật lực chống đỡ nhưng sụm bà chè ngay lập tức. Hắn chỉ nhận thức được rằng lực đao quá nặng, như nhiều thanh búa tạ gộp chung vậy. Vô Phong ngước lên, thấy lớp khí trắng xóa bọc lưỡi đao. Đây là kỹ năng đặc biệt của Tân Thiết. Không giống cách khai xuất nội lực nhằm đoạt mạng đối phương của Tử Thiết, Tân Thiết dồn nội lực xuống vũ khí nhằm gia tăng gấp đôi lực đánh. Thiên Hải còn quái dị hơn. Bằng bí kỹ nén, gã có thể dồn nội lực nhiều hơn bình thường, lực đánh vì thế tăng gấp ba, thậm chí gấp bốn lần.
Thiên Hải thả đao, một quyền móc hàm Vô Phong, tay kia loáng cái đấm tung gò má. Tên tóc đỏ choáng váng khôn tả, hai mắt lờ mờ màu máu. Gã tóc trắng vung đao lần hai, vẫn là đòn bổ xuống quen thuộc song Vô Phong chẳng thể làm gì ngoài chống đỡ. Đao đè kiếm, thanh âm ngân dài, áp khí từ cú va chạm khuấy động mặt nước. Vô Phong tuột kiếm, cánh tay của hắn không thể chịu đựng thêm nữa. Thiên Hải thả đao, gã chạy đến tung một đòn thúc gối thẳng ngực đối phương. Lồng ngực tên tóc đỏ tưởng chừng nứt rạn. Gã tóc trắng xoay người ôm ngang thân kẻ địch đoạn vật ngửa ra phía sau, toàn thân Vô Phong dộng xuống nền đất, cơn chấn động chạy rần rật khắp xương cốt, tiếng nứt vỡ như cây khô củi mục nát vụn.
Im lặng trôi đi một hai giây. Tên tóc đỏ đổ xuống, toàn thân ngập trong nước. Xương vai đã trật, sườn gãy dăm ba chiếc, hắn thấy khó thở và cảm nhận rõ mùi vị cái chết hơn bao giờ hết. Nó lạnh lẽo và đặc sắc trắng.
Hắn muốn sống.
Muốn nhìn thấy mình là ai!
Tinh thần của hắn chưa chết, tiếc thay thân thể đã chẳng nghe lời hắn nữa.
Thiên Hải đứng dậy, đôi chân bì bõm lội nước. Gã đã thắng. Nhị thức đao cùng tứ thức quyền liên hoàn là đòn tất sát của Tân Thiết. Đáng lẽ Vô Phong đã chết từ lâu, nhưng cơ thể hắn cứng cáp hơn người thường nên vẫn còn thoi thóp.
Chiếc bộ đàm của Vô Phong trôi lềnh bềnh trong nước. Bỗng nhiên nó kêu rè rè cùng giọng nói của Tiểu Hồ:
-Phong, anh đang ở đâu? Phong? Phong! Trả lời tôi đi!

Bất Vọng và Tiểu Hồ đã xử lý toàn bộ bọn băng đảng Quạ Đen. Phi thuyền cứu hộ đã tới đón hai người. Tuy nhiên Tiểu Hồ vẫn lừng khừng chưa chịu đi. Cô gái cố bắt máy liên lạc với Vô Phong song vô hiệu, đáp lại nàng là tiếng đổ vỡ của nhà máy thủy điện. Viên phi công hét:
-Thưa cô, chúng ta cần đi ngay lập tức!
Tiểu Hồ nóng ruột đến phát cuồng. Nàng lặp đi lặp lại cái tên “Phong” mà vẫn chẳng có tiếng trả lời. Chẳng lẽ… hắn chết rồi? – Khuôn mặt cô gái tái mét, hơn cả khi bị phép Hỏa Địa Hạ xâm lấn cơ thể. Phép thuật đó vẫn đang tàn phá cơ thể nàng nhưng Tiểu Hồ chẳng quan tâm. Nàng muốn nghe thấy cái điệu cười nhe răng của tên tóc đỏ, cái giọng nói hớn hở gợi đòn của hắn, muốn thấy mái tóc đỏ của hắn.
Nàng muốn thấy Vô Phong.
-Đi thôi, cô bé! Ta không muốn cái đống này sập xuống đầu đâu! – Bất Vọng lên tiếng.
Tiểu Hồ quay lại nói:
-Đi trước đi, tôi phải tìm Vô Phong!
-Xin lỗi cô, điều này không nằm trong kế hoạch! Cô phải đi, ngay lập tức! – Viên phi công nói.
Tiểu Hồ lắc đầu kiên quyết:
-Kế hoạch thay đổi rồi!
Cô gái chạy vào bóng tối khổng lồ của nhà máy thủy điện. Nàng rất kiên cường. Bất quá sự kiên cường của một cô gái lại nhuốm màu yếu đuối. Chẳng biết tự khi nào, khóe mắt Tiểu Hồ ngấn những giọt trong vắt. Tiểu Hồ chẳng biết tại sao mình làm thế.
“Xin anh… đừng chết…”.