Ngày thứ hai, tiếng sấm vang dội trên bầu trời Cửu Long
Mưa vỗ lộp độp vào cửa kính phòng chơi bạc hạng sang. Bên trong phòng, ông chủ Năm nheo mắt nhìn bông hoa pha lê chìm nghỉm dưới đáy chậu nước. Đông Hoàng cười:
-Ta thắng rồi nhé, chú em!
Năm mắt lươn thở dài bực dọc. Trò thuyền chìm thuyền nổi bao năm vẫn vậy, kết cục thắng thua thay đổi nhanh như thứ thời tiết đỏng đảnh ở xứ này.
Bộ đàm trong túi áo ông chủ Năm reo từng đợt. Lão già mở máy đọc tin nhắn. Tin từ thằng Sáu. Tin xấu. Mới vài tiếng trước, Thạch Tượng còn chiếm ưu thế, giờ bị đánh bật khỏi quận 4, đến một mống cũng chẳng còn. Kế hoạch chiếm lĩnh tòa chung cư của lão thất bại hoàn toàn.
Đời xoay chuyển còn nhanh hơn.
Đông Hoàng rót rượu, đẩy một chén về phía trước rồi nói:
-Quận 4… tại sao bao năm nay, chúng ta cứ tranh giành nó? Những đám dân nghèo khổ kia đâu thể đẻ ra tiền?
Năm mắt lươn xoay xoay chiếc ly. Bề mặt chất lỏng phản chiếu đôi mắt ti hí đầy nếp nhăn, lão chợt cười:
-Trong số những người thống trị Cửu Long, ông bạn là kẻ duy nhất không xuất thân từ quận 4. Chúng ta, băng đảng, những hệ thống luật lệ, tất cả đều sinh ra từ đó. Nó – là “truyền thống”. Kẻ ngoại đạo như ông bạn sẽ không hiểu giá trị truyền thống.
Đông Hoàng cười mỉm:
-Ta không phủ nhận truyền thống. Nhưng… chú em cũng như bao kẻ khác ở mảnh đất này, cứ bám riết quá khứ.
Ông chủ Năm cười nhạt. Lão và Đông Hoàng cụng ly. Hai chén rượu vừa hết, ván thuyền chìm thuyền nổi thứ ba bắt đầu. Đông Hoàng gãi gãi vết sẹo đỉnh đầu, nói đầy hàm ý:
-Chơi nữa sao, ta tưởng hết rồi chứ?
Năm mắt lươn cười rộ. Đúng lúc ấy, tới lượt bộ đàm trong túi áo Đông Hoàng rung rung. Tin nhắn từ nhân viên quản lý. Tin xấu. Khu sòng bạc phía tây của lão đang bị liên minh Thạch Tượng đánh phá. Đây mới thực sự là mục tiêu chính của Năm mắt lươn. Nơi ấy do Bất Vọng quản lý. Nhưng giờ cả gã ống khói, Quạ Đen cùng Thiên Hải đều không có mặt, khu phía tây như pháo đài không tướng chỉ huy. Rõ ràng ông chủ Năm đã đợi thời khắc này từ lâu, lão nói:
-Chưa hết đâu, ông bạn. Chưa hết đâu!
Mưa ngày càng lớn, gió ào ạt như thế sự xoay vần. Nhưng Đông Hoàng đón nhận nó một cách bình thản. Ừ thì chơi thêm ván nữa! Bài bạc hay ở chỗ gay cấn mà! – Lão tự nhủ.
…
Tầng sáu mươi tòa chung cư số 4 vẫn chìm trong màu đen đặc. Đâu đó giữa bóng tối, Quạ Đen và Hỏa Nghi đang ẩn nấp như thú săn mồi. Đã hơn mười phút song cả hai vẫn án binh bất động.
Hỏa Nghi ngó đồng hồ đeo tay. Đã hơn bảy rưỡi, cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa sẽ mở sau mười lăm phút nữa. Hắn chỉ cần đợi rồi chuồn êm. Nói cách khác, hắn là con mồi. Trong khi đó Quạ Đen phải tìm ra đối phương trước khi cầu thang mở, gã là kẻ đi săn. Tất nhiên Quạ Đen không biết cầu thang mở lúc nào, song trực giác mách bảo gã rằng thời gian không còn nhiều.
Gã đeo khẩu trang liếc nhìn máy định vị. Có tới năm chiếc bộ đàm cùng tần số đang nhấp nháy trên màn hình. Cái nào mới là vị trí thực của Hỏa Nghi? Tỉ lệ bắt trúng là một phần năm, quá thấp, chưa kể cạm bẫy giăng đầy.
Tuy nhiên, bẫy cũng có giới hạn. Quạ Đen không tin Hỏa Nghi đủ thời gian sắp xếp cạm bẫy hoàn hảo. Và gã cũng không tin số lượng cạm bẫy đủ bao bố mọi vị trí. Nhưng làm sao xác định được vị trí thực? Như ba đợt tấn công trước, Hỏa Nghi sẽ dùng một bộ đàm làm mồi nhử còn bản thân đứng ở nơi khác nã đạn. Tiếng nổ của đạn là tiếng nổ thực, ắt hẳn là vị trí mà hắn ẩn nấp. Quạ Đen nhớ rằng đã phá hủy một khẩu súng trường, liệu đối phương còn dự trữ khẩu nào chăng?
Không biết. Liều mới biết.
Quạ Đen lao khỏi vị trí hướng về địa điểm cách đó năm mươi mét (50m), chiếc khẩu trang trắng loang lổ máu như bóng ma giữa đêm tối mù mịt. Gã ngoặt phải, chạy thẳng rồi dừng lại trước hành lang trống trải, ngũ quan hoạt động tối đa. Nhiệt độ môi trường, âm thanh, mùi ẩm mốc của không gian, mặt nền lổn nhổn gạch thô ráp, đêm đen mờ mờ; Quạ Đen cảm nhận rõ mọi thứ. Chỉ “sát khí” vẫn chưa thấy đâu.
Không tiếng đạn. Không sát khí. Quạ Đen cẩn trọng rờ rẫm rồi tháo tung chiếc bộ đàm trên tường. Một trong năm chiếc bộ đàm đã hỏng, giờ còn bốn, tỉ lệ bắt trúng là một phần tư. Nhưng tại sao Hỏa Nghi không bắn? Quạ Đen nghĩ tên đó đã hết vũ khí.
Hoặc cũng có thể là cái bẫy.
Gã đeo khẩu trang tiếp tục di chuyển đến vị trí cách đây khoảng bốn mươi mét (40m). Nhưng cũng giống lần trước, hoàn toàn không có tiếng súng nổ. Quạ Đen tháo chiếc bộ đàm thứ hai. Hiện giờ còn ba chiếc bộ đàm, tỉ lệ bắt trúng là một phần ba. Tuy nhiên Quạ Đen không chạy nữa. Gã ngờ rằng nếu chạy tiếp sẽ rơi vào tầm ngắm của Hỏa Nghi. Quy luật lừa đảo thường giăng bẫy hai lần, đến lần thứ ba mới là đòn dứt điểm. Chiến đấu nhiều, gã hiểu rõ điều đó.
Và đúng như gã suy nghĩ, Hỏa Nghi đang ngắm bắn. Tuy “cá mập đỏ” đã vỡ song Hỏa Nghi vẫn còn hai khẩu súng hạng nặng khác. Trong tay hắn hiện giờ là “cá mập búa”, tuy không chính xác bằng “cá mập đỏ” nhưng sức công phá lớn hơn. Khẩu còn lại đang nằm ở nơi bí mật và Hỏa Nghi rất muốn đối phương thưởng thức nó. Nhưng Quạ Đen xem chừng không dễ bị dụ vào bẫy.
Quạ Đen nhìn màn hình máy định vị. Gã đánh dấu ba điểm theo thứ tự A, B và C rồi bắt đầu phân tích chiến thuật. Đồng hồ đã chỉ bảy giờ ba mươi lăm phút, linh cảm mách bảo gã thời gian sắp cạn.
Theo như cách chiến đấu của Hỏa Nghi, vị trí mồi nhử và vị trí thực phải nằm trên một đường mà súng có thể bắn được. Xét ba điểm A, B, C thì chỉ có cặp B – C là khả dĩ. Bởi vì từ B – C không thể bắn tới A và ngược lại do có tường ngăn cách. Tỉ lệ bắt trúng là một phần hai. Nhưng Hỏa Nghi ở điểm nào, B hay C?
Hai điểm B và C nằm trên một đường thẳng dọc hành lang, cách nhau ước chừng hai trăm mét (200m). Tầm bắn thuận lợi, địa thế tốt, Hỏa Nghi hoàn toàn có thể lựa chọn một trong hai. Trong khi đó Quạ Đen không được phép chọn sai. Nếu chọn sai, Hỏa Nghi sẽ thừa cơ lỉnh mất. Lúc đó Quạ Đen sẽ hoàn toàn mất dấu đối phương.
Quạ Đen sực nhớ Hỏa Nghi luôn nói qua bộ đàm. Giọng nói luôn phát ra từ điểm mồi nhử, còn bản thân Hỏa Nghi sẽ ở điểm ngắm bắn. Quạ Đen bèn lên tiếng:
-Mày biết tao đã làm gì con bé tóc nhiều màu, bạn Thanh Nhi không?
Tuy không đáp song thâm tâm Hỏa Nghi cũng muốn biết Thương Ngọc sống chết ra sao. Hắn đồ rằng đó không phải là kết cục tốt đẹp.
Như Quạ Đen dự đoán, Hỏa Nghi chọn giải pháp im lặng. Càng dây dưa thời gian, Hỏa Nghi càng có lợi. Làm sao để nó mở miệng đây? Gã đeo khẩu trang ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp lời:
-Trước khi tìm bọn bay, tao đã vứt lại con bé đó cho bọn đàn em. Lũ đàn ông quận 4 này đói hơi đàn bà, mà mày biết đấy, chúng nó chỉ là lũ vô học. Cho nên tao cũng không dám chắc bọn đấy sẽ cư xử đàng hoàng…
Nghe giọng điệu đều đều trơ lạnh, Hỏa Nghi phát ghét, buột miệng nói:
-Cái gì? Ý mày… mẹ kiếp, thằng khốn!
Quạ Đen căng tai lắng nghe. Giọng nói phát từ điểm C, có nghĩa là vị trí thực của Hỏa Nghi nằm tại điểm B. Từ đây đến điểm B khoảng bảy mươi mét (70m). Quạ Đen chạy bằng mũi chân, luồn lách qua hành lang và khi cách vị trí còn năm mươi mét (50m), gã đột ngột tăng tốc. Những bước chạy gió cuốn lao thẳng về phía trước, lưỡi “muỗi vằn” xoay vù vù. Gã đeo khẩu trang cười lớn:
-Mày dễ bị kích động quá!
Thanh kiếm lao xuống đâm thủng nền đất. Và… chỉ nền đất. Không hề có bóng dáng của Hỏa Nghi. Trong khoảnh khắc rất nhỏ của thời gian, Quạ Đen chợt hiểu giọng nói mà hắn tưởng là mồi nhử kia lại chính là giọng nói thật. Hỏa Nghi đã giăng bẫy từ trước, sau đó vờ như bị dính bẫy để đối phương lao vào. Gã đeo khẩu trang quên mất rằng vị trí mồi nhử và vị trí ngắm bắn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Bỗng cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc, Quạ Đen vội cúi người. Cách đó hai trăm mét (200m), khẩu “cá mập búa” phát hỏa. Đạn rời nòng vút bay sượt qua tóc. Nhưng viên đạn gây nên thứ áp khí mạnh gấp bội so với “cá mập đỏ”. Quạ Đen cảm tưởng đầu mình sắp bị khoan thủng, ngũ quan nhất thời tê liệt. Ngay lúc ấy, Hỏa Nghi chỉnh hồng tâm bắn tiếp lần hai. Độ giật của “cá mập búa” rất lớn, hoặc cũng có thể là may mắn cho Quạ Đen, viên đạn thứ hai bay chệch hướng, xuyên vỡ lan can hành lang.
Quạ Đen hồi tỉnh sau cơn sốc. Gã lảo đảo lao vào căn hộ kế bên, nhưng lập tức nhận ra mình vừa dẫm phải dây giữ chốt hai quả lựu đạn gắn bên cửa. Gã chạy ra, tiếng nổ kinh hồn bạt vía cùng luồng lửa liếm sát lưng. Hỏa Nghi bóp cò khai hỏa. Quạ Đen nghiêng người né viên đạn thứ ba. Áp khí từ viên đạn như dao cạo cắt đứt lớp áo, xẻ vào da thịt gã. Quạ Đen đổ người, cánh tay phải thấm đầy máu. Tuy vết cắt không sâu nhưng giờ cả hai cánh tay của gã đều bị thương, muốn thi triển bí kỹ “độ rung” thì bất lợi vô cùng.
Nhưng Quạ Đen không để tâm thương thế. Gã như ánh chớp lao đến vị trí của Hỏa Nghi, vận nội lực dồn vào tay phải, lưỡi thanh “muỗi vằn” bắn ra khỏi cán, dây xích loẻng roẻng âm điệu điếc tai. Mũi kiếm sục xuống mặt nền, gạch vụn bắn tứ tung. Bất quá như lần trước, Hỏa Nghi đã chuồn từ đời tám hoánh nào.
-Mày đã làm gì Thương Ngọc, con quạ?
Giọng nói của Hỏa Nghi vọng trong bóng tối. Quạ Đen lắng nghe, sau lùi vào góc kín rồi kiểm tra màn hình máy định vị. Sau ít phút dò tần số, gã đã tìm thấy ba chiếc bộ đàm tương đương ba vị trí mới. Những điểm này nối thẳng tắp với nhau trên một hành lang dài, bất cứ điểm nào cũng có thể là mồi nhử hoặc ngắm bắn. Quạ Đen đánh dấu ba vị trí mới là A’, B’ và C’. Hỏa Nghi ở đâu trong ba điểm này?
-Chỉ là một chút phóng đại thôi, tao chẳng làm gì con bé đó cả. – Quạ Đen nói – Giết đứa tay không tấc sắt thực chẳng thú vị chút nào.
-Ồ, vậy mà tao cứ nghĩ mày tồi tệ hơn thế. Xin lỗi nhé!
Âm thanh đến từ vị trí B’. Cũng có thể là giọng thật, nhưng cũng có thể là mồi nhử. Theo quy tắc lừa đảo, Hỏa Nghi sẽ áp dụng chiến thuật cũ, như vậy hắn sẽ nằm ở điểm B’. Nhưng Quạ Đen không còn tin định luật ấy nữa. Quy tắc lừa đảo chỉ áp dụng cho những chiến trường và kẻ địch thông thường. Hỏa Nghi hoàn toàn nằm ngoài quy luật ấy.
Quạ Đen cố gắng phân tích những phát bắn của Hỏa Nghi, hy vọng nó sẽ để lộ tác phong chiến đấu. Nắm bắt thói quen của địch thủ cũng là kỹ năng quan trọng. Trước tiên là khoảng cách bắn. Hỏa Nghi thường bắn ở vị trí khoảng cách khá xa so với mồi nhử, đa số đều trên một trăm mét (100m) duy có một lần ở khoảng cách khá gần là sáu mươi mét (60m). Quạ Đen đoán địch thủ ưa bắn ở khoảng cách một trăm mét trở lên. Nhìn lại màn hình định vị, gã thấy từ điểm B’ tới A’ là bảy mươi mét (70m), từ B’ tới C’ là một trăm hai mươi mét (120m). Theo lý, Hỏa Nghi sẽ bắn ở trong tầm từ B’ tới C’. Nhưng suy luận này liệu có đúng?
Xạ thủ bắn tỉa thường tìm nơi ẩn nấp kỹ lưỡng, sau lượt bắn có thể rời khỏi vị trí một cách êm thấm. Hơn nữa Hỏa Nghi đang ở thế chạy trốn, hắn cần kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Như vậy nhiều khả năng hắn sẽ ở vị trí C’ bắn tới B’. Nhưng nếu thế thì Hỏa Nghi ẩn nấp tại điểm nào? Đâu là mồi nhử, B’ hay C’?
Quạ Đen liếc đồng hồ. Đã bảy giờ bốn mươi phút. Linh cảm mách bảo gã thời gian còn ít, rất ít. Nhưng gã không thể liều. Cơ hội bắt con mồi chỉ có một, không thể bỏ lỡ. Quạ Đen sốt sắng không phải vì nhiệm vụ với Đông Hoàng. Trong đầu gã chẳng còn lão già đó nữa. Gã chỉ quan tâm đến việc giết đối thủ.
Nhưng giết thế nào mới được?
Cách đó vài trăm mét, Hỏa Nghi vẫn lặng lẽ nằm rạp trên đất, ngón trỏ đặt hờ trước cò súng. Đã bảy giờ bốn mươi phút, còn hơn năm phút nữa, cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa sẽ mở. Hắn cảm tưởng thời gian như bắt đầu đói bụng, nó lề mề và chậm chạp, năm phút tưởng chừng như năm thế kỷ. Nóng ruột sẵn, Hỏa Nghi bèn gọi điện cho lão già Tùng Bách nhưng lão không bắt máy. Tầng sáu mươi mốt là trận địa phép thuật, nếu nó ngăn cản sóng điện tử cũng là lẽ thường.
Hay con bé Liệt Trúc đã tỉnh?
Hỏa Nghi nghiến răng tự trách mình bất cẩn. Đáng lẽ hắn nên đưa một lọ thuốc mê cho Thanh Nhi phòng khi Liệt Trúc tỉnh giấc. Liệu con bé tóc đỏ có phát sóng xung kích? Hỏa Nghi e rằng có. Dù chưa tận mắt chứng kiến tầng sáu mươi mốt (61) nhưng nghe Vô Phong kể lại, hắn cũng ớn lạnh. Trước cảnh tượng đầu lâu xác chết, lại thêm hai người lạ hoắc, một bé gái chín mười tuổi ắt hẳn sợ chết khiếp. Khéo chừng giờ này cả Thanh Nhi và Tùng Bách đã tan xác vì sóng xung kích.
“Thanh Nhi… cô ổn chứ?”.
Hỏa Nghi thật lòng quan tâm, dù rằng hắn không thực sự ưa cô gái lắm. Nhưng nếu Thanh Nhi chết thật, hắn biết ăn nói ra sao với ông già Bất Vọng? Hỏa Nghi rùng mình. Nếu quả thực vậy, hắn cần giữ mạng trước khi chết trong tay ông bố vợ tương lai (hắn nghĩ thế).
Bóng đêm phủ lên Hỏa Nghi. Nó giúp hắn lẩn trốn nhưng cũng là trở ngại. Hắn không thể đoán được Quạ Đen sẽ tấn công vào đâu. Xác suất Quạ Đen đánh trúng là một phần ba. Đây sẽ là trận địa cuối cùng bởi Hỏa Nghi đã hết bộ đàm, lựu đạn còn bốn quả, súng ngắn không kể vì hầu như vô dụng với đối phương. Chỉ còn khẩu súng trường thứ ba. Hỏa Nghi không dám chắc nó có thể làm khó Quạ Đen.
Hai phút đã trôi đi.
Quạ Đen lặng lẽ rời vị trí. Dáng điệu lom khom, bước đi chậm chạp bằng mũi ngón chân, thanh “muỗi vằn” áp sát lưng. Cơ hội chỉ có một, không được bỏ lỡ! – Gã tự nhủ. Phía bên kia, Hỏa Nghi tuy không có linh cảm mẫn tiệp song cũng mơ hồ nhận ra điều bất thường, liền nắm chắc tay súng. Qua nốt chuyến này, hắn sẽ thoát.
Quạ Đen khởi động nội lực, lưỡi “muỗi vằn” xoay tít. Gã cúi người, đỉnh đầu chẻ gió, đôi chân sải vừa dài vừa nhanh. Không phải điểm B’ hay C’, Quạ Đen đang nhắm đến điểm A’. Nó hoàn toàn trái ngược dự tính, mục tiêu hay suy nghĩ ban đầu của gã.
Và quả thực Hỏa Nghi đang ở vị trí A’.
Nhận ra tiếng bước chân vọng lại từ hành lang bên phải, Hỏa Nghi liền quay sang. Bằng chiếc kính hồng ngoại, hắn thấy một cái bóng đang di chuyển, trước mặt đeo chiếc khẩu trang trắng. Đó không phải con người, đó là tử thần. Hỏa Nghi lắc đầu cười nhạt thếch:
-Thù dai như quạ vậy.
Khoảng cách chỉ còn ba mươi mét (30m), chẳng đủ thời gian cho Hỏa Nghi di chuyển khẩu “cá mập búa” nặng nề. Hắn rút súng ngắn nã đạn. Nhưng trước đó Quạ Đen đã tạo lá chắn nội lực. Đạn nẩy trên tấm lá chắn văng tứ tung, vỏ kim loại rơi xuống tạo chuỗi âm thanh lạnh lẽo liên miên không dứt. Gã đeo khẩu trang cười gằn:
-Ngạc nhiên hả?
Hai khẩu súng hết đạn. Quạ Đen thu lá chắn đoạn đâm kiếm. Bộ áo giáp của Hỏa Nghi bộc phát lực đẩy hất văng gã. Song Quạ Đen đã quen với chiêu này nên tiếp đất nhẹ nhàng rồi nhanh chóng áp sát địch thủ. Hỏa Nghi liền rút khẩu súng mới và nã đạn liên tiếp, vừa bắn vừa lùi. Song làn đạn chỉ như những máy bay giấy lao vào bức tường nội lực kiên cố của Quạ Đen. Gã đeo khẩu trang vừa tiến vừa cười:
-Mày chẳng chiến đấu theo quy luật nào hết, nhưng lại không thể thay đổi quy luật tâm lý.
Hỏa Nghi tặc lưỡi. Hắn thừa thông minh để tạo ra những cạm bẫy không ai phá nổi, song cái đầu chưa đủ lạnh để áp tâm lý.
Trước lúc tấn công, Quạ Đen bỗng dưng nhớ đến cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa. Khi lôi Hỏa Nghi ra khỏi cầu thang, hắn thấy nó là một dạng cầu thang xoắn ốc có trục chạy thẳng. Quạ Đen mường tượng rằng cái trục sẽ chạy dọc tòa chung cư, và nó có nghĩa là có một cánh cửa nào đó nằm cùng đường trục với cánh cửa thứ nhất. Tuy không nhớ chính xác vị trí cánh cửa thứ nhất song Quạ Đen nhớ rằng nó nằm tại cụm bốn mươi sáu (46). Bằng máy định vị tích hợp bản đồ, gã có thể xác định cụm đó nằm ở đâu. Và đây là lúc tâm lý Hỏa Nghi bị bộc lộ. Khi chờ đợi một điều gì đấy, con người luôn có xu hướng nghĩ về nó nhiều hơn bình thường. Tâm lý ảnh hưởng hành động. Hỏa Nghi rõ ràng sẽ nghĩ về cửa vào cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa. Lẽ dĩ nhiên hắn sẽ chọn một địa điểm phục kích gần đó nhất. Và nó chính là điểm A’ – nơi gần cụm bốn mươi sáu nhất. Cũng giống như khi cháy nhà, con người luôn dồn về cửa thoát hiểm. Chính bởi tâm lý, Hỏa Nghi sẽ không bao giờ phục kích tại hai điểm B’ hoặc C’.
Và Hỏa Nghi không ngờ rằng Quạ Đen nắm bắt tâm lý chiến đấu của đối phương giỏi hơn bất cứ ai.
Hai khẩu súng hết đạn, Hỏa Nghi quay đầu chạy trốn. Quạ Đen đuổi theo sát nút, lưỡi thanh “muỗi vằn” xoay như bông vụ. Đoan chắc gã đeo khẩu trang sắp dùng bí kỹ “độ rung”, Hỏa Nghi liền đổ người xuống. Ngay lúc ấy, mũi kiếm bay vọt qua vai hắn, dây xích lạnh băng cứa vành tai đau điếng. Hắn rút súng bắn ngược về phía sau. Nhưng Quạ Đen còn nhanh hơn, gã đã nép vào tường trước khi làn đàn găm ngập thân thể. Hỏa Nghi lồm cồm bò dậy chạy trối chết. Gã đeo khẩu trang cười:
-Mày hết đường rồi!
Quạ Đen vừa chạy vừa thu lưỡi kiếm, dây xích trườn trên mặt đất như rắn thu mình. Hỏa Nghi hấp tấp quẳng hai quả lựu đạn. Quạ Đen vung kiếm đánh bay cả hai. Chúng bay ngược về phía sau rồi phát nổ, bão lửa xoáy tung màn đêm. Gã đeo khẩu trang hét lớn, giọng đầy phấn khích:
-Còn trò gì nữa? Còn trò gì nữa? Đem hết ra tao coi!
Hai quả lựu đạn tiếp theo văng tới. Định vung kiếm gạt đi, Quạ Đen chợt thấy Hỏa Nghi giương súng. Súng nổ liên hồi, tia lửa veo véo bay qua, vài viên xuyên vỡ hai quả lựu đạn. Tiếng nổ thổi tung hành lang, sức ép công phá lan can, tường gạch lở rào rào chắn ngang đường. Đầu óc Hỏa Nghi lùng bùng khôn tả dù đã đứng ngoài tầm ảnh hưởng của lựu đạn. Hắn tiếp tục chạy đoạn cố liên lạc với Tùng Bách nhưng chẳng thấy trả lời.
-Mẹ kiếp lão già! – Hỏa Nghi chửi đổng – Quá thời gian rồi!
Phía sau đống gạch bụi lổn nhổn, Quạ Đen bỗng lao ra, thân thể hầu như không tổn hại. Ngay lúc nhận ra địch thủ giương súng, gã đã kịp lẩn vào căn hộ kế bên. Độ mẫn cảm và tốc độ của gã đã đạt trạng thái đỉnh điểm. Hỏa Nghi vừa quay đầu lại đã thấy gã áp sát mình. Chiếc khẩu trang bốc giọng nói lạnh lẽo:
-Mày toi rồi!
Chiếc áo giáp của Hỏa Nghi vẫn chưa tích đủ năng lượng tạo lực đẩy. Quạ Đen vận nội lực tạo độ rung tối đa. Lưỡi muỗi vằn xoáy mạnh, lực đâm khủng khiếp kẻ đường thẳng tắp xuyên thủng phần ngực – bộ phận vững chắc nhất của áo giáp. Mũi nhọn đâm xuyên da thịt, ống dẫn ẩn trong lưỡi bắt đầu rút máu. Hỏa Nghi vội ôm lưỡi kiếm định kéo ra song không thể. Lực xoáy quá mạnh. Bàn tay hắn bỏng rát, cả người run bần bật trước độ rung kinh hoàng từ Quạ Đen. Sau vài phút chống cự, Hỏa Nghi không thể rút lưỡi kiếm mà chỉ có thể ngăn nó xoáy sâu hơn mà thôi.
Để phá chiếc áo giáp, Quạ Đen đã không ngần ngại đẩy độ rung vượt qua ngưỡng cực hạn. Trái tim gã giờ đã đập trên năm trăm lần một phút, cơ thể như cỗ máy quá tải, vết thương trên đôi tay tuôn trào máu. Nhưng gã không quan tâm mà chỉ cần biết mình sắp giết được địch thủ.
-Mày rất thú vị. – Quạ Đen cười – Nhưng cố gắng làm gì nữa?
Ống dẫn ẩn trong “muỗi vằn” bắt đầu hút máu, những lỗ thoát xung quanh lưỡi kiếm nhỉ ra chất lỏng đỏ sậm, nhỏ tong tong xuống mặt đất. Cơ thể Hỏa Nghi yếu dần, sắc mặt tím tái, đôi chân run run không vững. Cơ thể người có năm lít máu, hắn chắc mẩm mình đã bị rút gần một lít, e rằng khó trụ nổi thêm nữa. Bất chợt hắn cười khùng khục, Quạ Đen hỏi:
-Sắp chết nên cười lần cuối à?
-Không, bởi vì… – Hỏa Nghi run rẩy đáp – …mày đến gần quá…
Quạ Đen nheo mắt khó hiểu. Hỏa Nghi bỗng quờ tay tóm chặt áo gã, tay kia bật một chiếc máy nhấp nháy ánh sáng đỏ. Đó là máy định vị mục tiêu. Vừa lúc ấy, những tiếng kêu ro ro từ phía sau vọng đến tai Quạ Đen. Gã chợt hiểu ra vấn đề, định rời đi nhưng Hỏa Nghi tóm áo quá chặt. Tên này cười nhạt:
-Giờ thì mày chạy đâu?
Cách đó một trăm mét (100m), một khẩu súng tỉa đặt trên bệ đỡ ba chân bắt đầu xoay nòng. Nó sẽ tự động dò tìm mục tiêu và khai hỏa khi chiếc máy định vị phát tín hiệu. Hỏa Nghi vốn định dùng nó theo cách khác, nhưng trong thế chẳng còn gì để mất, hắn buộc phải liều.
Hỏa Nghi đã mất máu nhiều, thể lực chẳng còn bao nhiêu, chỉ biết gồng sức tóm chặt đối phương. Lạ là Quạ Đen dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Gã bị thương, nhưng chưa nặng đến mức không thể chống cự một Hỏa Nghi sức cùng lực kiệt vì bị hút máu. Gã hét lớn:
-Mẹ kiếp, Hỏa Nghi! Thả tao ra! xem tại .
-Ồ, trông mày cũng yếu nhớt ra nhỉ! Có chết thì chết chung!
Khi hồng tâm ống ngắm trùng thiết bị định vị, “cá mập trắng” khai hỏa. Viên đạn đâm thủng sườn Quạ Đen, đồng thời găm vào người Hỏa Nghi. Một cú bắn xuyên táo. Cả hai đổ gục, máu chảy lênh láng khắp nền đất. Chuyến săn đêm cuối cùng cũng kết thúc.
Yên ắng trôi qua hồi lâu, bỗng một trong hai cơ thể nọ động đậy. Kẻ đó thở hồng hộc, nhìn xuống người kia bằng ánh mắt chất đầy sự nặng nhọc, sau mở miệng:
-Không chết chung được với mày rồi, con quạ.
Người sống là Hỏa Nghi. Viên đạn “cá mập trắng” đâm lõm áo giáp nhưng chưa xuyên thủng tới da thịt. Việc hắn sống sót là điều kỳ tích. Có lẽ sức ép viên đạn đã giảm nhiều khi công phá cơ thể của Quạ Đen.
Chiếc bộ đàm trong túi áo Hỏa Nghi vang từng chặp. Ngay sau đó là giọng lão già Tùng Bách:
-Này nhóc, chú mày đến chưa hả?
Hỏa Nghi vui mừng quá đỗi bèn đáp lại, phiền nỗi sức cùng lực kiệt nên giọng nói hầu như chỉ còn hơi thở:
-Sắp… đợi tôi…
Hỏa Nghi gắng sức lết về phía trước nhưng có cái gì đó níu chân hắn. Như sực nhớ điều gì, hắn bèn quay lại, lật ngửa cái xác của Quạ Đen. Một bên sườn của gã này dập nát, có lẽ lục phủ ngũ tạng đã thành cám. Hỏa Nghi giật chiếc khẩu trang thấm máu và phát hiện bên trong khẩu trang gắn thiết bị như loa thu âm. Hắn liếc xuống nhìn gương mặt Quạ Đen, ánh mắt ngạc nhiên quá đỗi, hàm dưới như sắp rớt khỏi hàm trên.
Tại sao lại thế?
Hỏa Nghi không thể tin nổi vào mắt mình. Hắn liền thọc tay vào áo Quạ Đen rồi nắn bóp liên hồi. Rờ tay đến đâu, cái mặt hắn nghệt ra đến đấy. Ngay lúc đó, đôi mắt của Quạ Đen bật mở. Gã còn sống, chưa chết. Trông thấy Hỏa Nghi đang làm gì với mình, gã bèn vung tay. Không phải đấm, mà là một cái tát. Phản ứng kiểu này không phải nét đặc trưng của một thằng đực rựa.
-Là… là con gái sao?
Lắp bắp chưa xong, Hỏa Nghi đã bị đạp về phía sau. Quạ Đen lảo đảo đứng dậy, một tay ôm sườn, tay kia vớ lấy “muỗi vằn” chĩa thẳng mặt địch thủ. Gã Hỏa Nghi dường như vẫn chưa thể bình tĩnh sau cú sốc này, hắn lảm nhảm:
-Tại sao… tại sao lại là con gái?
Đích thực Quạ Đen là phụ nữ. Đằng sau chiếc áo khoác là đường căng mọng sắc xuân thì, nó dường như bị ép chặt quá lâu dưới áo nịt ngực, giờ mới có dịp bung ra. Hỏa Nghi thấy rõ gương mặt Quạ Đen… tuy dung diện không quá xinh đẹp nhưng đủ nói lên sự khác biệt giới tính. Và giọng nói bấy lâu ẩn sau chiếc máy làm méo tiếng gắn trên khẩu trang đang cất lên một cách thanh thoát:
-Ngạc nhiên lắm sao? Thằng Thạch Tượng cũng vậy. Dường như bọn đàn ông không bao giờ nghĩ sẽ thua phụ nữ, phải chứ?
Hỏa Nghi chẳng nói nên lời. Vậy hóa ra cái đứa dồn hắn sống dở chết dở là con gái? Và cái thằng đang chĩa kiếm vào mặt hắn cũng là… con gái? Mình sẽ chết dưới tay đàn bà sao? Nhục ơi là nhục! – Hắn rủa thầm đoạn nhắm tịt mắt. Quạ Đen trông vậy bỗng bật cười rồi… cúi xuống xoa đầu hắn:
-Không còn là cậu bé mít ướt ngày nào nữa, nhỉ?
Cảm giác thân quen từ bàn tay tuồn vào tâm trí Hỏa Nghi. Hắn bỗng nhớ quá khứ, những câu chuyện tưởng chừng đã bị vùi lấp sau bao năm tháng. Hắn lắc đầu:
-Giọng nói… không thể nào… không thể như thế được! Tại sao… lại là cô?
-Bộ có gì không đúng hả? – Quạ Đen cười.
-Cô đã chết từ lâu rồi! Cô… là hồn ma dọa tôi à?
Quạ Đen cười sặc, khuôn miệng nhỏ nhắn tràn máu, sau đáp:
-Vậy muốn tôi chết lắm hả?
-Không phải! Nhưng…
Quạ Đen nói:
-Như thế này không giống gặp mặt bạn cũ lắm, nhỉ? Nhưng đó là cách của tôi. Giờ, tôi thấy cậu có thể tự lo cho mình. Chúng ta còn gặp nhau dài dài, tôi sẽ giải thích sau. Và… đừng quên lời hứa. Tôi thù dai lắm đấy!
Hỏa Nghi toan nói thêm thì Quạ Đen đưa tay bịt miệng hắn. Gã trai ngây người. Quạ Đen nghiêng đầu, ánh mắt chan hòa, không còn vẻ lạnh lẽo đậm mùi sát khí nữa:
-Tôi nhớ cậu.
Dứt lời, Quạ Đen đứng dậy và hòa mình vào bóng tối. Hỏa Nghi bò trên đất rồi chạy theo, cánh tay với lấy trong vô vọng. Hắn ngã xuống, tâm trí lảng vảng những ký ức của “thằng bé mít ướt” thuở nào.
Lời hứa à…
Đó chỉ là chút buột miệng của thằng bé con mười tuổi. Sao gọi là hứa được chứ?
Hỏa Nghi cứ nằm đấy, mặc cơ thể lịm dần cho đến khi một người khác đỡ dậy. Hắn quay sang cười:
-A… Thanh Nhi hả? Tôi có tin tốt… Thương Ngọc còn sống…
-Tôi biết rồi, vừa gọi điện cho cô ta xong. Mà Quạ Đen đâu?
Hỏa Nghi không tiện nói rõ sự tình mà chỉ đáp:
-Hắn bỏ chạy rồi… tại tôi giỏi quá mà! Còn con bé… con bé thế nào?
-Nó ổn. Nhưng tôi suýt chết vì nó.
Cần phải nhắc lại rằng Liệt Trúc tỉnh thuốc mê cách đây nửa tiếng. Gặp hai người lạ hoắc cộng thêm khung cảnh đáng sợ của tầng sáu mươi mốt, con bé đã phát sóng xung kích. Nhưng trước sức mạnh của trận địa phép thuật Oán Hồn Dạ Hỏa, cơn sóng bị triệt tiêu ngay tức khắc. Tuy nhiên có một rắc rối nho nhỏ là căn lều (hoặc cũng có thể gọi là chuồng) của Tùng Bách tan tành vì sóng xung kích, lão già đương bù lu bù loa đòi tiền bồi thường. Hỏa Nghi nói:
-Sẽ bồi thường lão sau. Giờ chúng ta phải tới nhà máy thủy điện. He he…
Hắn vừa cười vừa ho sặc sụa máu. Thanh Nhi nhìn gã, trong lòng hơi bất nhẫn. Tại sao những gã đàn ông cứ phải chiến đấu với nhau đến chết như vậy? Nàng tiếp lời:
-Cười cái gì? Bộ khỏe lắm hay sao mà cười?
-Vì cô an toàn… nếu không chắc sẽ chết đòn với ông già của cô mất!
Thanh Nhi ngó gương mặt bê bết máu của hắn, bỗng dưng thấy thằng ranh con lấc cấc này hơi hơi thú vị. Cô nàng ngước mặt nói bâng quơ:
-Vậy… một bữa tối đâu rồi?
Hỏa Nghi nghẹn họng, suýt nữa phun máu đằng miệng. Đàn bà đúng là nhớ dai như quạ vậy!