Ngục Thánh

Quyển 2 - Chương 19: Thiên đường




Ngày thứ hai, không mưa không nắng, thời tiết bình thường
Hỏa Nghi có tật đùa không đúng lúc đúng chỗ. Hắn quay về căn hộ, cố tình làm bộ mặt đưa đám rồi than thở đã thua trắng ba ván thuyền chìm thuyền nổi. Khỏi mô tả cũng hình dung được bộ mặt của Vô Phong và Tiểu Hồ biến dạng ra sao. Đợi đến khi nồng độ máu trên hai gương mặt ấy tụt về không, Hỏa Nghi mới cười xòa:
-Đùa đấy! Tôi thắng rồi!
Và hắn bắt đầu kể chiến tích oanh liệt tại sòng bạc. Nghe xong, vị khán giả Tiểu Hồ không vỗ tay mà xồ đến đấm đá cấu véo hắn tơi bời cho chừa tật đùa dai, Vô Phong không ngăn cản và nhiệt liệt ủng hộ hành động của cô nàng. Dù sao Hỏa Nghi đã hoàn thành nhiệm vụ. Việc này đáng ghi nhận!
Để đổi lại ba triệu ba trăm tám mươi mốt nghìn (3,381,000) thùng vàng, Năm mắt lươn chấp nhận giúp đỡ bọn Hỏa Nghi. Hàng trăm thành viên băng đảng dưới trướng lão đã sẵn sàng chơi “hết mình” với Đông Hoàng. Sẽ là một cuộc đụng độ lớn, nhưng diễn ra ở đâu hay khi nào thì tùy theo tình hình. Thực sự mà nói, ông chủ Năm muốn nhân cơ hội này gióng chuông cảnh tỉnh những người tin rằng Cửu Long thuộc về tay Đông Hoàng. Dù lão già đầu sẹo là chủ tịch hội đồng thương nghiệp nhưng giữ chức chưa lâu, địa vị chưa ổn định, chính quyền thành phố sẽ không can thiệp khi Năm mắt lươn gây chiến. Thậm chí nếu Đông Hoàng có mệnh hệ gì thì ối kẻ mở tiệc ăn mừng.
Hỏa Nghi (lúc này mặt mũi sưng vù) nghiên cứu rất kỹ tấm bản đồ chỉ rõ ba “điểm chết” của Tiểu Hồ. Hắn nói:
-Năm mắt lươn sẽ cho ta thời gian chạy đến một trong các điểm chết nhưng đừng trông chờ nhiều. Lão sẽ rút lui ngay khi đạt được mục đích riêng. Vấn đề nho nhỏ là chúng ta chẳng có vũ khí… dù vậy tôi đã nhờ anh Năm tốt bụng rồi! Hy vọng lão cung cấp hàng tốt cho chúng ta.
Bàn việc xong, Hỏa Nghi cùng Tiểu Hồ lăn ra ngủ, hai người quá mệt sau một ngày làm việc. Còn Vô Phong vẫn tỉnh như sáo vì ngủ đẫy mắt từ sáng đến tối lại chẳng tốn chút tâm sức nào. Hắn bắt đầu chán ngán cuộc sống trong căn hộ bí bách. Cơ bản là ở đây, hắn không tìm thấy niềm vui. Đào đâu ra niềm vui giữa cả lố con người trơ trơ như bốn bức tường tróc lở của quận 4? Tên tóc đỏ bất giác thèm cái hương vị đượm mùi sắt thép của Thần Sấm, những hành lang dài bên hàng cửa kính, nơi mà hắn tha thẩn hàng giờ và bỗng bắt gặp bóng hình công chúa phía xa xa. Giờ cô ấy đang làm gì nhỉ? Tắm chăng? – Hắn tự hỏi.
Vô Phong vớ lấy máy chụp ảnh rồi dạo quanh quận 4. Đến đây được một thời gian dài, hắn thấy nên tác nghiệp cho hợp cái danh phóng viên tìm hiểu chuyện sinh đẻ. Bất quá lòng vòng mãi chốn gái điếm phơi thân và những gã bảo kê luôn cáu bẳn, Vô Phong sinh chán và con sâu tên “mạo hiểm” được dịp cục cựa trong đầu. Hắn quyết định lên khu thượng tầng chung cư, sẵn tiện nghe ngóng tình hình bởi dân chúng ở đó rất thạo tin tức.
Sau vài lần thót tim trong chiếc thang máy ọp ẹp, Vô Phong đã tới tầng bốn mươi bốn. Vẫn những dãy căn hộ không cửa nối nhau, vẫn đám băng đảng xách kiếm đi qua đi lại, khu thượng tầng chẳng thay đổi mấy hoặc giả như nó chưa kịp thay đổi. Tên tóc đỏ làm bộ bấm máy ảnh chụp choẹt rồi căng tai hóng dân tình. Hắn nghe được rằng các băng đảng tên Thạch Tượng dưới quyền ông chủ Năm rục rịch sắm sửa vũ khí, dễ chừng sẽ đánh nhau to với bọn Quạ Đen. Tất cả chỉ là đồn đoán song lũ trẻ từ cửa hàng xổ số thượng tầng (thực chất là Mũi tên vèo vèo) đã lăng xăng khắp nơi phát hành thông báo cá cược:
-Băng Thạch Tượng liệu có chiến băng Quạ Đen không? Mau mau đặt cược! Tỉ lệ một ăn hai rưỡi!
Đám đông túm tụm bàn bạc cá độ, bọn ma cô băng đảng rất hào hứng, dân chúng thì rỉ tai nhau chuẩn bị vệ sinh hành lang. Nhưng họ không hề biết mục đích thật sự đằng sau cuộc chiến. Chỉ vài ngày nữa thôi, ngôi vua Cửu Long sẽ vĩnh viễn thuộc về một người hoặc đổi chủ sang người kia. Bất quá dẫu xảy ra chuyện thay ngôi đổi chủ, cuộc sống quận 4 vẫn thế hoặc tồi tệ hơn mà thôi.
Vô Phong muốn đi xa hơn. Hắn quay lại thang máy rồi ấn vào nút bấm lỏng lẻo nằm trên cùng bảng điều khiển – tầng sáu mươi, nơi cao nhất chung cư. Thang máy kẽo kẹt chạy, dây cáp mòn vẹt cứa bánh ròng rọc tựa lưỡi dao chực cắt đứt động mạch tim của hắn. Càng lên cao, không khí càng loãng bởi chung cư không có hệ thống dưỡng khí, cảm giác giống như leo núi vậy. Sau năm phút chờ đợi cùng nỗi sợ rơi tự do, Vô Phong đã tới nơi.
Nhìn sơ, tầng sáu mươi đủ điều kiện trở thành bãi tha ma. Dân cư ở đây khá thưa thớt, vài cụm may lắm được hơn chục người sinh sống. Lắm cụm không bốc nổi tí ti hơi ấm sự sống, chúng hoang phế dưới những tấm trần lòi dầm thép, những căn hộ không cửa và những hành lang lở loét gạch nền. Băng đảng không bao giờ lai vãng tầng sáu mươi vì chốn này toàn dân cùng khổ, dẫu vơ vét cũng chỉ thu gom được rác hoặc chuột chết. Nói cách khác, dân tầng sáu mươi nghèo nhất chung cư. Rảo chân khắp tầng, Vô Phong trông thấy mọi người đang làm việc, hầu hết là gia công hàng phế thải từ bãi rác: sắt thép, kim loại, khối cầu bện sợi “biến ti tuyến” đã hết tác dụng phép thuật, vân vân… tóm lại là tạp phí lù. Trông thấy gã tóc đỏ, vài người tò mò ngó nghiêng quan sát bởi họ chẳng mấy khi gặp dân ngoại quốc. Tuy nhiên cái nhìn của họ chỉ đơn thuần hiếu kỳ, tuyệt nhiên không có ý định cướp bóc hay ghen tức. Cùng dân quận 4 mà cảm giác của Vô Phong về tầng sáu mươi và “phía dưới tầng sáu mươi” hoàn toàn khác biệt.
Đi một lúc, tên tóc đỏ chợt phát hiện phía trên tầng sáu mươi vẫn còn nhiều tầng khác. Hắn chồm qua lan can ngó lên thấy đỉnh chung cư đã rất gần, ước chừng cách đây khoảng mười tầng nữa. Đứng ở hành lang tầng sáu mươi có thể thấy dãy căn hộ im lìm ở tầng sáu mươi mốt. Vô Phong nhận ra lắm điều kỳ lạ. Dường như xung quanh dãy căn hộ là một bức màn vô hình mỏng mảnh, thi thoảng phập phồng như gió thổi vào tấm lụa; những cánh cửa, tường gạch, lan can còn mới nguyên – cảnh tượng hoàn hảo đến mức bất thường với một chung cư chưa được sửa chữa suốt nửa thế kỷ. Oái oăm hơn là không hề có đường lên, thậm chí các thang bộ dẫn vào lối cụt. Tiểu Hồ từng xác định đỉnh chung cư sẽ là “điểm chết”. Nhưng nếu không tìm thấy đường tới đỉnh, chẳng hóa cái “điểm chết” này trưng bày làm cảnh? Vô Phong bèn hỏi một gã thanh niên đang khuân đồ đi ngang qua và người đó trả lời thế này:
-Tầng sáu mươi mốt? Đừng tìm nó, anh bạn ngoại quốc! Anh sẽ chết!
-Sao vậy? – Vô Phong hỏi.
-Oan hồn!
Gã rùng mình kể chuyện cách đây lâu lắm trong thời chiến tranh, phía trên tầng sáu mươi từng bị tên lửa oanh tan nát hết cả, sau được xây dựng lại nhưng dân chúng tuyệt đối không bén mảng nửa bước. Người dân tin rằng các linh hồn chết thảm vẫn lảng vảng đâu đây đòi máu người sống và họ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vọng xuống hàng đêm. Vô Phong dần hiểu sự việc, hắn nói:
-Linh hồn người chết phải về Tụ Hồn Hải chứ?
Gã kia cười:
-Thử coi, rồi anh sẽ hối hận!
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Vô Phong sực nhớ dân chúng Xích Quỷ mê tín nặng nên không mở miệng phản bác thêm. Thuở hành nghề hai ngón tại chợ rác, hắn thường xuyên bắt gặp những tử thi thối rữa bên vệ đường, thêm nữa lại chứng kiến ngàn vạn linh hồn lang thang khắp Tụ Hồn Hải, nên hồn ma bóng quế đối với hắn chẳng qua là một lĩnh vực siêu nhiên hơi hơi khó hiểu. Chứ bảo hắn phải sợ mấy lời hù dọa? Đợi đấy! – Tên tóc đỏ cười thầm.
Anh chàng khuân vác nọ không phải ngoại lệ. Vô Phong dò hỏi khắp nơi nhưng không ai biết đường. Vài người nói rằng sau chiến tranh, người ta đã bịt kín các cầu thang dẫn tới tầng sáu mươi mốt. Nhiều gã ma cô liều lĩnh từng bắc thang trèo lên, chẳng ai rõ bọn họ gặp chuyện gì nhưng tất cả đều chung một kết cục: rơi tự do và thân thể mỗi nơi mỗi mảnh dưới tầng hai. Người ta đồn ma quỷ xui khiến họ tự tử. Nơi đó dần dần bị quên lãng, giờ chỉ tồn tại trong những lời đồn nặng tính tâm linh đã lan truyền qua nhiều thế hệ.
Mải lần mò đường, Vô Phong bỗng nhận ra vừa dẫm phải thứ gì đấy, ngó xuống thì thấy dưới chân mình là một bàn tay xương xương bẩn bẩn thòi ra từ căn hộ bỏ hoang. Chủ nhân của bàn tay đó đang ngáy pho pho trên đống gạch vụn đổ nát, bộ mặt già khoặm hằn dấu thâm tím như bị ai đánh, y phục rách rưới trở thành tổ cho lũ chuột chui ra chui vô. Vô Phong dí mũi giày vào người lão đoạn gọi:
-Này, này!
Lão già giật mình trở dậy. Như một phản xạ vô điều kiện, lão mở miệng liến thoắng những lời quảng cáo thiếu dấu thiếu từ trong cơn ngáp ngái ngủ:
-…hào mừng… quý khách é ăm, ý ách mua ì? (Chào mừng quý khách ghé thăm, quý khách mua gì?)
Lão xòe áo khoác tựa đại bàng giương cánh, phiền nỗi áo thủng lỗ chỗ nên lại thành gà rù tơi tả lông lá. Dưới vạt áo có vô số món đồ chơi bằng bạc đa dạng hình thù. Vô Phong lập tức nhớ ngay lão già bán hàng rong dai như đỉa cứ lẽo đẽo theo hắn trước khi vào phố ẩm thực. Hắn nhíu mày ngạc nhiên:
-Là ông?
Gương mặt lão già rạng ngời, đến nỗi cái mũi tự dưng chảy ộc máu. Lão xin lỗi vì sự sơ suất này, bèn dùng tay áo lau lau chùi chùi vết máu trên lớp da sần sùi như vỏ cây khô. Dù chẳng rõ Vô Phong là thằng nào nhưng lão vẫn hồ hởi kiểu như quen biết lâu lắm:
-Sao bây giờ quý khách mới tìm tôi? Tuyệt quá! Tôi vừa chế tạo nhiều mẫu mới, mời quý khách xem thử!
Tên tóc đỏ xua tay:
-Không, không! Tôi chỉ muốn tìm đường lên tầng sáu mươi mốt thôi, ông biết chứ?
Vẻ hồ hởi thân thiện của lão già bán hàng bạc biến mất và nhường chỗ cho sự nghi ngờ:
-Dĩ nhiên là ta biết. Nhưng cậu lên tầng sáu mươi mốt làm gì?
-Đơn giản là tò mò thôi! – Vô Phong nhún vai – Mà… tôi hỏi loanh quanh thì chẳng ai biết, tại sao ông biết?
Lão già cười ranh mãnh:
-Giữa đống dân ngu độn tất xuất hiện người kiệt xuất. Quy luật đấy!
Vô Phong nheo mắt nghi hoặc. Nhưng hoàn cảnh không cho phép hắn suy tính nặng nhẹ. Tình hình Cửu Long hiện tại rất phức tạp, hắn cần tìm đường lên đỉnh chung cư ngay tức khắc, đề phòng mọi sự chuyển biến bất cứ lúc nào.
Vô Phong đánh liều nghe theo lão già ất ơ này rồi nói:
-Phiền ông dẫn đường!
Lão vừa đấm vai vừa ho lụ khụ, vẻ tuổi cao sức yếu sắp gần đất xa trời:
-Ây dà, đường đi xa xôi lắm! Thân già yếu đuối, bước sao đặng? Đau lưng, đau vai, đau chân, đau mọi bộ phận, Vạn Thế ơi, đau quá!
Cần thứ dầu nhớt đặc biệt để bôi trơn những khớp xương mỏi mệt của lão. Tiền chẳng hạn! – Ánh mắt lão lóe tia xảo quyệt. Vô Phong trong bụng toàn “tiên sư”, “tổ sư” mà ngoài mặt tươi rói, tay xòe vài tờ giấy bạc. Lão già nhìn chòng chọc. Tên tóc đỏ cười khẩy, nghĩ lão ta cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như thế. Chẳng dè lão già trề môi lắc đầu:
-Cái dúm con con này á? Không được đâu, ít nhất là năm thùng vàng nhé!
-Đây là tiền đặt cọc, xong việc sẽ trả nốt!
-Nếu thế chú mày phải đặt thêm! Ngần này chẳng đủ một thùng vàng nữa là…
Vô Phong cau mày. Ngay cả bọn bảo kê khu chợ lớn lâu năm như anh Sáu chỉ đòi đến vậy là cùng. Thấy không cứng không xong, tên tóc đỏ bẻ tay răng rắc đoạn nhe răng cười:
-Chúng ta nên làm quen không, ông già? Xin tự giới thiệu, tôi là hạng người không tuân thủ luật pháp lại càng thiếu tôn trọng đạo đức xã hội! He he he!
Tên tóc đỏ cao gần gấp đôi lão già nọ, tưởng chừng hắn tung một đấm thôi là lão thành lá rơi mùa thu ngay. Nuốt cục tức vào lòng, lão già nhận lấy số tiền rồi cười khẩy:
-Ta làm việc luôn theo quy tắc. Vì chú mày không theo quy tắc nên… chào nhé!
Dứt lời, lão xoay chân phóng vọt như tên bắn. Gã thanh niên ngớ người rồi vội vàng đuổi theo, trong lòng tự trách to đầu còn để bị lừa. Số tiền không nhiều nhưng chỉ tốn chút nước bọt mà có, lão già bán đồ bạc thực quá hời! Vô Phong hét lớn:
-Đứng lại! Tôi sẽ giết lão!
-Trả năm thùng vàng, tao sẽ suy nghĩ lại, nhóc con! – Lão già cười lớn
Hai người rượt nhau khắp hành lang, bóng dáng vùn vụt trên mặt nền tróc lở gạch vôi. Đôi chân Vô Phong sánh ngang gió cuốn nhưng lão già nọ không gió cuốn cũng quạt máy cỡ lớn. “Già mà phóng nhanh khiếp!” – Tên tóc đỏ nghĩ thầm.
Lão già chợt đổi hướng, phi thật nhanh rồi dậm chân một bước lên lan can, sau nhún người nhảy xuống, áo khoác dang rộng, đồ chơi bạc bên trong chạm nhau lanh canh náo động không gian. Lão như con bồ câu liệng mình xuống hành lang tầng năm mươi chín. Vô Phong há hốc mồm kinh ngạc. Cần sự mẫn cảm, tốc độ, sức khỏe dẻo dai, lão mới thực hiện được cú nhảy hoàn hảo đến thế. Máu nóng dồn não, hắn gào to:
-Năm thùng vàng tiền viện phí nhé!
Hắn nhún chân bật người lao qua lan can đâm thẳng xuống tầng năm mươi chín, tay dang rộng chộp lão già tựa chim cắt vồ mồi. Lão già né thân thoát hiểm trong gang tấc. Vô Phong lăn người tiếp đất rồi lại nhổm dậy đuổi tiếp. Bọn họ chạy qua và xô đẩy dòng người đang đi lại, tiếng la hét chửi bới cứ thế vang lên không ngớt.
Thấy Vô Phong càng lúc càng gần, lão già vội vàng định lao qua lan can nhảy xuống tầng năm mươi tám. Nhưng chưa chưa kịp thực hiện thì bị bọn ma cô tóm sống. Bọn này túm cổ lão, bặm trợn hỏi:
-Lâu quá không gặp nhỉ, Tùng Bách? Lão trốn giỏi đấy! Tiền đâu? Lão nợ anh Năm hơn hai tháng rồi!
Tên tóc đỏ ngừng đuổi rồi đứng từ xa quan sát. Bọn ma cô kia toàn thằng oắt con mặt mũi non choẹt, xem chừng là đám lâu nhâu chuyên đòi nợ. Nghe cuộc đối thoại, Vô Phong mới biết lão già tên là Tùng Bách và vay tiền đã lâu chưa trả. Lão nợ ai không nợ lại nợ đúng Năm mắt lươn khét tiếng.
-Nói với anh Năm là cho tôi vài hôm nữa! – Tùng Bách van xin – Tôi hứa sẽ trả đầy đủ!
-Giờ lại gia hạn thêm vài hôm? Vui dữ hen? Muốn đùa anh Năm hả? Bọn bay, xử lý thằng già này!
Đám bậu sậu lôi Tùng Bách xuống sàn, vây quanh lão và bắt đầu màn tẩm quất hội đồng. Vô Phong chứng kiến mà lạnh người. Ban nãy hắn chỉ hù dọa Tùng Bách chứ không định xuống tay, còn bọn băng đảng kia làm thật, từng cú đấm cú đá không hề kiêng nể tuổi cao sức yếu. Chục cú đạp cú đấm liên tục nhè thẳng bộ mặt hom hem răng lợi lổng khổng, ông già ôm đầu kêu ú ớ cầu cứu. Vài người đi ngang qua coi như không thấy chuyện đang xảy ra, họ tiếp tục bước với khuôn mặt trơ trơ như gỗ đá. Tên tóc đỏ sinh lòng bất nhẫn song không có kiếm trong tay, hắn đành hành xử như dân chúng quận 4: im lặng. Chẳng ai muốn dây vào bọn băng đảng, chưa tự bảo vệ mình thì tốt nhất là ngồi yên quan sát.
Mặt mũi Tùng Bách lúc này đã bết máu. Lão càng van xin, bọn đầu trâu mặt ngựa càng đánh tợn. Trong cơn hoảng loạn chợt thấy Vô Phong, lão liền với tay gọi:
-Cứu… cứu ta… anh bạn trẻ…
Đám băng đảng ngừng đánh, chúng quay sang nhìn tên tóc đỏ:
-Mày biết lão?
Vô Phong vội vàng xua tay vẻ không liên quan. Tùng Bách chẳng kịp để hắn phân bua tiếp, lão hét lớn:
-Cứu ta! Ta sẽ đưa cậu lên tầng sáu mươi mốt!
Tên tóc đỏ thầm rủa lão già chết đến nơi mà vẫn biết xoay chuyển tình thế. Đây là đề nghị không thể chối từ. Dù không có gì chứng minh lão già biết đường song hắn linh cảm đây không phải khoản đầu tư tồi. Vô Phong tiến đến đám lộn xộn rồi từ tốn nói:
-Đừng đánh ổng! Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh!
Bọn ma cô ngừng đánh Tùng Bách, chuyển sang vây quanh gã ngoại quốc tóc đỏ. Vô Phong tuy cao lớn hơn tất cả nhưng giờ như con cừu to xác giữa bầy sói háu đói. Nghĩ rằng thương lượng là cách tốt nhất, Vô Phong bèn mở lời:
-Mấy người bình tĩnh! Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề êm thấm, đúng không?
Dứt lời, hắn xòe xấp tiền trước mặt đám ma cô. Vô Phong vẫn dùng giải pháp “của đi thay người” khi bị đánh hội đồng. Bất quá hắn không hiểu rằng cách này chỉ áp dụng với chợ rác. Còn ở Cửu Long nơi mà bọn ma cô băng đảng giết người lấy số má, tiền chỉ là thứ phù du hoặc phải nhiều tiền hơn nữa mới có thể mua chuộc chúng. Bọn ma cô nọ nhìn đống tiền trên tay tên tóc đỏ liền cười rần, một gã nói:
-Đủ tiền nhậu không anh em?
-Uống nước lọc thôi, không có rượu đâu! – Một gã khác thở dài.
-Bọn tao muốn nhậu và chơi gái, mày đủ tiền không thằng tóc đỏ kia?
Đám đông cười hô hố. Thấy tình hình diễn biến không ổn, Vô Phong cười xòa xoa dịu hàng chục cái đầu đang nóng hừng hực:
-Dù gì cũng không nên đánh người già cả, phải không? Ông già yếu lắm rồi, đánh nữa ổng chết mất!
Lý lẽ của hắn toàn là giá trị đạo đức thông thường, nhưng ở quận 4, những giá trị đạo đức đã biến mất từ lâu lắm. Bọn ranh đầu trâu đầu bò càng không thích nghe người khác dạy bảo chúng. Lũ ma cô khép vòng vây, đứa nào đứa nấy hằm hằm muốn đánh lộn. Tên tóc đỏ cười trừ:
-Xin lỗi, tôi là phóng viên…
Mấy chữ “tác nghiệp vấn đề sinh đẻ” chưa thốt ra, đám đông đã xúm lại đánh Vô Phong túi bụi. Tên tóc đỏ liền ôm đầu tránh tổn thương nhan sắc. Bất thình lình một cú đấm đâm thẳng mặt hắn. Vô Phong cảm giác máu chảy ra quanh miệng, hàm răng vừa thiếu mất cái gì đó rất quan trọng. “Thôi chết, gãy răng cửa rồi!” – Hắn giật thót. Răng tóc là góc con người, mất răng cửa sao dám ngoác miệng cười nữa? Toàn thân bừng bừng lửa giận, hắn nổi khùng:
-Răng của tao… răng của tao! Bọn bay tới số rồi!
Vô Phong vùng dậy hất tung đám ma cô rồi tả xung hữu đột, tay đấm chân đá lung tung xòe, đứa nào dính đòn của hắn đều gục ngã tại trận. Thể chất người Phi Thiên vốn cao lớn hơn người Xích Quỷ, hơn nữa lại trải qua luyện tập kỹ năng chiến đấu nên Vô Phong mạnh ngang cả đám ma cô cộng lại. Thoáng chốc hắn đã dọn dẹp sạch sẽ bọn lâu nhâu, giờ đang đè một thằng oắt con xuống đất. Thằng ranh hét lớn:
-Bọn tao là người của băng Thạch Tượng! Mày muốn chết à?
Nỗi đau mất răng quá lớn, Vô Phong chẳng cần nghe, bàn tay cứ thế vả thằng ôn bôm bốp. Hắn vừa tát vừa chửi như hát hay:
-Thạch Tượng con khỉ mốc! Ông đếch quan tâm! Tại sao chúng bay đấm gãy răng của tao? Đứa nào đền răng đây? Hả? Hả? Hả?
Mỗi từ “hả” là một cái tát. Bàn dân thiên hạ xúm đông xúm đỏ coi hoạt cảnh, thường ngày họ bị đám ma cô băng đảng hạch họe nên hí hửng vô cùng khi thấy gã ngoại quốc kia xử lý chúng. Họ thi nhau cổ vũ:
-Đánh chết nó đi!
-Phải đấy! Cho nó vào hòm luôn!

Nghe tiếng ồn ào nhốn nháo, Vô Phong bình tâm trở lại. Nạn nhân dưới mông hắn đã ngắc ngoải, mắt trợn ngược mồm lảm nhảm kêu mẹ kêu cha. Tên tóc đỏ vội vàng kiểm tra rồi thở phào vì gã này còn sống. Ngó bọn ma cô nằm la liệt sau lưng, hắn cảm giác ngất ngây như vị anh hùng trừ gian diệt bạo. Nhưng ngất ngây chưa lâu, tai họa đã tới. Đằng xa xuất hiện một thằng ranh dẫn theo đoàn người lăm lăm đao kiếm, sát khí hừng hực nuốt trọn hành lang, hiển nhiên là các thành viên băng Thạch Tượng. Thằng ranh kia chỉ về phía Vô Phong:
-Nó đó, chính nó vừa đánh bọn em!
Đám người nhất tề xông đến, vũ khí cọ quẹt nền đất tóe lửa. Tay không tấc sắt, vị anh hùng tóc đỏ sợ tái mặt vội co giò bỏ chạy. Tùng Bách tóm chân hắn:
-Cứu! Chúng nó đánh ta gãy chân rồi! Ta sẽ chỉ đường lên tầng sáu mươi mốt!
Vô Phong xổ một tràng chửi thề đoạn vác lão trên vai mà chạy. Chạy một quãng, Tùng Bách nói rằng làm vậy lão không thấy đường. Tên tóc đỏ chuyển sang cõng lão, đôi tay hắn siết chặt đùi của Tùng Bách làm lão kêu oai oái:
-Đau… đau quá! Chân ta… đang gãy! Vạn Thế ơi, chú mày muốn giết ta hả nhóc?
-Im mồm! Nếu hôm nay không thoát khỏi đây, tôi sẽ giết lão trước!
Tên tóc đỏ phăm phăm chạy, đám băng đảng khua kiếm chạy theo sau sát nút. Dân tình hối hả né vào các căn hộ để tránh trở thành nạn nhân xấu số. Tiếng hò hét chửi bới, tiếng đổ vỡ huyên náo khắp tầng năm mươi chín. Vô Phong rẽ lối định chạy thang bộ nhưng một lũ ma cô khác đã chặn đường, bọn này cười hềnh hệch trêu tức hắn. Tên tóc đỏ nghiến răng muốn băm chúng ra trăm mảnh. Tùng Bách nói:
-Thang máy! Có một cái thang máy gần đây!
Vô Phong chạy theo hướng lão già chỉ. Băng Thạch Tượng chia nhóm theo các ngả khác nhau nhằm khép vòng vây. Lát sau Vô Phong thấy chúng xuất hiện ở mọi ngõ ngách, hắn nói gấp:
-Lối nào? Lối nào?
-Bên đây! – Tùng Bách phẩy tay sang phải.
Vô Phong nhào người qua phải, tiếp tục chạy vào hành lang khác. Dân cư vội nép mình nhường đường cho hắn chạy. Vô Phong lao như bay, ánh mắt hướng về chiếc thang máy ở bên kia hành lang. Bọn Thạch Tượng phía sau tràn đến như thác lũ, kiếm khua rổn rảng rợn tóc gáy. Tên tóc đỏ cắm đầu chạy không dám ngoái đầu nhìn lại. Bỗng ngay phía trước xuất hiện vài gã Thạch Tượng, chúng hò nhau lao tới, tay vung kiếm sẵn sàng xẻ đôi hắn. Gặp cảnh lưỡng đầu thọ địch, tên tóc đỏ nghiến răng:
-Bám chắc nhé lão già!
Vô Phong guồng chân nhanh hơn rồi bật nhảy lên tường đúng lúc lưỡi kiếm hung hiểm bổ đến, sải chân dài chạy trên tường ba bốn bước, sau nhẹ nhàng đáp xuống ngay sau bọn Thạch Tượng. Lũ băng đảng há hốc mồm tưởng hắn là siêu nhân, bất quá đó chỉ là thứ kỹ xảo bình thường với Vô Phong. Nếu chẳng phải cõng Tùng Bách, hắn dư sức chạy trên tường lâu hơn nữa. Phần khác cũng nhờ đôi giày của hắn – món quà của Tiểu Hồ – có lực ma sát hơn hẳn loại giày thông thường.(*)
Vượt qua đám cản đường, Vô Phong lao vào chiếc thang máy đang mở và bấm thật lực cái nút chỉ tầng sáu mươi:
-Đóng vào! Đóng vào nhanh lên!
Bọn Thạch Tượng đuổi đến nơi thì cửa đã khép. Nhưng đây là thang máy loại cũ nên cửa của nó có khe thông khí mắt cáo. Bọn Thạch Tượng liền đâm kiếm xuyên qua những khe thông khí, Vô Phong hốt hoảng nép mình vào góc, mũi kiếm cách mặt hắn chỉ chừng vài đốt ngón tay. Kiếm đâm liên tục tuy không chạm nổi tên tóc đỏ song đủ khiến hồn vía của hắn bay loạn xạ.
Thang máy rồ rồ chạy, bọn Thạch Tượng liền kéo nhau lên tầng sáu mươi. Vô Phong thở hắt một hơi nặng nề đoạn hỏi Tùng Bách:
-Tiếp theo thế nào?
-Rẽ phải, chạy thẳng khoảng một cây số thì rẽ trái. Tìm căn hộ số 3.
-Sao lại thế?
-Vì nó phải thế! – Lão già gắt – Lẽ nào ta lừa chú mày?
Cửa thang máy bật mở, Vô Phong cõng Tùng Bách chạy một mạch. Ngay khi ấy, bọn Thạch Tượng đã tràn vào tầng sáu mươi, chúng đuổi theo quyết tâm lấy mạng tên tóc đỏ. Kẻ đuổi người chạy, bước chân rầm rập nện xuống hành lang. Nhưng bọn Thạch Tượng càng chạy càng đuối, khoảng cách giữa chúng và con mồi ngày càng xa. Vô Phong thời làm đạo chích đã chạy nhanh hơn người, thêm thời gian luyện tập cực nhọc cùng Thổ Hành nên khó ai bì kịp trong lĩnh vực chạy nhảy.
Đám đuổi nhau đã rời xa khu dân cư. Xung quanh họ là những hành lang dài không bóng người sinh sống. Ngay cả người tầng sáu mươi cũng không bao giờ qua lại nơi này. Rêu mọc khắp nơi, không gian ngấm mùi ẩm mốc. Từng căn hộ đen ngòm như hốc mắt sâu hoắm dõi theo bóng người. Nhiều gã Thạch Tượng chùn chân chẳng dám đuổi tiếp, kéo theo cả đám dừng bước. Bọn chúng đành trơ mắt nhìn Vô Phong mất hút, vài kẻ lắc đầu:
-Thằng tóc đỏ với lão già điên rồi! Ở đấy toàn oan hồn thôi!
Về phần Vô Phong, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được không khí đáng sợ đang bao quanh mình. Hắn ngừng chạy, đôi chân dò dẫm những bước đi thận trọng. Hắn chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với một con quái vật kinh khủng sắp lao ra từ mấy căn hộ đen ngòm kia. Nhưng chẳng có gì ngoài sự im lặng và như thế còn khó chịu hơn gấp trăm lần.
-Nó đây rồi, dừng lại! – Tùng Bách vỗ vai.
Trước mặt Vô Phong là cánh cửa xanh trật bản lề, trên cửa xập xệ một tấm biển ghi số “3” phai màu sơn đến mức căng mắt mới đọc nổi. Tên tóc đỏ đẩy cửa, một luồng khí lạnh lẫn mùi thối nồng nặc phả ra khiến hắn nổi da gà. Tùng Bách cười:
-Sợ hả?
Vô Phong không đáp mà chậm rãi tiến vào. Căn hộ đổ nát đã lâu, không sự sống, thậm chí không tiếng chuột kêu, tiếng thạch sùng tặc lưỡi hay nhện giăng tơ. Tên tóc đỏ đi trong căn phòng cũ kỹ, tường gạch bong tróc sơn, rêu xanh bám đầy cốt thép, gạch vụn lổn nhổn dưới chân lạo rạo liên hồi. Ghê rợn hơn cả là mùi thối nọ mỗi lúc nồng nặc hơn. Hai người tiếp tục vào phòng khách. Phòng chẳng có gì ngoài một chiếc ghế nằm chỏng chơ và phía trên chiếc ghế là một xác chết nhỏ xíu, đỏ hỏn, còn nguyên dây rốn. Vô Phong chết điếng người khi thấy cái xác. Như tình cờ, một làn gió lướt qua thổi mùi thối lợm họng. “Chung cư kín mít, gió đâu ra? Không lẽ…” – Vô Phong lạnh người không dám nghĩ tiếp.
Tùng Bách khều chân đẩy ghế. Thi thể rớt xuống, toàn thân trong tình trạng bắt đầu phân hủy, hai hốc mắt chưa kịp mở đã bị kiến đục khoét. Tên tóc đỏ kinh hãi đến cấm khẩu. Hắn gặp nhiều xác chết nhưng chưa từng gặp xác chết trẻ con. Tùng Bách lắc đầu:
-Chắc nó bị bỏ rơi!
-Sao ông biết?
-Ta đoán mẹ nó là gái điếm, ả không đủ tiền phá thai mà cũng chẳng muốn gánh thêm nợ nên sinh con rồi bỏ lại. Ta gặp suốt! Lạ gì chứ? Dân quận 4 nghèo lắm, nuôi đứa trẻ đâu dễ?
Hỏa Nghi từng nói tỉ lệ trẻ con chết nơi đây cao khủng khiếp. Đến giờ Vô Phong mới để ý bóng dáng lũ trẻ trong tòa chung cư khá hiếm hoi. Cái xác mà hắn thấy chỉ là phần nhỏ trong số những đứa trẻ bị bỏ rơi lúc mới lọt lòng. Tên tóc đỏ cúi mặt mà đi, không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt dù chỉ nửa giây.
Giống bất cứ căn hộ nào tại chung cư, nơi này cũng có phòng thờ. Tùng Bách bảo Vô Phong đưa lão vào đó. Căn phòng chỉ còn chiếc bàn thờ xỉn màu xám do ám đầy bụi, ba bát hương vỡ văng vãi tro. Tùng Bách đặt tay lên bàn thờ, miệng lầm rầm lời lẽ khó hiểu. Bất chợt bàn rung bần bật, từ ba bát hương bùng lên những ngọn lửa đen đặc. Vô Phong tất nhiên không thể quên thứ lửa đáng sợ này, hắn lắp bắp kinh hoảng:
-Oán… Oán Hồn Dạ Hỏa!
-Ái chà, chú mày cũng biết hả? – Tùng Bách ngạc nhiên.
Những ngọn lửa đen chụm lại trên mặt tường sau bàn thờ, xoay tròn ba vòng, tỏa ra ba hướng khác nhau rồi trấn giữ tại các vị trí mười hai giờ, bốn giờ và tám giờ. Ba điểm lửa thiêu rụi bức tường để lộ một hệ thống máy móc gồm một trục thép rất lớn, chiều dài không rõ bao nhiêu nhưng Vô Phong ngó xuống thấy đáy sâu hun hút, nhìn lên chẳng thấy đỉnh ở đâu giữa bóng đêm mịt mùng. Xung quanh trục là bức tường hình ống đầy khe nhỏ hẹp xếp kiểu xoắn ốc liên kết với nhau bằng nhiều đường rãnh chìm, mỗi khe thòi ra nhiều mảnh thép mỏng sắp xếp theo thứ tự nhất định. Tùng Bách đặt ngón tay lên một đường rãnh và lầm rầm cầu khấn. Oán Hồn Dạ Hỏa từ ngón tay lão tuôn vào, chảy tới mọi ngóc ngách của đường rãnh chìm. Ngọn lửa như dầu nhớt kích hoạt máy móc. Các mảnh thép rùng mình chuyển động, chúng bao quanh trục chính, tấm thép lớn nằm dưới, tấm thép nhỏ đắp bên trên, lần lượt tạo thành bậc thang xoắn ốc. Lão già cười:
-Đây mới là cầu thang dẫn lên tầng sáu mươi mốt!
Tên tóc đỏ cõng lão già đi tiếp, ánh mắt ngỡ ngàng trước cỗ máy quái dị. Vừa đặt bước chân đầu tiên, bức tường sau lưng hắn khép chặt như chưa hề bị thiêu đốt. Tùng Bách trấn an:
-Khi ta xuống, nó sẽ mở, cứ yên tâm!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tùng Bách giải thích rằng cầu thang này chạy xuyên suốt chung cư. Mỗi tầng lại có một “cửa” vào, song nếu muốn dùng nó phải biết sử dụng Oán Hồn Dạ Hỏa. Lão nói:
-Oán Hồn Dạ Hỏa tồn tại trong mỗi trái tim người Xích Quỷ. Nhưng rất, rất, rất, rất… mẹ kiếp, dùng từ nào bây giờ? Tóm lại là gần như chẳng ai có thể triệu tập ngọn lửa đen, bởi lẽ “bậc tiền bối Xích Quỷ” đã cấm mọi người học nó trước khi ông ta lui vào những cánh rừng ma quái ở miền bắc đất nước. Ngày xưa luyện tập kiếm thuật, ta may mắn khám phá ra cách vận dụng nó! Nhờ Oán Hồn Dạ Hỏa, ta đã từng đứng trong hàng ngũ mười kiếm sĩ mạnh nhất thế giới! Này, nghe tên Tùng Bách “quỷ lửa” bao giờ chưa?
Vô Phong chẳng muốn nghe. Tùng Bách bản tính bịp bợm, lão muốn tào lao thiên địa gì thì kệ. Hắn hỏi:
-Tóm lại, Oán Hồn Dạ Hỏa là cái gì?
-Ngọn lửa thù hận. Nó không phải Hỏa niệm của pháp sư. Đây là kỹ năng của riêng người Xích Quỷ mà nguồn gốc sâu xa từ bộ tộc Lạc Việt.
-Thù hận? Ai chẳng có thù hận? Tại sao riêng người Xích Quỷ có?
-Ta không rõ. Nghe đồn “bậc tiền bối Xích Quỷ” sáng tạo ra. Bao quanh tầng sáu mươi mốt trở lên là Oán Hồn Dạ Hỏa, những cảnh tượng căn hộ đẹp đẽ thẳng tắp thực chất là ảo giác do ngọn lửa tạo nên. Bọn ma cô liều lĩnh trèo vào tầng sáu mươi mốt hầu hết bị lửa đen thiêu cháy, hoặc bị ảo giác quấy nhiễu loạn tâm trí đẩy ngược xuống, nhiều người tưởng chúng tự tử. Muốn vô tầng sáu mươi mốt, bắt buộc phải xài cầu thang này!
Tên tóc đỏ gật gù, dường như đã tìm được câu trả lời về tấm màn mỏng mảnh kỳ bí ban nãy. Hắn tiếp lời:
-Tại sao ngọn lửa ấy làm được vậy?
-Oán Hồn Dạ Hỏa phản chiếu tâm niệm người Xích Quỷ. Người Xích Quỷ ưa sự giả tạo bề ngoài, do vậy ngọn lửa có thể tạo ra nhiều cảnh vật, hiện tượng y như thật. Nhưng bên trong… hừm, hoàn toàn khác bên ngoài.
Vô Phong chau mày khó hiểu:
-Của riêng người Xích Quỷ… thế tại sao gã Liệt Giả biết sử dụng ngọn lửa đen? Hắn đâu phải người Xích Quỷ?
Tùng Bách cười rộ:
-Ta biết trường hợp này! Ta nghe vài gã lính đánh thuê kháo chuyện rằng Liệt Giả từng tham dự lễ tế hồn của người Xích Quỷ và bằng cách nào đấy đã dung hợp được ngọn lửa đen vào trái tim. Gã may mắn y hệt ta vậy!
Ngày trước tại đất Thiên Phạn, Vô Phong từng dính trọn mũi kiếm chứa đầy lửa đen của Liệt Giả nhưng không hề hấn gì. Liệt Giả nói hắn không phải là “con người”, vì thế không chịu tác động của “Oán Hồn Dạ Hỏa”. Tuy nhiên hắn lại bị ngọn lửa hành hạ thừa sống thiếu chết khi ăn quà bánh ở nhà Bất Vọng. Cảm thấy mâu thuẫn, tên tóc đỏ dợm hỏi:
-Thật sự là Oán Hồn Dạ Hỏa thiêu đốt mọi thứ?
Tùng Bách đáp lời:
-Cũng không hẳn. Vài loại phép thuật cao cấp như Nguyên Thủy Diệm – ngọn lửa phán xét từ Vạn Thế (**) có thể đối kháng nó. Nhưng điểm yếu nặng nhất của ngọn lửa đen là “huyết thống”. Huyết thống là điểm yếu cố hữu của người Xích Quỷ. Không thể sử dụng ngọn lửa đen tiêu diệt người cùng dòng máu. Nhưng chỉ là khái niệm tương đối thôi. Khi đã gạt bỏ tâm niệm “huyết thống”, Oán Hồn Dạ Hỏa sẽ tiêu diệt hết!
Tên tóc đỏ ngờ ngợ hiểu ra vấn đề. Liệt Giả tuy thành thạo Oán Hồn Dạ Hỏa, bất quá gã vẫn là kẻ ngoại đạo, kiến thức về ngọn lửa đen còn nhiều lỗ hổng. Nhưng nếu thế quan hệ giữa hắn và Liệt Giả là thế nào? – Vô Phong suy nghĩ. Tạm gác vấn đề qua một bên, hắn hỏi tiếp:
-Vậy… chỉ mình ông biết cách vào chiếc thang này?
-Phải, ta đánh cược luôn! Chẳng đứa nào ở quận 4, không, ở Xích Quỷ biết cách dùng ngọn lửa đen!
-Vậy… ông giúp tôi được chứ? Vài ngày tới, tôi sẽ cần lên đỉnh chung cư!
Tùng Bách nhăn mặt ngẫm ngợi. Sau vài phút, lão thở dài:
-Nể tình chú mày cứu mạng, ta sẽ giúp. Nhưng chỉ một lần thôi nhé! Bản thân ta thi thoảng mới lên đó, không thể dùng Oán Hồn Dạ Hỏa liên tục được!
Tại lưng chừng cầu thang là một cánh cửa nhỏ hắt ra ánh sáng tím tái dị thường. Vô Phong ban đầu ngần ngừ nhưng rồi nhắm mắt mà bước qua cửa. Rốt cục hai người đã đến nơi. Tùng Bách cười:
-Đây mới là khung cảnh thực sự của tầng sáu mươi mốt!
Một không gian rộng lớn khôn cùng trải dài khuất tầm mắt của Vô Phong. Không căn hộ, không hành lang. Chống đỡ cả khối không gian là hai mươi cột trụ khổng lồ cách nhau chừng một trăm mét. Khủng khiếp nhất là mỗi cột trụ đều làm từ hàng vạn mảnh xương người chồng chất lên nhau, không keo kết dính hay vật liệu gì khác mà vẫn vững chắc như bàn thạch. Thân trụ bốc lên làn khói đen đặc trưng của Oán Hồn Dạ Hỏa ám thành tầng mây mù đen đặc trên trần, mặt sàn rộng mênh mông sùi những lớp tro tàn từ “vàng mã”. Khắp nơi tràn ngập hơi nóng lửa đen, thứ hơi nóng không tác động da thịt bên ngoài mà thiêu đốt tâm hồn bên trong. Vô Phong thấy rõ những đầu lâu bị chèn ép trong thân cột trụ, đang hướng về phía hắn, hốc mắt trống rỗng như đang nhìn, đang ngắm. Tên tóc đỏ nuốt nước bọt ho khan:
-Cái… cái gì đây?
-Thiên đường! – Tùng Bách cười ngất.

Vô Phong đã tìm thấy nơi cao nhất tòa chung cư số 4. Hắn không biết rằng có một kẻ mò mẫm tìm đường lên tầng sáu mươi mốt suốt năm năm nay song vô ích. Kẻ ấy đang ngồi cùng Đông Hoàng tại ngọn tháp sòng bạc, hắn bắt đầu câu chuyện với giọng nói đều đều vô cảm xúc:
-Tôi ở quận 4 đã lâu nhưng chưa bao giờ tìm thấy đường lên tầng sáu mươi mốt. Vậy là sao? – Quạ Đen hỏi.
Đông Hoàng nâng ly nhấp ngụm rượu đỏ au, sau từ tốn giải thích:
-Thời ta đi lính, Xích Quỷ gặp chiến tranh. Thuở ấy chung cư số 4 cao một trăm tầng, nhưng sau một trận không kích lớn, bốn mươi tầng trên sập hoàn toàn. Đại đa số dân cư ở đó chết hết, chính quyền phải lập đàn tế cầu linh hồn siêu thoát. Nhưng sau này, khi ta tán gẫu cùng vài gã dân biểu chính quyền, bọn họ nói rằng những linh hồn đó không thể siêu thoát. Đích thân “bậc tiền bối Xích Quỷ” đã cải tạo lại tầng sáu mươi mốt, biến nó thành mồ chôn tập thể nhằm giữ chân oan hồn. Bọn họ hay gọi đùa nó là “thiên đường”. Đường lên tầng sáu mươi mốt bị đóng từ lâu rồi, anh bạn tìm cả đời chẳng ra đâu!
-Bậc tiền bối Xích Quỷ là ai?
-Kinh Dương Vương – thủ lĩnh tộc Lạc Việt, một trong ba thủ lĩnh thế giới Tâm Mộng. Nói cách khác, ông ta là ông tổ của người Xích Quỷ.
Đông Hoàng cứ thế thao thao bất tuyệt kiến thức về Kinh Dương Vương và tộc Lạc Việt, thực chất là thành quả sau mấy ngày cặm cụi đọc sách lịch sử. Có điều Quạ Đen sắp ngủ gật vì những lời lão nói. Đông Hoàng bèn đổi chủ đề nhằm kéo gã ra khỏi cơn buồn ngủ:
-Làm việc thôi! Tối nay, chúng ta sẽ xuất phát.
-Tối nay?
-Hạn trao trả con bé Liệt Trúc là ba ngày. Nhưng ta muốn thực hiện sớm hơn, đỡ phiền phức. Dù sao trong thời gian ở đây, ta cũng điều tra được kha khá về nó.
Quạ Đen cười khùng khục vì phấn khích. Gã chợt hỏi:
-Thế còn Thanh Nhi? Ông chắc con nhỏ ấy sẽ giúp chúng ta?
Đông Hoàng lắng ly rượu, chất lỏng đỏ au sóng ánh phản chiếu đôi mắt hẹp đầy quỷ quyệt của lão. Trên đời chẳng có gì chắc chắn, vì vậy mới phải sinh ra mưu mô xảo kế. Lão cười đầy tự tin:
-Cô ta rất thông minh. Vì thế cô ta sẽ chấp nhận điều kiện dành cho kẻ thông minh!




(*) chú giải 1: sau chiến dịch Thiên Phạn, Tiểu Hồ từng tặng Vô Phong một đôi giày thể thao
(**) chú giải 2: đại thánh sứ Tây Minh từng sử dụng Nguyên Thủy Diệm đối đầu Liệt Giả tại đền thờ Thiên Phạn