Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 30: Oán Hồn Dạ Hỏa




Hai mươi năm trước.
Đó là khi mái tóc của ngài Tây Minh mới lốm đốm bạc, dáng đi còn mạnh mẽ, các khớp xương trên thân thể chưa có cảm giác rệu rã như bây giờ. Đó cũng là khi niềm tin về Vạn Thế bấy lâu trong lòng ông lung lay như cổ thụ sắp bật gốc.
Một buổi đêm. Mưa rơi ướt đẫm ngọn tháp thánh sứ ở hoàng cung Phi Thiên thành. Ngài Tây Minh rảo bước tới lui. Bồn chồn. Lo âu. Bối rối. Bị bao nỗi phiền lòng bó chặt, ông suy nghĩ thiếu thông suốt, bên trong thấp thỏm những bất an khó nói thành lời.
Và linh cảm trở thành sự thực. Cánh cửa chính bất chợt mở toang, một người thất thểu bước vào. Áo choàng tã nát màu nâu xỉn, đôi chân kéo lê vệt máu đỏ tươi xẻ dọc nền đá cẩm thạch màu trắng tinh khôi. Ngài đại thánh sứ vội vã chạy tới, cánh tay đỡ lấy thân thể yếu ớt sắp đổ quỵ đoạn vén mái tóc ướt bết nước mưa của kẻ nọ. Một gương mặt phụ nữ nặng trĩu sau nhiều đêm không ngủ, đôi mắt thâm quầng, thần sắc nhợt nhạt, môi bợt bạt. Tây Minh sửng sốt:
-Dạ Bích?
Người ấy nhìn ngài đại thánh sứ, khẽ cười yếu ớt:
-Chào thầy… con về đây… chỉ muốn gặp thầy…
Dạ Bích ho sù sụ, miệng tứa đầy máu. Tây Minh lắc đầu:
-Không thể nào… tại sao con làm thế?
Gương mặt Dạ Bích trắng bệch như xác chết, nguồn sinh mệnh cạn dần vì những hơi thở gấp gáp, vì những vết thương rỉ máu. Nhưng người sắp chết lại đang trả lời ngài đại thánh sứ với niềm hy vọng bùng cháy:
-Liệt Giả không thể chết như vậy! Anh ấy không đáng bị đối xử như vậy! Anh ấy cần hoàn thành giấc mơ!
Ngài Tây Minh lắc đầu một cách bất lực:
-Con sử dụng “nó”? Con không biết mình đang làm gì đâu! Liệt Giả sẽ trở thành thứ đáng sợ, hắn sẽ…
Dạ Bích bật cười:
-Con nhớ… gương mặt từng người lúc phát thiệp cưới, tất cả đều nghĩ… đám cưới giữa con và Liệt Giả là trò đùa! Hài hước, nhưng nó có thật, phải không thầy? Liệt Giả có thể khuất phục con thì sá gì thứ khủng khiếp kia? Giấc mơ… của anh ấy cũng vậy. “Một thế giới hoàn hảo”, nó hoàn toàn có thật!
Tây Minh run rẩy nắm chặt đôi tay Dạ Bích. Da thịt lạnh ngắt. Nhưng sâu thẳm nơi bóng tối của thể xác có một trái tim rực cháy niềm tin bất diệt. Thứ niềm tin mà Dạ Bích đánh đổi sinh mạng để nuôi hy vọng cho giấc mơ của Liệt Giả.
Nền đá cẩm thạch vang lên những bước chân dồn dập, hàng chục thánh sứ xuất hiện vây kín hai thầy trò. Tây Minh nhìn đám người một lượt rồi nói:
-Thánh sứ từ Thánh Vực? Đây là lãnh thổ Phi Thiên, ai cho phép các người vào đây?
-Chính Bạch Dương đệ thập ủy quyền! – Một vị đại thánh sứ bước ra, trên tay là công văn đóng dấu hoàng gia – Thưa ngài Tây Minh, với sự tôn trọng và thành kính, tôi khẩn thiết yêu cầu ngài giao nộp kẻ phản bội kia!
Tây Minh siết chặt bờ vai Dạ Bích, bàn tay già nua nóng bừng nội lực. Ông thấy mình cần làm điều gì đó để xứng đáng với vị trí “người thầy”. Chừng này thánh sứ chẳng thể ngăn nổi Tây Minh nếu ông muốn mang Dạ Bích trốn đi. Nhưng đã qua lâu rồi cái thời bồng bột; nguyên tắc, danh dự và lý trí trói chặt ngài đại thánh sứ. Nhìn học trò bị áp giải, ông nhìn thẳng vào sự thật và nhận ra bản thân mình chẳng cao siêu như chính ông lầm tưởng. Không phải đại thánh sứ. Không phải nhân vật tôn quý được người đời kính ngưỡng. Không phải gì cả. Chỉ là một ông già tầm thường, không hơn.
Dạ Bích với tay về phía người thầy, nàng nói bằng tất cả sức lực còn sót lại:
-Thầy… tìm bọn trẻ… xin thầy…
Bóng dáng Dạ Bích khuất dần, đoàn thánh sứ rời đi. Một mình Tây Minh ở lại, áo choàng loang lổ máu lọt thỏm giữa màu trắng vô tận.
*
* *
Liệt Giả bóp nghẹt cổ Tây Minh, máu dồn ứ, gương mặt ngài đại thánh sứ chuyển màu đỏ tím. Liệt Giả thở phì phò, cổ họng khàn khàn gằn giọng đay nghiến:
-Cái ngày tôi chết, ông chẳng lên tiếng bênh vực. Tôi có thể hiểu. Nhưng Dạ Bích thì sao? Ông cũng im thít như con chuột rúc xó cống! Các con của tôi, chúng ở đâu? Hai mươi năm qua ông có tìm chúng không?
Đôi cánh sau lưng ngài đại thánh sứ bỗng vùng dậy bay lên kéo theo cả Liệt Giả. Tây Minh vung tay đánh thẳng ngực đối phương, nội lực trắng xóa nóng bỏng bốc hơi nóng ngùn ngụt khiến Liệt Giả phải buông tay. Ngài đại thánh sứ vỗ cánh đáp xuống mặt đất đoạn phủi mảng tuyết bám áo. Ông nói bằng phong thái đàng hoàng đĩnh đạc vốn có: xem tại .
-Dạ Bích liều thân cứu ngươi không phải để thấy ngươi trở thành tội phạm. Quá sa đà việc báo thù làm tâm hồn ngươi bị mục ruỗng. Ngươi cần được cứu rỗi!
Liệt Giả nghiêng đầu câng mặt:
-Tôi sẽ tự đi tìm sự cứu rỗi chứ không chờ đợi người khác phân phát hay ban ơn.
Tây Minh gật gù kiểu “sao cũng được”, trên tay xuất hiện thanh pháp trượng ngắn màu xám. Liệt Giả cười:
-Đây mới là ông thầy tôi quen biết.
Gã tóc đỏ dậm chân, đôi cánh đen tỏa rộng lao vút đến. Tây Minh bay lên kéo Liệt Giả rời xa trận chiến dưới mặt đất. Đôi cánh đen truy đuổi đôi cánh trắng, những luồng thập tự trắng và đen công phá dồn dập như muốn đập nát ngôi đền. Ngài đại thánh sứ niệm chú ngữ, pháp trượng bùng ngọn lửa trắng xóa uốn hình lưỡi kiếm, hơi nóng hừng hực bẻ méo không khí. Liệt Giả xòe cánh bay lơ lửng, ánh mắt chăm chú theo dõi người mà gã từng gọi là “thầy”. Tây Minh giương thanh kiếm ngang tầm mắt đoạn nói:
-“Nguyên Thủy Diệm”, ngọn lửa phán xét, nhớ không? Nó sẽ thiêu đốt những trái tim bị che mờ bởi bóng tối của dục vọng hoặc hận thù.
Liệt Giả xòe cánh trôi lơ lửng, tóc đỏ phần phật gió tuyết:
-Nếu như ta là màn đêm, ông định phán xét thế nào?
Đôi cánh sau lưng gã bốc làn khí đen đặc bao phủ khoảng không vây chặt ngài Tây Minh. Lưỡi kiếm lửa nhợt nhạt như bị nhấn chìm trong bóng đêm vĩnh hằng. Nhưng ngài đại thánh sứ không hề biến sắc mà vẫn chăm chú theo dõi Liệt Giả. Hồi ức tựa thước phim quay chậm vọt qua tâm trí hai người và kỷ niệm cũ giờ đây là thứ vũ khí được mang ra để đối đầu nhau.
Tây Minh vung pháp trượng, lưỡi kiếm lửa bỗng hóa khổng lồ xẻ dọc một đường thẳng tắp. Liệt Giả nghiêng vai né người, hơi nóng thổi rát mặt gã. Làn lửa xé toang bức màn đen đúa rồi đánh bạt một góc đền thờ, gạch đá rơi lả tả như mưa rào. Gã tóc đỏ tự nhủ không dùng hết sức thì khó lòng chiến thắng. Sinh ra từ cốt lõi cây mẹ, Nguyên Thủy Diệm là thứ sức mạnh quyền năng mà kẻ biết vận dụng nó có thể sánh ngang thánh thần. Liệt Giả vận nội lực, khí đen quần tụ trên tay gã và nở rộng như muốn nuốt chửng vạn vật. Nhìn đám khí vừa giống lửa vừa giống bóng tối đó, thâm tâm Tây Minh nảy sinh vô số thắc mắc vì chưa gặp loại phép thuật nào kỳ dị như vậy.
Liệt Giả vỗ cánh bổ nhào xuống, nội lực ngùn ngụt như triều dâng hóa thành mũi khoan lốc đen ngòm. Tây Minh liền huơ tay, ngọn lửa trắng xoắn kết tạo tấm khiên ngăn cản đòn đánh. Mũi khoan đen xoáy mạnh, tấm khiên trắng lõm sâu, áp khí lồng lộng khiến đỉnh đền rung chuyển. Liệt Giả niệm chú ngữ, cơn lốc nở rộng, áp lực gia tăng khủng khiếp. Tuyết lở, đá toác vỡ, bụi bay mù mịt, nhiệt độ đột ngột tăng. Khuôn mặt ngài đại thánh sứ đỏ lựng, đôi tay run run, tấm khiên đã yếu đi nhiều. Ngọn lửa phán xét dường như yếu thế hơn trước sức mạnh của Liệt Giả.
Ngài đại thánh sứ vung kiếm rồi niệm chú ngữ, Nguyên Thủy Diệm tuôn vào cơn lốc xoáy triệt tiêu lửa đen, mũi khoan đen nhanh chóng biến mất, hơi nóng trắng xóa bao vây Liệt Giả. Toàn thân gã tóc đỏ tê dại, thần trí mơ hồ giữa quá khứ và thực tại. Gã đang thấy bản thân ngày xưa khác bản thân ngày nay ra sao; từng hình ảnh sâu kín nhất từ trái tim đầy hận thù hiển hiện dưới ngọn lửa phán xét. Gã bị dày vò trong tâm tưởng bao nhiêu, ngọn lửa trắng xâm nhập cơ thể nhanh bấy nhiêu. Nguyên Thủy Diệm đại diện cho quy tắc Vạn Thế, những kẻ chống đối quy tắc như Liệt Giả sẽ bị thiêu cháy linh hồn. Hai mươi năm trước, chính ngọn lửa này đã thiêu sống Dạ Bích tại Vinh Môn quốc.
Vừa nghĩ đến Dạ Bích, gã tóc đỏ chợt tỉnh cơn mê, nội lực đen dồn ép đẩy ngọn lửa trắng ra khỏi cơ thể. Gã gầm lớn, đôi cánh nở bung đánh bật Nguyên Thủy Diệm bao quanh người, áp khí nóng rực thổi bay tuyết trắng cùng gạch đá. Đôi cánh thánh sứ không thể giúp ngài Tây Minh trụ vững, ông bị cuồng phong cuốn đi, pháp trượng rơi khỏi tay từ lúc nào. Bỗng một đám tiểu thánh sứ ở phía dưới bay tới đỡ lấy rồi đặt Tây Minh xuống nơi an toàn. Bầy tiểu thánh sứ hợp thể hiện nguyên hình Kh’srak, anh chàng tộc Thanh Thủy gửi trả cây pháp trượng cho ông và nói:
-Đội Chiến Tử đến rồi, xin ngài chớ lo lắng!
Tây Minh gật đầu hiểu ý đoạn bảo Kh’srak lùi xa trận chiến. Anh chàng người Thanh Thủy biết mình tham gia chỉ thêm vướng tay chân nên rời đi ngay. Trong khi đó Liệt Giả vẫn đang khổ sở khống chế ngọn lửa trắng, đôi cánh đen như ngọn lửa làm băng tuyết tan chảy. Tây Minh quan sát hồi lâu rồi như chợt nhớ điều gì, ông thảng thốt:
-Ta nhớ ra rồi… “Oán Hồn Dạ Hỏa”! Phép thuật của người Lạc Việt!
Gã tóc đỏ cười đắc thắng:
-Ngài thông tuệ thật đấy! Phải, là ngọn lửa bóng tối sinh ra từ tâm hồn thù hận. Lấy nó bằng cách nào ư? Ta lần theo những tài liệu cổ xưa và tham dự lễ tế hồn ở nước Xích Quỷ, oan hồn người chết đã giúp ta hoàn thiện Oán Hồn Dạ Hỏa. Cũng phải cảm ơn thầy, nhờ học Nguyên Thủy Diệm mà ta biết cách sử dụng phép thuật mới!
-Phép thuật đáng sợ! Nó sinh ra từ sự hận thù. Người Lạc Việt xây dựng đế chế bằng lòng hận thù nhưng cuối cùng suy tàn vì nó; linh hồn bị tha hóa rồi tự giết nhau bằng sự đố kỵ, tham lam, giả dối và độc ác vô nhân tính. Ngươi muốn giống bọn họ?
Liệt Giả ngừng cười, gã vận nội lực, Oán Hồn Dạ Hỏa bám tay kết hình trường kiếm. Gã chĩa kiếm chỉ mặt Tây Minh:
-Thuyết pháp nhiều quá, ông thầy.
Ngài đại thánh sứ gật gù kiểu chẳng quan tâm thứ sức mạnh đáng sợ nọ. Cử chỉ đó làm Liệt Giả thêm phấn khích. Không gian ngưng tụ. Thời gian ngưng đọng. Thoáng im lặng nặng nề chậm rãi trôi. Hai đôi cánh bất chợt đâm bổ vào nhau. Ngọn lửa phán xét vẫn cháy âm ỉ bên trong Liệt Giả, từng mạch máu nóng ran làm thể xác hứng chịu những cơn đau khủng khiếp, linh hồn bị đốt cháy từng chút, từng chút một. Song càng khó khăn, gã tóc đỏ càng hăng máu, ngọn lửa đen càng cuồng nộ. Hai thanh kiếm kèn cựa nghiến nhau liên tục xẻ rách đền thờ. Cùng lúc ấy cuộc hỗn chiến phía dưới đền thờ đang đến hồi quyết liệt.
Đội Chiến Tử có bốn người nhưng không thể áp đảo bọn Ngũ Diệu cùng Phổ Thành. Gã hộ pháp nhờ thân thể to lớn phòng thủ chặt chẽ, Ngũ Diệu đứng đằng sau sử dụng thanh “mãng xà” tấn công trên diện rộng. Bãi chông sắt chọc thủng nền đất tuyết mọc lên túa lua đẩy lui Chiến Tử. Nhận ra cần tiêu diệt Phổ Thành trước tiên, y liền chạy tới rồi kéo lê thanh “thiết giáp hạm” gạt phăng đám chông sắt. Phổ Thành nắm chặt hai bàn tay tung cú đấm đúng tầm đối phương lao tới. Chiến Tử xoạc chân cúi người né tránh, thanh đao lết mặt tuyết đâm thẳng ngực gã hộ pháp. Ngũ Diệu vung kiếm định giải nguy đồng đội nhưng bị Tiểu Hồ đá tung mặt, gã văng trên nền tuyết sau lồm cồm bò dậy. Tiểu Hồ vung vẩy thanh cáo lửa đoạn hất hàm khiêu khích:
-Gãy răng chưa?
-Con ranh… mày sẽ chết!
“Thiết giáp hạm” khởi động Băng niệm làm băng hóa cơ thể Phổ Thành. Chiến Tử rút đao đâm vào ngực gã, lớp da thịt bị đông cứng vỡ nát rơi lộc cộc dưới nền tuyết. Trên ngực của gã hộ pháp thủng toác hoác, trái tim chỉ còn là một đống băng vụn nham nhở. Ánh mắt Phổ Thành thất thần nhìn xuống như không tin điều vừa xảy ra. Gã bỗng vung tay nhanh như cắt bóp cổ Chiến Tử dộng xuống đất. Phổ Thành vung tay định giáng cú đấm búa tạ thì bầy tiểu thánh sứ từ trên cao sà tới thiêu cháy da thịt khiến gã buộc lòng buông tay. Chiến Tử lùi ra xa rồi lặng lẽ quan sát Phổ Thành quần nhau với các tiểu thánh sứ. Một cơ thể bị băng hóa bộ phận chắc chắn sẽ chết, nhưng dường như điều ấy chẳng ảnh hưởng gã hộ pháp dù trái tim đã hỏng. “Không phải phép thuật!” – Chiến Tử nghĩ thầm, y tin rằng ở đây có sự can thiệp của khoa học kỹ thuật.
Tại trung tâm gian thờ, nhóm công chúa vất vả chống đỡ bầy tàn ảnh đang ùn ùn kéo đến nhằm “đoạt lại” những bọc trứng. Tất nhiên chẳng ai đánh cắp thứ gì của bọn quái vật, có điều bộ óc tàn ảnh không thông minh nhường đó. Vô Phong thở dài:
-Còn gì đáng sợ hơn cái lũ vừa ngu vừa hung hãn này?

Lôi Quân lắc đầu:
-Đừng bi quan, thưa quý ông! Đánh nhau là chuyện vui!
-Phải! Đánh lộn giúp tăng cường sức khỏe! – Gã em đế thêm.
Lũ quái thú bao vây cả nhóm, chúng co người rồi lăn tròn, áo giáp băng xẻ rãnh mặt tuyết. Lục Châu vội thi triển Lôi Thành. Hàng trăm khối băng đâm sầm lá chắn, lớp sau xô đẩy lớp trước, thanh âm va đập như nghiền màng nhĩ thành cát bụi. Công chúa khuỵu chân, mặt đỏ ửng, tay run lẩy bẩy. Lôi Thành có khả năng phòng thủ tuyệt đối nhưng duy trì được bao lâu là tùy vào sức chịu đựng của người sử dụng. Tàn ảnh tiếp tục dồn ép, áo giáp băng cọ quẹt rền rĩ, lớp lá chắn yếu đi nhanh chóng. Rahtri hỏi:
-Các người có kế hoạch gì không?
Điện nổ xập xòe, lớp lá chắn lõm sâu, đàn quái tiến sát năm người hơn bao giờ hết. Bây giờ hai anh em sinh đôi mới chịu giở “bài tủ”, Lôi Quân nắm cổ tay Lục Châu đoạn nói:
-Mong cô thông cảm, tôi không có ý sàm sỡ!
Công chúa không hiểu gã định làm gì. Nàng bất chợt cảm thấy luồng nội lực chạy râm ran khắp người. Đôi tay của Lôi Quân đột nhiên khai mở lớp lá chắn điện thứ hai nhân đôi lực phòng thủ. Áp lực đè lên vai cô gái vơi gần nửa. Lục Châu quá đỗi ngạc nhiên bởi riêng thánh sứ mới có khả năng thực hiện phép Lôi Thành. Nhưng chẳng cần pháp trượng hay niệm chú ngữ, Lôi Quân vẫn sử dụng phép thuật thành thạo. Hai lớp lá chắn vỡ tung, lưới điện công kích liên hoàn đám quái vật. Lôi Vũ rút kiếm, đứng song song với Vô Phong:
-Tôi đã nói sẽ học Tử Thiết, nhỉ?
Giống công chúa, tên tóc đỏ không hiểu ý gã. Tuy nhiên hắn chẳng còn thời gian suy nghĩ. Vô Phong vung kiếm, Lôi Vũ bắt chước động tác y hệt. Cả thanh “bộc phá” và trường kiếm cùng bùng phát đòn thế Tử Thiết thổi tung đám tàn ảnh chắn đường. Thây xác quái vật rải tung tóe rẽ thành lối đi hẹp, Lôi Vũ vỗ khuôn mặt tên tóc đỏ đang ngơ ngác:
-Đi thôi, đợi chờ chi nữa?
Nhóm người vội vàng rời khỏi vòng vây, tên tóc đỏ và công chúa nhìn nhau với những thắc mắc về hai gã sinh đôi. Lôi Quân giải thích rằng anh em họ sở hữu loại nguyên tố “độ rung cơ thể”. Mỗi đòn đánh phép thuật hoặc kiếm thuật đều dựa theo quy tắc luân chuyển nội lực, nội lực xuất phát từ nội thể và các bộ phận nội thể có độ rung nhất định. Nhờ nguyên tố trên, hai gã cảm nhận được độ rung của cơ thể người khác, sau đó ép cơ thể mình vận hành theo – một dạng sao chép đặc biệt. Anh em sinh đôi có thể bắt chước rất nhiều trừ vài loại phép thuật đặc biệt như triệu hồi thần hộ mệnh.
Bầy tàn ảnh ngóc đầu tỉnh dậy sau cơn sốc điện, chúng lảo đảo truy đuổi đám người. Rahtri chạy sau cùng, cô ta lầm rầm niệm chú ngữ đoạn há miệng phun một ngụm máu đỏ tươi. Hạt máu bắn khắp nơi rơi tí tách trên đầu lũ quái vật, chúng ngừng lại rồi bất thình lình lên cơn cuồng dại cắn xé nhau. Người Đà Ma hấp thụ máu của nhiều loài động vật, trong số đó có những con mồi mà tàn ảnh thường săn bắt. Vô Phong kinh ngạc kêu lên:
-Sao cô không dùng nó ngay từ đầu, giờ có phải đỡ khổ không?
Cô gái Đà Ma lạnh lùng nhìn tên tóc đỏ, đôi mắt rỉ dòng máu đen. Trước vẻ ngoài kinh dị đó, Vô Phong nín miệng không dám hỏi thêm. Rahtri ho sù sụ, miệng chảy đầy máu tươi. Lục Châu hỏi:
-Cô không sao chứ?
Rahtri lắc đầu tỏ vẻ mình ổn. Lục Châu nói tiếp:
-Tôi nghĩ Quỷ Vương đã chạy trốn, chúng ta đừng mất thêm thời gian ở đây nữa!
-Tìm kiếm vô ích? – Vô Phong hỏi.
-Có lẽ vậy. Xin lỗi mọi người, nhiệm vụ thất bại rồi!
Trên cao, ngài Tây Minh rơi tự do, áo choàng ám đầy khói đen. Ông xòe cánh hạ thân xuống mặt đất, đôi chân loạng choạng chực ngã. Công chúa vội chạy tới đỡ ông:
-Thầy ổn chứ?
-Bình thường. – Tây Minh gật gù – Chúng ta chưa đi được đâu, phải giết Liệt Giả trước!
-Nhưng thưa thầy…
-Con gái, nghe lời ta! Phải giết Liệt Giả!
Ngài đại thánh sứ vô cùng cương quyết, rõ ràng ông muốn gã cựu học trò chôn thây nơi lạnh lẽo này. Phía đằng xa, Liệt Giả cũng đã hạ thân, y phục phất phơ mùi lửa cháy. Đây là lần đầu tiên Vô Phong nhìn rõ chân diện của gã thủ lĩnh Xích Tuyết. Hắn ngạc nhiên khi nhận ra Liệt Giả có mái tóc đỏ giống hệt mình, tâm trí bùng lên cảm giác khác lạ nhưng thân quen dù rằng chưa gặp gã bao giờ.
Trông thấy Liệt Giả, bọn Ngũ Diệu và Chiến Tử tự động ngừng chiến. Một bên rút lui tìm kiếm an toàn từ vị thủ lĩnh, một bên rút lui vì ngán ngại địch thủ quá mạnh. Nhóm công chúa nhanh chóng thiết lập đội hình, lực lượng đông hơn nhiều nhưng không ai dám rời mắt khỏi Liệt Giả. Gã tóc đỏ âm thầm đánh giá đối phương, đầu nghiêng nghiêng hếch chiếc cằm chẻ lún phún râu:
-Lên cả đi chứ?
Mọi người chùn chân, ai nấy đều chờ đợi ngài đại thánh sứ ra lệnh. Liệt Giả đi tới, đôi chân ghìm chặt mặt tuyết như con dã thú độc bước trên lãnh địa của mình. Bọn Ngũ Diệu và Phổ Thành theo sát sẵn sàng hỗ trợ thủ lĩnh. Tây Minh nắm chặt pháp trượng, thái dương rịn mồ hôi lạnh. Không phải vì ông sợ hãi sức mạnh Oán Hồn Dạ Hỏa. Ông sợ đôi tay mình vấy đỏ như hai mươi năm trước.
Tây Minh búng tay ra hiệu. Chiến Tử hiểu ý bèn cắm “thiết giáp hạm” ngập lút mặt tuyết, lưỡi đao giải phóng Băng niệm. Y thực hiện chiêu thức dễ dàng hơn nhiều nhờ điều kiện môi trường xung quanh. Một lớp băng dày nhanh chóng đóng tầng kết tảng phủ mặt đất. Song kiếm của Tiểu Hồ đâm xuống, Hỏa niệm lan khắp làm mặt băng tan chảy thành nước. Ngài đại thánh sứ niệm chú ngữ vận dụng Thủy niệm, nước sôi sùng sục, sóng ì oạp vỗ lao thẳng đến Liệt Giả. Gã thủ lĩnh Xích Tuyết tóm cổ kéo Ngũ Diệu và Phổ Thành sau vỗ cánh thoái lui. Sóng đâm sầm vách tường vỡ tung bọt. Công chúa niệm chú ngữ chống pháp trượng khởi động Lôi niệm, điện tích men theo nước nổ xập xòe bủa lưới chằng chịt. Liệt Giả tung cánh thoát thân qua những khe hở của tấm lưới sét rồi quẳng hai gã thủ hạ ở nơi an toàn. Gã đối phó tình huống khá đơn giản vì chẳng lạ lẫm chiến thuật tập kích liên hoàn này.
Nước rút sóng lặng. Ngài Tây Minh không giỏi Thủy niệm nên khó duy trì đòn tấn công lâu hơn. Liệt Giả chớp thời cơ xòe cánh vút đi, đôi cánh đen xẻ đôi dòng nước lạnh lẽo; Oán Hồn Dạ Hỏa kết hình trường kiếm đánh tạt dòng nước, cơn sóng ầm ầm đổ ngược lại cuốn phăng Kh’srak và Rahtri. Dù biết sức mạnh quá chênh lệch nhưng Vô Phong vẫn liều mình xông tới, mũi kiếm đen đột ngột phóng dài đâm xuyên ngực hắn. Vô Phong trợn mắt ộc máu miệng, người văng đi chẳng rõ còn sống hay đã chết. Đôi “cáo lửa” của Tiểu Hồ thổi bùng dải lửa công kích Liệt Giả nhưng Hỏa niệm của nàng quá nhỏ bé so với Oán Hồn Dạ Hỏa. Liệt Giả vung thanh kiếm lửa đen đánh tan ngọn lửa vàng, áp khí lồng lộng gạt phăng mọi thứ. Cô gái trượt dài trên nền tuyết, nàng bật dậy định quay lại nhưng gặp ngay Ngũ Diệu cản đường:
-Đi đâu thế bé con? – Ngũ Diệu cười gằn.
Liệt Giả tiếp tục bay đến tấn công Chiến Tử, thanh trường kiếm vụt tới đè nghiến thanh đao, tiếng nổ lớn dậy sóng mặt tuyết, ngọn lửa đen rực cháy trên lưỡi đao băng giá. Ngọn lửa đen bừng bừng hơi nóng rát mặt, Chiến Tử vội vàng dùng sức đẩy lui đối phương, chân xoay vòng vung đao. “Thiết giáp hạm” chém đứt áo của Liệt Giả, lưỡi đao sượt da thịt tóe máu. Liệt Giả nhăn mặt ôm ngực, bàn tay thấm ướt màu đỏ :
-Khá lắm!
Lấy đau đớn làm sức mạnh, Liệt Giả gầm lớn, ngọn lửa đen càng dữ dội. Gã niệm chú ngữ, thanh trường kiếm ngùn ngụt lửa phóng dài. Chiến Tử giương đao chống đỡ, mũi kiếm đâm mặt đao đẩy y về phía sau. Lưỡi kiếm chợt xoáy mạnh khoan thủng “thiết giáp hạm” đâm xuyên bụng Chiến Tử. Máu nhuốm lửa đen vương vãi không gian thấm đẫm tuyết trắng. Chiến Tử cắn răng chịu đau, y cố gắng đứng vững, đôi mắt đặc quánh màu đỏ. Y lẩm bẩm như một cách tự trấn an mình:
“Công chúa… công chúa… tôi phải…”.
Phổ Thành chạy rầm rập, đôi vai to khỏe húc Chiến Tử như cỗ xe thiết giáp húc đổ tưởng. Chiến Tử văng đi như diều đứt dây. Công chúa nhìn theo, cổ họng nghèn nghẹn không thốt được thành lời. Nàng quay sang Liệt Giả với ánh mắt đầy căm hận, cây pháp trượng khai mở Lôi Thành cùng hai anh em sinh đôi với khả năng sao chép phép thuật. Ba lớp lá chắn điện xoáy tung mặt tuyết tràn đến Liệt Giả. Gã thủ lĩnh Xích Tuyết vung tay đánh ra những luồng thập tự đen, hai lá chắn bị phá tan trong nháy mắt. Gã vung kiếm đánh vào tấm lá chắn cuối cùng của Lục Châu, lôi điện nổ lung tung, không gian sặc mùi khét lẹt. Cùng lúc đó ngài Tây Minh niệm chú ngữ, một vị thần khổng xuất hiện sau lưng ông, toàn thân nặng nề áo giáp, đôi mắt hung dữ ẩn sau chiếc mặt nạ sắt. Liệt Giả nhìn vị thần đoạn thốt lên:
-Thần Cơ Pháo? Là thần hộ mệnh của ta!
-Phải! Sau khi ngươi phản bội, ta đã thu hồi Thần Cơ Pháo! – Tây Minh trả lời.
Từng là thánh sứ nên Liệt Giả cũng sử dụng thần hộ mệnh. Tuy nhiên sự phản bội Vạn Thế đã khiến gã mất các năng lực của thánh sứ, Thần Cơ Pháo do vậy mà rời bỏ gã.
Ngài đại thánh sứ khua pháp trượng, vị thần co người, từng mảnh áo giáp biến đổi, sắp xếp chồng đống biến thành cỗ pháo, nòng rực cháy Nguyên Thủy Diệm. Pháo khai hỏa, viên đạn trắng xóa vùn vụt bay qua lá chắn điện bao trùm Liệt Giả. Một tiếng nổ lớn rung chuyển ngôi đền, các hành lang rung lắc như sắp đổ sụp. Khói bụi mù mịt tan đi để lại Liệt Giả nằm bất động trên đất.
Tây Minh thở phào, toàn thân rã rời ngồi bệt xuống đất. Thâm tâm ông thực tình không muốn dùng Thần Cơ Pháo. Sử dụng kỷ niệm để giết người quen cũ chẳng phải điều hay ho. Nhưng đây là tình thế bất khả kháng.
Hai mươi năm quá dài. Ông không muốn nó kéo dài thêm nữa.
-Nặng tay quá, ông thầy!
Giọng nói ấy như tiếng sấm nổ bên tai Tây Minh. Liệt Giả chưa chết, gã chống hai tay đứng thẳng dậy, toàn thân bị lửa thiêu cháy sém. Ngọn lửa phán xét vẫn không thể tiêu diệt nổi kẻ phản bội Vạn Thế. Gương mặt gã bê bết màu đỏ đến mức không thể nhận ra đâu là tóc đâu là máu. Liệt Giả thở dốc:
-Thầy phạt tôi nặng quá, lão già!
Dòng chảy quá khứ tuôn trào trong tâm trí ngài đại thánh sứ, ông lắc đầu ngán ngẩm:
-Hai mươi năm… giờ ngươi gần năm mươi tuổi rồi, không làm được điều gì tốt hơn sao?
Liệt Giả rũ mái tóc sũng máu, gã đột nhiên tự lẩm bẩm:
-Năm mươi tuổi rồi sao?
Liệt Giả nhìn lại đôi tay, nhìn lại chính mình. Gã chưa hẳn già lắm nhưng cũng không còn trẻ. Từ lâu gã đã quên tuổi tác của chính mình. Liệt Giả chậm rãi bước, đôi chân kéo lê vệt máu xẻ dọc mặt tuyết trắng. Có nhiều điều quan trọng hơn tuổi tác, nhiều điều quan trọng hơn chính bản thân gã.
Một thế giới hoàn hảo. – Điều mà gã theo đuổi bấy lâu. Câu chuyện hai mươi năm trước sinh ra từ giấc mơ của Liệt Giả. Với gã, tuổi tác không quan trọng...
...chỉ có giấc mơ là lẽ sống.
Đôi cánh đen sau lưng gã bùng cháy mạnh mẽ, vết thương ngấm càng sâu, Oán Hồn Dạ Hỏa càng mạnh. Ngọn lửa đen kết hình trường kiếm, Liệt Giả cười:
-Kết thúc thôi, ông thầy!