Vinh Môn quốc cùng Phi Thiên Quốc đều thuộc lục địa Hoa Thổ nhưng cách nhau khá xa. Phi Thiên nằm mạn dưới lục địa trong khi Vinh Môn ở trên cùng, giáp ranh lục địa Băng Thổ. “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” nói Vạn Thế tạo ra năm tòa tháp chống đỡ vòm trời, Vinh Môn sở hữu một trong năm số đó.
Rời khỏi đất thánh, Thần Sấm tiếp cận lãnh hải Vinh Môn sau năm ngày. Phi thuyền không thể xâm nhập sâu hơn vì lý do an ninh chủ quyền. Mặt khác, chỉ hai thành viên Thổ Hành được phép hỗ trợ công chúa. Đây là luật. Thuyền trưởng Nhất Long đã gọi điện xin phép gửi thêm quân song hoàng đế Vinh Môn vẫn giữ nguyên lập trường. Dẫu sao đây cũng là quy luật muôn thuở: an nguy thế giới nhẹ hơn lợi ích quốc gia.
Một điều bất ngờ là Hắc Hùng tiếp tục giao nhiệm vụ cho Vô Phong bất chấp hắn chưa hề trải qua thực chiến. Độc Trùng thấp thỏm đứng ngồi không yên. Ngộ nhỡ có bề gì xảy ra, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu gã và đội trưởng. Tuy nhiên Hắc Hùng cho rằng Độc Trùng bi quan quá mức:
-Cậu thật là… Thằng tóc đỏ cần va chạm nhiều mới thành tài! Nhỡ đâu hắn được làm hộ vệ thánh sứ?
Nhắc đến “hộ vệ thánh sứ”, Độc Trùng tức cười chuyện cũ. Vài năm trước, hai mươi gã Thổ Hành dàn hàng ngang trình diện trước công chúa như thi hoa hậu. Cuối cùng nàng chẳng chọn ai dù lắm kẻ thực lực ngang cơ hoặc nhỉnh hơn Chiến Tử. Tên tóc đỏ sẽ sẽ lọt vào mắt xanh của công chúa? Chuyện viễn tưởng!
Nhưng biết đâu kỳ tích lại xuất hiện? – Độc Trùng dợm nghĩ.
…
Cách Thần Sấm hai mươi dặm, một chiếc phi thuyền nhỏ đang bay đến Vinh Môn quốc. Trời đêm lộng gió buốt xô đẩy biển khơi, ánh trăng bàng bạc lọt qua ô cửa kính phi thuyền hắt lên mái tóc đỏ. Vô Phong ngồi đó, tay chống cằm lơ đãng ngắm sóng ngắm mây. Trông hắn bề ngoài lãng tử vô tư mà bên trong lo sốt vó. Bảo vệ công chúa – nghe đơn giản và mùi mẫn nhưng ẩn chứa cả núi nguy hiểm. Vô Phong rùng mình nghĩ cảnh chạy trối chết giữa làn đạn lạc tên bay. Hắn không muốn chết, không muốn tuổi thanh xuân chôn vùi dưới ba tấc đất.
Lần này Vô Phong có bạn đồng hành mới là Hắc Thử, các thành viên thường gọi gã bằng biệt danh “hai vòng chuẩn”. Cái chuẩn đầu tiên là Hắc Thử luôn thực hiện chế độ sinh hoạt chính xác từng giây từng phút. Tỉ dụ việc ngồi nhà xí, gã luôn đảm bảo đúng tiến độ trong năm phút bất kể “gánh nặng” lớn hay nhỏ. Còn cái chuẩn thứ hai là khả năng dùng súng của gã liệt vào dạng bách phát bách trúng. Sau khi Ái Nữ chết, vị trí bắn tỉa thuộc về Hắc Thử như một sự mặc định vĩnh viễn. Sống cùng trung đội một thời gian, Vô Phong nhận thấy Hắc Thử rất vui tính. Gã luôn chỉ dẫn tận tình mọi thắc mắc về súng ống của tên tóc đỏ. Nhưng với quả đầu trọc bóng lừ cùng gương mặt lì lợm, gã “hai vòng chuẩn” dễ rơi vào cảnh trông mặt bắt hình dong.
-Cậu biết gì về thánh sứ phản bội từng bị thiêu hai mươi năm trước không? – Vô Phong hỏi.
Hắc Thử lắc đầu. Vô Phong thở dài:
-Sao ai cũng không biết vậy?
-Thánh Vực giống Hội đồng pháp quan. Không thể khai thác bí mật của họ trừ phi họ muốn thế. Chuyện chính trị cả!
Chính trị trong mắt Vô Phong rối rắm y hệt ngôn ngữ Thanh Thủy. Hắn chuyển chủ đề:
-Ái Nữ là người thế nào?
-Như cậu thôi, hắn là trường hợp đầu tiên được Thổ Hành tuyển thẳng từ trường sĩ quan. Trước đây, đội phó Độc Trùng và hắn hợp thành một tổ bắn tỉa.
-Anh ta chắc khá lắm nhỉ?
-Hắn giỏi hơn tôi. Hắn có thể bắn các mục tiêu di động cách xa mười cây số.
Tên tóc đỏ há hốc mồm. Súng tỉa đã cải tiến nhiều song đường đạn sau năm cây số sẽ lệch hướng. Đó là chưa kể yếu tố bên ngoài tác động như thời tiết hay hướng gió. Hắn nghi ngờ Hắc Thử đang phóng đại sự thực. Gã đầu trọc tiếp lời:
-Ái Nữ biết cảm nhận môi trường. Tôi chưa gặp người nào phản xạ nhanh như gã, không còn là phản xạ của con người nữa! Nhưng mà gã đã bắn trượt Liệt Giả. Không ai hoàn hảo, phải không?
Hắc Thử kể chuyện đều đều. Giống Độc Trùng, gã không hề tỏ thái độ thương tiếc người đồng đội cũ. Thái độ ấy khiến Vô Phong hơi thất vọng. Xem chừng hắn chẳng thể trông mong cái gọi là tình đồng đội từ trung đội này.
-Cái phần thưởng “tự do” là gì thế? Tôi thấy mọi người bàn tán suốt! – Vô Phong hỏi.
-Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung công việc, tránh câu hỏi cá nhân.
-Đây là công việc! Tôi đang thu thập kiến thức!
Hắc Thử cười:
-Cậu đang hỏi những thứ không phải kiến thức. Nó là chuyện riêng tư. Ở Thổ Hành đừng hỏi chuyện riêng tư của bất cứ ai. Mà thôi, đến rồi kìa! xem tại .
Chiếc phi thuyền hạ cánh. Hai người bước xuống. Trước mặt họ là một sa mạc mênh mông, tứ bề cát trắng phơi mình dưới ánh trăng bạc mỏng mảnh. Vô Phong mở máy chiếu ba chiều, hình ảnh bản đồ hiển hiện giữa không trung. Hai chấm trắng nhấp nháy ở góc dưới bên phải bản đồ biểu thị vị trí của Vô Phong và Hắc Thử. Cách chỗ họ đứng khoảng một trăm cây số về hướng bắc là Vinh Môn quốc. Hắc Thử nói:
-Đội trưởng bảo cứ đi, sẽ có người đón chúng ta.
Vô Phong tắt máy chiếu, khoác túi quân trang rồi theo chân Hắc Thử. Gió rét buốt, sa mạc về đêm lạnh khôn tả. Hai người im lặng bước đi, bóng dáng co ro xiêu xiêu đổ trên cồn cát.
Vinh Môn có một thành phố duy nhất, tổng diện tích hay dân số chỉ tương đương Phi Thiên thành. Do nằm ngay cửa ngõ lục địa Hoa Thổ nên nó là nơi trung chuyển toàn bộ hàng hóa từ lục địa Băng Thổ và ngược lại. Với nguồn thu thuế bãi đáp phi thuyền, cảng biển cộng thêm chính sách phát triển hợp lý, đất nước này rất thịnh vượng. Chính phủ Vinh Môn hiện đang thực thi chính sách trung lập. Tuy nhiên rất nhiều khối liên minh muốn lôi kéo Vinh Môn về phe mình kể cả Phi Thiên Quốc. Hắc Thử nói:
-Hoàng đế nước này đúng là khôn ngoan. Chẳng nhận lời bên nào trong khi vẫn hưởng lợi đều đều.
-Các nước không biết hay sao mà vẫn đâm đầu vào?
-Vì Vinh Môn nắm lợi thế kinh tế, các nước phải chạy theo họ. Đấy là kiểu chính trị con điếm hạng sang.
Tên tóc đỏ cười rần trước kiểu so sánh dung tục. Nhưng xét quan điểm lợi ích quốc gia, đó là cách phát triển đúng đắn. Lãnh thổ nhỏ bé, dân số thấp nên khả năng quân sự của Vinh Môn khá yếu. Sự bất lợi ấy bắt buộc họ phải tập trung đầu tư kinh tế. Ưu thế đồng tiền đã giúp họ tạo dựng chỗ đứng vững chắc trong một môi trường đầy cạnh tranh như Đại Hội Đồng.
Đi được tầm năm cây số, Hắc Thử bỗng dưng dừng lại, dỏng tai nghe ngóng. Vô Phong chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng gió thổi ù ù cuốn sóng cát. Hắn hỏi nhỏ:
-Sao vậy?
-Quanh đây có phục kích.
Vô Phong chết điếng. Hắn lập cập rút súng nhưng Hắc Thử ngăn cản:
-Đừng manh động!
Hai người không tiến thêm bước nào nữa. Xa xa bất chợt nổi lên vài cái bóng từ dưới lòng cát. Vô Phong nheo mắt nhìn kỹ đối tượng và nhận ra đó là binh lính Vinh Môn. Đám người này khoác quân phục nhạt màu, bít kín từ đầu đến chân chỉ hở hai con mắt sau kính bảo hộ. Họ giương súng, dàn đội hình cánh cung từ từ tiếp cận hai vị khách vừa xâm nhập lãnh thổ; một người hỏi:
-Các anh là ai?
Hắc Thử giơ tay quá đầu và đáp:
-Khủng bố. Chúng tôi chuyên bắt cóc thánh sứ.
Tên tóc đỏ há mồm nhìn Hắc Thử. Hắn nghĩ thằng đầu trọc chán sống muốn ăn kẹo đồng. Tuy nhiên đám binh lính không phản ứng. Người vừa hỏi ban nãy chăm chú quan sát hai gã “khủng bố” rồi gật đầu:
-Mật khẩu đúng! Chào mừng đến với Vinh Môn quốc!
Câu trả lời của Hắc Thử thực chất là mật khẩu để lính Vinh Môn nhận diện đối tượng. Tác giả mật khẩu là Hắc Hùng. Tên tóc đỏ tức điên người, lòng thầm rủa gã đội trưởng. Thêm vài mật khẩu kiểu này chắc hắn hao tổn vài năm tuổi thọ.
Người nọ cởi bỏ áo khoác ngoài và lộ diện là một nữ quân nhân. Cô ta khá cao, gương mặt rắn rỏi phong sương nhưng vẫn đầy nữ tính. Vô Phong đặc biệt chú ý mái tóc của cô gái; tóc màu bạch kim, từng sợi xuôi gió lấp lánh như dải ngân hà. Tên tóc đỏ ngây người, thần hồn lạc tận chín tầng mây. Gã sẽ bay lên tầng mây thứ mười nếu cô gái không cất lời:
-Hình như đây là lần đầu tiên anh gặp phụ nữ Vinh Môn?
-Ơ… vâng! Đúng thế! – Vô Phong bối rối.
Cô gái tiếp lời:
-Đó là đặc trưng riêng biệt của phụ nữ chúng tôi. Xưa kia ngoại quốc thường xâm lược Vinh Môn, bắt bớ phụ nữ vì những mái tóc này ẩn chứa phép thuật. Chúng có thể chữa lành vết thương đấy!
Vô Phong ngẩn mặt lắng nghe. Cô gái kia tươi cười chào hỏi:
-Tôi tên Nghiêm Thu, đội trưởng đội đặc nhiệm. Anh là Vô Phong? Anh là Hắc Thử? Đừng ngạc nhiên, đội trưởng Hắc Hùng đã gửi hồ sơ của các anh cho tôi. Chúng ta sẽ tới thành phố ngay, vừa đi vừa nói chuyện. Nhưng trước tiên hai anh cần thay đồ, hoàng đế chúng tôi không muốn dân chúng chú ý.
Hai gã đàn ông ra phía sau đồi cát thay trang phục. Vô Phong quay lại bộ dạng lếch nhếch thuở nào: quần áo màu tro lem nhem bùn đất, giày thể thao cũ mèm sứt tung chỉ. Hắc Thử tròn mắt nhìn hắn. Nghiêm Thu thì không ngừng tán thưởng tên tóc đỏ giỏi ngụy trang thân phận.
Lát sau Nghiêm Thu đưa hai người đến thành phố bằng xe vượt địa hình. Cô gái giải thích rằng bão cát thường xuất hiện về đêm, sử dụng phi thuyền sẽ rất nguy hiểm. Nghiêm Thu đưa cho Hắc Thử một tập hồ sơ, đoạn nói:
-Hai ngày trước, đội cảnh vệ bắt được vài gã nhập cư trái phép. Tôi nghi ngờ chúng là Xích Tuyết.
Vô Phong và Hắc Thử chuyền tay nhau những bức ảnh chụp can phạm. Báo cáo ghi chép bọn họ đã sử dụng thẻ công dân giả, lý lịch giả. Đám người này đều xăm hình đôi cánh đen trên người, biểu tượng trái ngược đôi cánh trắng thánh sứ hàm ý chống đối Vạn Thế. Đáng chú ý là loại mực xăm này chỉ hiện hình dưới ánh sáng cực tím. Hắc Thử nói:
-Là hình xăm của Xích Tuyết. Chúng nó đến rồi à?
Vô Phong méo mặt:
-Xích Tuyết biết chúng ta tới đây? Chúng đâu biết lời tiên tri chứ?
-Đừng coi thường hệ thống tình báo của Xích Tuyết. Chúng len lỏi mọi nơi, khai thác mọi thông tin. Có thể Thánh Vực đã lộ tin tức.
-Nhưng lời tiên tri là bí mật! – Tên tóc đỏ phản bác.
Nghiêm Thu chen giữa cuộc nói chuyện:
-Nhưng phi thuyền Thần Sấm không hề bí mật. Nó quá lớn để bảo vệ một công chúa bé nhỏ. Xích Tuyết không cần thiết phải biết lời tiên tri, chúng chỉ cần bám theo Thần Sấm thôi.
Lời cô gái tuy đúng song ít nhiều mang nghĩa mỉa mai châm biếm. Hắc Thử nhã nhặn trả lời:
-Thần Sấm được trang bị hệ thống dò tìm hiện đại giúp phát hiện phi thuyền lạ trong bán kính năm mươi cây số. Nó luôn ở độ cao mà mắt thường không nhìn thấy. Ngoài ra, nó có thể đóng máy và lặn dưới biển.
Nghiêm Thu gật gù:
-Chà, đúng là Phi Thiên, hiện đại thật!
Dứt lời, cô gái im lặng lái xe. Hắc Thử cũng im lặng. Hai người kết thúc màn đấu khẩu một cách rất lịch sự nhằm giữ mối quan hệ ngoại giao. Nhưng kể từ đó chẳng ai nói thêm lời nào, không khí tự dưng tẻ ngắt. Vô Phong đọc thêm vài tập tài liệu rồi lăn ra ngáy khò khò. Hắn không quên đem hình ảnh công chúa vào giấc ngủ, mơ tưởng cảnh bế nàng bay giữa đất thánh.
Hai tiếng sau, Vô Phong bị Hắc Thử đánh thức đúng lúc giấc mơ đang cao trào. Tên tóc đỏ làu bàu:
-Gì thế?
-Đến rồi, chuẩn bị thôi!
Vô Phong nhổm dậy ngó ra ngoài. Hắn nhận ra thành phố Vinh Môn đã ở ngay trước mặt.
Rìa ngoài thành phố là hệ thống cối xay gió khổng lồ ngày đêm bay lơ lửng. Có khoảng ba chục cối xay gió tạo thành vòng tròn bao lấy thành phố, chúng tạo ra nguồn năng lượng phục vụ cuộc sống của dân chúng. Dưới các đáy cối xay gió có đường dây đâm thẳng xuống lòng đất, tỏa nhánh vào mọi tòa nhà trong thành phố. Diện tích đất thiếu thốn buộc chính phủ Vinh Môn phải tận dụng không gian. Nhà cao tầng đóng vai trò chủ đạo, cứ bốn nhà bao quanh một trục chính khổng lồ. Các tòa nhà có thể lắp ghép với nhau hoặc phân tách thành nhiều tòa nhà nhỏ hơn tùy theo mục đích sử dụng.
Chiếc xe chậm chạp len lỏi qua nhiều khu phố. Đường sá nơi đây được lát những viên “gạch” xám gân trắng – thực chất là loại vật liệu chuyên dùng trên nền sa mạc. Các con phố Vinh Mông tuy bé hơn nhiều so với những đại lộ thênh thang tại Phi Thiên song không bao giờ ngủ. Xét về mảng vui chơi giải trí, Vinh Môn quốc chỉ hơn chứ không kém Phi Thiên. Khách bộ hành nườm nượp qua lại gồm cả dân bản địa lẫn khách du lịch. Nghiêm Thu dừng xe thả hai gã Thổ Hành xuống:
-Hai anh tự đi nhé! Vướng mắc gì cứ gọi! Tôi đang bận giám sát thi tuyển hộ vệ thánh sứ, hẹn gặp sau!
-Thi tuyển?
Nghiêm Thu gật đầu cười và chỉ cười với tên tóc đỏ. Cô nàng vừa lái xe đi khỏi, Vô Phong nhe răng cười với Hắc Thử:
-Cậu làm cô ả bực mình đấy!
-Tôi không quan tâm. – Gã đầu trọc điềm nhiên trả lời.
Theo kế hoạch, nhóm công chúa sẽ tạm nghỉ tại một tòa nhà gần trung tâm thành phố. Vô Phong và Độc Trùng lấy tòa nhà đó làm cột mốc rồi chia hướng tuần tra. Hắc Thử lên tầng trên cùng của tòa nhà cao nhất thành phố. Gã mở túi quân dụng, lắp ráp súng bắn tỉa rồi điều chỉnh tiêu cự ống ngắm dò tìm Vô Phong. Vừa thấy mái tóc đỏ rực lang thang giữa dòng người đông đúc, gã nói vào bộ đàm:
-Che cái đầu lại, anh bạn. Cậu nổi bật quá đấy!
Vô Phong vội vàng đội mũ. Độc Trùng không sai khi nói bộ tóc là yếu điểm của hắn. Giả sử kẻ đang ngắm bắn là quân địch thì tên tóc đỏ đã chết ngắc từ đời tám hoánh nào.
Dòng người kéo nhau đổ về khu trung tâm, nơi ngọn tháp trắng ngự trị. Khách du lịch người trầm trồ kẻ ngưỡng mộ, họ thi nhau chụp ảnh hoặc gọi điện khoe người thân rằng mình đang chiêm ngưỡng kỳ quan thế giới. Tháp thẳng đuột như thể đúc từ đá nguyên khối, phần đỉnh tõe ra tám cánh tượng trưng Bát Đại Hộ Vệ. Nó nằm trên một cái bệ rất lớn, diện tích ước chừng cả ngàn mét vuông, bốn mặt có cửa ra vào. Thường ngày tháp vẫn mở cửa đón khách thăm quan nhưng hôm nay thì không. Lý do là người ta đang sửa sang để phục vụ kỳ thi tuyển hộ vệ thánh sứ. Vô Phong loáng thoáng nghe mọi người bàn tán kỳ thi, nghe đâu tỷ lệ đỗ rất thấp, mười ngàn người mới chọn được một. Có năm hội đồng giám khảo đánh trượt toàn bộ thí sinh. Tuy nhiên, tên tóc đỏ không thấy ai đề cập chuyện thánh sứ bị thiêu sống. Rõ ràng Thánh Vực đã làm tốt công tác bưng bít thông tin bịt miệng báo chí.
Thám thính tình hình xong, Vô Phong chọn một chỗ kín đáo rồi mở ống nhòm quan sát. Chừng nửa tiếng sau hắn đã phát hiện nhóm công chúa. Bọn họ chia thành từng tốp nhỏ và ẩn mình trong những trang phục sẫm màu để tránh gây sự chú ý. Hộ tống nàng lần này có thêm Kh’srak – hộ vệ mới. Anh ta trùm kín mít thân thể, cái đầu xoay như chong chóng ngắm nhìn cảnh tượng thành phố. Dáng điệu của Kh’srak khiến Vô Phong tức cười, hắn nói vào bộ đàm:
-Coi thằng cha rừng rú kìa! Tôi cá hắn đang ngắm gái!
-Tập trung làm việc đi. Đừng nói chuyện phiếm nữa. – Hắc Thử nhắc nhở.
Vô Phong nhận ra bóng dáng ngài Tây Minh đi phía sau cùng. Nói đến đây hắn mới nhớ vụ rắc rối nho nhỏ giữa ông ta và Kh’srak. Số là sau khi trở về từ đất thánh, anh chàng người Thanh Thủy bắt gặp đại thánh sứ trên phi thuyền. Kh’srak lập tức chỉ trích ông vô trách nhiệm vì không diện kiến cây mẹ. Ngài Tây Minh bất đắc dĩ phải nói rằng chấn thương cũ tái phát hành hạ cơ thể – một lý do chấp nhận được. Tuy vậy, Vô Phong cảm giác ngài đại thánh sứ đang trốn tránh điều gì đó.
Nhóm công chúa bước vào tòa nhà, mọi chuyện coi như đã tạm ổn, công việc của hai gã Thổ Hành tạm thời kết thúc. Vô Phong vươn vai tìm kiếm chỗ đặt lưng. Hắn và Hắc Thử luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu nên không thể ăn ngủ đàng hoàng. Gã tóc đỏ bất mãn, vất vả lê lết đến chốn sa mạc mà cuối cùng lại chui rúc chốn xó xỉnh nào đấy. Xem chừng kiếp mài mặt ngoài đường còn ám hắn dài dài.
Gần nhà máy chế biến rác thải của thành phố có một con đường tập trung thành phần hạ lưu xã hội, phần đông là những kẻ nhập cảnh bất hợp pháp. Đám này cứ vài tháng lại bị cảnh vệ truy bắt và trục xuất khỏi Vinh Môn quốc. Số khác bao gồm người vô gia cư, dân bần cùng hoặc trẻ mồ côi. Điểm sáng sủa duy nhất ở đây là nó không bốc mùi xú uế nồng nặc bằng chợ rác Phi Thiên thành. Vô Phong chọn một chỗ khuất rồi nằm lên đống giấy báo cũ nát. Hắc gác đầu lên tay, đôi mắt ngắm nhìn tòa nhà nơi công chúa nghỉ ngơi. Giữa hàng ngàn ô cửa nhỏ xíu sáng đèn, hắn vẫn nhìn ra công chúa đang làm gì; tất nhiên không phải bằng mắt mà bằng trí tưởng tượng. Sẽ không sai khi nói hắn là kẻ mơ mộng hão huyền. Nhưng ai đánh thuế giấc mơ chứ? – Hắn tự nhủ. Ít nhất nó giúp hắn quên đi phiền muộn, quên đi khoảng cách không thể san lấp giữa hắn và Lục Châu.
Tên tóc đỏ ôm ấp niềm mộng tưởng sau thiếp đi nhanh chóng. Nhưng giọng nói từ máy bộ đàm đã cắt ngang giấc mơ của hắn:
-Nghe thấy tôi nói không, Vô Phong?
Đoán Hắc Thử đang gọi mình, hắn làu nhàu:
-Mẹ khỉ! Để tôi ngủ chút coi, ông bạn!
-Đại thánh sứ Tây Minh đây.
Vô Phong giật thót. Giọng điệu già nua này không thể là của Hắc Thử. Hắn choàng tỉnh giấc, miệng lưỡi líu ríu:
-Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không biết ngài gọi, tôi đang ngủ!
-Không sao. Nghe đây, ngày mai Lục Châu cùng hộ vệ sẽ chia nhóm tìm Quỷ Vương. Ta tính hai người một nhóm nhưng lẻ người. Cậu nghĩ sao nếu chung đội với Tiểu Hồ?
Tên tóc đỏ ngắn mặt. Hắn lắp bắp:
-Nhưng… thưa ngài, sao ngài không hỏi Hắc Thử xem?
Đại thánh sứ cười:
-Cậu bắn tỉa thay hắn nhé?
Tây Minh vừa đề xuất chuyện bất khả thi với Vô Phong vì khả năng bắn tỉa của hắn thuộc dạng bắn đâu trượt đấy. Vô Phong mếu máo:
-Thế còn ngài…
Ngài đại thánh sứ cướp lời:
-Ta phải ở lại giữ liên lạc với Thần Sấm.
Vô Phong hết cửa chống đỡ. Tên tóc đỏ méo mồm đáp:
-Vâng… vâng. Xin nghe theo ngài.
Cuộc nói chuyện kết thúc. Vô Phong đổ vật xuống, giấc mộng dở dang đổ sập. Có lẽ hắn đã chửi bới Vạn Thế quá nhiều mà phải nhận lấy hình phạt đớn đau này. Cùng Tiểu Hồ thế nọ, cùng Tiểu Hồ thế kia, Vạn Thế ơi! Thà sống chung với thú dữ còn hơn!