Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 11: Bay




Ngày mới chậm rãi bao phủ ngọn núi của người Thanh Thủy. Ánh bình minh lọt qua khe đá chiếu xuống ngôi làng những cột nắng vàng nhạt. Đoàn người Phi Thiên vẫn đang say ngủ, ngoại trừ Vô Phong.
Tiếng hò hét ầm ĩ náo động ngôi làng. Độc Trùng oằn người tỉnh giấc, chiếc giường đệm cỏ dưới lưng phất lên những hạt bụi óng ánh. Gã nhổm lưng ngó ra ngoài thì thấy tên tóc đỏ đang nô đùa cùng đám trẻ con tộc Thanh Thủy. Mới đêm qua tên này còn ủ rũ như bánh ngâm nước mà giờ trèo qua trèo lại trên cây như khỉ, mặt mũi vui tươi hơn hớn. Độc Trùng gọi:
-Xuống đi, Phong! Chúng ta không đến đây để chơi!
Vô Phong vắt vẻo bám cành cây. Hắn cười:
-Ôi dào! Vui chơi tí đi! Ở đây đâu có đội trưởng?
-Khi không có đội trưởng, các thành viên phải tuân theo đội phó.
Tên tóc đỏ xị mặt tụt xuống. Hắn ngoái đầu nói với bọn trẻ con bằng thổ ngữ Thanh Thủy. Lũ trẻ cười lớn và đáp lại hắn. Độc Trùng ngạc nhiên:
-Học tiếng Thanh Thủy từ bao giờ đấy?
-Lũ nhỏ dạy tôi. Thực ra tôi chỉ nhớ mấy câu chào hỏi thôi. Học xong ngoại ngữ này chắc liệt cơ hàm quá!
-Bé mồm chứ! Muốn chết hả?
Không riêng Độc Trùng mà mọi người đều bị Vô Phong đánh thức. Tiểu Hồ ôm mặt chạy ra ngoài, miệng không ngừng rủa xả:
-Hỏa Nghi phải không? Sao mất trật tự thế? Bộ không biết người khác đang ngủ hả? Thật là vô ý thức!
Hỏa Nghi mắt nhắm mắt mở bước ra xem ai vừa réo tên mình, chân loạng quạng vấp vào rễ cây rồi đổ oạch xuống thảm cỏ êm mượt. Hắn chẳng buồn dậy mà say sưa ngủ tiếp. Tiểu Hồ đã trách lầm người. Cô gái dáo dác tìm kiếm thủ phạm gây án. Nàng bỗng thấy một mái đầu đỏ đang lủi rất nhanh. Tiểu Hồ tức tốc đuổi theo nhưng vừa chạy tới nơi thì Vô Phong đã đội mũ bịt mặt. Cô nàng nắm chặt tay, ánh mắt bừng bừng lửa giận. Vô Phong tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Ồ! Là cô? Chuyện gì vậy?
Tiểu Hồ hét lên như núi lửa phun trào:
-Đồ ăn cắp! Ngươi là đồ ăn cắp! Ngươi sợ ta nhận ra bản mặt trộm cắp của ngươi chứ gì? Ngươi chính là tên trộm ở Phi Thiên thành! Trả cái ví đây, tên khốn!
Cô gái vừa nói vừa chụp giật cái mũ của Vô Phong. Tên tóc đỏ tóm chặt tay Tiểu Hồ quyết không để nàng ta vạch trần chân tướng. Giận dữ dồn nén, đôi tay Tiểu Hồ bùng lên ngọn lửa lớn. Vô Phong vội thả ra, tay bỏng rát vì nóng. Hắn vừa nháo nhào chạy trốn vừa la lối inh ỏi. Cô gái tóc vàng rượt theo hắn và quát tháo :
-Đứng lại, đồ lắm mồm! Đồ ăn cướp! Đứng lại! Ta nướng trụi ngươi bây giờ!
Đám trẻ con Thanh Thủy sợ hãi bỏ chạy khi trông thấy cô nàng sử dụng lửa. Công chúa Lục Châu đứng từ xa quát lớn:
-TIỂU HỒ! EM LÀM GÌ VẬY HẢ?
Công chúa thực sự giận dữ vì Tiểu Hồ đã vượt quá giới hạn. Làm loạn ở đất thánh tiềm ẩn những mối nguy hại đến quan hệ giữa tộc Thanh Thủy với con người. Ngay sau đó, Lục Châu dành tặng Tiểu Hồ một bài thuyết giáo ra trò. Mới đầu cô gái tóc vàng còn im lặng lắng nghe nhưng càng lúc càng thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng Tiều Hồ cắt ngang lời công chúa:
-Tại gã tóc đỏ! – Cô nàng nhè sang Vô Phong – Hắn là trộm cướp! Hôm quốc khánh, hắn cướp cái ví của em! Hắn cố tình tránh mặt em!
Lục Châu nhăn trán:
-Ta xin em đấy, Tiểu Hồ! Quân nhân không thể ăn cắp!
-Công chúa bảo hắn bỏ mũ bịt mặt ra! Nếu hắn không phải tên trộm, em sẽ nhận lỗi!
Lục Châu nhìn Vô Phong, lòng khó xử vô cùng. Bắt gặp ánh mắt của nàng, tên tóc đỏ bần thần cả người. Bây giờ công chúa bảo hắn nhảy vào lửa, hắn sẵn sàng tắm lửa ngay. Song Độc Trùng đã lên tiếng trước khi chuyện điên khùng ấy xảy ra:
-Thưa công chúa, mấy hôm nay Vô Phong bị chấn thương, đặc biệt là phần mặt! Cậu ấy tạm thời không thể bỏ mũ, mong cô thông cảm.
Từng gặp bộ dạng lếch nhếch của Vô Phong ở doanh trại, công chúa tin lời Độc Trùng. Có điều Tiểu Hồ không chấp nhận ý kiến ấy, nàng ta ngồi bệt xuống thảm cỏ làm mình làm mẩy:
-Không! Công chúa bảo hắn bỏ mũ ra, hoặc em sẽ không đi đâu hết!
Lục Châu ôm mặt thầm kêu khổ. Chiến Tử chẳng biết xuất hiện bên cạnh công chúa từ lúc nào, gã nghiêm mặt nói với Tiểu Hồ:
-Công chúa đi đâu, chúng ta theo đấy. Đó là trách nhiệm!
Cô gái tóc vàng ngúng nguẩy:
-Không biết!
-Đi hay không tùy cô, chẳng ai ép cả.
Chiến Tử bỏ đi rồi đánh thức gã Hỏa Nghi đang ngáy pho pho trên thảm cỏ. Công chúa và hai gã Thổ Hành cũng về phòng sửa soạn tư trang. Bị bỏ lại một mình, song Tiểu Hồ vẫn gan lỳ quyết không nhúc nhích nửa bước. Chỉ đến khi tộc trưởng Mouyn dẫn mọi người rời làng thì cô gái mới hộc tốc đuổi theo. Vô Phong vừa cảnh giác nàng ta vừa ghé tai hỏi Độc Trùng:
-Sao nói đỡ hộ tôi?
-Tôi không ưa mấy ngữ đàn bà chua ngoa như cô ả. Vả lại đâu thể xảy chuyện “quân nhân ăn cắp”, nhỉ?
Gã đội phó mỉm cười, đôi mắt nheo lại kẻ rãnh sâu hoắm khiến Vô Phong lạnh gáy. Độc Trùng thừa biết Vô Phong lai lịch bất minh. Chẳng qua là vì cái lệnh “chiếu cố” của Hắc Hùng nên gã mới bao che tên tóc đỏ. truyện copy từ .
Cuối ngôi làng có một đường hầm xuyên núi, kẻ lạ đến đây sẽ bị lạc giữa mê cung ngõ ngách chằng chịt nếu không nhờ người Thanh Thủy chỉ đường. Nơi này chẳng rực rỡ màu trắng huyền ảo giống con đường dẫn vào làng mà là một không gian phập phù ánh đuốc, hơi lạnh ngập buồng phổi, gió lượn lờ hiu hiu thổi như âm hồn dụ người lạc lối. Vô Phong toát mồ hôi lạnh, hắn nói:
-Chúng ta có thể dùng phi thuyền bay qua núi mà, đúng không?
-Giữa thế giới của chúng ta và thế giới của Vạn Thế tồn tại một bức tường vô hình. – Tộc trưởng Mouyn trả lời – Đường hầm này là cửa ngõ duy nhất dẫn đến cây mẹ.
Tiểu Hồ châm chích:
-Trộm cắp thường có tật giật mình, tộc trưởng ạ! Hắn đang sợ hãi!
Vô Phong nóng bừng mặt, lòng thầm rủa con nhỏ “tắc kè hoa”. Lục Châu hỏi tộc trưởng:
-Tôi không hiểu lắm. Đường này chỉ riêng người Thanh Thủy thông thuộc, vậy mười năm trước, tại sao Liệt Giả có thể tìm đường tới cây mẹ? Phải chăng…
Đoán ra ý tứ của công chúa, tộc trưởng đáp ngay:
-Người Thanh Thủy chúng ta thà chết chứ không chịu dẫn đường cho kẻ muốn hủy diện cây mẹ!
-Vậy vì sao?
-Vì hắn từng là thánh sứ.
Cả đám quay về phía tộc trưởng, ánh mắt hiện dòng chữ “không thể tin nổi”. Mouyn lắc đầu, hàng tá chuỗi vòng đeo cổ va nhau lách cách:
-Ta đã dẫn Liệt Giả đi gặp Vạn Thế. Hắn nhớ tất cả hang cùng ngõ hẻm ngay lần đầu tiên, một trí nhớ đáng nể! Lần thứ hai, hắn quay lại nhưng là thánh sứ phản bội. Hắn rất giỏi nhưng lại thiếu lòng tin ở cây mẹ.
Tộc trưởng thở dài tiếc nuối một nhân tài lầm đường lạc lối. Vô Phong thì không nghĩ thế. Hắn và Liệt Giả đều chung một điểm là không tin cây mẹ. Ngoài việc gọi tên “Vạn Thế” ca thán hoặc… chửi bậy, Vô Phong chưa bao giờ nghĩ nó sẽ mang cho hắn may mắn.
Sau những đoạn đường quanh co, mọi người đã ra khỏi đường hầm. Họ dừng lại tại một bờ vực, phía dưới là thung lũng khổng lồ. Một dòng sông dài và duyên dáng vắt qua thung lũng như tấm khăn của một nữ thần nào đó bỏ lại trên thế gian. Mặt nước xanh biếc in bóng đàn quái thú đang say ngủ trên vách núi. Tộc trưởng Mouyn quỳ xuống đất, đôi tay dang rộng rồi cất tiếng hú. Âm thanh dội sườn núi, chạy dọc theo con sông đánh động vạn vật. Lũ quái thú thức giấc, chúng rít lớn rồi tung cánh bay lượn. Những con quái vật kỳ lạ này có tứ chi to khỏe cùng thân hình lực lưỡng. Để nâng khối cơ thể đồ sộ ấy, tạo hóa tặng chúng ba đôi cánh lông vũ màu đỏ rực. Tộc trưởng Mouyn nói:
-Chúng là “đọa ngã”, một loài thú thời cổ.
Gã hộ vệ Hỏa Nghi đến giờ mới chịu mở miệng:
-Có phải chúng sẽ chở ta tới Vạn Thế?
-Chính xác mà nói thì đó là trách nhiệm của con đầu đàn.
Dưới lòng sông bắn vọt lên một con đọa ngã, ba tấm cánh khổng lồ phần phật rũ nước. Nó chao liệng trên không trung rồi hạ cánh trên bờ vực, chi trước đầy móng vuốt bấu xuyên đất. Con đọa ngó nghiêng đoàn người, cái đầu bèn bẹt khẽ đung đưa, miệng rộng ngoác đầy răng lởm chởm. Điều đặc biệt là trên lưng nó cắm chi chít mũi giáo. Từng lưỡi kim loại ngập sâu lớp da sần sùi nhỉ ra những giọt máu nóng màu vàng như dung nham. Tộc trưởng Mouyn ra hiệu mọi người im lặng, chỉ riêng nói chuyện với con đọa ngã đầu đàn bằng tiếng Thanh Thủy. Con quái thú dường như chẳng chú ý lắm lời của ông già mà để tâm công chúa nhiều hơn. Nó gầm gừ những tiếng dữ dằn, đôi mắt trắng dã chực xé xác nàng thành trăm mảnh.
Ít phút sau, quái thú xoay thân chìa ra tấm lưng vĩ đại. Bảy người leo lên lưng đọa ngã song chưa kịp ổn định vị trí thì con quái thú đã nhún mình bay đi. Vô Phong suýt chút nữa được rơi tự do nếu hắn không nhanh tay bám vào một ngọn giáo. Độc Trùng vất vả kéo hắn lên, nói:
-Cẩn thận chứ!
Tiểu Hồ nhìn tên tóc đỏ nói mát:
-Sao không rơi luôn cho rồi!
Vô Phong cáu điên người:
-Cô nói gì hả?
-Ta bảo sao ngươi không chết luôn? – Tiểu Hồ thản nhiên đáp – Ý kiến gì không?
Vô Phong điên tiết muốn bứt từng sợi tóc của con nhỏ đáng ghét. Hai người ném cho nhau những cái nhìn khinh bỉ và đầy ác ý. Công chúa can ngăn:
-Hai người trật tự giùm tôi!
Cơn giận trong đầu tên tóc đỏ dịu bớt. Hắn tin mọi lời công chúa nói đều đúng đắn. Tuy nhiên Vô Phong hơi tiếc vì công chúa ngồi phía trước nên hắn chỉ nhìn thấy bờ vai của nàng. Càng tiếc hơn nữa khi người ngồi cạnh công chúa không phải hắn mà là Chiến Tử.
Đôi cánh đỏ rực của quái vật tung bay phần phật trong nắng sớm nơi đất thánh. Bóng đọa ngã lướt qua những ngọn đồi xanh mướt, những cánh rừng cổ thụ màu băng đá. Công chúa tựa vai Chiến Tử và nắm chặt tay y. Tên tóc bần thần nhìn đôi nam nữ. Độc Trùng thì thào:
-Bọn họ đẹp đôi nhỉ? Chà chà, công chúa và hộ vệ, tình yêu nào đẹp hơn thế?
Vô Phong chống cằm mường tượng cảnh khác. Hắn ước rằng mình được thế chỗ Chiến Tử, được nắm tay công chúa, được bay giữa trời đất. Còn gì tuyệt vời hơn thế? Một giấc mơ tuyệt đẹp! – Hắn mơ màng.
Thời giờ thoi đưa, thoáng chốc đã một tiếng đồng hồ mà mọi người vẫn chưa thấy bóng dáng cây mẹ. Gã hộ vệ Hỏa Nghi ngáp dài:
-Sắp đến chưa, tộc trưởng?
-Chúng ta cần đi bộ một đoạn đường nữa.
-Hả? – Hỏa Nghi đần mặt – Tôi tưởng đọa ngã sẽ bay thẳng tới Vạn Thế?
-Chỉ là một thử thách nho nhỏ. Một hộ vệ cần chấp nhận thử thách mới phải chứ?
Đọa ngã đột ngột tăng tốc, ba đôi cánh vỗ liên hồi lao lên mây mù. Mọi người bám chặt ngọn giáo trên lưng quái thú, gương mặt ai nấy tái mét vì lạnh. Quái thú chợt xoay người vài vòng rồi thả mọi người xuống một đỉnh núi. Không khí loãng nên tất cả đều cảm thấy khó thở. Nhưng cảnh tượng trước mắt còn khiến họ khó thở hơn.
Không trung rải rác những tòa thành đổ nát lơ lửng bay, cổ thụ cùng cỏ dại chen lấn mọc từ những khe nứt gãy. Từng tòa thành khổng lồ chậm rãi trôi thành dòng về nơi vô định. Theo lời tộc trưởng Mouyn thì đây là tàn tích của năm đế chế thời cổ đại. Vì tranh giành thống trị thế giới, năm đế chế liên tục gây ra chiến tranh, sau đó Vạn Thế đã hủy diệt tất cả, Tâm Mộng quay lại thời kỳ sơ khai, đó cũng là lần trừng phạt duy nhất của cây mẹ trong lịch sử.
Đọa ngã vỗ cánh bay đi. Tộc trưởng Mouyn khom người cất giọng hát khản đặc:
Chúng con đã tới, thưa Người
Hãy cho chúng con thấy những điều tồi tệ của quá khứ
Để không bao giờ còn những việc đau buồn
Không bao giờ còn nước mắt đắng cay
Tiếng hát vừa dứt, hàng vạn khối đá đen xám từ các tòa thành nối nhau lắp ráp thành một cây cầu liền mạch dài bất tận. Mouyn nói:

-Đi thôi!
Mọi người bước lên cầu theo chân tộc trưởng. Vô Phong kinh ngạc nhận ra cây cầu này không chỉ được tạo dựng bằng đá mà còn chứa rất nhiều kim loại quý hiếm. Đá quý, mã não, vàng bạc, thậm chí là kim cương. Một khối kim cương to đùng ngay trên mặt cầu khiến hắn lóa mắt. Tên tóc đỏ lắp bắp:
-Kim cương… kim cương kìa!
-Nó thuộc về người chết. – Tộc trưởng nói – Nếu cậu mang bất cứ thứ gì ra khỏi đây, chúng sẽ biến mất.
Tiểu Hồ thở dài bâng quơ:
-Trộm cắp thường ham mê mấy thứ này lắm!
Tên tóc đỏ tức nghẹn cổ, tai nóng bừng muốn xì khói.
Gió lồng lộng thổi. Mây dãn đường tách lối mở ra quang cảnh khác bên dưới cầu. Bốn bề là một vùng biển mênh mông tĩnh lặng. Ngàn vạn tiểu thánh sứ lướt trên mặt nước quẩn quanh những hình hài đang chậm rãi di chuyển. Vô Phong nheo mắt nhìn, hắn thốt lên:
-Là… con người!
Lục Châu nói:
-Biển này gọi là “Tụ Hồn Hải”. Sau khi chết, linh hồn con người sẽ về đây và chờ đợi Vạn Thế siêu thoát.
Nghe giọng công chúa, tên tóc đỏ sướng rơn. Hắn mau mồm hỏi tiếp:
-Ai cũng vậy hả công chúa?
-Đúng thế. – Lục Châu mỉm cười – Tất nhiên là trừ thánh sứ!
Đầu óc Vô Phong thoáng chốc trống rỗng, mọi vướng bận bay sạch nhường chỗ cho nụ cười của công chúa. Nó thôi thúc hắn phải làm điều gì đó khiến nàng chú ý. Nhảy xuống biển chăng? Có cách nào ấn tượng hơn nữa không? – Hắn tự hỏi.
-Công chúa nói thiếu rồi. – Tiểu Hồ lắc đầu – Cây mẹ chỉ siêu thoát những linh hồn tốt đẹp thôi. Mấy linh hồn tội lỗi như trộm cắp sẽ không bao giờ được siêu thoát đâu.
Cô gái tỉnh bơ nhìn trời ngắm mây đoạn chắp tay sau lưng nhún nhảy bước. Gã tóc đỏ dằn lòng kiềm chế cơn tức lộn ruột. Cứ tiếp tục tình trạng này hắn sẽ đứt mạch máu não không chừng.
Đất thánh hùng vĩ thỏa mãn con mắt nhưng không vừa lòng đôi chân. Những người lữ hành kiệt lực sau bốn tiếng đi bộ liên tục ở môi trường không khí loãng. Đáng buồn là bóng dáng Vạn Thế vẫn chưa thấy đâu. Tộc trưởng Mouyn ra hiệu nghỉ ngơi lấy sức rồi thông báo một tin đáng buồn hơn: đoàn người cần hai tiếng nữa mới có thể tiếp cận cây mẹ.
Vô Phong toàn thân rã rời, cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn bị Tiểu Hồ dùng lời lẽ chua ngoa tra tấn suốt dọc đường. Cô nàng mỏi chân chứ không hề mỏi miệng, cứ mươi mười lăm phút lại diễn bài “ăn trộm ăn cướp”. Tên tóc đỏ cảm giác mình đang nghe một bản nhạc chán ngắt được phát đi phát lại. Và Tiểu Hồ không có ý buông tha hắn. Thấy hắn đang nằm vật trên đất, cô gái chậm rãi tiến đến. Vô Phong bật dậy hỏi gấp:
-Chuyện gì?
-Sao thế? Có tật giật mình à?
-Cô không hề có ý tốt! Cô rất nguy hiểm!
Tiểu Hồ một tay chống hông, một tay chỉ mặt Vô Phong:
-Cứ cho là vậy đi! Còn ngươi? Ngươi bốc mùi “trộm cắp” ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau!
Cô nàng cố tình nói thật to để mọi người nghe được. Tính ra Tiểu Hồ đã xướng từ “trộm cắp” gần một trăm lần. Vô Phong chịu hết nổi, hắn đứng phắt dậy, mắt trợn trừng:
-Nói cho cô biết, tôi là quân nhân Thổ Hành, là quân nhân! Hiểu chứ? Tôi có chứng chỉ học tập đàng hoàng, được công nhận đàng hoàng! Cô dựa cái gì mà nói tôi trộm cắp? Cô lớn ngần này tuổi mà không biết phải trái à? Đi cùng tôi là đội phó Độc Trùng, thích thì cô điều tra hắn, mắc mớ gì cứ lải nhải mãi thế?
Tiểu Hồ nghiến răng ken két:
-Im mồm! Ta mới là người lên tiếng…
-Im cái con khỉ! Cô nghi ngờ tôi? Vậy nói thẳng là tôi cũng nghi ngờ cô! Tại sao con nhỏ lắm mồm như cô được làm hộ vệ thánh sứ nhỉ?
-Đồ khốn! Ngươi nói gì hả?
Cô gái sấn sổ bước tới túm cổ áo Vô Phong. Vẻ mặt hai người rõ ràng muốn quyết một trận sống mái. Lục Châu lắc đầu than khổ, bèn đứng dậy can ngăn:
-Hai người…
Giọng nói của nàng đứt quãng. Cây cầu bỗng nhiên chấn động dữ dội, từng khối đá rung lắc như sắp tách rời. Mọi người kinh hoảng tột độ vì tưởng cầu đang sập. Tộc trưởng trấn an:
-Đừng sợ, chỉ là…
Những thanh âm gào thét nuốt chửng giọng nói của tộc trưởng. Trong thinh không, vô số linh hồn đen đúa bất chợt xuất hiện, chúng chồm tới con người, miệng ngoác lớn đòi xâu xé. Tiểu Hồ hoàng sợ vội lui bước, chẳng may đạp trúng phải khối đá ghồ ghề. Nàng trượt chân ngã khỏi cầu, Lục Châu hét lớn:
-Tiểu Hồ!
Trong khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu lý do gì mà Vô Phong nhoài người tóm chặt tay Tiểu Hồ. Sức nặng của cô gái cộng thêm mặt đá trơn trượt khiến hắn mất đà lao theo. Tên tóc đỏ hoảng hồn bấu chặt mỏm đá, từng khớp ngón tay muốn đứt lìa. Hắn hét lên:
-Ai đó giúp…
Độc Trùng lao tới định kéo Vô Phong lên nhưng không kịp. Đá quá trơn, Vô Phong không thể bám lâu hơn nữa. Hắn và Tiểu Hồ rơi xuống. Tên tóc đỏ chắc mẩm Vạn Thế đã sắp xếp hắn cùng con nhỏ tóc vàng sắp trở thành cặp đôi đầu tiên chết ở Tụ Hồn Hải. Một kịch bản lãng mạn mà hắn không tưởng tượng nổi.
Giữa thời khắc sinh tử, Vô Phong quờ tay tóm một sợi dây leo dài ngoằng bên dưới cầu, bàn tay đột ngột bỏng rát. Hắn nén đau trong khi tay kia vẫn giữ Tiểu Hồ. Gió ào ạt thổi, dây leo nghiến đá xẻ bụi uốn vào bụng cầu tạo lực hất tung hai người lên không trung. Trong vài giây ngắn ngủi, thân thể họ gần như không trọng lượng và bắt đầu rơi xuống. Thấy tòa thành khổng lồ bên dưới Tiểu Hồ la hét:
-Trời ơi chúng ta tan xác mất!
Vô Phong chợt ôm lấy Tiểu Hồ, nói:
-Tiếp đất nào!
Hắn lựa chiều gió đáp trên tường thành đổ dốc. Đôi giày trượt xuống mài nền đá tóe lửa và lao đi với tốc độ nhanh khủng khiếp. Tiểu Hồ khóc thét, đôi tay vô thức ôm chặt cổ Vô Phong. Nàng không thấy mặt hắn nhưng nhìn đôi mắt, nàng biết hắn đang cười. Cận kề nguy hiểm có gì đáng cười? – Nàng tự hỏi.
Nắng rực rỡ, trời vô tận, biển vô cùng, mái tóc vàng bồng bềnh những sợi tóc đỏ lất phất…
Có một trái tim cùng thả hồn theo gió…
Thời gian ngừng thở, chỉ còn những tiếng cười…
…mênh mông đi mãi…
Hai người trượt theo tường thành rồi lao xuống biển. Tộc trưởng Mouyn lẩm nhẩm niệm chú ngữ. Nghe lời hiệu triệu của ông, hàng sa số tiểu thánh sứ nhanh chóng vây quanh Vô Phong và Tiểu Hồ, vừa kịp lúc họ sắp chạm mặt biển Tụ Hồn Hải. Bầy tiểu thánh sứ đưa hai người trở lại cây cầu đá khổng lồ. Vô Phong vật ra đất phì phò thở, tim đập thình thịch. Hắn tin rằng tuổi thọ của mình vừa giảm sút trầm trọng. Công chúa sốt sắng đến bên hắn hỏi han:
-Tất cả ổn chứ?
-Vẫn ngon lành, thưa công chúa. – Hắn đáp.
Gã Hỏa Nghi lon ton chạy đến ngó Vô Phong, cười:
-Ôm nhau chặt gớm!
Tên tóc đỏ ngớ mặt nhận ra Tiểu Hồ đang… nằm đè lên mình. Hai người vội buông nhau ra như tránh xa dịch bệnh.
Những linh hồn đen đúa bay quanh mọi người và không ngừng rên rỉ một cách thống khổ. Vô Phong nhìn thấy đám linh hồn tập hợp từ trẻ con đến người già, từ phụ nữ đến thanh niên trai tráng. Chúng từng là con người. Những con người ấy thuộc về năm đế chế cổ đại, họ đã chết sau sự trừng phạt của Vạn Thế nhưng thay vì trở về Tụ Hồn Hải đón nhận siêu thoát, họ tiếp tục lẩn trốn trong thành cổ và tồn tại vật vờ.
Đám linh hồn nhìn tên tóc đỏ và ghen tỵ với cuộc sống của hắn. Chúng quơ quào đôi tay sương khói vô định muốn bóp cổ Vô Phong, muốn hắn trở thành một người như chúng nhưng không thể. Lũ linh hồn gào thét điên loạn rồi rên rỉ khóc lóc níu chân người sống đừng bỏ đi, chúng cần sự sống để sưởi ấm hoài niệm quá khứ vốn tan nát từ lâu.
Sự sống là một cái gì đó khó hiểu.
Không ai biết mình sinh ra để làm gì nhưng tất cả đều bám chặt lấy nó.
Lục Châu Tiểu Hồ ngồi dậy, đoạn thì thầm vào tai cô gái:
-Cảm ơn người ta đi!
-Hả? Sao phải cảm ơn? Hắn…
Công chúa bịt miệng cô gái, nói thật nhỏ:
-Chỉ là một câu “cảm ơn” thôi, nhiều nhặn gì đâu?
Dù không nghe rõ hai cô nàng đang nói chuyện gì nhưng Vô Phong cũng hiểu nội dung. Hắn ngáp:
-Nhiều người cố chấp không kém mấy linh hồn này đâu, công chúa!
Đôi tay của Tiểu Hồ run lên một chặp tưởng như muốn đấm hắn một trận tơi bời. Cuối cùng nàng không thèm đếm xỉa Vô Phong mà quay sang cảm tạ tộc trưởng Mouyn ơn cứu mạng. Lục Châu chịu thua thói ngang ngạnh của Tiểu Hồ, nàng cười gượng với tên tóc đỏ:
-Xin lỗi anh! Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ Tiểu Hồ.
-Không vấn đề gì, thưa công chúa! Cứu người là trách nhiệm của tôi!
-Thay mặt Tiểu Hồ, tôi xin cảm ơn! – Lục Châu cúi đầu.
Tên tóc đỏ ngất ngây, đầu óc óc lâng lâng chín tầng trời. Nàng vừa cười với hắn! Nàng vừa cảm ơn hắn! Một sự kiện trọng đại! Ngày này cần được ghi vào lịch sử Tâm Mộng thế giới! Hắn ước thời gian quay ngược. Hắn ước cảnh tượng ban nãy tái hiện và người nằm trong tay hắn là công chúa. Đó sẽ là một giấc mơ đẹp nhất thế gian.
Tộc trưởng thông báo khởi hành. Đoàn người tiếp tục cuộc hành trình mệt mỏi, riêng Vô Phong vẫn đắm chìm mơ mộng. Độc Trùng vỗ vai hắn:
-Sướng vì được ôm gái à? Tỉnh giấc đi!
Vô Phong giãy nảy:
-Cái gì? Con nhỏ tắc kè hoa á? Không đời nào!
Gã đội phó tủm tỉm cười:
-Người cậu bốc mùi đấy.
Vô Phong nghệt mặt vì tưởng Độc Trùng đang chê hắn ăn ở thiếu vệ sinh. Tên tóc đỏ hít hửi khắp thân thể và nhận ra một mùi lạ. Dù bị ngăn cách bởi mũ bịt mặt nhưng mùi hương ấy vẫn căng tràn cánh mũi của hắn.
“Thơm quá!”.
Tên tóc đỏ cố tình đi sau cùng. Nhân lúc không ai để ý, hắn vội vàng ngửi tay áo một cách vụng trộm, nỗi căm giận Tiểu Hồ mỗi lúc vơi dần.
Đôi khi, cảm xúc cũng thật lạ…