“Tôi...” Cô ho khan một tiếng: “... Đột nhiên bị người trói tới...”
“Đây là ngục giam nam, em không nên ở chỗ này.”
“Tôi cũng không muốn...” Hốc mắt cô đỏ lên.
“Nếu bị những người khác theo dõi, em biết sẽ có hậu quả gì chưa?”
Bạch Chỉ cúi đầu, hôm nay cô đã trải qua, ban ngày trên xe, hai người kia không màng cô đồng ý, không ngừng mà quấy phá cô, đùa giỡn cô, làm cô nan kham (*).
(*) Nan kham - 難堪 - Khó lòng chịu đựng nổi.
“Em là chủ nhân mới trong phòng kia à?” Giọng nói đó tiếp tục hỏi.
Bạch Chỉ gật gật đầu.
“Buổi tối không cần trở về, nơi đó đã sớm là địa bàn của Lý Kiêu, buổi tối mỗi ngày hắn đều qua đó. Cuối tuần để bọn họ đổi phòng cho em.”
“Lý... Kiêu?”
“Ừ, nhớ kỹ tên này, cách hắn càng xa càng tốt. Hắn là người nguy hiểm nhất trong toàn bộ trong ngục giam.”
“Tôi nhớ kỹ, cảm ơn anh... Anh là ai?”
Người đàn ông từ bóng tối đi ra, hắn mặc thường phục, trong miệng ngậm một điếu thuốc, mũi thẳng, ngũ quan lập thể; thần sắc có chút chán chường, ánh mắt lại rất thanh minh: “Tôi là Triệu Tử Huân.”
“Triệu... Tử huân... Tôi gọi Bạch Chỉ.”
Triệu Tử Huân gật gật đầu.
Bạch Chỉ vào phòng Triệu Tử Huân, phát hiện phòng hắn có khóa, bên trong còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, thậm chí có cái bàn cùng ghế dựa, hoàn toàn không giống phòng trống rỗng của cô, chỉ có một chiếc giường nhỏ.
Quen thuộc phòng nhỏ hẹp, một mình trên chiếc giường mềm mại, giờ có thêm một cô gái nhu nhược đơn bạc. Triệu Tử Huân dựa vào cạnh cửa, nhìn tất cả, hít một hơi thuốc, ánh mắt quét qua người cô, lại không có bất cứ động tác gì, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tôi... Ban ngày đã ngủ, anh ngủ trước đi...” Bạch Chỉ bất an mà nói, “Trời sáng, tôi sẽ tự mình trở về.”
“Em có nghĩ tới ở chỗ này ăn cơm thế nào, tắm rửa thế nào, đi WC thế nào chưa?” Trong miệng Triệu Tử Huân ngậm một điếu thuốc, vô biểu tình nhìn cô, khẽ nhếch cánh môi hồng nhạt, tâm niệm vừa động, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Bạch Chỉ phản xạ có điều kiện mà run lên một chút, nhưng vẫn đi qua. Ngửi phải khói thuốc, cẩn thận mà ngừng lại rồi hô hấp.
“Ghét khói thuốc?”
Bạch Chỉ gật gật đầu.
Triệu Tử Huân đột nhiên tới gần, nâng cằm cô, cúi đầu phong bế môi cô, đưa ngụm khói dày đặc ép vào miệng cô, cưỡng bách cô hoàn toàn nuốt xuống, mới rời đi.
“Anh...” Bạch Chỉ kịch liệt ho khan, không dám tin nhìn hắn.
Triệu Tử Huân cười, liếm liếm môi, âm thanh khàn khàn: “Đừng sợ, cho em nếm thử một chút. Đi lên giường nghỉ ngơi cho tốt đi, đêm nay tôi sẽ không chạm vào em.”
Bạch Chỉ thấp thỏm mà nằm trên giường, vì không mặc quần lót, đành phải khép chặt hai chân vào nhau.
Triệu Tử Huân thưởng thức một màn này, cư nhiên cũng đi tới, nằm trên giường, ôm cô trong ngực.
“Triệu Tử Huân?” Cô sợ hãi kêu, bắt đầu giãy giụa.
“Đừng lộn xộn, tôi nói đêm nay sẽ không chạm vào em.” Hắn ôm sát cơ thể mềm mại của cô, dúi đầu vào bên gáy cô, hít sâu một hơi, hơi thở nóng rực làm cổ cô nổi lên từng đợt tê dại: “Dùng phòng tôi, dù sao em cũng phải báo đáp tôi. Ngoan ngoãn, đêm nay nghỉ ngơi tốt.”
Hắn quả thực chỉ ôm cô, không tiếp tục có hành động, thân thể cứng đờ của Bạch Chỉ thật lâu mới hơi hơi thả lỏng lại, dựa vào cánh tay ấm áp của người đàn ông, dần dần chìm vào khung cảnh mơ màng màu đen.