Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 1-2: Bắt cóc (2)




Bóng dáng cao lớn ép xuống, cửa xe "phanh" một tiếng đóng lại, ánh sáng không chiếu qua cửa kính khiến bên trong xe một mảnh tối tăm.

Là người đàn ông đeo kính.

“Ai nói cô không có gì?”

Người đàn ông đeo mắt kính hơi hơi mỉm cười, đôi mắt híp lại, ánh mắt sau mặt kính mang theo tính xâm phạm mãnh liệt, xẹt qua đôi tay đang nắm vào nhau của cô, bộ ngực no đủ dưới áo sơ mi trắng, da thịt trắng nõn, cùng cánh môi hồng nhạt đang run nhè nhẹ.

Hôm nay cô chưa kịp trang điểm, gương mặt trắng nõn tinh xảo một mảnh thuần tịnh, sắc môi hồng mềm mê người, biểu tình thoạt nhìn thấp thỏm bất an, làm người có loại dục vọng hung hăng chà đạp.

Gương mặt của cô dễ dàng khiến cho đàn ông muốn ngược đãi.

Bạch Chỉ cúi đầu tránh ánh mắt hắn, hàm răng cô đập vào nhau, không tự chủ mà rụt rụt vào góc.

“Qua chỗ tôi.” Giọng người đàn ông có chút ý cười, “Tôi phải kiểm tra một chút trên người cô có vật cấm hay không.”

Bạch Chỉ run lợi hại hơn.

“Lại đây.” Âm thanh người đàn ông hơi rét lạnh.

Bạch Chỉ hơi động thân thể, giọng mỏng manh: “Tôi không.”

Người đàn ông đeo kính nhướng mày.

Người đàn ông da ngăm đang lái xe liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn cảnh tượng phía sau: “Vào ngục giam, không nghe lời, chính là muốn bị phạt.”

Người đàn ông đeo kính cười: “Không sao, tôi qua. Nhưng mà... Chỉ giới hạn trong hôm nay.”

Hắn lập tức ngồi bên người cô, ôm cô đặt trên đùi.

“Anh làm gì? Buông tôi ra!” Bạch Chỉ ra sứ giãy giụa, hai tay bất đắc dĩ bị trói vào nhau.

Người đàn ông đeo kính nam bắt lấy tay cô đang vung loạn, thong thả tinh tế vuốt ve một chút, mới nâng lên đỉnh đầu.

Một tiếng "cách", còng tay tính cả hai tay cô bị cố định ở trên đỉnh của chỗ tay vịn trong xe.

Cô chỉ có thể thấp thỏm lo âu mà duy trì tư thế đôi tay đặt trên đỉnh đầu.

“Đã nói, phải kiểm tra vật cấm.” Người đàn ông đeo kính nhìn cô tốn công vô ích mà giãy giụa, ngậm một tia ý cười, “Luôn có vài người không chịu quản giáo, giấu đồ vật không nên mang trong cơ thể, kiểm tra là trách nhiệm của chúng ta.”

Một đôi bàn tay to thong thả mà cởi từng nút thắt áo sơmi cô, làn da mềm mại tuyết trắng từng chút từng chút bại lộ trong không khí.

Khí lạnh bên trong xe làm cô rùng mình một cái, trong đầu cô xẹt qua vô số khả năng: “Đừng... Đừng như vậy, đừng đụng vào tôi... Rốt cuộc các anh muốn cái gì? Liên hệ anh trai tôi, yêu cầu gì anh ấy cũng sẽ đồng ý với các anh... Đừng chạm vào tôi, được không...”

Âm thanh của cô đã nhiễm sợ hãi.

Cô rất sợ hãi, một mảnh tình vắt vai cô cũng chưa trải qua, càng chưa bao giờ trải qua tình cảnh như này, phải để bản thân bại lộ dưới tầm mắt của một người đàn ông xa lạ.

Áo sơ mi dần dần bị cởi ra, hắn nhìn thấy áo ngực màu trắng đang gắt gao che đậy nơi cao ngất tròn trịa.

“Chậc.” Người đàn ông mắt kính không rõ ý vị bật một tiếng, đột nhiên ra tay, kéo một cái phần cúc áo còn sót kéo, mấy cái cúc áo bay trên mặt đất, da thịt non mịn mềm nhẵn hoàn toàn bại lộ trong tầm nhìn của người đàn ông.

“A.” Bạch Chỉ sợ hãi kêu.

Người đàn ông mắt kính móc ra một chiếc dao găm, liên tiếp khêu lên áo ngực của cô, từ từ cắt ra.

Áo ngực màu trắng bung ra hai bên, hai bầu vú trơn mịn bắn ra, đầu v* hồng mềm tiếp xúc với không khí lạnh băng, theo phản xạ có điều kiện mà đứng thẳng lên.

“Rất tốt, nơi này không có giấu đồ vật không nên có.” Người hắn dán lại đây, đôi tay bao bọc lấy vú cô, trên dưới vuốt ve, môi bám vào bên tai cô nói.

Hơi thở nam tính mang theo xâm lược bao phủ cô, làm cô không có chỗ trốn tránh.

“Buông tôi ra, buông tôi ra...” Cô vặn vẹo cơ thể, bỗng nhiên cảm nhận được dưới thân đột ngột xuất hiện một vật cứng rắn nóng rực, cách một tầng vải rắn chắc cưng cứng mà ấn vào cô.