Ngứa Ngáy

Chương 8: Em là học sinh ngoan, sẽ không yêu sớm với anh




Translator: Yao

Beta: Jen

Kỳ Gia Ngôn cùng Mộc Hội Chi băng qua một đoạn đường rất dài, vừa mở cửa ra, khắp nơi đều là người, âm thanh ồn đến nỗi anh phải bịt tai lại.

Mộc Hội Chi đi một vòng, quyết định đến chỗ hai người từng ngồi xem sao. 

“Cẩn thận.” Trong đây rất loạn, có hai người khoác vai nhau đi qua, Kỳ Gia Ngôn liền kéo cô về phía mình.

Theo thói quen, Mộc Hội Chi lùi về sau một bước, cả người trực tiếp chạm vào người anh, âm nhạc rất lớn, nhiệt độ xung quanh cũng tăng dần vì bầu không khí rực lửa ở trung tâm của sàn nhảy.

Sau lưng cô trở nên nóng rực, gấp gáp mà giữ thăng bằng, vén mái tóc trước mắt ra sau: “Tìm Bách Nguyên trước.”

“Ừm.” Anh đồng ý, nhìn một vòng những người trên sàn nhảy, hơn nhăn mày: “Sao em biết được nơi này?”

Mộc Hội Chi chỉ vào quầy pha chế bên kia: “Tìm bên đó trước.” Cô và Bách Nguyên thích náo nhiệt, nhưng không biết nhảy, thường sẽ ngồi bên quầy pha chế gọi hai ly rượu có nồng độ cồn thấp.

“Sau đó chúng ta chia nhau ra tìm, anh đến chỗ đặt bài hát, em đi đến những phòng bao trên tầng hai, liên lạc qua WeChat.”

“Em quen thuộc với chỗ này thật đó.” Kỳ Gia Ngôn vỗ vỗ sau gáy.

Mượn ánh sáng nhấp nháy từ những quả bóng màu, Mộc Hội Chi tránh ánh mắt anh, tự nhiên chuyển chủ đề: “Tìm được chị dâu trước mới là chuyện gấp.”

“Được, vấn đề này, đợi lát chúng ta nói sau.” Kỳ Gia Ngôn đứng trước mặt cô, tránh khỏi những người đang nhảy múa.

Mộc Hội Chi được anh bảo vệ ở phía sau, nhìn cô chằm chằm không rời mắt.

Đôi môi không nhịn được mà nhếch lên, vỗ nhẹ lên vai anh: “Chia ra hành động.”

Kỳ Gia Ngôn nhìn Mộc Hội Chi biến mất trong đám người, liền thở dài đi về phía Mộc Hội Chi chỉ điểm cho anh.

Vừa đi vài bước, đã có một em gái nóng bỏng chặn trước mặt anh, đưa điện thoại sang: “Tiểu ca ca, thêm WeChat, kết bạn đi ”

Kỳ Gia Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại của cô gái, liền hiểu ra ý của cô,  tránh người muốn rời đi.

Ai biết được cô ta kích thích như vậy, trực tiếp khoác cổ anh: “Anh là kiểu mà em thích.”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với những tình cảm ngoài hôn nhân.” Nói xong, Kỳ Gia Ngôn cạn lời mà chỉ xuống tay mình, cũng mặc kệ sắc mặt của cô ta khó coi thế nào, trực tiếp bỏ đi. 

Sau khi Kỳ Gia Ngôn đi xa, có một vài cô gái bước lên, vây quanh cô gái đó: “Sao hả, lấy được WeChat không?”

Cô ta lắc đầu, bóp chặt điện thoại: “Đáng tiếc.” Anh đúng là mẫu người mà cô thích.

Kỳ Gia Ngôn đi một vòng ở quầy pha chế, nơi nào cũng tìm kỹ càng, nhưng không thấy Bách Nguyên ở đâu cả.

Anh định quay về, thì nhận được điện thoại của Mộc Hội Chi, cô tìm thấy Bách Nguyên rồi, cô ấy đang ở một mình trong phòng bao trên lầu hai.

Khi Mộc Hội Chi đến, Bách Nguyên một mình uống không ít rượu, hai lon bia và nửa chai rượu vang, nhưng vẫn xem là còn tỉnh táo.

Bách Nguyên nhìn thấy Mộc Hội Chi, dựa cả người vào người cô, bất giác mà làm nũng: “Em dâu của chị, Hội Chi, nhớ em quá đi.”

“Chị say rồi.”

Bách Nguyên hừ nhẹ hai tiếng: “Chị không say, chị rất tỉnh táo, em xem, chị còn có thể xoay vòng tròn.” Nói xong, liền buông Mộc Hội Chi ra, bộ dạng như muốn xoay hai vòng, nhưng bị cạnh bàn ngăn lại.

Bách Nguyên bị đau, bên miệng còn không quên nói: “Chị phải phóng thích bản thân.”

“Bách Nguyên, chị không sao chứ?” Mộc Hội Chi cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Không sao.” Bách Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt đẫm lệ, long lanh dưới ánh đèn hoàng hôn.

Sau đó, cô khịt mũi: “Không có gì mới lạ.” Nói xong liền ôm chặt Mộc Hội Chi, khàn giọng nói: “Chị phải ly hôn rồi.”

Mộc Hội Chi kinh ngạc, cô vừa định mở miệng hỏi cái gì đó, cửa phòng bao đã mở ra, Kỳ Gia Ngôn đến rồi.

“Kỳ Gia Ngôn, mau qua đây đỡ giúp em.” Mộc Hội Chi ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía sau Kỳ Gia Ngôn còn có một người nữa.

Đôi mắt của Từ Trạm Lâm trở nên lạnh buốt trong ánh sáng mờ ảo, anh bước lên, đi đến trước mặt cô.

“Bách Nguyên.”

Nghe thấy tiếng gọi của anh, Bách Nguyên ngẩng đầu, cô cảm thấy cô say rồi, sao anh lại ở đây chứ?

“Từ Trạm Lâm, anh cũng đến tìm kiếm niềm vui rồi sao.”

“Anh đến tìm em.” Từ Trạm Lâm nhìn thẳng vào cô, đưa tay kéo cô lên: “Đi, đi về nhà ”

“Em không về, em muốn uống không say không về ở đây.”

Từ Trạm Lâm không nói câu thứ hai, trực tiếp ôm cô lên.

Kỳ Gia Ngôn thấy vậy, liền kéo Mộc Hội Chi qua, tránh để cô bị Bách Nguyên đang quơ tay múa chân đụng trúng.

Bách Nguyên la lớn: “Buông em ra, Từ Trạm Lâm! Em muốn phóng thích bản thân!”

Cô làm con dâu trưởng của Từ gia nhiều năm như vậy, sắp bị bức chết rồi!

Từ Trạm Lâm mặc kệ cô, ôm người đi ra khỏi phòng bao.

Mộc Hội Chi không yên tâm, lập tức đi theo, sự ồn ào của họ quá lớn, thu hút ánh mắt của mọi người, bảo vệ quán bar cũng chặn họ lại.

Cũng phải, Bách Nguyên uống say rồi, luôn giãy giụa trong lòng của Từ Trạm Lâm, ai nhìn thấy, cũng sẽ cảm thấy không đúng, đi lên hỏi một câu, cũng là xuất phát từ lòng tốt.

Khó khăn lắm mới đi ra khỏi quán bar, Từ Trạm Lâm trực tiếp ôm Bách Nguyên ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô, về Từ gia sẽ có chuyện, không còn cách nào khác, chỉ có thể để cô ở khách sạn.

Bách Nguyên chui đầu ra, cười ngốc với Mộc Hội Chi và Kỳ Gia Ngôn, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, ba kêu hai đứa cuối tuần này về nhà ăn cơm, đừng quên nhé.”

“Ngồi đàng hoàng.” Từ Trạm Lâm nhìn cô một cái.

Bách Nguyên xoay người, nhìn góc nghiêng của Từ Trạm Lâm: “Từ Trạm Lâm, trong xe có mùi thuốc lá.”

Từ Trạm Lâm mím chặt môi không nói gì, lại âm thầm mở tất cả các cửa sổ ra cho bay mùi.

Nhìn thấy xe của Từ Trạm Lâm đi xa, Mộc Hội Chi mới thở phào nhẹ nhõm, với cái tình khí oái ăm đó của Từ Trạm Lâm, cô còn tưởng anh sẽ tức giận.

Cô nhìn Kỳ Gia Ngôn: “Anh gọi cho anh ấy từ lúc nào vậy.”

“Lúc ở nhà.”

“Ở nhà?” Hay lắm, lúc còn chưa xuất phát, anh đã âm thầm gửi tin nhắn cho Từ Trạm Lâm.

“Nếu như anh của anh vì chuyện này mà muốn ly hôn với Bách Nguyên, thì anh lãnh tội lớn rồi.”

Mộc Hội Chi mím môi: “Em nói nếu như.” Cũng không biết hàm ý trong câu nói ban nãy của Bách Nguyên là thế nào? Đợi cô tỉnh rượu, sẽ đi hỏi rõ.

“Họ sẽ không ly hôn đâu.” Kỳ Gia Ngôn đột nhiên mở miệng: “Nếu muốn ly hôn, thì sớm đã ly hôn rồi.” Với tính cách của Từ Trạm Lâm, nếu muốn ly hôn, thì sẽ không kéo dài nhiều năm như vậy.

Nếu đã kéo nhiều năm như vậy, nói rõ là không buông bỏ được.

Dưới ánh đèn neon, bóng dáng của hai người được kéo dài ra.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi về thôi.” Cô nói một câu, bây giờ cô về vẫn có thể ngủ thêm một giấc.

“Bây giờ chúng ta tiếp tục chủ đề ban nãy.” Kỳ Gia Ngôn nắm chặt tay của Mộc Hội Chi, nhìn về phía bảng hiệu của quán bar mà ngước cằm lên: “Em đến đây mấy lần rồi?”

“Làm gì, thẩm vấn em sao?”

“Anh đây là quan tâm em.” Kỳ Gia Ngôn thở dài: “Em có biết trong đây có bao nhiêu tên đang nhìn chằm chằm em không? Em quá xem thường mị lực của mình rồi đó.”

Mộc Hội Chi phì cười: “Anh đang khen em sao?”

“Anh không có nói đùa.” Kỳ Gia Ngôn nghiêm túc nhìn cô.

“Về nhà thôi.” Trên mặt của Mộc Hội Chi mang theo ý cười.

“Anh nói em có nghe lọt tai không?” Kỳ Gia Ngôn đi theo lên trên: “Sau này nếu có đến, nhớ phải báo với anh, anh làm vệ sĩ miễn phí cho em.”

“Đưa anh đến, vậy chơi còn vui sao?”

“Mộc Hội Chi, em kết hôn rồi.”

“Em kết hôn rồi thì không được đến quán bar chơi sao?”

“Anh không có ý này, anh chỉ sợ có người làm hại em.” Kỳ Gia Ngôn nhìn cô: “Ai kêu vợ anh đẹp như vậy.”

“Khen tiếp đi, đừng ngừng.”

“Vậy em hôn anh một cái, anh sẽ khen tiếp.”

“Lưu manh.”

Mộc Hội Chi đi một đoạn đường, cũng không nhìn thấy xe: “Kỳ Gia Ngôn, anh đậu xe ở đâu.”

“Vẫn ở con đường trước mặt……” Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy xe anh đang bị kéo đi: “Xe của tôi.”

Mộc Hội Chi nhìn theo ánh mắt của anh, liền thấy xe bị kéo đi, từ từ biến mất trong tầm mắt.

“Dừng bên đường, lần này thì hay rồi, xe cũng bị người ta kéo đi.” Mộc Hội Chi nhìn anh: “Anh không nhận được tin nhắn thông báo sao.”

“Điện thoại có reo lên một cái, anh không có xem.” Kỳ Gia Ngôn vỗ vỗ đầu, hối hận mười phút: “Ai biết được xe bị kéo đi đâu chứ.”

“Bị một lần nhớ cả đời.”

“Anh gọi xe trước.” Kỳ Gia Ngôn móc điện thoại ra.

Mộc Hội Chi nhẹ nhàng che màn hình lại: “Không cần gọi xe, chúng ta ngồi xe bus đi.”

Kỳ Gia Ngôn ngẩng đầu, liền thấy một chiếc xe bus chạy đến: “Em muốn ngồi xe bus?”

“Ừm.” Cô đã mấy năm không ngồi rồi: “Sao hả? Ông chủ công ty C.Van chưa ngồi qua xe bus?”

“Sao có thể, lúc anh ở nước ngoài, cũng ngồi qua mấy lần, anh nói cho em biết, đó mới gọi là……” Kỳ Gia Ngôn đột nhiên dừng lại, cuộc sống của anh ở nước ngoài, thật ra cũng u ám lắm, vẫn là không nên nói cho cô biết.

“Sao không nói nữa.” Khó lắm anh mới nhắc về cuộc sống ở nước ngoài.

“Thật ra cũng nhàm chán lắm, không có gì để nói cả.” Kỳ Gia Ngôn trầm mặc, đưa một ngón tay ra, đổi chủ đề: “Anh không có tiền ngồi xe bus.”

Mộc Hội Chi đánh tay anh: “Bây giờ ngồi xe bus dùng điện thoại trả được.” Cô nhìn anh nở nụ cười: “Xem ra ông chủ C.Van đã rất lâu không ngồi xe bus rồi.”

“Đi, dẫn anh đi trải nghiệm cuộc sống.” Mộc Hội Chi đi vài bước, xoay người: “Đi thôi.”

Kỳ Gia Ngôn hiện rõ nụ cười trên khuôn mặt, đi theo cô.

Hai người đứng trước trạm xe bus, nhìn bản đồ.

Kỳ Gia Ngôn: “Hay là chúng ta gọi xe về đi.” Từ đây ngồi xe bus về nhà cũng tốn khoảng một tiếng.

Dù đèn đường vẫn còn sáng, nhưng bầu trời đã tờ mờ sáng rồi.

“Được thôi, anh tự gọi xe đi về, em ngồi xe bus.” Mộc Hội Chi tra bản đồ, bây giờ đợi xe tới là được rồi.

“Anh đi cùng em.” Kỳ Gia Ngôn vẫy vẫy bên người cô, đưa tay ra giúp cô đuổi những con muỗi đi.

“Bây giờ không sợ bị chụp sao?”

“Sớm như vậy, sẽ không có ai chụp đâu, với cả, em cũng chưa nổi đến độ có người theo dõi.”

“Cũng đúng, bây giờ là Mộc Hội Chi mặt mộc.” Nói rồi, Kỳ Gia Ngôn lấy điện thoại ra, chụp cô một tấm.

Mộc Hội Chi đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, quay đầu, liền thấy Kỳ Gia Ngôn lộ ra nụ cười đắc ý, nhấn nút trên điện thoại.

“Bây giờ trong tay anh có ảnh mặt mộc của ngôi sao Mộc Hội Chi, đến sinh nhật em, anh sẽ đăng tấm mặt mộc của em lên Weibo, nó sẽ trở thành nhiệt độ để bàn tán ngay”

“Kỳ Gia Ngôn.” Anh luôn chuẩn xác mà châm lửa trên người cô.

Anh cố tình giơ cao điện thoại, dựa vào ưu thế chiều cao của mình, để cho cô không lấy được: “Thật ra mặt mộc của em rất đẹp.”

“Xóa đi.”

“Không xóa, trong điện thoại nên lưu ảnh của vợ nhiều một tí, khi nhớ có thể mở ra xem, có phải không, bà xã.”

“Kỳ Gia Ngôn!”

Anh nhìn dáng vẻ tức giận của cô, càng nhìn càng thấy dễ thương: “Nếu như chúng ta yêu nhau sớm một chút là được rồi.”

Thần sắc của Mộc Hội Chi không tự nhiên lắm: “Em là học sinh ngoan, sẽ không yêu sớm với anh.”

Kỳ Gia Ngôn đến gần: “Ai nói muốn yêu sớm với em?” Anh cúi đầu nở nụ cười: “Xem ra lúc trong trường, em đã có suy nghĩ đó với anh.”

“Đồ điên.” Mộc Hội Chi đẩy anh ra, giữ khoảng cách với anh: “Anh đứng đó, không được đến gần em.”

“Được.” Anh đột nhiên không cãi lời cô, cô liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Bên chân của em là cái gì!” Kỳ Gia Ngôn chỉ tay, thần sắc hoang mang.

Tâm trạng của Mộc Hội Chi liền có chút biến động, nuốt nước bọt nói: “Cái gì?” Cô nhìn xuống bên chân mình, chỉ thấy một màu đen xì, dọa đến cô nhảy dựng lên, hai tay ôm chặt eo anh, giống như đang ôm một cây thảo dược cứu mạng vậy.

Kỳ Gia Ngôn thuận thế ôm chặt cô hơn, tay vỗ vỗ sau lưng cô, trong mắt không giấu được ý cười, an ủi nói: “Không sao không sao, có anh đây.”

Kỳ Gia Ngôn nhẹ nhàng rờ tóc cô, cằm cọ nhẹ trên tai cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”