Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 86: Tỏ tình dưới ánh trăng




Nếu như không phải là thế giới này không có Camera, Thang Mộ gần như có cảm giác mình đang đóng phim giả tưởng.

Nhìn đi, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng lành lạnh.

Công chúa mặc bộ váy hoa mỹ.

Cung thủ cõng nàng ta thần tốc chạy trốn.

Vệ binh truy kích.

Mà một màn này, khi bọn họ chạy vào một biển hoa Lam Linh thì đạt tới đỉnh điểm.

Cành lá đan xen cọ xát vào bên chân nàng, lưu lại cảm giác ngưa ngứa.

Mỗi một động tác, giống như có thể mang theo một hồi hương hoa ngào ngạt.

Cánh hoa bị nàng khuấy động, dường như nhuộm màu ánh trăng, trong gió đêm tùy ý bay lên rơi xuống, không để lại vết tích gì.

"Dừng lại."

Cùng với âm thanh này, thân thể Thang Mộ ngừng động tác -- trạng thái xấu tên là "Khống chế" vẫn còn đang phát huy tác dụng.

Đôi tay Serena ôm lấy cổ nàng, trầm mặc chốc lát, ngước nhìn ánh trăng trong vắt trên bầu trời, nhỏ giọng nói: "Ta vẫn muốn nhìn biển hoa dưới ánh trăng một lần cuối, cám ơn cô."

Dứt lời, nàng ta từ trên lưng của Thang Mộ nhảy xuống.

"Cô. . . . . ."

"Ta chính là công chúa điện hạ, thỉnh thoảng tùy hứng một lần thì được, nhưng không thể cứ tùy hứng mãi được, không phải sao?" Serena cười cười, ngay sau đó xoay người chạy tới đám người truy kích hô lên, "Cám ơn mọi người đã cùng chơi trò chơi này với ta!"

". . . . . ." x n.

Cho nên là nói, việc chạy muốn chết lúc nãy, là một trò chơi?

"Ha ha ha. . . . . . Thì ra là một trò chơi, Serena sao nàng không nói sớm."

". . . . . ." Lần nữa xn.

Loại thời điểm này còn có thể cười đến sảng khoái như thế, nên nói không hổ là Hulbert đại nhân sao?

Một loại cảm giác "Vương bát nhìn đậu xanh, nồi méo úp vung méo" trong nháy mắt bao phủ trái tim mọi người.

"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là muốn cho mọi người một kinh hỉ."

". . . . . ." Không, đó hoàn toàn là kinh sợ được chứ!

"Ha ha ha, ta đã nói mà, thật sự có ý tứ, lúc nào thì chơi lần nữa?"

". . . . . ." Đại Ca Đại Tỷ, hai phu thê các ngươi tha cho chúng ta có được không?!

"A! Đúng rồi!"

Serena chợt vỗ trán, xoay người lại, trước mặt mọi người thu hồi ma pháp lại, rồi sau đó cúi người về phía Thang Mộ nói xin lỗi: "Xin lỗi, dưới tình huống cô không muốn, lại sử dụng ma pháp với cô."

". . . . . . Không có, không có việc gì."

Cho đến bây giờ vẫn còn có chút hoảng hốt, Thang Mộ theo bản năng khoát tay, rồi sau đó nàng nhìn thấy, tối nay Serena lần thứ ba nở nụ cười xinh đẹp về phía nàng, cô ấy khẽ mở miệng, dùng khẩu hình nói --

"Cám ơn."

Thật ra thì. . . . . . Thật không có gì để cảm ơn đúng không?

Trong lòng Thang Mộ như có cảm giác, cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn nữa.

Rồi sau đó, nàng nhìn thấy Serena đi về phía Hulbert, trên mặt vị kiếm sĩ trong sáng kia là nụ cười như ánh mặt trời trước sau như một, hắn chìa tay về phía vị hôn thê của mình, đôi tay kia khô khan mà vững chãi -- nếu như là hắn, nhất định có thể khiến Serena hạnh phúc nhỉ?

Thang Mộ nghĩ như vậy.

Thế nhưng, cũng đồng dạng có chuyện nàng không nhìn thấy.

Tỷ như, Serena cùng Jarrett, bọn họ gặp thoáng qua.

"Ánh mắt thật là đáng sợ, Jarrett, mới vừa rồi ngươi thật muốn giết ta sao?"

"Giết chết ngươi rồi, tỷ tỷ biết sẽ khó chịu ."

". . . . . ." Cho nên nếu như cô ấy không biết, ngươi sẽ xuống tay sao?

"Cách xa cô ấy chút, không có lần sau."

"Yên tâm đi. . . . . . Ta sớm đã quyết định, đây là lần cuối cùng ta tùy hứng."

Đối thoại như vậy, trừ hai người bọn họ ra, sợ rằng sẽ không có bất kỳ người nào biết nữa.

Rồi sau đó, Serena ánh mắt kiên định đặt tay mình vào lòng bàn tay kiếm sĩ tóc xám, mà Jarrett, cũng đi tới trước mặt tỷ tỷ mình.

Giống như một lần hoàn thành ăn ý trong giao tiếp.

Đám người dần dần tản đi.

Biển hoa rộng lớn hình như chỉ còn dư lại nàng và Jarrett hai người.

Thang Mộ cúi đầu, áy náy sám hối nói: "Thật xin lỗi, tỷ sai lầm rồi."

Nàng thật không phải là cố ý gây thêm phiền toái cho Jarrett.

Đó là một đống hỗn độn ah.

Thân là một cung thủ, nàng lại có thể đi bắt chước Chiến binh Truyền Kỳ, mang theo công chúa - vị hôn thê của người khác bỏ trốn, rồi sau đó bị kiếm sĩ cùng Ma Pháp Sư truy kích. . . . . . Phiên bản thu nhỏ của FZ sao?

Nâng trán, diễn kịch nữa à!

"Không có chuyện gì." Jarrett cong cong mắt, "Bất kể tỷ tỷ làm gì sai cũng không sao, hơn nữa, tỷ cũng là bị khống chế mà."

". . . . . . Không, cũng không phải như vậy." Trong thời khắc này, Thang Mộ đột nhiên cảm thấy nói láo là vô cùng đáng xấu hổ, vì vậy nàng lắc đầu, "Không phải vậy, tỷ vốn có thể thoát khỏi khống chế, là tỷ. . . . . . Nhất thời mềm lòng."

". . . . . . Không quan trọng." Jarrett cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Không quan trọng, tỷ tỷ vô luận làm cái gì, đệ đều sẽ không tức giận, chỉ cần tỷ vẫn ở đây là tốt rồi."

". . . . . ." Thang Mộ nắm tay, nhìn thấy bộ dạng trước mắt của Jarrett, nàng thật sự rất xấu hổ.

Có lẽ là cõi lòng như vậy cho nàng dũng khí, có lẽ là lần nữa bị ánh trăng xinh đẹp này mê hoặc, nàng hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi một câu như vậy: "Jarrett, đệ có phải hay không. . . . . . yêu thích tỷ?"

Cơ hồ là lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận.

Thế nhưng, trên thế giới này cũng không có ma pháp làm đảo ngược thời gian.

"Tỷ tỷ, tỷ quả nhiên. . . . . . biết." Jarrett nhìn chăm chú vào Thang Mộ, bọn họ dường như đứng rất gần, ở giữa vẫn ngăn cách bởi mảng lớn Hoa Lam Linh, những đóa hoa trong gió đêm tùy ý đong đưa lay động, điệu bộ như những người đang khiêu vũ.

Đối mặt với thái độ thẳng thắn như thế của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn Thang Mộ không biết nên nói cái gì cho phải.

"Không quan trọng, tỷ tỷ," Jarrett nhìn về phía Thang Mộ, trong đôi mắt xanh thẳm ẩn sâu chấp nhất cùng ưu thương, "Xin đừng vì tâm ý của đệ mà cảm thấy bối rối, cũng không cần vì không cách nào đáp lại mà cảm thấy khó chịu, thích tỷ là chuyện của đệ, tỷ không có lỗi gì cả, cũng không cần có bất kỳ trách nhiệm nào."

". . . . . . Chính là như vậy, tỷ mới phát giác có chỗ nào không đúng." Thang Mộ mấp máy môi, giờ khắc này, nàng đột nhiên rất muốn nói thật, sau đó, nàng thật sự nói ra, "Nói như vậy, đối với đệ không phải quá không công bằng sao?"

"Hơn nữa, tỷ cuối cùng sẽ có ngày phải. . . . . ."

"Xin đừng nói!"

". . . . . ."

Thang Mộ bị ánh mắt vô cùng bi thương của đối phương làm khiếp sợ, lời muốn nói bất giác dừng lại.

"Jarrett tỷ. . . . . ."

"Xin đừng nói ra." Jarrett lui về sau hai bước, khẽ lắc đầu, "Xin đừng nói, tỷ tỷ người đồng ý rồi mà, trước khi đệ kết hôn, sẽ không rời đi."

". . . . . ." Khi đó nói lời như vậy, cũng không phải lừa gạt.

Nhưng mà, khi đó nàng cũng không biết tâm ý chân chính của Jarrett.

"Tỷ tỷ, đệ không muốn lừa dối tỷ, nếu như. . . . . . Nếu như tỷ rời đi giống như lần trước, đệ không biết mình sẽ như thế nào." Jarrett đột nhiên xoay người, giống như không muốn để nàng nhìn thấy sắc mặt của mình.

Một lát sau, mới lên tiếng: "Cho nên, tỷ tỷ, xin đừng đi."

". . . . . ."

"Tỷ. . . . . ."

Thang Mộ muốn tiến lên.

Jarrett lại bước nhanh đi.

"Không nên đi theo, tỷ tỷ."

"Đệ tạm thời. . . . . . Không thể để cho tỷ thấy được bộ dáng bây giờ của đệ." Bởi vì nhất định rất khó coi, có lẽ sẽ hù doạ tỷ tỷ, dù là chỉ có một phần vạn khả năng, hắn cũng không muốn bị nàng ghét.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của đối phương, Thang Mộ có chút cảm thấy. . . . . . Đau lòng, hình như tối nay nàng luôn luôn nhìn bóng lưng người khác?

Nhưng so với người khác, bước chân Jarrett rời đi càng giống như là giẫm vào trong tim nàng, trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí muốn không để ý gì nữa bắt lấy đối phương, bảo đảm rằng "Không bao giờ rời đi nữa''.

Thế nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, lý trí nói cho nàng biết, lời nói không có trách nhiệm như vậy, không nên dễ dàng nói ra.

Nhưng là. . . . . . tổn thương Jarrett như vậy thật sự là không có vấn đề sao?

Mặc kệ là thế giới này, hay là thế giới kia.

Trừ người thân ra, hắn là người đối với nàng tốt nhất.

Tình yêu của hắn chân thành tha thiết như thế, đủ để cho mọi người phải cảm động.

Nàng làm như vậy thật sự là chính xác sao?

Nếu như. . . . . . Nàng sai lầm thì nên làm cái gì?

Thang Mộ trong khoảng thời gian ngắn tâm loạn như ma, nhưng có một chút, lại càng ngày càng rõ ràng, đó chính là -- địa vị của Jarrett trong lòng nàng, thật ra thì còn nặng hơn nhiều so với nàng nghĩ, thế cho nên nàng suýt nữa muốn. . . . .

Có lẽ là quá mức phiền não làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn quên mất cảnh giác, khi nàng phản ứng lại, bên chân đã nổi lên Ma Pháp Trận lấp lánh khổng lồ.

"Cái này là. . . . . ."

Nàng chưa kịp ý thức nhiều, mấy sợi xích đen nhánh từ trong ma pháp trận đột nhiên phóng ra vững vàng trói nàng lại, rồi sau đó, đột nhiên khóa chặt, nàng liền "Rầm" một tiếng bị áp trên đất.

". . . . . ."

Nàng không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây ở Thông đạo Ma tộc, chẳng lẽ. . . . . .

Đang do dự, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của nàng.

Thang Mộ chợt trợn to hai mắt: "Là . . . . . Ngươi?"


=== ====== =========
Tác giả có lời muốn nói: mọi người không cần ghét cô bé, cô ấy chỉ là muốn tùy hứng một lần cuối cùng thôi. . . . . . Chỉ là cũng vì vậy nên nhặt về được một cái mạng, chắc vậy, ừ, chắc vậy á!

Tỷ tỷ đáng xấu hổ bỏ trốn cùng hai người đàn ông....???