Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 100: Họa thủy ôi họa thủy




Thật sự rất lạnh, một bên cánh tay đã đông cứng lại rồi.

Một bên?

". . . . . ."

Thang Mộ cứng đờ xoay đầu sang, lúc làm động tác này thì cổ phát ra tiếng "Két két" -- đệ đệ nhà nàng tuyệt đối không phải là Ma tộc! Nhưng mà, nếu không phải là Ma tộc, khí đen nồng nặc khắp người là ở đâu ra?

"Ja, Jarrett?" Nàng nuốt nước miếng, cẩn thận gọi.

"Tỷ tỷ?" Jarrett ngẩng đầu lên, trả lại cho nàng một nụ cười.

Nụ cười không khác nhiều so với lúc bình thường nhưng lại làm cho trái tim nhỏ bé của Thang Mộ run rẫy không ngừng, gần như muốn nhảy ra khỏi miệng rồi nhào chạy đi.

"Dù tỷ tỷ muốn nói cái gì, đệ đều sẽ kiên nhẫn nghe, nhưng mà, trước đó", Jarrett chậm rãi tiến lên, siết chặt cánh tay Thang Mộ, cười nói, "Tỷ tỷ có thể chờ đệ một chút không?"

". . . . . . Đệ muốn làm gì?"

Jarrett rũ mắt: "Chuyện đó còn cần phải nói sao? Đương nhiên là giết con dã thú nói xằng nói bậy kia rồi."

". . . . . ."

Này, đây là ghen sao?

Trong khoảnh khắc đầu tiên, trong đầu Thang Mộ nổi lên chính là cái ý niệm này, rồi sau đó cảm thấy, khụ, hơi ngọt ngào. . . . . . Hiện tại mà nghĩ về cái này là không đúng rồi!

Nàng vội vàng vươn tay ra kéo đệ đệ mình lại: "Đợi đã nào...! Hiện tại không được!" Có lẽ là bởi vì vội vàng chạy tới, thanh máu của Jarrett không đầy, thanh pháp lực cũng chỉ còn một nửa. Khách quan mà nói, Unruh còn cao hơn Jarrett 1 cấp, mặc dù lượng máu cũng không đầy, nhưng thanh pháp lực còn tràn trề, nếu như thực sự đánh nhau, rõ ràng đệ đệ nhà nàng phải chịu thua thiệt. Mặc kệ như thế nào, ít nhất thì trước tiên phải làm cho thanh pháp lực đầy trở lại đã!

Tay Jarrett khẽ run nhè nhẹ, tròng mắt nhìn chăm chú vào Thang Mộ bao phủ bởi bóng tối: "Tại sao tỷ tỷ muốn ngăn cản đệ?"

Thang Mộ sững sờ, rồi sau đó đột nhiên phản ứng lại, Jarrett có phải lại hiểu lầm cái gì hay không?

Đúng lúc này, thần bổ đao xuất hiện.

"Dĩ nhiên bởi vì nàng là nữ nhân của ta!" Unruh nghiêng đầu một chút, dựa vào trực giác kinh người để hiểu rõ tình trạng bây giờ, "Ngươi là muốn cướp giống cái của ta sao? Hết hi vọng đi, căn cứ vào quy tắc ‘tuyệt đối không thể gây tổn thương cho gia đình của đứa bé sắp sinh', trước khi đứa bé được sinh ra thì nàng ta chỉ thuộc về ta thôi."

". . . . . ."

"Vậy ngươi phải chết đi." Chết, thì không còn có gì gọi là quy tắc.

"Không, người đáng chết là ngươi mới đúng."

Trong 1 giây này, hai chàng trai giống như đã đạt được ký kết ngầm, đột nhiên đồng thời đưa tay ném Thang Mộ ra ngoài, rồi sau đó tự ý bắt đầu một cuộc quyết đấu.

Mặc dù là bị ném đi ra ngoài, nhưng ngay khi nàng rơi xuống đất, Jarrett đã phóng ra một pháp thuật Hệ Phong để bảo đảm nàng hoàn toàn không bị thương.

Song . . . . . Rất không ổn . . . . . .

Thang Mộ mở hệ thống để quan sát cuộc chiến, nếu như là bình thường, nàng cực kỳ có lòng tin với đệ đệ mình, nhưng bây giờ, hắn rõ ràng đã mất đi sự tỉnh táo lúc bình thường, lượng máu cũng rơi thật nhanh, đáng ghét! Tại sao nàng không phải Mục Sư chứ? Như vậy ít nhất còn có thể bơm máu ở hậu phương!

Mặc kệ! Hèn hạ thì hèn hạ đi!

Nàng khẽ cắn răng, trực tiếp móc cung tên từ túi ảo ra, sau khi giương cung kéo dây, không chút do dự bắn ra một mũi tên tích tụ năng lượng gây tổn thương lớn nhất về phía người sói.

"! ! !"

Nghe được phía sau ót vang lên tiếng gió sắc lẹm, Unruh chợt nghiêng người, một tay nhanh nhẹn bắt lấy mũi tên đang bay đến, nhưng lại đánh giá thấp sức gây tổn thương của nó, cả người bị kéo lảo đảo mấy bước mới trụ vững thân thể lại được, trong lòng bàn tay đã tràn đầy máu tươi.

Hắn quay đầu lại, mặt tràn đầy khó hiểu nhìn về phía Thang Mộ: "Giống cái, cô làm cái gì vậy?"

Làm em gái ngươi!

Thang Mộ làm như không nghe thấy lời của hắn, sử dụng kỹ năng lần nữa, lần này nàng sử dụng là mũi tên truy lùng, mặc dù lực công kích không bằng cái trước, nhưng chỉ cần nhắm đúng mục tiêu thì tất nhiên có thể bắn trúng.

Cho dù là người sói với sở trường nhanh nhẹn thì Unruh cũng tránh né có chút chật vật; chỉ là cấp bậc của Thang Mộ cũng không cao, cho nên không tạo được bao nhiêu tổn thương cho thân thể của hắn.

"Giống cái, trận chiến của đàn ông, cô không nên nhúng tay."

"Tỷ tỷ, xin dừng tay."

". . . . . . Jarrett?"

Thang Mộ có thể không thèm đếm xỉa tới Unruh, song lại không thể không chú ý tới Jarrett .

Đối mặt với khuôn mặt nghi ngờ của nàng, Jarrett xoay người, không tiếp tục nhìn nàng, chỉ là nói: "Một mình đệ cũng có thể, cho nên, tỷ tỷ, không cần tỷ ra tay."

Thật thảm hại, Jarrett nở nụ cười khổ, mới vừa rồi hắn đang làm gì vậy chứ? Giống như con chó hoang. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa vết thương trên cánh tay, luồng ánh sáng trắng của Trì dũ thuật loé lên. Nhưng cho dù là như thế, tỷ tỷ cũng không vứt bỏ hắn.

Cho nên, hắn đã xác định được một điểm.

Cái gọi là "Nữ nhân" "Đứa bé", tỷ tỷ tuyệt đối không phải tự nguyện.

Cũng bởi vì như thế nên càng không thể tha thứ được!

Tuyệt đối không tha thứ cho tên dã thú đã gây ra chuyện đó với tỷ tỷ!

"Ha? Thằng nhóc, sức mạnh của ngươi bây giờ rất tốt nha." Unruh nghiêng đầu khẽ cười, lộ ra một bên răng nanh, "Nhưng mà, ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu hiện tại chịu thua thì ta còn có thể giữ lại một cái mạng cho ngươi." Một bên hắn nói, một bên thì sức mạnh tầng tầng dâng lên cao. Thang Mộ kinh ngạc phát hiện, trong lúc bất giác cấp bậc của hắn cũng bắt đầu liên tục tăng lên, mà cả người cũng lần nữa khôi phục tạo hình con sói to lớn màu đen.

Này. . . . . . Thật ra thì hắn mới là nam chủ hả? Đây rõ ràng là bật hack lên rồi!

Jarrett khẽ cau mày, bí kỹ (kỹ năng bí mật) đặt biệt của Thú Tộc sao? Bằng những cách bình thường có vẻ không thể đánh bại hắn, chỉ có thể dùng. . . . . . Cái kia sao?

Tiếp đó, Thang Mộ chứng kiến một cuộc chiến auto đối kháng auto.

Bởi vì sức mạnh lúc hai người đối kháng, nàng không thể không liên tiếp lui về phía sau để bảo đảm cho an toàn của mình và cố gắng không gây thêm phiền phức cho Jarrett .

Mà kết quả trận chiến, chính là hai bên đều tổn hại.

Vết thương trên người Unruh càng tệ hại hơn cả trăm lần so với lúc trước, cả người nằm xuống đất, không rõ sống chết. Mà Jarrett, mặc dù còn miễn cưỡng giữ lại ý thức, nhưng tình hình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với đối phương, cả người tả tơi, lượng máu càng nhanh chóng tuột xuống. Thang Mộ gần như là liều mạng rót máu vào miệng hắn mới có thể kéo lượng máu của hắn trở lại.

"Jarrett! Tỉnh lại! Jarrett!"

". . . . . . Tỷ tỷ. . . . . ." Jarrett gối đầu trên đầu gối Thang Mộ, cười cười yếu ớt, "Thật xin lỗi, lại gây cho tỷ thêm phiền toái rồi."

". . . . . . Đệ nói mấy thứ gì thế?" Thang Mộ chỉ cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, hít mũi một cái nói: "Rõ ràng là tỷ luôn gây phiền toái cho đệ, nếu như không phải là tỷ tự tiện chạy tới đây, đệ căn bản không thê thảm như vậy, lúc đầu cũng thế, nếu như không phải tỷ bị bắt, đệ căn bản sẽ không tới đây, đều là tỷ sai lầm. . . . . . Là tỷ luôn gây phiền toái cho đệ mới đúng."

"Không. . . . . . Tỷ tỷ cần đệ, đệ thật sự vô cùng vui vẻ." Jarrett nhếch miệng, đột nhiên ho nhẹ ra tiếng, một luồng máu lập tức tràn ra khóe miệng của hắn, "Cái này. . . . . ." Một vật thể hình tròn đột nhiên xuất hiện trước mặt của Thang Mộ.

"Đệ đừng nói chuyện nữa, mau nghỉ ngơi đi." Thang Mộ cảm giác mình đau lòng đến mức sắp điên mất rồi, rõ ràng lượng máu đã hồi trở lại, nhưng trên người của Jarrett lại treo vô số trạng thái suy yếu. Kể cả dược thuỷ chuyên môn dùng để trừ bỏ các trạng thái xấu đều không hữu dụng; mà lừa đảo nhất là, những trạng thái này còn đúng giờ thì rút đi một lượng máu của hắn, nếu như không có bình máu, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tại sao người bị thương là Jarrett mà không phải nàng chứ! Dù sao nàng căn bản là đồ vô dụng, coi như chịu thương nặng hơn cũng không sao cả, cho nên. . . . . . Cho nên, Jarrett, đệ ngàn vạn lần không nên bị làm sao. . . . . .

"Khụ. . . . . . Cái này đã được định vị, là nơi an toàn mà đệ đã tìm được, xin lỗi. . . . . . Tạm thời chưa có cách nào mang tỷ tỷ trở về đại lục Quang Minh (ánh sáng) được, đệ. . . . . . khụ. . . . . . Tỷ tỷ đừng khóc. . . . . ."

"Được rồi, thật sự đừng nói nữa." Thang Mộ đưa tay ra, một tay bịt miệng Jarrett, một cái tay khác xoa xoa trên mặt, "Tỷ hiện tại dẫn đệ đi, nhất định sẽ không để cho đệ xảy ra chuyện."

Dứt lời, nàng cúi người ôm chặt lấy Jarrett, khởi động trang bị truyền tống.

Sau một hồi vặn vẹo không gian, nàng lần nữa tới một địa điểm nào đó, nhìn tình hình chung quanh, hình như cũng là một sơn động, nhưng Thang Mộ không rảnh quan sát cẩn thận, nàng chỉ hết sức nhẹ nhàng đặt Jarrett đã hôn mê lên trên tấm lông thú trong góc sơn động, lại từ trong túi ảo lấy ra một cái chăn đắp kín hắn lại.

"Này! Kirsten! Kirsten có ở đây không?"

Nàng hô như thế, nếu là trạng thái xấu, dùng ma dược chắc có thể tiêu trừ được nhỉ? Nếu là Kirsten thì nhất định không có vấn đề.

Thế nhưng, dù là sử dụng kênh trò chuyện tổ đội cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Ysasi cũng giống như vậy.

". . . . . ." Rốt cuộc là thế nào?

Nàng dĩ nhiên không biết, sau khi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn với sủng vật ''Chít chít'', Kirsten quyết định nó cần phải thăng cấp, vì vậy ông ta cùng Ysasi đã bày ra kết giới nào đó trong Tinh Vân châu. Hai người sử dụng sức mạnh linh hồn của bản thân để cân bằng năng lượng bất thường đột nhiên xuất hiện của nó, giúp nó thuận lợi lên cấp. Do đó trước khi tất cả kết thúc, Tinh Vân châu chỉ có mỗi chức năng cất trữ.

Kirsten và Ysasi tự nhiên cũng không rảnh xuất hiện.

Mà Beth vốn là ở lại canh giữ chỗ này thì giờ phút này đang ở gần đó cận thận săn thú, dĩ nhiên, chính là dùng ngoại hình đàn ông. Vì để ngừa bất trắc, Jarrett cho hắn ta không ít bộ lông thú đực khác để cho người khác không ngửi được hơi thở của giống cái.

Cho nên, khi Beth trở về, nhìn thấy chính là đại nhân Jarrett không biết sống chết và.....