Ngư

Chương 7




Lần này Tiểu Cố cư nhiên thật sự câu cá.

“Cá không ăn chẳng lẽ để ngắm?”

Tiểu Cố hừ một tiếng.

Bữa trưa Thích Thiếu Thương lại được ăn cá.

Tiểu Cố làm cá ngon hơn nhiều so với hắn làm.

Tiểu Cố cứng nhắc nói: “Mau ăn!”

“Ngươi không ăn?”

Tiểu Cố diện vô biểu tình, “Ngày nào cũng ăn, ngán.”

Buổi chiều Tiểu Cố lại lên núi hái thuốc.

Thích Thiếu Thương cách một đoạn khá xa lén lút theo đuôi.

Tiểu Cố hái thuốc xong, đi đến bên bờ vực, ngồi thơ thẩn.

Vách núi cao muốn chết, phía dưới một mảnh mây mù lượn lờ.

Thích Thiếu Thương từ xa xa, không thấy rõ mặt y, chỉ nhìn đến tay áo y phiêu phiêu, như thể không có trọng lượng, sẽ bay đi bất cứ lúc nào.

Trái tim Thích Thiếu Thương cũng giống như mất hết trọng lượng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bay đi theo.

Tiểu Cố đương nhiên không thể bay đi.

Y chỉ ngồi một hồi rồi quay về.

Về sắc thuốc cho Thích Thiếu Thương.

Ba ngày trôi qua, Thích Thiếu Thương cảm thấy mình đã khỏe lại.

Hắn nói với Tiểu Cố: “Ta dạy ngươi làm sao hô hấp dưới nước nhé.”

Không đợi Tiểu Cố mở miệng, hắn đã nắm tay người ta, nhanh nhảu kéo đến bờ hồ.

Thích Thiếu Thương cấp tốc cởi quần áo, nhảy xuống nước, sau đó ngoi lên nửa thân trên, vẫy vẫy tay.

“Xuống đây!” Sau đó lại mất dạng.

Tiểu Cố do dự một lát, từ từ bước xuống hồ.

Không cởi y sam.

Không phải tắm rửa, không cần cởi.

Tiểu Cố biết bơi, y ở trong nước mở to mắt, thấy được Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương dưới nước thoạt nhìn không khác gì trên bờ.

Vẫn thoải mái tự tại như thường.

Hắn bơi qua bơi lại như một con cá.

Con cá bự đó vươn tay, bắt lấy cánh tay Tiểu Cố, sau đó gỡ đai lưng y.

Tiểu Cố vùng vẫy.

Ở dưới nước y không phải đối thủ của Thích Thiếu Thương, nháy mắt đã bị lột sạch đồ.

Tiểu Cố trong lòng buồn bực, chẳng lẽ Thích Thiếu Thương đang trả thù mình từng lột đồ hắn? Nhưng mà mình làm vậy là cứu hắn a!

Thích Thiếu Thương ngoi đầu, mặt mày sũng nước.

“Muốn học hô hấp dưới nước, đầu tiên phải xem mình như một con cá, ngươi có thấy con cá nào mặc quần áo chưa?”

Biểu tình hắn rất nghiêm túc.

Tiểu Cố chỉ chỉ hắn.

“Lúc ta câu ngươi lên ngươi vẫn mặc y phục đầy đủ.”

“Chờ ngươi học xong, mặc hay không mặc đều như nhau.”

Thích Thiếu Thương biểu tình vẫn rất nghiêm túc.

Tiểu Cố chớp chớp mắt, cảm thấy cũng có lý.

Thích Thiếu Thương tiếp tục dạy y.

Hai người lặn dưới hồ, bơi qua bơi lại.

“Phải nhớ, xem mình như một con cá, từ nhỏ đã sống trong nước ……”

“Đừng lúc nào cũng nghĩ dùng mũi để thở……”

“Thả lỏng, mỗi một lỗ chân lông đều phải mở ra……”

“Như cá gặp nước, như cá gặp nước ngươi hiểu chưa……”

Như cá gặp nước Tiểu Cố đương nhiên hiểu, nhưng làm sao để hô hấp như cá gặp nước y không biết.

Thích Thiếu Thương cũng giảng không rõ lắm.

Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành do cá nhân.

Có một số việc vốn chỉ có thể dựa vào tự thân lĩnh ngộ.

Vài ngày trôi qua, Tiểu Cố ở dưới nước ngâm đến sắp tróc da, vẫn không giống như cá gặp nước.

Thích Thiếu Thương cũng sắp bó tay.

Chẳng lẽ hô hấp dưới nước là thiên bẩm? Học không được?

Hắn không tin, Tiểu Cố cũng không phục.

Hai người tiếp tục xuống nước.

Lần này khi Tiểu Cố chịu hết nổi muốn ngoi lên hít thở không khí, Thích Thiếu Thương gắt gao đè y lại.

Tiểu Cố ở dưới thân hắn liều mạng giãy dụa, như một con cá mắc cạn.

Thích Thiếu Thương níu chặt không buông, thành công phát hiện Tiểu Cố rốt cuộc không giãy nữa — ngất xỉu luôn rồi!

Thích Thiếu Thương cuống cuồng ôm Tiểu Cố bơi lên, đưa đến bờ, vừa ấn ngực vừa vỗ lưng.

Tiểu Cố vẫn không tỉnh lại.

Thích Thiếu Thương hoảng, nắm mũi Tiểu Cố, cúi xuống truyền khí.

Môi Tiểu Cố rất lạnh, cũng rất mềm.

Thích Thiếu Thương cảm thấy trái tim mình cơ hồ ngừng đập.

Tiểu Cố rốt cuộc mở mắt.

“Thích Thiếu Thương, ngươi nặng quá……” Y hữu khí vô lực nói.

Thích Thiếu Thương vội bật dậy, vơ lấy một cái áo che chắn hạ thân của mình.

May mà Tiểu Cố không phát hiện.

Thích Thiếu Thương linh quang chợt lóe.

“Ta có cách rồi!”

“Cách gì?”

“Ách……” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy không tiện nói cho lắm.

“Chuyện này…… Như cá gặp nước, ngươi tưởng tượng một chút, chính là loại cảm giác đó đó — ngươi hiểu không?”

Tiểu Cố lắc đầu, “Cảm giác đó đó là cảm giác gì?”

Thích Thiếu Thương mặt dày mày dạn, “Thì chính là cảm giác lúc ngươi với lão bà của ngươi động phòng hoa chúc.”

Tiểu Cố đã hiểu, còn không hiểu nữa thì không phải nam nhân.

Y hiểu ý tứ của Thích Thiếu Thương, nhưng cảm giác động phòng hoa chúc, y không hiểu.

Chưa từng trải qua chuyện ấy thì làm sao hiểu?

Sắc mặt liền âm trầm, “Nếu ngươi ngoan ngoãn để ta giết, ta khẳng định hiểu ngay lập tức!”

Thích Thiếu Thương kinh ngạc, vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.

Hóa ra Tiểu Cố không hiểu, vậy làm sao bây giờ?

Bản thân Thích Thiếu Thương rất am hiểu, nhưng loại sự tình chỉ có thể thân dạy, chứ không thể ngôn truyền.

Tiểu Cố lại xuống nước, bì bà bì bõm dưới nước.

Thích Thiếu Thương thở dài, cũng xuống theo, tiếp tục dạy.

“Không cần dùng sức, chân khí đừng vận chuyển quá nhanh……”

“Xoay người không phải dùng tay, mà dùng bả vai……”

“Chân phải thế này, không được như vậy……”

Tiểu Cố dần dần có thể ở dưới nước lâu hơn một tí, nhưng muốn bơi một mạch bốn năm dặm thì vẫn còn kém quá xa.

Tiểu Cố vẫn là người, không phải cá.

Thích Thiếu Thương thương thế đã khỏi hẳn.

Hắn lại đi tìm đám lão hòa thượng một lần, lại một lần đội mưa mà về.

Các lão hòa thượng trung trinh biểu thị: Cố Tích Triều ác nghiệp quá nặng, sát tính chưa thanh, không thể thả đi.

Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa buột miệng mắng tục.

— Phó Tông Thư Hoàng Kim Lân tội ác càng chồng chất, sao các người không đi độ hóa bọn họ?

— Người trên giang hồ có ai không có sát tính? Chẳng lẽ phải rửa cổ chờ người ta tới chém?

Lão hòa thượng cười meo meo.

— Thí chủ, chẳng lẽ trong lòng ngươi đã vô thù vô hận?

Thích Thiếu Thương càng tức giận.

— Đó là chuyện của ta, liên quan gì các người?

Lão hòa thượng tiếp tục cười meo meo.

— A di đà phật, thiện tai thiện tai.

Thích Thiếu Thương chán nản quay về, nhìn thấy “Thiện Tai” trong chum nước, mắt lộ hung quang.

Tiểu Cố cũng đang ở bên chum ngắm “Thiện Tai”, bất quá y chỉ muốn nắm bắt như cá gặp nước là thế nào.

Mấy ngày nay thân thể y không hề ráo nước, vẫn luôn ướt đẫm, ngâm đến da cũng trắng thêm một lớp.

Thích Thiếu Thương nhìn y, trong lòng không rõ tư vị.

Hắn thò tay vớt “Thiện Tai” ra.

“Ngươi cứ nhìn nó như vậy là không được.”

“Thiện Tai” giãy đành đạch trong tay hắn.

Tiểu Cố vội cứu “Thiện Tai” về, “Bất luận thế nào, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”

Thích Thiếu Thương giật lại “Thiện Tai”, “Trừ phi ngươi biến thành nó.”

Tiểu Cố vươn hai ngón tay, đáp lên cổ tay Thích Thiếu Thương, giống như một khối than lửa.

Thích Thiếu Thương cánh tay run lên, “Thiện Tai” rơi tõm vào chum nước.

“Như cá gặp nước thôi chứ gì? Ngươi làm sao biết ta học không được?” Tiểu Cố liếc hắn một cái.

Đoạn phủi phủi tay, đi nấu cơm.

Buổi tối tới giờ ngủ, hai người vẫn theo thường lệ ngủ chung với nhau.

Đêm nay trăng rất sáng, chiếu đến Thích Thiếu Thương ngủ không được.

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Cố, thầm nghĩ mặc kệ thế nào mình nhất định cũng phải dẫn gia hỏa này đi.

Nếu không được, mình cũng không đi.

Đúng lúc này, Tiểu Cố bỗng nhiên mở mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Tiểu Cố sâu lắng khó tả, dường như còn sâu hơn cả hồ nước ngoài kia.

Thích Thiếu Thương dưới nước còn tự tại hơn trên bờ, nhưng giờ khắc này lại đột nhiên mất tự tại.

Nhịp tim hắn không ngừng tăng tốc, dần dần có chút hô hấp không thông.

Tiểu Cố thấp giọng nói: “Tim ngươi đập rất nhanh.”

Tay y cũng chạm đến ngực Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương không dám manh động, sợ hễ động sẽ không khống chế được nữa.

Hắn không phải một kẻ vô tình.

— Thương tâm vì tình tuyệt vì tình, vạn nhất vô tình không sống được.

Hắn là một người thỉnh thoảng sẽ điên cuồng.

— chung thân chưa hẳn cuồng đến lão, nếu cuồng nhất thời mặc sức cuồng.

Song song đó hắn cũng rất kiêu ngạo.

— Đa tình không phải chuyện một người, nếu người vô tâm ta bỏ cuộc.

Hắn có thể đa tình, có thể điên cuồng, thế nhưng, đối phương là hữu ý hay vô tâm?

Tiểu Cố lại thấp giọng nói: “Như cá gặp nước, rốt cuộc là cảm giác gì?”

Thích Thiếu Thương còn không hiểu nữa thì đúng là một con cá ngu, cũng may hắn đã sớm vượt long môn thành tinh rồi.

Hắn lập tức nhào tới.

Tiểu Cố lại ở dưới thân hắn liều mạng giãy dụa, giống như một con cá.

Bởi vì tình huống không giống như Tiểu Cố tưởng tượng ban đầu, hơn nữa còn khác rất xa, khác một trời một vực.

Bởi vì y cảm thấy võ công mình đã cao hơn Thích Thiếu Thương, dù thế nào cũng không phải…… làm bên chịu thiệt.

Y ngàn vạn lần không ngờ tới không chỉ ở dưới nước mình không phải đối thủ của Thích Thiếu Thương, mà ở một lĩnh vực khác mình cũng không phải.

Ánh trăng như sóng, liễm diễm khắp phòng.

Thích Thiếu Thương thanh âm rất thấp, rất mê người.

“Thả lỏng……”

“Xem mình như một con cá…… trong nước……”

“Không cần dùng sức……”

“Chân phải thế này……”

Tiểu Cố muốn khóc, y cảm thấy mình như cá trên thớt sắp bị mổ thành hai nửa thì đúng hơn.

Y nhớ tới “Tội Lỗi” chết thảm dưới tay Thích Thiếu Thương, không khỏi bật ra một câu, “Tội Lỗi……”

Thích Thiếu Thương đáp lại một câu, “Thiện tai”. ( =))))))

“Thiện Tai” tựa hồ nghe thấy, ở trong chum vẫy đuôi, tõm tõm tõm.

Sự thật chứng minh, Thích Thiếu Thương không chỉ lợi hại dưới nước, ở một lĩnh vực khác cũng rất lợi hại.

Tiểu Cố nhìn trăng, mơ mơ màng màng nghĩ:

Loại cảm giác sảng khoái lâm ly, mỗi một lỗ chân lông đều mở ra hô hấp này, chính là cá gặp nước ư?

Hôm nay không bao lâu, Tiểu Cố đã học được cách hô hấp dưới nước.

Có lẽ bởi vì y rốt cục hiểu ra cái gì là như cá gặp nước.

Có lẽ bởi vì thiên phú hô hấp dưới nước của Thích Thiếu Thương thông qua phương thức thần bí nào đó truyền cho y.

Có lẽ bởi vì y kiền thành khẩn cầu, đến sỏi đá cũng rung động.

Tóm lại là Tiểu Cố học được rồi.

Hai người chọn một đêm nguyệt hắc phong cao, lén lút tới hồ nước đào tẩu.

Trước khi đi, theo ý Tiểu Cố, dù thế nào cũng phải để lại chút kỷ niệm cho đám lão hòa thượng.

Thích Thiếu Thương dùng que cời vẽ lên tường vài cái đầu trọc bóng lưỡng, lại vẽ hai người nho nhỏ tay trong tay.

Chính giữa viết hai chữ — Tạm biệt!

Tài vẽ không kém gì Mã Chưởng Quỹ.

“Thiện Tai” cũng được thả về hồ.

Hai người một cá bơi dưới sông ngầm tối đen.

Dòng sông ngầm này kỳ thực là chi lưu của một con sông lớn, nhưng Thích Thiếu Thương không biết.

Cho nên khi hắn bơi ra khỏi sông ngầm, phát hiện Tiểu Cố đã mất tăm.

Thích Thiếu Thương không biết Tiểu Cố trong bóng tối đã bơi đến một lối ra khác, còn tưởng y xảy ra chuyện.

Hắn lập tức xoay người, trở lại sông ngầm tìm tới tìm lui.

Hắn phát hiện một lối ra khác, nhưng Tiểu Cố cũng không có ở đó.

Tiểu Cố đi rồi? Hay là giống như mình quay lại tìm?

Thích Thiếu Thương ở đầu ra chờ thật lâu cũng không thấy Tiểu Cố.

Hắn thở dài, nói với “Thiện Tai” — “Thiện Tai” cư nhiên một đường đi theo hắn.

“Ngươi theo ta làm gì? Ngươi chưa nghe qua ‘Tương nhu dĩ mạt, không bằng tương vong vu giang hồ’ sao?”

“Tuy rằng chúng ta từng tương nhu dĩ mạt……” Hắn nhớ tới khoảng thời gian mình “tương nhu dĩ mạt” với Tiểu Cố.

[Tương nhu dĩ mạt bất nhược tương vong vu giang hồ:

Xuất xứ: Trang tử. Đại tông sĩ.

Điển cố: Có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động, Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, tình huống lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có thiên địa thuộc về bản thân chúng, cuối cùng, bọn chúng quên mất dòng sông. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.]

“Tuy rằng chúng ta từng như cá gặp nước……” Hắn nhớ tới lúc cùng Tiểu Cố “như cá gặp nước”.

Nhưng lòng người khó dò, nếu đối phương muốn quên, ngươi không chịu quên cũng có ích gì?

Thích Thiếu Thương hạ quyết tâm, phất tay đuổi “Thiện Tai” đi.

“Nếu đã thoát ra, không bằng tương vong vu giang hồ đi.”

Lúc này hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười.

“Thích Thiếu Thương, ngươi muốn tương vong vu giang hồ với ai?”

Thích Thiếu Thương quay lại, chỉ thấy Tiểu Cố ngồi vắt vẻo trên tảng đá lớn, cúi đầu nhìn hắn.

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn y.

“Với ai? Với con cá ngốc này chứ ai!”

“Thiện Tai” rất tức giận, tát nước vô mặt hắn, ngoe nguẩy đuôi bơi đi.

Thích Thiếu Thương nhún người nhảy lên tảng đá cao cao, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Cố.

Hắn không biết Tiểu Cố nãy giờ vẫn luôn ở đây hay là mới quay lại sau này, bất quá không sao cả.

Tóm lại hiện tại Tiểu Cố đang ở bên hắn.

Còn đang cười.

“Đúng là một con cá ngu ngốc!”HOÀN