Hôm nay Thái Y cùng Thần Y làm biếng, ngủ nhiều.
Nguyên nhân hở, đương nhiên là do tối hôm trước “giằng co” hơi bị lâu.
“Thần Y, Thần Y cứu mạng a, cha ta không ổn!!” Thôn dân dưới chân núi vừa sáng tinh mơ đã chạy tới làm phiền, Thần Y lầm bầm một tiếng, xoay người ôm Thái Y tiếp tục ngủ.
“Sư huynh, cứu người, cứu người quan trọng a.” Thái Y giật mình liền tỉnh, vội vội vàng vàng muốn ngồi dậy.”
“Ngủ thêm một lát nữa đi.” Thanh âm của Thần Y còn mang theo giọng mũi nồng đậm.
“Ta không thể thấy chết mà không cứu được.” Thái Y cảm giác như trái tim thánh mẫu nhân từ của mình lần thứ hai bị kích phát vậy, kịch động nói: “Sư huynh ngươi cũng thật là, thân là Thần Y sao có thể làm trái lời dạy bảo của sư phó: hành y cứu đời.”
“Lão yêu nghiệt kia có dạy ta tí y đạo nào hở?” Thần Y khinh khỉnh nói, sau đó đem Thái Y quăng lại lên giường: Ta bảo ngươi ngủ, ta đi.”
Nói xong nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú, tỏ vẻ cực kì không vui, đứng lên mặc quần áo, đi theo thôn dân kia,
Thái Y ngơ ngác nằm ở trên giường, bỗng nhiên nhịn không được mà nở nụ cười.
Sư huynh đúng là đã thay đổi rồi, trước kia dù thế nào hắn cũng không thèm để ý tới người ta đâu.
Giữa trưa Thần Y mới trở lại, mang theo chút đồ ăn.
“Sư huynh” Thái Y cười nịnh: “Ngươi dạo gần đây càng ngày càng có dáng lương dân nha.”
Thần Y trở một cái bạch nhãn: “Ta không đi thì ngươi cũng sẽ đi. Thôi thì cứ để ta đi đi.” Nói xong ở bên hông Thái Y nhéo một cái: “Còn đau đúng không?”
Thái Y mặt đỏ lựng, liều mạng lắc đầu.
“Vậy đến tối làm tiếp.”
“Uy…”