Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 254: Âm mưu tạo phản




Edit:  Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Thương Lan Kình Thiên mặc long bào màu vàng óng, phía sau là Hoàng hậu mặc phượng bào đỏ thẫm, đi cạnh Thái hậu mặc phượng bào đỏ sậm, thong dong đi sang một bên, vững vàng ngồi xuống.

“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu, tham kiến Thái hậu.” Mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, chẳng qua, có hai người không có quỳ xuống, giống lần trước ngoài cung, cũng không hành lễ.

Không cần đoán, đó chính là Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch.

Đám người Thương Lan Kình Thiên vừa tới, nhìn thấy Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch lại không quỳ xuống hành lễ, hơn nữa, còn mặc quần áo có hai màu cấm kỵ trong cung là đỏ và trắng, sắc mặt tức khắc đại biến.

Thương Lan Kình Thiên và Thái hậu còn đỡ, bởi vì từ trong lòng đã thiên vị bọn họ, mặc dù không vui, nhưng cũng không tức giận.

Nhưng mà Hoàng hậu lại không giống thế, Hoàng hậu vốn xưng bá toàn bộ hậu cung làm sao có thể cho phép có người bất kính như thế, lại dám mặc màu sắc cấm kị này trong cung. Đặc biệt là màu đỏ, chỉ có Hoàng hậu một nước như bà mới có tư cách mặc ở yến tiệc long trọng, nhưng mà Phượng Thiên Mị lại cố tình mặc đồ màu đỏ, đây quả thật chính là đang khiêu khích bà.

Ăn mặc sai còn chưa tính, cố tình màu đỏ lại hợp với nàng ta như vậy, giống như nàng ta mới xứng ngồi ở vị trí cao cao trên này vậy.

Tuy rằng bà biết, hai lần Phượng Thiên Mị nhìn thấy Hoàng thượng đều không hành lễ, Hoàng thượng cũng không nói gì, nhưng mà, bà chính là không nuốt trôi cơn tức này, tại trước mặt nhiều đại thần như vậy, lát nữa còn có Quốc Vương ba nước khác tới, đây không phải là mất mặt Thiên Vận sao?

Nghĩ vậy, Hoàng hậu lớn tiếng phẫn nộ quát: “Phượng Thiên Mị to gan, nhìn thấy Hoàng thượng lại không hành lễ, yến tiệc trong cung còn mặc quần áo màu sắc cấm kị, đáng bị tội gì? Các ngươi muốn tạo phản hay sao?”

Lời này của Hoàng hậu, khiến mọi người đều khiếp sợ, tất nhiên, ngoại trừ đám người Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch.

Phượng Thiên Mị cũng không giận, chỉ lười biếng ngạo mạn nhìn Hoàng hậu, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm, nhìn đến mức cà người Hoàng hậu không được tự nhiên, muốn tức giận, âm thanh tự tại của Phượng Thiên Mị lại vang lên: “Chẹp! Không phải Hoàng thượng còn chưa nói chuyện sao? Khi nào thì, hậu cung cũng tham gia vào chính sự vậy, hay là, Hoàng hậu bà có âm mưu muốn cướp ngôi!”

Phượng Thiên Mị nói không hề kiêng kị, hơn nữa nói tới mây trôi nước chảy như thế, giống như là hỏi một câu đơn giản: ‘Ăn cơm chưa?’ vậy.

Nhưng mà, “Oành” một tiếng, lời Phượng Thiên Mị nói giống như một cơn sấm sét vang lên không hề báo trước, hung hăng đập vào trái tim mỗi người, nháy mắt quên đập.

Ánh mắt mọi người nhìn Phượng Thiên Mị cần bao nhiêu khiếp sợ có bấy nhiêu khiếp sợ, cần bao nhiêu rung động có bấy nhiêu rung động, tuy rằng, hành vi trước kia của Phượng Thiên Mị cũng to gan cuồng vọng, xem kỷ luật như không, không kiêng kị chút nào.

Nhưng mà, thế nhưng nàng ấy dám nói ở trường hợp quan trọng như vậy, quả thật là kinh hãi thế tục!

Nếu Hoàng thượng trách tội, thì không phải đơn giản là lăng trì xử tử, mà là liên lụy đến cửu tộc!

“Ngươi, nói lăng linh tinh, Phượng Thiên Mị, đừng có loạn đổ tội danh mưu phản lên đầu bản cung.” Hoàng hậu vừa nghe, nổi giận nói, giọng nói run rẩy, một là vì tội danh Phượng Thiên Mị đổ lên vừa lớn vừa nhỏ, nếu Hoàng thượng tin tưởng, vậy thì bà xong rồi.

Nhưng mà, hai là vì bà chột dạ, không sai, là chột dạ, bởi vì, bà vốn là có dã tâm này, hơn nữa, rất nhanh sẽ thực hiện.

“Nào có đâu! Ta muốn tạo phản, bà muốn làm phản, đều giống nhau! Muốn hay không, hai chúng ta cùng nhau!” Đầu tiên vẻ mặt Phượng Thiên Mị là vô tội, sau đó kích động trêu đùa.

Chỉ là, trong lòng lại tràn đầy khát máu, nhớ tới Mạch chính là bị hai mẹ con lão yêu bà này làm hại, nàng hận không thể lột da bà ta.

Hừ! Muốn chơi phải không! Ta đây sẽ chơi với bà, xem bà có khả năng không.

Nghe xong lời Phượng Thiên Mị nói, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi, ngay cả Thương Lan Mạch và mấy người Thẩm Hạo Diên cũng không may mắn thoát khỏi.

Có cần kình bạo bất ngờ thú vị như vậy không! Trước mặt Hoàng thượng dám nói cùng với Hoàng hậu mưu phản, quả thật còn kinh hãi thế tục hơn.

“Ngươi, ngươi, ngươi vô liêm sỉ.” Hoàng hậu lập tức giận dữ thiếu chút nữa hụt hơi, hai tròng mắt nhìn Phượng Thiên Mị tóe lửa.

Sắc mặt Thương Lan Cẩm có chút khó coi, định nổi giận với Phượng Thiên Mị, nhưng mà nàng lại là nữ tử Mạch yêu thương, hắn rất là khó xử. Tuy rằng hắn không thích Hoàng hậu, cũng không biết bà ta từng làm gì Mạch, nhưng mà, dù sao bà ta cũng đã nuôi hắn khôn lớn, dù sao cũng giúp cho hắn không bị ức hiếp.

Nhưng mà, từ đầu tới đuôi phụ hoàng vẫn không lên tiếng, cho nên hắn cunngx không dám lên tiếng.

Kỳ thật Thương Lan Kình Thiên cố ý để cho Phượng Thiên Mị đấu võ mồm với Hoàng hậu, với thế lực nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đã sớm cuồng vọng đến không biết cái gì, hơn nữa, ông có hận thù với Hoàng hậu, không, hẳn là có thù oán, cho nên, ông sẽ không mở lời giúp Hoàng hậu, nếu cần phải nói, ông có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình.

“Ồ! Ta mà vô liêm sỉ, vậy không phải đại biểu, bà cũng khốn khiếp sao!” Phượng Thiên Mị như mây trôi nước chảy, chỉ có ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Ngươi” Ngực Hoàng hậu phập phồng lên xuống, hô hấp cũng có chút khó khăn, nhưng vẫn chưa làm gì, ở ngoài cửa lớn vang lên giọng nói the thé của thái giám, “Quốc Vương ba nước cùng sứ giả tham gia thi đấu tới.”

Mọi người nghe xong, đồng loạt nhìn về phía cửa lớn.

Đi ở phía trước là ba nam nhân mặc cẩm bào bước lên đài cao, tuổi xấp xỉ, đều khoảng năm mươi tuổi, ba người đó là Quốc Vương của ba nước.

Ba người vừa ra sân khấu, ba cỗ khí phách vương giả cường thế liền đập vào mặt mọi người, ngoại trừ Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch, Thương Lan Việt cùng Thẩm Hạo Diên, không ai không cảm thấy cảm giác áp bách mãnh liệt.

Ngay cả Đế vương như Thương Lan Kình Thiên, cũng có chút không chống lại được khí thế của bọn họ, dù sao đều là Đế vương, một mình ông, đấu với ba người, áp lực vẫn là rất lớn.

Phía sau Quốc Vương ba nước, đó là người tài tham gia thi đấu của ba nước, cũng chính là các tài tử tài nữ.

Mọi người vừa bước đến, đã nhìn thấy một đoàn người quỳ dưới đài, nhưng mà, có hai người không quỳ xuống, trong lòng mọi người khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra tâm tình xem kịch vui.

Ngoại trừ Quốc Vương ba nước, những người khác đều nhận biết Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch, một nữ nhân vô cùng kiêu ngạo, một Vương gia si ngốc, làm ra chuyện như vậy, cũng không ngạc nhiên.

Mà Tây Nguyệt Vũ từng bị Phượng Thiên Mị đánh, trong lòng âm thầm oán độc nguyền rủa, hy vọng hoàng triều Thiên Vận đừng để lại nữ nhân kiêu căng ngạo mạn này, giải bỏ mối hận nàng bị làm nhục.

Edit: Lạc Thiên Vỹ **** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Thương Lan Kình Thiên mặc long bào màu vàng óng, phía sau là Hoàng hậu mặc phượng bào đỏ thẫm, đi cạnh Thái hậu mặc phượng bào đỏ sậm, thong dong đi sang một bên, vững vàng ngồi xuống.

“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu, tham kiến Thái hậu.” Mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, chẳng qua, có hai người không có quỳ xuống, giống lần trước ngoài cung, cũng không hành lễ.

Không cần đoán, đó chính là Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch.

Đám người Thương Lan Kình Thiên vừa tới, nhìn thấy Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch lại không quỳ xuống hành lễ, hơn nữa, còn mặc quần áo có hai màu cấm kỵ trong cung là đỏ và trắng, sắc mặt tức khắc đại biến.

Thương Lan Kình Thiên và Thái hậu còn đỡ, bởi vì từ trong lòng đã thiên vị bọn họ, mặc dù không vui, nhưng cũng không tức giận.

Nhưng mà Hoàng hậu lại không giống thế, Hoàng hậu vốn xưng bá toàn bộ hậu cung làm sao có thể cho phép có người bất kính như thế, lại dám mặc màu sắc cấm kị này trong cung. Đặc biệt là màu đỏ, chỉ có Hoàng hậu một nước như bà mới có tư cách mặc ở yến tiệc long trọng, nhưng mà Phượng Thiên Mị lại cố tình mặc đồ màu đỏ, đây quả thật chính là đang khiêu khích bà.

Ăn mặc sai còn chưa tính, cố tình màu đỏ lại hợp với nàng ta như vậy, giống như nàng ta mới xứng ngồi ở vị trí cao cao trên này vậy.

Tuy rằng bà biết, hai lần Phượng Thiên Mị nhìn thấy Hoàng thượng đều không hành lễ, Hoàng thượng cũng không nói gì, nhưng mà, bà chính là không nuốt trôi cơn tức này, tại trước mặt nhiều đại thần như vậy, lát nữa còn có Quốc Vương ba nước khác tới, đây không phải là mất mặt Thiên Vận sao?

Nghĩ vậy, Hoàng hậu lớn tiếng phẫn nộ quát: “Phượng Thiên Mị to gan, nhìn thấy Hoàng thượng lại không hành lễ, yến tiệc trong cung còn mặc quần áo màu sắc cấm kị, đáng bị tội gì? Các ngươi muốn tạo phản hay sao?”

Lời này của Hoàng hậu, khiến mọi người đều khiếp sợ, tất nhiên, ngoại trừ đám người Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch.

Phượng Thiên Mị cũng không giận, chỉ lười biếng ngạo mạn nhìn Hoàng hậu, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm, nhìn đến mức cà người Hoàng hậu không được tự nhiên, muốn tức giận, âm thanh tự tại của Phượng Thiên Mị lại vang lên: “Chẹp! Không phải Hoàng thượng còn chưa nói chuyện sao? Khi nào thì, hậu cung cũng tham gia vào chính sự vậy, hay là, Hoàng hậu bà có âm mưu muốn cướp ngôi!”

Phượng Thiên Mị nói không hề kiêng kị, hơn nữa nói tới mây trôi nước chảy như thế, giống như là hỏi một câu đơn giản: ‘Ăn cơm chưa?’ vậy.

Nhưng mà, “Oành” một tiếng, lời Phượng Thiên Mị nói giống như một cơn sấm sét vang lên không hề báo trước, hung hăng đập vào trái tim mỗi người, nháy mắt quên đập.

Ánh mắt mọi người nhìn Phượng Thiên Mị cần bao nhiêu khiếp sợ có bấy nhiêu khiếp sợ, cần bao nhiêu rung động có bấy nhiêu rung động, tuy rằng, hành vi trước kia của Phượng Thiên Mị cũng to gan cuồng vọng, xem kỷ luật như không, không kiêng kị chút nào.

Nhưng mà, thế nhưng nàng ấy dám nói ở trường hợp quan trọng như vậy, quả thật là kinh hãi thế tục!

Nếu Hoàng thượng trách tội, thì không phải đơn giản là lăng trì xử tử, mà là liên lụy đến cửu tộc!

“Ngươi, nói lăng linh tinh, Phượng Thiên Mị, đừng có loạn đổ tội danh mưu phản lên đầu bản cung.” Hoàng hậu vừa nghe, nổi giận nói, giọng nói run rẩy, một là vì tội danh Phượng Thiên Mị đổ lên vừa lớn vừa nhỏ, nếu Hoàng thượng tin tưởng, vậy thì bà xong rồi.

Nhưng mà, hai là vì bà chột dạ, không sai, là chột dạ, bởi vì, bà vốn là có dã tâm này, hơn nữa, rất nhanh sẽ thực hiện.

“Nào có đâu! Ta muốn tạo phản, bà muốn làm phản, đều giống nhau! Muốn hay không, hai chúng ta cùng nhau!” Đầu tiên vẻ mặt Phượng Thiên Mị là vô tội, sau đó kích động trêu đùa.

Chỉ là, trong lòng lại tràn đầy khát máu, nhớ tới Mạch chính là bị hai mẹ con lão yêu bà này làm hại, nàng hận không thể lột da bà ta.

Hừ! Muốn chơi phải không! Ta đây sẽ chơi với bà, xem bà có khả năng không.

Nghe xong lời Phượng Thiên Mị nói, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi, ngay cả Thương Lan Mạch và mấy người Thẩm Hạo Diên cũng không may mắn thoát khỏi.

Có cần kình bạo bất ngờ thú vị như vậy không! Trước mặt Hoàng thượng dám nói cùng với Hoàng hậu mưu phản, quả thật còn kinh hãi thế tục hơn.

“Ngươi, ngươi, ngươi vô liêm sỉ.” Hoàng hậu lập tức giận dữ thiếu chút nữa hụt hơi, hai tròng mắt nhìn Phượng Thiên Mị tóe lửa.

Sắc mặt Thương Lan Cẩm có chút khó coi, định nổi giận với Phượng Thiên Mị, nhưng mà nàng lại là nữ tử Mạch yêu thương, hắn rất là khó xử. Tuy rằng hắn không thích Hoàng hậu, cũng không biết bà ta từng làm gì Mạch, nhưng mà, dù sao bà ta cũng đã nuôi hắn khôn lớn, dù sao cũng giúp cho hắn không bị ức hiếp.

Nhưng mà, từ đầu tới đuôi phụ hoàng vẫn không lên tiếng, cho nên hắn cunngx không dám lên tiếng.

Kỳ thật Thương Lan Kình Thiên cố ý để cho Phượng Thiên Mị đấu võ mồm với Hoàng hậu, với thế lực nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đã sớm cuồng vọng đến không biết cái gì, hơn nữa, ông có hận thù với Hoàng hậu, không, hẳn là có thù oán, cho nên, ông sẽ không mở lời giúp Hoàng hậu, nếu cần phải nói, ông có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình.

“Ồ! Ta mà vô liêm sỉ, vậy không phải đại biểu, bà cũng khốn khiếp sao!” Phượng Thiên Mị như mây trôi nước chảy, chỉ có ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Ngươi” Ngực Hoàng hậu phập phồng lên xuống, hô hấp cũng có chút khó khăn, nhưng vẫn chưa làm gì, ở ngoài cửa lớn vang lên giọng nói the thé của thái giám, “Quốc Vương ba nước cùng sứ giả tham gia thi đấu tới.”

Mọi người nghe xong, đồng loạt nhìn về phía cửa lớn.

Đi ở phía trước là ba nam nhân mặc cẩm bào bước lên đài cao, tuổi xấp xỉ, đều khoảng năm mươi tuổi, ba người đó là Quốc Vương của ba nước.

Ba người vừa ra sân khấu, ba cỗ khí phách vương giả cường thế liền đập vào mặt mọi người, ngoại trừ Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch, Thương Lan Việt cùng Thẩm Hạo Diên, không ai không cảm thấy cảm giác áp bách mãnh liệt.

Ngay cả Đế vương như Thương Lan Kình Thiên, cũng có chút không chống lại được khí thế của bọn họ, dù sao đều là Đế vương, một mình ông, đấu với ba người, áp lực vẫn là rất lớn.

Phía sau Quốc Vương ba nước, đó là người tài tham gia thi đấu của ba nước, cũng chính là các tài tử tài nữ.

Mọi người vừa bước đến, đã nhìn thấy một đoàn người quỳ dưới đài, nhưng mà, có hai người không quỳ xuống, trong lòng mọi người khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra tâm tình xem kịch vui.

Ngoại trừ Quốc Vương ba nước, những người khác đều nhận biết Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch, một nữ nhân vô cùng kiêu ngạo, một Vương gia si ngốc, làm ra chuyện như vậy, cũng không ngạc nhiên.

Mà Tây Nguyệt Vũ từng bị Phượng Thiên Mị đánh, trong lòng âm thầm oán độc nguyền rủa, hy vọng hoàng triều Thiên Vận đừng để lại nữ nhân kiêu căng ngạo mạn này, giải bỏ mối hận nàng bị làm nhục.