Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 231: Tiểu thư Mộc gia




Nghĩ vậy, nữ tử áo tím càng cảnh giác hơn, chỉ là nàng không biết, nàng có cảnh giác như thế nào, vẫn bị Phượng Thiên Mị đùa bỡn ở trong bàn tay.

Lúc này, mọi người xung quanh nghe được động tĩnh đều rối rít chạy đến.

Khi Mộc Cẩm Thần nhìn thấy hai thân ảnh đánh nhau trong đám người, cảm thấy kinh hãi, tại sao hai người kia lại đánh nhau, chẳng qua hắn không cần đoán cũng có thể biết, khẳng định nữ tử áo tím kia trêu chọc trước, Phượng Thiên Mị mới ra tay.

Mộc Cẩm Thần bất đắc dĩ, thật sự là lửa chạm vào nhau, sẽ nổ mạnh mà!

Chỉ là, Mộc Cẩm Thần không có ý định đi lên khuyên can, tuy rằng nhìn bên ngoài hai người này đánh không phân cao thấp, nhưng mà người sáng suốt sẽ nhìn ra, nữ tử áo tím vẫn luôn bị Phượng Thiên Mị kiềm chế.

Phượng Thiên Mị cũng không định giết nàng ta, bằng không, nàng ta sẽ không đánh với Phượng Thiên Mị lâu như vậy.

Chẳng qua, Phượng Thiên Mị không có nội lực, không thể đánh lâu, cho nên, sau hơn trăm chiêu trêu chọc, Phượng Thiên Mị không muốn đánh nữa. Cho nên, Phượng Thiên Mị vung roi một cái, chuẩn xác trúng kiếm trên tay nữ tử áo tím, lập tức, tay nữ tử áo tím bị roi cuốn lấy, mà kiếm trên tay cũng bởi vì bị  đau do bị thương mà phải buông tay, sau đó rơi xuống đất, phát ra từng tiếng “keng” vang dội.

“Ngươi” Nữ tử áo tím rõ ràng không thể tin, rõ ràng là đánh không phân cao thấp, sao Phượng Thiên Mị chỉ cần một chiêu đã chế trụ nàng.

“Ta mệt mỏi, cho nên không muốn chơi với cô nữa.” Phượng Thiên Mị cười nhẹ trêu tức, bộ dáng kiêu căng lười biếng, điều này làm cho nữ tử áo tím càng nổi đóa, cảm giác nàng vẫn luôn bị Phượng Thiên Mị đùa giỡn!

Nghĩ vậy, đôi mắt, tràn ngập lửa giận, muốn tránh thoát cái roi cuốn lấy cổ tay mình, nhưng mà, không hề có tác dụng.

“Phượng Thiên Mị, mau buông bổn tiểu thư ra, nếu không ···” Nữ tử áo tím giận giữ trợn mắt nhìn Phượng Thiên Mị, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, chỉ là còn chưa kịp nói xong, đã bị Phượng Thiên Mị cắt lời.

“Nếu không thì thế nào? Bây giờ ngươi vẫn đang ở trong tay ta, muốn đánh muốn giết, đều tùy theo tâm trạng của ta.” Phượng Thiên Mị cười nói.

“Ngươi dám?” Nữ tử áo tím vừa nghe, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại giận đến nổi trận lôi đình.

“Vậy có muốn thử xem không!” Đột nhiên, giọng nói thản nhiên lại lộ ra một chút mát lạnh, không khỏi làm cho nữ tử áo tím rùng mình.

“Ngươi” Nữ tử áo tím có chút hoảng sợ, không khỏi tin tưởng, Phượng Thiên Mị thật sự dám giết nàng.

Một màn trước cung kia nàng không nhìn thấy, nhưng mà cũng nghe được, chỉ là cao ngạo như nàng, làm sao tin tưởng nữ tử khác to gan hơn mình, cho nên cũng coi thường.

Nhưng mà, bây giờ nàng có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ và thân thủ của Phượng Thiên Mị, quả thật là một người không thể xem thường.

Đúng lúc này, nữ tử áo tím thoáng thấy Mộc Cẩm Thần ở trong đám đông, cảm thấy vừa kích động lại tức giận.

Kích động, là bởi nàng không sợ Phượng Thiên Mị thật sự giết được nàng, bởi vì Mộc Cẩm Thần sẽ không nhìn nàng bị giết mà mặc kệ.

Còn, tức giận, là bởi vì Mộc Cẩm Thần không giúp mình, mà là ở một bên xem cuộc vui, điều này làm cho cơn tức càng thêm lớn.

“Ca, huynh còn không mau cứu muội, nếu phụ thân nhìn thấy muội xảy ra chuyện gì không hay, chắc chắn lột da của huynh ra.” Nữ tử áo tím nhìn Mộc Cẩm Thần giận dữ hét.

Mà một tiếng ca kia của nữ tử áo tím, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, ngay cả Phượng Thiên Mị cũng không ngoại lệ, nữ tử chanh chua cuồng vọng này, không ngờ lại là muội muội Mộc Cẩm Thần?

Chỉ khiếp sợ như vậy, tất cả mọi người biết Mộc gia có nữ nhi là Mộc Cẩm Sắt, bộ dạng cũng quốc sắc thiên hương, nhưng mà bởi vì từ nhỏ thích du lịch bên ngoài, cho nên căn bản là không ai nhận ra được.

“Khụ khụ! Phượng tiểu thư, có thể xem nể mặt tại hạ, tha cho tiểu muội một lần, tại hạ ở chỗ này thay tiểu muội xin lỗi với Phượng tiểu thư.” Bị Mộc Cẩm Sắt nói chuyện không cho mặt mũi như thế, sắc mặt Mộc Cẩm Thần cũng không nhịn được, nhưng mà nếu để cho muội muội hắn có chuyện gì không hay xảy ra, thật đúng là không thể tránh bị lột da.

Ai bảo phụ thân kia của mình yêu thương muội muội nhiều hơn mình! Huống chi mình là ca ca, trơ mắt nhìn muội muội mình gặp chuyện không may mà không cứu, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không coi nổi.

“Được, vậy bổn quận chúa nể mặt Mộc công tử, thả nữ nhân này.” Phượng Thiên Mị dứt lời, khóe miệng ma mị cong lên, tay dùng sức kéo, Mộc Cẩm Sắt được thả ra, nhưng mà, cũng bị ném bay, ra ngoài đám đông.

Mọi người kinh hãi, Mộc Cẩm Thần cũng vậy, chỉ là, hắn không thể đi đỡ Mộc Cẩm Sắt được, bởi vì Phượng Thiên Mị buông tha nàng, đã xem như không dễ dàng, nếu là hắn đi đỡ Sắt Nhi, thì nhất định sẽ chọc giận Phượng Thiên Mị.

Đến lúc đó, nếu thật sự tính toán, thì hắn cũng rất khó xử.

Bởi vì nội lực Mộc Cẩm Sắt không kém, Phượng Thiên Mị cũng không lo lắng nàng ta ngã bị thương, cho nên, mới có hành động này.

Nhưng mà, Mộc Cẩm Sắt bị hoảng sợ, nàng biết rõ, muốn bình yên rơi xuống đất là không có khả năng, hy vọng không ngã quá khó xem, rất nghiêm trọng. Vì thế, Mộc Cẩm Sắt vội vàng xoay người, muốn để cho hai chân rơi xuống đất trước.

Nhưng mà, ngay khi hai chân nàng sắp chạm đất, lại xảy ra ngoài ý muốn.

Mộc Cẩm Sắt chỉ cảm thấy cẳng chân bị đau, gấp gáp, nên trọng tâm không vững, đổ về phía trước, mà vừa vặn ngã vào người một nam tử đi ngang qua. Một màn này quá nhanh, khi nam tử kia kịp phản ứng lại, đã không kịp né tránh.

Cứ như vậy, “Bịch” một tiếng, tiếp theo tiếng “Á” sợ hãi đồng thanh vang lên, trước mắt, xuất hiện một màn như vậy.

Nam tử ngã nằm dưới đất, bị Mộc Cẩm Sắt ngã đè lên người, hai cặp mắt một bừng bừng lửa giận, kinh ngạc mở to hai mắt.

Mà mọi người cũng kinh ngạc mở to hai mắt, trong mắt lại sinh ra sợ hãi, bởi vì Mộc Cẩm Sắt đè không phải ai khác, mà là Cẩm Vương gia, Thương Lan Cẩm người có tính cách quái dị kia.

Thương Lan Cẩm nhìn thấy phía trước có người đánh nhau, cũng muốn xông vào xem, nhưng mà mới đến bên ngoài đám đông, chưa kịp vào, nữ nhân này đã nhào tới chỗ hắn, khi phản ứng lại, đã không kịp né tránh.

Tuy mọi người không biết Mộc Cẩm Sắt ngã xuống như thế nào, nhưng Mộc Cẩm Thần và Thương Lan Việt trên trà lâu lại thấy rõ ràng, ngay khi Mộc Cẩm Sắt sắp rơi xuống, bị một đồng tiền bay tới đánh trúng cẳng chân, hơn nữa đồng tiền kia, bắn ra từ Phượng Thiên Mị, không cần đoán cũng biết là Phượng Thiên Mị đã làm gì.