Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 184: Thiên Mị nổi giận




Edit: LINH NHI***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Trong phòng, chỉ thấy Phương Vãn Tình nằm ở trên ghế quý phi, ánh mắt muốn phun ra lửa giận, đã ba ngày, hai gò má đã tiêu tan bớt sưng không ít. Thu Nhi ngồi xổm bên cạnh bà giúp bà bôi thuốc, không cẩn thận hơi mạnh tay, bị Phương Vãn Tình quát mắng, quát to lại động đến vết thương trên mặt, đau đớn chao ôimột tiếng.

“Thực xin lỗi phu nhân, lần sau nô tỳ sẽ chú ý.” Thu Nhi vội vàng quỳ xuống, sợ hãi xin lỗi.

“Lần sau, ngươi còn muốn có lần sau.” Phương Vãn Tình không buông tha, giậndữ nói.

“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.” Thu Nhi vội vàng dập đầu, sợ tới mức khóc lóc nức nở cầu xin.

“Nương, được rồi.” Lúc này, Phượng Thiên Linh mặc y phục màu xanh da trời đi đến, không vui, giờ đã là lúc nào rồi, mà nương còn ở đây tính toán những việc nhỏ này. 

Phương Vãn Tình nhất thời nghẹn lời, cắn chặt răng, nuốt lửa giận trong lòngxuống, nói:“Chuyện thế nào?”

“Con đã sai Ngọc Nhi đi làm, lập tức sẽ biết, mọi việc xong xuôi, ả trốn cũng không trốn được.” Nói xong, khóe miệng Phượng Thiên Linh khẽ nở nụ cười, rất là âm độc.

“Hừ! Phượng Thiên Mị không chết, tâm trạng của nương khó giải.” Phương Vãn Tình nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt tràn ngập ác độc.

Phượng Thiên Mị không những sai con tiện tì tên Hồng Kiều đánh mình thành như vậy, còn đá Bình Nhi, thiếu chút nữa hại chết Bình nhi, còn suýt nữa khiến cho bí mật của bà bại lộ, ngay cả việc quản gia cũng rơi vào tay tiện nhân tam phòng kia. 

Có điều, chuyện Bình Nhi, may mắn lão gia không quan tâm, nếu thật sự phát hiện ra cái gì, vậy thì bà vĩnh viễn không thể đứng dậy nổi. 

Một lát sau, giọng nói hoang mang rối loạn của Ngọc Nhi từ bên ngoài vang lên, người chưa tới, giọng đã đến trước: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi.”

Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh vừa nghe thấy, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu, chẳng lẽ, đã bại lộ, nhưng mà vẫn chưa hành động. Không có khả năng!

Lập tức, Ngọc Nhi chạy vào, không kịp thở, còn chưa mở miệng, Phượng Thiên Linh vội vàng hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu thư, Phượng, Phượng Thiên Mị, không có ở Đông uyển, hẳn là, suốt đêm chưa trở về.” Ngọc Nhi nói.

“Cái gì? Như vậy là, kế hoạch không thành công.” Phương Vãn Tình hoảng sợ nói, trong mắt lộ rõ vẻ không cam lòng.

Phượng Thiên Linh cũng có chút tức giận, có điều, rất nhanh đã nghĩ đến cái gì, lập tức nói:“Nương, tối hôm qua không thể, cũng không đại biểu cho việc hôm nay không được! Cả đêm ả không trở về, chỉ cần chúng ta truyền việc này ra ngoài, nương nói, sẽ có hiệu quả như thế nào!”

Nói xong, Phượng Thiên Linh nhếch miệng, lộ ra nụ cười tính toán.

Thiên phượng cư

Sau khi Tư Nguyệt và Tư Diệu an bài tốt cho mọi người cũng vội vàng gấp rút trở về, mọi người chờ đợi nửa canh giờ, rốt cục mí mắt Phượng Thiên Mị cũng co giật, sau đó, chậm rãi mở to mắt.

“Tiểu thư, người tỉnh.” Mọi người trăm miệng một lời kêu lên, trong mắt tràn đầy vui sướng.

“Ừ” Phượng Thiên Mị yếu ớt nói, suy nghĩ lập tức trôi về chuyện tối hôm qua, nhớ tới Thương Lan Việt và hoạt tử nhân, đảo Linh Cốc, Phượng Thiên Mị chỉ cảm thấy bất an.

Còn có, chàng.

Mọi người thấy Phượng Thiên Mị có chút không yên lòng, có chút lo lắng, Bạch Nhan vội vàng hỏi:“Tiểu thư, người không sao chứ!”

“Chàng đâu!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt hỏi.

“Chàng” Bạch Nhan có chút nghi ngờ, trong lúc nhất thời không biết chàng trong miệng Phượng Thiên Mị là ai, có điều chỉ trong nháy mắt, nàng kịp phản ứng, vội vàng nói: “Tiểu thư nói công tử Tà Long sao! Đêm qua sau khi hắn bế tiểu thư về thì rời đi rồi.”

Bạch Nhan che dấu giỏi ghê, không lộ ra một chút sơ hở, sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, xem ra giận không hề nhẹ.

“Ha ha! Là chàng bảo mọi người nói như vậy đi!” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói, đám người Bạch Nhan kinh hoảng, xuất hiện dự cảm xấu, chẳng lẽ tiểu thư biết điều gì rồi sao. 

Quả nhiên, sắc mặt Phượng Thiên Mị càng âm trầm, trong mắt lóe lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “ Thương Lan Mạch chết tiệt, giả ngu giả ngốc đùa giỡn ta, điều tra ta! Giỏi lắm, vậy thì hãy đón nhận kết quả, khi chọc tới giới hạn của ta đi.”

Phượng Thiên Mị rõ ràng rất giận, nhưng mà, vì sao lòng của nàng, lại bởi vì những lời thổ lộ của chàng, mà cảm thấy ưu thương, chua sót, cảm động và vui mừng đây!

Chẳng lẽ, nàng thật sự thích chàng sao?

Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị cảm thấy đầu óc thực loạn, nàng không phải người rụt rè, nếu đã thích, sẽ không phủ nhận, nhưng mà, nàng chưa yêu, cho nên không biết cảm giác bây giờ là như thế nào.

Thương Lan Mạch chết tiệt, vì sao? Vì sao lại chọn lúc nàng hôn mê, lại nói những lời này? Lại nói, chàng cũng biết không có khả năng, vậy vì sao còn nói ra, rốt cuộc chàng có ý gì? Vì chàng mà hiện tại tâm nàng loạn như ma.

Mọi người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, biết là lần này tiểu thư thực sự tức giận.

Phượng Thiên Mị càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, rốt cục nhịn không được ngửa mặt lên quát: “Thương Lan Mạch, chàng giỏi lắm.”

Mọi người bị tiếng rống giận của Phượng Thiên Mị làm cho hoảng sợ, khi nghe rõ ràng lời Phượng Thiên Mị nói, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, mà ở Vương phủ Thương Lan Mạch đang thẩm vấn nam nhân kia, nhất thời hắt xì một cái.

“Xích Xích ··· chủ nhân, chủ nhân, bình tĩnh, bình tĩnh.” Huyết xà kinh hoảng an ủi nói, hiện tại Phượng Thiên Mị trọng thương mới khỏi, không nên tức giận, nếu không sẽ giận đến công tâm.

“Bổn cô nương là nữ, không có *cái đó*, bình tĩnh cái rắm!” Phượng Thiên Mị đã không hề cố kỵ việc người khác có thể nghe thấy Huyết xà nói hay không, tức giận phát hỏa nói. 

Mọi người nhất thời líu lưỡi, mắt mở to, ánh mắt quái dị nhìn Phượng Thiên Mị, rõ ràng không thể ngờ được, bình thường tiểu thư lãnh lẽo kiêu ngạo bây giờ lại nói ra những lời thô tục như vậy, lời nói kinh hãi, thật sự khiến cho các nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đột nhiên,“Phụt” một tiếng, đột nhiên miệng Phượng Thiên Mị phun ra một ngụm máu tươi, phun ngay ở trên giường, máu bắn tung tóe ở trên chăn đệm màu xanh da trời vô cùng chói mắt. 

“Tiểu thư” Mọi người kinh hãi, vội vàng đi qua đỡ lấy Phượng Thiên Mị.

“Tiểu thư, người không sao chứ!” Hồng Kiều sợ tới mức tim đã nhảy lên cổ họng, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống. 

“Không chết được” Phượng Thiên Mị tức giận nói, nhưng mà rõ ràng đã không còn giận dữ như vừa rồi.