Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 9




"Chuyện này rất đơn giản." Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời cô.
"Khụ, khụ." Lương Tiểu Nhu bị sặc trong cổ họng, cô cứng nhắc quay đầu lại, lần này tỏ biểu hiện thật sự ngạc nhiên, thậm chí còn mang theo một chút hoảng hốt. "Sao cô lại ở đây?"
Mã Lạc Xuyên không buồn để tâm câu hỏi ngớ ngẩn này, trực tiếp đi ngang qua cô chỉ vào con Labrador trước mặt, ngồi xổm xuống, sờ đầu nó. "Chuyện này cũng đơn giản thôi, anh có đồng phạm. Anh đã sớm huấn luyện con chó này giúp anh vận chuyển súng. Tôi tin là trong phòng anh nhất định có thể tìm thấy cái còi chó có ADN của anh." Nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua người con trai này.
Lý Trung Tín bị ánh mắt lạnh như băng của cô dọa đến rùng mình, nhưng vẫn ngang ngạnh chống đỡ. "Thì, thì sao?"
"Khụ khụ." Lương Tiểu Nhu lại hắng giọng một lần nữa, vừa lòng nhìn thấy tất cả sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía cô, sau đó lại trừng mắt liếc người con gái đã cướp hết ánh hào quang của cô. Điều chỉnh lại sắc mặt cho đúng, cô nhàn nhã nói: "Nhưng anh không ngờ, hôm đó trên sân đánh trận có một người có phản ứng với âm thanh tần số cao. Trong lúc anh thổi cái còi chó, người này không chỉ nghe được, mà còn cảm thấy nhức lỗ tai nữa. Cho nên hôm đó khi vụ án xảy ra, chúng tôi đã lập tức chạy qua, nhưng cũng không tìm thấy hung khí."
Lý Trung Tín lại vô thức lùi về phía sau một bước. "Nhưng hôm xảy ra vụ án mắt kính của tôi bị bể. Tôi bị cận thị nặng, không có mắt kính tôi không thể nhìn thấy gì hết, làm sao còn có thể nhắm bắn được?"
"Anh cũng thông minh lắm." Lương Tiểu Nhu híp mắt lại, cười vô cùng tự tin. "Hôm đó, anh đã diễn một màn kịch cho tất cả mọi người thấy anh làm bể mắt kính. Nhưng thật ra, anh thấy rõ vô cùng. Bởi vì anh đã đeo mắt kính áp tròng. Sau khi anh giết người, anh tưởng đâu bỏ mắt kính áp tròng đi thì sẽ không có việc gì. Nhưng lại quá bất cẩn mà để một mảnh kính áp tròng dính vào cái túi nhựa anh dùng đựng súng hơi, đã bị chúng tôi tìm được cả rồi." Cô lắc đầu, giống như vô cùng nuối tiếc. "Chúng tôi còn có thể đo mắt của anh, để coi độ cận và độ cong trên mảnh kính áp tròng có trùng khớp hay không. Còn nữa, có lẽ trên mắt kính đó có AND và nước mắt của anh, anh muốn chối cãi cũng không được."
Sắc mặt Lý Trung Tín tái đi, anh ta có chút điên dại mà hét lên: "Phải, tôi có đeo mắt kính áp tròng, cũng xài còi chó, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi giết người! Trên khẩu súng có vân tay của tôi sao? Các ngươi có thể chứng minh trên khẩu súng có vân tay của tôi hay không?"
Anh ta hoảng sợ nhìn trên mặt người con gái kia đang nở nụ cười ngày càng rạng rỡ: "Kế hoạch của anh chu đáo kỹ càng như vậy, thì làm sao có thể để lại vân tay trên khẩu súng? Có điều chúng tôi có thể chứng minh, anh chính là hung thủ!"
"Đúng vậy." Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên vô cùng sắc bén, lông mi mỏng dài cong lại, có vẻ chính trực lại vô cùng khí khái, "Chính vì anh đeo mắt kính áp tròng, nó đã tố cáo anh. Người mới đeo kính áp tròng đều cảm thấy khó chịu ở mắt, sẽ không tự giác mà lấy tay dụi mắt. Vô tình để nước mắt dính trên găng tay, sau đó dịch chuyển lên khẩu súng hơi. Chúng tôi tìm được AND nước mắt của anh dính trên vị trí bóp cò của khẩu súng. Tôi có thể chứng minh, anh là người cuối cùng nổ súng."
Hey! Chuyện gì đây! Lại đi cướp công của cô!
Lương Tiểu Nhu hung tợn nhìn chằm chằm cái người vừa mới cướp công của cô, hại cô xém chút nữa là bị sặc nước nước miếng của mình, bây giờ lại làm ra vẻ mặt nghiêm túc. Thật sự hơi quá đáng nha! Ở đây rốt cuộc ai là Boss! Chưa từng nghe qua khu vực này là ai chỉ huy hay sao?!
Có điều, nhìn lại cô ấy vẫn luôn giúp cô điều tra tìm kiếm chứng cứ nên cô sẽ không so đo với cô ấy. Còn có, những lời cô ấy nói với cái cô nghĩ cũng không có khác biệt lắm.
Giống như suy nghĩ của mình lại thông qua giọng của người con gái kia nói ra, làm cô cảm thấy không được tự nhiên. Như vậy có tính là người tài giỏi xuất chúng có chiến lược như nhau không? A, cô khinh, cái cô họ Mã kia thì là người tài giỏi xuất chúng cái gì? Còn cô thì không có khác biệt nhiều. Không phải, cô vốn chính là như vậy mà.
Đem mấy suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu vất sang một bên, Lương Tiểu Nhu nhíu mày, không hài lòng hỏi người con trai đang run rẩy không thể kiểm soát kia, "Trần Tử Thành thường xuyên đến sân đánh tránh trận của các người chơi, anh và anh ta rốt cuộc có thù hằn gì mà anh lại tàn nhẫn giết chết anh ta?"
Lý Trung Tín tuyệt vọng, anh ta nằm đờ trên mặt đất, đau khổ mà rít nhẹ: "Tàn nhẫn không phải tôi, mà là hắn ta! Hắn là tên khốn khiếp, ngay cả con chó cũng không buông tha! Mỗi lần tới đây chơi đều tìm chó thử súng, bắn bọn chúng bị thương. Ở đây có hai con chó với tôi có cảm tình rất tốt, một con tên Đậu Xanh, một con tên Đậu Đỏ. Nhưng có một lần, cái tên súc sinh Trần Tử Thành lại tàn nhẫn mà dùng súng hơi bắn chết Đậu Xanh! Lúc nó chết rất đau đớn, cứ luôn nhìn tôi. Khi đó tôi đau lòng thế nào các người có biết hay không?! Các người vốn không hiểu chúng nó quan trọng như thế nào đối với tôi!" Anh ta nhìn sang con Labrador màu vàng đang ngoe nguẩy cái đuôi với anh ta, ánh mắt lại mang theo một chút cưng chiều. "Từ nhỏ thị lực của tôi đã kém, các bạn học đều cười nhạo tôi, bắt nạt tôi, không ai muốn tới gần tôi. Mãi cho đến khi tôi đến đây làm việc, thu nuôi Đậu Đỏ và Đậu Xanh, mới biết được ai là bạn tốt nhất của tôi. Lúc tôi vui, chúng sẽ cùng tôi chạy lên núi, lúc tôi buồn, chúng sẽ ngoan ngoãn mà nghe tôi nói chuyện, tôi thật sự rất quan tâm chúng nó. Chúng nó cũng có linh tính, chẳng lẽ chỉ có mạng người mới là mạng, còn mạng của chúng nó thì không phải là mạng sao?! Tại sao tên khốn đó giết chết Đậu Xanh lại vẫn được yên thân?! Tôi và Đậu Đỏ cũng chỉ muốn trả thù cho Đậu Xanh thôi! Tên xấu xa đó chết cũng chưa hết tội ! ! !"
Nhìn Lý Trung Tín dán mặt trên lưng Đậu Đỏ, nghẹn ngào nói ra những lời này. Mà Đậu Đỏ cũng thật biết điều để mặc anh ta ôm, chứ không thè lưỡi của mình để liếm mặt chủ nhân, Lương Tiểu Nhu cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.
Trong khoảng thời gian ngắn cô nhớ lại con chó lông vàng khi còn bé nhà cô đã nuôi. Nó là giống chó Retriever rất hiểu tính người, màu lông vàng óng ánh rực rỡ vô cùng, hết sứ oai phong. Thường xuyên bảo vệ cô, là thần hộ mệnh đáng yêu nhất của cô. Nhưng sau đó, nó không cẩn thận bị xe cán chết, cô muốn đi tìm tên tài xế thì lại bị mắng một trận. Bởi vì bản thân còn quá nhỏ nên chỉ có thể bất lực ở bên cạnh nhìn nó chết từ từ. Sau này, cô mất một khoảng thời gian dài mới có thể vượt qua được, cả ngày chỉ nghĩ đến tìm tên tài xế khốn khiếp ấy để trả thù. Có lẽ, tâm trạng cũng giống như của người con trai này bây giờ.
Thật sự không nghĩ tới, thì ra động cơ giết người là bởi vì chuyện này.
Không thể xét nét được mà khẽ thở dài, Lương Tiểu Nhu nhìn Lý Trung Tín, trong giọng nói lộ ra chút thương xót: "Bây giờ anh phải ngồi tù, sau này ai sẽ chăm sóc cho Đậu Đỏ đây? Anh có nghĩ cho nó hay không?"
Lý Trung Tín sửng sốt, vẻ mặt buồn bã xót xa hiện lên. "Đúng vậy, làm sao đây? Tao không thể chăm sóc cho mày được nữa rồi, Đậu Đỏ."
"Tôi sẽ nhận nuôi nó."
Mã Lạc Xuyên từ nãy giờ im lặng lên tiếng nói, nét mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong mắt có chút độ ấm, làm cho cả khuôn mặt dịu dàng hài hòa đi nhiều. Cô ấy nhìn Đậu Đỏ, "Nếu anh tin tưởng tôi, vậy cứ giao cho tôi đi."
Lời này vừa nói ra, cả Lương Tiểu Nhu và Lý Trung Tính đều ngẩn người, hai người nhíu mày nhìn về phía cô. Lý Trung Tín nhẹ nhõm cười: "Thật không, vậy tốt quá. Đậu Đỏ liền nhờ cô. Cô Mã, như vậy tôi cảm thấy yên tâm rồi." Anh ta nhìn Đậu Đỏ lần cuối, thật luyến tiếc mà thở dài, bị Thẩm Dùng đã sớm chờ ở một bên đưa đi.
Mã Lạc Xuyên gật đầu, gương mặt làm cho người ta có thể bình thản yên tâm.
Hết Chương 9
Khô khan quá, chặng đường yêu nhau còn quá xa vời =,=